Chương : 40
Editor: Aubrey.
Thường Nhạc vốn đang vì câu "Nhạc ca nhi, ngươi giỏi lắm, ta tự hào về ngươi!" mà âm thầm vui sướng, ngay sau đó, y trở nên ngây ngẩn.
Y trố mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Dư Thanh Trạch đang từ từ phóng đại trước mặt mình. Trên ấn đường của y, vẫn còn vươn lại cảm giác ấm áp, mềm mại, sau đó chậm rãi rời đi.
Y ngơ ngác, giơ tay sờ lên ấn đường, có cảm giác như vết tích ở nơi đó đang dần nóng lên, nóng đến mức phỏng tay, nóng đến mức lan vào trong lòng y.
Hôn, hôn...
Dư đại ca, vừa hôn y?!
Ý thức được điều này, Thường Nhạc có cảm giác như cả mặt sắp bị thiêu cháy, không dám nhìn Dư Thanh Trạch. Y che ấn đường lại, cúi đầu, không biết nên đặt mắt về hướng nào. Dư đại ca đang ở trước mặt y, khoảng cách còn gần như vậy, vô luận nhìn về hướng nào, trong mắt cũng có hình ảnh của hắn, y chỉ có thể ngơ ngác nhìn vạt áo của hắn.
Dư Thanh Trạch rất thích xem bộ dạng thẹn thùng của Thường Nhạc, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy vô cùng, nếu nơi này không phải là cổ đại, có lẽ hắn đã trực tiếp hôn y rồi. Nhưng không phải là ấn đường, mà là đôi môi của Nhạc ca nhi, đôi môi mà hắn đã thầm thương trộm nhớ từ lâu. Sau đó, nói không chừng, không cần đính hôn trước, bọn họ có thể hoàn thành bước kích tình cuối cùng!
Nhưng mà, nơi này là cổ đại, không thành thân trước, thì chỉ có thể dắt tay, ôm một cái hoặc hôn một cái mà thôi, mà còn phải đặc biệt chú ý không để cho người khác thấy. Nếu như hắn tuỳ ý làm bậy, truyền ra ngoài, thanh danh của Nhạc ca nhi coi như xong.
Phát sinh từ tình cảm, dừng lại tại lễ nghĩa. Trước khi thành thân, nhất định không thể để phát hoả được, phải khắc chế!
Đặc biệt là tiểu ô quy chỉ mới lộ đầu ra bên ngoài đang ở trước mặt hắn, chỉ mới hôn lên ấn đường, có lẽ đã là cực hạn lớn nhất mà y có thể thừa nhận. Nếu là hôn môi, Dư Thanh Trạch không biết tiểu ô quy này có ngại đến mức bỏ trốn luôn hay không.
Cứ đi từng bước một, từ từ mà tới!
Trong lòng Dư Thanh Trạch hiểu rõ điều này, tuy không thể động tay động chân, chỉ thân mật một chút thôi cũng được.
Hắn cầm lấy bàn tay đang che trên ấn đường, tâm tình vô cùng tốt, muốn trêu y một chút, hắn đến gần nói nhỏ bên tai y: "Bộ dạng thẹn thùng của ngươi, ta cũng rất thích."
Phình!
Tiểu ô quy thành công bị trêu nổ tan thành từng mảnh, y lập tức quay đầu, bỏ chạy.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng giữ chặt tay y lại, kéo người vào trong lòng, ôm chặt, ấn đầu của người ta vào ngực của mình. Hắn vuốt lên ót y, xem như là vuốt lông, trấn an y: "Được rồi, được rồi, không đùa ngươi nữa. Ngoan, cho ta ôm một chút."
Cái ôm khiến cho người ta mặt đỏ tim đập này, Thường Nhạc vẫn còn nhớ, tuy nó khiến cho y cảm thấy rất ngại, nhưng kỳ lạ ở chỗ vẫn có thể mang đến cho y cảm giác an toàn, hoàn toàn yên tâm.
Cho nên, mặc kệ khuôn mặt sắp bị nướng chín, y vẫn lẳng lặng chôn mặt vào lòng hắn. Lén lút nghiêng đầu, để lộ cánh mũi ra, hít nhẹ một hơi, cảm thụ hơi thở khiến cho y say mê.
Dư Thanh Trạch cảm thấy cái đầu nhỏ trong lòng mình chuyển động, hắn khẽ cười, sau đó nói: "Nhạc ca nhi, hôm nay ta vui lắm, ngươi có biết là vì cái gì không?"
Đầu nhỏ nhẹ nhàng lắc lắc, bởi vì hôm nay Thái gia đặt hàng nhiều bánh trung thu sao?
