Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Làm Phi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Làm Phi
  3. Chương : 134

Chương : 134

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Hôm sau thức dậy, Cảnh Phi sai người mời Tịch Lan Vi đến.

Tất nhiên là bởi vì chuyện khối băng khắc kia, Tịch Lan Vi ngồi bộ liễn, không nhanh không chậm mà đi Thư Nhan cung, ven đường gặp cung nhân sôi nổi chào hỏi. Mặc kệ trên thực tế bọn họ cất giấu tâm tư như thế nào, nhìn qua tất cả vẫn đều là cung kính.

Nàng vỗ trán, không có lòng dạ nghĩ về chuyện băng khắc kia, chỉ suy nghĩ về việc Sở Tuyên — không biết bọn họ nghĩ thế nào mà liên lụy đến hắn.

Bên ngoài Tĩnh Trang điện, chúng cung nhân đồng loạt hành đại lễ, sau khi cao giọng thông bẩm, cung cung kính kính mà mời nàng đi vào.

Vào điện, lại là phi tần đồng thời chào hỏi, nàng hơi hoãn khẩu khí, tâm bình khí hòa: "Đều miễn lễ."

Bước thẳng vào vị trí bên phải Cảnh Phi, ngồi xuống, nàng ngáp một cái, có vẻ rất là mệt mỏi, liếc Phương thị đang quỳ gối trong điện, thần sắc bình thản, giọng điệu lười biếng: "Cảnh Phi tỷ tỷ đây là đã điều tra rõ ràng?"

"Phải." Cảnh Phi gật đầu, trên mặt không hề có ý cười, lạnh lùng liếc Phương thị, cứng nhắc phun ra một chữ: "Nói."

"Thần thiếp không dám độc hại hoàng duệ." Phương Sung hoa mang sắc mặt bình tĩnh, cúi đầu lặng im mà quỳ, dứt lời mới nâng mắt lên, liếc Tịch Lan Vi, cười lạnh: "Thần thiếp và Chiêu nghi nương nương trở mặt là thật, nhưng thần thiếp cũng vào cung nhiều năm, dù không vui vì bệ hạ vẫn hết lòng vì Chiêu nghi nương nương cũng tuyệt đối sẽ không sát hại hoàng duệ."

Nàng ta giống như cố tình nhắc đến hai chữ "Hoàng duệ", Tịch Lan Vi nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhìn chăm chú khuôn mặt dù không ít son phấn nhưng vẫn tiều tụy của nàng ta, chốc lát lạnh nhạt mà cười ra tiếng: "Sao bổn cung nghe ra lời của Sung hoa ngươi có ẩn ý? Có chuyện nói thẳng mới phải. Tất cả các phi tần đều ở chỗ này, bổn cung có kiên nhẫn đoán ý tứ của ngươi, nhưng các nàng chưa chắc đã muốn tốn nhiều công sức với ngươi."

Vừa nghe nàng nói như thế, ánh mắt của Phương Sung hoa giương lên, ngước mắt nhìn lại nàng, lạnh lùng nói: "Chiêu nghi nương nương, đứa nhỏ trong bụng ngài là của bệ hạ sao?"

Thế nhưng lại cứ hỏi thẳng ra như vậy.

Tịch Lan Vi cười, giống như bị chọc cười, nhìn Phương thị lại nhìn Cảnh Phi, tiếp theo một lần nữa nhìn về phía Phương thị. Dừng tiếng cười, trong mắt mang theo tò mò, nàng dùng một loại thần sắc hoàn toàn khó hiểu nhìn nàng ta, kiên nhẫn nói: "Bổn cung là Chiêu nghi trong cung, đứa nhỏ này không phải của bệ hạ còn có thể của ai?"

"Ai biết là của ai!" Phương thị tàn nhẫn thản nhiên quát lớn, thanh âm có vẻ sắc nhọn: "Ai không biết khi nương nương về nhà thăm viếng từng lén gặp người khác! Trong thành Trường Dương đều lan truyền như vậy, ném đi mặt mũi thiên gia[1], nương nương còn dám nói đứa nhỏ này của bệ hạ! Nhất định phải chờ đến ngày chân tướng rõ ràng phải không? Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

[1] thiên gia: gia đình đế vương

"Từ đâu ra lời vô lý này!" Tịch Lan Vi chỉ lạnh lùng nghe, Thu Bạch lại nhịn không được, tức giận mắng một câu, ngừng trong chớp mắt lại nói: "Lời đồn ngoài phố, không ngờ Sung hoa nương nương dám mang vào trong cung nói! Đến tột cùng là thật hay giả, nương nương cho rằng trong lòng bệ hạ không có tính toán sao? Hiện giờ Nghiên Phi nương nương ngồi trên Phi vị, có ngự y cẩn trọng chăm sóc, vài phần thật giả trong đó nương nương thật sự không nhìn ra sao?"

