Chương : 10
Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Biển mây mênh mông, mịt mù vô tận. Mây lúc thì trắng như áo, lúc lại đen như chó mực, biến đổi khôn lường.
Trong biển mây, những tòa tiên sơn đài cao lơ lửng. Ngọn núi trống rỗng cô tịch, đài cao im ắng, không rõ tung tích tiên nhân.
Tô Vân đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, rất cẩn thận.
Hắn lại giơ tay ra thử cầm bức tranh này xuống, nào ngờ bức tranh cuốn này hệt như đã khắc vào không trung, không hề suy suyển.
Hắn dời bước, định đi vòng qua, nhưng bức tranh này lại chặn đường của hắn, làm cho hắn không thể vòng tới bên người Khúc bá.
Bức tranh này hệt như một bức tường quây kín nơi đó lại.
Tô Vân nhíu mày, đúng lúc này, hắn chợt thấy có thứ gì đó bay qua ầng mây, mơ hồ như đó là một vệt lưu quang.
Đôi mắt hắn lại đau âm ỉ.
"Không sai, chính là thanh kiếm kia!"
Tâm thần Tô Vân có chút bối rối, đó chính là thanh kiếm đã khiến hắn bị mù.
Hắn không thấy rõ hình dáng của ánh sáng kia, nhưng cơn đau truyền tới từ đôi mắt làm cho hắn chắc chắn không nhận nhầm!
Thanh kiếm đã bay ra Thiên Môn, phóng tới trấn Thiên Môn năm đó đã lại xuất hiện!
Trên trán Tô Vân toát ra mồ hôi lạnh, hắn không chần chờ thêm, lập tức quay người chạy tới Thiên Môn. Cùng lúc đó, tiếng kiếm rít kỳ dị kia lại vang lên bên tai hắn!
"Lấy trời đất làm lò, tạo hóa làm thợ, âm dương làm than, vạn vật làm đồng! Hợp tan tiêu tức, an hữu thường tắc*!"
*Khó dịch quá, bỏ qua!!!!
Tô Vân thầm đọc Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên trong lòng, guồng chân bước đi, mỗi bước chân của hắn càng ngày càng nặng, sải bước càng ngày càng lớn.
Trong lúc lao đi, hắn thôi động công pháp Hồng Lô Thiện Biến, khiến trái tim hệt như một lò lửa cực mạnh, khí âm dương hóa thành than đốt cháy lò kia!
Máu của hắn như nước đồng bị nung chảy ào ào chảy trong cơ thể, phát ra âm thanh cuồn cuộn khi dòng nước nổi sóng.
Hồng Lô Thiện Biến, tạo hóa làm thợ, làm cho sức mạnh của hắn bộc phát ngay tại thời khắc này.
Cùng lúc đó, nguyên khí mênh mông trong lồng ngực hắn bắt đầu trào dâng, như sóng biển bổ nhào tới trăm ngàn lần trong lồng ngực, rốt cuộc hóa thành tiếng lôi âm vừa to rõ lại vừa trầm nặng!
Ngạc Long Ngâm!
Sức lực của hắn hệt như một con ngạc long, bốc lên từ xương cốt, bò lên sống lưng, rót xuyên qua ba mươi ba cột sống, khi chạy thì lưng đong đưa hệt như xương sống của ngạc long khi di chuyển nơi đầm nước!
Đôi chân của hắn như mọc ra móng vuốt sắc bén của ngạc long, mỗi khi đạp chân xuống thì móng vuốt bám lấy mặt cầu, lúc tung người là đã nhảy được hơn trượng.
Tiếng kiếm rít càng lúc càng gần, mà Tô Vân cũng càng ngày càng tới gần đoạn cầu gãy và Thiên Môn!
Xoạt...
Ánh sáng chói lóa chiếu tới, tiên kiếm bay ra tầng mây, ánh kiếm chiếu rọi thế giới. Ánh kiếm kia tuy sáng rực, nhưng tầm mắt Tô Vân vẫn là một mảng tối đen.
Dù là ánh kiếm sáng đến mức này chiếu xuống, hắn vẫn không nhìn thấy thứ gì, giống như sáu năm trước, hắn chính là một người mù.
