Chương 7
Động tác này của Văn Thiệu tựa như nước chảy mây trôi vậy, kể từ khi lấy điện thoại ra cho đến lúc mở mã nhận tiền lên, anh không hề chần chờ một chút nào cả.
Anh sợ là, nếu mình chỉ chậm một giây thôi, thì Giang Vãn Ninh sẽ ngầm hiểu là mình muốn để cô lấy thân báo đáp.
Giang Vãn Ninh nhìn chằm chằm vào mã nhận tiền anh giơ lên trước mắt, đột nhiên nghĩ đến lần thứ hai nhìn thấy anh.
Lần đó Văn Thiệu không chịu cho cô WeChat, Giang Vãn Ninh đã thầm thề trong lòng mình rằng, một ngày nào đó phải để Văn Thiệu chủ động giơ mã QR của WeChat lên trước mắt mình, phải để anh chủ động hỏi xin phương thức liên lạc của mình.
Không ngờ là ngày đó lại tới nhanh như vậy…
Chỉ là, có vẻ khi đó cô tìm từ thề thốt không cẩn thận cho lắm, chắc mà ông trời đã nghe thấy rồi nên mới để cho Văn Thiệu đưa mã nhận tiền ra.
Giang Vãn Ninh lấy điện thoại ra quét mã, phát hiện ra số tiền thiết lập của Văn Thiệu rất nhỏ, giống như là đang trêu ghẹo người khác vậy.
“Anh thế này có khác nào là anh không muốn để em bồi thường đâu?” Cô thở dài, ra vẻ thương tâm mà nói, như thật mà cũng như đùa: “Chỉ có hai trăm tệ thôi mà đã phá hỏng con đường lấy thân báo đáp của em rồi.”
Văn Thiệu cong khóe miệng, từ chối cho ý kiến.
Giang Vãn Ninh quét mã hai trăm tệ kia, một lần nữa biểu đạt sự áy náy: “Em thật sự xin lỗi anh, sau này, lúc em động vào đồ của anh, chắc chắn em sẽ xác nhận trước với anh.”
Dù sao thì bây giờ cô cũng đang ở nhờ chỗ của anh, có thể xem hai người như là bạn cùng phòng, quả thật là, ngày hôm nay, hành động của cô không thỏa đáng cho lắm.
Nếu như thay đổi vị trí lại để suy nghĩ, thì, nếu có người dám xịt số nước hoa hàng hiếm mà cô còn thừa lại không bao nhiêu, Giang Vãn Ninh sẽ không thể rộng lượng được như Văn Thiệu.
“Không sao, cô đã nhận diện được hương quý nhất rồi.” Văn Thiệu không để ý lắm, số còn lại đều không phải là hương liệu quá sức hiếm có.
Anh cất điện thoại đi, quay lại vớt mì trong nồi.
Anh nấu cả thảy hai bát mì, nhưng hai người vừa bưng mì lên bàn thì Văn Thiệu nghe thấy tiếng ô tô ở ngoài sân.
“Cô ăn đi, tôi còn có chút việc.” Văn Thiệu không ngờ ông cụ chờ không nổi đến mức độ này, thấy mình không bắt máy thì dứt khoát phái người lái xe tới ép anh về.
“Hả? Anh phải xuống núi rồi sao?” Bây giờ trời đã sắp tối rồi mà.
“Ừm, về nhà một chuyến, đêm nay không về, cô tự đóng cửa kỹ càng đi.” Văn Thiệu đặt đũa xuống, đi vào phòng lấy áo khoác.
Áo khoác có hai hàng nút màu đen, kiểu dáng tương tự với chiếc áo màu kaki của Giang Vãn Ninh.
Anh cao lớn nên mặc áo khoác dài trông rất đẹp.
“Cô không cần phải rửa chén đâu, ngày mai sẽ có dì đến quét dọn. Đồ đạc hay trái cây trong nhà thì cô cứ tự lấy, hương sợi, phấn hương, viên hương đều ở trong cái tủ đó, cô chán thì tự chơi.” Văn Thiệu dặn dò từng việc một.
Giang Vãn Ninh lắc lắc cái đầu trông như trống lúc lắc vậy: “Không cần đâu…” Cô không dám đụng vào nữa.
“Không sao, những thứ còn lại đều không đắt.” Sau khi Văn Thiệu nói xong thì anh cầm túi đựng laptop đi ra ngoài.
Giang Vãn Ninh thấy anh hùng hổ đi ra ngoài thì vẫn thở dài.
Xem ra Văn Thiệu cũng là kiểu con nhà giàu bị gia đình quản lý chặt chẽ.
