Chương : 49
Editor: Aubrey.
Ông mai Liêu đến nhà Nhạc ca nhi cầu hôn, còn ở lại ăn cơm trưa, lúc ông về, người trong thôn ai cũng thấy. Hỏi thăm thử, mới biết là Dư Thanh Trạch mời ông đến nhà Nhạc ca nhi cầu hôn, sẵn tiện định hôn sự luôn.
Vì thế, tin tức Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đính hôn rất nhanh đã truyền khắp thôn Ngưu Đầu.
Các thôn dân vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn có người mừng thay Nhạc ca nhi, như là cả nhà Sướng ca nhi. Nhưng vẫn có người tiếc thay cho Dư Thanh Trạch, dựa vào điều kiện hiện tại của Dư Thanh Trạch, có thể tìm được một ca nhi tốt hơn, khoẻ mạnh hơn, ít nhất là đảm bảo sau này sẽ có con. Nhưng có người thì rất hâm mộ Nhạc ca nhi, những gia đình từng nhìn trúng Dư Thanh Trạch, vốn trong lòng còn ôm hy vọng, nhưng hiện tại chỉ có thể thu hồi tâm tư của mình, tìm một con rể khác tốt hơn.
Sau khi Sướng ca nhi biết tin, buổi chiều đến nhà Thường Nhạc tìm y.
Trong phòng, hai ca nhi ngồi trên mép giường nhỏ giọng tán gẫu.
"Nhạc ca nhi, chúc mừng ngươi, được đính hôn với người trong lòng! Thật sự quá tốt!" Sướng ca nhi cười nói.
Thường Nhạc khoa tay nói cảm ơn, trong lòng rất vui vẻ.
"Ta còn tưởng hôm nay Dư lão bản có chuyện gì mới không mở quán, hoá ra là muốn cầu hôn với ngươi! Ha ha ha, giấu cũng thật kỹ!"
Nói đến chuyện này, Thường Nhạc nhớ tới biểu hiện lúc sáng của mình, y nhanh chóng lắc đầu, không cần nhớ lại việc này, thật là quá mất mặt, sau này không cần nhớ lại nữa!
Sướng ca nhi thấy y như vậy, hỏi: "Sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?"
Thường Nhạc nhanh chóng lắc đầu, ý bảo không có gì.
Sướng ca nhi liếc cặp mắt nhỏ nhìn y, bộ dạng này rõ ràng là có gì đó.
Thường Nhạc kiên cường chịu đựng, đánh chết cũng không nói sự tình xấu hổ như vậy cho Sướng ca nhi biết.
Sướng ca nhi thấy y không nói gì, đành dời đề tài, hỏi: "À! Nhạc ca nhi, Dư lão bản đã tặng lễ vật gì làm quà đính hôn?"
Thường Nhạc khoa tay nói: Đồ ăn, vài món điểm tâm, vải, một cây trâm bạc và một cái nhẫn vàng.
"Có cả trâm bạc và nhẫn vàng?!" Sướng ca nhi trợn to mắt, sau đó cười nói: "Nhạc ca nhi, Dư lão bản thật sự rất coi trọng ngươi! Ta rất mừng cho ngươi! Mấy người trong thôn mà còn khua môi múa mép, xem ta có đánh sưng mặt bọn họ không!" Trong thôn tặng lễ vật đính hôn, không ai đưa những món quý giá như vậy, đương nhiên là ngoại trừ Dư lão bản.
Sướng ca nhi đẩy vai Nhạc ca nhi: "Có phải đang vui muốn chết không?"
Thường Nhạc đỏ mặt gật đầu, thật sự rất vui, vui muốn chết!
Y đính hôn, đối phương còn là người lưỡng tình tương duyệt với mình, Dư đại ca, tảng đá đè trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng có thể thả xuống. Trong lòng thoải mái hơn hẳn, toàn bộ thân thể trở nên vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác ấm áp dào dạt ùa về.
Y cảm thấy, rất có khả năng đây là hương vị của hạnh phúc.
"Này, Nhạc ca nhi, vậy ngươi tặng cái gì đáp lễ?"
Thường Nhạc đáp: Một bộ y phục mới và dây lưng quần.
Sướng ca nhi giật mình: "Ngươi không chuẩn bị giày vải mới sao?"
Thường Nhạc lắc đầu, khoa tay nói: Không kịp chuẩn bị.
Sướng ca nhi gật đầu, nói: "Cũng phải, ai biết Dư lão bản quyết định đột ngột như vậy. Aiz! Ngươi nói xem, ta có nên làm trước một đôi giày vải không? Lỡ như một ngày nào đó có đối tượng, không chuẩn bị kịp thì làm sao?"
Thường Nhạc che miệng cười trộm.
Sướng ca nhi vỗ y một cái: "Cười gì, cười gì? Tuy bây giờ ta chưa có đối tượng vừa ý, nhưng lỡ một ngày nào đó xuất hiện một người hợp ý thì sao?!"
Thường Nhạc vội vàng nhấc tay xin tha, sau đó khoa tay nói: Ngươi chưa biết kích cỡ chân của người ta là bao nhiêu, làm như thế nào? Làm xong cũng không mang được.
Sướng ca nhi nhụt chí, thở dài: "Nói cũng phải. Aiz! Ta thật muốn nhanh chóng được gặp người kia."
Thường Nhạc an ủi y: Sẽ gặp thôi.
Sau đó, Sướng ca nhi bảo Thường Nhạc đeo trâm bạc và nhẫn vàng mà Dư Thanh Trạch tặng cho y xem, hai ca nhi ở trong phòng trò chuyện vui vẻ.
"À! Sao ta không thấy gia gia của ngươi và Dư lão bản?" Sướng ca nhi hỏi.
Thường Nhạc khoa tay nói: Gia gia lên núi rồi, Dư đại ca thì đang chăn trâu dưới chân núi.
Sướng ca nhi nhướng mày: "Dư lão bản đi chăn trâu?"
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Lát nữa ta muốn đi đốn củi, ngươi có đi không?
Sướng ca nhi gật đầu: "Đi chứ, ngươi chờ ta một lát, ta về nhà lấy dao."
Nói xong, Sướng ca nhi về nhà lấy đồ.
Rất nhanh, hai người hội hợp với nhau, cùng nhau đi lên núi.
Trên đường gặp được vài thôn dân, bọn họ chúc mừng Nhạc ca nhi, nhưng cũng có vài người nói vài câu chua lòm.
Nhạc ca nhi cảm ơn với từng người, còn mấy người kia, y coi như không nghe thấy. Dù sao, bọn họ cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm tình đang vui của y.
Nhưng Sướng ca nhi đang đi bên cạnh y thì nghe không nổi nữa, mồm mép của Sướng ca nhi vốn lanh lợi, quanh co một hồi, cuối cùng cũng thay Nhạc ca nhi trút giận thành công, mấy người kia nghẹn đến nỗi không còn lời gì để nói.
Ở chân núi, vừa vặn gặp được Dư Thanh Trạch đang chăn trâu, Sướng ca nhi chúc mừng hắn.
Hiện tại Thường Nhạc vẫn chưa dám đối diện với Dư Thanh Trạch, chỉ có thể lén nhìn hắn, nhưng không ngờ lại bị Dư Thanh Trạch phát hiện.
Y bước nhanh về phía trước, đi tới chỗ hắn.
Dư Thanh Trạch cười ngây ngô: Hôn phu của hắn lại thẹn thùng, hắc hắc, hôn phu...
Đi được vài bước, Thường Nhạc chợt nghe Sướng ca nhi ở phía sau cười trộm.
Thường Nhạc quay đầu, nghi hoặc nhìn y.
Sướng ca nhi cười nói: "Không có gì, hai người là hôn phu của nhau mà, nhưng sao ta có cảm giác như mới gặp nhau lần đầu tiên vậy? Rõ ràng là ngày nào cũng gặp nhau, ngươi còn xấu hổ cái gì?"
Thường Nhạc nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận, đuổi theo Sướng ca nhi cù lét y.
Sướng ca nhi nhanh chóng xin tha, hai người quậy một vòng dưới chân núi, đến khi đốn củi mới ngừng lại.
Đêm nay, phía tây thôn Ngưu Đầu, gia đình Dư Cường Sinh đã xảy ra một trận khắc khẩu lớn. Những hàng xóm ở gần đó chạy qua xem, còn mời trưởng thôn tới hoà giải.
Ở phía đông của thôn chủ yếu là các hộ gia đình họ Thường, cách đây khá xa, nên không thể nghe thấy tiếng cự cãi.
Nguyên nhân cãi nhau là do đại nhi tử của Dư Cường Sinh, Đại Giang, muốn phân gia, ra ngoài sống tự lập.
Nói là khắc khẩu, thật ra chỉ có Dư Cường Sinh và phu lang của ông tự quở trách, Đại Giang không cãi lại, chỉ quỳ gối trước bài vị của tổ tiên.
Lúc trưởng thôn đến, chỉ thấy Đại Giang đang quỳ trước bài vị, Dư Cường Sinh thì đang cầm gậy đánh lên người hắn, phu lang của ông thì đứng ở một bên mắng toàn những lời thô tục.
Trưởng thôn nhanh chóng chạy đến ngăn cản Dư Cường Sinh, cả giận nói: "Làm gì vậy? Bộ ngươi muốn đánh chết nó sao?!"
"Đánh chết mới tốt! Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung! Trưởng thôn tránh ra, hôm nay ta phải đánh chết nó!" Dư Cường Sinh nổi giận mắng, giật tay trưởng thôn ra, lại muốn đánh.
"Ngươi, ngươi, ngăn hắn lại!" Trưởng thôn chỉ ra hai người, bảo bọn họ ngăn cản Dư Cường Sinh.
Trưởng thôn tức giận hỏi: "Một tháng cãi nhau không biết bao nhiêu lần! Hôm nay lại làm sao?!"
Dư Cường Sinh chỉ vào Đại Giang đang quỳ, nói: "Ngài hỏi nó đi, nhãi ranh, thật sự cho rằng trưởng thành rồi là ta không quản được nó sao?!"
Trưởng thôn nhìn điệu bộ này của ông, quay qua liếc ông một cái, mắng: "Nói nó là nhãi ranh, vậy ngươi là cái gì? Cha của nhãi ranh sao?!"
Trưởng thôn đi đến bên cạnh Đại Giang, khom lưng, nhẹ giọng hỏi hắn: "Đại Giang, sao lại thế này? Ngươi nói cho thúc thúc nghe đi."
Đại Giang vẫn luôn cúi thấp đầu, ngẩng lên, bình tĩnh đáp: "Thúc thúc, ta muốn phân gia, còn muốn tách hộ."
Trưởng thôn nghe vậy, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, chắc chắn là đứa nhỏ này không chịu nổi phu phu Dư Cường Sinh nữa, nên mới quyết định làm như vậy.
Ông thầm thở dài, đứa nhỏ Đại Giang này, thật đáng thương. Rõ ràng là một hán tử vừa cần mẫn, vừa thành thật, vậy mà lại vướng phải một người cha và một A ma như vậy.
Trước kia, Dư Cường Sinh là một con ma men, tính tình rất nóng nảy, cứ uống say là đánh phu lang. Thường xuyên đánh phu lang bầm dập đầy mình, có một lần, còn đánh gãy tay phu lang của mình.
Lúc Đại Giang ba tuổi, A ma của hắn thật sự chịu không nổi, muốn hòa li, nhưng Dư Cường Sinh không chịu, A ma của Đại Giang chịu đựng hơn nửa năm. Một hôm, sau khi bị hành hung một trận, A ma của hắn vô cùng tuyệt vọng nên đã nhảy sông tự vẫn. Trải qua chuyện này, hình như Dư Cường Sinh đã nhận được một giáo huấn, tính tình thay đổi, thề không bao giờ uống rượu nữa.
Hai năm sau, Dư Cường Sinh tái hôn với một phu lang mới. Nhưng phu lang này của ông không bằng phu lang trước, rất khó sinh được con, hoàn toàn xem Đại Giang như nô bộc trong nhà mà đối đãi, cái gì cũng bắt hắn làm, còn đánh chửi hắn. Đến khi Đại Giang mười ba tuổi, ông ta khuyên Dư Cường Sinh cho Đại Giang ra ngoài làm việc kiếm tiền, toàn bộ tiền làm công mà hắn mang về đều bị đôi phu phu này cướp sạch, chỉ chừa cho hắn vài văn tiền để mua màn thầu làm bữa trưa cho ngày hôm sau.
Sau này, Đại Giang có đệ đệ, A ma sau sinh được một nhi tử, năm nay mười bảy tuổi. Ở nhà không đụng tay vào làm bất cứ việc gì, A ma sau đã bắt đầu làm mai cho nhi tử của mình, còn Đại Giang đã hơn hai mươi hai, nhưng ông ta vẫn không đề cập tới chuyện làm mai với hắn.
Hai phu phu hoàn toàn xem Đại Giang là túi tiền của bọn họ, kiếm tiền cho bọn họ tha hồ xài phung phí.
Người trong thôn không ưa gì hành vi của hai phu phu này, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bọn họ không thể quản. Ngay cả trưởng thôn, cũng chỉ có thể khuyên hai người đối xử với Đại Giang tốt một chút.
Chỉ là, vẫn vô dụng.
Trưởng thôn thở dài, cúi đầu nói: "Đại Giang, ngươi còn chưa thành thân, nên không thể phân gia được, thôn chúng ta không có tiền lệ này."
Nhắc đến việc thành thân, hốc mắt Đại Giang bắt đầu đỏ lên.
Hắn thích Nhạc ca nhi rất nhiều năm, nhưng hắn biết tình hình trong nhà mình như thế nào, sẽ không thể mang đến hạnh phúc cho Nhạc ca nhi.
Cho nên, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch, mấy năm nay liều mạng làm việc, đốc công thấy hắn làm việc chăm chỉ, nên đặc biệt cho hắn nhiều tiền công hơn một chút. Hắn không nói cho cha mình biết, chỉ lặng lẽ chia tiền công ra làm hai, một phần lén giấu ở bên ngoài, còn lại thì mang về nhà, hắn muốn tích góp tiền thành thân rồi phân gia.
Vốn dĩ, hắn đã sắp tích góp xong tiền thành thân, chuẩn bị hai tháng sau sẽ đến nhà Nhạc ca nhi cầu hôn, sau đó sẽ thành thân, rồi phân gia. Đến lúc đó, hắn có thể mượn tiền của đốc công thuê tạm một căn nhà trong thành, sau đó sẽ cùng Nhạc ca nhi ngày ngày sinh hoạt cùng nhau.
Chỉ là, hôm nay, sau khi làm việc xong, hắn đột ngột nhận được tin Nhạc ca nhi và Dư Thanh Trạch đã đính hôn với nhau.
Hắn như bị sét đánh, lập tức chạy đến nhà Nhạc ca nhi đứng thật lâu ở bên ngoài. Đến khi nhìn thấy Nhạc ca nhi và Dư Thanh Trạch ở trong sân vừa nhặt rau vừa đùa giỡn với nhau, hắn mới mang theo vẻ mặt xám xịt về nhà.
Về đến nhà, hắn lập tức nói với cha và A ma sau hắn muốn phân gia và tách hộ.
"Thúc thúc, ta nhất định phải phân gia. Nếu không, cuộc sống sau này của ta phải làm sao đây?" Trên mặt hán tử cao lớn tràn đầy bi thương, còn có vẻ quyết tuyệt vô cùng nghiêm túc.
"Chuyện này..." Trưởng thôn cũng không biết nên trả lời thế nào, sau khi thành thân, cũng có rất nhiều người phân gia, chuyện này rất bình thường. Nhưng vẫn chưa thành thân mà muốn phân gia, ông thật sự chưa gặp qua bao giờ.
Dư Cường Sinh nghe thấy, lại bắt đầu mắng, còn muốn tiếp tục đánh Đại Giang, nhưng bị hai hán tử khác cản lại.
Đại Giang không quản cha hắn, chỉ hỏi trưởng thôn: "Thúc thúc, không có cách nào tách hộ sao?"
Trưởng thôn lắc đầu, đáp: "Không có tiền lệ như vậy." Trừ phi ngươi đoạn tuyệt quan hệ với người thân trong nhà, rồi đến một nơi khác sống, là có thể tự lập môn hộ. Chỉ là, những lời này, trưởng thôn không thể nói ra.
Đại Giang nghe xong, trầm mặc một hồi, hắn dập đầu lạy ba cái với tổ tiên, rồi đứng lên, đi vào trong phòng, thu thập vài bộ y phục. Sau đó, hắn bước ra khỏi phòng, đi về hướng cửa chính.
Hành động này của hắn, khiến những người đang xem xung quanh choáng váng.
"Nhãi ranh, ngươi làm gì?!" Dư Cường Sinh lớn tiếng mắng.
Đại Giang đứng lại, quay đầu nhìn cha mình, bình tĩnh đáp: "Nếu không thể tách hộ, vậy cái nhà này không cần về nữa. Con kiếm tiền nhiều năm như vậy, coi như là trả công ơn dưỡng dục của cha. Ngài coi như chưa từng sinh đứa con này đi, dù sao trong lòng ngài cũng không có đứa con này. Sau này, chúng ta đường ai nấy đi."
Nói xong, Đại Giang không quay đầu lại đi ra ngoài.
Những thôn dân xem náo nhiệt tự động nhường cho hắn một con đường, nhìn hắn càng đi càng xa, không ai tiến lên khuyên bảo, cũng không ai ngăn cản, ngay cả trưởng thôn cũng không có hành động gì.
Mọi người nghĩ, hắn sống một mình, vô luận như thế nào cũng tốt hơn hiện tại.
Dư Cường Sinh đuổi tới cửa, chửi ầm lên: "Nhãi ranh, ngươi có đi thì đừng bao giờ về nữa, ta không có đứa con như ngươi!"
Phu lang của Dư Cường Sinh vọt tới cửa, mắng ông: "Mắng cái gì mà mắng, còn không mau đuổi theo?! Nó đi rồi, ai ra ngoài kiếm tiền?!"
Trưởng thôn thở dài, đối với hai phu phu này, ông không còn gì để nói, cũng không muốn quản bọn họ nữa. Ông đi tới cửa, phất tay nói: "Mọi người giải tán đi, ai về nhà nấy."
Lúc này, các thôn dân mới tản ra, từng người lắc đầu về nhà.
Sáng hôm sau, lúc Thường Nhạc bọn họ mở quán, nghe được tin này, vô cùng chấn động.
Ai cũng không nghĩ tới, sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Dư Thanh Trạch như đang nghĩ điều gì đó, không nói lời nào.
Trước đó, hắn không biết gì về hoàn cảnh gia đình của Đại Giang, nhưng hiện tại nghe được chuyện này, chỉ cảm thấy Đại Giang làm như vậy là rất đúng, một người cha như vậy, cũng chẳng thua kém gì người cha tồi tệ của hắn.
Buổi sáng, trong lúc bọn họ đang vội bày quán, không ngờ lại gặp Đại Giang đi tới trước quán của bọn họ.
"Dư đại ca, Nhạc ca nhi." Đại Giang cõng một cái tay nải, đứng ở trước quán, gọi bọn họ.
Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc vừa thấy hắn, vội vàng đi tới.
Nhạc ca nhi khoa tay hỏi hắn thế nào rồi.
Đại Giang lắc đầu, ánh mắt nhìn Nhạc ca nhi tràn ngập nhớ nhung, hắn nhẹ giọng đáp: "Nhạc ca nhi, ta không sao."
Dư Thanh Trạch thấy vậy, lập tức hỏi: "Đại Giang, sau này ngươi dự định làm gì?"
Ánh mắt của Đại Giang phức tạp nhìn Dư Thanh Trạch, nói: "...Ta dự định đi theo lão bản chạy thuyền, bây giờ đến tìm các ngươi, là để nói lời từ biệt."
Đại Giang đưa mắt nhìn Nhạc ca nhi, cắn răng nói: "Dư đại ca, Nhạc ca nhi, ta, chúc các ngươi hạnh phúc."
Nói xong, Đại Giang dứt khoát xoay người đi về cửa thành ở phía bắc.
Nhạc ca nhi nhìn theo bóng dáng của hắn, vô cùng lo lắng. Khi y còn nhỏ, Đại Giang là đứa trẻ cùng tuổi duy nhất trong thôn không cười nhạo y, y vẫn nhớ rất rõ điểm tốt này của hắn.
Dư Thanh Trạch nhìn bóng lưng của Đại Giang, trong lòng cũng cảm khái. Đại Giang thích Nhạc ca nhi, không có gì sai, có lẽ là hôm qua nghe được tin mình và Nhạc ca nhi đính hôn, nên mới bị đả kích, sau đó mới quyết định hoàn toàn thoát khỏi căn nhà kia.
"Hắn cần mẫn, chịu khó, sống một mình sẽ tốt hơn. Không sao đâu, đừng lo lắng." Dư Thanh Trạch vỗ vai Nhạc ca nhi, an ủi y.
Nhạc ca nhi nghe vậy, chỉ có thể gật đầu, nhìn về phía cửa thành vài lần, sau đó mới quay lại làm việc.
_._._._
Tác giả có lời muốn nói: "Hắn sẽ còn trở lại."
