Chương : 22
Editor: Aubrey.
Trên con đường ở ngoại thành, một tiểu ca nhi cầm một cây dù giấy và một cái giỏ trên tay, bên cạnh là một lão bá.
Thời tiết hôm nay thật sự quá nóng, thái dương trên đỉnh đầu như muốn thiêu rụi toàn bộ mặt đất. Ánh sáng mặt trời chói loá chiếu thẳng vào mắt người qua đường, khiến cho người ta không thể không nhắm mắt lại, nắng quá gắt.
"Aiz! Trời hôm nay thật nóng." Lão bá cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, cảm thán: "Dư lão bản bọn họ ở xa quá."
Con rắn nhỏ nằm phơi nắng ở bụi cỏ ven đường, nghe có tiếng người, nó lập tức xuỳ một tiếng, bò đi.
"Cũng không xa lắm đâu, Phúc Bá, ngài có mệt không? Hay là, chúng ta nghỉ một lát đi." Trên trán Mễ ca nhi lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng. Tuy cây dù trên tay có thể ngăn cản ánh nắng trực tiếp chiếu vào, nhưng hơi nóng từ mặt đất vẫn ập lên mặt bọn họ, khiến cho bọn họ bắt đầu cảm thấy đuối.
Phúc Bá ngẩng đầu nhìn về phía trước, đáp: "Không cần nghỉ ngơi, sắc trời không còn sớm, nên đến đó sớm một chút. Nếu đến chậm, không khéo người ta đang nấu cơm, sẽ gây phiền toái cho bọn họ."
Mễ ca nhi đồng ý.
Sáng hôm nay, hai người đi đến phố Bắc Đại tìm Dư Thanh Trạch, nhưng khi đến chỗ mà bọn họ thường mở quán, thì không thấy có ai ở đó. Hai người tìm một vòng quanh phố Bắc Đại, nhưng cũng không tìm được quán ăn vặt quen thuộc kia.
Sau đó, hai người hỏi lão sao bán trứng gà luộc nước trà bên cạnh quầy hàng của Dư Thanh Trạch, mới biết tin Dư lão bản gặp cướp, còn bị thương, nên đang ở nhà nghỉ ngơi. Sau này có trở lại bán tiếp hay không, hoặc khi nào bán lại thì không nói.
Hai người nghe vậy, sửng sốt, sao bọn họ lại gặp chuyện? Ngay sau đó, hai người còn suy nghĩ. Ai da! Hỏng rồi! Nếu Dư lão bản không trở lại, vậy lỡ sau này Nhị thiếu gia chán mấy món cháo kia, hai người phải làm sao đây? Dư lão bản biết nhiều món lạ như vậy, nếu hắn không trở lại, sau này làm cách nào để tìm được một người như hắn?
Hơn nữa, Phúc Bá còn định thảo luận với Dư Thanh Trạch cách làm một số món. Lần trước, sau khi lĩnh giáo Dư Thanh Trạch cách làm của món cháo hải sản, ông đã trở về thử vài lần, quả nhiên đã ngon hơn trước rất nhiều, Nhị thiếu gia nhà bọn họ còn ăn hết một chén.
Hai người lập tức hồi phủ, báo tin cho gia chủ nghe, sau khi có được sự cho phép của gia chủ, bọn họ đến nhà bếp lấy một số thức ăn, rồi mang theo lễ vật đi thăm bệnh.
Chỉ là, thôn Ngưu Đầu thật sự quá xa!
Ngày nào Dư lão bản bọn họ cũng băng qua đoạn đường xa như vậy để vào thành mở quán ăn vặt, thật là không dễ dàng.
Hai người không nhanh không chậm đi tới phía trước, trên đường đi, còn hỏi thăm người đi đường. Đi hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tìm được nhà của Thường Nhạc trong thôn Ngưu Đầu.
Có một chuyện khiến cho Mễ ca nhi và Phúc Bá kinh ngạc, đó là Dư lão bản chỉ đang ở trọ tại nhà tiểu nhị của hắn, nhà của Thường Nhạc.
"Hai vị tìm ai?" Thường gia gia phát hiện có hai người lạ đang đứng ở trước cửa, ông đi ra, hỏi.
Mễ ca nhi tiến lên một bước, hỏi: "Lão nhân gia, xin hỏi nơi này có phải là nhà của Dư lão bản, Dư Thanh Trạch không?"
Thường gia gia gật đầu: "Phải, hai vị là?"
Mễ ca nhi cười nói: "Lão nhân gia, ta là gia nhân của Thái phủ ở thành nam, Mễ ca nhi. Vị này là Phúc Bá, lúc trước từng vinh hạnh được Dư lão bản dạy một số cách làm cháo, Nhị thiếu gia nhà bọn ta rất thích. Hôm nay nghe nói Dư lão bản bị thương, gia chủ đã đặc biệt phân phó bọn ta đến hỏi thăm."
Thường gia gia chưa từng gặp Mễ ca nhi và Phúc Bá, nhưng ông đã từng nghe Thường Hạo kể lại. Vừa nghe là bọn họ, ông lập tức mời bọn họ vào nhà: "Bọn họ lên núi rồi, lát nữa sẽ về, hai người mau vào nhà ngồi đi. Trời nóng như vậy, thật vất vả hai người phải đến đây một chuyến."
Mễ ca nhi và Phúc Bá cùng đi vào.
Mễ ca nhi cười nói: "Ngài khách khí rồi, Dư lão bản bị thương, bọn ta nên đến thăm mới phải. Còn đây là một chút tâm ý của gia chủ, xin hãy nhận lấy." Mễ ca nhi đưa giỏ cho ông, bên trong là thịt cá và lễ vật mà bọn họ mang đến.
"Hầy! Các ngươi đến đây chơi được rồi, mang theo lễ vật làm gì? Mau ngồi đi, ta rót nước cho các ngươi." Thường gia gia đặt giỏ lên cái ghế kế bên, ông đi xuống nhà bếp, lấy nước sôi để nguội đổ vào hai cái ly, chờ bọn họ uống xong, ông bưng thêm hai chén trâu cổ cho bọn họ.
"Nào, ăn hai chén trâu cổ đi, mát lắm."
"Đây là gì?" Mễ ca nhi nhìn những viên thạch trong suốt như thuỷ tinh trong chén, kinh ngạc hỏi. Lại có thêm một món mới!
Hai mắt của Phúc Bá cũng rực sáng nhìn vào trong chén.
"Đây là trâu cổ, các ngươi mau nếm thử, có thể giúp bớt nóng." Thường gia gia nói.
Hai người tò mò múc một muỗng ăn thử, cảm giác mát lạnh tức khắc lan tràn từ khoang miệng đến đại não, thật sự rất mát mẻ. Ăn xong một chén, cả người thoải mái hẳn lên, ngay cả đầu óc bị nóng đến choáng váng cũng tỉnh lại, sự mệt mỏi khi đi đường hơn nửa canh giờ cũng được giảm rất nhiều.
"Mùi vị rất ngon! Thường lão ca, trâu cổ này được làm bằng gì vậy?" Phúc Bá ăn xong, ông theo bản năng nghề nghiệp hỏi.
Thường gia gia cười nói: "Chỉ là một ít dã vật trong núi, A Trạch biết cách làm. Chờ nó trở về, ngươi có thể hỏi nó."
Món này sẽ được bán, về việc có nên nói cho Mễ ca nhi và Phúc Bá biết hay không, thì phải để cho Dư Thanh Trạch quyết định, Thường gia gia hiểu rất rõ điều này.
Không nhận được đáp án, Phúc Bá cũng không thất vọng, món ăn đặc biệt như vậy, nói không chừng, Dư lão bản sẽ bán. Vì vậy, dĩ nhiên không thể tuỳ tiện tiết lộ cách làm, nhưng ông lại càng tò mò hơn.
Ông cười đáp: "Được."
Thường gia gia trò chuyện với hai người một hồi, thấy thời gian không còn sớm, ông đứng lên đi vo gạo nấu cơm. Phúc Bá định phụ ông, nhưng lại bị ông ngăn cản: "Sao có thể để ngươi làm được? Ngươi cứ ngồi đi, chờ bọn họ về, sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị hoàn toàn mới."
Phúc Bá động tâm: "Là tay nghề của Dư lão bản?"
Thường gia gia cười ha ha, đáp: "Ta cũng không rõ lắm, đến lúc đó sẽ biết, lão đệ ngươi chỉ cần chờ thôi."