Giống như mấy người bạn của cô vậy, sự nghiệp và hôn nhân đều liên quan tới gia đình, người trong nhà bảo về nhà thì phải ngoan ngoãn về nhà, không thể nói một chữ “không”.
Nghĩ đến đây, Giang Vãn Ninh thấy hơi đau đầu, cũng không biết là, với tiềm lực hiện nay của nhà cô thì cô có thể lọt vào mắt gia đình Văn Thiệu hay không nữa…
Nếu có thể, vậy thì cứ dứt khoát để bố cô đi giải quyết bố của Văn Thiệu đi, không chừng hiệu suất còn cao hơn cả việc mình tự theo đuổi anh.
Có điều, hình như cô chưa từng nghe nói ở Giang Thành hay là mấy thành phố lân cận có nhà họ Văn với tiềm lực kinh tế không tệ, Giang Vãn Ninh lập tức gửi tin nhắn cho Trần Thư Nhiễm, bảo cô ấy hỗ trợ điều tra thử xem sao.
Sau khi đi ra ngoài, ngoại trừ chú Vương ra thì Văn Thiệu nhìn thấy trong xe còn có người khác thì anh thấy hơi bất ngờ.
“Chú nhỏ?” Tôn Thanh Châu biết chú Vương muốn lên núi đón người, nhưng không ngờ người đó lại là Văn Thiệu.
Sau khi cậu trông thấy Văn Thiệu thì rụt cổ lại một cái, rồi đánh bạo hỏi: “Chú nhỏ, chú đã làm sai chuyện gì vậy ạ? Sao chú cũng bị ông nội bắt về nhà thế?”
Tôn Thanh Châu vẫn cảm thấy Văn Thiệu là trưởng bối đứng đắn, giống như bố cậu vậy, mặc dù tuổi tác không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng anh làm việc thận trọng không khác gì mấy ông già trong nhà cả, không ngờ là cũng có ngày anh bị ông cụ hạ lệnh bắt về nhà.
Văn Thiệu liếc nhìn cậu một cái, giọng điệu bình thản: “Cháu khai báo trước đi.”
“Cháu, cháu chỉ mua căn hộ…”
Sau khi Văn Thiệu lên xe, theo bản năng, Tôn Thanh Châu xê dịch sang bên cạnh, bây giờ thì thân thể đã dán sát vào cửa xe.
Từ thuở nhỏ, Tôn Thanh Châu cứ thấy mình là y như chuột thấy mèo vậy, rõ ràng hai người chỉ hơn kém nhau ba tuổi, mà cậu lúc nào cũng thành thành thật thật gọi mình là chú nhỏ, ngày lễ hay ngày Tết gì cũng chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, đối đãi với mình không khác là bao so với người chú hai khoảng bốn mươi tuổi của cậu vậy.
“Mua căn hộ? Chỗ nào thế?” Văn Thiệu cảm thấy sự việc này không chỉ đơn giản là vậy, nếu như cậu mua căn hộ thích hợp thì ông cụ không chỉ không mắng cậu, sẽ còn khen cậu có ánh mắt.
“Lâm Thủy Nhã Cư.” Tôn Thanh Châu nhíu mày, mỗi lần Văn Thiệu hỏi chuyện cậu thì luôn có dáng vẻ của một trưởng bối, thế nên, dù cho đầu óc cậu không hề muốn trả lời nhưng miệng thì lại thành thật khai báo sạch sẽ ra.
“Ồ, vì một cô minh tinh nhỏ đúng không?” Văn Thiệu đã nghe đôi chút về chuyện này.
Tôn Thanh Châu để ý đến một minh tinh nhỏ tuyến mười tám [*] trong cuộc họp thường niên của tập đoàn, từ đó về sau thì cậu triển khai việc theo đuổi điên cuồng, ngày ngày tặng quà và tiêu tiền để đoàn phim đưa tin.
[*] Minh tinh nhỏ tuyến mười tám (18 线的小明星): thường dùng để chỉ những diễn viên không có tiếng tăm đáng kể, không có tác phẩm tiêu biểu nào nổi bật, thường đóng vai phụ hoặc vai người qua đường,…
Những thứ này cũng không là gì cả, nhà họ Tôn sẽ không để ý đến mấy đồng bạc lẻ đó.
Nhưng căn hộ lần này…
“Tặng cho cô ta rồi à?” Văn Thiệu cảm thấy ông cụ cũng không keo kiệt đến mức đó.
“Không có, cháu mua ở đối diện nhà cô ấy…” Tôn Thanh Châu đối diện với ánh mắt của Văn Thiệu, rồi cậu lại nói tiếp: “Sau đó thì mấy ngày nay tụi cháu ở với nhau.”