Ông mai Liêu đến nhà Nhạc ca nhi cầu hôn, còn ở lại ăn cơm trưa, lúc ông về, người trong thôn ai cũng thấy. Hỏi thăm thử, mới biết là Dư Thanh Trạch mời ông đến nhà Nhạc ca nhi cầu hôn, sẵn tiện định hôn sự luôn.
Vì thế, tin tức Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi đính hôn rất nhanh đã truyền khắp thôn Ngưu Đầu.
Các thôn dân vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn có người mừng thay Nhạc ca nhi, như là cả nhà Sướng ca nhi. Nhưng vẫn có người tiếc thay cho Dư Thanh Trạch, dựa vào điều kiện hiện tại của Dư Thanh Trạch, có thể tìm được một ca nhi tốt hơn, khoẻ mạnh hơn, ít nhất là đảm bảo sau này sẽ có con. Nhưng có người thì rất hâm mộ Nhạc ca nhi, những gia đình từng nhìn trúng Dư Thanh Trạch, vốn trong lòng còn ôm hy vọng, nhưng hiện tại chỉ có thể thu hồi tâm tư của mình, tìm một con rể khác tốt hơn.
Sau khi Sướng ca nhi biết tin, buổi chiều đến nhà Thường Nhạc tìm y.
Trong phòng, hai ca nhi ngồi trên mép giường nhỏ giọng tán gẫu.
"Nhạc ca nhi, chúc mừng ngươi, được đính hôn với người trong lòng! Thật sự quá tốt!" Sướng ca nhi cười nói.
Thường Nhạc khoa tay nói cảm ơn, trong lòng rất vui vẻ.
"Ta còn tưởng hôm nay Dư lão bản có chuyện gì mới không mở quán, hoá ra là muốn cầu hôn với ngươi! Ha ha ha, giấu cũng thật kỹ!"
Nói đến chuyện này, Thường Nhạc nhớ tới biểu hiện lúc sáng của mình, y nhanh chóng lắc đầu, không cần nhớ lại việc này, thật là quá mất mặt, sau này không cần nhớ lại nữa!
Sướng ca nhi thấy y như vậy, hỏi: "Sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?"
Thường Nhạc nhanh chóng lắc đầu, ý bảo không có gì.
Sướng ca nhi liếc cặp mắt nhỏ nhìn y, bộ dạng này rõ ràng là có gì đó.
Thường Nhạc kiên cường chịu đựng, đánh chết cũng không nói sự tình xấu hổ như vậy cho Sướng ca nhi biết.
Sướng ca nhi thấy y không nói gì, đành dời đề tài, hỏi: "À! Nhạc ca nhi, Dư lão bản đã tặng lễ vật gì làm quà đính hôn?"
Thường Nhạc khoa tay nói: Đồ ăn, vài món điểm tâm, vải, một cây trâm bạc và một cái nhẫn vàng.
"Có cả trâm bạc và nhẫn vàng?!" Sướng ca nhi trợn to mắt, sau đó cười nói: "Nhạc ca nhi, Dư lão bản thật sự rất coi trọng ngươi! Ta rất mừng cho ngươi! Mấy người trong thôn mà còn khua môi múa mép, xem ta có đánh sưng mặt bọn họ không!" Trong thôn tặng lễ vật đính hôn, không ai đưa những món quý giá như vậy, đương nhiên là ngoại trừ Dư lão bản.
Sướng ca nhi đẩy vai Nhạc ca nhi: "Có phải đang vui muốn chết không?"
Thường Nhạc đỏ mặt gật đầu, thật sự rất vui, vui muốn chết!
Y đính hôn, đối phương còn là người lưỡng tình tương duyệt với mình, Dư đại ca, tảng đá đè trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng có thể thả xuống. Trong lòng thoải mái hơn hẳn, toàn bộ thân thể trở nên vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác ấm áp dào dạt ùa về.
Y cảm thấy, rất có khả năng đây là hương vị của hạnh phúc.
"Này, Nhạc ca nhi, vậy ngươi tặng cái gì đáp lễ?"
Thường Nhạc đáp: Một bộ y phục mới và dây lưng quần.
Sướng ca nhi giật mình: "Ngươi không chuẩn bị giày vải mới sao?"
Thường Nhạc lắc đầu, khoa tay nói: Không kịp chuẩn bị.
Sướng ca nhi gật đầu, nói: "Cũng phải, ai biết Dư lão bản quyết định đột ngột như vậy. Aiz! Ngươi nói xem, ta có nên làm trước một đôi giày vải không? Lỡ như một ngày nào đó có đối tượng, không chuẩn bị kịp thì làm sao?"
Thường Nhạc che miệng cười trộm.
Sướng ca nhi vỗ y một cái: "Cười gì, cười gì? Tuy bây giờ ta chưa có đối tượng vừa ý, nhưng lỡ một ngày nào đó xuất hiện một người hợp ý thì sao?!"
Thường Nhạc vội vàng nhấc tay xin tha, sau đó khoa tay nói: Ngươi chưa biết kích cỡ chân của người ta là bao nhiêu, làm như thế nào? Làm xong cũng không mang được.
Sướng ca nhi nhụt chí, thở dài: "Nói cũng phải. Aiz! Ta thật muốn nhanh chóng được gặp người kia."
Thường Nhạc an ủi y: Sẽ gặp thôi.
Sau đó, Sướng ca nhi bảo Thường Nhạc đeo trâm bạc và nhẫn vàng mà Dư Thanh Trạch tặng cho y xem, hai ca nhi ở trong phòng trò chuyện vui vẻ.
"À! Sao ta không thấy gia gia của ngươi và Dư lão bản?" Sướng ca nhi hỏi.
Thường Nhạc khoa tay nói: Gia gia lên núi rồi, Dư đại ca thì đang chăn trâu dưới chân núi.
Sướng ca nhi nhướng mày: "Dư lão bản đi chăn trâu?"
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Lát nữa ta muốn đi đốn củi, ngươi có đi không?
Sướng ca nhi gật đầu: "Đi chứ, ngươi chờ ta một lát, ta về nhà lấy dao."
Nói xong, Sướng ca nhi về nhà lấy đồ.
Rất nhanh, hai người hội hợp với nhau, cùng nhau đi lên núi.
Trên đường gặp được vài thôn dân, bọn họ chúc mừng Nhạc ca nhi, nhưng cũng có vài người nói vài câu chua lòm.
Nhạc ca nhi cảm ơn với từng người, còn mấy người kia, y coi như không nghe thấy. Dù sao, bọn họ cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm tình đang vui của y.
Nhưng Sướng ca nhi đang đi bên cạnh y thì nghe không nổi nữa, mồm mép của Sướng ca nhi vốn lanh lợi, quanh co một hồi, cuối cùng cũng thay Nhạc ca nhi trút giận thành công, mấy người kia nghẹn đến nỗi không còn lời gì để nói.
Ở chân núi, vừa vặn gặp được Dư Thanh Trạch đang chăn trâu, Sướng ca nhi chúc mừng hắn.
Hiện tại Thường Nhạc vẫn chưa dám đối diện với Dư Thanh Trạch, chỉ có thể lén nhìn hắn, nhưng không ngờ lại bị Dư Thanh Trạch phát hiện.
Y bước nhanh về phía trước, đi tới chỗ hắn.
Dư Thanh Trạch cười ngây ngô: Hôn phu của hắn lại thẹn thùng, hắc hắc, hôn phu...
Đi được vài bước, Thường Nhạc chợt nghe Sướng ca nhi ở phía sau cười trộm.
Thường Nhạc quay đầu, nghi hoặc nhìn y.
Sướng ca nhi cười nói: "Không có gì, hai người là hôn phu của nhau mà, nhưng sao ta có cảm giác như mới gặp nhau lần đầu tiên vậy? Rõ ràng là ngày nào cũng gặp nhau, ngươi còn xấu hổ cái gì?"
Thường Nhạc nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận, đuổi theo Sướng ca nhi cù lét y.
Sướng ca nhi nhanh chóng xin tha, hai người quậy một vòng dưới chân núi, đến khi đốn củi mới ngừng lại.
Đêm nay, phía tây thôn Ngưu Đầu, gia đình Dư Cường Sinh đã xảy ra một trận khắc khẩu lớn. Những hàng xóm ở gần đó chạy qua xem, còn mời trưởng thôn tới hoà giải.
Ở phía đông của thôn chủ yếu là các hộ gia đình họ Thường, cách đây khá xa, nên không thể nghe thấy tiếng cự cãi.
Nguyên nhân cãi nhau là do đại nhi tử của Dư Cường Sinh, Đại Giang, muốn phân gia, ra ngoài sống tự lập.
Nói là khắc khẩu, thật ra chỉ có Dư Cường Sinh và phu lang của ông tự quở trách, Đại Giang không cãi lại, chỉ quỳ gối trước bài vị của tổ tiên.
Lúc trưởng thôn đến, chỉ thấy Đại Giang đang quỳ trước bài vị, Dư Cường Sinh thì đang cầm gậy đánh lên người hắn, phu lang của ông thì đứng ở một bên mắng toàn những lời thô tục.
Trưởng thôn nhanh chóng chạy đến ngăn cản Dư Cường Sinh, cả giận nói: "Làm gì vậy? Bộ ngươi muốn đánh chết nó sao?!"
"Đánh chết mới tốt! Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung! Trưởng thôn tránh ra, hôm nay ta phải đánh chết nó!" Dư Cường Sinh nổi giận mắng, giật tay trưởng thôn ra, lại muốn đánh.
"Ngươi, ngươi, ngăn hắn lại!" Trưởng thôn chỉ ra hai người, bảo bọn họ ngăn cản Dư Cường Sinh.
Trưởng thôn tức giận hỏi: "Một tháng cãi nhau không biết bao nhiêu lần! Hôm nay lại làm sao?!"
Dư Cường Sinh chỉ vào Đại Giang đang quỳ, nói: "Ngài hỏi nó đi, nhãi ranh, thật sự cho rằng trưởng thành rồi là ta không quản được nó sao?!"
Trưởng thôn nhìn điệu bộ này của ông, quay qua liếc ông một cái, mắng: "Nói nó là nhãi ranh, vậy ngươi là cái gì? Cha của nhãi ranh sao?!"
Trưởng thôn đi đến bên cạnh Đại Giang, khom lưng, nhẹ giọng hỏi hắn: "Đại Giang, sao lại thế này? Ngươi nói cho thúc thúc nghe đi."
Đại Giang vẫn luôn cúi thấp đầu, ngẩng lên, bình tĩnh đáp: "Thúc thúc, ta muốn phân gia, còn muốn tách hộ."