Sắc mặt Tô Vân vẫn như lúc thường, vẫn đang guồng chân lao đi. Trên đỉnh đầu hắn, chuông vàng xoay tròn không nhanh không chậm, không hề có chút hỗn loạn nào.
Trong lúc chuông vàng xoay tròn, đầu óc hắn cũng đang tính toán tốc độ và vị trí của mình, dùng nó để xác định mình đã chạy tới đâu, cách chỗ cầu gãy còn xa không.
Trong thời gian mỗi một giây, thậm chí là mỗi một tích tắc, mọi tính toán của hắn đều vô cùng chính xác!
"Đã sáu năm rồi! Trong sáu năm, ta đã quen với bóng tối!"
Tô Vân đạp bước cuối cùng, vừa đúng ngay mép của đoạn cầu gãy, tung người nhảy, hệt như ngạc long lao ra khỏi hồ sâu vực thẳm thẳng tới con mồi!
Khí thế của hắn vô cùng hung ác, tràn đầy sự hang dã, trương dương và dã tính nguyên thủy!
Cầu Thủy Kính nhìn người rất chuẩn, ông nói không sai, quả thực trên người Tô Vân có cất giấu một loại dã tính đáng sợ, là loại dã tính khó có thể thuần hóa.
Dã tính này thường được giấu bên dưới lớp vỏ bọc nhu nhược của thiếu niên, nhưng trong thời khắc liên quan tới sự sống cái chết, nó lập tức bộc phát ra toàn bộ!
"Gầm..."
Khi cơ thể của Tô Vân đang ở giữa không trung, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, khoang miệng thổ nạp lôi âm, thân hình hệt như ngạc long ra nước, lột xác và hóa thành giao long, bay giữa bầu trời, tắm rửa trong lôi kiếp!
Thân pháp của hắn biến đổi, hai tay đan vào nhau giơ ra phía trước rồi bóp lại, hệt như ngạc long há to miệng cắn nuốt con mồi, đồng thời thân thể ầm ầm lăn lộn, ngay khi sức lực gần như hao hết sạch, hắn tiến thêm một bước nhảy vào Thiên Môn.
Ngạc Long Xuất Uyên Ngạc Long Phiên Cổn, hai chiêu này nối liền một mạch.
Mà ở phía sau hắn, tiên kiếm bay dọc theo mặt cầu ầm ầm phóng tới. Khi bóng dáng hắn biến mất trong Thiên Môn thì thanh tiên kiếm kia xoạt đâm tới Tô Vân ở trong cửa.
Cùng lúc đó, Thiên Môn biến mất!
Tiên kiếm đâm vào không khí.
Tô Vân xuyên qua Thiên Môn, cảm giác rơi thẳng xuống và không trọng lượng truyền đến, tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, tính linh quay về cơ thể.
Hắn vẫn ngồi tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tại chỗ, chưa từng rời đi đâu.
Ánh mặt trời ấm áp đã lên quá ba sào, Tô Vân cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mặt trời và sự mơn trớn nhẹ nhàng từ gió biển, khiến trái tim đang đập dồn dập của hắn dần trấn tĩnh lại.
"Thế giới kia, hệt như là một giấc mộng vậy."
Thiếu niên đứng dậy, đôi mắt của hắn vẫn không thể nhìn thấy thứ gì, nhưng mặt hắn lại nở nụ cười.
"Hệt như một giấc mơ cất giấu trong đôi mắt ta. Nhưng nó lại là thật."
Hắn thôi động Hồng Lô Thiện Biến, đốt lò lửa trong cơ thể, máu vận hành nặng nề hệt như nước đồng nước thép, vận chuyển khí huyết tới các nơi trên cơ thể.
"Ùng!"
Trong cơ thể hắn truyền tới tiếng rồng ngâm do bốn loại lôi âm trộn lẫn với nhau, Tô Vân di chuyển bước chân, khí huyết sôi trào, vồ tới hệt như một con ngạc long hình người!
