Chương : 25
Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Trấn Thiên Môn vừa nãy hãy còn náo nhiệt phồn hoa, chỉ nháy mắt đã biến thành một bãi tha ma. Nữ tử dù hoa đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy bãi tha ma này yên tĩnh, ngoài ra còn có một chiếc cổng Thiên Môn rách rưới với một tòa nhà, chính là nhà của Tô Vân!
Đây mới thực sự là trấn Thiên Môn!
Trấn Thiên Môn đã sớm bị phá hủy trong trận tai biến của sáu năm trước!
Sau đó sứ giả Đông Đô tới điều tra nguyên nhân trận tai biến kia, bọn họ đã xây những ngôi mộ này cho người đã tử nạn trong trấn Thiên Môn.
"Ngươi còn không bằng kẻ tên là Cầu Thủy Kính kia."
Giọng nói của Khúc bá truyền tới: "Cầu Thủy Kính nhìn ra giả tượng của trấn Thiên Môn, hắn ta cười vang một tiếng phá vỡ giả tượng này, làm cho mặt trời có thể chiếu xuống. Còn ngươi, thì lại chẳng nhìn ra cái gì cả."
Nữ tử dù hoa đứng trong bãi tha ma hoang vắng này, đáy lòng vô cùng sợ hãi. Ả nghe vậy thì quay đầu đưa mắt nhìn cổng chào kia, chỉ thấy trên Thiên môn đã không còn bóng dáng của Khúc bá.
"Người của Đồng gia không phải những kẻ dễ e sợ!"
Nữ tử dù hoa tự lấy thêm can đảm cho mình, rung chiếc dù hoa, chỉ thấy những con thần điểu Tất Phương bay ra khỏi dù, bay múa xung quanh ả.
Ả tiếp tục đi đến nhà của Tô Vân, bước chân có chút run rẩy. Hai bên chính là những nấm mồ của cư dân trấn Thiên Môn, những ngôi mộ hoang san sát không chút tiếng động, không thể nào không khiến ả sợ hãi cho được.
Ả thầm đề phòng, tự nhủ trong lòng: "Cho dù là quỷ thần thì thực lực cũng không thể bằng lúc còn sống! Đồng gia của ta chính là gia tộc lâu đời, gia học và quan học đều rất là tinh diệu..."
Cuối cùng ả đi tới trước nhà của Tô Vân. Đây là nơi duy nhất có ánh nắng mặt trời, cũng là nơi duy nhất có người sống.
Nữ tử dù hoa giơ tay ra đẩy chiếc cổng tre. Nhưng đúng lúc này, ả lơ đãng nhìn thấy máu thịt trên tay của mình đã tróc ra từ lúc nào không biết, biến thành xương trắng hếu!
Ả kinh hãi kêu lên, vứt chiếc dù hoa xuống, giơ tay kia lên xem thì cũng toàn xương là xương.
Ả xốc ống tay áo lên, cánh tay cũng là như thế.
Nữ tử vội vàng sờ mặt mình, trên mặt hoàn toàn không có da thịt, thậm chí xương ngón tay của ả còn chọc vào trong hốc mắt, nhưng trong đó chẳng có gì cả!
"Cái nơi quỷ quái này..."
Ả phát ra một tiếng than thở, đột nhiên giai nhân xương cốt vỡ rầm một tiếng, xương vỡ thành bột mịn, y phục trên người cũng rơi xuống đất.
Một làn gió âm thổi qua, xiêm y của ả như giấy hóa thành tro tàn bay đi theo gió.
Chiếc dù hoa của ả và cả thần điểu Tất Phương đang bay lượn giữa không trung cũng hóa thành những vết lốm đốm, rồi biến mất không thấy gì nữa.
Khi làn gió âm này thổi qua, những ngôi mộ hoang lại biến mất, lớp gạch ngói vỡ vụn bay lên, cột và xà nhà đứt gãy lại dựng lại, những ngôi nhà đã sập tự kết cấu lại như trước. Những tòa kiến trúc trong trấn Thiên Môn rực rỡ hẳn lên, mọi người đi tới đi lui trên đường phố, sinh hoạt vẫn bình thường.
Trấn nhỏ ven bờ Bắc Hải vẫn tồn tại trên thế gian như trước.
Nhưng khi gió trên mặt biển Bắc Hải thổi tới, trấn Thiên Môn rung lên trong gió biển hệt như là ảo ảnh trong sương mù, dường như sắp bị gió thổi tan vậy.
