Chương : 63
Editor: Aubrey.
Về nhà, Dư Thanh Trạch nói lại với Thường gia gia hắn muốn dọn đến ở trong tiệm, một là có thể tiết kiệm thời gian, hai là có thể trông tiệm.
Thường Nhạc cũng muốn dọn vào tiệm, cách mấy ngày sẽ về nhà, không thể để một mình Dư đại ca vất vả như vậy.
Thường gia gia đồng ý.
Dư Thanh Trạch vốn không đồng ý, nhưng Nhạc ca nhi rất kiên quyết, còn nói nếu hắn không đồng ý, đêm nào y cũng sẽ đến tiệm tìm hắn.
Để một ca nhi trẻ tuổi đi đêm một mình, chẳng những không an toàn, mà còn rất vất vả. Tất nhiên Dư Thanh Trạch sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, đành bất đắc dĩ đồng ý.
Thấy bọn họ thảo luận xong, Thường Hạo chỉ biết nhìn trời, thầm cảm thương cho cái miệng và cái bụng của mình.
Ca của nhóc và Dư đại ca đều dọn đến tiệm, vậy mỗi ngày nhóc và gia gia sẽ không được ăn ngon nữa...
Tuy rằng nhóc cũng hiểu làm như vậy, ca ca và Dư đại ca sẽ không cần chạy qua chạy lại, sẽ đỡ vất vả hơn, nên nhóc đành im lặng, nhóc cũng không nỡ nhìn bọn họ quá mệt mỏi.
Hay là, nhóc cũng học nấu ăn? Quan sát bọn họ nấu lâu như vậy, lẽ ra cũng có thể nấu ngon hơn trước kia chứ?
Tiểu thiếu niên chống cằm suy tư, vì bản thân và gia gia mà nhọc lòng suy nghĩ.
Vào ban đêm, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc thu thập vài bộ y phục, một số đồ dùng cá nhân, chuẩn bị buổi sáng ngày hôm sau sẽ mang theo.
Ngày hôm sau, bọn họ vẫn thức dậy rất sớm, ba người hội hợp xong, lập tức cùng nhau lên đường.
A ma của Sướng ca nhi thấy bọn họ mang theo tay nải, lập tức hỏi. Dư Thanh Trạch nói hắn và Nhạc ca nhi chuẩn bị dọn vào trong tiệm ở, còn dặn ông sau này đợi trời sáng rồi hẵng đến, sẽ an toàn hơn.
A ma của Sướng ca nhi lo lắng hỏi: "Chỉ hai người các ngươi chuẩn bị điểm tâm thôi sao? Nhiều món như vậy, ta cũng phải đến sớm một chút chứ?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Thúc sao, không cần đâu, bọn ta làm là được rồi. Ngài đợi đến trời sáng rồi hẵng đến, như vậy sẽ an toàn hơn."
Ông đành phải đồng ý.
Ngày khai trương thứ hai, từ sáng sớm, Thái Thần Hi đã dẫn Thái Vân Úy đến tiệm.
Dư Thanh Trạch phát hiện trên trán Thái Vân Úy đổ mồ hôi, còn thở hổn hển, khuôn mặt cũng đỏ bừng, lập tức hỏi: "Hai người chạy đến đây?"
Thái Vân Úy vẫn chưa bình ổn nhịp thở, nằm bò ra quầy hàng của Dư Thanh Trạch thở dốc.
Thái Thần Hi gật đầu đáp: "Đúng vậy, không phải ngươi đã nói Úy Nhi nên siêng chạy bộ để rèn luyện thân thể sao? Dù sao cũng đã chạy, sẵn tiện chạy đến đây ăn sáng luôn."
"..." Dư Thanh Trạch chỉ vào hậu viện, nói: "Hai người đi ra hậu viện rửa mặt đi, bây giờ không nên ăn sáng. Chờ Nhị thiếu gia nghỉ ngơi thêm một lát, khi nào hoàn toàn hết mệt rồi mới được ăn, nếu không sẽ bị đau sốc hông."
Thái Thần Hi gật đầu, dẫn Thái Vân Úy ra hậu viện rửa mặt, nghỉ ngơi.
Hậu viện có một cây hoa quế, dưới tàng cây còn có bàn đá, phong cảnh cũng không tệ. Hai người rửa mặt xong, ngồi ở hậu viện nghỉ ngơi.
Trước đại sảnh, các vị khách tới ăn sáng rất đông, đa số là những vị khách đã đến vào ngày hôm qua, có vài người còn dẫn người nhà đi cùng.
Dư Thanh Trạch còn thấy trong đó có vài người là các phu lang lần trước tham gia hội ngắm hoa ở Thái phủ, bọn họ mang theo hạ nhân và con cháu nhà mình, trong đó cũng có Triệu phu lang, y dẫn theo hai đứa trẻ và một hạ nhân.
Dư Thanh Trạch thấy vậy, lập tức đi qua chào hỏi, còn dẫn bọn họ tới nhã gian, hạ nhân thì đi lấy đồ ăn.
"Dư lão bản, chúc mừng khai trương, cửa tiệm này thật đẹp." Triệu phu lang mỉm cười, chúc mừng hắn.
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Cảm tạ Triệu phu lang, ít nhiều gì cũng nhờ có quý phủ, nếu không sẽ không thuận lợi như vầy."
