Chương 8
Editor: Rii
————————————
Đôi mắt của Cố Sanh Sanh phát sáng, vội hỏi: "Bất quá cái gì?"
Thẩm Vọng nói: "Tôi muốn đi tắm."
Sốt cao làm toàn thân của Thẩm Vọng đều là mồ hôi, tuy rằng hiện tại đã về đông, nhưng một người có thói quen sạch sẽ như hắn không chịu nổi trên cơ thể mình có một chút mồ hôi hay bụi bặm nào.
Cố Sanh Sanh "A" một tiếng, khó xử nói: "Nhưng anh vẫn còn phát sốt mà. Nếu anh tắm rửa thì sẽ làm cho bệnh nặng thêm, mà nếu bệnh nặng thêm thì chỉ có thể uống cháo loãng, mà nếu anh chỉ uống cháo thôi thì sẽ không có đủ dinh dưỡng, anh không thể ngồi dậy, bệnh cũng không thể nào khỏi được....."
Một vòng lẩn quẩn.
Thẩm Vọng một câu đánh gãy lời cô nói: "Cô muốn ngủ dưới sàn?"
".....Không muốn." Cố Sanh Sanh ủ rũ cụp đuôi.
Khóe môi Thẩm Vọng gợi lên một nụ cười đắc chí, lại nghe được câu tiếp theo của Cố Sanh Sanh: "Nhưng tôi cũng không muốn để anh sinh bệnh."
Cả người Thẩm Vọng cứng đờ. Chân thành mà nói, những lời này giống như có một con mèo nhỏ ở trong lòng cào nhẹ một phen, mềm mại mà dễ chịu.
Không đợi Thẩm Vọng hồi thần, Cố Sanh Sanh tự giác lăn ra khỏi lồng ngực Thẩm Vọng. Cô chậm rì rì dịch ra khỏi cái chăn, một bàn tay vẫn còn lặng lẽ nắm lấy vạt áo Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng hoàn hồn, bẻ cái móng vuốt kia ra khỏi vạt áo mình: "Cút xuống dưới."
"Tôi không muốn." Cố Sanh Sanh thực không có cốt khí* mà nói: "chờ khi nào anh hết sốt, tôi tắm cho anh có được không?"
*Cốt khí (骨气): khí phách, can trường, tinh thần bất khuất.
Ngữ điệu mềm mại, âm cuối như mang theo một cái móc nhỏ móc vào lòng hắn, như này thì người đàn ông nào có thể cự tuyệt cô được?
Thẩm Vọng nói: "Cô qua đây."
"A?" Cố Sanh Sanh cho rằng mình đã thuyết phục được hắn, kinh hỉ* mà thò sang.
*Kinh hỉ: Kinh: kinh ngạc; hỉ: vui mừng. Kinh hỉ: chuyện vui bất ngờ.
Cô cách một cái chăn cúi đầu nhìn Thẩm Vọng, sợi tóc lành lạnh nhẹ cọ qua gương mặt Thẩm Vọng, mang theo tường vi hương nhàn nhạt tỏa ra trong không khí.
Thẩm Vọng đột nhiên nắm lấy cằm của cô, hô hấp nóng rực phả ra, tiếng nói lương bạc không chút độ ấm: "Đừng có mà làm nũng với tôi. Nếu không......"
Ngữ khí của Thẩm Vọng hơi hơi khựng lại, ngón cái theo bản năng vuốt ve, xúc cảm dưới ngón tay kì lạ khác thường.
Cố Sanh Sanh đột nhiên hất tay hắn ra. Nệm đột nhiên chấn động, cô bắn ra như một con thỏ bị giật mình.
Cố Sanh Sanh đỏ mặt tía tai, ồn ào nói: "Anh làm gì vậy? Đột nhiên lại niết cằm người khác!"
Sắc mặt của Thẩm Vọng cũng rất khó coi. Xúc cảm khác thương kia giống như bỏ thêm vật gì đó vào, dường như đang nhắc nhở hắn, nữ nhân này không chỉ ngu xuẩn ác độc, mà còn có một gương mặt rẻ mạt đã qua chỉnh sửa.
Cố Sanh Sanh soi gương, ngón tay khẽ sờ sờ cằm, may mà không bị niết hỏng.
Cố Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm, mà trong lòng lại lã chã rơi lệ: Quá xá là xấu luôn, nhìn một lần khóc một lần, càng nhìn càng thấy xấu.
Thẩm Vọng lạnh lùng nói: "Sửu bát quái, cô lại đây."
Cố Sanh Sanh dậm chân: "Anh mới là người xấu! Anh xấu nhất á!"
Ngoài cửa sổ đột nhiên nổ ra tiếng sấm.
Cố Sanh Sanh run bần bật, oa oa khóc thành tiếng: "Oa oa oa oa anh không có xấu, anh không xấu, tôi mới xấu oa oa......"
