Chương 20: Hoa tỉ muội PK Tra nam
Cuộc tụ họp lần thứ 2 của chị em Tranh Ninh. Tại phòng bệnh của ba An Hà.
Cố Sanh Sanh vừa tháo khẩu trang xuống liền bị giật mình bởi tiếng thét chói tai của Tịch Tuyết Nhi: "Aaaaaaaaaa! Đây là ai! Sanh Sanh mặt cậu... Có phải cậu lén bọn tớ đi chỉnh mặt lại đúng không! Nói mau, đã chỉnh chỗ nào rồi!!!"
"..." Cố Sanh Sanh xoa xoa lỗ tai đau nhức: "Cậu to tiếng chút nữa, đánh thức An ba ba luôn đi."
Tịch Tuyết Nhi dõng dạc: "Như thế lại chẳng tốt à?"
Ba An Hà trở thành người thực vật đã được 5 năm nay. Mặc dù vậy, An Hà vẫn chăm sóc ba cô rất tốt, trừ chiếc ống cắm trên mũi ông ra, thần sắc vẫn yên ổn, giống như một người đang ngủ mà thôi.
An Hà bật cười: "Cậu cứ nói hươu nói vượn đi! Có điều Sanh Sanh này, mặt cậu..."
Cả hai người Tịch Tuyết Nhi và An Hà đều nhìn Cố Sanh Sanh chằm chằm không chớp mắt. Cô đã không còn mũi cao hay cằm độn nữa, mắt hạnh môi anh đào, tóc dài đen nhánh như tơ lụa rũ sau người, từng cử chỉ nụ cười đều quyến rũ chết người.
"Xinh quá đi a, Sanh Sanh... '' Tịch Tuyết Nhi khen ngợi không ngớt, cô xoa xoa mặt Cố Sanh Sanh, rồi lại sờ mặt mình, cảm giác có chút đối lập, buồn không tả nổi: "Mau nói cho tớ biết, cậu đã sửa chỗ nào vậy? Thế này có khác gì tự nhiên đâu?"
Ngũ quan của Cố Sanh Sanh không khác trước kia là bao, nhưng cả người cô giống như viên minh châu được phủi đi lớp bụi, tỏa sáng lấp lánh làm người ta không rời mắt được. Đặc biệt là cặp mắt hạnh kia của cô, trong veo ngập nước hớp hồn thiên hạ.
Cố Sanh Sanh nghiêng đầu né tránh: "Không có chỉnh thật mà, đây là mặt tự nhiên của tớ đấy. Đừng bóp nữa, bây giờ các cậu cũng xinh lắm rồi, xinh hơn so với lúc chỉnh mặt nhiều."
Những lời Cố Sanh Sanh nói hoàn toàn là sự thật. Ngũ quan của hai cô đã khôi phục về nguyên dạng, Tich Tuyết Nhi xinh đẹp diễm lệ, còn An Hà lại có khí chất điềm đạm thanh tú, mỗi người đều mang nét đẹp riêng, nhưng chắc chắn đẹp hơn lúc trước gấp mấy lần.
Tịch Tuyết Nhi được khen đến choáng váng, cô khoác vai Cố Sanh Sanh, ba người bắt đầu bàn chính sự.
Cố Sanh Sanh đem chuyện chị Long muốn cô tham gia thử vai cho kể cho hai người nghe một lượt, còn nhắc đến 30 triệu tiền vi phạm hợp đồng.
Tịch Tuyết Nhi nghe xong la lớn: " á! Trời ạ, nằm mơ tớ cũng muốn được tham gia bộ này! Cơ hội tốt như thế cậu còn do dự cái gì nữa!"
An Hà trầm ngâm: " chính là dự án lớn nhất trong năm tới của công ty, một đám người vì áo rồng tranh giành sứt đầu mẻ trán, sao công ty lại đưa cho cậu cơ hội này? Huồng hồ... bên đó cũng đã nói, lần này Thẩm nhị thiếu Thẩm Đình Sâm đầu tư cho đoàn phim, nội bộ đã quyết định trao vai nữ chính cho Cố Vân Yên rồi."
Đây không phải là lần đầu tiên Tịch Tuyết Nhi được nếm trải mấy chuyện hỗn tạp trong giới giải trí, nghe An Hà phân tích xong liền hiểu ra chuyện này không đơn giản như cô nghĩ.
Hiện tại Cố Sanh Sanh đang bị mang tiếng xấu, lại còn thêm chuyện phẫu thuật thẩm mỹ lỗi. Làm sao công ty dám đem một cơ hội tốt như thế giao cho Cố Sanh Sanh được? Lại còn uy hiếp cô không thử vai thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa?
Ba người suy nghĩ một lúc lâu.
"Vãi shit!" Tịch Tuyết Nhi vỗ đùi, "Tớ biết rồi! Là Cố Vân Yên muốn nhân cơ hội này làm nhục cậu đó! Trước kia cô ta dàn dựng để chà đạp cậu, bây giờ lại muợn phim mới đâm cậu thêm một nhát nữa! Chắc chắn tới lúc đó cô ta sẽ lại ra thông báo phủ đầu, đây là bẫy đó! Lỡ như cô ta lợi dụng lúc quay phim tát cậu thì phải làm sao đây?!"
