Chương 1
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tối ngày 30 tháng 12 năm xxxx.
Ở 1 căn phòng nào đó trong thành phố sầm uất, có một người đang cuộn mình nằm trên sofa. Trên gương mặt người đó có đường nét góc cạnh hoàn hảo, nhưng lại mang vẻ rất tiều tụy, thiếu đi sức sống, quầng thâm mắt lộ rõ.
Đêm 30 của người khác đều có thể ở bên gia đình, người yêu, vui vui vẻ vẻ mà cùng nhau đón giao thừa. Còn cậu tuy là có gia đình, có người iu nhưng lại chẳng có ai mong cậu trở về cả. Cậu cũng sợ khi trở về, sợ nhìn thấy cảnh 1 nhà 6 người kia vui vẻ, hạnh phúc ở bên nhau. Trong khi mình lại lạc lõng không có 1 ai quan tâm đến.
Cậu khóc rất lâu rất lâu, đợi khi không còn khóc được nữa mới dừng lại. Lẳng lặng nhìn đồng hồ từ từ chuyển sang 00h, cũng là lúc cậu dùng một con dao không một chút do dự mà rạch thật sâu vào cổ tay. Khi cậu nhìn thấy máu chảy ra từ cổ tay, trên miệng giờ đây nở nụ cười vui vẻ nhất từ trước đến nay, miệng còn lẩm bẩm lời cuối cùng '' Có lẽ, chết rồi sẽ tốt hơn ''. Nói rồi, cậu cảm thấy mí mắt nặng trĩu, dần dần mất đi y thức, chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Trong khi nhà nhà người người đang hạnh phúc vui vẻ cùng gia đình, lại có một sinh mạng bé nhỏ bị cả thế giới vứt bỏ, đau khổ mà rời đi khỏi thế giới này.
Khi cậu đang chìm trong giấc ngủ, lại nghe thấy một giọng nam dịu dàng vang lên '' Nam An... An An à..... Về với anh có được không. Anh... Rất nhớ em.... Thật sự... Thật sự rất nhớ em!....''. Giọng của anh kèm theo chút run rẫy, như đang cầu xin.
Giọng nói đó rất đổi quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra là ai.
Và rồi đột nhiên, cậu cảm thấy linh hồn mình bị một thứ gì đó kéo đi, khi lần nữa mở mắt ra lại là khung cảnh quen thuộc đến chết cậu cũng không thể quên được.
Cái ngày mà những người đó đến đón cậu về, cũng là khung cảnh trước mắt này.
Sau vài phút mất lí trí, cậu cũng đã bình tĩnh lại. Đem theo lòng nghi hoặc mà móc điện thoại từ trong túi ra xem ngày, khi nhìn kĩ những chữ trên đó cậu không thể không bàng hoàng '' Vậy mà lại quay về 5 năm trước, đúng là một giấc mộng đẹp ''.
Khi cậu còn đang cân nhắc đây là mơ hay thật, thì có một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt. Từ trong xe bước xuống một người, vẻ ngoài cỡ khoảng 29 tuổi, mang theo một gương mặt đẹp đến nổi người qua đường cũng phải ngước nhìn '' Cho hỏi, em có phải là Nam An hay không? ''.
Cậu nhìn anh ta, sau đó lại tự cười với mình '' Vậy thì không phải mơ rồi ''.
Người đó nghe cậu nói thì nghi hoặc nhìn cậu, còn cậu thì cười bản thân xong liền nhìn anh nói '' Đúng vậy, tìm tôi có gì sao ''.
Anh ta đứng đó quan sát những động tác của cậu, đánh giá một lượt mới nói '' Vậy thì anh nói thẳng, em là đứa em trai bị thất lạc nhiều năm của anh. Hôm nay đến đây là để đón em về nhà ''.
'' Về nhà ''. Cậu có hơi mỉa mai hai từ về nhà này.