"Ai biết nàng ta mê hoặc bệ hạ thế nào!" Phương Sung hoa nói càng không lưu tình, thanh âm cũng áp đảo Thu Bạch: "Sự tình rốt cuộc như thế nào, chư vị đang ngồi đây có thể hỏi thăm người ngự tiền. Đứa nhỏ này của nàng ta - đến tột cùng bệ hạ có để ý hay không, cứ nhìn xem tình trạng là có thể biết được!"

"Đủ rồi." Thanh âm Tịch Lan Vi ngắn ngủi hữu lực, ngăn lại lải nhải chỉ trích của nàng ta, hơi nén giận, bình thản hỏi nàng ta: "Bổn cung chỉ hỏi ngươi, chuyện khối băng khắc kia là ngươi làm phải không?"

Phương Sung hoa hơi do dự, phút chốc, cắn răng một cái, vẫn thừa nhận: "Phải!"

Nghe ra hơi có chút hiên ngang lẫm liệt.

"Được, vậy bổn cung lại hỏi ngươi..." Nàng lại nở nụ cười: "Là bởi vì cho rằng đứa nhỏ này không phải hoàng duệ nên ngươi mới thêm hương nước, có phải hay không?"

"Phải!" Lần này, Phương Sung hoa trả lời rất nhanh, vô cùng kiên quyết.

Ý cười trên mặt Tịch Lan Vi càng sâu, gật đầu, tiếp tục nói: "Ngươi cảm thấy đứa nhỏ này không phải hoàng duệ, là bởi vì đi ngự tiền dò hỏi tin tức, đúng không?"

Phương Sung hoa môi đỏ vừa động, có thể nhìn ra một chữ "Phải" tới bên miệng, rồi lại hung hăng nuốt lại. Sau một lúc lâu, đơn giản là ngậm miệng không nói.

Vẫn còn có chút đầu óc, rốt cuộc không cứ thế mà thừa nhận tội danh giám thị đế vương.

Tuy nhiên nàng ta thừa nhận hay không cũng đã không quan trọng, Tịch Lan Vi khẽ cười nhạt, chuyển hướng qua Cảnh Phi, thong thả ung dung mà nói: "Trước tiên Phương thị sát hại hoàng duệ, sau lại ố uế sự trong sạch của thần thiếp... Lại còn đi ngự tiền hỏi thăm tin tức, cũng là mới vừa rồi chính miệng nàng ta thừa nhận, mọi người ngồi đây đều nghe rõ." Đứng lên, Tịch Lan Vi ôn hòa mỉm cười, nhún gối phúc thân: "Còn mời Cảnh Phi tỷ tỷ phán xét, cho thần thiếp và hoàng duệ trong bụng một câu trả lời."

Khi nói chuyện mang theo ý khinh thường, làm cho mọi người ngồi đây cảm thấy, lời đồn lan khắp nơi, nàng ta còn dám một mực khẳng định đây là hoàng duệ, kiêu ngạo ương ngạnh như thế, thật là ngu xuẩn.

Không để ý tới tâm tư của người khác, Tịch Lan Vi thản nhiên đứng yên, chờ Cảnh Phi lên tiếng. Cảnh Phi liếc nhanh Phương thị, hộ giáp nhẹ gõ một cái lại một cái lên mặt bàn, giống như cân nhắc, đến tột cùng phạt nàng ta như thế nào mới được.

"Dám thương tổn hoàng duệ... Tất nhiên là không thể tha thứ được." Ngón tay nàng ta rời mặt bàn, nhẹ vỗ trán, mày đẹp hơi nhíu, lại than thở: "Bổn cung sẽ xin ý chỉ của bệ hạ, phế phân vị Sung hoa của nàng ta, giáng xuống Bảo lâm, đóng cửa ăn năn." Nói xong, mặc kệ trong điện tĩnh lặng trong nháy mắt, nàng ta nhìn về phía Tịch Lan Vi, mang theo ba phần ý cười dò hỏi ý tứ nàng: "Nghiên Phi muội muội, muội cảm thấy như thế nào?"