Trong núi, Thường Nhạc nhìn Dư Thanh Trạch đang không ngừng hái mấy đoá hoa màu vàng nhạt giống như hoa cúc, cùng với một loại nấm màu trắng, y đứng một bên nhìn mà nôn nóng vô cùng.
Thường Hạo phiên dịch: "Dư đại ca, ca của ta nói thứ này không thể ăn. Trước kia từng có người ăn rồi, ăn xong thì toàn thân vừa đỏ vừa ngứa, còn nổi mụn nước, thứ này chắc chắn có độc."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Có phải hắn hái về rồi trực tiếp nấu lên không?"
Thường Nhạc gật đầu.
Dư Thanh Trạch nói tiếp: "Thứ này gọi là nấm tuyết, phải phơi khô mới ăn được. Còn nếu muốn ăn trực tiếp, ít nhất phải ngâm trong nước ba khắc mới được. Nếu không, cứ để như vậy ăn, sẽ khiến cho da bị ngứa. Tuy nhiên, đây là thứ tốt, tư âm nhuận phổi, vô cùng dinh dưỡng, so với vỏ cây tùng, lá trà, mộc nhĩ, nó còn tốt hơn nhiều."
Hai huynh đệ nghe xong đều ngây người.
Thường Hạo mở to đôi mắt nhỏ của mình: "Tốt như vậy sao?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Thật sự rất tốt, vì vậy, các ngươi mau phụ ta hái mấy cây nấm này đi, còn phải về sớm."
Hai người nghe vậy, lập tức bắt tay vào hái nấm. Không quản nó có độc hay không, nếu Dư đại ca đã nói nó là thứ tốt, vậy chắc chắn nó thật sự là thứ tốt.
"Hái mấy cây to thôi, mấy cây nhỏ thì giữ lại, chờ bọn chúng trưởng thành rồi quay lại hái." Dư Thanh Trạch dặn.
"Cái này cũng có thể bán lấy tiền sao?" Thường Hạo vừa hái vừa hỏi.
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Có thể bán, nhưng không cần bán vội, chúng ta sẽ giữ lại cho nhà mình ăn trước."
Tuy có rất nhiều nấm tuyết trong khu rừng này, số lượng vẫn không đủ để bọn họ hái liên tục, vẫn nên giữ lại cho mình ăn trước. Hơn nữa, người dân ở đây không biết cách ăn thứ này, cũng không biết được giá trị thật sự của nó, phỏng chừng sẽ không bán được giá tốt, phải đem đi chế biến rồi bán ra thì mới có hiệu quả.
Cơ mà, sau khi hái xong ở núi này, hắn có thể vận động thôn dân đi tìm, rồi bọn họ sẽ tới mua. Dù sao, người dân ở đây đều không cho rằng thứ này ăn được, chắc là sẽ không có người nào tới cạnh tranh.
Dư Thanh Trạch yên lặng suy nghĩ về tương lai, thầm cảm khái, hôm nay lên núi quả là một quyết định đúng đắn, không chỉ đào được hai búp măng, mà còn phát hiện ra lá thần tiên. Thường Nhạc hái được nửa giỏ nấm, còn hái được một giỏ mộc nhĩ, có điều, kinh hỉ lớn nhất vẫn là phát hiện ra nấm tuyết!
Từ khu rừng này đến con suối nhỏ ở bên dưới, nấm mọc rất nhiều, lại còn ẩm ướt, các loại nấm khác nhau trải dài thành một hàng.
Trong lúc hắn đang hái mộc nhĩ, tình cờ phát hiện một đoá nấm tuyết, lập tức kinh hỉ. Sau đó, hắn còn hỏi Thường Nhạc, thứ này có còn không, vì vậy mà Thường Nhạc mới dẫn bọn họ đến khu rừng này.
Nơi này, chính là một cánh đồng nấm tuyết!
Dư Thanh Trạch có cảm giác như vừa trúng được năm trăm vạn, kinh hỉ này thật sự rất lớn.
Ở kiếp trước, đa phần nấm tuyết được người ta tự trồng và chăm sóc, còn những đoá nấm tuyết mọc hoang như thế này, cực kỳ ít. Những đoá nấm mọc hoang, có thể bán với giá đắt.
Bọn họ ở trong rừng thu hoạch một lượng lớn nấm tuyết, khi thấy sắc trời không còn sớm, bọn họ trở về. Thường Nhạc cõng sọt lớn trên lưng, bên trong chứa đầy sơn trân dị bảo.
Về đến nhà, bọn họ phát hiện Mễ ca nhi và Phúc Bá đến, đều vô cùng kinh ngạc.
Sau khi biết mục đích bọn họ đến, Dư Thanh Trạch cảm kích nói: "Mễ ca nhi, Phúc Bá, cảm ơn hai người, xin hãy thay ta cảm ơn tấm lòng của Thái lão gia."
Mễ ca nhi đồng ý, lại hỏi: "Sao ngươi bị đánh cướp?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Trên đường gặp mấy tên côn đồ, rồi dẫn đến đánh nhau."
Mễ ca nhi nhíu mày.
Thường Hạo tức giận nói: "Mễ ca ca, Phúc Bá, các ngươi không biết đâu, gần đây bọn ta liên tục gặp xui xẻo."
Mễ ca nhi hỏi: "Xui xẻo như thế nào? Không phải buôn bán rất tốt sao?"
Thường Hạo giơ ngón tay, bắt đầu kể lại với Mễ ca nhi: "Ta sẽ nói cho ngươi nghe, từ lúc quán ăn vặt của bọn ta khai trương cho đến nay. Đầu tiên là có người đến nhà bọn ta trộm bánh ướt, mấy ngày sau, lại có người tới phá rối, tự dưng bỏ sâu vào mì lạnh của bọn ta, còn nói mì lạnh của bọn ta không sạch sẽ, ngươi nói xem có đáng giận hay không?! Qua ngày hôm sau, bọn ta đang trên đường về nhà, lại gặp phải bọn cướp, Dư đại ca vì bảo vệ bọn ta mới bị thương, còn bị trúng rất nhiều gậy của bọn chúng, trên lưng toàn là vết bầm, vai còn bị chém một đao, vết thương rất lớn, cánh tay nhấc không nổi."
Nói xong, Thường Hạo còn giang tay miêu tả độ dài của vết thương.
Dư Thanh Trạch đang rửa mặt, nghe những gì Thường Hạo nói, khóe miệng hơi cong lên. Tiểu bá vương này, đôi lúc lưu manh cũng có chỗ tốt, đến thời khắc mấu chốt, có thể mang đến kinh hỉ ngoài ý muốn.
Tỷ như hiện tại.
Các tin tức trên đường rất dễ linh thông, từ khi nghe được cuộc trò chuyện của Mễ ca nhi và Phúc Bá, hỏi thăm các lão bản gần đó, với các tiểu lão bản bán hàng rong. Hắn đã biết rất nhiều thông tin, thân phận của Thái gia ở huyện thành ra sao, hắn đã nắm được đại khái, là một nhân vật mà hắn hoàn toàn không ngờ đến.
Có điều, nếu có thể giữ được mối quan hệ tốt với bọn họ, việc làm ăn sau này của hắn, nói không chừng sẽ có được sự trợ giúp lớn.
Mễ ca nhi nghe vậy, y và Phúc Bá nhìn nhau, hỏi: "Các ngươi chỉ mới khai trương mười ngày thôi phải không?"
Thường Hạo gật đầu, nhóc thở phì phì, trầm giọng đáp: "Hai ba ngày đầu thường xuyên gặp mấy chuyện kỳ quái. Bọn ta chỉ muốn an phận làm sinh ý nhỏ thôi, vậy mà tại sao khó như vậy?!"
Lúc này, Dư Thanh Trạch đi tới, quăng một cái khăn ướt lên mặt nhóc, bật cười: "Mau đi rửa mặt đi, mặt dính toàn bùn, nhìn như con khỉ."
Ba người ở trên núi chui tới chui lui, không thể tránh khỏi mặt dính đầy bùn, nhìn như một con khỉ.
Thường Hạo cười hì hì, cầm khăn chạy đi, Dư Thanh Trạch nói với hai người: "Phúc Bá, Mễ ca nhi, hôm nay các ngươi tới thật đúng lúc, có lộc ăn."
Chủ đề mà Phúc Bá quan tâm nhất là việc nấu nướng, ông lập tức hỏi: "Ngươi định làm món gì mới sao?"
Dư Thanh Trạch nói: "Cho các ngươi nếm thử tay nghề nấu nướng của ta."
Tâm của Phúc Bá ngứa ngáy: "Ta có thể đứng bên cạnh xem không?"
Những người có tay nghề cao thường sẽ không biểu diễn quá trình chế biến món ăn ở trước mặt người khác, trù nghệ cũng là tay nghề. Hơn nữa, có rất nhiều phương pháp chế biến đặc biệt, Phúc Bá hỏi như vậy là tôn trọng Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Không thành vấn đề."
Phúc Bá cao hứng đi theo Dư Thanh Trạch vào bếp.
Thường Nhạc bảo Thường Hạo ở lại tiếp Mễ ca nhi, sau đó, y cũng vào nhà bếp.
Thân là đồ đệ chính tông, sao có thể không ở bên cạnh sư phụ được?!
Mễ ca nhi bọn họ mang đến rất nhiều đồ ăn, có cá, có gà, còn có thịt heo và đậu hủ. Dư Thanh Trạch thấy vậy, cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của bọn họ, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng mang đến.
Nhìn đậu hủ và cá, Dư Thanh Trạch quyết định sẽ làm món canh đầu cá nấu với đậu hủ. Còn dư lại thân cá, vừa hay hai hôm trước hắn mới làm cải chua, bây giờ có thể ăn được rồi, cũng có thể làm món cá hầm cải chua.
Sau đó là món gà tiềm ớt hiểm, mấy hôm trước, Thường gia gia có bắt được vài con ốc nước ngọt ở dưới mương và dưới suối, chỉ cần rửa sạch bùn là có thể ăn. Hắn có thể làm món ốc xào cay, lại thêm một đĩa cải thìa, bấy nhiêu đó đủ dùng để đãi khách rồi.
Dư Thanh Trạch bắt đầu, thủ pháp lưu loát xử lý cá, cạo vẩy, mổ nội tạng, xử lý xong thì chặt đầu cá, ướp gia vị, còn thân cá thì cắt thành khứa.
Thường Nhạc làm trợ thủ, dựa theo phân phó của Dư Thanh Trạch mà chặt đùi gà và ức gà thành từng khúc. Sau đó, y cũng ướp gia vị, tiếp theo là chuẩn bị cải chua, rửa sạch ốc nước ngọt, chuẩn bị một số nguyên liệu nêm nếm.
Để cho Thường Nhạc có thể quan sát toàn bộ quá trình nấu ăn, đến khi chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu, Dư Thanh Trạch mới bắt đầu làm. Thường Nhạc nhóm lửa, Dư Thanh Trạch nấu ăn, vừa làm, vừa giải thích từng bước cho Thường Nhạc nghe.
Toàn bộ quá trình, Phúc Bá luôn đi theo Dư Thanh Trạch, ông không nói gì, mà chỉ quan sát động tác của hắn. Trình tự từng bước như thế nào, mỗi bước xử lý như thế nào, ông tập trung nhìn kỹ. Vì không biết Dư Thanh Trạch làm ra thành phẩm có mùi vị ra sao, nên ông chỉ có thể tận lực nhớ kỹ từng bước.
Món gà tiềm ớt hiểm đầu tiên đã hoàn thành, Phúc Bá nhìn từng thớ thịt xốp giòn nằm ngay ngắn trong nồi nước lèo màu hoàng kim, còn được phủ đầy ớt đỏ. Ông nhịn không được, nuốt nước miếng.
Dư Thanh Trạch đưa cho Phúc Bá một đôi đũa, cười nói: "Ngài nếm thử xem."
Phúc Bá vốn rất muốn nếm thử, nghe vậy, ông vui vẻ cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng.
Cảm giác đầu tiên khi cho vào miệng là cay xé lưỡi, tiếp đến là thịt gà, vừa xốp giòn, vừa mềm mại, mùi thơm của thịt gà tràn đầy trong khoang miệng. Hỗn hợp mặn ngọt cùng cảm giác cay tê dại, cảm giác thoả mãn và đói khát đồng thời được sinh ra.
Cảm giác thoả mãn bắt đầu từ lúc chân chính được nếm thịt, thật sự là vô cùng hạnh phúc. Còn cảm giác đói khát là ăn xong rồi còn muốn ăn nữa, cảm giác bức thiết trong lòng ông càng ngày càng tăng.
Phúc Bá híp mắt, tinh tế nhấm nháp thịt gà trong miệng, thoả mãn vô cùng, ông còn sâu sắc cảm thán: Bản thân đã làm đầu bếp mấy thập niên, vậy mà không biết thịt gà còn có thể chế biến như vậy, thật đáng tiếc.
Cũng may, bây giờ được nếm thử, ông đã biết cách làm ra sao rồi.
"Phúc Bá, thế nào?" Dư Thanh Trạch hỏi. Thật ra, nhìn biểu tình của Phúc bá, hắn cũng đã đoán được đáp án, nhưng vì xuất phát từ sự lễ phép, hắn vẫn phải hỏi.
Phúc Bá thở dài, nói: "Tay nghề của Dư lão bản, lão hủ theo không kịp."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Phúc Bá khiêm tốn, *mỹ thực chi đạo bác đại tinh thâm. Chúng ta có thể thử phối hợp các loại nguyên liệu và nghiên cứu cách làm, chắc chắn sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
*ý chỉ thế giới ẩm thực rất rộng lớn, đa dạng, phong phú.
Phúc Bá rất tán thành, ông gật đầu: "Dư lão bản nói rất đúng."
Kế tiếp, Dư Thanh Trạch chiên đầu cá, rồi bỏ vào nồi nước dùng, chỉnh lửa, đợi cho nước sôi thì bỏ thêm vài lát gừng, cho thêm một ít táo đỏ đã nấu chín. Đến khi nước canh sôi, hắn chỉnh lửa nhỏ lại, nấu đến khi nước canh có màu trắng sữa, nhẹ nhàng thả đậu hủ vào rồi đảo đều, cho thêm chút muối, gia vị, chỉnh lửa lớn, đợi vài phút là hoàn thành.
Trong quá trình chờ canh đầu cá đậu hũ chín, Dư Thanh Trạch bắt tay vào xào ốc.
Cuối cùng, sau khi làm xong món cá hầm cải chua, bữa trưa đã chính thức hoàn thành.
Gà tiềm ớt hiểm, ốc nước ngọt xào cay, cá hầm cải chua vừa khai vị vừa trơn mềm, canh đầu cá đậu hủ tươi ngon, cuối cùng là rau cải xanh tươi.
Toàn bộ quá trình chế biến các món này, Phúc Bá đã chứng kiến tận mắt, ông ngửi mùi hương thơm nức mũi toả ra từ đồ ăn, kích thích đến nỗi ông chỉ muốn được ăn ngay.
Mấy món này, Thường Nhạc bọn họ cùng Phúc Bá và Mễ ca nhi giống như nhau, đều là lần đầu tiên được ăn.
Năm người cổ đại chưa bao giờ được ăn nhiều mỹ thực như vậy, đối với mấy món này khen không dứt miệng. Cả đám ăn đến đỏ bừng mặt, môi bị cay đến nỗi sưng đỏ lên, trán đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn không muốn dừng lại.
Đặc biệt là Mễ ca nhi và Phúc Bá, đây là lần đầu tiên bọn họ được ăn một bữa do chính tay Dư Thanh Trạch làm, kinh hỉ và khiếp sợ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tan, được thưởng thức mỹ thực, nhân sinh thật thỏa mãn.
Dư Thanh Trạch nhìn bọn họ, nở nụ cười hài lòng. Hắn đang bị thương, nên không thể ăn quá mặn, dù chỉ ăn được rau xanh và đậu hủ, hắn cũng cảm thấy tâm tình rất mỹ mãn.
Thân là đầu bếp, niềm thoả mãn lớn nhất là cảm giác khi có được thành tựu. Bản thân làm đồ ăn được khách khen, mà những lời khen đó là phản hồi trực tiếp nhất, đồ ăn còn được ăn hết sạch.
Ăn cơm xong, Mễ ca nhi và Phúc Bá còn dư lại dư vị, Thường gia gia tiếp chuyện với hai người, câu được câu không nói chuyện phiếm, Thường Hạo thì hỗ trợ Thường Nhạc dọn dẹp chén đũa rồi mang đi rửa.
Hiện tại đang là lúc nóng nhất của buổi trưa, Mễ ca nhi và Phúc Bá không định về sớm, Dư Thanh Trạch đến nhà bếp, chuẩn bị làm đậu hủ thần tiên.