Triệu phu lang cười nói: "Khách khí, là nhờ vào trù nghệ xuất sắc của Dư lão bản, cả nhà ta ai cũng thích."
Dư Thanh Trạch cười khiêm tốn mà khách khí hai câu, sau đó lại quay đầu hỏi hai đứa trẻ: "Hai vị tiểu thiếu gia, hai ngài muốn ăn gì? Ta sẽ cho người bưng lại đây."
Đứa trẻ lớn hơn là một tiểu hán tử, khoảng bảy tám tuổi, bé nói: "Ta thích ăn cháo sườn, gia gia nói cháo sườn ăn ngon."
Đứa nhỏ hơn là một tiểu ca nhi, khoảng ba bốn tuổi, đang cầm một chú chim nhỏ bằng gỗ chơi, nghe Dư Thanh Trạch hỏi, bé trả lời bằng âm thanh non nớt: "Đậu, bánh bao đậu."
Tiểu hán tử ghét bỏ liếc đệ đệ của mình, nói: "Ngươi lúc nào cũng đòi bánh bao đậu, không thấy ngán hả?"
Tiểu ca nhi bị ca ca nói như vậy, bé không phục, lập tức phản bác: "Ngày nào ngươi cũng ăn cháo sườn, không ngán sao?"
Hai đứa trẻ bắt đầu cãi nhau.
Dư Thanh Trạch thấy vậy, cười nói: "Hai vị tiểu thiếu gia thật đáng yêu."
Triệu phu lang bất đắc dĩ cười nói: "Ngày nào cũng vậy. Đúng rồi, Dư lão bản, món chè nấm tuyết táo đỏ hạt sen lần trước ta ăn ở Thái phủ có không?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Món đó thì mấy ngày sau mới có, chờ cho các nhân công trong tiệm quen việc, ta sẽ cho ra thêm vài món ngọt. Triệu phu lang thích ăn chè nấm tuyết?"
Triệu phu lang gật đầu, cười đáp: "Phải. Hôm đó ăn xong là nhớ mãi không quên, khi nào đẩy ra món đó, ngày nào ta cũng sẽ tới."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Hoan nghênh ngài đến. Vậy Triệu phu lang, hai vị tiểu thiếu gia, mọi người cứ thong thả, ta sẽ cho người mang trà bánh lại đây."
Triệu phu lang nói: "Dư lão bản, ngươi cứ đi làm việc đi, không cần để ý bọn ta, đã có hạ nhân ở đây rồi."
Dư Thanh Trạch lui xuống, nhờ Gia Bảo mang một phần cháo sườn và bánh bao đậu cho bọn họ. Sau đó, hắn thầm tính toán, ngày mai nhờ Thường gia gia mang nấm tuyết đến đây, tặng cho Triệu phu lang một ít.
Buổi chiều, trưởng thôn đến tiệm tìm Dư Thanh Trạch, sắp đến mùa thu hoạch rồi, bọn họ chuẩn bị mang giường lúa ra bán. Ông muốn tìm Dư Thanh Trạch thương lượng một chút, xem có thể xin được chủ ý nào từ hắn không.
"A Trạch, ngươi xem, nên định giá nhiều hay ít?" Trưởng thôn rất đau đầu vì vấn đề này, lão đại và lão nhị, cùng với phu lang của bọn nó mỗi người một ý kiến, tranh chấp mãi không xong.
Dư Thanh Trạch nghe trưởng thôn nói mục đích đến, suy nghĩ một hồi, hỏi: "Chi phí ngài làm giường lúa tốn bao nhiêu?"
Trưởng thôn suy nghĩ một lát, giường lúa này rất dễ làm, ông đáp: "Tiền gỗ, tiền thủ công, không đến hai trăm văn, cỡ vậy."
Dư Thanh Trạch lại hỏi: "Chi phí sinh hoạt của thôn dân khoảng bao nhiêu?"
"Cái này thì ta không chắc, nếu nhà ai cần mẫn làm việc một chút thì cũng không đến nỗi nào, ăn mặc cần kiệm, có nhà thì thu nhập khoảng bảy tám lượng, cũng có nhà thì khoảng mười lượng bạc. Chỉ là, nếu nhà nào có gánh nặng, đặc biệt là có người bệnh, thì nghèo đến mức ăn còn không đủ no, chứ đừng nói đến để dành tiền. Chuyện này ta không rõ, cứ cho là hiện tại đa số thôn dân có thể để dành hai ba lượng bạc đi."
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch suy nghĩ, lại hỏi: "Ngài làm bao nhiêu giường lúa?"
Trưởng thôn cười đáp: "Hai trăm cái."
Dư Thanh Trạch giật mình: "Nhiều như vậy?!"
Trưởng thôn đáp: "Là vì vụ mùa lần này."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, trưởng thôn mua bản vẽ ba mươi lượng, chi phí chế tác khoảng hai trăm văn một cái. Hắn nhẩm tính tổng chi phí mà trưởng thôn chi, đại khái là bảy mươi lượng bạc.