"Nghe theo tỷ tỷ." Tịch Lan Vi nhẹ nhàng đáp, bộ dáng hoàn toàn lười tốn tâm sức: "Thần thiếp có thai, không có tâm tư suy nghĩ nhiều. Cảnh Phi tỷ tỷ chấp chưởng hậu cung nhiều năm, quyết định tất nhiên không sai..."Hơi dừng lại cân nhắc, ý cười càng sâu: "Còn phải đa tạ tỷ tỷ rộng lượng, đã không thật sự phế nàng ta, lại không thấy máu, xem như tích đức cho hoàng duệ trong bụng thần thiếp."

Ý cười rõ ràng, trong mắt nàng hàm chứa lòng biết ơn, Cảnh Phi nghe xong cũng cười, mang theo một chút tỉnh ngộ, suy nghĩ lại nói: "Tích đức... Nhưng thật ra nhắc nhở bổn cung. Như vậy đi, không bằng Phương thị ngươi vì hoàng duệ của Nghiên Phi sao chép kinh văn, xem như cầu phúc cho đứa nhỏ, cũng coi như là tạ tội."

Phi tần trong điện nhìn chăm chú, sắc mặt Phương thị trắng bệch, rất không cam lòng, rốt cuộc lại không thể mở miệng phản kháng. Cánh tay run nhè nhẹ, nàng ta quỳ sát đất bái lạy, khẽ đáp: "Vâng, thần thiếp tuân chỉ."

...

Hoàng đế đồng ý thỉnh cầu của Cảnh Phi, tất cả làm theo ý tứ của nàng ta.

Ước chừng ở trong mắt người ngoài, trong cung hai người ở Phi vị thật là hòa thuận thân thiết, một người an tâm dưỡng thai, một người khác tận tâm tận lực mà che chở cái thai này.

Hòa thuận này tất nhiên là phải duy trì. Cảnh Phi cố ý làm cho nàng xem, nàng cũng vui vẻ làm cho Cảnh Phi tin tưởng rằng nàng ta làm rất tốt.

Như thế mới làm cho Cảnh Phi tiếp tục cảm thấy tất cả đều ở trong khống chế, miễn cho nàng ta sinh lòng phòng bị, lại xảy ra biến số.

"Chỉ cần là Thư Nhan cung tặng đồ tới, nhất định phải tiếp nhận. Tiền thưởng vẫn không cần cho nhiều, nhưng lời nói thì không thể thiếu." Nàng nhắc nhở Tiểu Sương, khẽ cười nói: "Nàng ta muốn tỏ ra tốt đẹp thì tùy ý nàng ta, để cho nàng ta cảm thấy bổn cung thật sự tin nàng ta, mỗi bước đi đều bị nàng ta dắt đi, tới ngày đó cũng để mặc cho nàng ta xâu xé."

Trong lời nói lộ ra mấy phần lạnh lẽo, lại như là thờ ơ lạnh nhạt khinh miệt. Tịch Lan Vi ngưng thần, nghĩ trong điện kia kẻ xướng người hoạ, trong lòng lạnh lẽo càng sâu.

Cảnh Phi rốt cuộc là người ngoài, tính kế ra sao đều không đến mức khiến nàng lạnh tâm, nhưng người bên cạnh...

Hít một hơi thật sâu, Tịch Lan Vi lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều.

Tay rụt vào trong tay áo, nàng sờ soạng quẻ xăm kia, lại không xem mặt viết quẻ xăm, chỉ lật qua xem mặt trái giải xăm.

Mười sáu chữ cứng cáp hữu lực, lúc ấy xem ra ý tứ mơ hồ, hiện tại lại rất rõ ràng: "Bảo vật trong đá, người khác không biết. Đối đãi rõ ràng, giúp hết sức mình."

Rốt cuộc chỉ số ít người biết đến tột cùng đứa nhỏ này có phải hoàng duệ hay không. Hiện nay... Tình thế là loạn thật sự, giữa Hoàng đế và Trương gia tồn tại một ván cờ, cộng thêm Sở Tuyên không biết tại sao lại bị cuốn vào.