Cố Sanh Sanh cảm thấy Tịch Tuyết Nhi nên chuyển nghề làm biên kịch: "Cậu nói đúng lắm! Tớ không đi!"
"Vậy sao được?!" Tịch Tuyết Nhi và An Hà đồng thanh đáp.
Nói thì nói thế, cơ hội này đối với người có cà phê trong tay như Cố Sanh Sanh mà nói, không khác gì nhặt được miếng bánh mì từ trên trời rơi xuống. Biết rõ là có độc, nhưng lại muốn đánh liều mà cắn một miếng. Hơn nữa...
"Cậu tính đền tiền vi phạm hợp đồng à?"
Tuy rằng trong tiểu thuyết, tổng tài có thể sở hữu khối tài sản lên đến cả trăm tỷ đồng, nhưng 30 triệu này đối với Cố gia không phải muốn là có đủ được. Cố Sanh Sanh càng không muốn đến vòi tiền cha mẹ của nguyên chủ - hai vị phụ huynh đáng thương này còn chưa hay biết gì đâu.
Thấy Cố Sanh Sanh chán nản lắc đầu, An Hà nói: "Cậu đừng lo lắng nữa. Cố Vân Yên kia còn đang bận cosplay bạch liên hoa thanh cao, không dám chơi xấu cậu ở phim trường đâu. Tớ với Tuyết Nhi cũng sẽ đi thử vai, có bọn tớ bên cạnh, không cần sợ cô ta."
"Đúng!" Tịch Tuyết Nhi nheo mắt, sát khí bốc ra: "Ả bạch liên hoa đó ở phim trường suốt ngày nói bóng nói gió khách sáo với tớ, hỏi thăm tình hình của cậu. Hôm nay còn dám nghe lén tớ gọi điện, bị tớ chửi cho một trận. Tới lúc đó mà cô ta còn dám bén mảng tới nữa, xem tớ có xé nát cái bản mặt giả tạo đó ra không!"
Cố Sanh Sanh cảm thấy đau đầu. Trong truyện gốc, những người đắc tội với Cố Vân Yên không người nào có kết cục tốt, các quý cô đây là đang muốn dâng đầu lên cho người ư?
Cố Sanh Sanh nghiêm túc nắm chặt tay Tịch Tuyết Nhi: "Hứa với tớ, sau này tránh xa Cố Vân Yên ra, đừng có trêu chọc cô ta, càng không được đối đầu, được không?"
"Ách, sao cậu nhát ga dữ vậy?" Tịch Tuyết Nhi bày ra vẻ mặt không đồng tình.
"Dù sao cũng phải nghe theo tớ!" Cố Sanh Sanh nghiêm túc: "Nếu cậu không chịu nghe theo, tớ sẽ... không cho cậu bánh hoa hồng nữa!"
"Đừng đừng đừng!" Tịch Tuyết Nhi ôm chặt hộp bánh hoa hồng, "Được rồi được rồi, nghe cậu hết. Nhưng mà bánh này ngon quá đi, ăn xong là có thể có làn da giống cậu đúng không?"
Cố Sanh Sanh cười: "Đương nhiên có thể." Đây chính là đồ ăn được trộn với linh khí đó.
Tịch Tuyết Nhi rạo rực vuốt mặt mình: "Vậy lần sau làm cho tớ nhiều nhiều chút nhé."
Ba người nói thêm mấy chuyện lặt vặt, An Hà đã mát xa chân cho ba An xong xuôi, nói: "Chờ tớ thu dọn một chút rồi chúng ta xuất phát nhé."
Tịch Tuyết Nhi: "Đi luôn hả? Hiếm có khi rảnh rỗi, bọn tớ ở lại ngồi với chú An thêm chút nữa."
An Hà ghét bỏ: "Các cậu ồn ào quá."
Cố Sanh Sanh vô tội nói: "Tớ mà ồn á? Không hề nha, có mỗi Tịch Tuyết Nhi ồn ào thôi."
"Cậu hay lắm, tớ làm ồn lúc nào!" Tịch Tuyết Nhi nhéo mặt Cố Sanh Sanh, hai người hi hi ha ha ầm ĩ một hồi.
An Hà mỉm cười bất lực.
Phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng và mùi của người bệnh, hít nhiều cũng không tốt, Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi lại chẳng có chút biểu cảm ghét bỏ nào, còn muốn tìm cơ hội cùng cô đến thăm ba An.
Ba ơi, ba có thể yên tâm được rồi, con có hai người bạn tốt như thế này.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Cố Sanh Sanh cùng Tịch Tuyết Nhi đi toilet một chuyến. Cô đứng chờ bên ngoài hành lang, lấy điện thoại ra gửi voice chat cho Thẩm Vọng.
"Thẩm Vọng Thẩm Vọng, giờ tôi định đi ăn cơm trưa với bạn. Anh ở nhà làm gì đó?"