Tính toán xong, Dư Thanh Trạch nói: "Vậy định giá mỗi cái từ sáu trăm đến bảy trăm văn đi, chắc là không quá đắt đối với các hộ gia đình trong thôn, nếu bọn họ vẫn thấy đắt, ngài cứ việc kiến nghị hai nhà mua chung một cái mà xài. Như vậy tính ra, không tính tiền vốn, ngài có thể kiếm lời từ năm mươi đến bảy mươi lượng."
Trưởng thôn nghe vậy, cân nhắc một hồi, cảm thấy khá hợp lý: "Được, vậy ta sẽ làm theo kiến nghị của ngươi."
Dư Thanh Trạch lại hỏi: "Ngài định bán ở đâu?"
Trưởng thôn đáp: "Chợ bán đồ ăn, ở đó đông người."
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không cần mang ra chợ, ở đó toàn là dân huyện thành, bọn họ không có nhu cầu mua giường lúa. Hơn nữa, người ta đến chợ là để mua đồ ăn, sẽ không có ai chú ý đến ngài."
"Vậy ngươi nói xem bán ở đâu mới ổn?"
"Ở cửa thành, nhà ngài đông người, chia ra làm ba chỗ bán, cửa đông, cửa tây, cửa nam, chia nhau ra bán. Nơi đó có nhiều thôn dân ra vào, bọn họ mới là mục tiêu."
"Cửa bắc thì sao?"
"Cửa bắc thì không cần, ở đó chỉ có bến tàu, thôn dân sẽ không vào thành bằng cửa này. Hơn nữa, ngoại trừ ba cửa thành kia, những người lui tới ở cửa bắc đa phần là ngoại nhân, không phải mục tiêu."
"Được! Ta sẽ làm theo lời ngươi."
"Còn nữa, trưởng thôn, khi bán thì ngài nhớ làm mẫu cho bọn họ xem trước, dùng lúa thật hay cây cỏ gì có hạt cũng được. Phải cho bọn họ nhìn rõ ưu điểm của giường lúa, có thể cho bọn họ làm thử một lần, bọn họ cảm nhận được ưu điểm thì sẽ mua."
"Được, được, được! Ta nhớ rồi!" Trưởng thôn cực kỳ phấn khích, hôm nay tới tìm Dư Thanh Trạch quả là một quyết định đúng đắn.
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, quyết định xong xuôi. Trước khi đi, trưởng thôn chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, mẫu ruộng của ngươi, vụ mùa sau ngươi dự định làm gì? Người thuê ruộng của ngươi nhờ ta hỏi ngươi, ngươi muốn tự quyết định hay thế nào?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không quản nữa, ta không đủ tinh lực. Nếu hắn muốn thuê tiếp, thì tiền thuê vẫn tính giống như trước."
Hiện tại công việc trong tiệm còn lo không hết, bình thường ruộng nhà Nhạc ca nhi cũng chỉ do một mình Thường gia gia quản, như vậy rất vất vả. Năm sau hắn định mướn người phụ Thường gia gia, cho ông đỡ cực.
"Vậy được rồi, ta sẽ về nói với hắn." Trưởng thôn gật đầu đáp, sau đó lại nói: "Vậy còn mảnh đất trống mà ngươi định xây nhà thì sao? Lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy ngươi tới tìm ta."
Dư Thanh Trạch nói: "Phải rồi! Cách nhà Nhạc ca nhi ba mươi trượng không phải có một mảnh đất trống sao? Cách đó không xa có một cây hoè già, chọn nơi đó đi."
"Nơi đó cách thôn hơi xa." Trưởng thôn nói.
"Không sao, cũng không bao xa. Hơn nữa, trưởng thôn, đến lúc đó ta còn muốn mua thêm một mảnh, ngài nhớ giúp ta lưu ý, đừng để cho người khác đoạt mất."
"Được, ta biết rồi, cũng sẽ không để cho người khác mua mất. Bây giờ ta về, ta sẽ tìm người cắt bớt cỏ dại, cỏ lau."
"Được, có việc gì ngài cứ đến tìm ta."
"Được rồi, ngươi đi làm việc đi."
Bận rộn một hồi, lại trôi qua một ngày.
Dọn quán xong, Dư Thanh Trạch vẫn theo thường lệ cùng mọi người tổng kết lại.
Sau ngày vất vả hôm qua, còn có buổi tổng kết sau khi dọn quán, hôm nay các nhân công đều làm rất tốt, các sai sót cũng ít hơn, làm việc thông thuận hơn, các phương diện đều thuận buồm xuôi gió.
Sau khi tổng kết xong, mọi người mới cùng nhau thu dọn rồi về nhà.
Trước đó, vốn dĩ Dư Thanh Trạch muốn cho A ma của Sướng ca nhi về nhà ngay sau khi làm điểm tâm xong. Nhưng ông không muốn về, thấy mọi người bận rộn như vậy, ông cũng ra ngoài hỗ trợ.
Điều này làm cho Dư Thanh Trạch cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng hắn biết tính cách của ông luôn là như vậy, vậy tháng sau cứ tăng lương cho ông là được. Dù sao, ông cũng thức khuya dậy sớm, vất vả hơn những người khác nhiều.
Từ khi mở tiệm ăn vặt, Dư Thanh Trạch đã thay đổi phương thức trả tiền công theo ngày thành theo tháng, cuối mỗi tháng hắn sẽ phát tiền lương cho bọn họ, như vậy dễ quản lý hơn.
Chờ những người khác rời đi rồi, Dư Thanh Trạch gọi Gia Bảo lại, nói hắn chờ một lát. Trước đó, Dư Thanh Trạch đã nhờ Thường gia gia mua thêm giường, bọn họ hỗ trợ nhau mang giường ra sau tiệm, chăn đệm cũng đã mua, đều là nhờ Thường gia gia mua giùm, hai người có thể nằm được.
Chờ Thường gia gia về xong, Dư Thanh Trạch nói với Gia Bảo: "Gia Bảo, từ hôm nay, ta và Nhạc ca nhi sẽ ở trong tiệm, buổi tối ngươi có thể ở lại ăn cơm với bọn ta. Còn nữa, ngươi có muốn học tính toán không?"
Hai mắt Gia Bảo sáng ngời: "Là phép nhân chia mà ngươi đã nói sao?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Phải, muốn học không?"
Gia Bảo gật đầu, đáp: "Muốn!"
"Vậy được rồi, ngày mai sẽ bắt đầu, mỗi buổi sáng ngươi mang theo y phục tới đây để tắm rửa, ăn tối xong, ta sẽ dạy cho ngươi. Bên này có bếp lò, đảm bảo có nước ấm, đến lúc ngươi trở về thì không cần tắm rửa nữa."
Gia Bảo cao hứng gật đầu: "Được!"
"Nhạc ca nhi, có phải ngươi đã nói cũng muốn học không?"
Thường Nhạc gật đầu.
"Vậy thì cùng học."
Thường Nhạc khoa tay nói: Ta còn chưa tính rành phép trừ, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến Gia Bảo.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không sao đâu, ta sẽ dạy cho các ngươi một loại phép tính mới, Gia Bảo cũng phải học lại từ đầu."
Nghe vậy, Thường Nhạc cao hứng gật đầu.
Sau đó, ba người bắt đầu làm bữa tối. Gia Bảo tự giác đi nhóm lửa, nấu ăn, xem cách Nhạc ca nhi nấu, Dư Thanh Trạch thì ở một bên quan sát, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm hai ba câu.
Bây giờ Gia Bảo mới biết, hoá ra Dư đại ca là người đã dạy Nhạc ca nhi nấu ăn.
Đúng vậy, sau một thời gian dài làm việc chung với nhau, Gia Bảo cũng gọi Dư Thanh Trạch là Dư đại ca, hắn cảm thấy Dư đại ca và Nhạc ca nhi như hai ca ca của mình vậy. Cái gì cũng dạy cho hắn, cái gì cũng chiếu cố hắn, khiến trong lòng hắn rất cảm động.
Đến lúc ăn tối, Gia Bảo vừa cắn một ngụm đầu tiên, lập tức kinh ngạc nói: "Ngon quá!"
Thường Nhạc mỉm cười, gắp thêm đồ ăn cho hắn.
Dư Thanh Trạch cũng gắp cho Gia Bảo một miếng, gắp cho Thường Nhạc một miếng, nói: "Ăn nhiều thịt một chút, như vậy mới cao lên được."
"Vâng!" Gia Bảo cao hứng cúi đầu ăn, hắn chưa bao giờ được ăn ngon như vậy, mà... Không đúng, phải nói là ngoại trừ Dư đại ca, không có ai nấu ngon được như vậy.
Ăn cơm xong, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc đưa Gia Bảo về nhà. Sau đó, hai người nắm tay nhau, cùng tản bộ trở về, cùng nhau thu dọn phòng trữ hàng, rửa tay rửa mặt sạch sẽ, rồi cùng nhau giặt y phục, ngồi dưới tàng cây hoa quế hóng mát một lát, sau đó mới đi ngủ.
Từ hôm nay trở đi, hắn và Nhạc ca nhi, hai người sẽ cùng nhau sống tại nơi này.
Ngoại trừ việc ngủ một mình, cảm giác hiện tại cũng không khác gì nụ hôn lúc trước. Nghĩ đến đây, Dư Thanh Trạch cảm thấy có một chút ngọt ngào đong đầy trong tim mình, thật sự rất ngọt.
Mấy ngày này, nhất định phải nắm chặt cơ hội, mau chóng làm cho Nhạc ca nhi quen với mấy hành động thân mật của hắn! Như vậy, cuộc sống sinh hoạt sau này của đôi phu phu sẽ càng thuận lợi, càng ngọt ngào hơn! Hê hê...
Trước đây, Dư Thanh Trạch luôn ngủ chung một phòng với Thường gia gia và Thường Hạo. Bởi vì lúc trước có chút không tiện, mà từ khi hắn tới nơi này, không có lúc nào được thư thả, lúc nào cũng áp lực, nghẹn đến tận bây giờ.
Hiện tại, nghĩ đến Nhạc ca nhi đang ngủ ở cách vách, cô nam quả nam, trong phòng không cũng không có người khác. Dư Thanh Trạch cảm thấy có chút phấn khích, ngọn lửa khó nói trong lòng bắt đầu chạy dọc toàn thân, càng ngày càng nóng, không thể áp chế được.
Dĩ nhiên, hắn cũng không có ý định áp chế.
Nghĩ vậy, tiện thể làm luôn một phát!
Tuyệt vời!