Giờ phút này, lông trên người Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly kia không khỏi dựng đứng, cảm giác mà Tô Vân gây ra cho bọn họ hệt như ngạc long lao ra khỏi đầm lầy, lột xác hóa thành giao long hung ác!
Vù...
Chân phải của Tô Vân quét ra phía sau, khiến không khí chấn động vang ra tiếng ù ù. Trong lúc hoảng hốt, bốn con hồ ly dường như nhìn thấy một con giao long mình đầy cơ bắp vừa vẫy cái đuôi một cái thật mạnh.
Trên chân phải của Tô Vân nguyên khí tràn đầy trong máu, khí huyết bành trướng, trên chân thế mà là loáng thoáng thấy được lớp vảy lởm chởm dữ tợn.
Đó là do khí và huyết biến thành, tràn đầy trong chân phải, làm cho sức mạnh của cú quét chân này của hắn tăng lên tới cực hạn!
Ngay sau đó, hắn liên tục bày ra các chiêu thức Long Du Khúc Chiểu, Long Chiến Vu Dã, Ngạc Long Phiên Cổn. Bốn con hồ ly Hoa Hồ chỉ cảm thấy một con giao long hung ác dữ tợn đang duỗi người, dùng bộ pháp mạnh mẽ chạy xung quanh bọn họ, đằng trước phía sau, rồi hai bên trái phải của bọn họ đều là thân hình của con giao long kia.
Bọn họ hệt như đang bọ một con giao long hung ác bao vây!
Bỗng nhiên, dị tượng biến mất.
Tô Vân trở lại chỗ cũ, hai chân tách ra rộng bằng vai, thân mình đứng thẳng, đôi tay ôm lại đặt ở trước ngực, rồi từ từ áp xuống.
Bàn tay của hắn ép xuống phía dưới, nhưng mà nguyên khí trong cơ thể lại dần chìm vào đan điền, sau đó bò dọc theo cột sống lên trên.
Đùng đùng đùng!
Nguyên khí của hắn xông mở da thịt giữa cột sống, hệt như một con ngạc long bò dọc theo sống lưng lên tận cổ hắn, bò đến gáy của hắn.
Chờ khi luồng nguyên khí đó vọt tới xương ngọc chẩm, khí huyết của hắn vận hành tới phần lưng, hình thành bên ngoài làn da một hoa văn giao long, hệt như xăm hình rồng ở sau lưng vậy.
Bốn con hồ ly há hốc mồm, bọn chúng không nhìn thấy hình xăm rồng trên người Tô Vân, nhưng nhìn thấy vuốt rồng thò ra từ trong ống tay áo của Tô Vân, nối với bàn tay hắn.
"Khí huyết hiện hình!"
Hoa Hồ thấy lòng chấn động, Tô Vân lại có thể luyện chiêu Ngạc Long Tại Tích này đến trình độ hiện hình chỉ trong thời gian ngắn.
Mặc dù Cầu Thủy Kính không giảng giải tất cả bí quyết của quyển hạ Ngạc Long Ngâm trong Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên cho bọn họ, nhưng cũng có nói sơ qua một vài tri thức.
Ngạc Long Ngâm có tất cả ba loại thành tựu, loại thành tựu thứ nhất là tu thành lôi âm ngạc long, nguyên khí và máu chảy xuôi, phồng lồng ngực phát ra lôi âm.
Loại thành tựu thứ hai chính là hiện hình, nơi nguyên khí và máu chảy qua sẽ hình thành hình xăm rồng tại đó. Khi khí huyết tan đi, hình xăm rồng cũng sẽ biến mất.
Loại thành tựu thứ ba là hiển hóa. Đó là khi khí huyết mạnh đến mức độ nhất định, chỉ cần dựa vào khí huyết là có thể hình thành nên dị tượng ngạc long quấn quanh người ở đằng sau hoặc ngay trên người mình.
Hoa Hồ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng Tô Vân còn chưa luyện thành tầng thứ nhất của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên, sao đã tu luyện được Ngạc Long Ngâm quyển hạ rồi, lại còn luyện nên loại thành tựu thứ hai của Ngạc Long Ngâm?