"Tôi đã chọn cho anh mấy bộ phim hay rồi, muốn xem thì bảo A Thành mở nhé."
"Thẩm Vọng Thẩm Vọng, anh ngủ rồi à?"
Thẩm Vọng gọi điện đến, Cố Sanh Sanh đưa điện thoại lên sát tai.
Ba chữ lạnh như băng: "Ồn ào quá."
"Vậy anh có ăn cơm không đó? Tôi có làm cho anh cơm nắm cá ngừ với súp miso, kêu chị Lý hâm nóng lại một chút là ăn được rồi." Cố Sanh Sanh biết Thẩm Vọng không thích để cho người khác giúp anh ăn cơm nên trước khi ra ngoài đã làm cơm nắm cho anh, như thế Thẩm Vọng có thể tự tay cầm ăn dễ dàng.
"Ăn rồi." Tiếng gió thổi lá cây xào xạt từ bên Thẩm Vọng vọng tới, cùng với giọng nói trầm thấp như có luồng điện chạy qua tai, làm cho bên tai Cố Sanh Sanh bỗng nhiên có chút ngứa.
Cố Sanh Sanh có thể tưởng tượng ra điệu bộ của Thẩm Vọng khi nói những lời này, chân mày hơi giãn, lộ ra chút lười biếng, như một chú mèo đen đang nằm phơi nắng.
Cố Sanh Sanh dựa vào tường, huơ huơ mũi chân: "Đói quá đi mất, chút nữa bọn tôi đi ăn thịt nướng, không biết vị sẽ ra sao. Nếu ngon thì về nhà tôi làm cho anh ăn nhé."
Thẩm Vọng trả lời câu được câu mất, Cố Sanh Sanh vẫn nhiệt tình nói tiếp.
Đầu hành lang bên kia bỗng truyền đến một trận xôn xao. Hình như là vừa có một vụ tai nạn xe cộ, người bị thương nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, nhóm người nhà phẫn nộ vây quanh một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, bảo vệ cố gắng duy trì trật tự, nhóm người nhà vẫn tức giận xông lên phía trước, khóc lóc xô đẩy.
Người đàn ông kia say rượu lái xe, tự cho mình có tiền là có thể mua được mạng người.
Mùi máu tươi pha lẫn mùi rượu xộc vào chóp mũi. Tình huống và không khí này làm Cố Sanh Sanh bắt đầu cảm thấy bất an. Cô nắm chặt điện thoại: "Thẩm Vọng, có người bị tai nạn được đưa đến bệnh viện, nhiều máu quá..."
Giọng Thẩm Vọng vang lên: "Cô đang ở một mình sao? Những người khác đâu?"
Cố Sanh Sanh hít mũi: "Tuyết Nhi đi toilet, tôi đang đợi cô ấy."
Thẩm Vọng: "... tới chỗ khác đi, đừng nhìn nữa."
Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn quay đầu lại, tiếng khóc thê lương của người nhà bên kia vẫn lọt vào tai, trái tim Cố Sanh Sanh như bị bóp nghẹn: "Mấy người đó vẫn còn khóc."
Thẩm Vọng đầu bên kia không trả lời lại. Cố Sanh Sanh trốn đến khúc ngoặt của hành lang, cô che kín hai tai lại, chỉ biết trông mong Tịch Tuyết Nhi mau ra khỏi toilet.
Bất thình lình, một giọng nói kinh ngạc vang lên: "Sanh Sanh!"
Cố Sanh Sanh nghe thấy liền ngoái đầu nhìn lại, trái tim khẽ chấn động, đây chính là cảm xúc tàn dư của nguyên chủ.
Thẩm Đình Sâm trong trí nhớ của nguyên chủ có vẻ ngoài anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, một nụ cười xấu xa của hắn đủ để làm con nai nhỏ trong lòng cô chạy loạn. Lúc này Thẩm Đình Sâm lại cực kỳ chật vật, âu phục trên người bị lôi kéo đến nhăn nhúm, trên mặt còn có vết thương. Mùi rượu nồng nặc pha lẫn với mùi máu tươi từ cơ thể hắn thoáng bay vào trong chóp mũi cô.
Hóa ra kẻ say rượu lái xe tông người chính là hắn.
"Tôi không phải, anh nhận nhầm người rồi." Cố Sanh Sanh xoay người bỏ đi.
Thẩm Đình Sâm chạy vài bước liền đuổi kịp, chắn ngang kéo khẩu trang của Cố Sanh Sanh xuống: "Em..."
Đôi mắt mang theo men say của Thẩm Đình Sâm lóe lên một tia kinh ngạc, có phần không phân biệt ra đâu là hồi ức đâu là hiện thực: "Sanh Sanh, là em hả? Mặt em không phải đã..."
Anh bị mê hoặc đưa tay lên, muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp trước mắt này.
Bịch! Chiếc túi xách Chanel bị ném đến như ám khí, đập vào Thẩm Đình Sâm làm anh hít một hơi.
"Không biết xấu hổ hả, giữa ban ngày ban mặt dám giở trò lưu manh!" Tịch Tuyết Nhi từ xa chạy đến, che chắn trước mặt Cố Sanh Sanh, trợn mắt nhìn Thẩm Đình Sâm.