_._._._
Về nhà, Dư Thanh Trạch nói lại với Thường gia gia hắn muốn dọn đến ở trong tiệm, một là có thể tiết kiệm thời gian, hai là có thể trông tiệm.
Thường Nhạc cũng muốn dọn vào tiệm, cách mấy ngày sẽ về nhà, không thể để một mình Dư đại ca vất vả như vậy.
Thường gia gia đồng ý.
Dư Thanh Trạch vốn không đồng ý, nhưng Nhạc ca nhi rất kiên quyết, còn nói nếu hắn không đồng ý, đêm nào y cũng sẽ đến tiệm tìm hắn.
Để một ca nhi trẻ tuổi đi đêm một mình, chẳng những không an toàn, mà còn rất vất vả. Tất nhiên Dư Thanh Trạch sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, đành bất đắc dĩ đồng ý.
Thấy bọn họ thảo luận xong, Thường Hạo chỉ biết nhìn trời, thầm cảm thương cho cái miệng và cái bụng của mình.
Ca của nhóc và Dư đại ca đều dọn đến tiệm, vậy mỗi ngày nhóc và gia gia sẽ không được ăn ngon nữa...
Tuy rằng nhóc cũng hiểu làm như vậy, ca ca và Dư đại ca sẽ không cần chạy qua chạy lại, sẽ đỡ vất vả hơn, nên nhóc đành im lặng, nhóc cũng không nỡ nhìn bọn họ quá mệt mỏi.
Hay là, nhóc cũng học nấu ăn? Quan sát bọn họ nấu lâu như vậy, lẽ ra cũng có thể nấu ngon hơn trước kia chứ?
Tiểu thiếu niên chống cằm suy tư, vì bản thân và gia gia mà nhọc lòng suy nghĩ.
Vào ban đêm, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc thu thập vài bộ y phục, một số đồ dùng cá nhân, chuẩn bị buổi sáng ngày hôm sau sẽ mang theo.
Ngày hôm sau, bọn họ vẫn thức dậy rất sớm, ba người hội hợp xong, lập tức cùng nhau lên đường.
A ma của Sướng ca nhi thấy bọn họ mang theo tay nải, lập tức hỏi. Dư Thanh Trạch nói hắn và Nhạc ca nhi chuẩn bị dọn vào trong tiệm ở, còn dặn ông sau này đợi trời sáng rồi hẵng đến, sẽ an toàn hơn.
A ma của Sướng ca nhi lo lắng hỏi: "Chỉ hai người các ngươi chuẩn bị điểm tâm thôi sao? Nhiều món như vậy, ta cũng phải đến sớm một chút chứ?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Thúc sao, không cần đâu, bọn ta làm là được rồi. Ngài đợi đến trời sáng rồi hẵng đến, như vậy sẽ an toàn hơn."
Ông đành phải đồng ý.
Ngày khai trương thứ hai, từ sáng sớm, Thái Thần Hi đã dẫn Thái Vân Úy đến tiệm.
Dư Thanh Trạch phát hiện trên trán Thái Vân Úy đổ mồ hôi, còn thở hổn hển, khuôn mặt cũng đỏ bừng, lập tức hỏi: "Hai người chạy đến đây?"
Thái Vân Úy vẫn chưa bình ổn nhịp thở, nằm bò ra quầy hàng của Dư Thanh Trạch thở dốc.
Thái Thần Hi gật đầu đáp: "Đúng vậy, không phải ngươi đã nói Úy Nhi nên siêng chạy bộ để rèn luyện thân thể sao? Dù sao cũng đã chạy, sẵn tiện chạy đến đây ăn sáng luôn."
"..." Dư Thanh Trạch chỉ vào hậu viện, nói: "Hai người đi ra hậu viện rửa mặt đi, bây giờ không nên ăn sáng. Chờ Nhị thiếu gia nghỉ ngơi thêm một lát, khi nào hoàn toàn hết mệt rồi mới được ăn, nếu không sẽ bị đau sốc hông."
Thái Thần Hi gật đầu, dẫn Thái Vân Úy ra hậu viện rửa mặt, nghỉ ngơi.
Hậu viện có một cây hoa quế, dưới tàng cây còn có bàn đá, phong cảnh cũng không tệ. Hai người rửa mặt xong, ngồi ở hậu viện nghỉ ngơi.
Trước đại sảnh, các vị khách tới ăn sáng rất đông, đa số là những vị khách đã đến vào ngày hôm qua, có vài người còn dẫn người nhà đi cùng.
Dư Thanh Trạch còn thấy trong đó có vài người là các phu lang lần trước tham gia hội ngắm hoa ở Thái phủ, bọn họ mang theo hạ nhân và con cháu nhà mình, trong đó cũng có Triệu phu lang, y dẫn theo hai đứa trẻ và một hạ nhân.
Dư Thanh Trạch thấy vậy, lập tức đi qua chào hỏi, còn dẫn bọn họ tới nhã gian, hạ nhân thì đi lấy đồ ăn.
"Dư lão bản, chúc mừng khai trương, cửa tiệm này thật đẹp." Triệu phu lang mỉm cười, chúc mừng hắn.
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Cảm tạ Triệu phu lang, ít nhiều gì cũng nhờ có quý phủ, nếu không sẽ không thuận lợi như vầy."
