Chương : 48
Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Khoang xe rung lên. Lý Mục Ca đứng vững người, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Dần dà những hoa cỏ cây cối của thời đại trước biến thành tro kiếp có thể đốt được. Những xưởng lò và xưởng luyện kia chính là dùng tro kiếp làm nhiên liệu để luyện hóa khoáng thạch, chế tạo đồ vật."
Tô Vân dò hỏi: "Hoa cỏ cây cối biến thành tro kiếp, vậy người của thời đại trước thì sao? Bọn họ biến thành cái gì?"
Lý Mục Ca chần chừ rồi lắc đầu đáp: "Điều này thì không rõ."
Phía trước dần sáng lên. Tô Vân nhìn qua ô cửa sổ, thấy trong bầu trời phương xa có từng tầng ánh sáng lơ lửng giữa không trung, xếp thành hàng từ trên xuống rất chỉnh tề.
Điều kỳ lạ hơn là những ánh sáng này không xếp thành một hàng, mà là hàng trăm hàng!
"Mục Ca học huynh, ánh sáng bên kia là gì vậy?" Tô Vân bèn hỏi.
Lý Mục Ca có chút ngại ngùng, nói: "Nếu không thấy ngại thì gọi ta là sư huynh đi, ta gọi các ngươi là sư đệ. Học huynh học đệ là cách gọi của người Đông Đô, còn ở Sóc Phương người ta đều gọi là sư huynh sư đệ."
Cách gọi học huynh học đệ này đám Tô Vân và Hoa Hồ đều đọc từ trong sách ở Táng Long Lăng, chứ bọn họ không biết thói quen ở Sóc Phương.
"Sách cổ ở Táng Long Lăng là do sĩ tử Thiên Đạo viện viết ra, chẳng lẽ Thiên Đạo viện không phải quan học của Sóc Phương, mà là của Đông Đô?" Tô Vân thầm nghĩ.
Lý Mục Ca liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Đó là nhà lầu."
"Nhà lầu?"
Tô Vân và đám Hoa Hồ ngây ra, thất thanh kêu lên: "Tòa lầu cao đến như vậy sao?"
Nếu những ánh sáng này là ánh sáng trong nhà lầu, chẳng phải tầng cao nhất là nằm ở trong mây?
Trên đời há lại có nhà lầu cao đến như thế?
Nên biết rằng kiến trúc cao nhất ở trấn Thiên Môn, Thiên Môn, cũng chỉ cao có mấy trượng mà thôi. Thế gian há lại có tòa lầu cao chọc thẳng vào tầng mây?
Lý Mục Ca tò mò hỏi: "Các ngươi chưa thấy lầu bao giờ sao?"
Tô Vân và bốn đứa trẻ đồng loạt lắc đầu. Hồ Bất Bình trả lời: "Ở nông thôn không có nhà lầu nào cao như vậy!"
"Từ khi Lâu thánh nhân Lâu Ban xây lầu tới nay, những tòa nhà lầu này càng ngày càng cao. Trước kia, cùng lắm là chỉ trăm thước, mà giờ người ta thậm chí còn xây được cả những ngôi nhà lầu cao ngàn thước vạn thước!"
Lý Mục Ca nói: "Trước kia xây lầu thì dùng gỗ, chọn cây gỗ đã sống trăm ngàn năm, chặt xuống mang làm cột trụ, như vậy cũng chỉ cao mấy trượng, chống đỡ được mấy tầng lầu mà thôi. Nếu dựng thêm lầu bên trên thì gỗ sẽ không chống đỡ được. Bởi vậy cung điện cũng chỉ cao mấy tầng, hoặc là chỉ làm đúng một tầng đại điện. Hiện giờ dựng nhà lầu là người ta đã sử dụng thủ đoạn của luyện khí. Áp dụng thủ đoạn của luyện khí vào tạo dựng lầu cao chính là sáng kiến của Lâu thánh nhân Lâu Ban."
"Lâu thánh nhân Lâu Ban?"
Đám người Hoa Hồ và Ly Tiểu Phàm hiện rõ vẻ sùng bái: "Người này tạo lầu thành thánh rồi!"
Tô Vân hơi ngẩn ra, quỷ thần mà hắn gặp ở ngoài miếu thờ của đại nhân vật đêm qua cũng tên là Lâu Ban.
Vả lại Lâu Ban đó còn quen biết Cầu Thủy Kính, nói ông ta và Cầu Thủy Kính đều là người theo tân học. Hơn nữa Lâu Ban còn đưa cho Tô Vân một hộp gỗ vuông, nói đó là chìa khóa, muốn Tô Vân cầm hộp gỗ xuống lòng đất dưới thành Sóc Phương để xem thứ ông cất ở đó có còn không.