Văn Thiệu nhướng mày một cái, thằng cháu trai lớn này của anh có cách nói chuyện thú vị đấy chứ.
“Chẳng phải hồi cấp ba, môn học duy nhất cháu có thể đạt tiêu chuẩn là môn Ngữ văn à?” Sao mà, ngay cả nội dung trọng tâm cũng không biết tổng kết thế?
Rõ ràng là ông cụ không tức giận vì chuyện phòng ốc, mà là chuyện cậu sống chung với nữ minh tinh ở ngoài, không chừng là còn bị người ta chụp lại được.
“Hả?” Tôn Thanh Châu sửng sốt bởi câu hỏi này của anh, cậu không hiểu gì mà hỏi: “Chú, chú còn quan tâm đến thành tích của cháu à?”
“Thôi…” Văn Thiệu thở dài, dặn dò cậu: “Lúc về thì bày ra thái độ tốt một chút.”
Tôn Thanh Châu cúi đầu, cậu thấy hơi uất ức: “Chú, có lần nào cháu tỏ thái độ không tốt ư?”
Đây cũng là lời nói thật, mỗi lần người trong nhà dạy dỗ, tính ra thì thái độ của cậu là tốt nhất, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Không lâu sau, xe đã chạy vào nhà họ Tôn.
Một chiếc xe đón hai đứa con cháu bất hiếu, ông cụ Tôn không chờ trong phòng sách nữa, vừa nhìn thấy xe đi vào cổng lớn là đi thang máy xuống lầu ngay.
Sau khi Văn Thiệu vào nhà thì anh nhìn thấy ông đi ra từ thang máy, thế là anh cười cười mà nói đùa với ông: “Bố, ngay cả việc đợi tụi con đến phòng sách mà bố cũng không đợi được nữa à? Còn đích thân xuống một chuyến nữa chứ.”
Ông cụ không thèm để ý đến anh mà trực tiếp nhìn về phía Tôn Thanh Châu: “Ông nói cho cháu biết, nhân lúc còn sớm, cháu và cô minh tinh nhỏ kia cắt đứt đi. Hôm qua cô ta đã cầm ảnh chụp của hai đứa đến cổng đòi tiền bố cháu đấy, nói là không đưa tiền thì sẽ chủ động vạch trần cho truyền thông biết. Chuyện này đã được bố cháu đè xuống rồi, nhưng nếu cháu còn có quan hệ nam nữ hỗn loạn nữa, ông sẽ đánh gãy chân của cháu! Được rồi, cháu đi lên đi.”
Tôn Thanh Châu còn chưa phản ứng lại kịp sau khi nghe được chuyện mình bị người ta gài bẫy, mà đã nghe thấy ông cụ nói ra lời nói có tính bùng nổ cao hơn…
“Còn con, con đã làm tấm gương tốt gì cho cháu trai con vậy? Hả? Buổi sáng chú Từ của con đã gọi điện cho bố, nói Từ Nhất Hàm khóc lóc chạy về nhà, nói con bao nuôi phụ nữ ở núi Thanh Nguyên! Con làm bậy làm bạ đấy à!”
Hai mắt Tôn Thanh Châu mở to hết cỡ, chú nhỏ này của cậu còn xuất chúng hơn cậu nhiều ấy chứ… Chẳng lẽ là sợ bị ông nội biết được nên mới đặc biệt chọn lên núi?
Van Thiệu cười một tiếng, chậm rãi đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, anh vừa chuẩn bị nói gì đó, mà trong lúc vô tình liếc mắt thì nhìn thấy Tôn Thanh Châu đang nghe lén ở đầu cầu thang.
Anh nhẹ nhàng quét mắt nhìn Tôn Thanh Châu một cái: “Cháu có muốn ngồi xuống nghe không?”
“Không không không, chú nhỏ, ông nội, hai người nói chuyện đi, cháu đi lên đây.” Tôn Thanh Châu sợ đến mức co cẳng bỏ chạy, còn đặc biệt tăng mạnh tiếng bước chân lên lầu để chứng minh mình đã đi thật rồi.
Ông cụ nổi nóng trước thái độ lơ đễnh này của Văn Thiệu, ông dùng gậy batoong đánh vào bắp chân anh một cái: “Con đứng lên cho bố!”
“Bố, người Từ Nhất Hàm nhìn thấy là hàng xóm của con.” Văn Thiệu nắm lấy cây gậy của ông, chỉ vào ghế sô pha ở phía đối diện: “Bố có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Sau mười lăm phút, Văn Thiệu gõ cửa phòng Tôn Thanh Châu.