Triệu phu lang cười nói: "Khách khí, là nhờ vào trù nghệ xuất sắc của Dư lão bản, cả nhà ta ai cũng thích."
Dư Thanh Trạch cười khiêm tốn mà khách khí hai câu, sau đó lại quay đầu hỏi hai đứa trẻ: "Hai vị tiểu thiếu gia, hai ngài muốn ăn gì? Ta sẽ cho người bưng lại đây."
Đứa trẻ lớn hơn là một tiểu hán tử, khoảng bảy tám tuổi, bé nói: "Ta thích ăn cháo sườn, gia gia nói cháo sườn ăn ngon."
Đứa nhỏ hơn là một tiểu ca nhi, khoảng ba bốn tuổi, đang cầm một chú chim nhỏ bằng gỗ chơi, nghe Dư Thanh Trạch hỏi, bé trả lời bằng âm thanh non nớt: "Đậu, bánh bao đậu."
Tiểu hán tử ghét bỏ liếc đệ đệ của mình, nói: "Ngươi lúc nào cũng đòi bánh bao đậu, không thấy ngán hả?"
Tiểu ca nhi bị ca ca nói như vậy, bé không phục, lập tức phản bác: "Ngày nào ngươi cũng ăn cháo sườn, không ngán sao?"
Hai đứa trẻ bắt đầu cãi nhau.
Dư Thanh Trạch thấy vậy, cười nói: "Hai vị tiểu thiếu gia thật đáng yêu."
Triệu phu lang bất đắc dĩ cười nói: "Ngày nào cũng vậy. Đúng rồi, Dư lão bản, món chè nấm tuyết táo đỏ hạt sen lần trước ta ăn ở Thái phủ có không?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Món đó thì mấy ngày sau mới có, chờ cho các nhân công trong tiệm quen việc, ta sẽ cho ra thêm vài món ngọt. Triệu phu lang thích ăn chè nấm tuyết?"
Triệu phu lang gật đầu, cười đáp: "Phải. Hôm đó ăn xong là nhớ mãi không quên, khi nào đẩy ra món đó, ngày nào ta cũng sẽ tới."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Hoan nghênh ngài đến. Vậy Triệu phu lang, hai vị tiểu thiếu gia, mọi người cứ thong thả, ta sẽ cho người mang trà bánh lại đây."
Triệu phu lang nói: "Dư lão bản, ngươi cứ đi làm việc đi, không cần để ý bọn ta, đã có hạ nhân ở đây rồi."
Dư Thanh Trạch lui xuống, nhờ Gia Bảo mang một phần cháo sườn và bánh bao đậu cho bọn họ. Sau đó, hắn thầm tính toán, ngày mai nhờ Thường gia gia mang nấm tuyết đến đây, tặng cho Triệu phu lang một ít.
Buổi chiều, trưởng thôn đến tiệm tìm Dư Thanh Trạch, sắp đến mùa thu hoạch rồi, bọn họ chuẩn bị mang giường lúa ra bán. Ông muốn tìm Dư Thanh Trạch thương lượng một chút, xem có thể xin được chủ ý nào từ hắn không.
"A Trạch, ngươi xem, nên định giá nhiều hay ít?" Trưởng thôn rất đau đầu vì vấn đề này, lão đại và lão nhị, cùng với phu lang của bọn nó mỗi người một ý kiến, tranh chấp mãi không xong.
Dư Thanh Trạch nghe trưởng thôn nói mục đích đến, suy nghĩ một hồi, hỏi: "Chi phí ngài làm giường lúa tốn bao nhiêu?"
Trưởng thôn suy nghĩ một lát, giường lúa này rất dễ làm, ông đáp: "Tiền gỗ, tiền thủ công, không đến hai trăm văn, cỡ vậy."
Dư Thanh Trạch lại hỏi: "Chi phí sinh hoạt của thôn dân khoảng bao nhiêu?"
"Cái này thì ta không chắc, nếu nhà ai cần mẫn làm việc một chút thì cũng không đến nỗi nào, ăn mặc cần kiệm, có nhà thì thu nhập khoảng bảy tám lượng, cũng có nhà thì khoảng mười lượng bạc. Chỉ là, nếu nhà nào có gánh nặng, đặc biệt là có người bệnh, thì nghèo đến mức ăn còn không đủ no, chứ đừng nói đến để dành tiền. Chuyện này ta không rõ, cứ cho là hiện tại đa số thôn dân có thể để dành hai ba lượng bạc đi."
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch suy nghĩ, lại hỏi: "Ngài làm bao nhiêu giường lúa?"
Trưởng thôn cười đáp: "Hai trăm cái."
Dư Thanh Trạch giật mình: "Nhiều như vậy?!"
Trưởng thôn đáp: "Là vì vụ mùa lần này."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, trưởng thôn mua bản vẽ ba mươi lượng, chi phí chế tác khoảng hai trăm văn một cái. Hắn nhẩm tính tổng chi phí mà trưởng thôn chi, đại khái là bảy mươi lượng bạc.