Thẩm Đình Sâm buột miệng: "Sanh Sanh là hôn thê của tôi!"
Tịch Tuyết Nhi chống nạnh, ngẩng mặt lên cười dữ dội: "Há há há. Tôi có nghe nhầm không vậy? Sanh Sanh hiện tại không phải là chị dâu của anh ư? Chuyện Thẩm nhị thiếu gia theo đuổi Cố Vân Yên, toàn bộ giới giải trí này đều đã biết rồi đó."
Cố Sanh Sanh trộm kéo tay Tịch Tuyết Nhi, ý muốn bảo cô bình tĩnh lại, bị Tịch Tuyết Nhi hoàn toàn quăng ra sau.
Thẩm Đình Sâm chột dạ, anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Cố Sanh Sanh chăm chú: "Sanh Sanh, những lời đồn đại đó không phải là thật đâu. Mấy ngày nay anh vẫn luôn không ngừng tìm kiếm em, tìm em rất lâu rồi..."
Không chờ Tịch Tuyết Nhi mở miệng, Cố Sanh Sanh đã hỏi ngược lại: "Bao lâu?"
Thẩm Đình Sâm sửng sốt: "Gì... gì cơ?"
Cố Sanh Sanh dứt khoát ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh nói anh luôn tìm kiếm tôi, anh tìm tôi bao lâu hả? Mẹ anh với em gái anh mò được tới căn biệt thự đó, chẳng lẽ anh mò không ra?"
Thẩm Đình Sâm bị cặp mắt trong suốt kia nhìn đến bối rối, luyến tiếc di dời ánh mắt khỏi người cô: "Sanh Sanh, khoảng thời gian vừa qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, không phải anh từ bỏ tìm em, chỉ là vội quá không đi được..."
Tịch Tuyết Nhi cười lạnh: "A, vội quá không đi được à? Là vội đưa đón Cố Vân Yên mỗi ngày, vội liếc mắt đưa tình cùng Cố Vân Yên á hả?"
Thẩm Đình Sâm thề thốt phủ nhận: "Cô nói bậy! Tôi với Cố Vân Yên không phải loại quan hệ đó!"
"Cái gì mà nói với chả bậy." An Hà gia nhập chiến trường, thong dong đáp: "Cả đoàn phim có ai là không biết Thẩm nhị thiếu gia đầu tư cho Cố Vân Yên, nâng đỡ Cố Vân Yên thành nữ chính của đâu chứ!"
Tịch Tuyết Nhi ăn ý tiếp lời: "Tính toán để Cố Vân Yên làm nữ chính, lại còn chỉ đích danh Sanh Sanh nhà chúng tôi làm đệm lưng, thiệt là lợi hại nha."
Lại chụp nồi lên đầu Cố Vân Yên.
Cố Sanh Sanh khó hiểu cau mày, vừa định mở miệng đã bị Tịch Tuyết Nhi nhéo cho một cái đau đến chảy nước mắt. Đập vào mắt Thẩm Đình Sâm, chỉ hận không thể đem cô vùi vào ngực để vuốt ve dỗ dành một phen.
Có điều đã bị Tịch Tuyết Nhi và An Hà che lại.
Thẩm Đình Sâm véo véo lòng bàn tay, nói: "Sanh Sanh, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm. Đúng là anh có đầu tư cho đoàn phim, nhưng không có chỉ đích danh em làm đệm lưng cho Cố Vân Yên, em nghe anh giải thích đã..."
Cố Sanh Sanh chặt đứt lời anh, từ tốn đáp: "Muốn giải thích à, vậy chi bằng giải thích về cái hotsearch trên mạng kia đi. Chuyện của anh và Cố Vân Yên thế nào tôi không quan tâm, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng có hôn ước, tôi lại chẳng làm chuyện gì có lỗi với anh cả. Đường đường là đàn ông, cứ phải học theo người ta mua hotsearch mới chịu được hả?"
Tịch Tuyết Nhi phất cờ trong lòng, nói lia lịa: "Đúng đúng đúng! Anh có còn là đàn ông không? Sao lại làm chuyện kém minh bạch như vậy? Bày ra mấy thủ đoạn bỉ ổi đó chính là muốn dẫm đạp lên thanh danh của hôn thể cũ để lót đường cho người mới đúng không?"
Thẩm Đình Sâm bị mắng đến mặt mày tái nhợt, vò tóc nói: "Hotsearch nào cơ?"
"Á à, còn chưa chịu nhận cơ đấy!" Tịch Tuyết Nhi mở hotsearch ra, đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Đình Sâm: "Nhìn rõ chưa?"
'Cố Sanh Sanh ẩu đả với Cố Vân Yên ở phim trường', 'Tiên nữ Cố Vân Yên rơi lệ', 'Cố Vân Yên biểu diễn kỹ thuật đánh Cố Sanh Sanh"... Vô số tag sỉ nhục Cố Sanh Sanh, theo sau là hotsearch thổi phồng Cố Vân Yên.