“Chú nhỏ…” Tôn Thanh Châu cho rằng tối nay ông nội trừng trị một mình Văn Thiệu là đủ rồi, cậu đã tắm rửa xong xuôi và đang chuẩn bị đi ngủ.
Văn Thiệu ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cậu: “Xuống lầu.”
“Vâng?”
“Có gì à?”
“Không, không ạ…” Mặt mày Tôn Thanh Châu xám xịt đi theo anh xuống lầu.
Lần này đến lượt Văn Thiệu dự thính, nhưng dù cho Tôn Thanh Châu muốn bảo anh đi thì cậu cũng không dám lên tiếng.
“Thằng nhóc nhà cháu cũng có bản lĩnh rồi nhỉ? Còn thẳng tay mua một căn hộ đối diện con gái người ta nữa chứ.”
Văn Thiệu sờ sờ tai, hành động này anh cũng đã nghe tới quen tai luôn rồi…
“Còn nói trong nhà vừa sửa chữa xong không thể ở được, cứ thế mà vào ở trong nhà con gái người ta.”
Ôi chao, quen tai quá đi mất.
Cách thức theo đuổi người khác của giới trẻ bây giờ cũng không khác nhau là bao.
Ông cụ giận đến nỗi phải bật cười: “Nếu như cháu dùng sự thông minh này vào việc chính thì chắc chắn sẽ không thể kém hơn chú nhỏ của cháu được.”
Văn Thiệu nghe xong câu này thì anh bỗng đứng bật dậy, anh rót một ly nước lọc đưa cho ông cụ: “Bố, bố cứ từ từ dạy dỗ, con lên lầu trước đây.”
Trong lúc vô tình, anh chợt thấy ánh mắt cầu cứu của Tôn Thanh Châu, Văn Thiệu suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng nói: “Ở trên đường con đã mắng nó rồi, bố cứ mắng vừa vừa thôi là được rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Văn Thiệu đi lên lầu, khi tắm rửa thì nhìn thấy lư hương trong góc, nghĩ đến hai cây kỳ nam đã hy sinh trong phòng tắm của Giang Vãn Ninh.
Anh xoa xoa mi tâm, vừa rồi không dễ gì mới thuyết phục được ông cụ Từ không làm mai cho anh và Từ Nhất Hàm nữa, mà ở núi Thanh Nguyên vẫn còn phiền phức đang chờ anh.
Tắm xong, Văn Thiệu nhìn thấy tin nhắn trợ lý Lưu gửi đến vào nửa tiếng trước.
[Sếp Văn, em nhớ trong hộp thuốc anh để dưới kệ sách còn có một hộp Ibuprofen [*], nếu như cánh tay của cô Giang đau đến mức không chịu được thì có thể uống cái đó.]
[*] Ibuprofen: là thuốc hạ sốt, giảm đau được sử dụng rộng rãi để hạ sốt, điều trị nhiều loại đau nhức như đau lưng, đau bụng kinh, đau răng,… Thuốc giảm đau Ibuprofen cũng được dùng để điều trị chứng viêm như đau do viêm khớp, căng cơ, bong gân,…
Vốn dĩ là Văn Thiệu định xem xong rồi để điện thoại qua một bên, cuối cùng thì anh vẫn cầm nó lên.
Văn Thiệu: [Tôi đang ở nhà, cậu có số điện thoại của cô ấy không?]
Trợ Lý Lưu: [Không có! Anh cũng không cho cô ấy phương thức liên lạc thì em nào dám cho cô ấy cơ chứ?]
Văn Thiệu thở dài, đúng thật là phiền phức.
Anh gọi điện thoại cho lão Từ chỗ quyên góp, bấy giờ thì anh mới lấy được phương thức liên lạc của Giang Vãn Ninh.
Văn Thiệu dùng số điện thoại tìm WeChat của cô, hiện ra một tài khoản tên là Chanh Ngọt, ảnh đại diện là hình vẽ tay, một người tóc dài ngồi trong nửa quả chanh.
Anh gửi lời mời kết bạn, chờ mười phút cũng không thấy được xác nhận.
Không còn cách nào khác, Văn Thiệu bấm số điện thoại của Giang Vãn Ninh.
Đợi một lúc thì cuộc gọi được kết nối.
Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Vãn Ninh truyền đến: “Alo? Xin chào, cho hỏi ai vậy?”
Giọng nói của cô vui vẻ, không nghe ra được chút khác thường nào.
Văn Thiệu thấy cuộc điện thoại này của mình có vẻ hơi giống như đang vẽ vời thêm chuyện, có lẽ Giang Vãn Ninh thường xuyên rèn luyện nên đối với cánh tay cô mà nói, thì lượng vận động lúc sáng không nhằm nhò gì.
Nhưng gọi thì cũng đã gọi điện rồi, không thể không nói câu nào đã cúp máy.
“Cô Giang, tôi là Văn Thiệu.”
Anh sợ là, nếu mình chỉ chậm một giây thôi, thì Giang Vãn Ninh sẽ ngầm hiểu là mình muốn để cô lấy thân báo đáp.
Giang Vãn Ninh nhìn chằm chằm vào mã nhận tiền anh giơ lên trước mắt, đột nhiên nghĩ đến lần thứ hai nhìn thấy anh.
Lần đó Văn Thiệu không chịu cho cô WeChat, Giang Vãn Ninh đã thầm thề trong lòng mình rằng, một ngày nào đó phải để Văn Thiệu chủ động giơ mã QR của WeChat lên trước mắt mình, phải để anh chủ động hỏi xin phương thức liên lạc của mình.
Không ngờ là ngày đó lại tới nhanh như vậy…
Chỉ là, có vẻ khi đó cô tìm từ thề thốt không cẩn thận cho lắm, chắc mà ông trời đã nghe thấy rồi nên mới để cho Văn Thiệu đưa mã nhận tiền ra.
Giang Vãn Ninh lấy điện thoại ra quét mã, phát hiện ra số tiền thiết lập của Văn Thiệu rất nhỏ, giống như là đang trêu ghẹo người khác vậy.
“Anh thế này có khác nào là anh không muốn để em bồi thường đâu?” Cô thở dài, ra vẻ thương tâm mà nói, như thật mà cũng như đùa: “Chỉ có hai trăm tệ thôi mà đã phá hỏng con đường lấy thân báo đáp của em rồi.”
Văn Thiệu cong khóe miệng, từ chối cho ý kiến.
Giang Vãn Ninh quét mã hai trăm tệ kia, một lần nữa biểu đạt sự áy náy: “Em thật sự xin lỗi anh, sau này, lúc em động vào đồ của anh, chắc chắn em sẽ xác nhận trước với anh.”
Dù sao thì bây giờ cô cũng đang ở nhờ chỗ của anh, có thể xem hai người như là bạn cùng phòng, quả thật là, ngày hôm nay, hành động của cô không thỏa đáng cho lắm.
Nếu như thay đổi vị trí lại để suy nghĩ, thì, nếu có người dám xịt số nước hoa hàng hiếm mà cô còn thừa lại không bao nhiêu, Giang Vãn Ninh sẽ không thể rộng lượng được như Văn Thiệu.
“Không sao, cô đã nhận diện được hương quý nhất rồi.” Văn Thiệu không để ý lắm, số còn lại đều không phải là hương liệu quá sức hiếm có.
Anh cất điện thoại đi, quay lại vớt mì trong nồi.
Anh nấu cả thảy hai bát mì, nhưng hai người vừa bưng mì lên bàn thì Văn Thiệu nghe thấy tiếng ô tô ở ngoài sân.
“Cô ăn đi, tôi còn có chút việc.” Văn Thiệu không ngờ ông cụ chờ không nổi đến mức độ này, thấy mình không bắt máy thì dứt khoát phái người lái xe tới ép anh về.
“Hả? Anh phải xuống núi rồi sao?” Bây giờ trời đã sắp tối rồi mà.
“Ừm, về nhà một chuyến, đêm nay không về, cô tự đóng cửa kỹ càng đi.” Văn Thiệu đặt đũa xuống, đi vào phòng lấy áo khoác.
Áo khoác có hai hàng nút màu đen, kiểu dáng tương tự với chiếc áo màu kaki của Giang Vãn Ninh.
Anh cao lớn nên mặc áo khoác dài trông rất đẹp.
“Cô không cần phải rửa chén đâu, ngày mai sẽ có dì đến quét dọn. Đồ đạc hay trái cây trong nhà thì cô cứ tự lấy, hương sợi, phấn hương, viên hương đều ở trong cái tủ đó, cô chán thì tự chơi.” Văn Thiệu dặn dò từng việc một.
Giang Vãn Ninh lắc lắc cái đầu trông như trống lúc lắc vậy: “Không cần đâu…” Cô không dám đụng vào nữa.
“Không sao, những thứ còn lại đều không đắt.” Sau khi Văn Thiệu nói xong thì anh cầm túi đựng laptop đi ra ngoài.
Giang Vãn Ninh thấy anh hùng hổ đi ra ngoài thì vẫn thở dài.
Xem ra Văn Thiệu cũng là kiểu con nhà giàu bị gia đình quản lý chặt chẽ.
Giống như mấy người bạn của cô vậy, sự nghiệp và hôn nhân đều liên quan tới gia đình, người trong nhà bảo về nhà thì phải ngoan ngoãn về nhà, không thể nói một chữ “không”.
