Chương : 72
Editor: Aubrey.
Sáng hôm sau, dựa theo ước định hôm qua, Lý đại phu tới tiệm ăn vặt, muốn tận mắt xem nấm tuyết phơi khô có thật sự không có độc không.
Dư Thanh Trạch dứt khoát dựng một cái bàn nhỏ ở đại sảnh, để cho Lý đại phu và các khách nhân xem. Hắn lấy một nấm tuyết bỏ vào chậu nước, đặt lên bàn, cho mọi người cùng xem.
Vì sự kiện của Vương Ký ngày hôm qua, nên bây giờ có rất nhiều người biết đến nấm tuyết. Nhưng đồng thời, tin tức này cũng mang đến mặt tiêu cực, nhiều người biết nấm tuyết có độc nên không thể ăn.
Ở đây chỉ có vài người là chứng kiến chuyện ngày hôm qua, những người còn lại không biết Dư Thanh Trạch ngâm nấm tuyết làm gì, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Trưa hôm qua, Dư Thanh Trạch đã quyết định sẽ làm một buổi thực nghiệm. Dưới sự chứng kiến của Lý đại phu, chứng thực lời hắn nói là sự thật. Như vậy, sau này hắn cho ra mắt chè nấm tuyết, mới lấy lại được sự tín nhiệm của mọi người.
Có lẽ, ban đầu mọi người vẫn chưa tin tưởng, nhưng qua một thời gian, thấy những người ăn xong không có vấn đề gì, bọn họ sẽ dần dần chấp nhận sự thật. Đến lúc đó, chè nấm tuyết sẽ trở nên nổi tiếng, đặc biệt là những người thích ăn các món có nguyên liệu trân quý.
"Lượng nước vừa phải, ngâm khoảng một hai canh giờ, trong lúc đó, cứ cách từ ba khắc đến nửa canh giờ là phải thay nước mới. Ngâm vào giờ Ngọ, thì đại khái đến giờ Mùi là có thể nấu." Dư Thanh Trạch diễn giải cho Lý đại phu và quần chúng đang vây xem nghe.
*giờ ngọ: 11-13h, giờ mùi: 13-15h.
Dư Thanh Trạch chuẩn bị xong, cứ như vậy để yên đó. Sau đó, hắn mời Lý đại phu qua một cái bàn khác, vừa ăn điểm tâm, vừa nói cho ông biết một số thứ có liên quan đến nấm tuyết.
Thời gian ngâm rất lâu, không ít khách ăn xong thì rời đi, đến giữa trưa sẽ quay lại xem Dư Thanh Trạch làm chè nấm tuyết.
Lý đại phu muốn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, nên vẫn ở lại tiệm ăn vặt. Ông trò chuyện với Dư Thanh Trạch, viết vài điều vào cuốn sổ nhỏ mà ông mang theo, thỉnh thoảng còn chạy qua bàn nhỏ quan sát.
Cứ cách ba khắc, Dư Thanh Trạch sẽ đi thay nước mới, đến khi thời gian vừa đủ, nấm tuyết được ngâm thành trong suốt, nở ra, chiếm hơn phân nửa chậu gỗ.
Buổi chiều, Dư Thanh Trạch mang ra một cái bếp lò đặt ở đại sảnh, bắt đầu quá trình làm chè nấm tuyết. Hắn hoàn toàn không để cho mọi người chứng kiến quá trình xử lý nấm tuyết, mà cắt nấm tuyết xong, rửa sạch, rồi mới đem ra đại sảnh.
Một canh giờ sau, món chè nấm tuyết hoàn thành. Nước chè được làm thành dạng đặc kẹo, sền sệt, bên trong còn có táo đỏ, cẩu kỷ cùng với hạt sen màu trắng, mùi hương thơm ngọt lan toả trong không khí.
"Có ai tình nguyện nếm thử không?" Chờ cho nguội một chút, Dư Thanh Trạch múc vài chén chè nấm tuyết, đặt trên bàn, hỏi.
Mọi người vẫn còn nhớ sự kiện ngày hôm qua, đặc biệt là khi nghĩ đến ba ca nhi bị nổi mụn đỏ đầy mặt, trong lòng vẫn còn sợ hãi nên không ai dám ăn.
Lý đại phu cũng còn hơi hoài nghi, đang do dự có nên ăn không.
Lúc này, có một người yên lặng bước ra, bưng một chén chè nấm tuyết lên, bắt đầu ăn.
Mọi người nhìn người nọ, ai da, thì ra là Nhạc ca nhi của tiệm ăn vặt, có rất nhiều khách nhận ra y. Bây giờ, chứng kiến một ca nhi can đảm như vậy, bọn họ thật bội phục.
Lỡ như chè nấm tuyết này cũng có vấn đề, trên mặt cũng sẽ bị nổi mụn, Nhạc ca nhi không sợ sao?
"Ta cũng muốn ăn một chén, Dư lão bản, có thể không?" Sướng ca nhi cũng đi tới, hỏi.
"Có thể." Dư Thanh Trạch cười gật đầu, hỏi những nhân công khác: "Còn ai muốn thử không? Đến đây đi."
Tức khắc, Khánh ca nhi, Gia Bảo, Tiểu Lâm đều đi tới.
Tự tay Dư lão bản nấu ăn, bọn họ đều muốn nếm thử.
Đúng lúc này, có hai người đi vào trong tiệm.
"Chà, thật náo nhiệt, bọn ta tới thật đúng lúc."
Mọi người quay đầu lại, hoá ra là Thái lão phu lang và Thái Vân Úy.
"Lão phu lang, Nhị thiếu gia." Mọi người cùng chào hỏi.
Thái lão phu lang gật đầu, nhìn chè nấm tuyết trên bàn, cười nói: "Ta nghe hôm nay có món chè nấm tuyết, nên mới cố ý đến đây. Vẫn còn chứ? Cho bọn ta hai chén."
"Vâng." Dư Thanh Trạch nhanh chóng múc hai chén chè, đưa cho Thái lão phu lang và Thái Vân Úy.
Hai người nhận lấy, tìm một vị trí ngồi xuống rồi bắt đầu ăn. Dư lão bản tự mình làm chè nấm tuyết, bọn họ phải nhân cơ hội này đến thưởng thức.
Mọi người thấy vậy, Thái lão phu lang và Nhị thiếu gia Thái gia, một người là lão nhân, một người thì có sức khoẻ không tốt, sao bọn họ dám ăn thứ này? Không phải lão nhân và người có thể trạng kém rất dễ bị trúng độc sao?
Nhưng mà, trông biểu tình khi ăn của bọn họ, hình như rất cao hứng, phấn chấn? Hơn nữa, còn rất thích món này?
Xem ra Thái lão phu lang và Nhị thiếu gia rất tin tưởng Dư lão bản.
Lý đại phu thấy nhiều người uống như vậy, trong nồi thì chỉ còn một ít chè, ông lập tức nói: "Cho ta một chén."
Dư Thanh Trạch lập tức múc cho ông một chén, múc xong, trong nồi không còn nữa.
Lý đại phu nhận lấy, ngồi xuống, múc một muỗng đưa vào trong miệng. Vừa trơn vừa nhẵn, có chút mềm mại, vị ngọt còn lan toả khắp khoang miệng.
Có lẽ phu lang của mình sẽ rất thích, Lý đại phu thầm nghĩ.
Bất tri bất giác, ông đã ăn xong một chén chè nấm tuyết, Lý đại phu chép chép miệng, có chút chưa đã thèm.
Dư Thanh Trạch thương lượng với Nhạc ca nhi và Gia Bảo một chút, rồi nói với mọi người: "Bởi vì các ca nhi và hán tử trong tiệm còn phải làm việc, nên Nhạc ca nhi và tiểu huynh đệ này của ta phải ra sau hậu viện, làm việc dưới ánh nắng mặt trời. Nếu mọi người có thời gian rảnh, có thể chờ ở đây để xem kết quả, còn nếu không, ngày mai rồi quay lại xem bọn họ có bị gì hay không."
Nhạc ca nhi và Gia Bảo trở lại hậu viện, bây giờ không cần làm điểm tâm. Bọn họ ra hậu viện, cất dù che nắng, một người thì ngồi dưới nắng rửa chén, người còn lại thì chiên sủi cảo.
Dư Thanh Trạch tạm thời tiếp quản việc tính tiền.
"Lão sao, con muốn đi, con muốn đi giúp Gia Bảo chiên sủi cảo." Thái Vân Úy nói với Thái lão phu lang.
Thái lão phu lang gật đầu: "Con đi đi."
Thái Vân Úy lập tức vui vẻ mà đi giúp Gia Bảo chiên sủi cảo, một tiểu thiếu gia chưa từng làm việc bao giờ, bây giờ được làm thì rất vui vẻ.
