Chương 1: Sống lại lần nữa
“Vì sao ngươi lại làm như vậy?!” Chúc Hợp chất vấn thê tử vẫn luôn được xem là hiền lương thục đức của hắn.
Tạ Phác cười lạnh, nhìn Chúc Hợp: “Tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy.”
- --------------------------------------------------------------------------------------------------
Thứ đầu tiên đập vào mắt Chúc Hợp khi tỉnh lại là bầu trời xanh trên cao. Khi ấy, đột nhiên trong lòng hắn sinh ra một chút sợ hãi mơ hồ. Hắn đứng dậy, nhìn cảnh vật vừa thân quen lại vừa xa lạ nơi này. Liếc xuống tây trang và giày da trên người, Chúc Hợp cảm giác như mình đã sống qua một đời. Không ngờ ông trời lại cho hắn sống lại.
Vì sao nói là“lại”, cần phải kể đến kiếp trước của Chúc Hợp.
Chúc Hợp là một thanh niên hiện đại luôn cố gắng hết mình vì lý tưởng tốt đẹp. Lúc đi học hắn cố gắng đọc sách, ra trường cũng liều mạng làm việc. Cuối cùng vào một ngày đẹp trời hắn bị ông chủ sa thải, bạn gái đã quen biết ba năm gọi điện đòi chia tay vì lý do hắn quá nghèo.
Chúc Hợp ôm hộp đồ dùng cá nhân, bơ vơ bước trên đường trong gió thu lạnh lẽo. Hắn ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ để nhìn trời, định tìm một một chỗ yên tĩnh không người mà trình bày bài phát biểu cảm nghĩ “Sau khi nhận giải” thì một chiếc xe phi đến chỗ hắn với tốc độ bàn thờ. Chuyện sau đó thì bạn biết rồi, hắn vinh quang mà xuyên việt.
Sau khi Chúc Hợp xuyên việt, sinh hoạt của hắn thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Hắn trở thành nam chính cả ngày toả ra khí chất “bá vương”, là đối tượng được rất nhiều nữ nhân săn đuổi. Đầu tiên, hắn cưới một thê tử hiền lương thục đức, sau đó lại nạp thêm các thê thiếp xinh đẹp. Cuộc sống được nhiều người ngưỡng mộ như vậy, không phải tự nhiên muốn là có được.
Nhưng khi Chúc Hợp đạt đến đỉnh cao nhân sinh, vị thê tử hiền lương thục đức của hắn hung hắn cho hắn một cái tát, kéo hắn từ mộng tưởng xây dựng cuộc sống tốt đẹp về hiện thực tàn khốc.
Sau đó Chúc Hợp mất hết, buông xuôi mà chết đi. May mắn thay, sau đó hắn sống lại.
Hắn sống lại vào chính cái ngày mà hắn xuyên việt.
Chúc Hợp ngồi yên bất động một lúc, suy nghĩ về kiếp trước, về những việc mà hắn đã làm sau khi xuyên việt, suy nghĩ xong lại chỉ muốn tự đánh chết bản thân. Sao hắn lại vô liêm sỉ như vậy!
Chúc Hợp đứng lên phủi hết bụi đất còn dính trên người. Hắn bắt đầu dậm chân, thư giãn gân giãn cốt cốt do ngồi lâu mà mỏi. Kinh nghiệm sống trước kia cho biết, hắn phải thay đổi quần áo nếu không muốn bị người khác nhận nhầm thành lưu manh.
Đời trước sau khi sống lại, Chúc Hợp còn chưa biết mình đã xuyên việt, hắn còn tự hỏi rất lâu, chẳng lẽ cái người đã đụng vào hắn sợ phải đi tù nên ném xác hắn đến cái nơi rừng sâu hoang dã này? Đến khi hắn nhìn thấy những người mặc quần áo kì lạ như trong phim cổ trang, hắn mới nhận ra mình xuyên việt.
