Chương : 45
Editor: Aubrey.
Giờ nghỉ trưa trôi qua, Dư Thanh Trạch xuống nhà bếp làm thịt viên và đậu hủ, chuẩn bị nguyên liệu cho lẩu Quan Đông ngày mai bán lại, Thường Hạo thì giúp hắn nhóm lửa.
Thường gia gia nghỉ ngơi nửa canh giờ cũng đã tỉnh rượu, phụ trách làm bánh trung thu, ngày mai sẽ mang ra quán ăn vặt bán lẻ vài cái. Ở nơi này, bánh trung thu không phải là điểm tâm truyền thống của ngày Tết Trung Thu, nên có thể bán như điểm tâm bình thường.
Đến khi Dư Thanh Trạch làm thịt viên xong, đậu hủ cũng xong, nhưng vẫn chưa thấy Thường Nhạc tỉnh. Hắn nhìn sắc trời, y đã ngủ hơn ba tiếng rồi, đợi lát nữa rồi làm cơm chiều luôn.
Chẳng lẽ y thật sự say nhiều vậy sao? Lần sau không nên cho y uống nhiều nữa, ít nhất là hai ly thôi, Dư Thanh Trạch thầm định đoạt giới hạn tửu lượng của Thường Nhạc.
Thường Nhạc thật sự còn ngủ sao?
Y đã tỉnh từ lâu rồi, chỉ là ngại ra ngoài thôi.
Y vừa tỉnh, cảm giác choáng váng do say rượu đã giảm bớt, người cũng thanh tỉnh. Sau đó, từng cảnh tượng trước khi ngủ dần hiện lên trong đầu y.
Ăn trưa xong, vì uống nhiều rượu nên mê mang, được Dư đại ca đỡ vào phòng, nằm xuống. Sau đó, Dư đại ca đút y uống nước, lúc sắp ra ngoài thì bị y kéo lại, rồi sau đó... Hình như y có nói gì đó với Dư đại ca?
Ta ngủ, ngươi sẽ rời đi sao?
Chờ ta ngủ rồi ngươi hẵng đi.
Thường Nhạc che mặt, sao y có thể to gan đến nỗi dám nói ra mấy lời như vậy?!
Như vậy không phải đang ám chỉ Dư đại ca bồi y ngủ sao?!
Thật xấu hổ! Thật mất mặt!
Sau đó...
Y nhớ rõ, sau khi y nói xong câu đó, Dư đại ca đã cắn y một cái, nơi cắn... Hình như là môi?
Môi?!
Thường Nhạc mở to mắt trừng đỉnh giường, ngơ ngác giơ tay sờ lên môi của mình. Trí nhớ của y hơi mơ hồ, nhưng vẫn còn nhớ môi dưới bị liếm một cái, mút một cái, cảm giác có hơi đau...
Khuôn mặt của y lập tức đỏ bừng.
Hoá ra không phải là cắn, mà là... Là hôn môi!
Dư đại ca hôn y, không phải như lúc trước hôn lên ấn đường, mà là hôn môi.
Là nụ hôn đầu tiên!
Sắc mặt của Thường Nhạc càng ngày càng đỏ, xấu hổ đến nỗi bụm mặt cuộn mình lại, muốn cuộn bản thân thành một đoàn bánh, không ra ngoài gặp người.
Tựa như một tiểu ô quy kinh hách khi gặp người lạ, sợ tới mức rụt đầu vào mai rùa, nửa ngày không dám ló đầu ra.
Qua một hồi, Thường Nhạc mở tay ra, chậm rãi buông xuống, ngón trỏ vỗ về môi dưới, chậm rãi vuốt ve. Khoé miệng không nhịn được cong lên, nở một nụ cười ngây ngô.
Y và Dư đại ca hôn nhau rồi.
Hì hì, hì hì hì...
Tiếp theo, trong nháy mắt, y lại nhíu mày. Thật đáng tiếc, lúc đó đầu bị choáng, không hoàn toàn thanh tỉnh, nên chỉ nhớ có một chút thôi.
Ngay sau đó, y chợt nhớ lại câu hỏi ngớ ngẩn mà y đã hỏi lúc đó.
Sao ngươi lại cắn ta?
Không có cắn ngươi.
A!!! Điên mất thôi!
Nội tâm của Thường Nhạc sắp hỏng rồi, xấu hổ và giận dữ muốn chết, thật sự rất muốn trở lại cái lúc mình hỏi ra câu hỏi ngu xuẩn ấy để tự bóp chết mình!
Như vậy làm sao gặp lại Dư đại ca đây?!
Không phải sẽ xấu hổ đến chết sao?!
Rối rắm qua rối rắm lại, qua một hồi, Thường Nhạc vẫn không có dũng khí mở cửa đi ra ngoài, dù y đang mắc tiểu, nhưng vẫn chịu đựng không ra ngoài.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, giọng nói của Thường Hạo vang lên ở bên ngoài.
"Ca, ca? Ngươi tỉnh chưa? Nên dậy rồi, có phải đầu vẫn còn đau không? Dư đại ca nói nếu đầu còn đau, thì nên uống chút canh giải rượu đi, dậy đi ca."