Lâu Ban này với Lâu thánh nhân Lâu Ban đã sử dụng thủ đoạn luyện khí để xây lầu cao trong lời Lý Mục Ca nói, liệu có phải cùng một người?
"Sẽ không trùng hợp đến thế chứ?" Tô Vân thầm nghĩ.
"Lâu Ban vẫn chưa thành thánh. Đông Đô đại đế chưa phong ông ấy làm Thánh nhân, chỉ phong ông làm thiên sư, sau khi ông mất thì có miếu Lâu Thiên Sư cung phụng ông ấy." Lý Mục Ca nói: "Lúc trước thánh nhân là những người có học vấn cao siêu, truyền bá sâu rộng, môn sinh trải khắp thiên hạ, học vấn là học thuyết nổi tiếng, như đạo nho thích, nên được tôn xưng là thánh nhân. Sau đó hoàng đế Nguyên Sóc không nhịn được, muốn tự mình phong thần phong thánh, cho nên thánh nhân dần biến thành tôn xưng do hoàng đế phong cho. Nhưng mà ở dân gian, Lâu Ban được gọi là Lâu thánh nhân."
Quan không phong thần thì dân phong thần, quan không phong thánh thì dân phong thánh, tình hình ở Nguyên Sóc khiến người ta phải lấy làm kỳ lạ.
Tô Vân thầm nghĩ: "Lâu Ban bày quầy hẳn không biết, sau khi ông mất đã được người ta tôn làm thánh nhân. Chờ lúc nào về quê mà gặp được ông ấy, nhất định phải nói tin tức này cho ông ấy biết!"
"Vân sư đệ thấy thần binh tính linh chưa? Thần binh tính linh là dùng kim loại và vật liệu đặc biệt, dùng phương pháp tế luyện để dung hợp với tính linh thần thông, trải qua muôn vàn gọt giũa, tôi luyện thành binh."
Lý Mục Ca nói: "Thần binh tính linh cực kỳ vững chắc, không thể bị phá hủy. Những linh sĩ chúng ta có thể dễ dàng bóp vỡ núi đá, bẻ cong sắt thép, nhưng lại không cách nào phá hủy được thần binh tính linh. Lâu Ban đã đem những kỹ xảo luyện chế thần binh tính linh áp dụng vào xây nhà lầu. Đời này, ông coi nhà thành linh binh để luyện chế. Cho nên nhà lầu ở Nguyên Sóc cũng vững chắc không thể phá hủy, càng xây càng cao! Ta nghe nói ở Đông Đô đã có nhà lầu cao tới hai ba nghìn trượng rồi, đúng là sống cùng thần tiên!"
Đám người Tô Vân và Hoa Hồ đều ao ước, thật muốn chạy luôn tới đó để xem.
"Lâu thánh nhân dùng phương pháp luyện chế linh binh để xây lầu, sau khi đạt được bản lĩnh thì tòa lầu đầu tiên mà ông xây dựng chính là thành Sóc Phương chúng ta." Lý Mục Ca chậm rãi nói tiếp: "Sau khi ông thành danh ở Sóc Phương thì mới được Đại Đế triệu tập tới Đông Đô, đi xây thành cho Đông Đô. Ông là người đem tạo lầu, xây thành thành một môn học phổ biến và nổi tiếng như đạo Nho Thích. Hiện giờ trong Văn Xương học cung của bọn ta cũng có môn Kiến trúc học này, ngang bằng với Nho học!"
Tô Vân chăm chú lắng nghe, tốc độ của Lục Địa Chúc Long cũng chậm dần lại.
Con Chúc Long này đã chở bọn họ đi tới Sóc Phương, bước vào trong thành thị. Chúc Long chở tám mươi lầu gỗ nhỏ, hành khách trong các gian phòng bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị xuống xe.
Hoa Hồ đẩy cửa sổ nhìn ra xung quanh. Bên ngoài rực rỡ đèn đuốc, xung quanh có giăng đèn kết hoa.
Tô Vân cũng tranh thủ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong sương mù buổi tối mù mịt, từng tòa lầu cao sừng sững trong thành thị, chọc thẳng lên bầu trời.
Hắn quan sát tòa lầu gần nhất, thấy mỗi tầng của nó đều như một tòa cung điện, bên ngoài mỗi tầng đều có đấu và củng nối tiếp như cung điện lầu gác truyền thống, với phần mái dài với góc mái như cánh như đuôi chim.
Lục Địa Chúc Long thổ hơi, sương trắng được phả xuống đất rồi tràn ra khắp nơi. Con Chúc Long này càng đi càng chậm, cuối cùng đã tới phía trước tòa lầu cao kia.
Hắn nhìn lên trên, thấy nhà lầu này là lầu bát giác, không rõ là bao nhiêu phòng. Nhà lầu này có tất cả sáu mươi tư tầng, mỗi tầng cao chừng một trượng ba, chiều cao của nó phải tới mấy chục trượng, cao hơn những dãy núi bình thường rất nhiều.
Tầng đỉnh là kiểu kiến trúc giống như đỉnh của cung điện, lầu bát giác, bên trên đèn đuốc sáng rực hệt như hoàng cung đại điện vậy.
Sau đó tòa lầu cao thứ hai xuất hiện trước mặt hắn, còn cao hơn tòa vừa rồi.
Tòa lầu thứ ba lại xuất hiện, cao hơn tòa thứ hai rất nhiều.
Từng tòa nhà lâu cao chọc thẳng vào trời mây, ánh đèn ánh đuốc đốt sáng cả những đám mây, nhuộm màu cho chúng.
Điều kỳ lạ là giữa những nhà lầu này lại được nối liền bởi những cây cầu bay. Tô Vân ngửa đầu nhìn lên, quả nhiên có người đi trên những cây cầu nằm cao trong tầng mây, hệt như đang đi trong tòa thành giữa bầu trời.
"Những cầu bay của các tòa nhà cao tầng này nối với mọi hướng, thậm chí đủ cho bốn năm cỗ xe ngựa chạy song song. Những người sống trên đó thậm chí có thể cả đời không cần xuống dưới." Lý Mục Ca cười nói.
Ba đứa bé Hồ Bất Bình, Ly Tiểu Phàm và Thanh Khâu Nguyệt cũng ló đầu ra, trợn tròn mắt và phát ra những tiếng oa oa đầy kinh ngạc.
Những tòa lâu cao vút chọc thẳng vào biển mây xếp thành từng hàng từng dãy ánh vào trong mắt bọn họ, trên lầu lóe lên đủ loại màu sắc, những cây cầu bay hệt như chạc cây, cảnh tượng này của thành Sóc Phương thật sự giống với rừng rậm được tạo dựng từ sắt thép. Các tòa lầu chính là cây cối trong rừng, mà các con đường nối tới bốn phương tám hướng chính là bộ rễ của chúng.
"Bào hào thôn Lâm Ấp từng nói với chúng ta là trong thành giống như rừng rậm sắt thép, quả nhiên là thế."
Tô Vân tựa vào cửa kính xe, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ: "Bào hào nói trong thành nguy hiểm hơn Thiên Thị viên trăm lần, người trong thành ăn tươi nuốt sống kẻ khác, có phải là lời nói thật."
Lý Mục Ca bên cạnh cười nói: "Tô Vân sư đệ, Hoa Hồ sư đệ, nếu các ngươi tới cầu học, sao không tới Văn Xương học cung của ta? Văn Xương học cung cũng là quan học tốp đầu ở thành Sóc Phương. Mùa này chính là thời gian chiêu sinh những sĩ tử mới nhập học, chỉ cần vượt qua khảo hạch là có thể vào học rồi."
Tô Vân có chút hứng thú, đang định cảm ơn thì Hoa Hồ chợt hỏi: "Văn Xương học cung nằm trong tốp đầu, vậy ai đứng thứ nhất?"
Sắc mặt Lý Mục Ca có chút khó coi, phẫn nộ nói: "Đương nhiên là Sóc Phương học cung đứng thứ nhất... Nhưng mà quả thực Văn Xương học cung của ta rất lợi hại! Năm trước trong quan học ở Sóc Phương, Văn Xương học cung của ta đã vượt qua Mạch Hạ học cung, đứng vị trí thứ ba!"
Tô Vân và Hoa Hồ liếc nhau, thầm nghĩ: "Xem ra Văn Xương học cung cũng không có gì đặc biệt, lúc trước còn không đạt đến vị trí thứ ba, may mắn mới bò lên được mà thôi!"
Lý Mục Ca nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, mặt đỏ bừng lên, gấp đến bộ lắp bắp tranh cãi: "Về thành tích thì Văn Xương học cung của ta không thua kém bọn họ! Chỉ là bầu không khí trong trường bọn ta không tốt, bị kéo tụt xuống! Thật đấy, bầu không khí không tốt, nhưng thành tích thì rất tốt. Thi vào Văn Xương học cung của bọn ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận!"
...
Tô Vân lòng thoáng động, chỉ cảm thấy vết thương đã tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên thuốc trị thương của thành Sóc Phương rất hữu dụng với vết thương kiểu này.