Tính toán xong, Dư Thanh Trạch nói: "Vậy định giá mỗi cái từ sáu trăm đến bảy trăm văn đi, chắc là không quá đắt đối với các hộ gia đình trong thôn, nếu bọn họ vẫn thấy đắt, ngài cứ việc kiến nghị hai nhà mua chung một cái mà xài. Như vậy tính ra, không tính tiền vốn, ngài có thể kiếm lời từ năm mươi đến bảy mươi lượng."
Trưởng thôn nghe vậy, cân nhắc một hồi, cảm thấy khá hợp lý: "Được, vậy ta sẽ làm theo kiến nghị của ngươi."
Dư Thanh Trạch lại hỏi: "Ngài định bán ở đâu?"
Trưởng thôn đáp: "Chợ bán đồ ăn, ở đó đông người."
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không cần mang ra chợ, ở đó toàn là dân huyện thành, bọn họ không có nhu cầu mua giường lúa. Hơn nữa, người ta đến chợ là để mua đồ ăn, sẽ không có ai chú ý đến ngài."
"Vậy ngươi nói xem bán ở đâu mới ổn?"
"Ở cửa thành, nhà ngài đông người, chia ra làm ba chỗ bán, cửa đông, cửa tây, cửa nam, chia nhau ra bán. Nơi đó có nhiều thôn dân ra vào, bọn họ mới là mục tiêu."
"Cửa bắc thì sao?"
"Cửa bắc thì không cần, ở đó chỉ có bến tàu, thôn dân sẽ không vào thành bằng cửa này. Hơn nữa, ngoại trừ ba cửa thành kia, những người lui tới ở cửa bắc đa phần là ngoại nhân, không phải mục tiêu."
"Được! Ta sẽ làm theo lời ngươi."
"Còn nữa, trưởng thôn, khi bán thì ngài nhớ làm mẫu cho bọn họ xem trước, dùng lúa thật hay cây cỏ gì có hạt cũng được. Phải cho bọn họ nhìn rõ ưu điểm của giường lúa, có thể cho bọn họ làm thử một lần, bọn họ cảm nhận được ưu điểm thì sẽ mua."
"Được, được, được! Ta nhớ rồi!" Trưởng thôn cực kỳ phấn khích, hôm nay tới tìm Dư Thanh Trạch quả là một quyết định đúng đắn.
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, quyết định xong xuôi. Trước khi đi, trưởng thôn chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, mẫu ruộng của ngươi, vụ mùa sau ngươi dự định làm gì? Người thuê ruộng của ngươi nhờ ta hỏi ngươi, ngươi muốn tự quyết định hay thế nào?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không quản nữa, ta không đủ tinh lực. Nếu hắn muốn thuê tiếp, thì tiền thuê vẫn tính giống như trước."
Hiện tại công việc trong tiệm còn lo không hết, bình thường ruộng nhà Nhạc ca nhi cũng chỉ do một mình Thường gia gia quản, như vậy rất vất vả. Năm sau hắn định mướn người phụ Thường gia gia, cho ông đỡ cực.
"Vậy được rồi, ta sẽ về nói với hắn." Trưởng thôn gật đầu đáp, sau đó lại nói: "Vậy còn mảnh đất trống mà ngươi định xây nhà thì sao? Lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy ngươi tới tìm ta."
Dư Thanh Trạch nói: "Phải rồi! Cách nhà Nhạc ca nhi ba mươi trượng không phải có một mảnh đất trống sao? Cách đó không xa có một cây hoè già, chọn nơi đó đi."
"Nơi đó cách thôn hơi xa." Trưởng thôn nói.
"Không sao, cũng không bao xa. Hơn nữa, trưởng thôn, đến lúc đó ta còn muốn mua thêm một mảnh, ngài nhớ giúp ta lưu ý, đừng để cho người khác đoạt mất."
"Được, ta biết rồi, cũng sẽ không để cho người khác mua mất. Bây giờ ta về, ta sẽ tìm người cắt bớt cỏ dại, cỏ lau."
"Được, có việc gì ngài cứ đến tìm ta."
"Được rồi, ngươi đi làm việc đi."
Bận rộn một hồi, lại trôi qua một ngày.
Dọn quán xong, Dư Thanh Trạch vẫn theo thường lệ cùng mọi người tổng kết lại.
Sau ngày vất vả hôm qua, còn có buổi tổng kết sau khi dọn quán, hôm nay các nhân công đều làm rất tốt, các sai sót cũng ít hơn, làm việc thông thuận hơn, các phương diện đều thuận buồm xuôi gió.
Sau khi tổng kết xong, mọi người mới cùng nhau thu dọn rồi về nhà.
Trước đó, vốn dĩ Dư Thanh Trạch muốn cho A ma của Sướng ca nhi về nhà ngay sau khi làm điểm tâm xong. Nhưng ông không muốn về, thấy mọi người bận rộn như vậy, ông cũng ra ngoài hỗ trợ.
Điều này làm cho Dư Thanh Trạch cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng hắn biết tính cách của ông luôn là như vậy, vậy tháng sau cứ tăng lương cho ông là được. Dù sao, ông cũng thức khuya dậy sớm, vất vả hơn những người khác nhiều.
Từ khi mở tiệm ăn vặt, Dư Thanh Trạch đã thay đổi phương thức trả tiền công theo ngày thành theo tháng, cuối mỗi tháng hắn sẽ phát tiền lương cho bọn họ, như vậy dễ quản lý hơn.