Nghĩ đến đây, Giang Vãn Ninh thấy hơi đau đầu, cũng không biết là, với tiềm lực hiện nay của nhà cô thì cô có thể lọt vào mắt gia đình Văn Thiệu hay không nữa…
Nếu có thể, vậy thì cứ dứt khoát để bố cô đi giải quyết bố của Văn Thiệu đi, không chừng hiệu suất còn cao hơn cả việc mình tự theo đuổi anh.
Có điều, hình như cô chưa từng nghe nói ở Giang Thành hay là mấy thành phố lân cận có nhà họ Văn với tiềm lực kinh tế không tệ, Giang Vãn Ninh lập tức gửi tin nhắn cho Trần Thư Nhiễm, bảo cô ấy hỗ trợ điều tra thử xem sao.
Sau khi đi ra ngoài, ngoại trừ chú Vương ra thì Văn Thiệu nhìn thấy trong xe còn có người khác thì anh thấy hơi bất ngờ.
“Chú nhỏ?” Tôn Thanh Châu biết chú Vương muốn lên núi đón người, nhưng không ngờ người đó lại là Văn Thiệu.
Sau khi cậu trông thấy Văn Thiệu thì rụt cổ lại một cái, rồi đánh bạo hỏi: “Chú nhỏ, chú đã làm sai chuyện gì vậy ạ? Sao chú cũng bị ông nội bắt về nhà thế?”
Tôn Thanh Châu vẫn cảm thấy Văn Thiệu là trưởng bối đứng đắn, giống như bố cậu vậy, mặc dù tuổi tác không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng anh làm việc thận trọng không khác gì mấy ông già trong nhà cả, không ngờ là cũng có ngày anh bị ông cụ hạ lệnh bắt về nhà.
Văn Thiệu liếc nhìn cậu một cái, giọng điệu bình thản: “Cháu khai báo trước đi.”
“Cháu, cháu chỉ mua căn hộ…”
Sau khi Văn Thiệu lên xe, theo bản năng, Tôn Thanh Châu xê dịch sang bên cạnh, bây giờ thì thân thể đã dán sát vào cửa xe.
Từ thuở nhỏ, Tôn Thanh Châu cứ thấy mình là y như chuột thấy mèo vậy, rõ ràng hai người chỉ hơn kém nhau ba tuổi, mà cậu lúc nào cũng thành thành thật thật gọi mình là chú nhỏ, ngày lễ hay ngày Tết gì cũng chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, đối đãi với mình không khác là bao so với người chú hai khoảng bốn mươi tuổi của cậu vậy.
“Mua căn hộ? Chỗ nào thế?” Văn Thiệu cảm thấy sự việc này không chỉ đơn giản là vậy, nếu như cậu mua căn hộ thích hợp thì ông cụ không chỉ không mắng cậu, sẽ còn khen cậu có ánh mắt.
“Lâm Thủy Nhã Cư.” Tôn Thanh Châu nhíu mày, mỗi lần Văn Thiệu hỏi chuyện cậu thì luôn có dáng vẻ của một trưởng bối, thế nên, dù cho đầu óc cậu không hề muốn trả lời nhưng miệng thì lại thành thật khai báo sạch sẽ ra.
“Ồ, vì một cô minh tinh nhỏ đúng không?” Văn Thiệu đã nghe đôi chút về chuyện này.
Tôn Thanh Châu để ý đến một minh tinh nhỏ tuyến mười tám [*] trong cuộc họp thường niên của tập đoàn, từ đó về sau thì cậu triển khai việc theo đuổi điên cuồng, ngày ngày tặng quà và tiêu tiền để đoàn phim đưa tin.
[*] Minh tinh nhỏ tuyến mười tám (18 线的小明星): thường dùng để chỉ những diễn viên không có tiếng tăm đáng kể, không có tác phẩm tiêu biểu nào nổi bật, thường đóng vai phụ hoặc vai người qua đường,…
Những thứ này cũng không là gì cả, nhà họ Tôn sẽ không để ý đến mấy đồng bạc lẻ đó.
Nhưng căn hộ lần này…
“Tặng cho cô ta rồi à?” Văn Thiệu cảm thấy ông cụ cũng không keo kiệt đến mức đó.
“Không có, cháu mua ở đối diện nhà cô ấy…” Tôn Thanh Châu đối diện với ánh mắt của Văn Thiệu, rồi cậu lại nói tiếp: “Sau đó thì mấy ngày nay tụi cháu ở với nhau.”
Văn Thiệu nhướng mày một cái, thằng cháu trai lớn này của anh có cách nói chuyện thú vị đấy chứ.
“Chẳng phải hồi cấp ba, môn học duy nhất cháu có thể đạt tiêu chuẩn là môn Ngữ văn à?” Sao mà, ngay cả nội dung trọng tâm cũng không biết tổng kết thế?
Rõ ràng là ông cụ không tức giận vì chuyện phòng ốc, mà là chuyện cậu sống chung với nữ minh tinh ở ngoài, không chừng là còn bị người ta chụp lại được.
“Hả?” Tôn Thanh Châu sửng sốt bởi câu hỏi này của anh, cậu không hiểu gì mà hỏi: “Chú, chú còn quan tâm đến thành tích của cháu à?”
“Thôi…” Văn Thiệu thở dài, dặn dò cậu: “Lúc về thì bày ra thái độ tốt một chút.”
Tôn Thanh Châu cúi đầu, cậu thấy hơi uất ức: “Chú, có lần nào cháu tỏ thái độ không tốt ư?”
Đây cũng là lời nói thật, mỗi lần người trong nhà dạy dỗ, tính ra thì thái độ của cậu là tốt nhất, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Không lâu sau, xe đã chạy vào nhà họ Tôn.
Một chiếc xe đón hai đứa con cháu bất hiếu, ông cụ Tôn không chờ trong phòng sách nữa, vừa nhìn thấy xe đi vào cổng lớn là đi thang máy xuống lầu ngay.
Sau khi Văn Thiệu vào nhà thì anh nhìn thấy ông đi ra từ thang máy, thế là anh cười cười mà nói đùa với ông: “Bố, ngay cả việc đợi tụi con đến phòng sách mà bố cũng không đợi được nữa à? Còn đích thân xuống một chuyến nữa chứ.”
Ông cụ không thèm để ý đến anh mà trực tiếp nhìn về phía Tôn Thanh Châu: “Ông nói cho cháu biết, nhân lúc còn sớm, cháu và cô minh tinh nhỏ kia cắt đứt đi. Hôm qua cô ta đã cầm ảnh chụp của hai đứa đến cổng đòi tiền bố cháu đấy, nói là không đưa tiền thì sẽ chủ động vạch trần cho truyền thông biết. Chuyện này đã được bố cháu đè xuống rồi, nhưng nếu cháu còn có quan hệ nam nữ hỗn loạn nữa, ông sẽ đánh gãy chân của cháu! Được rồi, cháu đi lên đi.”
Tôn Thanh Châu còn chưa phản ứng lại kịp sau khi nghe được chuyện mình bị người ta gài bẫy, mà đã nghe thấy ông cụ nói ra lời nói có tính bùng nổ cao hơn…
“Còn con, con đã làm tấm gương tốt gì cho cháu trai con vậy? Hả? Buổi sáng chú Từ của con đã gọi điện cho bố, nói Từ Nhất Hàm khóc lóc chạy về nhà, nói con bao nuôi phụ nữ ở núi Thanh Nguyên! Con làm bậy làm bạ đấy à!”
Hai mắt Tôn Thanh Châu mở to hết cỡ, chú nhỏ này của cậu còn xuất chúng hơn cậu nhiều ấy chứ… Chẳng lẽ là sợ bị ông nội biết được nên mới đặc biệt chọn lên núi?
Van Thiệu cười một tiếng, chậm rãi đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, anh vừa chuẩn bị nói gì đó, mà trong lúc vô tình liếc mắt thì nhìn thấy Tôn Thanh Châu đang nghe lén ở đầu cầu thang.
Anh nhẹ nhàng quét mắt nhìn Tôn Thanh Châu một cái: “Cháu có muốn ngồi xuống nghe không?”
“Không không không, chú nhỏ, ông nội, hai người nói chuyện đi, cháu đi lên đây.” Tôn Thanh Châu sợ đến mức co cẳng bỏ chạy, còn đặc biệt tăng mạnh tiếng bước chân lên lầu để chứng minh mình đã đi thật rồi.
Ông cụ nổi nóng trước thái độ lơ đễnh này của Văn Thiệu, ông dùng gậy batoong đánh vào bắp chân anh một cái: “Con đứng lên cho bố!”
“Bố, người Từ Nhất Hàm nhìn thấy là hàng xóm của con.” Văn Thiệu nắm lấy cây gậy của ông, chỉ vào ghế sô pha ở phía đối diện: “Bố có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Sau mười lăm phút, Văn Thiệu gõ cửa phòng Tôn Thanh Châu.
“Chú nhỏ…” Tôn Thanh Châu cho rằng tối nay ông nội trừng trị một mình Văn Thiệu là đủ rồi, cậu đã tắm rửa xong xuôi và đang chuẩn bị đi ngủ.