Tu luyện nên loại thành tựu thứ nhất đã không dễ dàng, cần có tư chất và ngộ tính cực kỳ cao. Hoa Hồ chỉ mới tiến vào loại thành tựu này, hãy còn chưa tu luyện tới viên mãn.
Muốn tu luyện tới viên mãn, hắn phỏng đoán mình phải cố gắng cả tháng mới có thể làm được.
Mà tu thành loại thành tựu thứ hai lại càng khó hơn. Khí huyết hiện hình, thứ quan trọng nhất là khí huyết, cần khí dồi dào huyết sung túc mới được!
Điều này cần không ngừng tu luyện quyển thượng của Hồng Lô Thiện Biến, làm lớn mạnh khí huyết. Nói như vậy, cần phải tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tới tầng thứ ba mới có thể đạt được bước này!
Tô Vân vốn còn chưa tu thành tầng thứ nhất của Hồng Lô Thiện Biến, vì sao hiện giờ hắn lại có thể đạt được loại thành tựu thứ hai của Ngạc Long Ngâm?
Hoa Hồ cực kỳ khó hiểu.
Khí huyết trong cơ thể Tô Vân dần bình ổn lại, hình xăm rồng sau người dần nhạt đi rồi biến mất.
Thiếu niên nín thở ngưng thần, lòng thầm nhủ: "Ngạc Long Ngâm được thể hiện trong bức tranh kia quả thực càng hùng mạnh hơn! Những gì ta trải qua ở thế giới kia là thật. Nếu ta muốn lại tiến vào nơi đó, cần phải thôi động dấu ấn của tám tháp cổng triều thiên. Nhưng mà nơi đó lại cực kỳ hung hiểm."
Sắc mặt hắn nặng nề.
Đi qua Thiên Môn tiến vào thế giới kỳ diệu kia, chỉ cần bất cẩn chút xíu là có thể chôn thân dưới thanh tiên kiếm kia, cực kỳ nguy hiểm!
Nhưng mà...
"Đáng để mạo hiểm!" Tô Vân thầm nghĩ trong lòng.
Biển mây mênh mông, mịt mù vô tận. Mây lúc thì trắng như áo, lúc lại đen như chó mực, biến đổi khôn lường.
Trong biển mây, những tòa tiên sơn đài cao lơ lửng. Ngọn núi trống rỗng cô tịch, đài cao im ắng, không rõ tung tích tiên nhân.
Tô Vân đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, rất cẩn thận.
Hắn lại giơ tay ra thử cầm bức tranh này xuống, nào ngờ bức tranh cuốn này hệt như đã khắc vào không trung, không hề suy suyển.
Hắn dời bước, định đi vòng qua, nhưng bức tranh này lại chặn đường của hắn, làm cho hắn không thể vòng tới bên người Khúc bá.
Bức tranh này hệt như một bức tường quây kín nơi đó lại.
Tô Vân nhíu mày, đúng lúc này, hắn chợt thấy có thứ gì đó bay qua ầng mây, mơ hồ như đó là một vệt lưu quang.
Đôi mắt hắn lại đau âm ỉ.
"Không sai, chính là thanh kiếm kia!"
Tâm thần Tô Vân có chút bối rối, đó chính là thanh kiếm đã khiến hắn bị mù.
Hắn không thấy rõ hình dáng của ánh sáng kia, nhưng cơn đau truyền tới từ đôi mắt làm cho hắn chắc chắn không nhận nhầm!
Thanh kiếm đã bay ra Thiên Môn, phóng tới trấn Thiên Môn năm đó đã lại xuất hiện!
Trên trán Tô Vân toát ra mồ hôi lạnh, hắn không chần chờ thêm, lập tức quay người chạy tới Thiên Môn. Cùng lúc đó, tiếng kiếm rít kỳ dị kia lại vang lên bên tai hắn!
"Lấy trời đất làm lò, tạo hóa làm thợ, âm dương làm than, vạn vật làm đồng! Hợp tan tiêu tức, an hữu thường tắc*!"
*Khó dịch quá, bỏ qua!!!!
Tô Vân thầm đọc Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên trong lòng, guồng chân bước đi, mỗi bước chân của hắn càng ngày càng nặng, sải bước càng ngày càng lớn.
Trong lúc lao đi, hắn thôi động công pháp Hồng Lô Thiện Biến, khiến trái tim hệt như một lò lửa cực mạnh, khí âm dương hóa thành than đốt cháy lò kia!
Máu của hắn như nước đồng bị nung chảy ào ào chảy trong cơ thể, phát ra âm thanh cuồn cuộn khi dòng nước nổi sóng.
Hồng Lô Thiện Biến, tạo hóa làm thợ, làm cho sức mạnh của hắn bộc phát ngay tại thời khắc này.
Cùng lúc đó, nguyên khí mênh mông trong lồng ngực hắn bắt đầu trào dâng, như sóng biển bổ nhào tới trăm ngàn lần trong lồng ngực, rốt cuộc hóa thành tiếng lôi âm vừa to rõ lại vừa trầm nặng!
Ngạc Long Ngâm!
Sức lực của hắn hệt như một con ngạc long, bốc lên từ xương cốt, bò lên sống lưng, rót xuyên qua ba mươi ba cột sống, khi chạy thì lưng đong đưa hệt như xương sống của ngạc long khi di chuyển nơi đầm nước!
Đôi chân của hắn như mọc ra móng vuốt sắc bén của ngạc long, mỗi khi đạp chân xuống thì móng vuốt bám lấy mặt cầu, lúc tung người là đã nhảy được hơn trượng.
Tiếng kiếm rít càng lúc càng gần, mà Tô Vân cũng càng ngày càng tới gần đoạn cầu gãy và Thiên Môn!
Xoạt...
Ánh sáng chói lóa chiếu tới, tiên kiếm bay ra tầng mây, ánh kiếm chiếu rọi thế giới. Ánh kiếm kia tuy sáng rực, nhưng tầm mắt Tô Vân vẫn là một mảng tối đen.
Dù là ánh kiếm sáng đến mức này chiếu xuống, hắn vẫn không nhìn thấy thứ gì, giống như sáu năm trước, hắn chính là một người mù.
Sắc mặt Tô Vân vẫn như lúc thường, vẫn đang guồng chân lao đi. Trên đỉnh đầu hắn, chuông vàng xoay tròn không nhanh không chậm, không hề có chút hỗn loạn nào.
Trong lúc chuông vàng xoay tròn, đầu óc hắn cũng đang tính toán tốc độ và vị trí của mình, dùng nó để xác định mình đã chạy tới đâu, cách chỗ cầu gãy còn xa không.
Trong thời gian mỗi một giây, thậm chí là mỗi một tích tắc, mọi tính toán của hắn đều vô cùng chính xác!
"Đã sáu năm rồi! Trong sáu năm, ta đã quen với bóng tối!"
Tô Vân đạp bước cuối cùng, vừa đúng ngay mép của đoạn cầu gãy, tung người nhảy, hệt như ngạc long lao ra khỏi hồ sâu vực thẳm thẳng tới con mồi!
Khí thế của hắn vô cùng hung ác, tràn đầy sự hang dã, trương dương và dã tính nguyên thủy!
Cầu Thủy Kính nhìn người rất chuẩn, ông nói không sai, quả thực trên người Tô Vân có cất giấu một loại dã tính đáng sợ, là loại dã tính khó có thể thuần hóa.
Dã tính này thường được giấu bên dưới lớp vỏ bọc nhu nhược của thiếu niên, nhưng trong thời khắc liên quan tới sự sống cái chết, nó lập tức bộc phát ra toàn bộ!
"Gầm..."
Khi cơ thể của Tô Vân đang ở giữa không trung, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, khoang miệng thổ nạp lôi âm, thân hình hệt như ngạc long ra nước, lột xác và hóa thành giao long, bay giữa bầu trời, tắm rửa trong lôi kiếp!
Thân pháp của hắn biến đổi, hai tay đan vào nhau giơ ra phía trước rồi bóp lại, hệt như ngạc long há to miệng cắn nuốt con mồi, đồng thời thân thể ầm ầm lăn lộn, ngay khi sức lực gần như hao hết sạch, hắn tiến thêm một bước nhảy vào Thiên Môn.
Ngạc Long Xuất Uyên Ngạc Long Phiên Cổn, hai chiêu này nối liền một mạch.
Mà ở phía sau hắn, tiên kiếm bay dọc theo mặt cầu ầm ầm phóng tới. Khi bóng dáng hắn biến mất trong Thiên Môn thì thanh tiên kiếm kia xoạt đâm tới Tô Vân ở trong cửa.
Cùng lúc đó, Thiên Môn biến mất!
Tiên kiếm đâm vào không khí.
Tô Vân xuyên qua Thiên Môn, cảm giác rơi thẳng xuống và không trọng lượng truyền đến, tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, tính linh quay về cơ thể.
Hắn vẫn ngồi tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tại chỗ, chưa từng rời đi đâu.
Ánh mặt trời ấm áp đã lên quá ba sào, Tô Vân cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mặt trời và sự mơn trớn nhẹ nhàng từ gió biển, khiến trái tim đang đập dồn dập của hắn dần trấn tĩnh lại.
"Thế giới kia, hệt như là một giấc mộng vậy."
Thiếu niên đứng dậy, đôi mắt của hắn vẫn không thể nhìn thấy thứ gì, nhưng mặt hắn lại nở nụ cười.
"Hệt như một giấc mơ cất giấu trong đôi mắt ta. Nhưng nó lại là thật."
Hắn thôi động Hồng Lô Thiện Biến, đốt lò lửa trong cơ thể, máu vận hành nặng nề hệt như nước đồng nước thép, vận chuyển khí huyết tới các nơi trên cơ thể.
"Ùng!"
Trong cơ thể hắn truyền tới tiếng rồng ngâm do bốn loại lôi âm trộn lẫn với nhau, Tô Vân di chuyển bước chân, khí huyết sôi trào, vồ tới hệt như một con ngạc long hình người!
Giờ phút này, lông trên người Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly kia không khỏi dựng đứng, cảm giác mà Tô Vân gây ra cho bọn họ hệt như ngạc long lao ra khỏi đầm lầy, lột xác hóa thành giao long hung ác!
Vù...
Chân phải của Tô Vân quét ra phía sau, khiến không khí chấn động vang ra tiếng ù ù. Trong lúc hoảng hốt, bốn con hồ ly dường như nhìn thấy một con giao long mình đầy cơ bắp vừa vẫy cái đuôi một cái thật mạnh.
Trên chân phải của Tô Vân nguyên khí tràn đầy trong máu, khí huyết bành trướng, trên chân thế mà là loáng thoáng thấy được lớp vảy lởm chởm dữ tợn.
Đó là do khí và huyết biến thành, tràn đầy trong chân phải, làm cho sức mạnh của cú quét chân này của hắn tăng lên tới cực hạn!
Ngay sau đó, hắn liên tục bày ra các chiêu thức Long Du Khúc Chiểu, Long Chiến Vu Dã, Ngạc Long Phiên Cổn. Bốn con hồ ly Hoa Hồ chỉ cảm thấy một con giao long hung ác dữ tợn đang duỗi người, dùng bộ pháp mạnh mẽ chạy xung quanh bọn họ, đằng trước phía sau, rồi hai bên trái phải của bọn họ đều là thân hình của con giao long kia.
Bọn họ hệt như đang bọ một con giao long hung ác bao vây!
Bỗng nhiên, dị tượng biến mất.
Tô Vân trở lại chỗ cũ, hai chân tách ra rộng bằng vai, thân mình đứng thẳng, đôi tay ôm lại đặt ở trước ngực, rồi từ từ áp xuống.
Bàn tay của hắn ép xuống phía dưới, nhưng mà nguyên khí trong cơ thể lại dần chìm vào đan điền, sau đó bò dọc theo cột sống lên trên.
Đùng đùng đùng!
Nguyên khí của hắn xông mở da thịt giữa cột sống, hệt như một con ngạc long bò dọc theo sống lưng lên tận cổ hắn, bò đến gáy của hắn.