Đời này Chúc Hợp sống lại không có một đồng, muốn mua một bộ quần áo mới cũng khó. Hắn chỉ có thể lấy tạm quần áo của xác chết.
Phải công nhận, từ lúc trọng sinh đến nay vận khí của Chúc Hợp luôn không tốt. Xuyên việt thì thôi, lại còn xuyên đúng thời nhà Tống đang chiến loạn. Thời gian này Đại Tống đang bước vào thời kì diệt vong, kéo một hơi tàn đến hơn một trăm năm.
Những năm đó, người Hán chỉ còn lại nửa giang sơn, bách tính sống lang bạt nay đây mai đó. Nơi nơi đều bị chiến loạn ảnh hưởng, nhìn thấy người chết trên đường là điều quá bình thường.
Cuộc sống của dân chúng khổ cực, đến quần áo của người chết trên đường thỉnh thoảng cũng bị lột sạch, cuối cùng rơi vào kết cục phơi thây nơi hoang dã.
Mà mục tiêu của Chúc Hợp chính là những bách tính phơi thây nơi hoang dã đó.
Chúc Hợp vẫn đang đi giày da. Hắn sống ở Bình Thành đã hơn bốn mươi năm, bộ âu phục này đối với hắn bây giờ, người đã sống ở thế giới này mấy chục năm, không khỏi có chút xa lạ, chẳng còn quen thuộc chút nào.
Chúc Hợp đi chầm chậm trên bãi cỏ, xuyên qua khu rừng, hắn đã đi bộ nửa canh giờ nhưng vẫn chưa thoát khỏi chỗ này. Giày da của hắn chỉ là sản phẩm rẻ tiền, mặc dù có đi tất nhưng chân cũng không tránh khỏi mọc lên mụn nước do đi đường quá lâu.
Bốn phía đều là rừng cây xanh mướt. Chúc Hợp thở dài, hắn quyết định cầm giày rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi rất lâu mới ra đến bìa rừng. Một lần nữa đứng trên đường đất vàng nơi này, hắn cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều dễ chịu hơn không ít, ngoại trừ cơn gió vừa nãy thổi bụi đường mù mịt khiến hắn hít một hơi toàn bụi rồi ho khù khụ.
Chờ cho bụi đường tản đi, Chúc Hợp thở hắt một hơi rồi lau mặt. Hắn thực sự không muốn ở chỗ này thêm một chút nào nữa.
Chúc Hợp bắt đầu đi bộ đến Bình Thành, hai bên đường có thấy đủ loại xác chết vô danh, bề ngoài xanh xanh vàng rọt, gầy yếu trơ xương, trên người còn không biết có nổi hai lạng thịt hay không. Mười xác chết thì cả mười đều giống nhau. Trên người không một mảnh vải, quần áo chắc chắn đã bị đám khất cái lấy đi.
Kiếp trước khi mới xuyên đến, lần đầu tiên nhìn thấy người chết, hắn chỉ thấy vô cùng hoảng sợ, còn cứ tưởng xảy ra án mạng nên định đi báo án. Nhưng đến lúc nhìn thấy thi thể thứ hai, thứ ba rồi thứ n, nội tâm hắn đã chết lặng. Hắn vô cùng kích động khi gặp được người đầu tiên là “vật thể sống” nhưng khi nghe đối phương nói chuyện bằng giọng địa phương lạ hoắc, hắn còn cảm thấy hoảng hơn.
Trang phục ở nơi này cũng khác hoàn toàn so với hiện đại. Chúc Hợp không biết bản thân nên trưng ra vẻ mặt thế nào mới hợp cảnh!