Dư Thanh Trạch giơ tay sờ lên đầu nhỏ, tay còn lại ôm chặt người vào lòng, nhẹ giọng nói: "Bởi vì, hôm nay ta đã nhìn thấy được tương lai của chúng ta."
Tương lai? Thường Nhạc nghi hoặc, lặng lẽ nâng đầu lên sau khi gật đầu, khó hiểu nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch hơi buông lỏng, nhìn vào đôi mắt của y, gật đầu, mang theo biểu tình sung sướng nói: "Đúng vậy, tương lai của chúng ta, tương lai hạnh phúc. Nhờ có ngươi, mà nó càng hạnh phúc hơn nhiều."
Thường Nhạc chớp chớp mắt, không hiểu nguyên nhân.
Dư Thanh Trạch nhéo chóp mũi của y: "Bởi vì, cuối cùng tiểu ô quy cũng chịu chui ra khỏi hang rùa, cùng ta đón ánh bình minh trên bờ cát trắng."
Tiểu ô quy này vẫn chưa biết mình là tiểu ô quy kia, còn khoa tay hỏi lại: Tiểu ô quy ở đâu?
Dư Thanh Trạch không chớp mắt nhìn y, đôi mắt của hắn mang ý cười, không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn Thường Nhạc.
Tiểu ô quy ngẩn người một hồi, cuối cùng cũng ý thức được tiểu ô quy kia hoá ra là mình!
Phình!
Tiểu ô quy lại bị nổ mạnh một lần nữa, lần này là thẹn quá thành giận. Y giãy ra khỏi cái ôm ôn nhu của người nào đó, quay đầu, vì bị cho là tiểu ô quy mà hạ nhiệt độ trên mặt xuống.
Lần này Dư Thanh Trạch không cản y, hắn cười cười, nhìn cửa phòng Thường Nhạc, đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi trở lại nhà bếp tiếp tục làm việc.
Có điều, hắn chỉ vừa đi hai bước, cửa phòng phía sau chợt mở ra.
Hắn quay đầu lại, thấy Thường Nhạc đang đỏ mặt đi tới, hắn đi tới trước mặt y.
"Hửm? Sao vậy?"
Thường Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn, vươn tay, hơi chần chờ một chút. Sau đó, chậm rãi khoa tay nói: Không phải lúc nào tiểu ô quy cũng thích ở trong hang, nó cũng rất ngưỡng mộ ánh bình minh trên bờ cát trắng, nó... Nó cũng rất muốn ra bên ngoài.
Ánh mắt của Dư Thanh Trạch sáng lên, hắn đưa tay, cầm lấy bàn tay của Thường Nhạc, vui sướng hỏi: "Tiểu ô quy có biết mình đang nói cái gì không?"
Tiểu ô quy gật đầu.
"Vậy tiểu ô quy có nguyện ý cùng ta nỗ lực, đón ánh bình minh bên bờ cát trắng, cùng nhau thưởng thức gió biển và hải âu không?"
Tiểu ô quy nhìn hắn, lại gật đầu.
Dư Thanh Trạch vô cùng kinh hỉ, hắn buông tay Thường Nhạc ra, dùng cả hai tay ôm mặt y, đến gần hơn một chút, nhìn vào đôi mắt của y, nghiêm túc nói: "Nhạc ca nhi, ngươi phải nhớ kỹ những lời hôm nay mà ngươi nói, không cho phép đổi ý, cũng không được rút lại những lời hôm nay. Sau này, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, không cần phải sợ, biết không?"
Dư Thanh Trạch dựa gần như vậy, Thường Nhạc gần như quên luôn việc hô hấp. Bất quá, y vẫn dũng cảm gật đầu.
Nhớ đến gia gia và đệ đệ, nhớ lại Dư đại ca chỉ vì một chút thay đổi nhỏ của y mà cao hứng như vậy, y nguyện ý vì bọn họ mà cố gắng trở nên tốt hơn. Cũng hy vọng có một ngày, y cũng sẽ giống như Sướng ca nhi, hoạt bát, tự tin, khiến cho gia gia, đệ đệ và Dư đại ca không còn vì y mà lo lắng nữa, y cũng muốn cha và A sao trên trời sẽ không còn vì y mà lo lắng nữa.
Y muốn tất cả bọn họ vì y mà tự hào!
Dư Thanh Trạch nhìn biểu tình trong mắt y dần trở nên kiên định, hắn mỉm cười, tại mi tâm của y, để lại một nụ hôn thật mạnh, nói: "Ca nhi ngoan, ta tin ngươi!"
Lại bị hôn một lần nữa, Thường Nhạc lại cảm thấy thẹn thùng. Chỉ là, lần này y không còn ngẩn người nữa, chỉ có ánh mắt vẫn trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch cười nói: "Được rồi, mau đi làm việc thôi."