Một tiếng cười trầm thấp mê người vang lên. Cố Sanh Sanh theo bản năng quay đầu lại, mà Thẩm Vọng mặt vô biểu tình, tựa như tiếng cười kia là ảo giác do cô tạo ra vậy.
Giọng điệu hắn trầm ổn, tựa hồ đang ra lệnh: "Không cho cô khóc, qua đây."
Ngữ khí Thẩm Vọng không chút để ý, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được uy áp tối thượng làm cho họ không dám phản kháng.
Cố Sanh Sanh nghẹn lại tiếng khóc, nấc một tiếng. Cô tiêu cực chống cự: "Không qua, anh nói tôi xấu oa oa oa...."
Thẩm Vọng không kiên nhẫn nói: "Cô lại khóc thêm một tiếng nữa, đêm nay ngủ dưới sàn."
"Tôi vốn dĩ ngủ sàn nhà.....Ách, anh, anh cho tôi ngủ trên giường sao?" Cố Sanh Sanh chậm nửa nhịp, phản ứng lại câu nói của hắn, giọng cô cất cao lên.
Thẩm Vọng có chút ảo não, mới vừa rồi đại não hắn dường như chưa kịp hoạt động thì đã buột miệng thốt ra câu nói kia: "Câm miệng, cô xuống sàn ngủ."
"Tôi muốn ngủ trên giường, tôi muốn ngủ trên giường!" Cố Sanh Sanh lộc cộc lộc cộc vọt tới mép giường, xốc chăn lên chui vào, "Thẩm Vọng anh thật......"
"Câm miệng. Cô nói thêm một chữ nữa thì cút xuống dưới." Giọng Thẩm Vọng lạnh như băng, "Tắt đèn."
Cố Sanh Sanh kinh ngạc: "Sao anh biết tôi chưa tắt đèn?"
Thẩm Vọng nâng cánh tay lên, Cố Sanh Sanh bang một tiếng tắt đèn, lùi người vào trong ổ chăn nằm xuống. Lúc này cô ngoan ngoãn như một con chim nhỏ, một tiếng cũng không dám nói.
Tai Thẩm Vọng đã được thanh tịnh, an an tĩnh tĩnh mà ngủ.
Cố Sanh Sanh sột soạt lăn lộn. Cô duỗi đôi chân lạnh băng của cô dán lên chân Thẩm Vọng. Thể chất cô vốn suy nhược sợ lạnh, mà trên người Thẩm Vọng nóng bỏng, viêm dương chi khí cuồn cuộn không dứt,
Chân của Cố Sanh Sanh dần dần ấm lên, thấy Thẩm Vọng vẫn không nhúc nhích gì, lương tâm lại sinh ra một tia áy náy, liền chọc chọc cánh tay cảu Thẩm Vọng, cầu nói chuyện: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi nói một câu có được không?"
"Không được."
Cố Sanh Sanh nhỏ giọng: "Cho tôi nói một câu, ngày mai tôi làm thịt cho anh ăn."
"Bò bít tết." Thẩm Vọng tạm dừng phút chốc, bổ sunh nói. "Cô hôm nay ăn cái này."
"Oa, cái mũi của anh còn thính hơn cả chó nữa!" Cố Sanh Sanh khen tặng.
".....Cô đừng có mơ."
Cố Sanh Sanh phải đáp ứng nấu cho Thẩm Vọng một mâm trứng xào sữa bò mà Thẩm Vọng chưa kịp thưởng thức, mới đổi được cơ hội nói chuyện thứ hai: "Ngày mai tôi muốn đi ra ngoài một chuyến."
Theo giọng nói rơi xuống, nhiệt độ trong chăn nháy mắt hạ xuống trầm trọng. Cố Sanh Sanh đợi cả nửa ngày không có lời nào đáp lại, liền truy vấn: "Có được không? Lâu rồi tôi chưa đi ra được khỏi cửa, muốn đi gặp lại bạn bè của mình. Hơn nữa tôi cũng muốn đi mua một chút hương liệu cho phòng bếp nữa."
Trong bóng tối, sự trầm mặc bao trùm.
Thì ra là vậy. Mấy ngày này cô khác thường, thân cận hắn, đối tốt với hắn, bây giờ hắn coi như đã nhận được đáp án. Buồn cười nhất là, trong nháy mắt hắn đã dao động.
Đến khi Cố Sanh Sanh sắp ngủ mất, tiếng nói lạnh băng rốt cuộc vang lên: "Tùy cô."
Cố Sanh Sanh cao hứng nói: "Vậy thì hay quá! Tôi cũng có thể lấy lại di động của tôi chứ?"
Thẩm Vọng không trả lời cô nữa.
Cố Sanh Sanh trước giờ vẫn lãnh đạm như vậy, Cố Sanh Sanh cũng không suy nghĩ nhiều. Đợi trong chốc lát, cô nghĩ hắn đã ngủ say rồi, liền lặng lẽ duỗi tay, câu lấy ngón tay hắn, thay hắn điều trị thân thể.