Quay lại hiện tại, Chúc Hợp diện vô biểu tình* đi qua chỗ mấy thi thể nằm rải rác trên đường. Hắn kiểm tra tỉ mỉ nhưng chẳng còn cái xác nào có quần áo. Hắn lại tiếp tục đi đến Bình Thành, bởi vì quan phủ đã cho người xử lý nên không còn thấy người chết nào hai bên ven đường. Nhưng đen đủi ở chỗ, Chúc Hợp không tìm được quần áo để thay, còn áo sơ mi trên người đã bị nhánh cây, tro bụi và mồ hôi giày xéo đến mức không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
*Diện vô biểu tình: mặt không đổi sắc, ý chỉ bình tĩnh
Chúc Hợp đứng trước cửa thành, lờ đi những ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc xung quanh. Nhìn thấy hai chữ Bình Thành được khắc bằng phong cách cổ xưa đầy phóng khoáng trên cửa thành, hắn chỉ có cảm giác chua xót nặng nề.
Khi hắn chuẩn bị tiến vào thành, đi chưa được hai bước đã bị quan binh giữ thành chặn lại.
Nguyên nhân tại sao hả, nếu bạn mặc một bộ trang phục kì quái cộng thêm tóc ngắn ở cổ đại, người ta chưa cho bạn vào ngục là may lắm rồi.
Chúc Hợp bị quan binh giữ tại cửa thành, ngoài mặt có chút sửng sốt; trong lòng lại đang nghĩ, thầm kẻ nào to gan dám cản đường ông đây. Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra, bản thân trọng sinh về lại lúc mới xuyên qua, trong mắt mấy kẻ này hắn chẳng khác gì con kiến không có lực uy hiếp. Muốn bắt giữ hắn cũng chẳng có gì khó.
Chúc Hợp thuận theo mà dừng bước, chờ mấy thủ vệ tra hỏi. “Ngươi từ đâu đến?”
Hắn sống ở thời đại này rất lâu rồi, tiếng địa phương đã học thông thạo, huống hồ khả năng ngôn ngữ của hắn rất mạnh. Muốn học gì, nghiên cứu gì kiếp trước đều đã nhất thanh nhị sở* nói gì chỉ là tiếng địa phương. Huống chi Bình Thành chính là nơi kiếp trước hắn xuyên đến.
*Nhất thanh nhị nhở: rõ ràng, rành mạch
“Taị hạ vốn là nhân sĩ chạy nạn từ Giang Đông, đi đường bất hạnh gặp cướp, trên người đã không còn chút tiền nào.”
Cả người hắn bây giờ thực sự quá thảm hại, trên mặt đầy bụi. Mấy chỗ khác đều bẩn hề hề, chỉ còn nhìn ra duy nhất con ngươi và hàm răng trắng khi hắn nói chuyện.
Áo sơ mi vốn sạch sẽ đã bị nhiễm bẩn không còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Hắn ở trong rừng tìm đường quá lâu, việc đầu tiên khi ra khỏi rừng là đổi quần áo sao cho phù hợp với dân chúng nơi này nên hắn cũng mặc kệ luôn bộ đồ tây bị rách hay bẩn. Dù cho bị hiểu nhầm thành lưu manh hắn cũng không muốn trở thành gấu trúc quốc bảo để người khác vây xem.
Trước đó Chúc Hợp đi bộ rất lâu trên đường đất, giữa đường đến Bình Thành hắn đã ném giày đi, chỉ để lại đôi tất đen. Từ lúc đó đến khi đến cổng thành, tất đã rách không còn ra hình thù, hai ngón chân của hắn đã lộ ra ngoài. Âu phục trên người cùng không khá hơn là bao.
Thiên hạ đại loạn, bách tính lang bạt khắp nơi. Bình Thành cũng không ngoại lệ. Dòng người vẫn qua lại tấp nập nhưng trên mặt họ chỉ có một biểu tình chết lặng, trang phục vô cùng nhếch nhác.
Chúc Hợp đối đáp nho nhã, mang theo khí chất của người có học thức, hoàn toàn là bộ dạng của nhân sĩ đèn sách thời xưa. Bốn mươi năm ở đây đã giúp cho hắn hòa nhập vào cuộc sống cổ đại này. Hắn còn nhớ lần đầu tiên hắn xuyên việt, cách nói chuyện hay thói quen làm việc đều mang theo rất nhiều thói quen hiện đại.
Nói cho hay thì hào hoa phóng khoáng, nói khó nghe chính là lưu manh, không hiểu quy củ phép tắc. Hắn không kìm được mà suy nghĩ, đời trước khi nhạc phụ gả Tạ Phác cho hắn, đã phải hạ bao nhiêu quyết tâm.
Thủ vệ thành chủ yếu nhìn quần áo quá lôi thôi nên mới ngăn Chúc Hợp lại, nhưng lúc đối mặt lại thấy hắn mang theo phong thái nho nhã của người đọc sách, không nghi ngờ gì mà để hắn qua.
“Được rồi, ngươi có thể vào.”
Chúc Hợp cười, nói lời cảm ơn với thủ vệ. Mới vừa đi được không lâu, người thủ vệ vừa phát giấy thông hành cho hắn lại gọi hắn quay lại, “Bao lâu rồi ngươi chưa ăn cơm?” Không đợi hắn trả lời lại nói tiếp: “Hôm nay là ngày Tạ viên ngoại phát cháo, người đi vào thành đến ngã tư đầu tiên rẽ trái hai trăm mét là đến.”
Nghe thấy ba chữ Tạ viên ngoại từ người khác, Chúc Hợp xúc động muôn vàn. Hắn cuối cùng lại có thể nhìn thấy nhạc phụ đại nhân lần nữa.
Chúc Hợp chắp tay thi lễ, đối với thủ vệ cảm kích nói: “ Cảm ơn tráng sĩ.”
Thủ vệ khoát tay, ý bảo Chúc Hợp có thể đi rồi.
Chúc Hợp tìm đường đến Tạ Phủ dựa theo trí nhớ đời trước, từ xa đã có thể nhìn thấy hàng dài dân tị nạn xếp hàng chờ phát cháo. Hắn chỉnh trang quần áo trên người, đi một đường dài đến Bình Thành, hắn cũng đã đói bụng. Chúc Hợp tự nhiên mà tiêu sái đến xếp hàng vào đội hình nhận cháo.
Những cảnh tượng mà hắn đã quên nhiều năm trước một lần nữa hiện ra ngay trước mắt. Chúc Hợp nhớ năm đó hắn cũng đứng ở chỗ này, trước mặt hắn là một lão trung niên. Ôm suy nghĩ càng biết nhiều thì càng có lợi, Chúc Hợp từ chỗ lão trung niên này hỏi được rất nhiều thông tin hữu ích.
Trong một phút thất thần, tay của hắn đã đặt trên vai người khất cái trước mặt “Này.”
Lão khất cái quay lại nhìn hắn, trên mặt tất cả đều là bụi bẩn, chỉ có đôi mắt phá lệ rõ ràng. Lão khất cái cũng không phải là người hiền lành gì cho cam, đánh giá Chúc Hợp vài lần, xác định hắn so với lão còn thảm hơn, đột nên nổi lên một chút lòng thương, cười lên trên mặt chỉ còn thấy nếp nhăn: “Tiểu huynh đệ chạy nạn từ chỗ nào đến đây, quần áo đã rách nát đến mức này.”
Chúc Hợp cúi đầu nghiêm túc đánh giá quần áo trên người, nói thật hắn cũng không muốn bản thân trở thành cái dạng lôi thôi lếch thếch như vậy, ai bảo hắn xui xẻo làm chi. Nhưng chỉ cần có thể cưới được thê tử về nhà, có thảm hơn hắn cũng can tâm tình nguyện.
Khi bắt đầu một cuộc nói chuyện, phải có đề tài chung thì mới có thể qua lại lâu dài, Chúc Hợp nhìn đội ngũ xếp hàng phía trước còn rất dài, hắn biết mình muốn gấp cũng không được. Hắn cũng không có tâm tình ngắm cảnh, lại không có điện thoại để chơi, phương pháp giết thời gian hiệu quả nhất chính là tán ngẫu cùng người khác.
Tạ Phác cười lạnh, nhìn Chúc Hợp: “Tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy.”
- --------------------------------------------------------------------------------------------------
Thứ đầu tiên đập vào mắt Chúc Hợp khi tỉnh lại là bầu trời xanh trên cao. Khi ấy, đột nhiên trong lòng hắn sinh ra một chút sợ hãi mơ hồ. Hắn đứng dậy, nhìn cảnh vật vừa thân quen lại vừa xa lạ nơi này. Liếc xuống tây trang và giày da trên người, Chúc Hợp cảm giác như mình đã sống qua một đời. Không ngờ ông trời lại cho hắn sống lại.
Vì sao nói là“lại”, cần phải kể đến kiếp trước của Chúc Hợp.
Chúc Hợp là một thanh niên hiện đại luôn cố gắng hết mình vì lý tưởng tốt đẹp. Lúc đi học hắn cố gắng đọc sách, ra trường cũng liều mạng làm việc. Cuối cùng vào một ngày đẹp trời hắn bị ông chủ sa thải, bạn gái đã quen biết ba năm gọi điện đòi chia tay vì lý do hắn quá nghèo.
Chúc Hợp ôm hộp đồ dùng cá nhân, bơ vơ bước trên đường trong gió thu lạnh lẽo. Hắn ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ để nhìn trời, định tìm một một chỗ yên tĩnh không người mà trình bày bài phát biểu cảm nghĩ “Sau khi nhận giải” thì một chiếc xe phi đến chỗ hắn với tốc độ bàn thờ. Chuyện sau đó thì bạn biết rồi, hắn vinh quang mà xuyên việt.
Sau khi Chúc Hợp xuyên việt, sinh hoạt của hắn thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Hắn trở thành nam chính cả ngày toả ra khí chất “bá vương”, là đối tượng được rất nhiều nữ nhân săn đuổi. Đầu tiên, hắn cưới một thê tử hiền lương thục đức, sau đó lại nạp thêm các thê thiếp xinh đẹp. Cuộc sống được nhiều người ngưỡng mộ như vậy, không phải tự nhiên muốn là có được.
Nhưng khi Chúc Hợp đạt đến đỉnh cao nhân sinh, vị thê tử hiền lương thục đức của hắn hung hắn cho hắn một cái tát, kéo hắn từ mộng tưởng xây dựng cuộc sống tốt đẹp về hiện thực tàn khốc.
Sau đó Chúc Hợp mất hết, buông xuôi mà chết đi. May mắn thay, sau đó hắn sống lại.
Hắn sống lại vào chính cái ngày mà hắn xuyên việt.
Chúc Hợp ngồi yên bất động một lúc, suy nghĩ về kiếp trước, về những việc mà hắn đã làm sau khi xuyên việt, suy nghĩ xong lại chỉ muốn tự đánh chết bản thân. Sao hắn lại vô liêm sỉ như vậy!
Chúc Hợp đứng lên phủi hết bụi đất còn dính trên người. Hắn bắt đầu dậm chân, thư giãn gân giãn cốt cốt do ngồi lâu mà mỏi. Kinh nghiệm sống trước kia cho biết, hắn phải thay đổi quần áo nếu không muốn bị người khác nhận nhầm thành lưu manh.
Đời trước sau khi sống lại, Chúc Hợp còn chưa biết mình đã xuyên việt, hắn còn tự hỏi rất lâu, chẳng lẽ cái người đã đụng vào hắn sợ phải đi tù nên ném xác hắn đến cái nơi rừng sâu hoang dã này? Đến khi hắn nhìn thấy những người mặc quần áo kì lạ như trong phim cổ trang, hắn mới nhận ra mình xuyên việt.
Đời này Chúc Hợp sống lại không có một đồng, muốn mua một bộ quần áo mới cũng khó. Hắn chỉ có thể lấy tạm quần áo của xác chết.