Người quan sát cậu nãy giờ đang nghi hoặc, tại sao cậu lại cười mỉa mai như vậy '' Có chuyện gì sao ''.
'' Không có gì, tôi tự hỏi rằng anh có giấy xét nghiệm không ''.
Nghe vậy anh bước vào xe, lấy ra một sấp tài liệu '' Đây, mẫu tóc của em được anh nhờ người lấy giúp, nếu không tin anh có thể đi xét nghiệm với em ''.
Cậu nhìn tờ giấy trên tay, đọc vài chữ rồi bỏ xuống '' Được rồi, nhìn anh cũng có vài phần giống tôi. Nhưng để chắc chắn thì vẫn phải làm xét nghiệm ''.
'' Được, anh tên là Nam Mộc, nếu đúng thì anh là anh cả của em. Được rồi bây giờ em theo anh, đi đến bệnh viện làm xét nghiệm. Sau đó về nhà ''.
Nhìn anh mỉm cười dịu dàng với cậu, nhưng trong lòng cậu lại biết đây chỉ là nụ cười thương nghiệp mà thôi, một chút ấm áp cũng chẳng có.
Nói rồi cả hai lên xe đến sân bay, xuống máy bay lại lên xe tiếp, khi xe dừng lại cũng đã đến đế đô. Bước xuống xe thì thứ nhìn thấy đầu tiên là bệnh viện lớn nhất đế đô, Nam Mộc đứng bên cậu giải thích '' Đây là bệnh viện tốt nhất, em cứ yên tâm ''.
Cậu không nói gì, chỉ nhìn anh một cái rồi cất bước đi vào.
Nam Mộc nhìn bóng lưng của cậu hơi nhíu mày '' Sao lại có có chút đơn độc ''. Từ nãy đến giờ anh đã quan sát cậu, tuy cậu chỉ mới 20 lại cho người ta cảm giác dày dặn kinh nghiệm. Lại vì sao trong ánh mắt kia ẩn chứa sự lạc lõng, cùng một nồi buồn sâu thẩm.
Khi cả hai làm xong tất cả thủ tục thì liền rời khỏi bệnh viện, Nam Mộc đưa cậu đi dạo ở khu mua sắm, dẫn cậu đi làm lại bộ tóc mới. Đợi đến khi cậu hoàn toàn lột xác thành người mới, không còn quê mùa như trước nữa mới dẫn cậu trở về nơi gọi là nhà kia.
Xe dừng trước cổng lớn của ngôi biệt thự, người hầu vội vàng cung kính mở cửa.
Một lần nữa bước chân vào ngôi nhà này, cậu lại tự cười châm chọc. Khi Nam Mộc quay đầu nhìn lại thì lại thấy cậu lại nở nụ cười như vậy, đây có lẽ là lần thứ 3 anh thấy. Anh thật sự không hiểu nụ cười châm chọc ấy ẩn chứa điều gì.
Khi vào nhà, bước vào phòng khách, đáng lẽ ra khi tìm được đứa con thất lạc người khác sẽ vô cùng vui mừng mà chờ con họ trở về, không khí vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc. Còn khi cậu bước chân vào lại là cảnh tưởng quen thuộc này, không một bóng người, lạnh lẽo đến tột độ.
Nam Mộc nhìn quanh trong nhà không thấy ai, rồi quay lại nhìn cậu không chút biểu cảm nhìn anh cười nói '' Bầu không khí này, thật sự rất náo nhiệt như lời anh nói ''.
Nam Mộc đơ cả người, anh nhớ đã thông báo cho mọi người rằng đã tìm được em trai thất lạc nhiều năm và hôm nay sẽ đón về nên bảo mọi người tụ họp lại chúc mừng. Nhưng đến anh cũng không ngờ rằng, khi trở về lại không có một ai cả '' Anh.... ''.
Cậu giơ tay lên ngăn lại '' Được rồi. Em hiểu, không cần giải thích gì đâu. Em mệt rồi, có phòng cho em không? ''.