Trưởng thôn nghe vậy, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, chắc chắn là đứa nhỏ này không chịu nổi phu phu Dư Cường Sinh nữa, nên mới quyết định làm như vậy.
Ông thầm thở dài, đứa nhỏ Đại Giang này, thật đáng thương. Rõ ràng là một hán tử vừa cần mẫn, vừa thành thật, vậy mà lại vướng phải một người cha và một A ma như vậy.
Trước kia, Dư Cường Sinh là một con ma men, tính tình rất nóng nảy, cứ uống say là đánh phu lang. Thường xuyên đánh phu lang bầm dập đầy mình, có một lần, còn đánh gãy tay phu lang của mình.
Lúc Đại Giang ba tuổi, A ma của hắn thật sự chịu không nổi, muốn hòa li, nhưng Dư Cường Sinh không chịu, A ma của Đại Giang chịu đựng hơn nửa năm. Một hôm, sau khi bị hành hung một trận, A ma của hắn vô cùng tuyệt vọng nên đã nhảy sông tự vẫn. Trải qua chuyện này, hình như Dư Cường Sinh đã nhận được một giáo huấn, tính tình thay đổi, thề không bao giờ uống rượu nữa.
Hai năm sau, Dư Cường Sinh tái hôn với một phu lang mới. Nhưng phu lang này của ông không bằng phu lang trước, rất khó sinh được con, hoàn toàn xem Đại Giang như nô bộc trong nhà mà đối đãi, cái gì cũng bắt hắn làm, còn đánh chửi hắn. Đến khi Đại Giang mười ba tuổi, ông ta khuyên Dư Cường Sinh cho Đại Giang ra ngoài làm việc kiếm tiền, toàn bộ tiền làm công mà hắn mang về đều bị đôi phu phu này cướp sạch, chỉ chừa cho hắn vài văn tiền để mua màn thầu làm bữa trưa cho ngày hôm sau.
Sau này, Đại Giang có đệ đệ, A ma sau sinh được một nhi tử, năm nay mười bảy tuổi. Ở nhà không đụng tay vào làm bất cứ việc gì, A ma sau đã bắt đầu làm mai cho nhi tử của mình, còn Đại Giang đã hơn hai mươi hai, nhưng ông ta vẫn không đề cập tới chuyện làm mai với hắn.
Hai phu phu hoàn toàn xem Đại Giang là túi tiền của bọn họ, kiếm tiền cho bọn họ tha hồ xài phung phí.
Người trong thôn không ưa gì hành vi của hai phu phu này, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bọn họ không thể quản. Ngay cả trưởng thôn, cũng chỉ có thể khuyên hai người đối xử với Đại Giang tốt một chút.
Chỉ là, vẫn vô dụng.
Trưởng thôn thở dài, cúi đầu nói: "Đại Giang, ngươi còn chưa thành thân, nên không thể phân gia được, thôn chúng ta không có tiền lệ này."
Nhắc đến việc thành thân, hốc mắt Đại Giang bắt đầu đỏ lên.
Hắn thích Nhạc ca nhi rất nhiều năm, nhưng hắn biết tình hình trong nhà mình như thế nào, sẽ không thể mang đến hạnh phúc cho Nhạc ca nhi.
Cho nên, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch, mấy năm nay liều mạng làm việc, đốc công thấy hắn làm việc chăm chỉ, nên đặc biệt cho hắn nhiều tiền công hơn một chút. Hắn không nói cho cha mình biết, chỉ lặng lẽ chia tiền công ra làm hai, một phần lén giấu ở bên ngoài, còn lại thì mang về nhà, hắn muốn tích góp tiền thành thân rồi phân gia.
Vốn dĩ, hắn đã sắp tích góp xong tiền thành thân, chuẩn bị hai tháng sau sẽ đến nhà Nhạc ca nhi cầu hôn, sau đó sẽ thành thân, rồi phân gia. Đến lúc đó, hắn có thể mượn tiền của đốc công thuê tạm một căn nhà trong thành, sau đó sẽ cùng Nhạc ca nhi ngày ngày sinh hoạt cùng nhau.
Chỉ là, hôm nay, sau khi làm việc xong, hắn đột ngột nhận được tin Nhạc ca nhi và Dư Thanh Trạch đã đính hôn với nhau.
Hắn như bị sét đánh, lập tức chạy đến nhà Nhạc ca nhi đứng thật lâu ở bên ngoài. Đến khi nhìn thấy Nhạc ca nhi và Dư Thanh Trạch ở trong sân vừa nhặt rau vừa đùa giỡn với nhau, hắn mới mang theo vẻ mặt xám xịt về nhà.
Về đến nhà, hắn lập tức nói với cha và A ma sau hắn muốn phân gia và tách hộ.
"Thúc thúc, ta nhất định phải phân gia. Nếu không, cuộc sống sau này của ta phải làm sao đây?" Trên mặt hán tử cao lớn tràn đầy bi thương, còn có vẻ quyết tuyệt vô cùng nghiêm túc.
"Chuyện này..." Trưởng thôn cũng không biết nên trả lời thế nào, sau khi thành thân, cũng có rất nhiều người phân gia, chuyện này rất bình thường. Nhưng vẫn chưa thành thân mà muốn phân gia, ông thật sự chưa gặp qua bao giờ.
Dư Cường Sinh nghe thấy, lại bắt đầu mắng, còn muốn tiếp tục đánh Đại Giang, nhưng bị hai hán tử khác cản lại.
Đại Giang không quản cha hắn, chỉ hỏi trưởng thôn: "Thúc thúc, không có cách nào tách hộ sao?"
Trưởng thôn lắc đầu, đáp: "Không có tiền lệ như vậy." Trừ phi ngươi đoạn tuyệt quan hệ với người thân trong nhà, rồi đến một nơi khác sống, là có thể tự lập môn hộ. Chỉ là, những lời này, trưởng thôn không thể nói ra.
Đại Giang nghe xong, trầm mặc một hồi, hắn dập đầu lạy ba cái với tổ tiên, rồi đứng lên, đi vào trong phòng, thu thập vài bộ y phục. Sau đó, hắn bước ra khỏi phòng, đi về hướng cửa chính.
Hành động này của hắn, khiến những người đang xem xung quanh choáng váng.
"Nhãi ranh, ngươi làm gì?!" Dư Cường Sinh lớn tiếng mắng.
Đại Giang đứng lại, quay đầu nhìn cha mình, bình tĩnh đáp: "Nếu không thể tách hộ, vậy cái nhà này không cần về nữa. Con kiếm tiền nhiều năm như vậy, coi như là trả công ơn dưỡng dục của cha. Ngài coi như chưa từng sinh đứa con này đi, dù sao trong lòng ngài cũng không có đứa con này. Sau này, chúng ta đường ai nấy đi."
Nói xong, Đại Giang không quay đầu lại đi ra ngoài.
Những thôn dân xem náo nhiệt tự động nhường cho hắn một con đường, nhìn hắn càng đi càng xa, không ai tiến lên khuyên bảo, cũng không ai ngăn cản, ngay cả trưởng thôn cũng không có hành động gì.
Mọi người nghĩ, hắn sống một mình, vô luận như thế nào cũng tốt hơn hiện tại.
Dư Cường Sinh đuổi tới cửa, chửi ầm lên: "Nhãi ranh, ngươi có đi thì đừng bao giờ về nữa, ta không có đứa con như ngươi!"
Phu lang của Dư Cường Sinh vọt tới cửa, mắng ông: "Mắng cái gì mà mắng, còn không mau đuổi theo?! Nó đi rồi, ai ra ngoài kiếm tiền?!"
Trưởng thôn thở dài, đối với hai phu phu này, ông không còn gì để nói, cũng không muốn quản bọn họ nữa. Ông đi tới cửa, phất tay nói: "Mọi người giải tán đi, ai về nhà nấy."
Lúc này, các thôn dân mới tản ra, từng người lắc đầu về nhà.
Sáng hôm sau, lúc Thường Nhạc bọn họ mở quán, nghe được tin này, vô cùng chấn động.
Ai cũng không nghĩ tới, sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Dư Thanh Trạch như đang nghĩ điều gì đó, không nói lời nào.
Trước đó, hắn không biết gì về hoàn cảnh gia đình của Đại Giang, nhưng hiện tại nghe được chuyện này, chỉ cảm thấy Đại Giang làm như vậy là rất đúng, một người cha như vậy, cũng chẳng thua kém gì người cha tồi tệ của hắn.
Buổi sáng, trong lúc bọn họ đang vội bày quán, không ngờ lại gặp Đại Giang đi tới trước quán của bọn họ.
"Dư đại ca, Nhạc ca nhi." Đại Giang cõng một cái tay nải, đứng ở trước quán, gọi bọn họ.
Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc vừa thấy hắn, vội vàng đi tới.
Nhạc ca nhi khoa tay hỏi hắn thế nào rồi.
Đại Giang lắc đầu, ánh mắt nhìn Nhạc ca nhi tràn ngập nhớ nhung, hắn nhẹ giọng đáp: "Nhạc ca nhi, ta không sao."
Dư Thanh Trạch thấy vậy, lập tức hỏi: "Đại Giang, sau này ngươi dự định làm gì?"
Ánh mắt của Đại Giang phức tạp nhìn Dư Thanh Trạch, nói: "...Ta dự định đi theo lão bản chạy thuyền, bây giờ đến tìm các ngươi, là để nói lời từ biệt."
Đại Giang đưa mắt nhìn Nhạc ca nhi, cắn răng nói: "Dư đại ca, Nhạc ca nhi, ta, chúc các ngươi hạnh phúc."
Nói xong, Đại Giang dứt khoát xoay người đi về cửa thành ở phía bắc.
Nhạc ca nhi nhìn theo bóng dáng của hắn, vô cùng lo lắng. Khi y còn nhỏ, Đại Giang là đứa trẻ cùng tuổi duy nhất trong thôn không cười nhạo y, y vẫn nhớ rất rõ điểm tốt này của hắn.
Dư Thanh Trạch nhìn bóng lưng của Đại Giang, trong lòng cũng cảm khái. Đại Giang thích Nhạc ca nhi, không có gì sai, có lẽ là hôm qua nghe được tin mình và Nhạc ca nhi đính hôn, nên mới bị đả kích, sau đó mới quyết định hoàn toàn thoát khỏi căn nhà kia.
"Hắn cần mẫn, chịu khó, sống một mình sẽ tốt hơn. Không sao đâu, đừng lo lắng." Dư Thanh Trạch vỗ vai Nhạc ca nhi, an ủi y.
Nhạc ca nhi nghe vậy, chỉ có thể gật đầu, nhìn về phía cửa thành vài lần, sau đó mới quay lại làm việc.
_._._._
Tác giả có lời muốn nói: "Hắn sẽ còn trở lại."