Chỉ là cánh tay phải của hắn vẫn đau nhức, không thấy đỡ hơn chút nào.
Chiêu thức mà hắn sử dụng cánh tay phải cưỡng chế thi triển tiên kiếm chém giết bạch viên, giết chết Viên Tam tổ sư, trong khoảnh khắc đó, khí huyết khủng bố ùa tới gần như sắp nghiền nát cơ bắp trên cánh tay phải của hắn.
Cho dù có linh dược của Sóc Phương, chữa hơn mười mấy ngày mà cánh tay hắn vẫn chưa khỏi hẳn.
Cuối cùng Lục Địa Chúc Long đã đi tới trạm dịch của Sóc Phương. Trạm dịch này to lớn hơn trạm dịch của Thiên Thị viên rất nhiều, những con đường từ trạm dịch này thông tới các thành thị ở bốn phương tám hướng.
Lúc Lục Địa Chúc Long vào trạm, đám người Tô Vân lại thấy mấy cỗ xe Chúc Long mệt mỏi chạy tới từ vùng khác, cũng tiến vào trạm dịch.
Mấy con Chúc Long khổng lồ phát ra tiếng rồng ngâm nặng nề chào hỏi lẫn nhau. Có linh sĩ mang nước xối lên làm giảm nhiệt trên thân Chúc Long. Người khác thì dắt dê bò tới cho Chúc Long ăn.
Hành khách bắt đầu xuống xe. Người trong trạm dịch đi lại đông như mắc cửi. Tô Vân và Hoa Hồ nắm tay ba tiểu hồ ly đi xuyên qua đám người, đứng ở cửa trạm dịch. Bọn họ nhìn thành Sóc Phương khổng lồ và phồn hoa này, nhất thời đầu óc mịt mờ, không biết mình nên đi đâu về đâu.
Trời đông giá rét ở thành Sóc Phương này lại có tuyết rơi. Bông tuyết to như lông ngỗng bồng bềnh rơi xuống, dán vào cổ áo đầy lạnh lẽo.
Lý Mục Ca đeo một bọc đồ rất lớn, lại xách theo vài gói đồ khác, vất vả đi qua đám người, cười nói: "Lão đệ, mấy vị lão đệ, nếu các ngươi chưa có chỗ đặt chân thì hãy tới chỗ ta đi, ta có thuê nhà trong thành! Ngày mai ta dẫn các ngươi tới Văn Xương học cung thử vận may xem sao, có khi lại đỗ vào Văn Xương học cung bọn ta ấy chứ! Văn Xương học cung khó thi đỗ lắm, thật đấy, không lừa các ngươi đâu. Ngoài bầu không khí hơi kém ra, bọn ta là một trường học rất tốt!"
Hoa Hồ tỏ vẻ khó khăn ngẩng đầu nhìn Tô Vân, khẽ nói: "Tiểu Vân, đệ xem..."
Tô Vân cũng hạ nhỏ giọng nói: "Chúng ta đang không có chỗ ở, cứ tới chỗ hắn nghỉ nhờ trước đã. Ngày mai theo hắn đi Văn Xương học cung xem sao. Nếu tình hình không ổn, chúng ta sẽ đi luôn, kiên quyết không được nhảy vào hố phân!"
Hoa Hồ và đám tiểu hồ ly gật đầu lia lịa. Hồ Bất Bình nói nhỏ: "Nghe ý của Mục ca ca thì Văn Xương học cung hẳn là một hố phân rất lớn rồi..."
Lý Mục Ca thấy bọn họ đồng ý, hưng phấn dẫn bọn họ ra ngoài, cười nói: "Chỗ ở của ta nằm cạnh xưởng tro kiếp, tuy hơi ồn chút, nhưng được cái giá rẻ. Các ngươi qua đó ở tạm một đêm đi. Sáng mai chúng ta tới học cung!"
Hoa Hồ tò mò hỏi: "Sư huynh, vì sao ngươi không ở cùng với người nhà?"
Sắc mặt Lý Mục Ca không được tự nhiên cho lắm: "Ta đã trưởng thành, ta muốn tự mình gây dựng sự nghiệp. Ở nhà còn phải nhìn mặt cha ta mà sống. Ta muốn chứng minh ta không thua kém ông ấy!"
P/s: Lời tác giả về tro kiếp: Là cách người xưa gọi than đá. Thời Hán Vũ Đế, có người đào được than đá, không biết đó là gì. Vũ đế đã sai người tới hỏi tăng nhân Tây Vực. Tăng nhân nói, thứ này tên là tro kiếp, là do người và vật của thời đại trước biến thành.