Người dân trong trấn Thiên Môn cũng rung lên theo gió như người trong tranh vẽ, khiến người ta cảm thấy rất không chân thật.
Tô Vân và bốn tiểu hồ ly hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra trong trấn Thiên Môn. Sau khi bọn họ rời giường thì đã là giữa trưa. Hoa Hồ và Hồ Bất Bình đi bắt mấy con gà rừng về, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm thì tới vườn rau của Ngưu gia trang trộm ít đồ ăn.
Lũ ngưu yêu kia thích trồng rau.
Tô Vân ở nhà nấu cơm, dùng muối thô hấp mấy con gà rừng thành màu vàng ruộm, hắn lại lấy cá biển phơi khô xuống kho tàu, om cà tím và nấu cơm, rồi xào rau xanh mà bọn họ trộm được. Một người với bốn con hồ ly ngồi xuống ăn cơm.
"Trong nhà hết nước tương rồi, phải đi chợ mua một ít."
Tô Vân vừa ăn vừa nói: "Mấy ngày trước đánh nhau với học huynh làm rách áo, cũng cần phải mua vài bộ quần áo vải thô. Còn nữa nhị ca, sau này nếu các ngươi muốn vào thành thì cũng cần phải mua vài bộ đồ."
Trên bàn cơm, Hoa Hồ không nói gì, im lặng gặm gà hấp muối. Hồ Bất Bình lại không nhịn được, ngửa đầu nói: "Tiểu Vân ca, vì sao phải vào thành? Không vào thành không được sao?"
"Không được."
Sắc mặt Tô Vân hơi sầm xuống: "Vào thành thì sẽ nhận được giáo dục tốt hơn, học được công pháp tốt hơn."
Hồ Bất Bình vẫn không hiểu: "Nhưng chúng ta sống ở vùng quê này cũng rất tốt mà. Nơi đây có đồ ăn thức uống, có đồng bọn cùng chơi, chúng ta có thể sống tiếp ở nơi này. Tại sao lại phải vào thành? Sau khi vào thành, chúng ta còn có thể tự do tự tại như thế này không?"
Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm không ăn gà nữa, mà im lặng nhìn Tô Vân.
Tô Vân đặt bát đũa xuống, im lặng một lát rồi nói: "Sau đó lại chết như Dã Hồ tiên sinh? Bị xóa bỏ không chút tiếng động như thôn Hồ Khâu, thậm chí còn chẳng biết kẻ thù của mình là ai? Hay là như Cả Thôn Ăn Cơm vậy, trải qua trăm cay nghìn đắng mới tu thành giao long, mà lại bị người ta bắt đi làm thú cưỡi?"
Hắn nghiêm nghị nói: "Hay là các ngươi muốn giống như ta, chỉ vì ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời mà bị mù?"
Hồ Bất Bình há hốc miệng nhưng không nói được gì.
"Ta muốn học được nhiều thứ hơn, ta muốn tự nắm lấy vận mệnh của mình, ta muốn đi lên cao, làm cho mình sống thật tốt, làm cho người thân sống càng tốt hơn."
Tô Vân mím đôi môi mỏng: "Ta không muốn chết đi như Dã Hồ tiên sinh, cũng không muốn bị người ta tùy tiện nương một cái danh nghĩa mà xóa bỏ sự tồn tại như thôn Hồ Khâu. Ta không muốn mai sau con cháu đời sau của ta cũng phải sống cuộc đời như ta! Ngửa đầu nhìn trời, không phải lỗi lầm!"
"Ta muốn lấy lại công bằng vì chính mình, vì trấn Thiên Môn, vì Dã Hồ tiên sinh và thôn Hồ Khâu. Ta không muốn sống một đời tầm thường!"
Tuy hắn bị mù, nhưng lại gắp chính xác một miếng cá biển đặt vào trong bát của mình: "Mà muốn làm được những điều đó thì phải vào trong thành, bắt buộc đi học, học được càng nhiều bản lĩnh, học được bản lĩnh càng tốt hơn!"
"Tiểu Vân nói đúng." Hoa Hồ đặt con gà hấp muối đã gặm được quá nửa, trầm giọng nói: "Bọn ta theo đệ cùng vào thành. Không vào thành thì làm sao báo thù được cho thôn Hồ Khâu?"