Mùi rượu trên người Thẩm Đình Sâm đã tan biến, anh nhìn thẳng vào mắt Cố Sanh Sanh: "Không phải anh. Sanh Sanh, em tin anh đi, anh sẽ giải quyết chuyện này."
"Không cần anh giải quyết đâu. Chỉ cần quản Cố Vân Yên cho tốt, đừng có chạy tới trêu chọc tôi là đủ rồi." Cố Sanh Sanh khẽ hít mũi. Người Thẩm Đình Sâm toàn là mùi máu tươi cùng mùi rượu, hơn nữa cảm xúc tàn dư của nguyên chủ đang dao động, làm cô thật sự cảm thấy khó chịu.
Cô không muốn nói thêm bất cứ lời nào với Thẩm Đình Sâm nữa, liền kéo theo Tịch Tuyết Nhi và An Hà xoay người rời đi.
Thẩm Đình Sâm định đuổi theo cô thì bị một người ngăn lại: "Thẩm tiên sinh, phiền anh phối hợp với chúng tôi kiểm tra nồng độ cồn."
***
Mấy ngày qua của Thẩm Đình Sâm quả thật không suông sẻ.
Đầu tiên là đại cổ đông trong công ty cấu kết với nhau chống lại anh, mấy hạng mục vừa được khởi động đều bị hoãn lại, đám chú bác cùng phe ngày trước giờ cũng lần lượt chạy theo chiều gió, thờ ơ lạnh nhạt. Mãi cho đến hôm ba mẹ cãi nhau một trận ở nhà, lúc đó anh mới hay chuyện người mẹ Liễu Bình của mình đã chạy đến làm loạn tại biệt thự của Thẩm Vọng.
Những lời lạnh nhạt của ba còn quanh quẩn bên tai: "Nếu bà không gả Cố Sanh Sanh cho Thẩm Vọng thì làm gì có chuyện ba tôi bị chọc đến tức lên hả? Quyền lợi của Đình Sâm bị đe dọa rồi đó, bà hài lòng chưa?"
Những lời đó vốn là để cho Thẩm Đình Sâm chết tâm. Anh ở công ty gặp đủ chuyện trắc trở, ở nhà càng phiền muộn không yên, hôm nay mới uống vài chén, không cẩn thận tông phải một người đàn ông mở quán ven đường. Thẩm Đình Sâm đã xé một tờ chi phiếu ném lại nhưng người nhà của người đàn ông đó vẫn không chịu buông tha, bắt anh phải đến bệnh viện.
Biết bao nhiêu thời điểm không chật vật, lại phải chính xác vào lúc này, cho anh gặp lại Cố Sanh Sanh.
"Đình Sâm! Đình Sâm, anh thế nào rồi, có bị thương không vậy?!" Cố Vân Yên vội vã chạy đến, yếu đuối chui thẳng vào ngực anh.
Miệng vết thương của Thẩm Đình Sâm vừa vặn bị chạm vào, anh không khỏi kêu lên một tiếng, cười nói: "Vân Yên, không phải em đang quay phim à? Sao lại đến đây?"
"Em... em lo cho anh." Cố Vân Yên đỏ mặt, nhẹ nhàng rút khỏi lồng ngực của Thẩm Đình Sâm, "Em, em nghe tin nên xin nghỉ chạy qua xem thử."
Thẩm Đình Sâm: "Lúc nãy anh đã gặp Sanh Sanh."
"Chị Sanh Sanh?" Lòng Cố Vân Yên chợt căng thẳng, cô liếc nhìn vẻ mặt Thẩm Đình Sâm: "Sao chị Sanh Sanh lại đến bệnh viện? Là cơ thể không thoải mái sao? Hay là mặt..."
Thẩm Đình Sâm nhíu mày. Cố Vân Yên còn cố tình nói: "Thật ra chị Sanh Sanh đã xinh đẹp sẵn rồi, làm mấy cái đó như vẽ rắn thêm chân thôi..."
"Đúng vậy." Thẩm Đình Sâm tựa lưng ra sau, nhắm mắt thở dài.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Sanh Sanh chắn chắn là một mỹ nhân, nếu không trước kia anh cũng sẽ không mặc kệ nguyện vọng của ba mẹ, bỏ qua hàng loạt danh môn khuê tú mà lựa chọn đính ước cùng Cố Sanh Sanh. Tiếc là Cố Sanh Sanh đẹp thì đẹp thật, nhưng lại si mê anh quá mức, cộng thêm suy nghĩ nông cạn, thân xác dù có đẹp đẽ đến mấy cũng dần mất đi hào quang của chính mình.
Về sau, cũng không biết là Cố Sanh Sanh bị trúng tà gì mà chạy đi sửa mặt, đang yên đang lành tự nhiên biến khuôn mặt xinh đẹp trở nên tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.
Nếu nói ở vế trước chỉ là tiếc nuối, thì hiện tại quả thực là ôm hận --- mặt Cố Sanh Sanh căn bản không bị hủy, thậm chí còn đẹp hơn trước rất nhiều!