Nếu hắn không buông Nhạc ca nhi ra, hắn sợ sẽ không kiềm được mà hoá sói mất!
Thường Nhạc gật đầu, xoay người, nhanh chóng chạy tới góc tường lấy chổi và đồ đựng rác, rồi trở về phòng của mình.
Dư Thanh Trạch nhìn bộ dạng hoảng loạn của y, bật cười, tâm tình vô cùng tốt trở lại nhà bếp làm việc.
Đến khi trở lại nhà bếp, hắn mới phát hiện Thường Hạo đang trộm cười nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch: "..." Tiểu tử này, có phải vừa nhìn lén hắn hay không? Hay là nghe lén?
Nhưng khi thấy Thường gia gia và Sướng ca nhi đang ở đây, hẳn là sẽ không cho nhóc nhìn lén hắn đâu.
Dư Thanh Trạch giả vờ trợn mắt uy hiếp nhóc, vậy mà con khỉ quậy này lại nắm mặt của mình, trợn trắng mắt, lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn.
Dư Thanh Trạch: "..." Thật tốt, không phải nhìn lén.
Dư Thanh Trạch đi qua bên kia, tiếp nhận công việc trong tay Sướng ca nhi. Sướng ca nhi thấy thời gian không còn sớm, y tranh thủ đi qua phòng Thường Nhạc, sau đó mới tạm biệt bọn họ về nhà.
Đến tối, trước khi đi ngủ, Dư Thanh Trạch cố ý đi tìm Thường gia gia, nói cho ông biết chuyện của hắn và Nhạc ca nhi.
Từ khi hai người biểu đạt tâm ý với nhau, hắn vẫn chưa nói cho Thường gia gia biết, tuy chắc chắc Thường gia gia đã nhận ra, cũng như ngầm đồng ý, nhưng hắn vẫn cần phải chính thức nói chuyện với Thường gia gia. Đây là sự tôn trọng đối với Thường gia gia, cũng như là Nhạc ca nhi, cũng cho thấy hắn rất coi trọng tình cảm này.
Cố ý bảo Thường Nhạc đi ngủ sớm, Dư Thanh Trạch và Thường gia gia đến nhà bếp, ngồi đối diện với nhau.
Dư Thanh Trạch không nhiều lời vô nghĩa, hắn chân thành nói: "Gia gia, con thích Nhạc ca nhi, con chắc chắn là ngài đã nhìn ra rồi."
Thường gia gia không nghĩ tới chuyện mà hắn nói là chuyện này, ông khựng người, gật đầu nói: "Ta biết, thái độ của Tiểu Nhạc như thế nào?"
Dư Thanh Trạch gãi đầu, hiếm khi cảm thấy ngại khi đối mặt với gia trưởng, hắn đáp: "Nhạc ca nhi, y cũng thích con."
Thường gia gia nghe vậy, gật đầu: "Vậy được rồi, thật tốt." Ông cũng đã nhìn ra tâm tư của đại tôn tử nhà mình.
Dư Thanh Trạch sửng sốt, tuy trong lòng đã nắm chắc Thường gia gia sẽ đồng ý chuyện của hai người, nhưng đơn giản như vậy, vẫn khiến cho hắn cảm thấy có hơi phản ứng không kịp.
"Ngài... Đồng ý cho tụi con ở bên nhau sao?"
Thường gia gia thở ra một vòng khói, gật đầu đáp: "Chỉ cần Tiểu Nhạc thích, nó đồng ý, thì ta cũng đồng ý."
Dư Thanh Trạch lấy lại tinh thần, sau đó trịnh trọng nói: "Gia gia, con cảm ơn ngài đã đồng ý. Con tính như vầy, hiện tại chuyện hộ tịch của con chưa giải quyết xong, chờ con lo xong chuyện hộ tịch, con sẽ mời ông mai đến cầu hôn. Con dự tính chắc là cuối tuần tháng này là tích góp đủ tiền, lúc đó đã có thể đi mua ruộng rồi đi làm hộ tịch. Có điều, sau khi lo xong chuyện hộ tịch, con không còn đủ tiền xây nhà mới, chờ tích góp thêm một thời gian nữa, con sẽ chuẩn bị khai trương tiệm ăn vặt. Như vậy, hẳn là có thể kiếm tiền nhanh hơn."
"Cũng phải, hiện tại quán ăn vặt đúng là có hơi nhỏ, chỗ ngồi cũng không thoải mái." Thường gia gia gật đầu, đồng ý với kế hoạch của hắn.
"Đúng vậy." Dư Thanh Trạch đáp, tiếp tục nói: "Dựa theo kế hoạch của con, hy vọng tiệm ăn vặt có thể khai trương trước Tết, sau đó sẽ tranh thủ kiếm tiền xây nhà. Sau khi nhà mới được xây xong, con và Nhạc ca nhi sẽ thành thân."