Khoang xe rung lên. Lý Mục Ca đứng vững người, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Dần dà những hoa cỏ cây cối của thời đại trước biến thành tro kiếp có thể đốt được. Những xưởng lò và xưởng luyện kia chính là dùng tro kiếp làm nhiên liệu để luyện hóa khoáng thạch, chế tạo đồ vật."
Tô Vân dò hỏi: "Hoa cỏ cây cối biến thành tro kiếp, vậy người của thời đại trước thì sao? Bọn họ biến thành cái gì?"
Lý Mục Ca chần chừ rồi lắc đầu đáp: "Điều này thì không rõ."
Phía trước dần sáng lên. Tô Vân nhìn qua ô cửa sổ, thấy trong bầu trời phương xa có từng tầng ánh sáng lơ lửng giữa không trung, xếp thành hàng từ trên xuống rất chỉnh tề.
Điều kỳ lạ hơn là những ánh sáng này không xếp thành một hàng, mà là hàng trăm hàng!
"Mục Ca học huynh, ánh sáng bên kia là gì vậy?" Tô Vân bèn hỏi.
Lý Mục Ca có chút ngại ngùng, nói: "Nếu không thấy ngại thì gọi ta là sư huynh đi, ta gọi các ngươi là sư đệ. Học huynh học đệ là cách gọi của người Đông Đô, còn ở Sóc Phương người ta đều gọi là sư huynh sư đệ."
Cách gọi học huynh học đệ này đám Tô Vân và Hoa Hồ đều đọc từ trong sách ở Táng Long Lăng, chứ bọn họ không biết thói quen ở Sóc Phương.
"Sách cổ ở Táng Long Lăng là do sĩ tử Thiên Đạo viện viết ra, chẳng lẽ Thiên Đạo viện không phải quan học của Sóc Phương, mà là của Đông Đô?" Tô Vân thầm nghĩ.
Lý Mục Ca liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Đó là nhà lầu."
"Nhà lầu?"
Tô Vân và đám Hoa Hồ ngây ra, thất thanh kêu lên: "Tòa lầu cao đến như vậy sao?"
Nếu những ánh sáng này là ánh sáng trong nhà lầu, chẳng phải tầng cao nhất là nằm ở trong mây?
Trên đời há lại có nhà lầu cao đến như thế?
Nên biết rằng kiến trúc cao nhất ở trấn Thiên Môn, Thiên Môn, cũng chỉ cao có mấy trượng mà thôi. Thế gian há lại có tòa lầu cao chọc thẳng vào tầng mây?
Lý Mục Ca tò mò hỏi: "Các ngươi chưa thấy lầu bao giờ sao?"
Tô Vân và bốn đứa trẻ đồng loạt lắc đầu. Hồ Bất Bình trả lời: "Ở nông thôn không có nhà lầu nào cao như vậy!"
"Từ khi Lâu thánh nhân Lâu Ban xây lầu tới nay, những tòa nhà lầu này càng ngày càng cao. Trước kia, cùng lắm là chỉ trăm thước, mà giờ người ta thậm chí còn xây được cả những ngôi nhà lầu cao ngàn thước vạn thước!"
Lý Mục Ca nói: "Trước kia xây lầu thì dùng gỗ, chọn cây gỗ đã sống trăm ngàn năm, chặt xuống mang làm cột trụ, như vậy cũng chỉ cao mấy trượng, chống đỡ được mấy tầng lầu mà thôi. Nếu dựng thêm lầu bên trên thì gỗ sẽ không chống đỡ được. Bởi vậy cung điện cũng chỉ cao mấy tầng, hoặc là chỉ làm đúng một tầng đại điện. Hiện giờ dựng nhà lầu là người ta đã sử dụng thủ đoạn của luyện khí. Áp dụng thủ đoạn của luyện khí vào tạo dựng lầu cao chính là sáng kiến của Lâu thánh nhân Lâu Ban."
"Lâu thánh nhân Lâu Ban?"
Đám người Hoa Hồ và Ly Tiểu Phàm hiện rõ vẻ sùng bái: "Người này tạo lầu thành thánh rồi!"
Tô Vân hơi ngẩn ra, quỷ thần mà hắn gặp ở ngoài miếu thờ của đại nhân vật đêm qua cũng tên là Lâu Ban.
Vả lại Lâu Ban đó còn quen biết Cầu Thủy Kính, nói ông ta và Cầu Thủy Kính đều là người theo tân học. Hơn nữa Lâu Ban còn đưa cho Tô Vân một hộp gỗ vuông, nói đó là chìa khóa, muốn Tô Vân cầm hộp gỗ xuống lòng đất dưới thành Sóc Phương để xem thứ ông cất ở đó có còn không.