Chờ những người khác rời đi rồi, Dư Thanh Trạch gọi Gia Bảo lại, nói hắn chờ một lát. Trước đó, Dư Thanh Trạch đã nhờ Thường gia gia mua thêm giường, bọn họ hỗ trợ nhau mang giường ra sau tiệm, chăn đệm cũng đã mua, đều là nhờ Thường gia gia mua giùm, hai người có thể nằm được.
Chờ Thường gia gia về xong, Dư Thanh Trạch nói với Gia Bảo: "Gia Bảo, từ hôm nay, ta và Nhạc ca nhi sẽ ở trong tiệm, buổi tối ngươi có thể ở lại ăn cơm với bọn ta. Còn nữa, ngươi có muốn học tính toán không?"
Hai mắt Gia Bảo sáng ngời: "Là phép nhân chia mà ngươi đã nói sao?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Phải, muốn học không?"
Gia Bảo gật đầu, đáp: "Muốn!"
"Vậy được rồi, ngày mai sẽ bắt đầu, mỗi buổi sáng ngươi mang theo y phục tới đây để tắm rửa, ăn tối xong, ta sẽ dạy cho ngươi. Bên này có bếp lò, đảm bảo có nước ấm, đến lúc ngươi trở về thì không cần tắm rửa nữa."
Gia Bảo cao hứng gật đầu: "Được!"
"Nhạc ca nhi, có phải ngươi đã nói cũng muốn học không?"
Thường Nhạc gật đầu.
"Vậy thì cùng học."
Thường Nhạc khoa tay nói: Ta còn chưa tính rành phép trừ, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến Gia Bảo.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Không sao đâu, ta sẽ dạy cho các ngươi một loại phép tính mới, Gia Bảo cũng phải học lại từ đầu."
Nghe vậy, Thường Nhạc cao hứng gật đầu.
Sau đó, ba người bắt đầu làm bữa tối. Gia Bảo tự giác đi nhóm lửa, nấu ăn, xem cách Nhạc ca nhi nấu, Dư Thanh Trạch thì ở một bên quan sát, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm hai ba câu.
Bây giờ Gia Bảo mới biết, hoá ra Dư đại ca là người đã dạy Nhạc ca nhi nấu ăn.
Đúng vậy, sau một thời gian dài làm việc chung với nhau, Gia Bảo cũng gọi Dư Thanh Trạch là Dư đại ca, hắn cảm thấy Dư đại ca và Nhạc ca nhi như hai ca ca của mình vậy. Cái gì cũng dạy cho hắn, cái gì cũng chiếu cố hắn, khiến trong lòng hắn rất cảm động.
Đến lúc ăn tối, Gia Bảo vừa cắn một ngụm đầu tiên, lập tức kinh ngạc nói: "Ngon quá!"
Thường Nhạc mỉm cười, gắp thêm đồ ăn cho hắn.
Dư Thanh Trạch cũng gắp cho Gia Bảo một miếng, gắp cho Thường Nhạc một miếng, nói: "Ăn nhiều thịt một chút, như vậy mới cao lên được."
"Vâng!" Gia Bảo cao hứng cúi đầu ăn, hắn chưa bao giờ được ăn ngon như vậy, mà... Không đúng, phải nói là ngoại trừ Dư đại ca, không có ai nấu ngon được như vậy.
Ăn cơm xong, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc đưa Gia Bảo về nhà. Sau đó, hai người nắm tay nhau, cùng tản bộ trở về, cùng nhau thu dọn phòng trữ hàng, rửa tay rửa mặt sạch sẽ, rồi cùng nhau giặt y phục, ngồi dưới tàng cây hoa quế hóng mát một lát, sau đó mới đi ngủ.
Từ hôm nay trở đi, hắn và Nhạc ca nhi, hai người sẽ cùng nhau sống tại nơi này.
Ngoại trừ việc ngủ một mình, cảm giác hiện tại cũng không khác gì nụ hôn lúc trước. Nghĩ đến đây, Dư Thanh Trạch cảm thấy có một chút ngọt ngào đong đầy trong tim mình, thật sự rất ngọt.
Mấy ngày này, nhất định phải nắm chặt cơ hội, mau chóng làm cho Nhạc ca nhi quen với mấy hành động thân mật của hắn! Như vậy, cuộc sống sinh hoạt sau này của đôi phu phu sẽ càng thuận lợi, càng ngọt ngào hơn! Hê hê...
Trước đây, Dư Thanh Trạch luôn ngủ chung một phòng với Thường gia gia và Thường Hạo. Bởi vì lúc trước có chút không tiện, mà từ khi hắn tới nơi này, không có lúc nào được thư thả, lúc nào cũng áp lực, nghẹn đến tận bây giờ.
Hiện tại, nghĩ đến Nhạc ca nhi đang ngủ ở cách vách, cô nam quả nam, trong phòng không cũng không có người khác. Dư Thanh Trạch cảm thấy có chút phấn khích, ngọn lửa khó nói trong lòng bắt đầu chạy dọc toàn thân, càng ngày càng nóng, không thể áp chế được.
Dĩ nhiên, hắn cũng không có ý định áp chế.
Nghĩ vậy, tiện thể làm luôn một phát!
Tuyệt vời!
_._._._