Hắn nhờ Thường Hạo nấu một nồi nước sôi, cầm mấy vỏ cây lúc nãy vừa nhặt về đem đi đốt. Sau đó, hắn đổ tàn tro vào chậu gỗ, đổ nước vào, đảo đều, cho đến khi đáy nước có tro lắng đọng, hắn đổ nước ra, đợi lát nữa sẽ dùng.
Kế tiếp, hắn cầm mấy cái lá thần tiên mà buổi sáng vừa hái đi rửa, để ráo nước, rồi mới bắt đầu làm đậu hủ thần tiên.
Món đậu hủ này, trước đây Dư Thanh Trạch học nghề, hắn học được từ sư phụ của hắn, cũng là món đặc biệt mà khách sạn của hắn đã ra mắt. Đây là một món đậm chất hương vị dân dã của nông thôn, bởi vì người hiện đại đã bắt đầu tôn sùng thực phẩm xanh, có lợi cho sức khoẻ, nên ở các thành phố lớn, món này rất được hoan nghênh.
Dư Thanh Trạch cắt nhuyễn lá thần tiên rồi bỏ vào chậu gỗ, đổ một lượng nước sôi vừa phải, cho lá vào nồi nước sôi, khuấy cho đến khi nó đặc lại thành dạng sệt. Dùng khăn vải để lọc nước từ lá cây, thay nước mới, rồi lại đổ ra. Sau đó, hắn dùng khăn vải vớt tầng tro trên mặt nước, rồi đổ vào nước lá, đặt chậu gỗ ở một nơi râm mát, chờ cho nó đông lại.
Mễ ca nhi và Phúc Bá ghé vào bàn ngủ trưa, một lát sau, Phúc Bá tìm Dư Thanh Trạch thảo luận về cách làm của mấy món lúc trưa.
Dư Thanh Trạch không có ý định giữ làm của riêng, hắn lập tức nói ra cách làm và một số lưu ý khi nấu mấy món đó cho Phúc Bá nghe.
Hai người bọn họ thảo luận một canh giờ, thấy sắc trời không còn sớm, Phúc Bá và Mễ ca nhi cũng nên trở về rồi.
Tiếp đó, Dư Thanh Trạch còn dạy cho Phúc Bá cách làm của hai món canh bồi bổ thích hợp cho mùa hè. Cuối cùng, lúc gần đi, hắn còn chuẩn bị cho bọn họ hai chén trâu cổ lớn để bọn họ mang về. Ngoài ra, hắn còn cắt một miếng đậu hủ thần tiên lớn mới vừa đông lại, đựng trong một cái chén lớn, cho một ít nước lạnh vào, để cho Mễ ca nhi mang về.
"Đậu hủ thần tiên này nên cắt ra, cho một ít gừng, tỏi và ớt băm, trộn lên là có thể ăn." Sẵn tiện nói cho bọn họ cách ăn như thế nào.
Phúc Bá rất tò mò về món đậu hủ xanh lục này, chỉ tiếc là lúc nãy Dư Thanh Trạch làm, ông không được xem.
Mễ ca nhi lại hỏi Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, quán ăn vặt của các ngươi khi nào mở lại?"
Dư Thanh Trạch khó xử đáp: "Đành chịu thôi, thương thế của ta vẫn chưa lành, còn phải chờ hai ngày."
Thường Hạo ở một bên xen mồm: "Dư đại ca, nếu chúng ta khai trương lại, lỡ gặp chuyện xui xẻo nữa thì sao?"
Dư Thanh Trạch xoa đầu Thường Hạo, hung hăng tán thưởng nhóc, nhưng ngoài mặt vẫn bất đắc dĩ nói: "Nếu lỡ gặp thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo."
Mễ ca nhi và Phúc Bá nhìn nhau, Mễ ca nhi an ủi: "Sẽ có biện pháp mà."
Dừng một chút, Mễ ca nhi lại hỏi: "Dư lão bản, không biết ngươi có đồng ý đến Thái phủ nấu ăn không?"
Dư Thanh Trạch trừng mắt, biểu hiện ra bộ dạng kinh ngạc, hỏi: "Ta sao?"
Mễ ca nhi gật đầu: "Gia chủ của bọn ta rất thưởng thức trù nghệ của ngươi, nếu như ngươi đồng ý, Thái lão gia sẽ vô cùng hoan nghênh ngươi đến Thái phủ làm đầu bếp."
Đây cũng là một trong những mục đích mà hôm nay bọn họ đến.
Dư Thanh Trạch suy xét một hồi, sau đó trịnh trọng đáp: "Vô cùng cảm tạ Thái lão gia đã thưởng thức trù nghệ của Dư mỗ, chỉ là, Dư mỗ vẫn muốn tự mình buôn bán, ở cạnh người nhà của mình."
Lúc nói đến người nhà, Dư Thanh Trạch nhìn qua hai huynh đệ Thường Nhạc, ánh mắt nhu hòa.
Mễ ca nhi tranh thủ hỏi lại: "Ngươi suy nghĩ kỹ xem?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Cảm tạ Thái lão gia."
Nghe vậy, Mễ ca nhi biết có khuyên cũng vô dụng, y không nói gì nữa, sau khi cùng Phúc Bá cáo từ xong, trở về.
Tại Thái phủ, trong lúc dùng bữa tối.
Thái lão gia nhìn đĩa thịt cá lớn và một đĩa thức ăn màu xanh lục, hỏi: "Đây là món gì vậy? Còn bên kia, mấy miếng màu xanh kia là gì? Là món mới mà Phúc Bá vừa học sao?"
Mễ ca nhi vừa múc cháo hải sản cho Nhị thiếu gia, vừa đáp: "Bẩm Thái lão gia, món này có tên là cá hầm cải chua, rất đưa cơm, còn món màu xanh lục là đậu hủ thần tiên, rất mát lạnh, là món mà hôm nay Phúc Bá học được từ chỗ Dư lão bản. Ngài nếm thử xem, đảm bảo ăn ngon không thua gì món trâu cổ mà ngài vừa ăn lúc nãy."
"Chà! Học được từ Dư lão bản sao? Vậy ta phải nếm thử mới được." Thái lão gia cầm đũa gắp một miếng thịt cá, vừa ăn vừa gật đầu: "Không tồi, không tồi. Phu lang, Úy Nhi, các ngươi cũng ăn đi."
Nói xong, ông gắp một miếng thịt cá cho phu lang và tôn tử, nhìn bọn họ ăn xong, ông hỏi: "Thế nào?"
Thái lão phu lang ăn xong, cũng gật đầu: "Không tồi, rất mềm."
Nhị thiếu gia Thái Vân Úy cũng gật đầu, tỏ vẻ hương vị không tồi. Tiếp theo, hắn nếm thử món đậu hủ thần tiên, khi cho vào trong miệng, mùi hương thanh mát lan ra, rất mát mẻ, mùi vị cũng rất ngon. Bữa tối ngày hôm nay, hắn ăn khá nhiều.
Lão phu phu Thái gia thấy vậy, trên mặt tràn ngập ý cười.
Ăn cơm xong, Thái lão gia hỏi Mễ ca nhi, Dư Thanh Trạch có đồng ý về làm đầu bếp của Thái gia không.
Mễ ca nhi lắc đầu: "Hắn không đồng ý, còn nói chỉ muốn tự mình làm buôn bán, nhưng có lẽ hắn không làm nổi nữa."
Thái lão gia nghe vậy, lại hỏi: "Sao không làm nổi nữa? Không phải ngươi nói bọn họ buôn bán rất đắt sao?"
Mễ ca nhi lập tức kể lại tất cả những sự kiện mà quán ăn vặt của Dư Thanh Trạch đã gặp phải.
Thái lão gia nghe xong, chau mày: "Bọn họ không mở quán nữa?"
Mễ ca nhi đáp: "Vẫn mở, bọn họ còn phải dựa vào quán ăn vặt để mưu sinh, không mở thì làm sao kiếm sống? Bọn họ nói là hai ngày sau sẽ mở, nhưng nếu lại gặp phải đám ô hợp đó, thì không biết có nên mở quán lại hay không."
Thái lão gia nghe vậy, đen mặt, ông nhìn sắc mặt của tôn tử bảo bối đã bắt đầu hồng hào lên, suy nghĩ một hồi, nói: "Khi nào bọn họ mở quán, ngươi nhớ nói với ta một tiếng, ta sẽ tự mình đến quán ăn vặt của bọn họ để mua đồ ăn."