Những lời này được nói ra trong miệng cậu rất nhẹ nhàng, nhưng người nghe như anh lại không chịu được mà tim nhói đau '' Có... Anh dẫn em đi ''.
Nam Mộc nhìn cậu bây giờ đã dịu dàng hơn trước, nụ cười cũng bớt đi phần giả tạo.
Anh đưa cậu lên lầu, ở cuối dãy rồi dừng lại '' Đây là phòng của em, đã cho người quét dọn sạch rồi.... À, còn có... ''.
Cậu xoay đầu, mỉm cười nhìn anh '' Em mệt rồi, có chuyện gì mai hẳng nói nhá. Tạm biệt ''.
Sau đó cậu vào phòng khóa chặt cửa lại, lấy một bộ quần áo vừa mua xong vào phòng tắm.
Khi đi ra cả người tràn ngập hơi nước, đầu tóc vẫn chưa lau còn đang nhỏ giọt. Cậu mặc kệ mấy thứ đó, nằm phịch xuống chiếc giường nhắm mắt lại ngủ '' Ngày mai nên đi tìm chị Ly để kiếm việc làm, mình nhớ không lầm thì ngài mai chị ấy sẽ đi tìm nghệ sĩ. Đợi sau khi có tiền liền dọn đi thôi, ở đây có khi mình sẽ không kiềm được mà giết người mất. Haizzzz.... Đã tutu rồi mà còn sống lại nữa, thật vô nghĩa, hay là chết quách đi cho xong. Nhưng lỡ đâu lại trọng sinh nữa thì biết làm sao, haizzz.... Không nghĩ nữa thật phiền ''.
Nguyên hôm nay đều đi bôn ba khắp nơi, cả người đã thấm mệt rồi, nên rất nhanh cậu đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cậu lại nghe thấy tiếng nói dịu dàng lúc trước '' An An, An An à.... Anh rất nhớ em.... Em về đi có được không ''.
Tối ngày 30 tháng 12 năm xxxx.
Ở 1 căn phòng nào đó trong thành phố sầm uất, có một người đang cuộn mình nằm trên sofa. Trên gương mặt người đó có đường nét góc cạnh hoàn hảo, nhưng lại mang vẻ rất tiều tụy, thiếu đi sức sống, quầng thâm mắt lộ rõ.
Đêm 30 của người khác đều có thể ở bên gia đình, người yêu, vui vui vẻ vẻ mà cùng nhau đón giao thừa. Còn cậu tuy là có gia đình, có người iu nhưng lại chẳng có ai mong cậu trở về cả. Cậu cũng sợ khi trở về, sợ nhìn thấy cảnh 1 nhà 6 người kia vui vẻ, hạnh phúc ở bên nhau. Trong khi mình lại lạc lõng không có 1 ai quan tâm đến.
Cậu khóc rất lâu rất lâu, đợi khi không còn khóc được nữa mới dừng lại. Lẳng lặng nhìn đồng hồ từ từ chuyển sang 00h, cũng là lúc cậu dùng một con dao không một chút do dự mà rạch thật sâu vào cổ tay. Khi cậu nhìn thấy máu chảy ra từ cổ tay, trên miệng giờ đây nở nụ cười vui vẻ nhất từ trước đến nay, miệng còn lẩm bẩm lời cuối cùng '' Có lẽ, chết rồi sẽ tốt hơn ''. Nói rồi, cậu cảm thấy mí mắt nặng trĩu, dần dần mất đi y thức, chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Trong khi nhà nhà người người đang hạnh phúc vui vẻ cùng gia đình, lại có một sinh mạng bé nhỏ bị cả thế giới vứt bỏ, đau khổ mà rời đi khỏi thế giới này.