Chờ khi luồng nguyên khí đó vọt tới xương ngọc chẩm, khí huyết của hắn vận hành tới phần lưng, hình thành bên ngoài làn da một hoa văn giao long, hệt như xăm hình rồng ở sau lưng vậy.
Bốn con hồ ly há hốc mồm, bọn chúng không nhìn thấy hình xăm rồng trên người Tô Vân, nhưng nhìn thấy vuốt rồng thò ra từ trong ống tay áo của Tô Vân, nối với bàn tay hắn.
"Khí huyết hiện hình!"
Hoa Hồ thấy lòng chấn động, Tô Vân lại có thể luyện chiêu Ngạc Long Tại Tích này đến trình độ hiện hình chỉ trong thời gian ngắn.
Mặc dù Cầu Thủy Kính không giảng giải tất cả bí quyết của quyển hạ Ngạc Long Ngâm trong Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên cho bọn họ, nhưng cũng có nói sơ qua một vài tri thức.
Ngạc Long Ngâm có tất cả ba loại thành tựu, loại thành tựu thứ nhất là tu thành lôi âm ngạc long, nguyên khí và máu chảy xuôi, phồng lồng ngực phát ra lôi âm.
Loại thành tựu thứ hai chính là hiện hình, nơi nguyên khí và máu chảy qua sẽ hình thành hình xăm rồng tại đó. Khi khí huyết tan đi, hình xăm rồng cũng sẽ biến mất.
Loại thành tựu thứ ba là hiển hóa. Đó là khi khí huyết mạnh đến mức độ nhất định, chỉ cần dựa vào khí huyết là có thể hình thành nên dị tượng ngạc long quấn quanh người ở đằng sau hoặc ngay trên người mình.
Hoa Hồ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng Tô Vân còn chưa luyện thành tầng thứ nhất của Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên, sao đã tu luyện được Ngạc Long Ngâm quyển hạ rồi, lại còn luyện nên loại thành tựu thứ hai của Ngạc Long Ngâm?
Tu luyện nên loại thành tựu thứ nhất đã không dễ dàng, cần có tư chất và ngộ tính cực kỳ cao. Hoa Hồ chỉ mới tiến vào loại thành tựu này, hãy còn chưa tu luyện tới viên mãn.
Muốn tu luyện tới viên mãn, hắn phỏng đoán mình phải cố gắng cả tháng mới có thể làm được.
Mà tu thành loại thành tựu thứ hai lại càng khó hơn. Khí huyết hiện hình, thứ quan trọng nhất là khí huyết, cần khí dồi dào huyết sung túc mới được!
Điều này cần không ngừng tu luyện quyển thượng của Hồng Lô Thiện Biến, làm lớn mạnh khí huyết. Nói như vậy, cần phải tu luyện Hồng Lô Thiện Biến tới tầng thứ ba mới có thể đạt được bước này!
Tô Vân vốn còn chưa tu thành tầng thứ nhất của Hồng Lô Thiện Biến, vì sao hiện giờ hắn lại có thể đạt được loại thành tựu thứ hai của Ngạc Long Ngâm?
Hoa Hồ cực kỳ khó hiểu.
Khí huyết trong cơ thể Tô Vân dần bình ổn lại, hình xăm rồng sau người dần nhạt đi rồi biến mất.
Thiếu niên nín thở ngưng thần, lòng thầm nhủ: "Ngạc Long Ngâm được thể hiện trong bức tranh kia quả thực càng hùng mạnh hơn! Những gì ta trải qua ở thế giới kia là thật. Nếu ta muốn lại tiến vào nơi đó, cần phải thôi động dấu ấn của tám tháp cổng triều thiên. Nhưng mà nơi đó lại cực kỳ hung hiểm."
Sắc mặt hắn nặng nề.
Đi qua Thiên Môn tiến vào thế giới kỳ diệu kia, chỉ cần bất cẩn chút xíu là có thể chôn thân dưới thanh tiên kiếm kia, cực kỳ nguy hiểm!
Nhưng mà...
"Đáng để mạo hiểm!" Tô Vân thầm nghĩ trong lòng.