Chương : 20
Kính Nhạc Ngôn anh năm nay 24 tuổi, sinh ra trong một gia đình khá giả có ba mẹ đầy đủ. Anh và gia đình sống rất hạnh phúc bên nhau, cho đến một ngày bi kịch ập đến với gia đình anh khi anh chỉ mới 5 tuổi
Cả nhà anh từ lớn đến nhỏ đều bị giết chết không sót một ai, mẹ anh lúc đó nhanh trí đem anh dấu vào trong một đường hầm đằng sau kệ để sách ở thư phòng của ba anh
" Con trai ngoan của ta, một lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài. Con đã nhớ chưa "
Mẹ anh gương mặt không có gì gọi là lo sợ, bà chỉ sợ rằng con trai bà sau này sẽ chịu cảnh không cha không mẹ. Bị bạn bè bắt nạt, sợ rằng anh sẽ không có nương tựa. Anh nhìn bà rơm rớm nước mắt mà ra sức gật đầu
Bà nhìn thấy anh gật đầu thì mỉm cười, đeo vào cổ anh một sợi dây chuyền. Bà dặn dò anh
" Tiểu Ngôn ngoan, đây là vật mẹ cho con. Đợi sau này con yêu cô gái nào đó thì hãy tặng cho người đó, sau này con phải thật mạnh mẽ đó "
Bà vừa dứt câu thì bên ngoài đã nghe tiếng bước chân dồn dập, bà vội đẩy kệ sách lại y như cũ. Từ bên ngoài có một đám người mặc áo đen đi vào, trên tay người đàn ông là đầu của chồng bà
Bà nước mắt chảy dài lao đến đám người đó mà ra sức đánh, một người không thể đánh lại cả trăm người. Một tên trong số đó rút súng ra bắn liên tục vào người bà, sau đó lục soát quanh căn phòng thấy không còn ai họ bỏ ra ngoài
Anh từ nãy giơ đã chứng kiến tất cả, nước mắt anh chảy liên tục trên gương mặt non nớt kia. Thấy bọn người kia đã đi và nghe tiếng xe, anh liền lập tức chạy như bay ra chỗ mẹ mình ôm lấy bà
" Mẹ....mẹ đừng bỏ tiểu Ngôn, mẹ nhìn tiểu Ngôn đi...hức hức.... "Nghe thấy tiếng con trai khóc bà lờ mờ mở mắt ra nhìn anh nở nụ cười hiền, bà đưa tay lau nước mắt cho đứa con trai tội nghiệp. Sau đó bà dốc hết hơi sức cuối cùng đề dặn dò anh
" Tiểu Ngôn nghe mẹ dặn này "
Anh sụt sịt nhìn bà rồi nói
" Tiểu Ngôn nghe đây ạ "
" Tiểu Ngôn sau này con đường con đi sẽ không có ba mẹ, con phải thật mạnh mẽ mà vượt qua nó. Mẹ tin con sẽ làm được, đợi một lát nữa bạn của ba mẹ sẽ tới. Con đi theo chú ấy, chú sẽ dạy con về tất cả, con ngoan mẹ...yêu con "
Bà trút hơi thở cuối cùng để nói với anh những câu nói cuối cùng, tay bà để trên mặt anh dần buông thỏng xuống. Anh ôm mẹ mình khóc nức nở, lúc này bên ngoài lại có tiếng bước chân dồn dập
Anh ngẩn mặt lên thì hoảng sợ, mấy người này sao lại quay lại. Có phải họ muốn giết chết anh không
" Mấy người.....là ai.. " Anh ôm chặt mẹ mình nhìn họ hỏi
Lúc này bên ngoài một người đàn ông tầm 30 tuổi bước vào, nhìn bà rồi nhìn anh đau lòng. Ông bước tới ngồi xuống vuốt mắt cho bà rồi nói
" Ngọc, bà yên tâm. Con trai bà tôi sẽ chăm sóc thật tốt. Bà và chồng bà cứ yên tâm mà an nghỉ " Nói xong ông nhìn sang anh đang nhìn chằm chằm ông
" Con trai ta là bạn thân nhất của ba mẹ con, sau này con đi theo ta làm con trai nuôi của ta. Ta sẽ dạy con tất cả những gì mà ta biết "
Anh lú này buông xuống những lo sợ nãy giờ, nhìn ông nói
" Thật sao ạ?? Chú sẽ dạy con sao "
Ông nhìn anh cười hiền đưa tay xoa đầu anh
" Là thật, chỗ này cứ để cho thuộc hạ của ta dọn dẹp. Ba mẹ con ta sẽ cho người chôn cất đàng hoàng "
Anh nhìn ba mẹ mình lần cuối rồi nắm tay ông đi ra khỏi đó, ông đưa anh về tổ chứ mà nuôi dạy. Năm anh lên 10 tuổi đã bắt đầu học võ, 13 tuổi anh bắt đầu học bắn súng
Mọi thứ đều chính tay ông hà khắc dạy dỗ, tới năm 17 tuổi ông giáo lại cái ghế lão đại Đông Âu và quyền điều hành Kính thị cho anh. Dẫu sao đó cũng là công ty mà ba anh thành lập ra, mặc dù chỉ là một công ty nhỏ nhưng ông tin anh sẽ dẫn dắt nó thành công
Ông tin với năng lực 7 năm qua của anh có thể giữ được lão đại này, quả nhiên ông đã đoán đúng chỉ sau 1 năm anh đã chứng minh được thực lực của mình cho những lão già cầm đầu các tổ chức kia thấyTiếp sau đó anh dành ra thời gian 2 năm để dẫn dắt công ty, chỉ trong thời gian ngắn công ty của anh đã vượt mặt tất cả các công ty lớn khác mà dành vị trí no.1 cùng với công Lục thị
Năm anh 19 tuổi trong một lần giao dịch anh bị bên đối thủ chơi xấu khiến anh chẳng có chút chuẩn bị nào, họ đuổi theo anh tới con hẻm ở thành phố B
Đúng lúc này cô đi ngang qua nhìn thấy anh người toàn máu, cô nhanh chóng bảo hai người vệ sĩ của mình đở anh lên xe đưa về Thiên gia. Sau đó nhờ họ gọi bác sĩ đến xem vết thương cho anh
" Tiểu thư người này không sao, chỉ là bị đâm mất máu khá nhiều nên có thể sẽ hôn mê ba ngày "
Cô nghe xong gật đầu rồi tiễn bác sĩ ra về
Ba ngày sau anh tĩnh dậy, nhìn quang căn phòng anh chợt nhận ra đây không phải nhà anh. Định đứng dậy thì bên ngoài có tiếng mở cửa, bước vào là một bóng hình nhỏ nhắn miệng nở nụ cười như ánh nắng mặt trời nhìn anh
" Anh tĩnh rồi sao, có thấy đói không. Anh có thấy khó chịu hay không " Cô cất giọng non nớt hỏi
Anh nhìn cô lắc đầu, anh vội hỏi cô
" Đây là đâu?? Còn em là ai "
" Đây là nhà em, còn em là Thiên Vân Tuyết người đã cứu anh a~ " Cô cười tươi nói với anh
Anh nhìn nụ cười của cô mà bất giác cười theo, anh giật mình. Anh cười sao?? Đã bao lâu rồi anh chưa cười nhỉ. Gạt bỏ suy nghĩ quá một bên anh hỏi cô tiếp
" Nha đầu, em năm nay bao nhiêu tuổi và tại sao lại cứu tôi "
Cô nghiên đầu nhìn anh, rồi trả lời
" Em năm nay 14 tuổi ạ, lúc đó em vừa mới tan học còn đang đứng mua kem. Thì nhìn thấy anh gục ở trong hẻm nên em nói với vệ sĩ là đưa anh về đây, sau đó thì gọi bác sĩ tới xem vết thương cho anh " Cô nhìn anh, ngây thơ kể lại chuyện ba ngày trước
Anh nhìn cô không nói gì, chỉ xoa đầu cô cười. Anh ở lại thêm hai ngày thì về, trước khi đi anh nói với cô
" Nha đầu, sau này anh sẽ tìm em. Tới lúc đó anh sẽ bảo vệ em "
Cô nhìn anh không nói gì chỉ cười, vẫy tay chào tạm biệt anh. Anh nhìn cô luyến tiếc, anh chính là đã thích cô gái này rồi. Từ lúc cô cười với anh là anh đã thích cô rồi, đợi sau này anh tìm cô tới lúc đó sẽ yêu thương và bảo vệ cô