Khi cậu đang chìm trong giấc ngủ, lại nghe thấy một giọng nam dịu dàng vang lên '' Nam An... An An à..... Về với anh có được không. Anh... Rất nhớ em.... Thật sự... Thật sự rất nhớ em!....''. Giọng của anh kèm theo chút run rẫy, như đang cầu xin.
Giọng nói đó rất đổi quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra là ai.
Và rồi đột nhiên, cậu cảm thấy linh hồn mình bị một thứ gì đó kéo đi, khi lần nữa mở mắt ra lại là khung cảnh quen thuộc đến chết cậu cũng không thể quên được.
Cái ngày mà những người đó đến đón cậu về, cũng là khung cảnh trước mắt này.
Sau vài phút mất lí trí, cậu cũng đã bình tĩnh lại. Đem theo lòng nghi hoặc mà móc điện thoại từ trong túi ra xem ngày, khi nhìn kĩ những chữ trên đó cậu không thể không bàng hoàng '' Vậy mà lại quay về 5 năm trước, đúng là một giấc mộng đẹp ''.
Khi cậu còn đang cân nhắc đây là mơ hay thật, thì có một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt. Từ trong xe bước xuống một người, vẻ ngoài cỡ khoảng 29 tuổi, mang theo một gương mặt đẹp đến nổi người qua đường cũng phải ngước nhìn '' Cho hỏi, em có phải là Nam An hay không? ''.
Cậu nhìn anh ta, sau đó lại tự cười với mình '' Vậy thì không phải mơ rồi ''.
Người đó nghe cậu nói thì nghi hoặc nhìn cậu, còn cậu thì cười bản thân xong liền nhìn anh nói '' Đúng vậy, tìm tôi có gì sao ''.
Anh ta đứng đó quan sát những động tác của cậu, đánh giá một lượt mới nói '' Vậy thì anh nói thẳng, em là đứa em trai bị thất lạc nhiều năm của anh. Hôm nay đến đây là để đón em về nhà ''.
'' Về nhà ''. Cậu có hơi mỉa mai hai từ về nhà này.
Người quan sát cậu nãy giờ đang nghi hoặc, tại sao cậu lại cười mỉa mai như vậy '' Có chuyện gì sao ''.
'' Không có gì, tôi tự hỏi rằng anh có giấy xét nghiệm không ''.
Nghe vậy anh bước vào xe, lấy ra một sấp tài liệu '' Đây, mẫu tóc của em được anh nhờ người lấy giúp, nếu không tin anh có thể đi xét nghiệm với em ''.
Cậu nhìn tờ giấy trên tay, đọc vài chữ rồi bỏ xuống '' Được rồi, nhìn anh cũng có vài phần giống tôi. Nhưng để chắc chắn thì vẫn phải làm xét nghiệm ''.
'' Được, anh tên là Nam Mộc, nếu đúng thì anh là anh cả của em. Được rồi bây giờ em theo anh, đi đến bệnh viện làm xét nghiệm. Sau đó về nhà ''.
Nhìn anh mỉm cười dịu dàng với cậu, nhưng trong lòng cậu lại biết đây chỉ là nụ cười thương nghiệp mà thôi, một chút ấm áp cũng chẳng có.
Nói rồi cả hai lên xe đến sân bay, xuống máy bay lại lên xe tiếp, khi xe dừng lại cũng đã đến đế đô. Bước xuống xe thì thứ nhìn thấy đầu tiên là bệnh viện lớn nhất đế đô, Nam Mộc đứng bên cậu giải thích '' Đây là bệnh viện tốt nhất, em cứ yên tâm ''.
Cậu không nói gì, chỉ nhìn anh một cái rồi cất bước đi vào.
Nam Mộc nhìn bóng lưng của cậu hơi nhíu mày '' Sao lại có có chút đơn độc ''. Từ nãy đến giờ anh đã quan sát cậu, tuy cậu chỉ mới 20 lại cho người ta cảm giác dày dặn kinh nghiệm. Lại vì sao trong ánh mắt kia ẩn chứa sự lạc lõng, cùng một nồi buồn sâu thẩm.