Cố Vân Yên không ngờ đến Thẩm Đình Sâm sẽ hùa theo lời của cô, hơn nữa cảm xúc trên mặt rất phức tạp, không chán ghét hay gắt gỏng như cô dự đoán --- trước kia chỉ cần nhắc đến việc Cố Sanh Sanh sửa mặt là Thẩm Đình Sâm sẽ nổi trận lôi đình ngay lập tức.
Cố Vân Yên cắn môi: "Nếu không có chuyện đó thì anh sẽ không cãi nhau với chị Sanh Sanh. Có lẽ hai người cũng sẽ không..."
Lần đầu tiên Thẩm Đình Sâm cảm thấy Cố Vân Yên nói quá nhiều. Anh chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Dạo trước trên mạng có người hắt nước bẩn Cố Sanh Sanh, em có biết chuyện này không?"
Cố Vân Yên giật mình, ngước mắt nhìn Thẩm Đình Sâm nói: "Vụ đó không phải đã nói với anh rồi sao? Anh nói không cần để ý mấy chuyện nhỏ nhặt trên mạng..."
Đại não Thẩm Đình Sâm bị cồn làm cho tê liệt, so với ngày thường chậm hơn một chút, phảng phất nhớ lại đúng là trước đó Cố Vân Yên có nói qua chuyện này. Anh ngừng suy nghĩ, nói: "Không có chuyện gì, anh sẽ xử lý chuyện này. Không còn sớm nữa, để anh đưa em về."
"Em không yên tâm về anh." Cố Vân Yên nói.
Ánh mắt ỷ lại của Cố Vân Yên làm Thẩm Đình Sâm tìm thấy chút tự tin, anh nở một nụ cười phong lưu xấu xa: "Muốn ở lại giúp anh?"
Cố Vân Yên đỏ mặt: "Đừng giỡn nữa mà."
Thẩm Đình Sâm cười, anh cầm chiếc áo khoác nhăn nhúm, đứng dậy nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
Luật sư vừa đến nơi, Thẩm Đình Sâm dẫn Cố Vân Yên ra ngoài theo cửa lớn, người nhà của người bị hại đứng một bên đỏ mắt nhìn theo. Bọn họ tuy phẫn nộ nhưng không thể không bị khuất phục bởi hiện thực --- chỉ có thể yêu cầu phí điều trị cho người nhà.
Đúng lúc này, một loạt ánh sáng từ đèn flash lóe lên.
"Có phóng viên!"
Cố Vân Yên theo bản năng trốn sau lưng Thẩm Đình Sâm, Thẩm Đình Sâm nhíu mày, cách đó không xa có một chiếc oto đang nổ máy: "Bắt lấy hắn!"
Bảo vệ vội vàng lao ra ngoài, xe phóng viên đã chạy mất hút.
***
Cách đó không xa, trong xe của Tịch Tuyết Nhi, ba người Cố Sanh Sanh ngồi xem cảnh tượng náo nhiệt.
Tịch Tuyết Nhi cười sảng khoái: "Quá đã! Chờ sáng mai lên trang nhất đi! Nɠɵạı ŧìиɦ, lại còn say rượu lái xe, đúng là cực phẩm tra nam!"
Cố Sanh Sanh mở to cặp mắt hạnh, nói: "Tớ cảm thấy say rượu lái xe nghiêm trọng hơn."
Tịch Tuyết Nhi ghét bỏ: "Bây giờ nói được rồi à, sao lúc nãy như bị câm vậy? Nhân lúc có bọn tớ ở đó mắng chết hắn đi, ít nhất cũng phải cho cái tên tra nam đó hai bạt tai chứ!"
"Chỉ biết ăn hiếp người nhà, bình thường miệng mồm lanh lợi, tới lúc mấu chốt lại chẳng được việc gì."
"Không phải cậu đã đồng ý với tớ không công kích Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên nữa sao?" Cố Sanh Sanh nói đến đoạn này liền cảm giác có chút thất bại: "Hơn nữa hai người các cậu nói nhanh quá, tớ xen vào không kịp."
Tịch Tuyết Nhi: "Tớ thấy cậu với tên tra nam kia tình cũ khó quên, không nỡ để bọn tớ mắng hắn thì có! An Hà cũng vậy, vừa rồi chỉ có mỗi tớ chiến đấu!"
An Hà lắc lắc điện thoại, cười nham hiểm: "Thế cậu nói xem ai báo phóng viên vậy?"
Cố Sanh Sanh: "..."
Tịch Tuyết Nhi: "..."
Hai người lẳng lặng tự vấn lòng mình, sau này không được tùy tiện đắc tội với An Hà.
Cửa sổ xe bị gõ. Cố Sanh Sanh hạ cửa kính xuống, vệ sĩ A Thành khom người, giơ điện thoại trong tay lên: "Phu nhân, mời cô nghe điện thoại ạ."
"Tôi... a, tôi để chế độ im lặng." Lúc này Cố Sanh Sanh mới nhớ đến Thẩm Vọng, nhanh nhẹn xin lỗi, "Anh tìm tôi có việc sao? Có phải muốn tôi mua trà sữa về không?"
"... Cô không cần về đâu."