Một canh giờ trôi qua, mọi người đi xem Nhạc ca nhi và Gia Bảo, trên mặt của bọn họ ngoại trừ mồ hôi, thì không bị sưng đỏ, cũng không bị nổi mụn. Còn Thái Vân Úy, trên mặt chỉ hơi đỏ do phơi nắng lâu, đứng dưới nắng mà không hề có bất kỳ triệu chứng bất thường nào.
Lý đại phu nhìn kỹ ba người, gật đầu, quả nhiên Dư lão bản nói không sai. Nấm tuyết phơi khô sau khi được ngâm mới ăn được, cũng không còn độc tố gây hại cơ thể người.
Những người khác thấy vậy, cũng ngạc nhiên cảm thán. Bọn họ phơi nắng lâu như vậy, mà không hề có bất kỳ thay đổi gì.
Đến khi dọn quán, những người đã từng ăn chè nấm tuyết đều không bị sưng đỏ. Mọi người thấy vậy, đều cảm thán trở về.
Sáng hôm sau, có vài vị khách vẫn chưa từ bỏ ý định, tới xem Nhạc ca nhi và Gia Bảo, còn bắt gặp hai huynh đệ Thái gia tới đây ăn sáng. Thấy cả ba người vẫn khoẻ, bọn họ yên tâm, xem ra chè nấm tuyết thật sự không có vấn đề.
Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch đứng trước cửa tiệm, vừa gõ chiêng vừa lớn tiếng nói, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Sau đó, hắn thông báo kết quả của buổi thử nghiệm ngày hôm qua, còn mời Lý đại phu đứng ra nói kết quả cho mọi người.
Lý đại phu dứt khoát nói ra, buổi chiều ngày hôm qua, trong lúc đợi kết quả, ông có hàn thuyên với Thái lão phu lang. Sau đó mới biết, hoá ra Thái lão phu lang đã ăn chè nấm tuyết của Dư lão bản trước rồi, cũng không bị gì.
Chờ Lý đại phu nói xong, Dư Thanh Trạch lập tức tuyên truyền, nói ngày mai sẽ chính thức bán chè nấm tuyết.
Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch không làm nhiều chè nấm tuyết, tuy Lý đại phu đã nói nấm phơi khô không có vấn đề gì, nhưng chắc chắn sẽ không có nhiều người dám ăn. Chuyện này cần phải có quá trình, Dư Thanh Trạch không vội.
Hơn nữa, Dư Thanh Trạch định giá chè nấm tuyết cũng khá cao, một chén nhỏ là mười lăm văn tiền, người bình thường khó mà ăn được.
Cùng ngày, quả nhiên người tới ăn không nhiều, đa số là những phu lang trước đó đã từng tới Thái phủ ăn. Sau khi bọn họ nghe tiệm ăn vặt có món chè nấm tuyết, những ai thích món này đều tới ăn.
Có điều, sự xuất hiện của bọn họ cũng là một cách tuyên truyền, hiệu quả còn tốt hơn những ca nhi nhà bình thường tới ăn.
Các phu lang và ca nhi nhà giàu đều không sợ, vậy chứng tỏ chè nấm tuyết không có vấn đề gì. Hơn nữa, bọn họ rất thích món này, chắc chắn rất tốt cho sức khoẻ.
Vì thế, ngày qua ngày, chè nấm tuyết của tiệm ăn vặt càng ngày càng tăng lượng tiêu thụ.
Tiệm ăn vặt cho ra mắt chè nấm tuyết, Dư Thanh Trạch lập tức tăng giá thu mua nấm tuyết ở thôn. Gần cuối thu, nấm tuyết càng ngày càng ít, qua một thời gian là không còn nữa.
Nhưng cũng may, bọn họ tìm được nguồn hàng mới.
Ngày thứ ba, sau khi Vương Ký xảy ra chuyện, bọn họ nhìn thấy một hán tử cõng một sọt nấm tuyết đứng trước cửa ngẩn người.
Dư Thanh Trạch phỏng đoán rất có thể đó là người cung cấp nấm tuyết của Vương Ký, hắn đi qua nói cho hán tử này biết Vương Ký làm chè nấm tuyết có độc nên đã xảy ra chuyện rồi, bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh.