Phải công nhận, từ lúc trọng sinh đến nay vận khí của Chúc Hợp luôn không tốt. Xuyên việt thì thôi, lại còn xuyên đúng thời nhà Tống đang chiến loạn. Thời gian này Đại Tống đang bước vào thời kì diệt vong, kéo một hơi tàn đến hơn một trăm năm.
Những năm đó, người Hán chỉ còn lại nửa giang sơn, bách tính sống lang bạt nay đây mai đó. Nơi nơi đều bị chiến loạn ảnh hưởng, nhìn thấy người chết trên đường là điều quá bình thường.
Cuộc sống của dân chúng khổ cực, đến quần áo của người chết trên đường thỉnh thoảng cũng bị lột sạch, cuối cùng rơi vào kết cục phơi thây nơi hoang dã.
Mà mục tiêu của Chúc Hợp chính là những bách tính phơi thây nơi hoang dã đó.
Chúc Hợp vẫn đang đi giày da. Hắn sống ở Bình Thành đã hơn bốn mươi năm, bộ âu phục này đối với hắn bây giờ, người đã sống ở thế giới này mấy chục năm, không khỏi có chút xa lạ, chẳng còn quen thuộc chút nào.
Chúc Hợp đi chầm chậm trên bãi cỏ, xuyên qua khu rừng, hắn đã đi bộ nửa canh giờ nhưng vẫn chưa thoát khỏi chỗ này. Giày da của hắn chỉ là sản phẩm rẻ tiền, mặc dù có đi tất nhưng chân cũng không tránh khỏi mọc lên mụn nước do đi đường quá lâu.
Bốn phía đều là rừng cây xanh mướt. Chúc Hợp thở dài, hắn quyết định cầm giày rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi rất lâu mới ra đến bìa rừng. Một lần nữa đứng trên đường đất vàng nơi này, hắn cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều dễ chịu hơn không ít, ngoại trừ cơn gió vừa nãy thổi bụi đường mù mịt khiến hắn hít một hơi toàn bụi rồi ho khù khụ.
Chờ cho bụi đường tản đi, Chúc Hợp thở hắt một hơi rồi lau mặt. Hắn thực sự không muốn ở chỗ này thêm một chút nào nữa.
Chúc Hợp bắt đầu đi bộ đến Bình Thành, hai bên đường có thấy đủ loại xác chết vô danh, bề ngoài xanh xanh vàng rọt, gầy yếu trơ xương, trên người còn không biết có nổi hai lạng thịt hay không. Mười xác chết thì cả mười đều giống nhau. Trên người không một mảnh vải, quần áo chắc chắn đã bị đám khất cái lấy đi.
Kiếp trước khi mới xuyên đến, lần đầu tiên nhìn thấy người chết, hắn chỉ thấy vô cùng hoảng sợ, còn cứ tưởng xảy ra án mạng nên định đi báo án. Nhưng đến lúc nhìn thấy thi thể thứ hai, thứ ba rồi thứ n, nội tâm hắn đã chết lặng. Hắn vô cùng kích động khi gặp được người đầu tiên là “vật thể sống” nhưng khi nghe đối phương nói chuyện bằng giọng địa phương lạ hoắc, hắn còn cảm thấy hoảng hơn.
Trang phục ở nơi này cũng khác hoàn toàn so với hiện đại. Chúc Hợp không biết bản thân nên trưng ra vẻ mặt thế nào mới hợp cảnh!
Quay lại hiện tại, Chúc Hợp diện vô biểu tình* đi qua chỗ mấy thi thể nằm rải rác trên đường. Hắn kiểm tra tỉ mỉ nhưng chẳng còn cái xác nào có quần áo. Hắn lại tiếp tục đi đến Bình Thành, bởi vì quan phủ đã cho người xử lý nên không còn thấy người chết nào hai bên ven đường. Nhưng đen đủi ở chỗ, Chúc Hợp không tìm được quần áo để thay, còn áo sơ mi trên người đã bị nhánh cây, tro bụi và mồ hôi giày xéo đến mức không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
*Diện vô biểu tình: mặt không đổi sắc, ý chỉ bình tĩnh
Chúc Hợp đứng trước cửa thành, lờ đi những ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc xung quanh. Nhìn thấy hai chữ Bình Thành được khắc bằng phong cách cổ xưa đầy phóng khoáng trên cửa thành, hắn chỉ có cảm giác chua xót nặng nề.
Khi hắn chuẩn bị tiến vào thành, đi chưa được hai bước đã bị quan binh giữ thành chặn lại.
Nguyên nhân tại sao hả, nếu bạn mặc một bộ trang phục kì quái cộng thêm tóc ngắn ở cổ đại, người ta chưa cho bạn vào ngục là may lắm rồi.
Chúc Hợp bị quan binh giữ tại cửa thành, ngoài mặt có chút sửng sốt; trong lòng lại đang nghĩ, thầm kẻ nào to gan dám cản đường ông đây. Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra, bản thân trọng sinh về lại lúc mới xuyên qua, trong mắt mấy kẻ này hắn chẳng khác gì con kiến không có lực uy hiếp. Muốn bắt giữ hắn cũng chẳng có gì khó.
Chúc Hợp thuận theo mà dừng bước, chờ mấy thủ vệ tra hỏi. “Ngươi từ đâu đến?”
Hắn sống ở thời đại này rất lâu rồi, tiếng địa phương đã học thông thạo, huống hồ khả năng ngôn ngữ của hắn rất mạnh. Muốn học gì, nghiên cứu gì kiếp trước đều đã nhất thanh nhị sở* nói gì chỉ là tiếng địa phương. Huống chi Bình Thành chính là nơi kiếp trước hắn xuyên đến.
*Nhất thanh nhị nhở: rõ ràng, rành mạch
“Taị hạ vốn là nhân sĩ chạy nạn từ Giang Đông, đi đường bất hạnh gặp cướp, trên người đã không còn chút tiền nào.”
Cả người hắn bây giờ thực sự quá thảm hại, trên mặt đầy bụi. Mấy chỗ khác đều bẩn hề hề, chỉ còn nhìn ra duy nhất con ngươi và hàm răng trắng khi hắn nói chuyện.
Áo sơ mi vốn sạch sẽ đã bị nhiễm bẩn không còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Hắn ở trong rừng tìm đường quá lâu, việc đầu tiên khi ra khỏi rừng là đổi quần áo sao cho phù hợp với dân chúng nơi này nên hắn cũng mặc kệ luôn bộ đồ tây bị rách hay bẩn. Dù cho bị hiểu nhầm thành lưu manh hắn cũng không muốn trở thành gấu trúc quốc bảo để người khác vây xem.
Trước đó Chúc Hợp đi bộ rất lâu trên đường đất, giữa đường đến Bình Thành hắn đã ném giày đi, chỉ để lại đôi tất đen. Từ lúc đó đến khi đến cổng thành, tất đã rách không còn ra hình thù, hai ngón chân của hắn đã lộ ra ngoài. Âu phục trên người cùng không khá hơn là bao.
Thiên hạ đại loạn, bách tính lang bạt khắp nơi. Bình Thành cũng không ngoại lệ. Dòng người vẫn qua lại tấp nập nhưng trên mặt họ chỉ có một biểu tình chết lặng, trang phục vô cùng nhếch nhác.
Chúc Hợp đối đáp nho nhã, mang theo khí chất của người có học thức, hoàn toàn là bộ dạng của nhân sĩ đèn sách thời xưa. Bốn mươi năm ở đây đã giúp cho hắn hòa nhập vào cuộc sống cổ đại này. Hắn còn nhớ lần đầu tiên hắn xuyên việt, cách nói chuyện hay thói quen làm việc đều mang theo rất nhiều thói quen hiện đại.