Thường Nhạc:...Có thể giả bộ ngủ không?
Thường Hạo thấy nửa ngày ca vẫn không mở cửa, nhóc lại gõ lần nữa, nhất định phải gọi ca dậy cho bằng được: "Ca! Mau dậy đi, ăn cơm xong chúng ta còn đi xem hoa đăng nữa. Có phải ngươi cảm thấy trong người không thoải mái không? Ngươi không mở cửa ra thì ta, ta vào nha?"
Sợ ca không thoải mái, dậy không nổi, không xuống giường mở cửa được, cũng không nghe y nói gì. Chỉ sợ y chẳng những không khoẻ mà còn không có khả năng gọi người đến giúp, Thường Hạo lập tức sốt ruột.
Nghe đệ đệ nói muốn vào, Thường Nhạc nhanh chóng ngồi dậy, mang giày vào, đi ra mở cửa.
Thường Hạo thấy cửa mở, nhẹ nhàng thở ra, nhóc nhìn ca, ngoại trừ sắc mặt có hơi đỏ, còn lại mọi thứ đều khoẻ mạnh: "Ca, ngươi dậy rồi, đầu còn đau không?"
Thường Nhạc khoa tay đáp: Còn một chút.
Thường Hạo nói: "Ngươi uống quá nhiều, xem ngươi kìa, mặt đỏ lắm nha. Dư đại ca nấu canh giải rượu cho ngươi rồi, mau tới uống đi."
Thường Nhạc gật đầu, bảo đệ đệ đi trước, y sẽ theo sau.
Lề mề nửa ngày, Thường Nhạc đi nhà xí giải quyết trước, sau đó vẫn phải kiên trì đi về phía nhà bếp.
Trong bếp chỉ có Dư Thanh Trạch và Thường Hạo, Thường Hạo thì đang nhóm lửa nấu cơm, hầm thịt trâu, Thường gia gia thì đi ra ngoài ruộng xem nước.
Dư Thanh Trạch đang chuẩn bị bữa tối, thấy Thường Nhạc, hắn cười hỏi: "Tỉnh rồi? Đầu còn đau không? Trong nồi có canh rong biển, uống một chút giải rượu đi."
Thấy Dư Thanh Trạch không có nói đến chuyện lúc đó, Thường Nhạc nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, rửa tay, sau đó múc một chén canh rong biển. Nhưng không dám đối diện với Dư Thanh Trạch, mà bưng tới cửa rồi mới uống.
Dư Thanh Trạch thấy vậy, khóe miệng khẽ cong, Nhạc ca nhi thẹn thùng như vậy, nhất định là vẫn còn nhớ. Có điều, hiện tại hắn sẽ không nhắc đến chuyện đó, dù sao chỉ số EQ của hắn cũng không thấp, nếu hắn nhắc tới, Nhạc ca nhi sẽ xấu hổ đến mức sau này không cho hôn nữa, thì hắn phải làm sao?
Dù đang rất xấu hổ, nhưng món mới cho bữa tối ngày hôm nay vẫn phải học, Thường Nhạc uống canh xong, đanh mặt đi đến bên cạnh Dư Thanh Trạch học món mới.
Vì hồi trưa làm rất nhiều đồ ăn, nên vẫn còn dư một ít, bữa chiều chỉ có món thịt trâu hầm củ cải và thịt lợn rừng xào, với một đĩa rau dưa.
Thịt trâu hầm cần thời gian khá lâu, nên Dư Thanh Trạch đã sớm hầm trước, trong lúc Thường Nhạc bận ở trong phòng rối rắm, thịt trâu đã sắp hầm xong rồi. Còn thịt lợn rừng xào, hắn để cho Thường Nhạc làm.
Tiến vào trạng thái nấu ăn, biểu tình của Thường Nhạc hoàn toàn thay đổi, trở nên chuyên chú hơn, vẻ mặt ngại ngùng lúc nãy đã không cánh mà bay.
Ăn cơm tối xong, bọn họ xuất phát vào thành xem hoa đăng.
Vì hôm nay là Tết Trung Thu, nên hội hoa đăng hôm nay so với hội hoa đăng vào dịp Tết ca nhi còn náo nhiệt hơn, nơi nơi toàn là người.
Hội hoa đăng lần trước, là lúc để hai người câu thông với nhau, mà sau đó cũng không tận hưởng lễ hội một cách trọn vẹn được. Hôm nay, còn có Thường gia gia và Thường Hạo đi chung, đi khắp tất cả những con phố có treo đèn hoa đăng, còn cùng nhau đến bờ sông thả hoa đăng, chơi thật vui vẻ.
Về đến nhà, bọn họ lại cùng nhau ngồi trong viện, ngắm trăng, ăn bánh trung thu, ăn bánh đoàn viên và ăn bưởi.
Gió mát phất phơ, trăng sáng nhô lên cao.
Cả nhà cùng nhau trải qua một mùa Tết Trung Thu vô cùng ấm áp.