Ly Tiểu Phàm gặm đùi gà, ồm ồm nói: "Ta đi theo Tiểu Vân ca. Tiểu Vân ca đi đâu, ta sẽ theo đến đó. Đúng rồi, các ngươi nói xem trong Đọa Long cốc thật sự có rồng không? Rồng biến thành quỷ? Thật muốn đi xem quá... Nếu Tiểu Vân ca mà đi, ta cũng đi..."
Đôi mắt Hồ Bất Bình đảo tròn: "Ta cũng thế."
Thanh Khâu Nguyệt thì đang chăm chú đối phó con gà trước mặt, dựng thẳng đuôi lên lắc lư tỏ vẻ đồng ý.
"Như vậy, chúng ta sẽ đi Táng Long lăng xem thế nào sao?" Hồ Bất Bình hưng phấn nói.
Tô Vân ngẫm nghĩ rồi đáp: "Vượt qua ngọn núi phía sau vách núi chính là Táng Long lăng. Phía sau Táng Long lăng là Đọa Long cốc. Tạm chưa nói tới những thứ khác, riêng vách núi là đã không thể trèo qua được, chỉ có chim chóc mới có thể bay qua. Có điều sợi dây thừng này của chúng ta hẳn là có thể vượt qua được nó..."
Mắt bốn con hồ ly sáng rực.
Không lâu sau, Tô Vân và bốn con hồ ly lại đi qua trước thôn Lâm Ấp. Vì trận chiến ở Khe Rắn lúc trước mà thôn Lâm Ấp thương vọng nặng nề, lần này không đùa cợt đám người Tô Vân nữa, không ít bào hào núp trong nhà cây chữa thương.
Đi ra ngoài thôn Lâm Ấp, bọn họ lại chuyển hướng, đi đường núi thêm vài dặm nữa mới tới Ngưu gia trang. Từ xa đã gặp được một lão hắc ngưu mông chạm đất, một chân ép cỏ, đưa tới dưới con dao cầu, chân khác thì nâng dao cầu lên cắt cỏ cho chính mình ăn.
Trong Ngưu gia trang, có mười mấy nhà treo cờ trắng ở trước nhà, bọn họ đang làm tang. Một đám miêu yêu với vóc dáng uyển chuyển dựng sân khấu, phồng quai hàm thổi kèn xô na trên đài một đêm.
Mấy con ngưu yêu bên dưới kêu gào đòi nghe bài Bách Điểu Triêu Phượng.
"Sợ ngươi chắc? Bà đây có thể thổi từ lúc ngươi được sinh ra tới khi cả nhà ngươi đưa tang đấy!" Đại tỷ miêu yêu cầm đầu rất cứng rắn.
"Người" ở Ngưu gia trang này khá là nóng tính, lại có nhiều ngưu yêu chết như vậy, mà miêu yêu cũng có tính khí không tốt chút nào, Tô Vân và Hoa Hồ thức thời đi đường vòng.
"Cái tên Cả Thôn Ăn Cơm này đặt quá đúng rồi."
Hồ Bất Bình thầm nói: "Đám miêu yêu kia chuyên kinh doanh dựa vào Cả Thôn Ăn Cơm, đều có thể phát tài..."
Mọi người nghe xong, ai nấy đều kinh hồn táng đảm, sợ cho con hồ ly lắm mồm này chọc giận Ngưu gia trang và thôn Mao gia. Nhưng may là tiếng loa kèn trong Ngưu gia trang quá to, che giấu đi giọng của Hồ Bất Bình.
Bọn họ vòng qua Ngưu gia trang, lại đi vài dặm nữa mới tới vách núi.
Vách núi này không phải vách núi ở Khe Rắn, mà là vách núi thứ hai phía sau Khe Rắn, cực kỳ dốc đứng, vượt qua nơi đây là có thể đi tới Táng Long lăng. Chẳng qua trong các thôn trang gần đây, chỉ có dân thôn Lâm Ấp là từng đi qua Táng Long lăng, những "người" khác chưa từng tới bao giờ.
Đám người Tô Vân xuống dưới vách núi. Bốn con hồ ly căng thẳng hết nhìn đông lại nhìn tây, Hoa Hồ nói: "Xung quanh không có ai!"
Tô Vân lấy Thần Tiên Tác ra, nắm một đầu rồi ném lên trên trời, dây thừng víu víu luồn lên cao.