Văn Thiệu ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cậu: “Xuống lầu.”
“Vâng?”
“Có gì à?”
“Không, không ạ…” Mặt mày Tôn Thanh Châu xám xịt đi theo anh xuống lầu.
Lần này đến lượt Văn Thiệu dự thính, nhưng dù cho Tôn Thanh Châu muốn bảo anh đi thì cậu cũng không dám lên tiếng.
“Thằng nhóc nhà cháu cũng có bản lĩnh rồi nhỉ? Còn thẳng tay mua một căn hộ đối diện con gái người ta nữa chứ.”
Văn Thiệu sờ sờ tai, hành động này anh cũng đã nghe tới quen tai luôn rồi…
“Còn nói trong nhà vừa sửa chữa xong không thể ở được, cứ thế mà vào ở trong nhà con gái người ta.”
Ôi chao, quen tai quá đi mất.
Cách thức theo đuổi người khác của giới trẻ bây giờ cũng không khác nhau là bao.
Ông cụ giận đến nỗi phải bật cười: “Nếu như cháu dùng sự thông minh này vào việc chính thì chắc chắn sẽ không thể kém hơn chú nhỏ của cháu được.”
Văn Thiệu nghe xong câu này thì anh bỗng đứng bật dậy, anh rót một ly nước lọc đưa cho ông cụ: “Bố, bố cứ từ từ dạy dỗ, con lên lầu trước đây.”
Trong lúc vô tình, anh chợt thấy ánh mắt cầu cứu của Tôn Thanh Châu, Văn Thiệu suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng nói: “Ở trên đường con đã mắng nó rồi, bố cứ mắng vừa vừa thôi là được rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Văn Thiệu đi lên lầu, khi tắm rửa thì nhìn thấy lư hương trong góc, nghĩ đến hai cây kỳ nam đã hy sinh trong phòng tắm của Giang Vãn Ninh.
Anh xoa xoa mi tâm, vừa rồi không dễ gì mới thuyết phục được ông cụ Từ không làm mai cho anh và Từ Nhất Hàm nữa, mà ở núi Thanh Nguyên vẫn còn phiền phức đang chờ anh.
Tắm xong, Văn Thiệu nhìn thấy tin nhắn trợ lý Lưu gửi đến vào nửa tiếng trước.
[Sếp Văn, em nhớ trong hộp thuốc anh để dưới kệ sách còn có một hộp Ibuprofen [*], nếu như cánh tay của cô Giang đau đến mức không chịu được thì có thể uống cái đó.]
[*] Ibuprofen: là thuốc hạ sốt, giảm đau được sử dụng rộng rãi để hạ sốt, điều trị nhiều loại đau nhức như đau lưng, đau bụng kinh, đau răng,… Thuốc giảm đau Ibuprofen cũng được dùng để điều trị chứng viêm như đau do viêm khớp, căng cơ, bong gân,…
Vốn dĩ là Văn Thiệu định xem xong rồi để điện thoại qua một bên, cuối cùng thì anh vẫn cầm nó lên.
Văn Thiệu: [Tôi đang ở nhà, cậu có số điện thoại của cô ấy không?]
Trợ Lý Lưu: [Không có! Anh cũng không cho cô ấy phương thức liên lạc thì em nào dám cho cô ấy cơ chứ?]
Văn Thiệu thở dài, đúng thật là phiền phức.
Anh gọi điện thoại cho lão Từ chỗ quyên góp, bấy giờ thì anh mới lấy được phương thức liên lạc của Giang Vãn Ninh.
Văn Thiệu dùng số điện thoại tìm WeChat của cô, hiện ra một tài khoản tên là Chanh Ngọt, ảnh đại diện là hình vẽ tay, một người tóc dài ngồi trong nửa quả chanh.
Anh gửi lời mời kết bạn, chờ mười phút cũng không thấy được xác nhận.
Không còn cách nào khác, Văn Thiệu bấm số điện thoại của Giang Vãn Ninh.
Đợi một lúc thì cuộc gọi được kết nối.
Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Vãn Ninh truyền đến: “Alo? Xin chào, cho hỏi ai vậy?”
Giọng nói của cô vui vẻ, không nghe ra được chút khác thường nào.
Văn Thiệu thấy cuộc điện thoại này của mình có vẻ hơi giống như đang vẽ vời thêm chuyện, có lẽ Giang Vãn Ninh thường xuyên rèn luyện nên đối với cánh tay cô mà nói, thì lượng vận động lúc sáng không nhằm nhò gì.
Nhưng gọi thì cũng đã gọi điện rồi, không thể không nói câu nào đã cúp máy.
“Cô Giang, tôi là Văn Thiệu.”