Lâu Ban này với Lâu thánh nhân Lâu Ban đã sử dụng thủ đoạn luyện khí để xây lầu cao trong lời Lý Mục Ca nói, liệu có phải cùng một người?
"Sẽ không trùng hợp đến thế chứ?" Tô Vân thầm nghĩ.
"Lâu Ban vẫn chưa thành thánh. Đông Đô đại đế chưa phong ông ấy làm Thánh nhân, chỉ phong ông làm thiên sư, sau khi ông mất thì có miếu Lâu Thiên Sư cung phụng ông ấy." Lý Mục Ca nói: "Lúc trước thánh nhân là những người có học vấn cao siêu, truyền bá sâu rộng, môn sinh trải khắp thiên hạ, học vấn là học thuyết nổi tiếng, như đạo nho thích, nên được tôn xưng là thánh nhân. Sau đó hoàng đế Nguyên Sóc không nhịn được, muốn tự mình phong thần phong thánh, cho nên thánh nhân dần biến thành tôn xưng do hoàng đế phong cho. Nhưng mà ở dân gian, Lâu Ban được gọi là Lâu thánh nhân."
Quan không phong thần thì dân phong thần, quan không phong thánh thì dân phong thánh, tình hình ở Nguyên Sóc khiến người ta phải lấy làm kỳ lạ.
Tô Vân thầm nghĩ: "Lâu Ban bày quầy hẳn không biết, sau khi ông mất đã được người ta tôn làm thánh nhân. Chờ lúc nào về quê mà gặp được ông ấy, nhất định phải nói tin tức này cho ông ấy biết!"
"Vân sư đệ thấy thần binh tính linh chưa? Thần binh tính linh là dùng kim loại và vật liệu đặc biệt, dùng phương pháp tế luyện để dung hợp với tính linh thần thông, trải qua muôn vàn gọt giũa, tôi luyện thành binh."
Lý Mục Ca nói: "Thần binh tính linh cực kỳ vững chắc, không thể bị phá hủy. Những linh sĩ chúng ta có thể dễ dàng bóp vỡ núi đá, bẻ cong sắt thép, nhưng lại không cách nào phá hủy được thần binh tính linh. Lâu Ban đã đem những kỹ xảo luyện chế thần binh tính linh áp dụng vào xây nhà lầu. Đời này, ông coi nhà thành linh binh để luyện chế. Cho nên nhà lầu ở Nguyên Sóc cũng vững chắc không thể phá hủy, càng xây càng cao! Ta nghe nói ở Đông Đô đã có nhà lầu cao tới hai ba nghìn trượng rồi, đúng là sống cùng thần tiên!"
Đám người Tô Vân và Hoa Hồ đều ao ước, thật muốn chạy luôn tới đó để xem.
"Lâu thánh nhân dùng phương pháp luyện chế linh binh để xây lầu, sau khi đạt được bản lĩnh thì tòa lầu đầu tiên mà ông xây dựng chính là thành Sóc Phương chúng ta." Lý Mục Ca chậm rãi nói tiếp: "Sau khi ông thành danh ở Sóc Phương thì mới được Đại Đế triệu tập tới Đông Đô, đi xây thành cho Đông Đô. Ông là người đem tạo lầu, xây thành thành một môn học phổ biến và nổi tiếng như đạo Nho Thích. Hiện giờ trong Văn Xương học cung của bọn ta cũng có môn Kiến trúc học này, ngang bằng với Nho học!"
Tô Vân chăm chú lắng nghe, tốc độ của Lục Địa Chúc Long cũng chậm dần lại.
Con Chúc Long này đã chở bọn họ đi tới Sóc Phương, bước vào trong thành thị. Chúc Long chở tám mươi lầu gỗ nhỏ, hành khách trong các gian phòng bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị xuống xe.
Hoa Hồ đẩy cửa sổ nhìn ra xung quanh. Bên ngoài rực rỡ đèn đuốc, xung quanh có giăng đèn kết hoa.
Tô Vân cũng tranh thủ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong sương mù buổi tối mù mịt, từng tòa lầu cao sừng sững trong thành thị, chọc thẳng lên bầu trời.
Hắn quan sát tòa lầu gần nhất, thấy mỗi tầng của nó đều như một tòa cung điện, bên ngoài mỗi tầng đều có đấu và củng nối tiếp như cung điện lầu gác truyền thống, với phần mái dài với góc mái như cánh như đuôi chim.
Lục Địa Chúc Long thổ hơi, sương trắng được phả xuống đất rồi tràn ra khắp nơi. Con Chúc Long này càng đi càng chậm, cuối cùng đã tới phía trước tòa lầu cao kia.