Trấn Thiên Môn vừa nãy hãy còn náo nhiệt phồn hoa, chỉ nháy mắt đã biến thành một bãi tha ma. Nữ tử dù hoa đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy bãi tha ma này yên tĩnh, ngoài ra còn có một chiếc cổng Thiên Môn rách rưới với một tòa nhà, chính là nhà của Tô Vân!
Đây mới thực sự là trấn Thiên Môn!
Trấn Thiên Môn đã sớm bị phá hủy trong trận tai biến của sáu năm trước!
Sau đó sứ giả Đông Đô tới điều tra nguyên nhân trận tai biến kia, bọn họ đã xây những ngôi mộ này cho người đã tử nạn trong trấn Thiên Môn.
"Ngươi còn không bằng kẻ tên là Cầu Thủy Kính kia."
Giọng nói của Khúc bá truyền tới: "Cầu Thủy Kính nhìn ra giả tượng của trấn Thiên Môn, hắn ta cười vang một tiếng phá vỡ giả tượng này, làm cho mặt trời có thể chiếu xuống. Còn ngươi, thì lại chẳng nhìn ra cái gì cả."
Nữ tử dù hoa đứng trong bãi tha ma hoang vắng này, đáy lòng vô cùng sợ hãi. Ả nghe vậy thì quay đầu đưa mắt nhìn cổng chào kia, chỉ thấy trên Thiên môn đã không còn bóng dáng của Khúc bá.
"Người của Đồng gia không phải những kẻ dễ e sợ!"
Nữ tử dù hoa tự lấy thêm can đảm cho mình, rung chiếc dù hoa, chỉ thấy những con thần điểu Tất Phương bay ra khỏi dù, bay múa xung quanh ả.
Ả tiếp tục đi đến nhà của Tô Vân, bước chân có chút run rẩy. Hai bên chính là những nấm mồ của cư dân trấn Thiên Môn, những ngôi mộ hoang san sát không chút tiếng động, không thể nào không khiến ả sợ hãi cho được.
Ả thầm đề phòng, tự nhủ trong lòng: "Cho dù là quỷ thần thì thực lực cũng không thể bằng lúc còn sống! Đồng gia của ta chính là gia tộc lâu đời, gia học và quan học đều rất là tinh diệu..."
Cuối cùng ả đi tới trước nhà của Tô Vân. Đây là nơi duy nhất có ánh nắng mặt trời, cũng là nơi duy nhất có người sống.
Nữ tử dù hoa giơ tay ra đẩy chiếc cổng tre. Nhưng đúng lúc này, ả lơ đãng nhìn thấy máu thịt trên tay của mình đã tróc ra từ lúc nào không biết, biến thành xương trắng hếu!
Ả kinh hãi kêu lên, vứt chiếc dù hoa xuống, giơ tay kia lên xem thì cũng toàn xương là xương.
Ả xốc ống tay áo lên, cánh tay cũng là như thế.
Nữ tử vội vàng sờ mặt mình, trên mặt hoàn toàn không có da thịt, thậm chí xương ngón tay của ả còn chọc vào trong hốc mắt, nhưng trong đó chẳng có gì cả!
"Cái nơi quỷ quái này..."
Ả phát ra một tiếng than thở, đột nhiên giai nhân xương cốt vỡ rầm một tiếng, xương vỡ thành bột mịn, y phục trên người cũng rơi xuống đất.
Một làn gió âm thổi qua, xiêm y của ả như giấy hóa thành tro tàn bay đi theo gió.
Chiếc dù hoa của ả và cả thần điểu Tất Phương đang bay lượn giữa không trung cũng hóa thành những vết lốm đốm, rồi biến mất không thấy gì nữa.
Khi làn gió âm này thổi qua, những ngôi mộ hoang lại biến mất, lớp gạch ngói vỡ vụn bay lên, cột và xà nhà đứt gãy lại dựng lại, những ngôi nhà đã sập tự kết cấu lại như trước. Những tòa kiến trúc trong trấn Thiên Môn rực rỡ hẳn lên, mọi người đi tới đi lui trên đường phố, sinh hoạt vẫn bình thường.
Trấn nhỏ ven bờ Bắc Hải vẫn tồn tại trên thế gian như trước.
Nhưng khi gió trên mặt biển Bắc Hải thổi tới, trấn Thiên Môn rung lên trong gió biển hệt như là ảo ảnh trong sương mù, dường như sắp bị gió thổi tan vậy.