Mới đụng tới ngón tay Thẩm Vọng, tay cô liền bị ném ra.
Cố Sanh Sanh hoảng sợ, lúc này cô an phận nhắm mắt lại ngủ, không dám lộn xộn nữa.
_________________________
Buổi sáng mùa đông, ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ phòng bếp, chiếu lên trên tấm thợt. Một đôi bàn tay xoa xoa nhào nặn cục bột trắng tuyết, sau khi bột được nhào cho đến bóng loáng mềm mại, cán dẹp, cắt miếng, kéo sợi, những động tác như nước chảy mây trôi, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Trong nồi canh, nước súp màu đỏ sôi sùng sục, cô đem sợi mì bỏ vào trong nồi. Chờ nước súp trong nồi sôi lên lần nữa, cô rải vào một chút rau cần cắt nhuyễn vào, hương thơm lan tỏa trong không khí, trở nên kì diệu vô vàn.
Lý tẩu chỉ có thể đứng một bên mà nhìn tay nghề của Cố Sanh Sanh, bội phục sát đất: "Phu nhân, chiêu thức của người không kém cạnh gì so với đầu bếp của Thẩm gia đâu! Có điều tại sao sợi mì lại ngắn như thế?"
Cố Sanh Sanh tìm một thứ gì đó úp lại, giữ ấm cho bát mì, cười nói: "Đôi mắt của Thẩm Vọng không tốt, làm như vậy anh ấy có thể dễ dàng ăn hơn."
Sợi mì dài chừng một đốt ngón tay, vừa lúc có thể ăn hết bằng một ngụm.
Lý tẩu bừng tỉnh đại ngộ, vành mắt cũng lặng lẽ đỏ lên. Bà thương lắm người phu nhân thiện lương này, bà chỉ mong thân thể của tiên sinh nhà mình có thể khỏe trở lại, sẽ không uổng công tâm ý này của phu nhân.
Cố Sanh Sanh cũng không biết trong nội tâm của Lý tẩu đang suy diễn cái gì. Cô đích thân bưng mì lên lầu, hoan thiên hỉ địa* đi đổi một tấm vé thông hành.
*Hoan thiên hỉ địa (歡天喜地): vô cùng vui sướng.
Một bát mì trứng cà chua nóng hầm hập, sợi mì được cán đều tay, dai dai thơm nức. Canh là món canh cà chua, đậm đà chua chua, đủ để gợi lên cảm giác thèm ăn của người bệnh lâu ngày. Một chút rau cần đặt ở trên mặt làm cho món ăn càng thêm tuyệt diệu.
Buổi sớm mùa đông, ánh mặt trời chiếu xuống tựa lưu li, chiếu lên mặt lành lạnh. Ăn xong một bát mì nước, ấm tay no bụng, huyết mạch toàn thân khởi động lưu thông, bất quá lại cảm thấy thật thoải mái.
Ăn uống no say, tâm tình tự nhiên sẽ tốt lên. Giữa mày của Thẩm Vọng giãn ra, dựa vào đầu giường tạm nghỉ, không còn gì thoải mái hơn thời khắc này.
Bộ đàm ở mép giường vang lên, truyền ra giọng nói cung kính.
Thẩm Vọng lạnh lùng nói: "Đưa phu nhân ra cửa."
Tay áo bị kéo kéo, tiếng nói kiều nộn của cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Di động, di động!"
Dừng một chút, hắn bổ sung thêm một câu: "Đưa cả di động cho cô ấy."
Cố Sanh Sanh hoan hô nhảy lên, ở trong phòng ngủ chạy tới chạy lui thay quần áo soi gương, giống như lần đầu tiên được ra khỏi cửa, cái gì cũng muốn thật chu toàn.
May mà tâm tình của Thẩm Vọng không tồi, chỉ nhàn nhạt nói: "Lại chạy nữa thì tôi đánh gãy chân của cô, từ nay về sau không cần ra khỏi cửa."
Tiếng lộc cộc trong phòng đột nhiên im bặt. Cố Sanh Sanh lại đổi thêm một bộ quần áo, tính toán: "Tôi thu dọn xong hết cả rồi, bây giờ tôi muốn đi ra ngoài!"
Giọng nói của cô ngập tràn vui sướng, giống như một con chim nhỏ muốn trốn khỏi lồng vàng, một khi đi rồi sẽ không muốn trở về.
Thẩm Vọng vuốt vuốt tay mình, nhớ lại bát mì vừa rồi, từng sợi mì đều cắt thành độ dài thích hợp để ăn, cuối cùng chỉ phun ra một chữ: "Ừ."
Nhưng Cố Sanh Sanh vẫn còn đứng đấy, liên tiếp dặn dò: "Cơm trưa tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, đến bữa thì gọi Lý tẩu, nói bà ấy hâm nóng lại cho anh ăn. Thuốc của anh tôi để ở đây, nhất định phải uống thuốc đúng giờ đấy. Anh có muốn mua gì không, tôi mua về cho anh."
Thẩm Vọng lập tức cảm thấy cô không cần trở về thì tốt hơn: "Không có, cô đi đi."
"Anh ngoan ngoãn ở nhà nha, đợi tối tôi về thì sẽ làm bò bít tết cho anh ăn!" Cố Sanh Sanh để lại một câu, vui vẻ phóng ra ngoài.
Lần này không có gì cản trở, cửa lớn của biệt thự mở rộng. Một chiếc Lamborghini sớm đợi ở ngoài cửa, người cảnh vệ cản nguyên chủ không cho cô ra khỏi nhà không dưới hai mươi lần giờ đây cung kính mở cửa xe ra cho cô.
Cố Sanh Sanh cao quý lãnh diễm vươn ra một bàn tay: "Di động."
Cảnh vệ dùng hai tay trình điện thoại ra, biểu tình ngượng ngùng: "Phu nhân, tôi chỉ là phụng mệnh hành sự thôi."
Cố Sanh Sanh từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, giống như một con mèo nhỏ muốn lột da hổ, ngồi vào trong xe: "Đi Minh Châu chỉnh hình hội sở."
Trong xe có mở điều hòa, hương cam Bergamot* quanh quẩn nơi chóp mũi. Cố Sanh Sanh đung đưa chân, mở điện thoại.
*Cam Bergamot: Cam hương. (Các bạn lên Google để biết thêm chi tiết, mình không biết đây là loại cam gì nữa huhu).
Trong nháy mắt, điện thoại khởi động xong, vô số tin nhắn dồn dập hiện lên trên thanh thông báo, làm di động của cô suýt chút bị đơ.
Cố Sanh Sanh ấn vào mục 'nhắc nhở', gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại cơ hồ được bắt máy trong nháy mắt, truyền ra một tiếng thét chói tai: "Cố Sanh Sanh, rốt cuộc cậu cũng tiếp điện thoại! Cậu chết dí ở đâu vậy chứ? Tớ định báo cảnh sát rồi đấy! Cậu có biết chuyện tiểu tiện nhân Cố Vân Yên đoạt vai diễn của cậu rồi chưa? Cô ta còn........"
Cố Sanh Sanh ngắt lời: "Nửa tiếng sau gặp ở Minh Châu hội sở. Cậu thông báo An Hà giúp tớ luôn nhé."
"Okela, tỷ muội à tâm trạng hôm nay của cậu tốt quá nha!" Tịch Tuyết Nhi lập tức quên đề tài vừa nãy, kích động nói: "Đúng vậy, chúng ta phải chỉnh mặt cho thật xinh đẹp, còn sợ đấu không lại đám tro tàn như Cố Vân Yên kia à? Bất quá không phải lần trước cậu mới chỉnh mũi xong à? Hôm nay cậy định chỉnh chỗ nào? Gần đây thịnh hành kiểu mũi như bướu lạc đà đấy, chúng ta làm thử một cái nha?"
Cố Sanh Sanh trực tiếp cắt lời của cô: "Cậu thông báo cho An Hà giúp tớ."
Tịch Tuyết Nhi liền đáp ứng: "Được! Chanh Nụnh hoa tỷ muội chúng ta, biến thành một người xinh đẹp là điều không thể thiếu."
Cố Sanh Sanh, Tịch Tuyết Nhi, An Hà đều là những nghệ sĩ dưới trướng của công ty điện ảnh Chanh Nịnh. Tính cách của ba người hoàn toàn bất đồng, lại ngoài ý muốn tìm được điểm chung, đặc biệt là ở phương diện thẩm mỹ."
Ba người tự xưng là Chanh Nịnh hoa tỷ muội, nhưng đó là biệt danh trên Weibo, ba người càng quen thuộc danh hiệu 'Giả mặt hoa tỷ muội' hơn.
30 phút sau, Giả mặt hoa tỷ muội cùng tụ lại trước cửa Minh Châu hội sở.
——————Hết chương 8.
—— Editor có lời muốn thổ lộ: Một chương của truyện rất là dài, mình edit vài tiếng đồng hồ mới có thể xong một chương. Sắp tới mình sẽ phải vào trường và học chính thức nên sẽ không còn nhiều thời gian rảnh rỗi như thời gian học online như thế này, nên số chương mỗi tuần sẽ ít lại, nhưng mình sẽ cố gắng mỗi tuần edit từ 1-2 chương để các bạn có truyện để đọc, mong tới lúc đó vẫn có các bạn ủng hộ mình. Mình chân thành cảm ơn các bạn vì đã đọc những dòng tâm sự này của mình, mong các bạn có một năm học mới thật vui vẻ, được thầy yêu bạn mến, còn đối với những bạn đã ra trường và làm việc, chúc các bạn sẽ được sếp trọng dụng, được đồng nghiệp yêu quý. Thân ái!
27/09/2021, 17:33.
————————————
Đôi mắt của Cố Sanh Sanh phát sáng, vội hỏi: "Bất quá cái gì?"
Thẩm Vọng nói: "Tôi muốn đi tắm."
Sốt cao làm toàn thân của Thẩm Vọng đều là mồ hôi, tuy rằng hiện tại đã về đông, nhưng một người có thói quen sạch sẽ như hắn không chịu nổi trên cơ thể mình có một chút mồ hôi hay bụi bặm nào.
Cố Sanh Sanh "A" một tiếng, khó xử nói: "Nhưng anh vẫn còn phát sốt mà. Nếu anh tắm rửa thì sẽ làm cho bệnh nặng thêm, mà nếu bệnh nặng thêm thì chỉ có thể uống cháo loãng, mà nếu anh chỉ uống cháo thôi thì sẽ không có đủ dinh dưỡng, anh không thể ngồi dậy, bệnh cũng không thể nào khỏi được....."
Một vòng lẩn quẩn.
Thẩm Vọng một câu đánh gãy lời cô nói: "Cô muốn ngủ dưới sàn?"
".....Không muốn." Cố Sanh Sanh ủ rũ cụp đuôi.
Khóe môi Thẩm Vọng gợi lên một nụ cười đắc chí, lại nghe được câu tiếp theo của Cố Sanh Sanh: "Nhưng tôi cũng không muốn để anh sinh bệnh."
Cả người Thẩm Vọng cứng đờ. Chân thành mà nói, những lời này giống như có một con mèo nhỏ ở trong lòng cào nhẹ một phen, mềm mại mà dễ chịu.
Không đợi Thẩm Vọng hồi thần, Cố Sanh Sanh tự giác lăn ra khỏi lồng ngực Thẩm Vọng. Cô chậm rì rì dịch ra khỏi cái chăn, một bàn tay vẫn còn lặng lẽ nắm lấy vạt áo Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng hoàn hồn, bẻ cái móng vuốt kia ra khỏi vạt áo mình: "Cút xuống dưới."
"Tôi không muốn." Cố Sanh Sanh thực không có cốt khí* mà nói: "chờ khi nào anh hết sốt, tôi tắm cho anh có được không?"
*Cốt khí (骨气): khí phách, can trường, tinh thần bất khuất.
Ngữ điệu mềm mại, âm cuối như mang theo một cái móc nhỏ móc vào lòng hắn, như này thì người đàn ông nào có thể cự tuyệt cô được?
Thẩm Vọng nói: "Cô qua đây."
"A?" Cố Sanh Sanh cho rằng mình đã thuyết phục được hắn, kinh hỉ* mà thò sang.
*Kinh hỉ: Kinh: kinh ngạc; hỉ: vui mừng. Kinh hỉ: chuyện vui bất ngờ.
Cô cách một cái chăn cúi đầu nhìn Thẩm Vọng, sợi tóc lành lạnh nhẹ cọ qua gương mặt Thẩm Vọng, mang theo tường vi hương nhàn nhạt tỏa ra trong không khí.
Thẩm Vọng đột nhiên nắm lấy cằm của cô, hô hấp nóng rực phả ra, tiếng nói lương bạc không chút độ ấm: "Đừng có mà làm nũng với tôi. Nếu không......"
Ngữ khí của Thẩm Vọng hơi hơi khựng lại, ngón cái theo bản năng vuốt ve, xúc cảm dưới ngón tay kì lạ khác thường.
Cố Sanh Sanh đột nhiên hất tay hắn ra. Nệm đột nhiên chấn động, cô bắn ra như một con thỏ bị giật mình.
Cố Sanh Sanh đỏ mặt tía tai, ồn ào nói: "Anh làm gì vậy? Đột nhiên lại niết cằm người khác!"
Sắc mặt của Thẩm Vọng cũng rất khó coi. Xúc cảm khác thương kia giống như bỏ thêm vật gì đó vào, dường như đang nhắc nhở hắn, nữ nhân này không chỉ ngu xuẩn ác độc, mà còn có một gương mặt rẻ mạt đã qua chỉnh sửa.
Cố Sanh Sanh soi gương, ngón tay khẽ sờ sờ cằm, may mà không bị niết hỏng.
Cố Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm, mà trong lòng lại lã chã rơi lệ: Quá xá là xấu luôn, nhìn một lần khóc một lần, càng nhìn càng thấy xấu.
Thẩm Vọng lạnh lùng nói: "Sửu bát quái, cô lại đây."
Cố Sanh Sanh dậm chân: "Anh mới là người xấu! Anh xấu nhất á!"
Ngoài cửa sổ đột nhiên nổ ra tiếng sấm.
Cố Sanh Sanh run bần bật, oa oa khóc thành tiếng: "Oa oa oa oa anh không có xấu, anh không xấu, tôi mới xấu oa oa......"
Một tiếng cười trầm thấp mê người vang lên. Cố Sanh Sanh theo bản năng quay đầu lại, mà Thẩm Vọng mặt vô biểu tình, tựa như tiếng cười kia là ảo giác do cô tạo ra vậy.
Giọng điệu hắn trầm ổn, tựa hồ đang ra lệnh: "Không cho cô khóc, qua đây."
Ngữ khí Thẩm Vọng không chút để ý, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được uy áp tối thượng làm cho họ không dám phản kháng.
Cố Sanh Sanh nghẹn lại tiếng khóc, nấc một tiếng. Cô tiêu cực chống cự: "Không qua, anh nói tôi xấu oa oa oa...."
Thẩm Vọng không kiên nhẫn nói: "Cô lại khóc thêm một tiếng nữa, đêm nay ngủ dưới sàn."
"Tôi vốn dĩ ngủ sàn nhà.....Ách, anh, anh cho tôi ngủ trên giường sao?" Cố Sanh Sanh chậm nửa nhịp, phản ứng lại câu nói của hắn, giọng cô cất cao lên.
Thẩm Vọng có chút ảo não, mới vừa rồi đại não hắn dường như chưa kịp hoạt động thì đã buột miệng thốt ra câu nói kia: "Câm miệng, cô xuống sàn ngủ."
"Tôi muốn ngủ trên giường, tôi muốn ngủ trên giường!" Cố Sanh Sanh lộc cộc lộc cộc vọt tới mép giường, xốc chăn lên chui vào, "Thẩm Vọng anh thật......"
"Câm miệng. Cô nói thêm một chữ nữa thì cút xuống dưới." Giọng Thẩm Vọng lạnh như băng, "Tắt đèn."
Cố Sanh Sanh kinh ngạc: "Sao anh biết tôi chưa tắt đèn?"
Thẩm Vọng nâng cánh tay lên, Cố Sanh Sanh bang một tiếng tắt đèn, lùi người vào trong ổ chăn nằm xuống. Lúc này cô ngoan ngoãn như một con chim nhỏ, một tiếng cũng không dám nói.
Tai Thẩm Vọng đã được thanh tịnh, an an tĩnh tĩnh mà ngủ.
Cố Sanh Sanh sột soạt lăn lộn. Cô duỗi đôi chân lạnh băng của cô dán lên chân Thẩm Vọng. Thể chất cô vốn suy nhược sợ lạnh, mà trên người Thẩm Vọng nóng bỏng, viêm dương chi khí cuồn cuộn không dứt,
Chân của Cố Sanh Sanh dần dần ấm lên, thấy Thẩm Vọng vẫn không nhúc nhích gì, lương tâm lại sinh ra một tia áy náy, liền chọc chọc cánh tay cảu Thẩm Vọng, cầu nói chuyện: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi nói một câu có được không?"
"Không được."
Cố Sanh Sanh nhỏ giọng: "Cho tôi nói một câu, ngày mai tôi làm thịt cho anh ăn."
"Bò bít tết." Thẩm Vọng tạm dừng phút chốc, bổ sunh nói. "Cô hôm nay ăn cái này."
"Oa, cái mũi của anh còn thính hơn cả chó nữa!" Cố Sanh Sanh khen tặng.
".....Cô đừng có mơ."
Cố Sanh Sanh phải đáp ứng nấu cho Thẩm Vọng một mâm trứng xào sữa bò mà Thẩm Vọng chưa kịp thưởng thức, mới đổi được cơ hội nói chuyện thứ hai: "Ngày mai tôi muốn đi ra ngoài một chuyến."
Theo giọng nói rơi xuống, nhiệt độ trong chăn nháy mắt hạ xuống trầm trọng. Cố Sanh Sanh đợi cả nửa ngày không có lời nào đáp lại, liền truy vấn: "Có được không? Lâu rồi tôi chưa đi ra được khỏi cửa, muốn đi gặp lại bạn bè của mình. Hơn nữa tôi cũng muốn đi mua một chút hương liệu cho phòng bếp nữa."
Trong bóng tối, sự trầm mặc bao trùm.
Thì ra là vậy. Mấy ngày này cô khác thường, thân cận hắn, đối tốt với hắn, bây giờ hắn coi như đã nhận được đáp án. Buồn cười nhất là, trong nháy mắt hắn đã dao động.
Đến khi Cố Sanh Sanh sắp ngủ mất, tiếng nói lạnh băng rốt cuộc vang lên: "Tùy cô."
Cố Sanh Sanh cao hứng nói: "Vậy thì hay quá! Tôi cũng có thể lấy lại di động của tôi chứ?"
Thẩm Vọng không trả lời cô nữa.
Cố Sanh Sanh trước giờ vẫn lãnh đạm như vậy, Cố Sanh Sanh cũng không suy nghĩ nhiều. Đợi trong chốc lát, cô nghĩ hắn đã ngủ say rồi, liền lặng lẽ duỗi tay, câu lấy ngón tay hắn, thay hắn điều trị thân thể.
Mới đụng tới ngón tay Thẩm Vọng, tay cô liền bị ném ra.
Cố Sanh Sanh hoảng sợ, lúc này cô an phận nhắm mắt lại ngủ, không dám lộn xộn nữa.
_________________________
Buổi sáng mùa đông, ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ phòng bếp, chiếu lên trên tấm thợt. Một đôi bàn tay xoa xoa nhào nặn cục bột trắng tuyết, sau khi bột được nhào cho đến bóng loáng mềm mại, cán dẹp, cắt miếng, kéo sợi, những động tác như nước chảy mây trôi, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Trong nồi canh, nước súp màu đỏ sôi sùng sục, cô đem sợi mì bỏ vào trong nồi. Chờ nước súp trong nồi sôi lên lần nữa, cô rải vào một chút rau cần cắt nhuyễn vào, hương thơm lan tỏa trong không khí, trở nên kì diệu vô vàn.
Lý tẩu chỉ có thể đứng một bên mà nhìn tay nghề của Cố Sanh Sanh, bội phục sát đất: "Phu nhân, chiêu thức của người không kém cạnh gì so với đầu bếp của Thẩm gia đâu! Có điều tại sao sợi mì lại ngắn như thế?"
Cố Sanh Sanh tìm một thứ gì đó úp lại, giữ ấm cho bát mì, cười nói: "Đôi mắt của Thẩm Vọng không tốt, làm như vậy anh ấy có thể dễ dàng ăn hơn."
Sợi mì dài chừng một đốt ngón tay, vừa lúc có thể ăn hết bằng một ngụm.
Lý tẩu bừng tỉnh đại ngộ, vành mắt cũng lặng lẽ đỏ lên. Bà thương lắm người phu nhân thiện lương này, bà chỉ mong thân thể của tiên sinh nhà mình có thể khỏe trở lại, sẽ không uổng công tâm ý này của phu nhân.
Cố Sanh Sanh cũng không biết trong nội tâm của Lý tẩu đang suy diễn cái gì. Cô đích thân bưng mì lên lầu, hoan thiên hỉ địa* đi đổi một tấm vé thông hành.
*Hoan thiên hỉ địa (歡天喜地): vô cùng vui sướng.
Một bát mì trứng cà chua nóng hầm hập, sợi mì được cán đều tay, dai dai thơm nức. Canh là món canh cà chua, đậm đà chua chua, đủ để gợi lên cảm giác thèm ăn của người bệnh lâu ngày. Một chút rau cần đặt ở trên mặt làm cho món ăn càng thêm tuyệt diệu.
Buổi sớm mùa đông, ánh mặt trời chiếu xuống tựa lưu li, chiếu lên mặt lành lạnh. Ăn xong một bát mì nước, ấm tay no bụng, huyết mạch toàn thân khởi động lưu thông, bất quá lại cảm thấy thật thoải mái.
Ăn uống no say, tâm tình tự nhiên sẽ tốt lên. Giữa mày của Thẩm Vọng giãn ra, dựa vào đầu giường tạm nghỉ, không còn gì thoải mái hơn thời khắc này.
Bộ đàm ở mép giường vang lên, truyền ra giọng nói cung kính.
Thẩm Vọng lạnh lùng nói: "Đưa phu nhân ra cửa."
Tay áo bị kéo kéo, tiếng nói kiều nộn của cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Di động, di động!"
Dừng một chút, hắn bổ sung thêm một câu: "Đưa cả di động cho cô ấy."
Cố Sanh Sanh hoan hô nhảy lên, ở trong phòng ngủ chạy tới chạy lui thay quần áo soi gương, giống như lần đầu tiên được ra khỏi cửa, cái gì cũng muốn thật chu toàn.
May mà tâm tình của Thẩm Vọng không tồi, chỉ nhàn nhạt nói: "Lại chạy nữa thì tôi đánh gãy chân của cô, từ nay về sau không cần ra khỏi cửa."
Tiếng lộc cộc trong phòng đột nhiên im bặt. Cố Sanh Sanh lại đổi thêm một bộ quần áo, tính toán: "Tôi thu dọn xong hết cả rồi, bây giờ tôi muốn đi ra ngoài!"
Giọng nói của cô ngập tràn vui sướng, giống như một con chim nhỏ muốn trốn khỏi lồng vàng, một khi đi rồi sẽ không muốn trở về.
Thẩm Vọng vuốt vuốt tay mình, nhớ lại bát mì vừa rồi, từng sợi mì đều cắt thành độ dài thích hợp để ăn, cuối cùng chỉ phun ra một chữ: "Ừ."
Nhưng Cố Sanh Sanh vẫn còn đứng đấy, liên tiếp dặn dò: "Cơm trưa tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, đến bữa thì gọi Lý tẩu, nói bà ấy hâm nóng lại cho anh ăn. Thuốc của anh tôi để ở đây, nhất định phải uống thuốc đúng giờ đấy. Anh có muốn mua gì không, tôi mua về cho anh."
Thẩm Vọng lập tức cảm thấy cô không cần trở về thì tốt hơn: "Không có, cô đi đi."
"Anh ngoan ngoãn ở nhà nha, đợi tối tôi về thì sẽ làm bò bít tết cho anh ăn!" Cố Sanh Sanh để lại một câu, vui vẻ phóng ra ngoài.
Lần này không có gì cản trở, cửa lớn của biệt thự mở rộng. Một chiếc Lamborghini sớm đợi ở ngoài cửa, người cảnh vệ cản nguyên chủ không cho cô ra khỏi nhà không dưới hai mươi lần giờ đây cung kính mở cửa xe ra cho cô.
Cố Sanh Sanh cao quý lãnh diễm vươn ra một bàn tay: "Di động."
Cảnh vệ dùng hai tay trình điện thoại ra, biểu tình ngượng ngùng: "Phu nhân, tôi chỉ là phụng mệnh hành sự thôi."
Cố Sanh Sanh từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, giống như một con mèo nhỏ muốn lột da hổ, ngồi vào trong xe: "Đi Minh Châu chỉnh hình hội sở."
Trong xe có mở điều hòa, hương cam Bergamot* quanh quẩn nơi chóp mũi. Cố Sanh Sanh đung đưa chân, mở điện thoại.
*Cam Bergamot: Cam hương. (Các bạn lên Google để biết thêm chi tiết, mình không biết đây là loại cam gì nữa huhu).
Trong nháy mắt, điện thoại khởi động xong, vô số tin nhắn dồn dập hiện lên trên thanh thông báo, làm di động của cô suýt chút bị đơ.
Cố Sanh Sanh ấn vào mục 'nhắc nhở', gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại cơ hồ được bắt máy trong nháy mắt, truyền ra một tiếng thét chói tai: "Cố Sanh Sanh, rốt cuộc cậu cũng tiếp điện thoại! Cậu chết dí ở đâu vậy chứ? Tớ định báo cảnh sát rồi đấy! Cậu có biết chuyện tiểu tiện nhân Cố Vân Yên đoạt vai diễn của cậu rồi chưa? Cô ta còn........"
Cố Sanh Sanh ngắt lời: "Nửa tiếng sau gặp ở Minh Châu hội sở. Cậu thông báo An Hà giúp tớ luôn nhé."
"Okela, tỷ muội à tâm trạng hôm nay của cậu tốt quá nha!" Tịch Tuyết Nhi lập tức quên đề tài vừa nãy, kích động nói: "Đúng vậy, chúng ta phải chỉnh mặt cho thật xinh đẹp, còn sợ đấu không lại đám tro tàn như Cố Vân Yên kia à? Bất quá không phải lần trước cậu mới chỉnh mũi xong à? Hôm nay cậy định chỉnh chỗ nào? Gần đây thịnh hành kiểu mũi như bướu lạc đà đấy, chúng ta làm thử một cái nha?"
Cố Sanh Sanh trực tiếp cắt lời của cô: "Cậu thông báo cho An Hà giúp tớ."
Tịch Tuyết Nhi liền đáp ứng: "Được! Chanh Nụnh hoa tỷ muội chúng ta, biến thành một người xinh đẹp là điều không thể thiếu."
Cố Sanh Sanh, Tịch Tuyết Nhi, An Hà đều là những nghệ sĩ dưới trướng của công ty điện ảnh Chanh Nịnh. Tính cách của ba người hoàn toàn bất đồng, lại ngoài ý muốn tìm được điểm chung, đặc biệt là ở phương diện thẩm mỹ."
Ba người tự xưng là Chanh Nịnh hoa tỷ muội, nhưng đó là biệt danh trên Weibo, ba người càng quen thuộc danh hiệu 'Giả mặt hoa tỷ muội' hơn.
30 phút sau, Giả mặt hoa tỷ muội cùng tụ lại trước cửa Minh Châu hội sở.
——————Hết chương 8.
—— Editor có lời muốn thổ lộ: Một chương của truyện rất là dài, mình edit vài tiếng đồng hồ mới có thể xong một chương. Sắp tới mình sẽ phải vào trường và học chính thức nên sẽ không còn nhiều thời gian rảnh rỗi như thời gian học online như thế này, nên số chương mỗi tuần sẽ ít lại, nhưng mình sẽ cố gắng mỗi tuần edit từ 1-2 chương để các bạn có truyện để đọc, mong tới lúc đó vẫn có các bạn ủng hộ mình. Mình chân thành cảm ơn các bạn vì đã đọc những dòng tâm sự này của mình, mong các bạn có một năm học mới thật vui vẻ, được thầy yêu bạn mến, còn đối với những bạn đã ra trường và làm việc, chúc các bạn sẽ được sếp trọng dụng, được đồng nghiệp yêu quý. Thân ái!
27/09/2021, 17:33.