Nói cho hay thì hào hoa phóng khoáng, nói khó nghe chính là lưu manh, không hiểu quy củ phép tắc. Hắn không kìm được mà suy nghĩ, đời trước khi nhạc phụ gả Tạ Phác cho hắn, đã phải hạ bao nhiêu quyết tâm.
Thủ vệ thành chủ yếu nhìn quần áo quá lôi thôi nên mới ngăn Chúc Hợp lại, nhưng lúc đối mặt lại thấy hắn mang theo phong thái nho nhã của người đọc sách, không nghi ngờ gì mà để hắn qua.
“Được rồi, ngươi có thể vào.”
Chúc Hợp cười, nói lời cảm ơn với thủ vệ. Mới vừa đi được không lâu, người thủ vệ vừa phát giấy thông hành cho hắn lại gọi hắn quay lại, “Bao lâu rồi ngươi chưa ăn cơm?” Không đợi hắn trả lời lại nói tiếp: “Hôm nay là ngày Tạ viên ngoại phát cháo, người đi vào thành đến ngã tư đầu tiên rẽ trái hai trăm mét là đến.”
Nghe thấy ba chữ Tạ viên ngoại từ người khác, Chúc Hợp xúc động muôn vàn. Hắn cuối cùng lại có thể nhìn thấy nhạc phụ đại nhân lần nữa.
Chúc Hợp chắp tay thi lễ, đối với thủ vệ cảm kích nói: “ Cảm ơn tráng sĩ.”
Thủ vệ khoát tay, ý bảo Chúc Hợp có thể đi rồi.
Chúc Hợp tìm đường đến Tạ Phủ dựa theo trí nhớ đời trước, từ xa đã có thể nhìn thấy hàng dài dân tị nạn xếp hàng chờ phát cháo. Hắn chỉnh trang quần áo trên người, đi một đường dài đến Bình Thành, hắn cũng đã đói bụng. Chúc Hợp tự nhiên mà tiêu sái đến xếp hàng vào đội hình nhận cháo.
Những cảnh tượng mà hắn đã quên nhiều năm trước một lần nữa hiện ra ngay trước mắt. Chúc Hợp nhớ năm đó hắn cũng đứng ở chỗ này, trước mặt hắn là một lão trung niên. Ôm suy nghĩ càng biết nhiều thì càng có lợi, Chúc Hợp từ chỗ lão trung niên này hỏi được rất nhiều thông tin hữu ích.
Trong một phút thất thần, tay của hắn đã đặt trên vai người khất cái trước mặt “Này.”
Lão khất cái quay lại nhìn hắn, trên mặt tất cả đều là bụi bẩn, chỉ có đôi mắt phá lệ rõ ràng. Lão khất cái cũng không phải là người hiền lành gì cho cam, đánh giá Chúc Hợp vài lần, xác định hắn so với lão còn thảm hơn, đột nên nổi lên một chút lòng thương, cười lên trên mặt chỉ còn thấy nếp nhăn: “Tiểu huynh đệ chạy nạn từ chỗ nào đến đây, quần áo đã rách nát đến mức này.”
Chúc Hợp cúi đầu nghiêm túc đánh giá quần áo trên người, nói thật hắn cũng không muốn bản thân trở thành cái dạng lôi thôi lếch thếch như vậy, ai bảo hắn xui xẻo làm chi. Nhưng chỉ cần có thể cưới được thê tử về nhà, có thảm hơn hắn cũng can tâm tình nguyện.
Khi bắt đầu một cuộc nói chuyện, phải có đề tài chung thì mới có thể qua lại lâu dài, Chúc Hợp nhìn đội ngũ xếp hàng phía trước còn rất dài, hắn biết mình muốn gấp cũng không được. Hắn cũng không có tâm tình ngắm cảnh, lại không có điện thoại để chơi, phương pháp giết thời gian hiệu quả nhất chính là tán ngẫu cùng người khác.