Người dân trong trấn Thiên Môn cũng rung lên theo gió như người trong tranh vẽ, khiến người ta cảm thấy rất không chân thật.
Tô Vân và bốn tiểu hồ ly hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra trong trấn Thiên Môn. Sau khi bọn họ rời giường thì đã là giữa trưa. Hoa Hồ và Hồ Bất Bình đi bắt mấy con gà rừng về, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm thì tới vườn rau của Ngưu gia trang trộm ít đồ ăn.
Lũ ngưu yêu kia thích trồng rau.
Tô Vân ở nhà nấu cơm, dùng muối thô hấp mấy con gà rừng thành màu vàng ruộm, hắn lại lấy cá biển phơi khô xuống kho tàu, om cà tím và nấu cơm, rồi xào rau xanh mà bọn họ trộm được. Một người với bốn con hồ ly ngồi xuống ăn cơm.
"Trong nhà hết nước tương rồi, phải đi chợ mua một ít."
Tô Vân vừa ăn vừa nói: "Mấy ngày trước đánh nhau với học huynh làm rách áo, cũng cần phải mua vài bộ quần áo vải thô. Còn nữa nhị ca, sau này nếu các ngươi muốn vào thành thì cũng cần phải mua vài bộ đồ."
Trên bàn cơm, Hoa Hồ không nói gì, im lặng gặm gà hấp muối. Hồ Bất Bình lại không nhịn được, ngửa đầu nói: "Tiểu Vân ca, vì sao phải vào thành? Không vào thành không được sao?"
"Không được."
Sắc mặt Tô Vân hơi sầm xuống: "Vào thành thì sẽ nhận được giáo dục tốt hơn, học được công pháp tốt hơn."
Hồ Bất Bình vẫn không hiểu: "Nhưng chúng ta sống ở vùng quê này cũng rất tốt mà. Nơi đây có đồ ăn thức uống, có đồng bọn cùng chơi, chúng ta có thể sống tiếp ở nơi này. Tại sao lại phải vào thành? Sau khi vào thành, chúng ta còn có thể tự do tự tại như thế này không?"
Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm không ăn gà nữa, mà im lặng nhìn Tô Vân.
Tô Vân đặt bát đũa xuống, im lặng một lát rồi nói: "Sau đó lại chết như Dã Hồ tiên sinh? Bị xóa bỏ không chút tiếng động như thôn Hồ Khâu, thậm chí còn chẳng biết kẻ thù của mình là ai? Hay là như Cả Thôn Ăn Cơm vậy, trải qua trăm cay nghìn đắng mới tu thành giao long, mà lại bị người ta bắt đi làm thú cưỡi?"
Hắn nghiêm nghị nói: "Hay là các ngươi muốn giống như ta, chỉ vì ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời mà bị mù?"
Hồ Bất Bình há hốc miệng nhưng không nói được gì.
"Ta muốn học được nhiều thứ hơn, ta muốn tự nắm lấy vận mệnh của mình, ta muốn đi lên cao, làm cho mình sống thật tốt, làm cho người thân sống càng tốt hơn."
Tô Vân mím đôi môi mỏng: "Ta không muốn chết đi như Dã Hồ tiên sinh, cũng không muốn bị người ta tùy tiện nương một cái danh nghĩa mà xóa bỏ sự tồn tại như thôn Hồ Khâu. Ta không muốn mai sau con cháu đời sau của ta cũng phải sống cuộc đời như ta! Ngửa đầu nhìn trời, không phải lỗi lầm!"
"Ta muốn lấy lại công bằng vì chính mình, vì trấn Thiên Môn, vì Dã Hồ tiên sinh và thôn Hồ Khâu. Ta không muốn sống một đời tầm thường!"
Tuy hắn bị mù, nhưng lại gắp chính xác một miếng cá biển đặt vào trong bát của mình: "Mà muốn làm được những điều đó thì phải vào trong thành, bắt buộc đi học, học được càng nhiều bản lĩnh, học được bản lĩnh càng tốt hơn!"
"Tiểu Vân nói đúng." Hoa Hồ đặt con gà hấp muối đã gặm được quá nửa, trầm giọng nói: "Bọn ta theo đệ cùng vào thành. Không vào thành thì làm sao báo thù được cho thôn Hồ Khâu?"