Cố Sanh Sanh vội che điện thoại, chậm chạp trả lời lại: "A, tôi nhớ anh mà."
"Tút tút tút..." Điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.
Cố Sanh Sanh trả điện thoại lại cho A Thành, nói: "Bọn tôi muốn đi ăn cơm, anh lái xe theo sau đi."
Cửa sổ xe lại được nâng lên, mắt Tịch Tuyết Nhi và An Hà sáng hoắc nhìn cô: "Cậu nói nhớ ai đó?!"
Cố Sanh Sanh thuận miệng: "Mèo của tớ."
Cố Sanh Sanh bật điện thoại lên, phát hiện mình đã gửi voice chat, lại còn gọi điện cho Thẩm Vọng. Chưa kịp ấn mở, điện thoại đã bị Tịch Tuyết Nhi cướp đi mất.
"Cậu làm gì đó!" Cố Sanh Sanh duỗi tay muốn lấy lại, bị An Hà ôm từ phía sau.
An Hà cười nói: "Mau nghe thử đi! Xem có phải tiếng mèo kêu hay không!"
Tịch Tuyết Nhi ấn mở.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ của người đàn ông vang lên trong xe: "Bị dọa khóc rồi à?"
"Khi nào về nhà? Chờ cô nấu cơm."
"... nghe máy đi."
Cố Sanh Sanh rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng tay của An Hà, lấy được điện thoại của mình: "Đáng ghét! Sao lại tự ý lấy điện thoại của người ta."
Tịch Tuyết Nhi ngơ ngác, che mặt nói: "Tớ tớ tớ, tai tớ mang thai rồi! Sanh Sanh, gửi đoạn voice chat này cho tớ đi, tớ phải dùng làm nhạc chuông báo thức mới được!"
"Không cho!" Cố Sanh Sanh giấu điện thoại sau lưng.
"Ù uôi~" Tịch Tuyết Nhi nhướn mày, "Đang bảo vệ con mồi hả? Cậu thay đổi rồi Cố Sanh Sanh ơi. Trước kia chỉ hận không thể đem size qυầи ɭóŧ của Thẩm Đình Sâm chia sẻ cho chị em, bây giờ bị cái gì vậy?"
"... Tớ có ảnh chụp! Đừng nói nữa!" Cố Sanh Sanh hét chói tai.
Tịch Tuyết Nhi ôm bụng cười lớn. An Hà nén cười, nói: "Sanh Sanh à, cậu thật sự là lâu ngày sinh tình với Thẩm Vọng hả?''
Cố Sanh Sanh: ''Tình gì?''
Tịch Tuyết Nhi: ''Ngày gì?''
An Hà cười xấu xa, đánh Tịch Tuyết Nhi: ''Cậu đừng có chơi xấu! Tớ nghiêm túc đó!''
Cố Sanh Sanh không hiểu hai cô cười chuyện gì, không nóng không lạnh nói: ''Không phải, tớ chỉ đang chăm sóc cho Thẩm Vọng, chờ chân anh ấy ổn rồi tớ sẽ rời đi.''
Tịch Tuyết Nhi: ''Cố Sanh Sanh, cậu phải nghe giọng điệu của cậu lúc nói chuyện với Thẩm Vọng, nũng nịu đến tớ còn chịu không nổi, nói gì là đàn ông.''
''Nhất là với một người đàn ông đáng thương, tâm hồn mỏng manh yếu ớt.'' An Hà bổ sung.
''Tớ đâu có nũng nịu!'' Cố Sanh Sanh đỏ mặt.
Đúng lúc xe dừng trước của nhà hàng, Cố Sanh Sanh tranh xuống xe trước.
An Hà lập tức ngừng cười, lo lắng nhìn Tịch Tuyết Nhi nói: ''Không phải cái người tên Thẩm Vọng kia bị liệt nặng lắm sao? Sao Sanh Sanh lại đối với hắn...''
Tịch Tuyết Nhi tìm ảnh chụp Thẩm Vọng, đứa đến trước mặt An Hà: ''Đây.''
Món chính của bữa tối chính là thịt nướng, các món ăn kèm nhiều màu sắc bày khắp bàn, thịt bò cao cấp nướng trên đá kêu xèo xèo, mùi thơm mê người. Cố Sanh Sanh cầm kẹp nghiêm túc trở miếng thịt, gắp vào chén cho An Hà và Tịch Tuyết Nhi.
''Mau ăn đi, An Hà, cậu ngẩn người làm gì?''
An Hà đột nhiên hít sâu, nghiêm túc nói: ''Sanh Sanh, cậu giúp tớ hỏi một chút, Thẩm Vọng còn anh em nào chưa lập gia đình không?''
Cố Sanh Sanh: ''Có chứ, Thẩm Đình Sâm đó.''
''Coi như tớ chưa nói gì nhé.'' An Hà chớp mắt tỉnh táo lại.
Tịch Tuyết Nhi cười vui vẻ, sau lại có chút buồn rầu: ''Nếu Thẩm Vọng không bị tai nạn thì tốt biết mấy, chỗ nào cũng tốt hơn cái tên tra nam Thẩm Đình Sâm kia.''