Hắn nhìn lên trên, thấy nhà lầu này là lầu bát giác, không rõ là bao nhiêu phòng. Nhà lầu này có tất cả sáu mươi tư tầng, mỗi tầng cao chừng một trượng ba, chiều cao của nó phải tới mấy chục trượng, cao hơn những dãy núi bình thường rất nhiều.
Tầng đỉnh là kiểu kiến trúc giống như đỉnh của cung điện, lầu bát giác, bên trên đèn đuốc sáng rực hệt như hoàng cung đại điện vậy.
Sau đó tòa lầu cao thứ hai xuất hiện trước mặt hắn, còn cao hơn tòa vừa rồi.
Tòa lầu thứ ba lại xuất hiện, cao hơn tòa thứ hai rất nhiều.
Từng tòa nhà lâu cao chọc thẳng vào trời mây, ánh đèn ánh đuốc đốt sáng cả những đám mây, nhuộm màu cho chúng.
Điều kỳ lạ là giữa những nhà lầu này lại được nối liền bởi những cây cầu bay. Tô Vân ngửa đầu nhìn lên, quả nhiên có người đi trên những cây cầu nằm cao trong tầng mây, hệt như đang đi trong tòa thành giữa bầu trời.
"Những cầu bay của các tòa nhà cao tầng này nối với mọi hướng, thậm chí đủ cho bốn năm cỗ xe ngựa chạy song song. Những người sống trên đó thậm chí có thể cả đời không cần xuống dưới." Lý Mục Ca cười nói.
Ba đứa bé Hồ Bất Bình, Ly Tiểu Phàm và Thanh Khâu Nguyệt cũng ló đầu ra, trợn tròn mắt và phát ra những tiếng oa oa đầy kinh ngạc.
Những tòa lâu cao vút chọc thẳng vào biển mây xếp thành từng hàng từng dãy ánh vào trong mắt bọn họ, trên lầu lóe lên đủ loại màu sắc, những cây cầu bay hệt như chạc cây, cảnh tượng này của thành Sóc Phương thật sự giống với rừng rậm được tạo dựng từ sắt thép. Các tòa lầu chính là cây cối trong rừng, mà các con đường nối tới bốn phương tám hướng chính là bộ rễ của chúng.
"Bào hào thôn Lâm Ấp từng nói với chúng ta là trong thành giống như rừng rậm sắt thép, quả nhiên là thế."
Tô Vân tựa vào cửa kính xe, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ: "Bào hào nói trong thành nguy hiểm hơn Thiên Thị viên trăm lần, người trong thành ăn tươi nuốt sống kẻ khác, có phải là lời nói thật."
Lý Mục Ca bên cạnh cười nói: "Tô Vân sư đệ, Hoa Hồ sư đệ, nếu các ngươi tới cầu học, sao không tới Văn Xương học cung của ta? Văn Xương học cung cũng là quan học tốp đầu ở thành Sóc Phương. Mùa này chính là thời gian chiêu sinh những sĩ tử mới nhập học, chỉ cần vượt qua khảo hạch là có thể vào học rồi."
Tô Vân có chút hứng thú, đang định cảm ơn thì Hoa Hồ chợt hỏi: "Văn Xương học cung nằm trong tốp đầu, vậy ai đứng thứ nhất?"
Sắc mặt Lý Mục Ca có chút khó coi, phẫn nộ nói: "Đương nhiên là Sóc Phương học cung đứng thứ nhất... Nhưng mà quả thực Văn Xương học cung của ta rất lợi hại! Năm trước trong quan học ở Sóc Phương, Văn Xương học cung của ta đã vượt qua Mạch Hạ học cung, đứng vị trí thứ ba!"
Tô Vân và Hoa Hồ liếc nhau, thầm nghĩ: "Xem ra Văn Xương học cung cũng không có gì đặc biệt, lúc trước còn không đạt đến vị trí thứ ba, may mắn mới bò lên được mà thôi!"
Lý Mục Ca nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, mặt đỏ bừng lên, gấp đến bộ lắp bắp tranh cãi: "Về thành tích thì Văn Xương học cung của ta không thua kém bọn họ! Chỉ là bầu không khí trong trường bọn ta không tốt, bị kéo tụt xuống! Thật đấy, bầu không khí không tốt, nhưng thành tích thì rất tốt. Thi vào Văn Xương học cung của bọn ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận!"
...
Tô Vân lòng thoáng động, chỉ cảm thấy vết thương đã tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên thuốc trị thương của thành Sóc Phương rất hữu dụng với vết thương kiểu này.