Ly Tiểu Phàm gặm đùi gà, ồm ồm nói: "Ta đi theo Tiểu Vân ca. Tiểu Vân ca đi đâu, ta sẽ theo đến đó. Đúng rồi, các ngươi nói xem trong Đọa Long cốc thật sự có rồng không? Rồng biến thành quỷ? Thật muốn đi xem quá... Nếu Tiểu Vân ca mà đi, ta cũng đi..."
Đôi mắt Hồ Bất Bình đảo tròn: "Ta cũng thế."
Thanh Khâu Nguyệt thì đang chăm chú đối phó con gà trước mặt, dựng thẳng đuôi lên lắc lư tỏ vẻ đồng ý.
"Như vậy, chúng ta sẽ đi Táng Long lăng xem thế nào sao?" Hồ Bất Bình hưng phấn nói.
Tô Vân ngẫm nghĩ rồi đáp: "Vượt qua ngọn núi phía sau vách núi chính là Táng Long lăng. Phía sau Táng Long lăng là Đọa Long cốc. Tạm chưa nói tới những thứ khác, riêng vách núi là đã không thể trèo qua được, chỉ có chim chóc mới có thể bay qua. Có điều sợi dây thừng này của chúng ta hẳn là có thể vượt qua được nó..."
Mắt bốn con hồ ly sáng rực.
Không lâu sau, Tô Vân và bốn con hồ ly lại đi qua trước thôn Lâm Ấp. Vì trận chiến ở Khe Rắn lúc trước mà thôn Lâm Ấp thương vọng nặng nề, lần này không đùa cợt đám người Tô Vân nữa, không ít bào hào núp trong nhà cây chữa thương.
Đi ra ngoài thôn Lâm Ấp, bọn họ lại chuyển hướng, đi đường núi thêm vài dặm nữa mới tới Ngưu gia trang. Từ xa đã gặp được một lão hắc ngưu mông chạm đất, một chân ép cỏ, đưa tới dưới con dao cầu, chân khác thì nâng dao cầu lên cắt cỏ cho chính mình ăn.
Trong Ngưu gia trang, có mười mấy nhà treo cờ trắng ở trước nhà, bọn họ đang làm tang. Một đám miêu yêu với vóc dáng uyển chuyển dựng sân khấu, phồng quai hàm thổi kèn xô na trên đài một đêm.
Mấy con ngưu yêu bên dưới kêu gào đòi nghe bài Bách Điểu Triêu Phượng.
"Sợ ngươi chắc? Bà đây có thể thổi từ lúc ngươi được sinh ra tới khi cả nhà ngươi đưa tang đấy!" Đại tỷ miêu yêu cầm đầu rất cứng rắn.
"Người" ở Ngưu gia trang này khá là nóng tính, lại có nhiều ngưu yêu chết như vậy, mà miêu yêu cũng có tính khí không tốt chút nào, Tô Vân và Hoa Hồ thức thời đi đường vòng.
"Cái tên Cả Thôn Ăn Cơm này đặt quá đúng rồi."
Hồ Bất Bình thầm nói: "Đám miêu yêu kia chuyên kinh doanh dựa vào Cả Thôn Ăn Cơm, đều có thể phát tài..."
Mọi người nghe xong, ai nấy đều kinh hồn táng đảm, sợ cho con hồ ly lắm mồm này chọc giận Ngưu gia trang và thôn Mao gia. Nhưng may là tiếng loa kèn trong Ngưu gia trang quá to, che giấu đi giọng của Hồ Bất Bình.
Bọn họ vòng qua Ngưu gia trang, lại đi vài dặm nữa mới tới vách núi.
Vách núi này không phải vách núi ở Khe Rắn, mà là vách núi thứ hai phía sau Khe Rắn, cực kỳ dốc đứng, vượt qua nơi đây là có thể đi tới Táng Long lăng. Chẳng qua trong các thôn trang gần đây, chỉ có dân thôn Lâm Ấp là từng đi qua Táng Long lăng, những "người" khác chưa từng tới bao giờ.
Đám người Tô Vân xuống dưới vách núi. Bốn con hồ ly căng thẳng hết nhìn đông lại nhìn tây, Hoa Hồ nói: "Xung quanh không có ai!"
Tô Vân lấy Thần Tiên Tác ra, nắm một đầu rồi ném lên trên trời, dây thừng víu víu luồn lên cao.