"Tốt, kế hoạch không tồi." Thường gia gia gật đầu, ông dừng một chút, sau đó hỏi: "Nếu trước Tết, quán ăn vặt không kiếm đủ tiền xây nhà, ngươi sẽ không thành thân với Nhạc ca nhi?"
Dư Thanh Trạch sửng sốt, theo bản năng đáp: "Không phải, con thật sự sẽ thành thân, nhưng con không muốn ủy khuất Nhạc ca nhi."
Thường gia gia nghe vậy, vừa lòng cười. Sau đó lại thở dài, nói: "Đại tôn tử của ta đã chịu rất nhiều đau khổ, ngươi có thể vì nó mà suy nghĩ như vậy, ta rất vui mừng. Có điều, có nhà mới hay không, không phải trọng điểm để chúng ta suy xét. Ta nghĩ Tiểu Nhạc cũng sẽ không để ý đến chuyện có nhà mới, ngươi có thể vì nó mà đau lòng, hai người cùng nhau hoà thuận chung sống, so với mấy cái khác, không có cái nào quan trọng hơn."
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Dĩ nhiên rồi."
Trải qua cuộc trò chuyện hôm nay, Thường gia gia đã biết Dư Thanh Trạch làm người như thế nào, đại tôn tử có thể giao cho hắn, ông cũng yên tâm.
Nghĩ một hồi, Thường gia gia lại lo lắng hỏi: "Ngươi không để ý đến việc Tiểu Nhạc không nói được và có vết sẹo trên trán sao?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Con không để ý, con thích Nhạc ca nhi luôn là chính mình, thích cách làm người của y, không phải chỉ thích mỗi diện mạo của y. Hơn nữa, hiện tại con đã có thể trò chuyện bình thường với Nhạc ca nhi, những chuyện khác không thành vấn đề."
Thường gia gia lại không yên tâm hỏi: "Vậy còn chuyện con cái?"
Dư Thanh Trạch nghiêm túc đáp: "Gia gia, chuyện có con hay không cứ xem duyên phận đi, ngài yên tâm, con không xem trọng chuyện có con hay không."
Thường gia gia không biết Dư Thanh Trạch vốn đến từ dị thế, nhận thức khác với thế giới này. *Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, những lời này đối với một ca nhi có nốt ruồi ảm đạm mà nói, chẳng khác gì chặt đứt con đường nhân duyên tốt đẹp, rất hiếm có người nào không coi trọng chuyện con cái giống như Dư Thanh Trạch.
*bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Nghe theo lời mù quáng, đẩy người thân vào việc làm không chính nghĩa, là điều bất hiếu thứ nhất. Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai. Không lấy vợ, sanh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba. Trong ba điều bất hiếu đó, không có con là tội nặng nhất.
Thường gia gia hơi chần chờ, vẫn muốn hỏi: "Nếu sau này Tiểu Nhạc thật sự không sinh con được, ngươi có đảm bảo sẽ không ghét bỏ nó, mà lấy một phu lang khác về sinh con cho ngươi không?"
Nếu Dư Thanh Trạch có biểu hiện ngập ngừng, Thường gia gia phải suy nghĩ lại lần nữa.
Chỉ là, Dư Thanh Trạch vô cùng kiên định lắc đầu: "Gia gia, ngài yên tâm, sẽ không, con dám cam đoan với ngài."
Vì thế, Dư Thanh Trạch kể lại cuộc trò chuyện giữa hắn và Nhạc ca nhi cho Thường gia gia nghe, sau đó lại nói: "Gia gia, con vô cùng căm ghét chuyện tình cảm không chung thủy với một người. Cũng vô cùng khát vọng có một gia đình ấm áp chân chính thuộc về mình, giống như gia đình hiện tại vậy."
Nói xong, Dư Thanh Trạch lại nhìn xung quanh, ý là gia đình mà hắn nói là gia đình của Nhạc ca nhi.
Nghe vậy, Thường gia gia thoáng yên tâm, lại nói: "Ngươi có thể nghĩ được như vậy, vậy ta yên tâm rồi. Ta không quan trọng ngươi có bao nhiêu tiền, có nhà mới hay không, điều duy nhất mà ta yêu cầu ngươi phải thực hiện được là phải đối xử thật tốt với đại tôn tử của ta, không được khi dễ nó!"
Dư Thanh Trạch nghe vậy, lập tức dựng thẳng ba ngón tay lên trời thề thốt, gật đầu đáp: "Con bảo đảm."
Buổi tối hôm nay, Thường Nhạc lại mất ngủ, đến khuya mới ngủ được. Nhưng không phải là vì có chuyện buồn, mà là trong lòng đang vui.
_._._._
Thường Nhạc vốn đang vì câu "Nhạc ca nhi, ngươi giỏi lắm, ta tự hào về ngươi!" mà âm thầm vui sướng, ngay sau đó, y trở nên ngây ngẩn.
Y trố mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Dư Thanh Trạch đang từ từ phóng đại trước mặt mình. Trên ấn đường của y, vẫn còn vươn lại cảm giác ấm áp, mềm mại, sau đó chậm rãi rời đi.
Y ngơ ngác, giơ tay sờ lên ấn đường, có cảm giác như vết tích ở nơi đó đang dần nóng lên, nóng đến mức phỏng tay, nóng đến mức lan vào trong lòng y.
Hôn, hôn...
Dư đại ca, vừa hôn y?!
Ý thức được điều này, Thường Nhạc có cảm giác như cả mặt sắp bị thiêu cháy, không dám nhìn Dư Thanh Trạch. Y che ấn đường lại, cúi đầu, không biết nên đặt mắt về hướng nào. Dư đại ca đang ở trước mặt y, khoảng cách còn gần như vậy, vô luận nhìn về hướng nào, trong mắt cũng có hình ảnh của hắn, y chỉ có thể ngơ ngác nhìn vạt áo của hắn.
Dư Thanh Trạch rất thích xem bộ dạng thẹn thùng của Thường Nhạc, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy vô cùng, nếu nơi này không phải là cổ đại, có lẽ hắn đã trực tiếp hôn y rồi. Nhưng không phải là ấn đường, mà là đôi môi của Nhạc ca nhi, đôi môi mà hắn đã thầm thương trộm nhớ từ lâu. Sau đó, nói không chừng, không cần đính hôn trước, bọn họ có thể hoàn thành bước kích tình cuối cùng!
Nhưng mà, nơi này là cổ đại, không thành thân trước, thì chỉ có thể dắt tay, ôm một cái hoặc hôn một cái mà thôi, mà còn phải đặc biệt chú ý không để cho người khác thấy. Nếu như hắn tuỳ ý làm bậy, truyền ra ngoài, thanh danh của Nhạc ca nhi coi như xong.
Phát sinh từ tình cảm, dừng lại tại lễ nghĩa. Trước khi thành thân, nhất định không thể để phát hoả được, phải khắc chế!
Đặc biệt là tiểu ô quy chỉ mới lộ đầu ra bên ngoài đang ở trước mặt hắn, chỉ mới hôn lên ấn đường, có lẽ đã là cực hạn lớn nhất mà y có thể thừa nhận. Nếu là hôn môi, Dư Thanh Trạch không biết tiểu ô quy này có ngại đến mức bỏ trốn luôn hay không.
Cứ đi từng bước một, từ từ mà tới!
Trong lòng Dư Thanh Trạch hiểu rõ điều này, tuy không thể động tay động chân, chỉ thân mật một chút thôi cũng được.
Hắn cầm lấy bàn tay đang che trên ấn đường, tâm tình vô cùng tốt, muốn trêu y một chút, hắn đến gần nói nhỏ bên tai y: "Bộ dạng thẹn thùng của ngươi, ta cũng rất thích."
Phình!
Tiểu ô quy thành công bị trêu nổ tan thành từng mảnh, y lập tức quay đầu, bỏ chạy.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng giữ chặt tay y lại, kéo người vào trong lòng, ôm chặt, ấn đầu của người ta vào ngực của mình. Hắn vuốt lên ót y, xem như là vuốt lông, trấn an y: "Được rồi, được rồi, không đùa ngươi nữa. Ngoan, cho ta ôm một chút."
Cái ôm khiến cho người ta mặt đỏ tim đập này, Thường Nhạc vẫn còn nhớ, tuy nó khiến cho y cảm thấy rất ngại, nhưng kỳ lạ ở chỗ vẫn có thể mang đến cho y cảm giác an toàn, hoàn toàn yên tâm.
Cho nên, mặc kệ khuôn mặt sắp bị nướng chín, y vẫn lẳng lặng chôn mặt vào lòng hắn. Lén lút nghiêng đầu, để lộ cánh mũi ra, hít nhẹ một hơi, cảm thụ hơi thở khiến cho y say mê.
Dư Thanh Trạch cảm thấy cái đầu nhỏ trong lòng mình chuyển động, hắn khẽ cười, sau đó nói: "Nhạc ca nhi, hôm nay ta vui lắm, ngươi có biết là vì cái gì không?"
Đầu nhỏ nhẹ nhàng lắc lắc, bởi vì hôm nay Thái gia đặt hàng nhiều bánh trung thu sao?
Dư Thanh Trạch giơ tay sờ lên đầu nhỏ, tay còn lại ôm chặt người vào lòng, nhẹ giọng nói: "Bởi vì, hôm nay ta đã nhìn thấy được tương lai của chúng ta."
Tương lai? Thường Nhạc nghi hoặc, lặng lẽ nâng đầu lên sau khi gật đầu, khó hiểu nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch hơi buông lỏng, nhìn vào đôi mắt của y, gật đầu, mang theo biểu tình sung sướng nói: "Đúng vậy, tương lai của chúng ta, tương lai hạnh phúc. Nhờ có ngươi, mà nó càng hạnh phúc hơn nhiều."
Thường Nhạc chớp chớp mắt, không hiểu nguyên nhân.
Dư Thanh Trạch nhéo chóp mũi của y: "Bởi vì, cuối cùng tiểu ô quy cũng chịu chui ra khỏi hang rùa, cùng ta đón ánh bình minh trên bờ cát trắng."
Tiểu ô quy này vẫn chưa biết mình là tiểu ô quy kia, còn khoa tay hỏi lại: Tiểu ô quy ở đâu?
Dư Thanh Trạch không chớp mắt nhìn y, đôi mắt của hắn mang ý cười, không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn Thường Nhạc.
Tiểu ô quy ngẩn người một hồi, cuối cùng cũng ý thức được tiểu ô quy kia hoá ra là mình!
Phình!
Tiểu ô quy lại bị nổ mạnh một lần nữa, lần này là thẹn quá thành giận. Y giãy ra khỏi cái ôm ôn nhu của người nào đó, quay đầu, vì bị cho là tiểu ô quy mà hạ nhiệt độ trên mặt xuống.
Lần này Dư Thanh Trạch không cản y, hắn cười cười, nhìn cửa phòng Thường Nhạc, đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi trở lại nhà bếp tiếp tục làm việc.
Có điều, hắn chỉ vừa đi hai bước, cửa phòng phía sau chợt mở ra.
Hắn quay đầu lại, thấy Thường Nhạc đang đỏ mặt đi tới, hắn đi tới trước mặt y.
"Hửm? Sao vậy?"
Thường Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn, vươn tay, hơi chần chờ một chút. Sau đó, chậm rãi khoa tay nói: Không phải lúc nào tiểu ô quy cũng thích ở trong hang, nó cũng rất ngưỡng mộ ánh bình minh trên bờ cát trắng, nó... Nó cũng rất muốn ra bên ngoài.
Ánh mắt của Dư Thanh Trạch sáng lên, hắn đưa tay, cầm lấy bàn tay của Thường Nhạc, vui sướng hỏi: "Tiểu ô quy có biết mình đang nói cái gì không?"
Tiểu ô quy gật đầu.
"Vậy tiểu ô quy có nguyện ý cùng ta nỗ lực, đón ánh bình minh bên bờ cát trắng, cùng nhau thưởng thức gió biển và hải âu không?"
Tiểu ô quy nhìn hắn, lại gật đầu.
Dư Thanh Trạch vô cùng kinh hỉ, hắn buông tay Thường Nhạc ra, dùng cả hai tay ôm mặt y, đến gần hơn một chút, nhìn vào đôi mắt của y, nghiêm túc nói: "Nhạc ca nhi, ngươi phải nhớ kỹ những lời hôm nay mà ngươi nói, không cho phép đổi ý, cũng không được rút lại những lời hôm nay. Sau này, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, không cần phải sợ, biết không?"
Dư Thanh Trạch dựa gần như vậy, Thường Nhạc gần như quên luôn việc hô hấp. Bất quá, y vẫn dũng cảm gật đầu.
Nhớ đến gia gia và đệ đệ, nhớ lại Dư đại ca chỉ vì một chút thay đổi nhỏ của y mà cao hứng như vậy, y nguyện ý vì bọn họ mà cố gắng trở nên tốt hơn. Cũng hy vọng có một ngày, y cũng sẽ giống như Sướng ca nhi, hoạt bát, tự tin, khiến cho gia gia, đệ đệ và Dư đại ca không còn vì y mà lo lắng nữa, y cũng muốn cha và A sao trên trời sẽ không còn vì y mà lo lắng nữa.
Y muốn tất cả bọn họ vì y mà tự hào!
Dư Thanh Trạch nhìn biểu tình trong mắt y dần trở nên kiên định, hắn mỉm cười, tại mi tâm của y, để lại một nụ hôn thật mạnh, nói: "Ca nhi ngoan, ta tin ngươi!"
Lại bị hôn một lần nữa, Thường Nhạc lại cảm thấy thẹn thùng. Chỉ là, lần này y không còn ngẩn người nữa, chỉ có ánh mắt vẫn trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch cười nói: "Được rồi, mau đi làm việc thôi."
Nếu hắn không buông Nhạc ca nhi ra, hắn sợ sẽ không kiềm được mà hoá sói mất!
Thường Nhạc gật đầu, xoay người, nhanh chóng chạy tới góc tường lấy chổi và đồ đựng rác, rồi trở về phòng của mình.
Dư Thanh Trạch nhìn bộ dạng hoảng loạn của y, bật cười, tâm tình vô cùng tốt trở lại nhà bếp làm việc.
Đến khi trở lại nhà bếp, hắn mới phát hiện Thường Hạo đang trộm cười nhìn hắn.
Dư Thanh Trạch: "..." Tiểu tử này, có phải vừa nhìn lén hắn hay không? Hay là nghe lén?
Nhưng khi thấy Thường gia gia và Sướng ca nhi đang ở đây, hẳn là sẽ không cho nhóc nhìn lén hắn đâu.
Dư Thanh Trạch giả vờ trợn mắt uy hiếp nhóc, vậy mà con khỉ quậy này lại nắm mặt của mình, trợn trắng mắt, lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn.
Dư Thanh Trạch: "..." Thật tốt, không phải nhìn lén.
Dư Thanh Trạch đi qua bên kia, tiếp nhận công việc trong tay Sướng ca nhi. Sướng ca nhi thấy thời gian không còn sớm, y tranh thủ đi qua phòng Thường Nhạc, sau đó mới tạm biệt bọn họ về nhà.
Đến tối, trước khi đi ngủ, Dư Thanh Trạch cố ý đi tìm Thường gia gia, nói cho ông biết chuyện của hắn và Nhạc ca nhi.
Từ khi hai người biểu đạt tâm ý với nhau, hắn vẫn chưa nói cho Thường gia gia biết, tuy chắc chắc Thường gia gia đã nhận ra, cũng như ngầm đồng ý, nhưng hắn vẫn cần phải chính thức nói chuyện với Thường gia gia. Đây là sự tôn trọng đối với Thường gia gia, cũng như là Nhạc ca nhi, cũng cho thấy hắn rất coi trọng tình cảm này.
Cố ý bảo Thường Nhạc đi ngủ sớm, Dư Thanh Trạch và Thường gia gia đến nhà bếp, ngồi đối diện với nhau.
Dư Thanh Trạch không nhiều lời vô nghĩa, hắn chân thành nói: "Gia gia, con thích Nhạc ca nhi, con chắc chắn là ngài đã nhìn ra rồi."
Thường gia gia không nghĩ tới chuyện mà hắn nói là chuyện này, ông khựng người, gật đầu nói: "Ta biết, thái độ của Tiểu Nhạc như thế nào?"
Dư Thanh Trạch gãi đầu, hiếm khi cảm thấy ngại khi đối mặt với gia trưởng, hắn đáp: "Nhạc ca nhi, y cũng thích con."
Thường gia gia nghe vậy, gật đầu: "Vậy được rồi, thật tốt." Ông cũng đã nhìn ra tâm tư của đại tôn tử nhà mình.
Dư Thanh Trạch sửng sốt, tuy trong lòng đã nắm chắc Thường gia gia sẽ đồng ý chuyện của hai người, nhưng đơn giản như vậy, vẫn khiến cho hắn cảm thấy có hơi phản ứng không kịp.
"Ngài... Đồng ý cho tụi con ở bên nhau sao?"
Thường gia gia thở ra một vòng khói, gật đầu đáp: "Chỉ cần Tiểu Nhạc thích, nó đồng ý, thì ta cũng đồng ý."
Dư Thanh Trạch lấy lại tinh thần, sau đó trịnh trọng nói: "Gia gia, con cảm ơn ngài đã đồng ý. Con tính như vầy, hiện tại chuyện hộ tịch của con chưa giải quyết xong, chờ con lo xong chuyện hộ tịch, con sẽ mời ông mai đến cầu hôn. Con dự tính chắc là cuối tuần tháng này là tích góp đủ tiền, lúc đó đã có thể đi mua ruộng rồi đi làm hộ tịch. Có điều, sau khi lo xong chuyện hộ tịch, con không còn đủ tiền xây nhà mới, chờ tích góp thêm một thời gian nữa, con sẽ chuẩn bị khai trương tiệm ăn vặt. Như vậy, hẳn là có thể kiếm tiền nhanh hơn."
"Cũng phải, hiện tại quán ăn vặt đúng là có hơi nhỏ, chỗ ngồi cũng không thoải mái." Thường gia gia gật đầu, đồng ý với kế hoạch của hắn.
"Đúng vậy." Dư Thanh Trạch đáp, tiếp tục nói: "Dựa theo kế hoạch của con, hy vọng tiệm ăn vặt có thể khai trương trước Tết, sau đó sẽ tranh thủ kiếm tiền xây nhà. Sau khi nhà mới được xây xong, con và Nhạc ca nhi sẽ thành thân."
"Tốt, kế hoạch không tồi." Thường gia gia gật đầu, ông dừng một chút, sau đó hỏi: "Nếu trước Tết, quán ăn vặt không kiếm đủ tiền xây nhà, ngươi sẽ không thành thân với Nhạc ca nhi?"
Dư Thanh Trạch sửng sốt, theo bản năng đáp: "Không phải, con thật sự sẽ thành thân, nhưng con không muốn ủy khuất Nhạc ca nhi."
Thường gia gia nghe vậy, vừa lòng cười. Sau đó lại thở dài, nói: "Đại tôn tử của ta đã chịu rất nhiều đau khổ, ngươi có thể vì nó mà suy nghĩ như vậy, ta rất vui mừng. Có điều, có nhà mới hay không, không phải trọng điểm để chúng ta suy xét. Ta nghĩ Tiểu Nhạc cũng sẽ không để ý đến chuyện có nhà mới, ngươi có thể vì nó mà đau lòng, hai người cùng nhau hoà thuận chung sống, so với mấy cái khác, không có cái nào quan trọng hơn."
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Dĩ nhiên rồi."
Trải qua cuộc trò chuyện hôm nay, Thường gia gia đã biết Dư Thanh Trạch làm người như thế nào, đại tôn tử có thể giao cho hắn, ông cũng yên tâm.
Nghĩ một hồi, Thường gia gia lại lo lắng hỏi: "Ngươi không để ý đến việc Tiểu Nhạc không nói được và có vết sẹo trên trán sao?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Con không để ý, con thích Nhạc ca nhi luôn là chính mình, thích cách làm người của y, không phải chỉ thích mỗi diện mạo của y. Hơn nữa, hiện tại con đã có thể trò chuyện bình thường với Nhạc ca nhi, những chuyện khác không thành vấn đề."
Thường gia gia lại không yên tâm hỏi: "Vậy còn chuyện con cái?"
Dư Thanh Trạch nghiêm túc đáp: "Gia gia, chuyện có con hay không cứ xem duyên phận đi, ngài yên tâm, con không xem trọng chuyện có con hay không."
Thường gia gia không biết Dư Thanh Trạch vốn đến từ dị thế, nhận thức khác với thế giới này. *Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, những lời này đối với một ca nhi có nốt ruồi ảm đạm mà nói, chẳng khác gì chặt đứt con đường nhân duyên tốt đẹp, rất hiếm có người nào không coi trọng chuyện con cái giống như Dư Thanh Trạch.
*bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Nghe theo lời mù quáng, đẩy người thân vào việc làm không chính nghĩa, là điều bất hiếu thứ nhất. Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai. Không lấy vợ, sanh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba. Trong ba điều bất hiếu đó, không có con là tội nặng nhất.
Thường gia gia hơi chần chờ, vẫn muốn hỏi: "Nếu sau này Tiểu Nhạc thật sự không sinh con được, ngươi có đảm bảo sẽ không ghét bỏ nó, mà lấy một phu lang khác về sinh con cho ngươi không?"
Nếu Dư Thanh Trạch có biểu hiện ngập ngừng, Thường gia gia phải suy nghĩ lại lần nữa.
Chỉ là, Dư Thanh Trạch vô cùng kiên định lắc đầu: "Gia gia, ngài yên tâm, sẽ không, con dám cam đoan với ngài."
Vì thế, Dư Thanh Trạch kể lại cuộc trò chuyện giữa hắn và Nhạc ca nhi cho Thường gia gia nghe, sau đó lại nói: "Gia gia, con vô cùng căm ghét chuyện tình cảm không chung thủy với một người. Cũng vô cùng khát vọng có một gia đình ấm áp chân chính thuộc về mình, giống như gia đình hiện tại vậy."
Nói xong, Dư Thanh Trạch lại nhìn xung quanh, ý là gia đình mà hắn nói là gia đình của Nhạc ca nhi.
Nghe vậy, Thường gia gia thoáng yên tâm, lại nói: "Ngươi có thể nghĩ được như vậy, vậy ta yên tâm rồi. Ta không quan trọng ngươi có bao nhiêu tiền, có nhà mới hay không, điều duy nhất mà ta yêu cầu ngươi phải thực hiện được là phải đối xử thật tốt với đại tôn tử của ta, không được khi dễ nó!"
Dư Thanh Trạch nghe vậy, lập tức dựng thẳng ba ngón tay lên trời thề thốt, gật đầu đáp: "Con bảo đảm."
Buổi tối hôm nay, Thường Nhạc lại mất ngủ, đến khuya mới ngủ được. Nhưng không phải là vì có chuyện buồn, mà là trong lòng đang vui.
_._._._