Hán tử này là Thổ Căn, hắn nghe xong, lập tức nôn nóng hỏi: "Cái gì? Bọn họ dùng thứ này để nấu ăn? Bọn họ không nói cho ta biết, nên ta tưởng bọn họ cũng biết thứ này không ăn được, mà ta cũng quên dặn bọn họ đừng ăn thứ này. Sớm biết như vậy, ta đã không bán cho bọn họ rồi."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, hỏi: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, vậy ngươi tính làm gì với số nấm này?"
Thổ Căn đáp: "Còn có thể làm gì? Thật xui xẻo, lát nữa ra khỏi thành ta sẽ ném hết."
Dư Thanh Trạch hỏi: "Như vậy tiếc lắm, hay là bán cho ta đi?"
Thổ Căn kinh ngạc hỏi: "Bán cho ngươi? Ngươi cũng dùng thứ này nấu ăn?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Đúng vậy."
"Không được, thứ này có vấn đề." Thổ Căn lắc đầu, nói: "Nếu ngươi mua để nấu ăn thì ta không bán cho ngươi, như vậy chính là hại người, da bị sưng, còn cực kỳ ngứa."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Không có việc gì, ta biết làm như thế nào để loại trừ độc tố của chúng."
"Ngươi biết?"
"Đúng vậy, ngày hôm qua bọn ta đã làm thử nghiệm rồi, Lý đại phu trong thành cũng đã chứng thực. Ngươi xem, hôm nay ta cũng bán chè nấm tuyết trong tiệm, mọi người ăn vào đều không bị gì cả."
Thổ Căn nhìn tiệm ăn vặt của Dư Thanh Trạch, nhíu mày hỏi: "Thật sự không có việc gì?"
"Không có việc gì, ngươi yên tâm."
Thổ Căn suy nghĩ, nói: "Vậy được rồi."
Sau đó, Dư Thanh Trạch ra giá giống với Vương Ký mua nấm tuyết của Thổ Căn, cũng dặn hắn sau này cứ giao nấm đến đây.
Mười ngày trôi qua, tin tức chè nấm tuyết của Dư Ký không có vấn đề gì truyền ra khắp thành, doanh thu của chè nấm tuyết cũng tăng lên rất cao. Chỉ là, không như những món điểm tâm khác, ai cũng có thể mua một phần, doanh thu tăng trong một khoảng thời gian ngắn, rồi dần dần ổn định lại.
Chè nấm tuyết thuận lợi ra mắt, cứ cách ba ngày, tiệm ăn vặt sẽ thêm một món mới. Việc làm ăn càng ngày càng tốt, tuy ngày nào mọi người cũng bận, nhưng trong lòng rất vui.
Dư Thanh Trạch tuyển thêm hai nhân công, sắp xếp lại lịch làm việc cho họ, cứ cách sáu ngày thì sẽ có một ngày được nghỉ. Cứ luân phiên như vậy, sẽ không đến mức quá mệt.
Các nhân công đều vui mừng, làm công ở nơi khác nào có chuyện được nghỉ ngơi bốn ngày trong một tháng như vậy, cũng không trừ tiền công. Trong lòng vui vẻ, làm việc cũng càng thêm hăng hái.
Ngày hai mươi tám tháng mười, Dư Thanh Trạch tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon, còn tự khui một vò rượu hoa quế.
Nhạc ca nhi và Gia Bảo kinh ngạc nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch sờ mũi, ngượng ngùng nói: "À thì, hôm nay là sinh thần của ta."
Nhạc ca nhi lập tức thở phì phì khoa tay nói: Sao ngươi không nói sớm hôm nay là sinh thần của ngươi? Bọn ta chưa chuẩn bị gì cả, cũng chỉ có hai người bọn ta. Nếu ngươi nói sớm một chút, để ta đi gọi gia gia và Tiểu Hạo, cùng với những người khác đến chúc mừng sinh thần ngươi!
Gia Bảo cũng nói: "Dư đại ca, ta, ta không biết, nên không chuẩn bị lễ vật cho ngươi."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Không sao cả, không nhất thiết phải ăn mừng, ta từng tuổi này rồi, không cần phải chúc mừng, ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Sau khi suy nghĩ kỹ, ta mới quyết định cho các ngươi biết. Nào! Không nói nữa, mau tới đây ăn đi."
Nhạc ca nhi trầm mặc nhìn hắn, khoa tay nói: Ta cũng chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho ngươi.
Dư Thanh Trạch tới gần y, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe, kề sát tai y nói: "Chờ đưa Gia Bảo về xong, ta sẽ đòi lễ vật từ ngươi."