Nói không nóng lòng là giả. Từng cho rằng có thai là một thể vị khác, mười tháng hoài thai, mỗi một ngày đều sinh cảm thụ tốt đẹp, cảm thụ đứa nhỏ ở trong bụng dần dần lớn lên.

Hiện giờ, lại bị tình thế lúc này khiến cho không thể không phiền loạn, càng thêm cảm thấy mười tháng thật sự quá dài, ước gì ngày mai liền nhanh chóng sinh hạ đứa nhỏ này, nhanh chóng khiến Cảnh Phi ra tay, nhanh chóng kết thúc mọi việc.

"Vì sự bình an của con..." Nàng vỗ về bụng nhỏ, nỉ non nói, chốc lát lại nhợt nhạt cười, như nói chuyện với hài tử, lại như an ủi chính mình: "Thôi thôi... Chỉ là lại nhiều thêm mười tháng, mẫu thân cũng có thể nhẫn. Con an ổn mà lớn lên, không cần sợ hãi gì cả, đều có phụ mẫu vì con xử lý thỏa đáng."

Sinh mệnh nho nhỏ trong bụng hình như cử động một chút, như là đáp lại nàng. Ý cười của nàng không tự giác mà lại thêm một chút, tức khắc phiền loạn không còn, cảm thấy hỗn loạn như thế nào cũng đều đáng giá.

...

Nửa đêm yên tĩnh, giống như có tiếng va chạm mỏng manh ở mép giường. Tịch Lan Vi ngủ say, tuy có phát hiện, nhưng lại không có sức lực mở mắt, nhăn mày, chưa kịp nghĩ nhiều lại ngủ say.

Cho đến sáng sớm tỉnh lại, mở to mắt, tay sờ xung quanh, sờ đến một vật, lạnh lạnh, trên có điêu khắc.

Cầm ở trong tay, nhìn thấy là một cái túi thơm bằng ngọc[2], rõ ràng là được điêu khắc từ viên đá nguyên vẹn, hai tầng trong ngoài đều điêu khắc sơ sài, họa tiết hoa cỏ lại rất rõ ràng.

[2] túi thơm ngọc

Tận cùng bên trong có đặt một tờ giấy Tịch Lan Vi nhíu nhíu mày mở bao lấy tờ giấy ra mặt trên chỉ có bốn chữ

Tận cùng bên trong có đặt một tờ giấy, Tịch Lan Vi nhíu nhíu mày, mở bao, lấy tờ giấy ra, mặt trên chỉ có bốn chữ...

Bảo trọng, cáo từ.

Hắn... Rời đi?

Không biết là Hoắc Kỳ an bài hay là hắn tự chủ trương, cũng không biết lần "Cáo từ" này, ngoại trừ rời khỏi nàng, hay còn có việc khác phải làm.

Chỉ là... một lần rời đi trước, hắn giáp mặt nói cáo từ, lúc này đây lại là vô thanh vô tức như vậy, trong đêm khuya yên tĩnh lặng lẽ rời đi.

Là cảm thấy gặp nhau chỉ thêm phiền toái mà hổ thẹn sao?

Nàng không tự giác mà đoán tâm tư của Sở Tuyên, ngẩn ra giây lát, hóa thành buồn bã thở dài.

...

"Nương nương." Cửa bị gõ, âm thanh của Tiểu Sương truyền vào trong tai. Tịch Lan Vi lên tiếng, cho nàng ấy tiến vào nói.

Giản Tiểu Sương vào điện, phúc thân, mày đẹp hơi nhíu, lấy lại bình tĩnh, bẩm nói: "Phương Bảo lâm đã xảy ra chuyện... Nói là, nói là nửa đêm bỗng nhiên phát điên, khóc lóc kêu la muốn gặp bệ hạ, mấy thái giám cùng nhau kéo cũng không kéo được nàng ta. Nên bọn họ cũng không dám trực tiếp đi Tuyên Thất điện, mất một hồi lâu mới trói được người lại, nhưng nghe nói... Nàng ta hồ ngôn loạn ngữ, hình như nhắc tới nương nương, cũng nhắc tới Sở đại nhân..." Nàng ấy ngừng lại một chút, mày càng nhíu chặt, hạ thanh âm xuống thấp, rồi nói tiếp: "Hiện tại... Bệ hạ đã đi đến bên kia."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6128 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5560 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5251 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5090 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4879 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4835 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter