Chương 15: Yêu Hạch Cấp Một
Tay trái cầm kiếm đánh tới, Âm Phong Thử nhanh chóng đỡ lại, Trần Vũ cười một cái, đúng như kế hoạch hắn đã dự đoán, tay phải Phá Toái Quyền đánh mạnh vào đầu Âm Phong Thử làm nó choáng váng đầu óc.
Thấy thế Trần Vũ nhanh tay cầm trường kiếm đâm mạnh vào cổ của Âm Phong Thử, máu văng tung tóe, nhuộm đầy thanh trường kiếm.
Đôi mắt Âm Phong Thử đỏ ngầu nhìn Trần Vũ, nó không ngờ lại chết như vậy, nó thật không cam lòng.
Sau khi đánh chết Âm Phong Thử Trần Vũ liền cầm trường kiếm vạch bụng của nó ra, thò tay vào trong mò tìm yêu hạch.
Không phải nhất cấp yêu thú nào cũng có yêu hạch, nếu may mắn sẽ bắt được một con có, còn lại hầu như rất ít, tỷ lệ có yêu hạch này là bốn trên mười con. Nếu là yêu thú ngoài nhị cấp thì hầu như đều có yêu hạch trong người.
- Ha ha, thật không ngờ con chuột to lớn này lại có yêu hạch, lần này ta thật may mắn nha!
Hắn cười lớn như nhặt được vàng, từ trong bụng yêu thú lấy ra một khỏa yêu hạch nhỏ chừng đầu ngón út, nó có màu lam nhàn nhạt phát ra.
Tuy chỉ là yêu hạch cấp một, nhưng đối với hắn rất có giá trị, vì đây là con yêu thú đầu tiên hắn tự tay giết được!
Làm xong hắn lấy yêu hạch bỏ vào túi vải cất đi, sau đó chặt lấy đi tứ chi của Âm Phong Thử để vào túi vải. Hắn không thu nguyên con vì túi vải có hạn không thể chứa quá nhiều đồ, nên hắn chỉ lấy những thứ tốt tốt.
- Ta gặp may mới có thể thắng được con Âm Phong Thử này, nếu gặp yêu thú khác chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trần Vũ tiếp tục đi sâu vào Sâm Lâm, quả như hắn đoán, càng vào sâu trong sơn mạch càng nhiều linh dược, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng nhiều hơn.
Trên đường đi gặp không ít linh dược, nhưng đó cũng chỉ là linh dược bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, hắn cũng mặc kệ, miễn là linh dược liền hái chúng bỏ vào túi vải.
- Trời cũng sắp tối rồi, ta cũng nên nghỉ ngơi, lấy sức ngày mai đi chinh chiến tiếp.
Tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, hắn đi xung quanh nhặt mấy cành cây khô lại nhóm lửa. lấy mấy cái đùi của con Âm Phong Thử lúc sáng giết được trong túi vải ra, hắn dùng thanh gỗ xuyên ngang để lên nướng.
Chưa đầy một khắc sau, một mùi thơm nồng nặc truyền ra, làm hắn phải chảy nước miếng, vội cạp một miếng.
(*1 khắc = 15 phút)
- Hừm… thịt con chuột này ăn thật ngon, khác với thịt của mãnh thú mà ta ăn được lúc trước.
(*mãnh thú: lợn, hổ, chó, bò,...)
Sau khi ăn xong, Trần Vũ dụi tắt đống lửa, vì ban đêm mà không dặp lửa liền tương đương với tự xác, vì ánh lửa sẽ dẫn đến rất nhiều yêu thú chú ý, không ai chơi dại mà dám đốt lửa vào ban đêm cả.
Làm xong hắn hết thẩy, hắn nhảy lên một cây đại thụ lớn đến nổi năm người trung niên chưa chắc đã ôm hết. Lúc này bắt đầu có nhiều tiếng rống của các yêu thú liên tục.
Rống!...
Hú!!!
- Haizzz... ở trong sơn mạch này thật quá nguy hiểm, vì cha, mẫu thân cũng chính vì mình nên phải cố gắn, không thể làm thêm gánh nặng nữa!
Nghĩ vậy Trần Vũ liền nhắm mắt ngủ, tuy nhiên hắn không có ngủ say, mà vẫn cảnh giác vì nơi này quá nguy hiểm, chịt một phát là vạn kiếp bất phục, nên hắn không dám xem thường.
Gần sáng, mặt trời ló lên đỉnh cây, xung quanh nhiều sương mù sớm, có nhiều giọt nước động lại trên lá cây trong vắt, tiếng chó sói rống vang lên vài lần sau đó tắt hẳn.
Trần Vũ ngồi trên tán cây cổ thụ lặng lẽ vận “Nạp Khí Quyết” hấp thụ linh khí, đây chính là công pháp Hoàng Cấp trung phẩm của gia tộc hắn, dựa vào nó có thể đạt tới cảnh giới Hóa Khí Cảnh.
Tuy chỉ là Hoàng Cấp trung phẩm, nhưng đối với gia tộc hắn lại rất quý, có rất nhiều gia tộc vì tranh giành những thứ này mà đánh đến sứt đầu mẻ trán.
Đợi tầm một canh giờ sau mặt trời đã lên cao, yêu thú cũng rút lui phần lớn, hiện an toàn hơn trước khá nhiều nên Trần Vũ chợt mở mắt.
Hô!
- Tại sao đi vào đây đã được gần nửa tháng rồi mà ta vẫn không tiến bộ chút nào, tại sao lại như vậy! Ta hẳn không có lười biếng nha!
Trần Vũ suy nghĩ miên man, hắn nhớ lại phụ thân hắn từng nói kinh mạch của hắn bị đứt đoạn, nên khó lòng mà tu luyện.
- Ta không tin đời này ta chỉ có thể làm người thường, chỉ cần một viên Huyết Liên Đan ta có thể trị được kinh mạch của mình, nhưng mà căn bản là bán luôn gia tộc cũng không đủ mua, haizzz...
Đây là con số mà gia tộc hắn không có nổi. Huyết Liên Đan chính là tam phẩm đan dược, do tam phẩm Luyện Đan Sư chế tạo, giá cả vô cùng đắt đỏ, như trong thành của hắn, cho dù là thành chủ cũng chỉ mời được nhất phẩm Luyện Đan Sư mà thôi!
Còn các gia tộc còn lại, hầu như không người nào mời được Luyện Đan Sư, trừ Trương gia ra, không biết bọn hắn dùng kế bẩn gì mà lại mời chào được một nhất phẩm Luyện Đan Sư.
Nhất phẩm Luyện Đan Sư mà đã được mời chào như vậy, huống chi tam phẩm Luyện Đan Sư, làm sao gia tộc hắn mời được chứ!
Suy nghĩ một lát Trần Vũ thầm nói:
- Ông trời không tuyệt đường người, ta truy cầu võ đạo bao lâu nay, chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ, vậy tại sao người lại đối xử với con như thế, hãy cho con một cơ hội đi!
Rầm!
Nhất thời lôi điện trên trời vang lên, làm hắn giật mình, rụt đầu lại, nhìn lên trên trời, lẩm bẩm:
- Không phải linh nghiệm như vậy chứ!
...
Thấy thế Trần Vũ nhanh tay cầm trường kiếm đâm mạnh vào cổ của Âm Phong Thử, máu văng tung tóe, nhuộm đầy thanh trường kiếm.
Đôi mắt Âm Phong Thử đỏ ngầu nhìn Trần Vũ, nó không ngờ lại chết như vậy, nó thật không cam lòng.
Sau khi đánh chết Âm Phong Thử Trần Vũ liền cầm trường kiếm vạch bụng của nó ra, thò tay vào trong mò tìm yêu hạch.
Không phải nhất cấp yêu thú nào cũng có yêu hạch, nếu may mắn sẽ bắt được một con có, còn lại hầu như rất ít, tỷ lệ có yêu hạch này là bốn trên mười con. Nếu là yêu thú ngoài nhị cấp thì hầu như đều có yêu hạch trong người.
- Ha ha, thật không ngờ con chuột to lớn này lại có yêu hạch, lần này ta thật may mắn nha!
Hắn cười lớn như nhặt được vàng, từ trong bụng yêu thú lấy ra một khỏa yêu hạch nhỏ chừng đầu ngón út, nó có màu lam nhàn nhạt phát ra.
Tuy chỉ là yêu hạch cấp một, nhưng đối với hắn rất có giá trị, vì đây là con yêu thú đầu tiên hắn tự tay giết được!
Làm xong hắn lấy yêu hạch bỏ vào túi vải cất đi, sau đó chặt lấy đi tứ chi của Âm Phong Thử để vào túi vải. Hắn không thu nguyên con vì túi vải có hạn không thể chứa quá nhiều đồ, nên hắn chỉ lấy những thứ tốt tốt.
- Ta gặp may mới có thể thắng được con Âm Phong Thử này, nếu gặp yêu thú khác chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trần Vũ tiếp tục đi sâu vào Sâm Lâm, quả như hắn đoán, càng vào sâu trong sơn mạch càng nhiều linh dược, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng nhiều hơn.
Trên đường đi gặp không ít linh dược, nhưng đó cũng chỉ là linh dược bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, hắn cũng mặc kệ, miễn là linh dược liền hái chúng bỏ vào túi vải.
- Trời cũng sắp tối rồi, ta cũng nên nghỉ ngơi, lấy sức ngày mai đi chinh chiến tiếp.
Tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, hắn đi xung quanh nhặt mấy cành cây khô lại nhóm lửa. lấy mấy cái đùi của con Âm Phong Thử lúc sáng giết được trong túi vải ra, hắn dùng thanh gỗ xuyên ngang để lên nướng.
Chưa đầy một khắc sau, một mùi thơm nồng nặc truyền ra, làm hắn phải chảy nước miếng, vội cạp một miếng.
(*1 khắc = 15 phút)
- Hừm… thịt con chuột này ăn thật ngon, khác với thịt của mãnh thú mà ta ăn được lúc trước.
(*mãnh thú: lợn, hổ, chó, bò,...)
Sau khi ăn xong, Trần Vũ dụi tắt đống lửa, vì ban đêm mà không dặp lửa liền tương đương với tự xác, vì ánh lửa sẽ dẫn đến rất nhiều yêu thú chú ý, không ai chơi dại mà dám đốt lửa vào ban đêm cả.
Làm xong hắn hết thẩy, hắn nhảy lên một cây đại thụ lớn đến nổi năm người trung niên chưa chắc đã ôm hết. Lúc này bắt đầu có nhiều tiếng rống của các yêu thú liên tục.
Rống!...
Hú!!!
- Haizzz... ở trong sơn mạch này thật quá nguy hiểm, vì cha, mẫu thân cũng chính vì mình nên phải cố gắn, không thể làm thêm gánh nặng nữa!
Nghĩ vậy Trần Vũ liền nhắm mắt ngủ, tuy nhiên hắn không có ngủ say, mà vẫn cảnh giác vì nơi này quá nguy hiểm, chịt một phát là vạn kiếp bất phục, nên hắn không dám xem thường.
Gần sáng, mặt trời ló lên đỉnh cây, xung quanh nhiều sương mù sớm, có nhiều giọt nước động lại trên lá cây trong vắt, tiếng chó sói rống vang lên vài lần sau đó tắt hẳn.
Trần Vũ ngồi trên tán cây cổ thụ lặng lẽ vận “Nạp Khí Quyết” hấp thụ linh khí, đây chính là công pháp Hoàng Cấp trung phẩm của gia tộc hắn, dựa vào nó có thể đạt tới cảnh giới Hóa Khí Cảnh.
Tuy chỉ là Hoàng Cấp trung phẩm, nhưng đối với gia tộc hắn lại rất quý, có rất nhiều gia tộc vì tranh giành những thứ này mà đánh đến sứt đầu mẻ trán.
Đợi tầm một canh giờ sau mặt trời đã lên cao, yêu thú cũng rút lui phần lớn, hiện an toàn hơn trước khá nhiều nên Trần Vũ chợt mở mắt.
Hô!
- Tại sao đi vào đây đã được gần nửa tháng rồi mà ta vẫn không tiến bộ chút nào, tại sao lại như vậy! Ta hẳn không có lười biếng nha!
Trần Vũ suy nghĩ miên man, hắn nhớ lại phụ thân hắn từng nói kinh mạch của hắn bị đứt đoạn, nên khó lòng mà tu luyện.
- Ta không tin đời này ta chỉ có thể làm người thường, chỉ cần một viên Huyết Liên Đan ta có thể trị được kinh mạch của mình, nhưng mà căn bản là bán luôn gia tộc cũng không đủ mua, haizzz...
Đây là con số mà gia tộc hắn không có nổi. Huyết Liên Đan chính là tam phẩm đan dược, do tam phẩm Luyện Đan Sư chế tạo, giá cả vô cùng đắt đỏ, như trong thành của hắn, cho dù là thành chủ cũng chỉ mời được nhất phẩm Luyện Đan Sư mà thôi!
Còn các gia tộc còn lại, hầu như không người nào mời được Luyện Đan Sư, trừ Trương gia ra, không biết bọn hắn dùng kế bẩn gì mà lại mời chào được một nhất phẩm Luyện Đan Sư.
Nhất phẩm Luyện Đan Sư mà đã được mời chào như vậy, huống chi tam phẩm Luyện Đan Sư, làm sao gia tộc hắn mời được chứ!
Suy nghĩ một lát Trần Vũ thầm nói:
- Ông trời không tuyệt đường người, ta truy cầu võ đạo bao lâu nay, chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ, vậy tại sao người lại đối xử với con như thế, hãy cho con một cơ hội đi!
Rầm!
Nhất thời lôi điện trên trời vang lên, làm hắn giật mình, rụt đầu lại, nhìn lên trên trời, lẩm bẩm:
- Không phải linh nghiệm như vậy chứ!
...