Nhạc ca nhi:...
Sáng hôm sau, dựa theo ước định hôm qua, Lý đại phu tới tiệm ăn vặt, muốn tận mắt xem nấm tuyết phơi khô có thật sự không có độc không.
Dư Thanh Trạch dứt khoát dựng một cái bàn nhỏ ở đại sảnh, để cho Lý đại phu và các khách nhân xem. Hắn lấy một nấm tuyết bỏ vào chậu nước, đặt lên bàn, cho mọi người cùng xem.
Vì sự kiện của Vương Ký ngày hôm qua, nên bây giờ có rất nhiều người biết đến nấm tuyết. Nhưng đồng thời, tin tức này cũng mang đến mặt tiêu cực, nhiều người biết nấm tuyết có độc nên không thể ăn.
Ở đây chỉ có vài người là chứng kiến chuyện ngày hôm qua, những người còn lại không biết Dư Thanh Trạch ngâm nấm tuyết làm gì, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Trưa hôm qua, Dư Thanh Trạch đã quyết định sẽ làm một buổi thực nghiệm. Dưới sự chứng kiến của Lý đại phu, chứng thực lời hắn nói là sự thật. Như vậy, sau này hắn cho ra mắt chè nấm tuyết, mới lấy lại được sự tín nhiệm của mọi người.
Có lẽ, ban đầu mọi người vẫn chưa tin tưởng, nhưng qua một thời gian, thấy những người ăn xong không có vấn đề gì, bọn họ sẽ dần dần chấp nhận sự thật. Đến lúc đó, chè nấm tuyết sẽ trở nên nổi tiếng, đặc biệt là những người thích ăn các món có nguyên liệu trân quý.
"Lượng nước vừa phải, ngâm khoảng một hai canh giờ, trong lúc đó, cứ cách từ ba khắc đến nửa canh giờ là phải thay nước mới. Ngâm vào giờ Ngọ, thì đại khái đến giờ Mùi là có thể nấu." Dư Thanh Trạch diễn giải cho Lý đại phu và quần chúng đang vây xem nghe.
*giờ ngọ: 11-13h, giờ mùi: 13-15h.
Dư Thanh Trạch chuẩn bị xong, cứ như vậy để yên đó. Sau đó, hắn mời Lý đại phu qua một cái bàn khác, vừa ăn điểm tâm, vừa nói cho ông biết một số thứ có liên quan đến nấm tuyết.
Thời gian ngâm rất lâu, không ít khách ăn xong thì rời đi, đến giữa trưa sẽ quay lại xem Dư Thanh Trạch làm chè nấm tuyết.
Lý đại phu muốn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, nên vẫn ở lại tiệm ăn vặt. Ông trò chuyện với Dư Thanh Trạch, viết vài điều vào cuốn sổ nhỏ mà ông mang theo, thỉnh thoảng còn chạy qua bàn nhỏ quan sát.
Cứ cách ba khắc, Dư Thanh Trạch sẽ đi thay nước mới, đến khi thời gian vừa đủ, nấm tuyết được ngâm thành trong suốt, nở ra, chiếm hơn phân nửa chậu gỗ.
Buổi chiều, Dư Thanh Trạch mang ra một cái bếp lò đặt ở đại sảnh, bắt đầu quá trình làm chè nấm tuyết. Hắn hoàn toàn không để cho mọi người chứng kiến quá trình xử lý nấm tuyết, mà cắt nấm tuyết xong, rửa sạch, rồi mới đem ra đại sảnh.
Một canh giờ sau, món chè nấm tuyết hoàn thành. Nước chè được làm thành dạng đặc kẹo, sền sệt, bên trong còn có táo đỏ, cẩu kỷ cùng với hạt sen màu trắng, mùi hương thơm ngọt lan toả trong không khí.
"Có ai tình nguyện nếm thử không?" Chờ cho nguội một chút, Dư Thanh Trạch múc vài chén chè nấm tuyết, đặt trên bàn, hỏi.
Mọi người vẫn còn nhớ sự kiện ngày hôm qua, đặc biệt là khi nghĩ đến ba ca nhi bị nổi mụn đỏ đầy mặt, trong lòng vẫn còn sợ hãi nên không ai dám ăn.
Lý đại phu cũng còn hơi hoài nghi, đang do dự có nên ăn không.
Lúc này, có một người yên lặng bước ra, bưng một chén chè nấm tuyết lên, bắt đầu ăn.
Mọi người nhìn người nọ, ai da, thì ra là Nhạc ca nhi của tiệm ăn vặt, có rất nhiều khách nhận ra y. Bây giờ, chứng kiến một ca nhi can đảm như vậy, bọn họ thật bội phục.
Lỡ như chè nấm tuyết này cũng có vấn đề, trên mặt cũng sẽ bị nổi mụn, Nhạc ca nhi không sợ sao?
"Ta cũng muốn ăn một chén, Dư lão bản, có thể không?" Sướng ca nhi cũng đi tới, hỏi.
"Có thể." Dư Thanh Trạch cười gật đầu, hỏi những nhân công khác: "Còn ai muốn thử không? Đến đây đi."
Tức khắc, Khánh ca nhi, Gia Bảo, Tiểu Lâm đều đi tới.
Tự tay Dư lão bản nấu ăn, bọn họ đều muốn nếm thử.
Đúng lúc này, có hai người đi vào trong tiệm.
"Chà, thật náo nhiệt, bọn ta tới thật đúng lúc."
Mọi người quay đầu lại, hoá ra là Thái lão phu lang và Thái Vân Úy.
"Lão phu lang, Nhị thiếu gia." Mọi người cùng chào hỏi.
Thái lão phu lang gật đầu, nhìn chè nấm tuyết trên bàn, cười nói: "Ta nghe hôm nay có món chè nấm tuyết, nên mới cố ý đến đây. Vẫn còn chứ? Cho bọn ta hai chén."
"Vâng." Dư Thanh Trạch nhanh chóng múc hai chén chè, đưa cho Thái lão phu lang và Thái Vân Úy.
Hai người nhận lấy, tìm một vị trí ngồi xuống rồi bắt đầu ăn. Dư lão bản tự mình làm chè nấm tuyết, bọn họ phải nhân cơ hội này đến thưởng thức.
Mọi người thấy vậy, Thái lão phu lang và Nhị thiếu gia Thái gia, một người là lão nhân, một người thì có sức khoẻ không tốt, sao bọn họ dám ăn thứ này? Không phải lão nhân và người có thể trạng kém rất dễ bị trúng độc sao?
Nhưng mà, trông biểu tình khi ăn của bọn họ, hình như rất cao hứng, phấn chấn? Hơn nữa, còn rất thích món này?
Xem ra Thái lão phu lang và Nhị thiếu gia rất tin tưởng Dư lão bản.
Lý đại phu thấy nhiều người uống như vậy, trong nồi thì chỉ còn một ít chè, ông lập tức nói: "Cho ta một chén."
Dư Thanh Trạch lập tức múc cho ông một chén, múc xong, trong nồi không còn nữa.
Lý đại phu nhận lấy, ngồi xuống, múc một muỗng đưa vào trong miệng. Vừa trơn vừa nhẵn, có chút mềm mại, vị ngọt còn lan toả khắp khoang miệng.
Có lẽ phu lang của mình sẽ rất thích, Lý đại phu thầm nghĩ.
Bất tri bất giác, ông đã ăn xong một chén chè nấm tuyết, Lý đại phu chép chép miệng, có chút chưa đã thèm.
Dư Thanh Trạch thương lượng với Nhạc ca nhi và Gia Bảo một chút, rồi nói với mọi người: "Bởi vì các ca nhi và hán tử trong tiệm còn phải làm việc, nên Nhạc ca nhi và tiểu huynh đệ này của ta phải ra sau hậu viện, làm việc dưới ánh nắng mặt trời. Nếu mọi người có thời gian rảnh, có thể chờ ở đây để xem kết quả, còn nếu không, ngày mai rồi quay lại xem bọn họ có bị gì hay không."
Nhạc ca nhi và Gia Bảo trở lại hậu viện, bây giờ không cần làm điểm tâm. Bọn họ ra hậu viện, cất dù che nắng, một người thì ngồi dưới nắng rửa chén, người còn lại thì chiên sủi cảo.
Dư Thanh Trạch tạm thời tiếp quản việc tính tiền.
"Lão sao, con muốn đi, con muốn đi giúp Gia Bảo chiên sủi cảo." Thái Vân Úy nói với Thái lão phu lang.
Thái lão phu lang gật đầu: "Con đi đi."
Thái Vân Úy lập tức vui vẻ mà đi giúp Gia Bảo chiên sủi cảo, một tiểu thiếu gia chưa từng làm việc bao giờ, bây giờ được làm thì rất vui vẻ.