Dư Thanh Trạch nhìn Thường Nhạc ở bên cạnh, lại nhìn Thường gia gia và Thường Hạo, vô cùng cao hứng, từ khi ông nội qua đời, đã hơn mười mấy năm hắn không được trải qua một cái Tết thoả mãn như vậy. Tuy nơi này có điều kiện vật chất hơi bần cùng, nhưng so với sống một mình suốt mười hai năm, nơi này càng làm cho tâm trạng của hắn thoả mãn và cảm động.
Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch không đến quán, chỉ nhờ Sướng ca nhi mời cha của y hỗ trợ, để ba người Thường Nhạc và hai cha con Sướng ca nhi mở quán.
Hôm nay hắn muốn nhờ trưởng thôn dẫn hắn đến nhà Lý Chính, thương lượng chuyện mua ruộng và nhập tịch.
Tiễn Thường Nhạc bọn họ xong, hắn mang theo một ít lễ vật đi đến nhà của trưởng thôn. Hôm trước, lúc hắn đưa lễ vật đến tặng cho trưởng thôn cũng đã đề cập với ông, nhờ ông hôm nay dẫn hắn đi làm chính sự. Vì vậy, sau khi trưởng thôn dùng điểm tâm xong, ở nhà đợi hắn.
Nhà Lý Chính ở thôn bên kia, cách thôn Ngưu Đầu một mặt núi.
Lý Chính là một hán tử hơn bốn mươi tuổi, lúc Dư Thanh Trạch bọn họ đến, ông cũng đang ở nhà.
Trưởng thôn mang lễ vật của Dư Thanh Trạch đưa cho ông, sau đó mới nói cho Lý Chính biết ý đồ đến.
Lý Chính nhìn lễ vật trên tay, khẽ cười, đặt lên bàn, sau đó lại nhìn Dư Thanh Trạch, hỏi: "Trước đây ngươi là người ở nơi nào? Sao lại đến chỗ của bọn ta?"
Dư Thanh Trạch thuận miệng nói một nơi mà hắn từng nghe từ một thương nhân, đó là một địa phương vô cùng hẻo lánh ở phương Bắc, sau đó nói lại chuyện của gia đình Nhạc ca nhi và trưởng thôn cho Lý Chính nghe.
Lý Chính nghe hắn nói hộ tịch và mộc bài chứng minh thân phận trước kia đã rớt cùng với hành lý ở trên đường, ông nhíu mày nói: "Vậy à, hộ tịch và mộc bài chứng minh thân phận của ngươi không còn, như vậy sẽ hơi khó làm."
Dư Thanh Trạch hỏi: "Lý Chính, xin hỏi trong tình huống như vậy thì ta nên làm gì?"
Lý Chính suy nghĩ, nói: "Vốn dĩ, nếu hộ tịch và mộc bài của ngươi còn, thì chỉ cần mua một mẫu ruộng, sau đó lập mộc bài chứng minh thân phận mới, ta sẽ cho ngươi mượn bản mẫu, rồi đến huyện nha đăng ký. Cuối cùng là giải quyết chuyện thuế má hằng năm, sau đó huyện nha sẽ cấp mộc bài mới cho ngươi. Nhưng hiện tại mộc bài của ngươi đã mất, đành phải tới huyện nha thuyết pháp."
Dư Thanh Trạch nhíu mày, hỏi: "Đi huyện nha thuyết pháp? Không còn cách nào khác sao?"
Lý Chính thở dài, ông nhìn trưởng thôn, sau đó hạ giọng nói: "Dù sao lão Dư cũng là người nhà của ta, hương thân hương lý, nên ta sẽ nói thẳng. Bởi vì ngươi không có hộ tịch và mộc bài, bất cứ lúc nào quan sai cũng có thể xem ngươi là lưu dân mà bắt ngươi. Cho nên, đến huyện nha thuyết pháp, ngươi nên chuẩn bị trước vài thứ, đến đó khơi thông quan hệ."
Dư Thanh Trạch hỏi: "Vậy cần chuẩn bị khoảng bao nhiêu? Trong đó có gì cần lưu ý không? Bọn họ muốn như vậy, có phải là có uẩn khuất gì không?"
Lý Chính kinh ngạc nhìn hắn, đáp: "Ngươi là một người thông minh, vậy ta nói thẳng với ngươi. Vốn dĩ, những mẫu ruộng ở đây, ngoại trừ một ít là của thôn dân, còn một ít là của các phú hộ ngoài thôn, nhưng đa số là trong tay quan phủ. Quan phủ định giá ruộng tốt ở nơi này là năm mươi lượng, kém hơn một chút thì có giá ba mươi lượng, chắc là lão Dư đã nói cho ngươi nghe phải không?"
Trưởng thôn gật đầu, Dư Thanh Trạch cũng gật đầu, nói: "Cái này thì ta biết, ta cũng vừa tích góp đủ tiền mua ruộng nên mới đến tìm ngài."
Lý Chính thở dài, nói: "Nếu ngươi đã tích góp đủ năm mươi lượng, vậy thì chưa được, tích góp thêm đi."
Dư Thanh Trạch nhíu mày, hỏi: "Cần thêm bao nhiêu?"
Lý Chính giơ tám ngón tay ra.
"Tám mươi lượng?"
Lý Chính gật đầu.
Dư Thanh Trạch hỏi: "Nếu ta tìm địa chủ tư nhân để mua ruộng thì sao?"
Lý Chính lắc đầu, nói: "Ngươi chỉ có thể mua ruộng của quan phủ, ngươi không có mộc bài, cho dù có người bán ruộng cho ngươi, cũng bắt buộc phải có hộ tịch và mộc bài để quan phủ làm khế ước đỏ. Không có khế ước đỏ, thì cũng không có biện pháp xử lý nhập tịch."
Dư Thanh Trạch: "..." Đường nào cũng chết.
"Những người không có ruộng, chỉ có thể thuê ruộng của người khác, thì chuyện hộ tịch xử lý như thế nào?"
"Những người đó là dân gốc ở đây, nếu không phải là dân ở đây, thì sẽ không có tư cách sở hữu ruộng. Hiện tại, những ai không có hộ tịch ở nơi này, sẽ bị trục xuất về nguyên quán."
Dư Thanh Trạch: "..."
Trưởng thôn thở dài, nói: "Thành Đồng Sơn rất phồn hoa, điều kiện nhập tịch cũng khắc nghiệt hơn những nơi khác. Còn thôn Ngưu Đầu, chắc là ngươi cũng biết có hơn mười hộ là từ nơi khác đến phải không? Lúc đó thời điểm vừa bình ổn sau chiến loạn, triều đình vì trấn an lưu dân nên mới đặc biệt ban pháp lệnh, trấn an tâm trí của lưu dân. Nên bọn họ mới được ban ruộng miễn phí, an cư lập nghiệp ở nơi này, nếu không, tất cả bọn họ sẽ bị trả về nguyên quán."
Nói tới đây, trưởng thôn cũng cảm khái, lại nói: "Ruộng càng ngày càng đắt, năm năm trước chỉ cần ba mươi lăm lượng là sẽ được một mẫu ruộng tốt, hiện tại thì..."
"Này!" Lý Chính trừng mắt liếc trưởng thôn, nói: "Không thể vọng ngôn!"
Trưởng thôn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu nói: "À, xin lỗi, lỡ lời."
Dư Thanh Trạch nhìn hai người, nghe bọn họ nói tới năm năm trước, hắn lập tức hiểu rõ.
Nếu hắn nhớ không lầm, hắn nhớ tám năm trước, Thái Vân Đông đại nhân vẫn còn giữ chức huyện lệnh. Khi đó là ba mươi lăm lượng bạc một mẫu ruộng, sau đó thì bị nhấc lên năm mươi lượng, vấn đề này, chắc chắn là có liên quan đến huyện lệnh hiện tại.
Có điều, mặc kệ giá cả như thế nào, hắn vẫn phải nhập tịch.
Dư Thanh Trạch hỏi Lý Chính: "Lý Chính, ngoại trừ bỏ ra tám mươi lượng mua ruộng, có thể nhập tịch ngay được không? Có cần chuẩn bị thêm gì khác không?"
Lý Chính nhìn hắn, đáp: "Mua ruộng của quan phủ, bọn họ sẽ xử lý tốt khế ước cho ngươi, cũng sẽ không quản mộc bài trước đây của ngươi nữa. Chỉ là, làm khế ước đỏ, hộ tịch và mộc bài cần phải tốn một lượng bạc làm phí dụng. Mặt khác, nếu có thể, ngươi nên chuẩn bị thêm ít bạc vụn, cho quan viên bọn họ uống trà, tất nhiên bọn họ sẽ giải quyết thoả đáng cho ngươi."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, lại hỏi: "Vậy làm xong chuyện hộ tịch, chuyện mua đất xây nhà thì sao?"
Lý Chính đáp: "Ngươi nhập hộ tịch vào thôn của bọn ta, có hộ tịch, là có thể chuyển nhân khẩu đến đây xây nhà, còn nếu nhập hộ tịch vào thành, thì phải mua nhà ở đó. Thôn của bọn ta, nhân khẩu dưới năm người thì được cấp nửa mẫu, còn từ năm đến tám người thì được cấp một mẫu. Đến lúc đó, ngươi đi hỏi ý của người dân trong thôn, chỉ cần bọn họ đồng ý là được, nhà ngươi có mấy nhân khẩu?"
*Một mẫu bằng 10 công (1 công = 1 sào). 1 công hay 1 sào đất nam bộ là 1000m2, ở trung bộ là 500m2, ở bắc bộ là 360m2. Vì thôn Ngưu Đầu ở nam bộ mà Dư Thanh Trạch chỉ có một mình nên chỉ được cấp 500m2 thôi.
Dư Thanh Trạch đáp: "Một người."
"Vậy là nửa mẫu, nếu ngươi muốn xây nhà lớn thì phải mua thêm đất, mỗi mẫu đất là mười lượng bạc. Cái này thì không cần đến quan phủ, chỉ cần đến chỗ ta là được rồi, sau khi xây nhà xong, thì chỉ cần đến quan phủ làm khế ước nhà là được."
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch nói: "Ta biết rồi, Lý Chính, trưởng thôn, xin các ngươi hãy mang ta đến huyện nha để xử lý chuyện nhập tịch."