Trên con đường ở ngoại thành, một tiểu ca nhi cầm một cây dù giấy và một cái giỏ trên tay, bên cạnh là một lão bá.
Thời tiết hôm nay thật sự quá nóng, thái dương trên đỉnh đầu như muốn thiêu rụi toàn bộ mặt đất. Ánh sáng mặt trời chói loá chiếu thẳng vào mắt người qua đường, khiến cho người ta không thể không nhắm mắt lại, nắng quá gắt.
"Aiz! Trời hôm nay thật nóng." Lão bá cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, cảm thán: "Dư lão bản bọn họ ở xa quá."
Con rắn nhỏ nằm phơi nắng ở bụi cỏ ven đường, nghe có tiếng người, nó lập tức xuỳ một tiếng, bò đi.
"Cũng không xa lắm đâu, Phúc Bá, ngài có mệt không? Hay là, chúng ta nghỉ một lát đi." Trên trán Mễ ca nhi lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng. Tuy cây dù trên tay có thể ngăn cản ánh nắng trực tiếp chiếu vào, nhưng hơi nóng từ mặt đất vẫn ập lên mặt bọn họ, khiến cho bọn họ bắt đầu cảm thấy đuối.
Phúc Bá ngẩng đầu nhìn về phía trước, đáp: "Không cần nghỉ ngơi, sắc trời không còn sớm, nên đến đó sớm một chút. Nếu đến chậm, không khéo người ta đang nấu cơm, sẽ gây phiền toái cho bọn họ."
Mễ ca nhi đồng ý.
Sáng hôm nay, hai người đi đến phố Bắc Đại tìm Dư Thanh Trạch, nhưng khi đến chỗ mà bọn họ thường mở quán, thì không thấy có ai ở đó. Hai người tìm một vòng quanh phố Bắc Đại, nhưng cũng không tìm được quán ăn vặt quen thuộc kia.
Sau đó, hai người hỏi lão sao bán trứng gà luộc nước trà bên cạnh quầy hàng của Dư Thanh Trạch, mới biết tin Dư lão bản gặp cướp, còn bị thương, nên đang ở nhà nghỉ ngơi. Sau này có trở lại bán tiếp hay không, hoặc khi nào bán lại thì không nói.
Hai người nghe vậy, sửng sốt, sao bọn họ lại gặp chuyện? Ngay sau đó, hai người còn suy nghĩ. Ai da! Hỏng rồi! Nếu Dư lão bản không trở lại, vậy lỡ sau này Nhị thiếu gia chán mấy món cháo kia, hai người phải làm sao đây? Dư lão bản biết nhiều món lạ như vậy, nếu hắn không trở lại, sau này làm cách nào để tìm được một người như hắn?
Hơn nữa, Phúc Bá còn định thảo luận với Dư Thanh Trạch cách làm một số món. Lần trước, sau khi lĩnh giáo Dư Thanh Trạch cách làm của món cháo hải sản, ông đã trở về thử vài lần, quả nhiên đã ngon hơn trước rất nhiều, Nhị thiếu gia nhà bọn họ còn ăn hết một chén.
Hai người lập tức hồi phủ, báo tin cho gia chủ nghe, sau khi có được sự cho phép của gia chủ, bọn họ đến nhà bếp lấy một số thức ăn, rồi mang theo lễ vật đi thăm bệnh.
Chỉ là, thôn Ngưu Đầu thật sự quá xa!
Ngày nào Dư lão bản bọn họ cũng băng qua đoạn đường xa như vậy để vào thành mở quán ăn vặt, thật là không dễ dàng.
Hai người không nhanh không chậm đi tới phía trước, trên đường đi, còn hỏi thăm người đi đường. Đi hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tìm được nhà của Thường Nhạc trong thôn Ngưu Đầu.
Có một chuyện khiến cho Mễ ca nhi và Phúc Bá kinh ngạc, đó là Dư lão bản chỉ đang ở trọ tại nhà tiểu nhị của hắn, nhà của Thường Nhạc.
"Hai vị tìm ai?" Thường gia gia phát hiện có hai người lạ đang đứng ở trước cửa, ông đi ra, hỏi.
Mễ ca nhi tiến lên một bước, hỏi: "Lão nhân gia, xin hỏi nơi này có phải là nhà của Dư lão bản, Dư Thanh Trạch không?"
Thường gia gia gật đầu: "Phải, hai vị là?"
Mễ ca nhi cười nói: "Lão nhân gia, ta là gia nhân của Thái phủ ở thành nam, Mễ ca nhi. Vị này là Phúc Bá, lúc trước từng vinh hạnh được Dư lão bản dạy một số cách làm cháo, Nhị thiếu gia nhà bọn ta rất thích. Hôm nay nghe nói Dư lão bản bị thương, gia chủ đã đặc biệt phân phó bọn ta đến hỏi thăm."
Thường gia gia chưa từng gặp Mễ ca nhi và Phúc Bá, nhưng ông đã từng nghe Thường Hạo kể lại. Vừa nghe là bọn họ, ông lập tức mời bọn họ vào nhà: "Bọn họ lên núi rồi, lát nữa sẽ về, hai người mau vào nhà ngồi đi. Trời nóng như vậy, thật vất vả hai người phải đến đây một chuyến."
Mễ ca nhi và Phúc Bá cùng đi vào.
Mễ ca nhi cười nói: "Ngài khách khí rồi, Dư lão bản bị thương, bọn ta nên đến thăm mới phải. Còn đây là một chút tâm ý của gia chủ, xin hãy nhận lấy." Mễ ca nhi đưa giỏ cho ông, bên trong là thịt cá và lễ vật mà bọn họ mang đến.
"Hầy! Các ngươi đến đây chơi được rồi, mang theo lễ vật làm gì? Mau ngồi đi, ta rót nước cho các ngươi." Thường gia gia đặt giỏ lên cái ghế kế bên, ông đi xuống nhà bếp, lấy nước sôi để nguội đổ vào hai cái ly, chờ bọn họ uống xong, ông bưng thêm hai chén trâu cổ cho bọn họ.
"Nào, ăn hai chén trâu cổ đi, mát lắm."
"Đây là gì?" Mễ ca nhi nhìn những viên thạch trong suốt như thuỷ tinh trong chén, kinh ngạc hỏi. Lại có thêm một món mới!
Hai mắt của Phúc Bá cũng rực sáng nhìn vào trong chén.
"Đây là trâu cổ, các ngươi mau nếm thử, có thể giúp bớt nóng." Thường gia gia nói.
Hai người tò mò múc một muỗng ăn thử, cảm giác mát lạnh tức khắc lan tràn từ khoang miệng đến đại não, thật sự rất mát mẻ. Ăn xong một chén, cả người thoải mái hẳn lên, ngay cả đầu óc bị nóng đến choáng váng cũng tỉnh lại, sự mệt mỏi khi đi đường hơn nửa canh giờ cũng được giảm rất nhiều.
"Mùi vị rất ngon! Thường lão ca, trâu cổ này được làm bằng gì vậy?" Phúc Bá ăn xong, ông theo bản năng nghề nghiệp hỏi.
Thường gia gia cười nói: "Chỉ là một ít dã vật trong núi, A Trạch biết cách làm. Chờ nó trở về, ngươi có thể hỏi nó."
Món này sẽ được bán, về việc có nên nói cho Mễ ca nhi và Phúc Bá biết hay không, thì phải để cho Dư Thanh Trạch quyết định, Thường gia gia hiểu rất rõ điều này.
Không nhận được đáp án, Phúc Bá cũng không thất vọng, món ăn đặc biệt như vậy, nói không chừng, Dư lão bản sẽ bán. Vì vậy, dĩ nhiên không thể tuỳ tiện tiết lộ cách làm, nhưng ông lại càng tò mò hơn.
Ông cười đáp: "Được."
Thường gia gia trò chuyện với hai người một hồi, thấy thời gian không còn sớm, ông đứng lên đi vo gạo nấu cơm. Phúc Bá định phụ ông, nhưng lại bị ông ngăn cản: "Sao có thể để ngươi làm được? Ngươi cứ ngồi đi, chờ bọn họ về, sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị hoàn toàn mới."
Phúc Bá động tâm: "Là tay nghề của Dư lão bản?"
Thường gia gia cười ha ha, đáp: "Ta cũng không rõ lắm, đến lúc đó sẽ biết, lão đệ ngươi chỉ cần chờ thôi."
Trong núi, Thường Nhạc nhìn Dư Thanh Trạch đang không ngừng hái mấy đoá hoa màu vàng nhạt giống như hoa cúc, cùng với một loại nấm màu trắng, y đứng một bên nhìn mà nôn nóng vô cùng.
Thường Hạo phiên dịch: "Dư đại ca, ca của ta nói thứ này không thể ăn. Trước kia từng có người ăn rồi, ăn xong thì toàn thân vừa đỏ vừa ngứa, còn nổi mụn nước, thứ này chắc chắn có độc."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Có phải hắn hái về rồi trực tiếp nấu lên không?"
Thường Nhạc gật đầu.
Dư Thanh Trạch nói tiếp: "Thứ này gọi là nấm tuyết, phải phơi khô mới ăn được. Còn nếu muốn ăn trực tiếp, ít nhất phải ngâm trong nước ba khắc mới được. Nếu không, cứ để như vậy ăn, sẽ khiến cho da bị ngứa. Tuy nhiên, đây là thứ tốt, tư âm nhuận phổi, vô cùng dinh dưỡng, so với vỏ cây tùng, lá trà, mộc nhĩ, nó còn tốt hơn nhiều."
Hai huynh đệ nghe xong đều ngây người.
Thường Hạo mở to đôi mắt nhỏ của mình: "Tốt như vậy sao?"
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Thật sự rất tốt, vì vậy, các ngươi mau phụ ta hái mấy cây nấm này đi, còn phải về sớm."
Hai người nghe vậy, lập tức bắt tay vào hái nấm. Không quản nó có độc hay không, nếu Dư đại ca đã nói nó là thứ tốt, vậy chắc chắn nó thật sự là thứ tốt.
"Hái mấy cây to thôi, mấy cây nhỏ thì giữ lại, chờ bọn chúng trưởng thành rồi quay lại hái." Dư Thanh Trạch dặn.
"Cái này cũng có thể bán lấy tiền sao?" Thường Hạo vừa hái vừa hỏi.
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Có thể bán, nhưng không cần bán vội, chúng ta sẽ giữ lại cho nhà mình ăn trước."
Tuy có rất nhiều nấm tuyết trong khu rừng này, số lượng vẫn không đủ để bọn họ hái liên tục, vẫn nên giữ lại cho mình ăn trước. Hơn nữa, người dân ở đây không biết cách ăn thứ này, cũng không biết được giá trị thật sự của nó, phỏng chừng sẽ không bán được giá tốt, phải đem đi chế biến rồi bán ra thì mới có hiệu quả.
Cơ mà, sau khi hái xong ở núi này, hắn có thể vận động thôn dân đi tìm, rồi bọn họ sẽ tới mua. Dù sao, người dân ở đây đều không cho rằng thứ này ăn được, chắc là sẽ không có người nào tới cạnh tranh.
Dư Thanh Trạch yên lặng suy nghĩ về tương lai, thầm cảm khái, hôm nay lên núi quả là một quyết định đúng đắn, không chỉ đào được hai búp măng, mà còn phát hiện ra lá thần tiên. Thường Nhạc hái được nửa giỏ nấm, còn hái được một giỏ mộc nhĩ, có điều, kinh hỉ lớn nhất vẫn là phát hiện ra nấm tuyết!
Từ khu rừng này đến con suối nhỏ ở bên dưới, nấm mọc rất nhiều, lại còn ẩm ướt, các loại nấm khác nhau trải dài thành một hàng.
Trong lúc hắn đang hái mộc nhĩ, tình cờ phát hiện một đoá nấm tuyết, lập tức kinh hỉ. Sau đó, hắn còn hỏi Thường Nhạc, thứ này có còn không, vì vậy mà Thường Nhạc mới dẫn bọn họ đến khu rừng này.
Nơi này, chính là một cánh đồng nấm tuyết!
Dư Thanh Trạch có cảm giác như vừa trúng được năm trăm vạn, kinh hỉ này thật sự rất lớn.
Ở kiếp trước, đa phần nấm tuyết được người ta tự trồng và chăm sóc, còn những đoá nấm tuyết mọc hoang như thế này, cực kỳ ít. Những đoá nấm mọc hoang, có thể bán với giá đắt.
Bọn họ ở trong rừng thu hoạch một lượng lớn nấm tuyết, khi thấy sắc trời không còn sớm, bọn họ trở về. Thường Nhạc cõng sọt lớn trên lưng, bên trong chứa đầy sơn trân dị bảo.
Về đến nhà, bọn họ phát hiện Mễ ca nhi và Phúc Bá đến, đều vô cùng kinh ngạc.
Sau khi biết mục đích bọn họ đến, Dư Thanh Trạch cảm kích nói: "Mễ ca nhi, Phúc Bá, cảm ơn hai người, xin hãy thay ta cảm ơn tấm lòng của Thái lão gia."
Mễ ca nhi đồng ý, lại hỏi: "Sao ngươi bị đánh cướp?"
Dư Thanh Trạch đáp: "Trên đường gặp mấy tên côn đồ, rồi dẫn đến đánh nhau."
Mễ ca nhi nhíu mày.
Thường Hạo tức giận nói: "Mễ ca ca, Phúc Bá, các ngươi không biết đâu, gần đây bọn ta liên tục gặp xui xẻo."
Mễ ca nhi hỏi: "Xui xẻo như thế nào? Không phải buôn bán rất tốt sao?"
Thường Hạo giơ ngón tay, bắt đầu kể lại với Mễ ca nhi: "Ta sẽ nói cho ngươi nghe, từ lúc quán ăn vặt của bọn ta khai trương cho đến nay. Đầu tiên là có người đến nhà bọn ta trộm bánh ướt, mấy ngày sau, lại có người tới phá rối, tự dưng bỏ sâu vào mì lạnh của bọn ta, còn nói mì lạnh của bọn ta không sạch sẽ, ngươi nói xem có đáng giận hay không?! Qua ngày hôm sau, bọn ta đang trên đường về nhà, lại gặp phải bọn cướp, Dư đại ca vì bảo vệ bọn ta mới bị thương, còn bị trúng rất nhiều gậy của bọn chúng, trên lưng toàn là vết bầm, vai còn bị chém một đao, vết thương rất lớn, cánh tay nhấc không nổi."
Nói xong, Thường Hạo còn giang tay miêu tả độ dài của vết thương.
Dư Thanh Trạch đang rửa mặt, nghe những gì Thường Hạo nói, khóe miệng hơi cong lên. Tiểu bá vương này, đôi lúc lưu manh cũng có chỗ tốt, đến thời khắc mấu chốt, có thể mang đến kinh hỉ ngoài ý muốn.
Tỷ như hiện tại.
Các tin tức trên đường rất dễ linh thông, từ khi nghe được cuộc trò chuyện của Mễ ca nhi và Phúc Bá, hỏi thăm các lão bản gần đó, với các tiểu lão bản bán hàng rong. Hắn đã biết rất nhiều thông tin, thân phận của Thái gia ở huyện thành ra sao, hắn đã nắm được đại khái, là một nhân vật mà hắn hoàn toàn không ngờ đến.
Có điều, nếu có thể giữ được mối quan hệ tốt với bọn họ, việc làm ăn sau này của hắn, nói không chừng sẽ có được sự trợ giúp lớn.
Mễ ca nhi nghe vậy, y và Phúc Bá nhìn nhau, hỏi: "Các ngươi chỉ mới khai trương mười ngày thôi phải không?"
Thường Hạo gật đầu, nhóc thở phì phì, trầm giọng đáp: "Hai ba ngày đầu thường xuyên gặp mấy chuyện kỳ quái. Bọn ta chỉ muốn an phận làm sinh ý nhỏ thôi, vậy mà tại sao khó như vậy?!"
Lúc này, Dư Thanh Trạch đi tới, quăng một cái khăn ướt lên mặt nhóc, bật cười: "Mau đi rửa mặt đi, mặt dính toàn bùn, nhìn như con khỉ."
Ba người ở trên núi chui tới chui lui, không thể tránh khỏi mặt dính đầy bùn, nhìn như một con khỉ.
Thường Hạo cười hì hì, cầm khăn chạy đi, Dư Thanh Trạch nói với hai người: "Phúc Bá, Mễ ca nhi, hôm nay các ngươi tới thật đúng lúc, có lộc ăn."
Chủ đề mà Phúc Bá quan tâm nhất là việc nấu nướng, ông lập tức hỏi: "Ngươi định làm món gì mới sao?"
Dư Thanh Trạch nói: "Cho các ngươi nếm thử tay nghề nấu nướng của ta."
Tâm của Phúc Bá ngứa ngáy: "Ta có thể đứng bên cạnh xem không?"
Những người có tay nghề cao thường sẽ không biểu diễn quá trình chế biến món ăn ở trước mặt người khác, trù nghệ cũng là tay nghề. Hơn nữa, có rất nhiều phương pháp chế biến đặc biệt, Phúc Bá hỏi như vậy là tôn trọng Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch gật đầu: "Không thành vấn đề."
Phúc Bá cao hứng đi theo Dư Thanh Trạch vào bếp.
Thường Nhạc bảo Thường Hạo ở lại tiếp Mễ ca nhi, sau đó, y cũng vào nhà bếp.
Thân là đồ đệ chính tông, sao có thể không ở bên cạnh sư phụ được?!
Mễ ca nhi bọn họ mang đến rất nhiều đồ ăn, có cá, có gà, còn có thịt heo và đậu hủ. Dư Thanh Trạch thấy vậy, cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của bọn họ, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng mang đến.
Nhìn đậu hủ và cá, Dư Thanh Trạch quyết định sẽ làm món canh đầu cá nấu với đậu hủ. Còn dư lại thân cá, vừa hay hai hôm trước hắn mới làm cải chua, bây giờ có thể ăn được rồi, cũng có thể làm món cá hầm cải chua.
Sau đó là món gà tiềm ớt hiểm, mấy hôm trước, Thường gia gia có bắt được vài con ốc nước ngọt ở dưới mương và dưới suối, chỉ cần rửa sạch bùn là có thể ăn. Hắn có thể làm món ốc xào cay, lại thêm một đĩa cải thìa, bấy nhiêu đó đủ dùng để đãi khách rồi.
Dư Thanh Trạch bắt đầu, thủ pháp lưu loát xử lý cá, cạo vẩy, mổ nội tạng, xử lý xong thì chặt đầu cá, ướp gia vị, còn thân cá thì cắt thành khứa.
Thường Nhạc làm trợ thủ, dựa theo phân phó của Dư Thanh Trạch mà chặt đùi gà và ức gà thành từng khúc. Sau đó, y cũng ướp gia vị, tiếp theo là chuẩn bị cải chua, rửa sạch ốc nước ngọt, chuẩn bị một số nguyên liệu nêm nếm.
Để cho Thường Nhạc có thể quan sát toàn bộ quá trình nấu ăn, đến khi chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu, Dư Thanh Trạch mới bắt đầu làm. Thường Nhạc nhóm lửa, Dư Thanh Trạch nấu ăn, vừa làm, vừa giải thích từng bước cho Thường Nhạc nghe.
Toàn bộ quá trình, Phúc Bá luôn đi theo Dư Thanh Trạch, ông không nói gì, mà chỉ quan sát động tác của hắn. Trình tự từng bước như thế nào, mỗi bước xử lý như thế nào, ông tập trung nhìn kỹ. Vì không biết Dư Thanh Trạch làm ra thành phẩm có mùi vị ra sao, nên ông chỉ có thể tận lực nhớ kỹ từng bước.
Món gà tiềm ớt hiểm đầu tiên đã hoàn thành, Phúc Bá nhìn từng thớ thịt xốp giòn nằm ngay ngắn trong nồi nước lèo màu hoàng kim, còn được phủ đầy ớt đỏ. Ông nhịn không được, nuốt nước miếng.
Dư Thanh Trạch đưa cho Phúc Bá một đôi đũa, cười nói: "Ngài nếm thử xem."
Phúc Bá vốn rất muốn nếm thử, nghe vậy, ông vui vẻ cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng.
Cảm giác đầu tiên khi cho vào miệng là cay xé lưỡi, tiếp đến là thịt gà, vừa xốp giòn, vừa mềm mại, mùi thơm của thịt gà tràn đầy trong khoang miệng. Hỗn hợp mặn ngọt cùng cảm giác cay tê dại, cảm giác thoả mãn và đói khát đồng thời được sinh ra.
Cảm giác thoả mãn bắt đầu từ lúc chân chính được nếm thịt, thật sự là vô cùng hạnh phúc. Còn cảm giác đói khát là ăn xong rồi còn muốn ăn nữa, cảm giác bức thiết trong lòng ông càng ngày càng tăng.
Phúc Bá híp mắt, tinh tế nhấm nháp thịt gà trong miệng, thoả mãn vô cùng, ông còn sâu sắc cảm thán: Bản thân đã làm đầu bếp mấy thập niên, vậy mà không biết thịt gà còn có thể chế biến như vậy, thật đáng tiếc.
Cũng may, bây giờ được nếm thử, ông đã biết cách làm ra sao rồi.
"Phúc Bá, thế nào?" Dư Thanh Trạch hỏi. Thật ra, nhìn biểu tình của Phúc bá, hắn cũng đã đoán được đáp án, nhưng vì xuất phát từ sự lễ phép, hắn vẫn phải hỏi.
Phúc Bá thở dài, nói: "Tay nghề của Dư lão bản, lão hủ theo không kịp."
Dư Thanh Trạch cười nói: "Phúc Bá khiêm tốn, *mỹ thực chi đạo bác đại tinh thâm. Chúng ta có thể thử phối hợp các loại nguyên liệu và nghiên cứu cách làm, chắc chắn sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
*ý chỉ thế giới ẩm thực rất rộng lớn, đa dạng, phong phú.
Phúc Bá rất tán thành, ông gật đầu: "Dư lão bản nói rất đúng."
Kế tiếp, Dư Thanh Trạch chiên đầu cá, rồi bỏ vào nồi nước dùng, chỉnh lửa, đợi cho nước sôi thì bỏ thêm vài lát gừng, cho thêm một ít táo đỏ đã nấu chín. Đến khi nước canh sôi, hắn chỉnh lửa nhỏ lại, nấu đến khi nước canh có màu trắng sữa, nhẹ nhàng thả đậu hủ vào rồi đảo đều, cho thêm chút muối, gia vị, chỉnh lửa lớn, đợi vài phút là hoàn thành.
Trong quá trình chờ canh đầu cá đậu hũ chín, Dư Thanh Trạch bắt tay vào xào ốc.
Cuối cùng, sau khi làm xong món cá hầm cải chua, bữa trưa đã chính thức hoàn thành.
Gà tiềm ớt hiểm, ốc nước ngọt xào cay, cá hầm cải chua vừa khai vị vừa trơn mềm, canh đầu cá đậu hủ tươi ngon, cuối cùng là rau cải xanh tươi.
Toàn bộ quá trình chế biến các món này, Phúc Bá đã chứng kiến tận mắt, ông ngửi mùi hương thơm nức mũi toả ra từ đồ ăn, kích thích đến nỗi ông chỉ muốn được ăn ngay.
Mấy món này, Thường Nhạc bọn họ cùng Phúc Bá và Mễ ca nhi giống như nhau, đều là lần đầu tiên được ăn.
Năm người cổ đại chưa bao giờ được ăn nhiều mỹ thực như vậy, đối với mấy món này khen không dứt miệng. Cả đám ăn đến đỏ bừng mặt, môi bị cay đến nỗi sưng đỏ lên, trán đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn không muốn dừng lại.
Đặc biệt là Mễ ca nhi và Phúc Bá, đây là lần đầu tiên bọn họ được ăn một bữa do chính tay Dư Thanh Trạch làm, kinh hỉ và khiếp sợ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tan, được thưởng thức mỹ thực, nhân sinh thật thỏa mãn.
Dư Thanh Trạch nhìn bọn họ, nở nụ cười hài lòng. Hắn đang bị thương, nên không thể ăn quá mặn, dù chỉ ăn được rau xanh và đậu hủ, hắn cũng cảm thấy tâm tình rất mỹ mãn.
Thân là đầu bếp, niềm thoả mãn lớn nhất là cảm giác khi có được thành tựu. Bản thân làm đồ ăn được khách khen, mà những lời khen đó là phản hồi trực tiếp nhất, đồ ăn còn được ăn hết sạch.
Ăn cơm xong, Mễ ca nhi và Phúc Bá còn dư lại dư vị, Thường gia gia tiếp chuyện với hai người, câu được câu không nói chuyện phiếm, Thường Hạo thì hỗ trợ Thường Nhạc dọn dẹp chén đũa rồi mang đi rửa.
Hiện tại đang là lúc nóng nhất của buổi trưa, Mễ ca nhi và Phúc Bá không định về sớm, Dư Thanh Trạch đến nhà bếp, chuẩn bị làm đậu hủ thần tiên.
Hắn nhờ Thường Hạo nấu một nồi nước sôi, cầm mấy vỏ cây lúc nãy vừa nhặt về đem đi đốt. Sau đó, hắn đổ tàn tro vào chậu gỗ, đổ nước vào, đảo đều, cho đến khi đáy nước có tro lắng đọng, hắn đổ nước ra, đợi lát nữa sẽ dùng.
Kế tiếp, hắn cầm mấy cái lá thần tiên mà buổi sáng vừa hái đi rửa, để ráo nước, rồi mới bắt đầu làm đậu hủ thần tiên.
Món đậu hủ này, trước đây Dư Thanh Trạch học nghề, hắn học được từ sư phụ của hắn, cũng là món đặc biệt mà khách sạn của hắn đã ra mắt. Đây là một món đậm chất hương vị dân dã của nông thôn, bởi vì người hiện đại đã bắt đầu tôn sùng thực phẩm xanh, có lợi cho sức khoẻ, nên ở các thành phố lớn, món này rất được hoan nghênh.
Dư Thanh Trạch cắt nhuyễn lá thần tiên rồi bỏ vào chậu gỗ, đổ một lượng nước sôi vừa phải, cho lá vào nồi nước sôi, khuấy cho đến khi nó đặc lại thành dạng sệt. Dùng khăn vải để lọc nước từ lá cây, thay nước mới, rồi lại đổ ra. Sau đó, hắn dùng khăn vải vớt tầng tro trên mặt nước, rồi đổ vào nước lá, đặt chậu gỗ ở một nơi râm mát, chờ cho nó đông lại.
Mễ ca nhi và Phúc Bá ghé vào bàn ngủ trưa, một lát sau, Phúc Bá tìm Dư Thanh Trạch thảo luận về cách làm của mấy món lúc trưa.
Dư Thanh Trạch không có ý định giữ làm của riêng, hắn lập tức nói ra cách làm và một số lưu ý khi nấu mấy món đó cho Phúc Bá nghe.
Hai người bọn họ thảo luận một canh giờ, thấy sắc trời không còn sớm, Phúc Bá và Mễ ca nhi cũng nên trở về rồi.
Tiếp đó, Dư Thanh Trạch còn dạy cho Phúc Bá cách làm của hai món canh bồi bổ thích hợp cho mùa hè. Cuối cùng, lúc gần đi, hắn còn chuẩn bị cho bọn họ hai chén trâu cổ lớn để bọn họ mang về. Ngoài ra, hắn còn cắt một miếng đậu hủ thần tiên lớn mới vừa đông lại, đựng trong một cái chén lớn, cho một ít nước lạnh vào, để cho Mễ ca nhi mang về.
"Đậu hủ thần tiên này nên cắt ra, cho một ít gừng, tỏi và ớt băm, trộn lên là có thể ăn." Sẵn tiện nói cho bọn họ cách ăn như thế nào.
Phúc Bá rất tò mò về món đậu hủ xanh lục này, chỉ tiếc là lúc nãy Dư Thanh Trạch làm, ông không được xem.
Mễ ca nhi lại hỏi Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, quán ăn vặt của các ngươi khi nào mở lại?"
Dư Thanh Trạch khó xử đáp: "Đành chịu thôi, thương thế của ta vẫn chưa lành, còn phải chờ hai ngày."
Thường Hạo ở một bên xen mồm: "Dư đại ca, nếu chúng ta khai trương lại, lỡ gặp chuyện xui xẻo nữa thì sao?"
Dư Thanh Trạch xoa đầu Thường Hạo, hung hăng tán thưởng nhóc, nhưng ngoài mặt vẫn bất đắc dĩ nói: "Nếu lỡ gặp thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo."
Mễ ca nhi và Phúc Bá nhìn nhau, Mễ ca nhi an ủi: "Sẽ có biện pháp mà."
Dừng một chút, Mễ ca nhi lại hỏi: "Dư lão bản, không biết ngươi có đồng ý đến Thái phủ nấu ăn không?"
Dư Thanh Trạch trừng mắt, biểu hiện ra bộ dạng kinh ngạc, hỏi: "Ta sao?"
Mễ ca nhi gật đầu: "Gia chủ của bọn ta rất thưởng thức trù nghệ của ngươi, nếu như ngươi đồng ý, Thái lão gia sẽ vô cùng hoan nghênh ngươi đến Thái phủ làm đầu bếp."
Đây cũng là một trong những mục đích mà hôm nay bọn họ đến.
Dư Thanh Trạch suy xét một hồi, sau đó trịnh trọng đáp: "Vô cùng cảm tạ Thái lão gia đã thưởng thức trù nghệ của Dư mỗ, chỉ là, Dư mỗ vẫn muốn tự mình buôn bán, ở cạnh người nhà của mình."
Lúc nói đến người nhà, Dư Thanh Trạch nhìn qua hai huynh đệ Thường Nhạc, ánh mắt nhu hòa.
Mễ ca nhi tranh thủ hỏi lại: "Ngươi suy nghĩ kỹ xem?"
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Cảm tạ Thái lão gia."
Nghe vậy, Mễ ca nhi biết có khuyên cũng vô dụng, y không nói gì nữa, sau khi cùng Phúc Bá cáo từ xong, trở về.
Tại Thái phủ, trong lúc dùng bữa tối.
Thái lão gia nhìn đĩa thịt cá lớn và một đĩa thức ăn màu xanh lục, hỏi: "Đây là món gì vậy? Còn bên kia, mấy miếng màu xanh kia là gì? Là món mới mà Phúc Bá vừa học sao?"
Mễ ca nhi vừa múc cháo hải sản cho Nhị thiếu gia, vừa đáp: "Bẩm Thái lão gia, món này có tên là cá hầm cải chua, rất đưa cơm, còn món màu xanh lục là đậu hủ thần tiên, rất mát lạnh, là món mà hôm nay Phúc Bá học được từ chỗ Dư lão bản. Ngài nếm thử xem, đảm bảo ăn ngon không thua gì món trâu cổ mà ngài vừa ăn lúc nãy."
"Chà! Học được từ Dư lão bản sao? Vậy ta phải nếm thử mới được." Thái lão gia cầm đũa gắp một miếng thịt cá, vừa ăn vừa gật đầu: "Không tồi, không tồi. Phu lang, Úy Nhi, các ngươi cũng ăn đi."
Nói xong, ông gắp một miếng thịt cá cho phu lang và tôn tử, nhìn bọn họ ăn xong, ông hỏi: "Thế nào?"
Thái lão phu lang ăn xong, cũng gật đầu: "Không tồi, rất mềm."
Nhị thiếu gia Thái Vân Úy cũng gật đầu, tỏ vẻ hương vị không tồi. Tiếp theo, hắn nếm thử món đậu hủ thần tiên, khi cho vào trong miệng, mùi hương thanh mát lan ra, rất mát mẻ, mùi vị cũng rất ngon. Bữa tối ngày hôm nay, hắn ăn khá nhiều.
Lão phu phu Thái gia thấy vậy, trên mặt tràn ngập ý cười.
Ăn cơm xong, Thái lão gia hỏi Mễ ca nhi, Dư Thanh Trạch có đồng ý về làm đầu bếp của Thái gia không.
Mễ ca nhi lắc đầu: "Hắn không đồng ý, còn nói chỉ muốn tự mình làm buôn bán, nhưng có lẽ hắn không làm nổi nữa."
Thái lão gia nghe vậy, lại hỏi: "Sao không làm nổi nữa? Không phải ngươi nói bọn họ buôn bán rất đắt sao?"
Mễ ca nhi lập tức kể lại tất cả những sự kiện mà quán ăn vặt của Dư Thanh Trạch đã gặp phải.
Thái lão gia nghe xong, chau mày: "Bọn họ không mở quán nữa?"
Mễ ca nhi đáp: "Vẫn mở, bọn họ còn phải dựa vào quán ăn vặt để mưu sinh, không mở thì làm sao kiếm sống? Bọn họ nói là hai ngày sau sẽ mở, nhưng nếu lại gặp phải đám ô hợp đó, thì không biết có nên mở quán lại hay không."
Thái lão gia nghe vậy, đen mặt, ông nhìn sắc mặt của tôn tử bảo bối đã bắt đầu hồng hào lên, suy nghĩ một hồi, nói: "Khi nào bọn họ mở quán, ngươi nhớ nói với ta một tiếng, ta sẽ tự mình đến quán ăn vặt của bọn họ để mua đồ ăn."