Một canh giờ trôi qua, mọi người đi xem Nhạc ca nhi và Gia Bảo, trên mặt của bọn họ ngoại trừ mồ hôi, thì không bị sưng đỏ, cũng không bị nổi mụn. Còn Thái Vân Úy, trên mặt chỉ hơi đỏ do phơi nắng lâu, đứng dưới nắng mà không hề có bất kỳ triệu chứng bất thường nào.
Lý đại phu nhìn kỹ ba người, gật đầu, quả nhiên Dư lão bản nói không sai. Nấm tuyết phơi khô sau khi được ngâm mới ăn được, cũng không còn độc tố gây hại cơ thể người.
Những người khác thấy vậy, cũng ngạc nhiên cảm thán. Bọn họ phơi nắng lâu như vậy, mà không hề có bất kỳ thay đổi gì.
Đến khi dọn quán, những người đã từng ăn chè nấm tuyết đều không bị sưng đỏ. Mọi người thấy vậy, đều cảm thán trở về.
Sáng hôm sau, có vài vị khách vẫn chưa từ bỏ ý định, tới xem Nhạc ca nhi và Gia Bảo, còn bắt gặp hai huynh đệ Thái gia tới đây ăn sáng. Thấy cả ba người vẫn khoẻ, bọn họ yên tâm, xem ra chè nấm tuyết thật sự không có vấn đề.
Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch đứng trước cửa tiệm, vừa gõ chiêng vừa lớn tiếng nói, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Sau đó, hắn thông báo kết quả của buổi thử nghiệm ngày hôm qua, còn mời Lý đại phu đứng ra nói kết quả cho mọi người.
Lý đại phu dứt khoát nói ra, buổi chiều ngày hôm qua, trong lúc đợi kết quả, ông có hàn thuyên với Thái lão phu lang. Sau đó mới biết, hoá ra Thái lão phu lang đã ăn chè nấm tuyết của Dư lão bản trước rồi, cũng không bị gì.
Chờ Lý đại phu nói xong, Dư Thanh Trạch lập tức tuyên truyền, nói ngày mai sẽ chính thức bán chè nấm tuyết.
Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch không làm nhiều chè nấm tuyết, tuy Lý đại phu đã nói nấm phơi khô không có vấn đề gì, nhưng chắc chắn sẽ không có nhiều người dám ăn. Chuyện này cần phải có quá trình, Dư Thanh Trạch không vội.
Hơn nữa, Dư Thanh Trạch định giá chè nấm tuyết cũng khá cao, một chén nhỏ là mười lăm văn tiền, người bình thường khó mà ăn được.
Cùng ngày, quả nhiên người tới ăn không nhiều, đa số là những phu lang trước đó đã từng tới Thái phủ ăn. Sau khi bọn họ nghe tiệm ăn vặt có món chè nấm tuyết, những ai thích món này đều tới ăn.
Có điều, sự xuất hiện của bọn họ cũng là một cách tuyên truyền, hiệu quả còn tốt hơn những ca nhi nhà bình thường tới ăn.
Các phu lang và ca nhi nhà giàu đều không sợ, vậy chứng tỏ chè nấm tuyết không có vấn đề gì. Hơn nữa, bọn họ rất thích món này, chắc chắn rất tốt cho sức khoẻ.
Vì thế, ngày qua ngày, chè nấm tuyết của tiệm ăn vặt càng ngày càng tăng lượng tiêu thụ.
Tiệm ăn vặt cho ra mắt chè nấm tuyết, Dư Thanh Trạch lập tức tăng giá thu mua nấm tuyết ở thôn. Gần cuối thu, nấm tuyết càng ngày càng ít, qua một thời gian là không còn nữa.
Nhưng cũng may, bọn họ tìm được nguồn hàng mới.
Ngày thứ ba, sau khi Vương Ký xảy ra chuyện, bọn họ nhìn thấy một hán tử cõng một sọt nấm tuyết đứng trước cửa ngẩn người.
Dư Thanh Trạch phỏng đoán rất có thể đó là người cung cấp nấm tuyết của Vương Ký, hắn đi qua nói cho hán tử này biết Vương Ký làm chè nấm tuyết có độc nên đã xảy ra chuyện rồi, bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh.