Giờ nghỉ trưa trôi qua, Dư Thanh Trạch xuống nhà bếp làm thịt viên và đậu hủ, chuẩn bị nguyên liệu cho lẩu Quan Đông ngày mai bán lại, Thường Hạo thì giúp hắn nhóm lửa.
Thường gia gia nghỉ ngơi nửa canh giờ cũng đã tỉnh rượu, phụ trách làm bánh trung thu, ngày mai sẽ mang ra quán ăn vặt bán lẻ vài cái. Ở nơi này, bánh trung thu không phải là điểm tâm truyền thống của ngày Tết Trung Thu, nên có thể bán như điểm tâm bình thường.
Đến khi Dư Thanh Trạch làm thịt viên xong, đậu hủ cũng xong, nhưng vẫn chưa thấy Thường Nhạc tỉnh. Hắn nhìn sắc trời, y đã ngủ hơn ba tiếng rồi, đợi lát nữa rồi làm cơm chiều luôn.
Chẳng lẽ y thật sự say nhiều vậy sao? Lần sau không nên cho y uống nhiều nữa, ít nhất là hai ly thôi, Dư Thanh Trạch thầm định đoạt giới hạn tửu lượng của Thường Nhạc.
Thường Nhạc thật sự còn ngủ sao?
Y đã tỉnh từ lâu rồi, chỉ là ngại ra ngoài thôi.
Y vừa tỉnh, cảm giác choáng váng do say rượu đã giảm bớt, người cũng thanh tỉnh. Sau đó, từng cảnh tượng trước khi ngủ dần hiện lên trong đầu y.
Ăn trưa xong, vì uống nhiều rượu nên mê mang, được Dư đại ca đỡ vào phòng, nằm xuống. Sau đó, Dư đại ca đút y uống nước, lúc sắp ra ngoài thì bị y kéo lại, rồi sau đó... Hình như y có nói gì đó với Dư đại ca?
Ta ngủ, ngươi sẽ rời đi sao?
Chờ ta ngủ rồi ngươi hẵng đi.
Thường Nhạc che mặt, sao y có thể to gan đến nỗi dám nói ra mấy lời như vậy?!
Như vậy không phải đang ám chỉ Dư đại ca bồi y ngủ sao?!
Thật xấu hổ! Thật mất mặt!
Sau đó...
Y nhớ rõ, sau khi y nói xong câu đó, Dư đại ca đã cắn y một cái, nơi cắn... Hình như là môi?
Môi?!
Thường Nhạc mở to mắt trừng đỉnh giường, ngơ ngác giơ tay sờ lên môi của mình. Trí nhớ của y hơi mơ hồ, nhưng vẫn còn nhớ môi dưới bị liếm một cái, mút một cái, cảm giác có hơi đau...
Khuôn mặt của y lập tức đỏ bừng.
Hoá ra không phải là cắn, mà là... Là hôn môi!
Dư đại ca hôn y, không phải như lúc trước hôn lên ấn đường, mà là hôn môi.
Là nụ hôn đầu tiên!
Sắc mặt của Thường Nhạc càng ngày càng đỏ, xấu hổ đến nỗi bụm mặt cuộn mình lại, muốn cuộn bản thân thành một đoàn bánh, không ra ngoài gặp người.
Tựa như một tiểu ô quy kinh hách khi gặp người lạ, sợ tới mức rụt đầu vào mai rùa, nửa ngày không dám ló đầu ra.
Qua một hồi, Thường Nhạc mở tay ra, chậm rãi buông xuống, ngón trỏ vỗ về môi dưới, chậm rãi vuốt ve. Khoé miệng không nhịn được cong lên, nở một nụ cười ngây ngô.
Y và Dư đại ca hôn nhau rồi.
Hì hì, hì hì hì...
Tiếp theo, trong nháy mắt, y lại nhíu mày. Thật đáng tiếc, lúc đó đầu bị choáng, không hoàn toàn thanh tỉnh, nên chỉ nhớ có một chút thôi.
Ngay sau đó, y chợt nhớ lại câu hỏi ngớ ngẩn mà y đã hỏi lúc đó.
Sao ngươi lại cắn ta?
Không có cắn ngươi.
A!!! Điên mất thôi!
Nội tâm của Thường Nhạc sắp hỏng rồi, xấu hổ và giận dữ muốn chết, thật sự rất muốn trở lại cái lúc mình hỏi ra câu hỏi ngu xuẩn ấy để tự bóp chết mình!
Như vậy làm sao gặp lại Dư đại ca đây?!
Không phải sẽ xấu hổ đến chết sao?!
Rối rắm qua rối rắm lại, qua một hồi, Thường Nhạc vẫn không có dũng khí mở cửa đi ra ngoài, dù y đang mắc tiểu, nhưng vẫn chịu đựng không ra ngoài.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, giọng nói của Thường Hạo vang lên ở bên ngoài.
"Ca, ca? Ngươi tỉnh chưa? Nên dậy rồi, có phải đầu vẫn còn đau không? Dư đại ca nói nếu đầu còn đau, thì nên uống chút canh giải rượu đi, dậy đi ca."