Khi cả hai làm xong tất cả thủ tục thì liền rời khỏi bệnh viện, Nam Mộc đưa cậu đi dạo ở khu mua sắm, dẫn cậu đi làm lại bộ tóc mới. Đợi đến khi cậu hoàn toàn lột xác thành người mới, không còn quê mùa như trước nữa mới dẫn cậu trở về nơi gọi là nhà kia.
Xe dừng trước cổng lớn của ngôi biệt thự, người hầu vội vàng cung kính mở cửa.
Một lần nữa bước chân vào ngôi nhà này, cậu lại tự cười châm chọc. Khi Nam Mộc quay đầu nhìn lại thì lại thấy cậu lại nở nụ cười như vậy, đây có lẽ là lần thứ 3 anh thấy. Anh thật sự không hiểu nụ cười châm chọc ấy ẩn chứa điều gì.
Khi vào nhà, bước vào phòng khách, đáng lẽ ra khi tìm được đứa con thất lạc người khác sẽ vô cùng vui mừng mà chờ con họ trở về, không khí vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc. Còn khi cậu bước chân vào lại là cảnh tưởng quen thuộc này, không một bóng người, lạnh lẽo đến tột độ.
Nam Mộc nhìn quanh trong nhà không thấy ai, rồi quay lại nhìn cậu không chút biểu cảm nhìn anh cười nói '' Bầu không khí này, thật sự rất náo nhiệt như lời anh nói ''.
Nam Mộc đơ cả người, anh nhớ đã thông báo cho mọi người rằng đã tìm được em trai thất lạc nhiều năm và hôm nay sẽ đón về nên bảo mọi người tụ họp lại chúc mừng. Nhưng đến anh cũng không ngờ rằng, khi trở về lại không có một ai cả '' Anh.... ''.
Cậu giơ tay lên ngăn lại '' Được rồi. Em hiểu, không cần giải thích gì đâu. Em mệt rồi, có phòng cho em không? ''.
Những lời này được nói ra trong miệng cậu rất nhẹ nhàng, nhưng người nghe như anh lại không chịu được mà tim nhói đau '' Có... Anh dẫn em đi ''.
Nam Mộc nhìn cậu bây giờ đã dịu dàng hơn trước, nụ cười cũng bớt đi phần giả tạo.
Anh đưa cậu lên lầu, ở cuối dãy rồi dừng lại '' Đây là phòng của em, đã cho người quét dọn sạch rồi.... À, còn có... ''.
Cậu xoay đầu, mỉm cười nhìn anh '' Em mệt rồi, có chuyện gì mai hẳng nói nhá. Tạm biệt ''.
Sau đó cậu vào phòng khóa chặt cửa lại, lấy một bộ quần áo vừa mua xong vào phòng tắm.
Khi đi ra cả người tràn ngập hơi nước, đầu tóc vẫn chưa lau còn đang nhỏ giọt. Cậu mặc kệ mấy thứ đó, nằm phịch xuống chiếc giường nhắm mắt lại ngủ '' Ngày mai nên đi tìm chị Ly để kiếm việc làm, mình nhớ không lầm thì ngài mai chị ấy sẽ đi tìm nghệ sĩ. Đợi sau khi có tiền liền dọn đi thôi, ở đây có khi mình sẽ không kiềm được mà giết người mất. Haizzzz.... Đã tutu rồi mà còn sống lại nữa, thật vô nghĩa, hay là chết quách đi cho xong. Nhưng lỡ đâu lại trọng sinh nữa thì biết làm sao, haizzz.... Không nghĩ nữa thật phiền ''.
Nguyên hôm nay đều đi bôn ba khắp nơi, cả người đã thấm mệt rồi, nên rất nhanh cậu đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cậu lại nghe thấy tiếng nói dịu dàng lúc trước '' An An, An An à.... Anh rất nhớ em.... Em về đi có được không ''.