Hán tử này là Thổ Căn, hắn nghe xong, lập tức nôn nóng hỏi: "Cái gì? Bọn họ dùng thứ này để nấu ăn? Bọn họ không nói cho ta biết, nên ta tưởng bọn họ cũng biết thứ này không ăn được, mà ta cũng quên dặn bọn họ đừng ăn thứ này. Sớm biết như vậy, ta đã không bán cho bọn họ rồi."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, hỏi: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, vậy ngươi tính làm gì với số nấm này?"
Thổ Căn đáp: "Còn có thể làm gì? Thật xui xẻo, lát nữa ra khỏi thành ta sẽ ném hết."
Dư Thanh Trạch hỏi: "Như vậy tiếc lắm, hay là bán cho ta đi?"
Thổ Căn kinh ngạc hỏi: "Bán cho ngươi? Ngươi cũng dùng thứ này nấu ăn?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Đúng vậy."
"Không được, thứ này có vấn đề." Thổ Căn lắc đầu, nói: "Nếu ngươi mua để nấu ăn thì ta không bán cho ngươi, như vậy chính là hại người, da bị sưng, còn cực kỳ ngứa."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Không có việc gì, ta biết làm như thế nào để loại trừ độc tố của chúng."
"Ngươi biết?"
"Đúng vậy, ngày hôm qua bọn ta đã làm thử nghiệm rồi, Lý đại phu trong thành cũng đã chứng thực. Ngươi xem, hôm nay ta cũng bán chè nấm tuyết trong tiệm, mọi người ăn vào đều không bị gì cả."
Thổ Căn nhìn tiệm ăn vặt của Dư Thanh Trạch, nhíu mày hỏi: "Thật sự không có việc gì?"
"Không có việc gì, ngươi yên tâm."
Thổ Căn suy nghĩ, nói: "Vậy được rồi."
Sau đó, Dư Thanh Trạch ra giá giống với Vương Ký mua nấm tuyết của Thổ Căn, cũng dặn hắn sau này cứ giao nấm đến đây.
Mười ngày trôi qua, tin tức chè nấm tuyết của Dư Ký không có vấn đề gì truyền ra khắp thành, doanh thu của chè nấm tuyết cũng tăng lên rất cao. Chỉ là, không như những món điểm tâm khác, ai cũng có thể mua một phần, doanh thu tăng trong một khoảng thời gian ngắn, rồi dần dần ổn định lại.
Chè nấm tuyết thuận lợi ra mắt, cứ cách ba ngày, tiệm ăn vặt sẽ thêm một món mới. Việc làm ăn càng ngày càng tốt, tuy ngày nào mọi người cũng bận, nhưng trong lòng rất vui.
Dư Thanh Trạch tuyển thêm hai nhân công, sắp xếp lại lịch làm việc cho họ, cứ cách sáu ngày thì sẽ có một ngày được nghỉ. Cứ luân phiên như vậy, sẽ không đến mức quá mệt.
Các nhân công đều vui mừng, làm công ở nơi khác nào có chuyện được nghỉ ngơi bốn ngày trong một tháng như vậy, cũng không trừ tiền công. Trong lòng vui vẻ, làm việc cũng càng thêm hăng hái.
Ngày hai mươi tám tháng mười, Dư Thanh Trạch tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon, còn tự khui một vò rượu hoa quế.
Nhạc ca nhi và Gia Bảo kinh ngạc nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch sờ mũi, ngượng ngùng nói: "À thì, hôm nay là sinh thần của ta."
Nhạc ca nhi lập tức thở phì phì khoa tay nói: Sao ngươi không nói sớm hôm nay là sinh thần của ngươi? Bọn ta chưa chuẩn bị gì cả, cũng chỉ có hai người bọn ta. Nếu ngươi nói sớm một chút, để ta đi gọi gia gia và Tiểu Hạo, cùng với những người khác đến chúc mừng sinh thần ngươi!
Gia Bảo cũng nói: "Dư đại ca, ta, ta không biết, nên không chuẩn bị lễ vật cho ngươi."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Không sao cả, không nhất thiết phải ăn mừng, ta từng tuổi này rồi, không cần phải chúc mừng, ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Sau khi suy nghĩ kỹ, ta mới quyết định cho các ngươi biết. Nào! Không nói nữa, mau tới đây ăn đi."
Nhạc ca nhi trầm mặc nhìn hắn, khoa tay nói: Ta cũng chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho ngươi.
Dư Thanh Trạch tới gần y, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe, kề sát tai y nói: "Chờ đưa Gia Bảo về xong, ta sẽ đòi lễ vật từ ngươi."
Nhạc ca nhi:...