Thường Nhạc:...Có thể giả bộ ngủ không?
Thường Hạo thấy nửa ngày ca vẫn không mở cửa, nhóc lại gõ lần nữa, nhất định phải gọi ca dậy cho bằng được: "Ca! Mau dậy đi, ăn cơm xong chúng ta còn đi xem hoa đăng nữa. Có phải ngươi cảm thấy trong người không thoải mái không? Ngươi không mở cửa ra thì ta, ta vào nha?"
Sợ ca không thoải mái, dậy không nổi, không xuống giường mở cửa được, cũng không nghe y nói gì. Chỉ sợ y chẳng những không khoẻ mà còn không có khả năng gọi người đến giúp, Thường Hạo lập tức sốt ruột.
Nghe đệ đệ nói muốn vào, Thường Nhạc nhanh chóng ngồi dậy, mang giày vào, đi ra mở cửa.
Thường Hạo thấy cửa mở, nhẹ nhàng thở ra, nhóc nhìn ca, ngoại trừ sắc mặt có hơi đỏ, còn lại mọi thứ đều khoẻ mạnh: "Ca, ngươi dậy rồi, đầu còn đau không?"
Thường Nhạc khoa tay đáp: Còn một chút.
Thường Hạo nói: "Ngươi uống quá nhiều, xem ngươi kìa, mặt đỏ lắm nha. Dư đại ca nấu canh giải rượu cho ngươi rồi, mau tới uống đi."
Thường Nhạc gật đầu, bảo đệ đệ đi trước, y sẽ theo sau.
Lề mề nửa ngày, Thường Nhạc đi nhà xí giải quyết trước, sau đó vẫn phải kiên trì đi về phía nhà bếp.
Trong bếp chỉ có Dư Thanh Trạch và Thường Hạo, Thường Hạo thì đang nhóm lửa nấu cơm, hầm thịt trâu, Thường gia gia thì đi ra ngoài ruộng xem nước.
Dư Thanh Trạch đang chuẩn bị bữa tối, thấy Thường Nhạc, hắn cười hỏi: "Tỉnh rồi? Đầu còn đau không? Trong nồi có canh rong biển, uống một chút giải rượu đi."
Thấy Dư Thanh Trạch không có nói đến chuyện lúc đó, Thường Nhạc nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, rửa tay, sau đó múc một chén canh rong biển. Nhưng không dám đối diện với Dư Thanh Trạch, mà bưng tới cửa rồi mới uống.
Dư Thanh Trạch thấy vậy, khóe miệng khẽ cong, Nhạc ca nhi thẹn thùng như vậy, nhất định là vẫn còn nhớ. Có điều, hiện tại hắn sẽ không nhắc đến chuyện đó, dù sao chỉ số EQ của hắn cũng không thấp, nếu hắn nhắc tới, Nhạc ca nhi sẽ xấu hổ đến mức sau này không cho hôn nữa, thì hắn phải làm sao?
Dù đang rất xấu hổ, nhưng món mới cho bữa tối ngày hôm nay vẫn phải học, Thường Nhạc uống canh xong, đanh mặt đi đến bên cạnh Dư Thanh Trạch học món mới.
Vì hồi trưa làm rất nhiều đồ ăn, nên vẫn còn dư một ít, bữa chiều chỉ có món thịt trâu hầm củ cải và thịt lợn rừng xào, với một đĩa rau dưa.
Thịt trâu hầm cần thời gian khá lâu, nên Dư Thanh Trạch đã sớm hầm trước, trong lúc Thường Nhạc bận ở trong phòng rối rắm, thịt trâu đã sắp hầm xong rồi. Còn thịt lợn rừng xào, hắn để cho Thường Nhạc làm.
Tiến vào trạng thái nấu ăn, biểu tình của Thường Nhạc hoàn toàn thay đổi, trở nên chuyên chú hơn, vẻ mặt ngại ngùng lúc nãy đã không cánh mà bay.
Ăn cơm tối xong, bọn họ xuất phát vào thành xem hoa đăng.
Vì hôm nay là Tết Trung Thu, nên hội hoa đăng hôm nay so với hội hoa đăng vào dịp Tết ca nhi còn náo nhiệt hơn, nơi nơi toàn là người.
Hội hoa đăng lần trước, là lúc để hai người câu thông với nhau, mà sau đó cũng không tận hưởng lễ hội một cách trọn vẹn được. Hôm nay, còn có Thường gia gia và Thường Hạo đi chung, đi khắp tất cả những con phố có treo đèn hoa đăng, còn cùng nhau đến bờ sông thả hoa đăng, chơi thật vui vẻ.
Về đến nhà, bọn họ lại cùng nhau ngồi trong viện, ngắm trăng, ăn bánh trung thu, ăn bánh đoàn viên và ăn bưởi.
Gió mát phất phơ, trăng sáng nhô lên cao.
Cả nhà cùng nhau trải qua một mùa Tết Trung Thu vô cùng ấm áp.