Chỉ là cánh tay phải của hắn vẫn đau nhức, không thấy đỡ hơn chút nào.
Chiêu thức mà hắn sử dụng cánh tay phải cưỡng chế thi triển tiên kiếm chém giết bạch viên, giết chết Viên Tam tổ sư, trong khoảnh khắc đó, khí huyết khủng bố ùa tới gần như sắp nghiền nát cơ bắp trên cánh tay phải của hắn.
Cho dù có linh dược của Sóc Phương, chữa hơn mười mấy ngày mà cánh tay hắn vẫn chưa khỏi hẳn.
Cuối cùng Lục Địa Chúc Long đã đi tới trạm dịch của Sóc Phương. Trạm dịch này to lớn hơn trạm dịch của Thiên Thị viên rất nhiều, những con đường từ trạm dịch này thông tới các thành thị ở bốn phương tám hướng.
Lúc Lục Địa Chúc Long vào trạm, đám người Tô Vân lại thấy mấy cỗ xe Chúc Long mệt mỏi chạy tới từ vùng khác, cũng tiến vào trạm dịch.
Mấy con Chúc Long khổng lồ phát ra tiếng rồng ngâm nặng nề chào hỏi lẫn nhau. Có linh sĩ mang nước xối lên làm giảm nhiệt trên thân Chúc Long. Người khác thì dắt dê bò tới cho Chúc Long ăn.
Hành khách bắt đầu xuống xe. Người trong trạm dịch đi lại đông như mắc cửi. Tô Vân và Hoa Hồ nắm tay ba tiểu hồ ly đi xuyên qua đám người, đứng ở cửa trạm dịch. Bọn họ nhìn thành Sóc Phương khổng lồ và phồn hoa này, nhất thời đầu óc mịt mờ, không biết mình nên đi đâu về đâu.
Trời đông giá rét ở thành Sóc Phương này lại có tuyết rơi. Bông tuyết to như lông ngỗng bồng bềnh rơi xuống, dán vào cổ áo đầy lạnh lẽo.
Lý Mục Ca đeo một bọc đồ rất lớn, lại xách theo vài gói đồ khác, vất vả đi qua đám người, cười nói: "Lão đệ, mấy vị lão đệ, nếu các ngươi chưa có chỗ đặt chân thì hãy tới chỗ ta đi, ta có thuê nhà trong thành! Ngày mai ta dẫn các ngươi tới Văn Xương học cung thử vận may xem sao, có khi lại đỗ vào Văn Xương học cung bọn ta ấy chứ! Văn Xương học cung khó thi đỗ lắm, thật đấy, không lừa các ngươi đâu. Ngoài bầu không khí hơi kém ra, bọn ta là một trường học rất tốt!"
Hoa Hồ tỏ vẻ khó khăn ngẩng đầu nhìn Tô Vân, khẽ nói: "Tiểu Vân, đệ xem..."
Tô Vân cũng hạ nhỏ giọng nói: "Chúng ta đang không có chỗ ở, cứ tới chỗ hắn nghỉ nhờ trước đã. Ngày mai theo hắn đi Văn Xương học cung xem sao. Nếu tình hình không ổn, chúng ta sẽ đi luôn, kiên quyết không được nhảy vào hố phân!"
Hoa Hồ và đám tiểu hồ ly gật đầu lia lịa. Hồ Bất Bình nói nhỏ: "Nghe ý của Mục ca ca thì Văn Xương học cung hẳn là một hố phân rất lớn rồi..."
Lý Mục Ca thấy bọn họ đồng ý, hưng phấn dẫn bọn họ ra ngoài, cười nói: "Chỗ ở của ta nằm cạnh xưởng tro kiếp, tuy hơi ồn chút, nhưng được cái giá rẻ. Các ngươi qua đó ở tạm một đêm đi. Sáng mai chúng ta tới học cung!"
Hoa Hồ tò mò hỏi: "Sư huynh, vì sao ngươi không ở cùng với người nhà?"
Sắc mặt Lý Mục Ca không được tự nhiên cho lắm: "Ta đã trưởng thành, ta muốn tự mình gây dựng sự nghiệp. Ở nhà còn phải nhìn mặt cha ta mà sống. Ta muốn chứng minh ta không thua kém ông ấy!"
P/s: Lời tác giả về tro kiếp: Là cách người xưa gọi than đá. Thời Hán Vũ Đế, có người đào được than đá, không biết đó là gì. Vũ đế đã sai người tới hỏi tăng nhân Tây Vực. Tăng nhân nói, thứ này tên là tro kiếp, là do người và vật của thời đại trước biến thành.