Cả nhà anh từ lớn đến nhỏ đều bị giết chết không sót một ai, mẹ anh lúc đó nhanh trí đem anh dấu vào trong một đường hầm đằng sau kệ để sách ở thư phòng của ba anh
" Con trai ngoan của ta, một lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài. Con đã nhớ chưa "
Mẹ anh gương mặt không có gì gọi là lo sợ, bà chỉ sợ rằng con trai bà sau này sẽ chịu cảnh không cha không mẹ. Bị bạn bè bắt nạt, sợ rằng anh sẽ không có nương tựa. Anh nhìn bà rơm rớm nước mắt mà ra sức gật đầu
Bà nhìn thấy anh gật đầu thì mỉm cười, đeo vào cổ anh một sợi dây chuyền. Bà dặn dò anh
" Tiểu Ngôn ngoan, đây là vật mẹ cho con. Đợi sau này con yêu cô gái nào đó thì hãy tặng cho người đó, sau này con phải thật mạnh mẽ đó "
Bà vừa dứt câu thì bên ngoài đã nghe tiếng bước chân dồn dập, bà vội đẩy kệ sách lại y như cũ. Từ bên ngoài có một đám người mặc áo đen đi vào, trên tay người đàn ông là đầu của chồng bà
Bà nước mắt chảy dài lao đến đám người đó mà ra sức đánh, một người không thể đánh lại cả trăm người. Một tên trong số đó rút súng ra bắn liên tục vào người bà, sau đó lục soát quanh căn phòng thấy không còn ai họ bỏ ra ngoài
Anh từ nãy giơ đã chứng kiến tất cả, nước mắt anh chảy liên tục trên gương mặt non nớt kia. Thấy bọn người kia đã đi và nghe tiếng xe, anh liền lập tức chạy như bay ra chỗ mẹ mình ôm lấy bà
" Mẹ....mẹ đừng bỏ tiểu Ngôn, mẹ nhìn tiểu Ngôn đi...hức hức.... "Nghe thấy tiếng con trai khóc bà lờ mờ mở mắt ra nhìn anh nở nụ cười hiền, bà đưa tay lau nước mắt cho đứa con trai tội nghiệp. Sau đó bà dốc hết hơi sức cuối cùng đề dặn dò anh
" Tiểu Ngôn nghe mẹ dặn này "
Anh sụt sịt nhìn bà rồi nói
" Tiểu Ngôn nghe đây ạ "
" Tiểu Ngôn sau này con đường con đi sẽ không có ba mẹ, con phải thật mạnh mẽ mà vượt qua nó. Mẹ tin con sẽ làm được, đợi một lát nữa bạn của ba mẹ sẽ tới. Con đi theo chú ấy, chú sẽ dạy con về tất cả, con ngoan mẹ...yêu con "
Bà trút hơi thở cuối cùng để nói với anh những câu nói cuối cùng, tay bà để trên mặt anh dần buông thỏng xuống. Anh ôm mẹ mình khóc nức nở, lúc này bên ngoài lại có tiếng bước chân dồn dập
Anh ngẩn mặt lên thì hoảng sợ, mấy người này sao lại quay lại. Có phải họ muốn giết chết anh không
" Mấy người.....là ai.. " Anh ôm chặt mẹ mình nhìn họ hỏi
Lúc này bên ngoài một người đàn ông tầm 30 tuổi bước vào, nhìn bà rồi nhìn anh đau lòng. Ông bước tới ngồi xuống vuốt mắt cho bà rồi nói
" Ngọc, bà yên tâm. Con trai bà tôi sẽ chăm sóc thật tốt. Bà và chồng bà cứ yên tâm mà an nghỉ " Nói xong ông nhìn sang anh đang nhìn chằm chằm ông
" Con trai ta là bạn thân nhất của ba mẹ con, sau này con đi theo ta làm con trai nuôi của ta. Ta sẽ dạy con tất cả những gì mà ta biết "
Anh lú này buông xuống những lo sợ nãy giờ, nhìn ông nói
" Thật sao ạ?? Chú sẽ dạy con sao "
Ông nhìn anh cười hiền đưa tay xoa đầu anh
" Là thật, chỗ này cứ để cho thuộc hạ của ta dọn dẹp. Ba mẹ con ta sẽ cho người chôn cất đàng hoàng "
Anh nhìn ba mẹ mình lần cuối rồi nắm tay ông đi ra khỏi đó, ông đưa anh về tổ chứ mà nuôi dạy. Năm anh lên 10 tuổi đã bắt đầu học võ, 13 tuổi anh bắt đầu học bắn súng
Mọi thứ đều chính tay ông hà khắc dạy dỗ, tới năm 17 tuổi ông giáo lại cái ghế lão đại Đông Âu và quyền điều hành Kính thị cho anh. Dẫu sao đó cũng là công ty mà ba anh thành lập ra, mặc dù chỉ là một công ty nhỏ nhưng ông tin anh sẽ dẫn dắt nó thành công
Ông tin với năng lực 7 năm qua của anh có thể giữ được lão đại này, quả nhiên ông đã đoán đúng chỉ sau 1 năm anh đã chứng minh được thực lực của mình cho những lão già cầm đầu các tổ chức kia thấyTiếp sau đó anh dành ra thời gian 2 năm để dẫn dắt công ty, chỉ trong thời gian ngắn công ty của anh đã vượt mặt tất cả các công ty lớn khác mà dành vị trí no.1 cùng với công Lục thị
Năm anh 19 tuổi trong một lần giao dịch anh bị bên đối thủ chơi xấu khiến anh chẳng có chút chuẩn bị nào, họ đuổi theo anh tới con hẻm ở thành phố B
Đúng lúc này cô đi ngang qua nhìn thấy anh người toàn máu, cô nhanh chóng bảo hai người vệ sĩ của mình đở anh lên xe đưa về Thiên gia. Sau đó nhờ họ gọi bác sĩ đến xem vết thương cho anh
" Tiểu thư người này không sao, chỉ là bị đâm mất máu khá nhiều nên có thể sẽ hôn mê ba ngày "
Cô nghe xong gật đầu rồi tiễn bác sĩ ra về
Ba ngày sau anh tĩnh dậy, nhìn quang căn phòng anh chợt nhận ra đây không phải nhà anh. Định đứng dậy thì bên ngoài có tiếng mở cửa, bước vào là một bóng hình nhỏ nhắn miệng nở nụ cười như ánh nắng mặt trời nhìn anh
" Anh tĩnh rồi sao, có thấy đói không. Anh có thấy khó chịu hay không " Cô cất giọng non nớt hỏi
Anh nhìn cô lắc đầu, anh vội hỏi cô
" Đây là đâu?? Còn em là ai "
" Đây là nhà em, còn em là Thiên Vân Tuyết người đã cứu anh a~ " Cô cười tươi nói với anh
Anh nhìn nụ cười của cô mà bất giác cười theo, anh giật mình. Anh cười sao?? Đã bao lâu rồi anh chưa cười nhỉ. Gạt bỏ suy nghĩ quá một bên anh hỏi cô tiếp
" Nha đầu, em năm nay bao nhiêu tuổi và tại sao lại cứu tôi "
Cô nghiên đầu nhìn anh, rồi trả lời
" Em năm nay 14 tuổi ạ, lúc đó em vừa mới tan học còn đang đứng mua kem. Thì nhìn thấy anh gục ở trong hẻm nên em nói với vệ sĩ là đưa anh về đây, sau đó thì gọi bác sĩ tới xem vết thương cho anh " Cô nhìn anh, ngây thơ kể lại chuyện ba ngày trước
Anh nhìn cô không nói gì, chỉ xoa đầu cô cười. Anh ở lại thêm hai ngày thì về, trước khi đi anh nói với cô
" Nha đầu, sau này anh sẽ tìm em. Tới lúc đó anh sẽ bảo vệ em "
Cô nhìn anh không nói gì chỉ cười, vẫy tay chào tạm biệt anh. Anh nhìn cô luyến tiếc, anh chính là đã thích cô gái này rồi. Từ lúc cô cười với anh là anh đã thích cô rồi, đợi sau này anh tìm cô tới lúc đó sẽ yêu thương và bảo vệ cô