Dư Thanh Trạch nhìn Thường Nhạc ở bên cạnh, lại nhìn Thường gia gia và Thường Hạo, vô cùng cao hứng, từ khi ông nội qua đời, đã hơn mười mấy năm hắn không được trải qua một cái Tết thoả mãn như vậy. Tuy nơi này có điều kiện vật chất hơi bần cùng, nhưng so với sống một mình suốt mười hai năm, nơi này càng làm cho tâm trạng của hắn thoả mãn và cảm động.
Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch không đến quán, chỉ nhờ Sướng ca nhi mời cha của y hỗ trợ, để ba người Thường Nhạc và hai cha con Sướng ca nhi mở quán.
Hôm nay hắn muốn nhờ trưởng thôn dẫn hắn đến nhà Lý Chính, thương lượng chuyện mua ruộng và nhập tịch.
Tiễn Thường Nhạc bọn họ xong, hắn mang theo một ít lễ vật đi đến nhà của trưởng thôn. Hôm trước, lúc hắn đưa lễ vật đến tặng cho trưởng thôn cũng đã đề cập với ông, nhờ ông hôm nay dẫn hắn đi làm chính sự. Vì vậy, sau khi trưởng thôn dùng điểm tâm xong, ở nhà đợi hắn.
Nhà Lý Chính ở thôn bên kia, cách thôn Ngưu Đầu một mặt núi.
Lý Chính là một hán tử hơn bốn mươi tuổi, lúc Dư Thanh Trạch bọn họ đến, ông cũng đang ở nhà.
Trưởng thôn mang lễ vật của Dư Thanh Trạch đưa cho ông, sau đó mới nói cho Lý Chính biết ý đồ đến.
Lý Chính nhìn lễ vật trên tay, khẽ cười, đặt lên bàn, sau đó lại nhìn Dư Thanh Trạch, hỏi: "Trước đây ngươi là người ở nơi nào? Sao lại đến chỗ của bọn ta?"
Dư Thanh Trạch thuận miệng nói một nơi mà hắn từng nghe từ một thương nhân, đó là một địa phương vô cùng hẻo lánh ở phương Bắc, sau đó nói lại chuyện của gia đình Nhạc ca nhi và trưởng thôn cho Lý Chính nghe.
Lý Chính nghe hắn nói hộ tịch và mộc bài chứng minh thân phận trước kia đã rớt cùng với hành lý ở trên đường, ông nhíu mày nói: "Vậy à, hộ tịch và mộc bài chứng minh thân phận của ngươi không còn, như vậy sẽ hơi khó làm."
Dư Thanh Trạch hỏi: "Lý Chính, xin hỏi trong tình huống như vậy thì ta nên làm gì?"
Lý Chính suy nghĩ, nói: "Vốn dĩ, nếu hộ tịch và mộc bài của ngươi còn, thì chỉ cần mua một mẫu ruộng, sau đó lập mộc bài chứng minh thân phận mới, ta sẽ cho ngươi mượn bản mẫu, rồi đến huyện nha đăng ký. Cuối cùng là giải quyết chuyện thuế má hằng năm, sau đó huyện nha sẽ cấp mộc bài mới cho ngươi. Nhưng hiện tại mộc bài của ngươi đã mất, đành phải tới huyện nha thuyết pháp."
Dư Thanh Trạch nhíu mày, hỏi: "Đi huyện nha thuyết pháp? Không còn cách nào khác sao?"
Lý Chính thở dài, ông nhìn trưởng thôn, sau đó hạ giọng nói: "Dù sao lão Dư cũng là người nhà của ta, hương thân hương lý, nên ta sẽ nói thẳng. Bởi vì ngươi không có hộ tịch và mộc bài, bất cứ lúc nào quan sai cũng có thể xem ngươi là lưu dân mà bắt ngươi. Cho nên, đến huyện nha thuyết pháp, ngươi nên chuẩn bị trước vài thứ, đến đó khơi thông quan hệ."
Dư Thanh Trạch hỏi: "Vậy cần chuẩn bị khoảng bao nhiêu? Trong đó có gì cần lưu ý không? Bọn họ muốn như vậy, có phải là có uẩn khuất gì không?"
Lý Chính kinh ngạc nhìn hắn, đáp: "Ngươi là một người thông minh, vậy ta nói thẳng với ngươi. Vốn dĩ, những mẫu ruộng ở đây, ngoại trừ một ít là của thôn dân, còn một ít là của các phú hộ ngoài thôn, nhưng đa số là trong tay quan phủ. Quan phủ định giá ruộng tốt ở nơi này là năm mươi lượng, kém hơn một chút thì có giá ba mươi lượng, chắc là lão Dư đã nói cho ngươi nghe phải không?"
Trưởng thôn gật đầu, Dư Thanh Trạch cũng gật đầu, nói: "Cái này thì ta biết, ta cũng vừa tích góp đủ tiền mua ruộng nên mới đến tìm ngài."
Lý Chính thở dài, nói: "Nếu ngươi đã tích góp đủ năm mươi lượng, vậy thì chưa được, tích góp thêm đi."
Dư Thanh Trạch nhíu mày, hỏi: "Cần thêm bao nhiêu?"
Lý Chính giơ tám ngón tay ra.
"Tám mươi lượng?"
Lý Chính gật đầu.
Dư Thanh Trạch hỏi: "Nếu ta tìm địa chủ tư nhân để mua ruộng thì sao?"
Lý Chính lắc đầu, nói: "Ngươi chỉ có thể mua ruộng của quan phủ, ngươi không có mộc bài, cho dù có người bán ruộng cho ngươi, cũng bắt buộc phải có hộ tịch và mộc bài để quan phủ làm khế ước đỏ. Không có khế ước đỏ, thì cũng không có biện pháp xử lý nhập tịch."
Dư Thanh Trạch: "..." Đường nào cũng chết.
"Những người không có ruộng, chỉ có thể thuê ruộng của người khác, thì chuyện hộ tịch xử lý như thế nào?"
"Những người đó là dân gốc ở đây, nếu không phải là dân ở đây, thì sẽ không có tư cách sở hữu ruộng. Hiện tại, những ai không có hộ tịch ở nơi này, sẽ bị trục xuất về nguyên quán."
Dư Thanh Trạch: "..."
Trưởng thôn thở dài, nói: "Thành Đồng Sơn rất phồn hoa, điều kiện nhập tịch cũng khắc nghiệt hơn những nơi khác. Còn thôn Ngưu Đầu, chắc là ngươi cũng biết có hơn mười hộ là từ nơi khác đến phải không? Lúc đó thời điểm vừa bình ổn sau chiến loạn, triều đình vì trấn an lưu dân nên mới đặc biệt ban pháp lệnh, trấn an tâm trí của lưu dân. Nên bọn họ mới được ban ruộng miễn phí, an cư lập nghiệp ở nơi này, nếu không, tất cả bọn họ sẽ bị trả về nguyên quán."
Nói tới đây, trưởng thôn cũng cảm khái, lại nói: "Ruộng càng ngày càng đắt, năm năm trước chỉ cần ba mươi lăm lượng là sẽ được một mẫu ruộng tốt, hiện tại thì..."
"Này!" Lý Chính trừng mắt liếc trưởng thôn, nói: "Không thể vọng ngôn!"
Trưởng thôn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu nói: "À, xin lỗi, lỡ lời."
Dư Thanh Trạch nhìn hai người, nghe bọn họ nói tới năm năm trước, hắn lập tức hiểu rõ.
Nếu hắn nhớ không lầm, hắn nhớ tám năm trước, Thái Vân Đông đại nhân vẫn còn giữ chức huyện lệnh. Khi đó là ba mươi lăm lượng bạc một mẫu ruộng, sau đó thì bị nhấc lên năm mươi lượng, vấn đề này, chắc chắn là có liên quan đến huyện lệnh hiện tại.
Có điều, mặc kệ giá cả như thế nào, hắn vẫn phải nhập tịch.
Dư Thanh Trạch hỏi Lý Chính: "Lý Chính, ngoại trừ bỏ ra tám mươi lượng mua ruộng, có thể nhập tịch ngay được không? Có cần chuẩn bị thêm gì khác không?"
Lý Chính nhìn hắn, đáp: "Mua ruộng của quan phủ, bọn họ sẽ xử lý tốt khế ước cho ngươi, cũng sẽ không quản mộc bài trước đây của ngươi nữa. Chỉ là, làm khế ước đỏ, hộ tịch và mộc bài cần phải tốn một lượng bạc làm phí dụng. Mặt khác, nếu có thể, ngươi nên chuẩn bị thêm ít bạc vụn, cho quan viên bọn họ uống trà, tất nhiên bọn họ sẽ giải quyết thoả đáng cho ngươi."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, lại hỏi: "Vậy làm xong chuyện hộ tịch, chuyện mua đất xây nhà thì sao?"
Lý Chính đáp: "Ngươi nhập hộ tịch vào thôn của bọn ta, có hộ tịch, là có thể chuyển nhân khẩu đến đây xây nhà, còn nếu nhập hộ tịch vào thành, thì phải mua nhà ở đó. Thôn của bọn ta, nhân khẩu dưới năm người thì được cấp nửa mẫu, còn từ năm đến tám người thì được cấp một mẫu. Đến lúc đó, ngươi đi hỏi ý của người dân trong thôn, chỉ cần bọn họ đồng ý là được, nhà ngươi có mấy nhân khẩu?"
*Một mẫu bằng 10 công (1 công = 1 sào). 1 công hay 1 sào đất nam bộ là 1000m2, ở trung bộ là 500m2, ở bắc bộ là 360m2. Vì thôn Ngưu Đầu ở nam bộ mà Dư Thanh Trạch chỉ có một mình nên chỉ được cấp 500m2 thôi.
Dư Thanh Trạch đáp: "Một người."
"Vậy là nửa mẫu, nếu ngươi muốn xây nhà lớn thì phải mua thêm đất, mỗi mẫu đất là mười lượng bạc. Cái này thì không cần đến quan phủ, chỉ cần đến chỗ ta là được rồi, sau khi xây nhà xong, thì chỉ cần đến quan phủ làm khế ước nhà là được."
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch nói: "Ta biết rồi, Lý Chính, trưởng thôn, xin các ngươi hãy mang ta đến huyện nha để xử lý chuyện nhập tịch."