Vẫn là Cố Sanh Sanh sáng suốt hơn: ''Thế thì càng không đến lượt tớ. Mau ăn đi, cơm cuộn rong biển này không tồi nha, tớ muốn gói một phần mang về.''
Tịch Tuyết Nhi cười nham hiểm: ''Mang về cho ai đó?''
Cố Sanh Sanh còn chưa mở miệng, Tịch Tuyết Nhi và An Hà đã đồng thanh: ''Nuôi mèo đó~''
Cố Sanh Sanh vừa tháo khẩu trang xuống liền bị giật mình bởi tiếng thét chói tai của Tịch Tuyết Nhi: "Aaaaaaaaaa! Đây là ai! Sanh Sanh mặt cậu... Có phải cậu lén bọn tớ đi chỉnh mặt lại đúng không! Nói mau, đã chỉnh chỗ nào rồi!!!"
"..." Cố Sanh Sanh xoa xoa lỗ tai đau nhức: "Cậu to tiếng chút nữa, đánh thức An ba ba luôn đi."
Tịch Tuyết Nhi dõng dạc: "Như thế lại chẳng tốt à?"
Ba An Hà trở thành người thực vật đã được 5 năm nay. Mặc dù vậy, An Hà vẫn chăm sóc ba cô rất tốt, trừ chiếc ống cắm trên mũi ông ra, thần sắc vẫn yên ổn, giống như một người đang ngủ mà thôi.
An Hà bật cười: "Cậu cứ nói hươu nói vượn đi! Có điều Sanh Sanh này, mặt cậu..."
Cả hai người Tịch Tuyết Nhi và An Hà đều nhìn Cố Sanh Sanh chằm chằm không chớp mắt. Cô đã không còn mũi cao hay cằm độn nữa, mắt hạnh môi anh đào, tóc dài đen nhánh như tơ lụa rũ sau người, từng cử chỉ nụ cười đều quyến rũ chết người.
"Xinh quá đi a, Sanh Sanh... '' Tịch Tuyết Nhi khen ngợi không ngớt, cô xoa xoa mặt Cố Sanh Sanh, rồi lại sờ mặt mình, cảm giác có chút đối lập, buồn không tả nổi: "Mau nói cho tớ biết, cậu đã sửa chỗ nào vậy? Thế này có khác gì tự nhiên đâu?"
Ngũ quan của Cố Sanh Sanh không khác trước kia là bao, nhưng cả người cô giống như viên minh châu được phủi đi lớp bụi, tỏa sáng lấp lánh làm người ta không rời mắt được. Đặc biệt là cặp mắt hạnh kia của cô, trong veo ngập nước hớp hồn thiên hạ.
Cố Sanh Sanh nghiêng đầu né tránh: "Không có chỉnh thật mà, đây là mặt tự nhiên của tớ đấy. Đừng bóp nữa, bây giờ các cậu cũng xinh lắm rồi, xinh hơn so với lúc chỉnh mặt nhiều."
Những lời Cố Sanh Sanh nói hoàn toàn là sự thật. Ngũ quan của hai cô đã khôi phục về nguyên dạng, Tich Tuyết Nhi xinh đẹp diễm lệ, còn An Hà lại có khí chất điềm đạm thanh tú, mỗi người đều mang nét đẹp riêng, nhưng chắc chắn đẹp hơn lúc trước gấp mấy lần.
Tịch Tuyết Nhi được khen đến choáng váng, cô khoác vai Cố Sanh Sanh, ba người bắt đầu bàn chính sự.
Cố Sanh Sanh đem chuyện chị Long muốn cô tham gia thử vai cho kể cho hai người nghe một lượt, còn nhắc đến 30 triệu tiền vi phạm hợp đồng.
Tịch Tuyết Nhi nghe xong la lớn: " á! Trời ạ, nằm mơ tớ cũng muốn được tham gia bộ này! Cơ hội tốt như thế cậu còn do dự cái gì nữa!"
An Hà trầm ngâm: " chính là dự án lớn nhất trong năm tới của công ty, một đám người vì áo rồng tranh giành sứt đầu mẻ trán, sao công ty lại đưa cho cậu cơ hội này? Huồng hồ... bên đó cũng đã nói, lần này Thẩm nhị thiếu Thẩm Đình Sâm đầu tư cho đoàn phim, nội bộ đã quyết định trao vai nữ chính cho Cố Vân Yên rồi."
Đây không phải là lần đầu tiên Tịch Tuyết Nhi được nếm trải mấy chuyện hỗn tạp trong giới giải trí, nghe An Hà phân tích xong liền hiểu ra chuyện này không đơn giản như cô nghĩ.
Hiện tại Cố Sanh Sanh đang bị mang tiếng xấu, lại còn thêm chuyện phẫu thuật thẩm mỹ lỗi. Làm sao công ty dám đem một cơ hội tốt như thế giao cho Cố Sanh Sanh được? Lại còn uy hiếp cô không thử vai thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa?
Ba người suy nghĩ một lúc lâu.
"Vãi shit!" Tịch Tuyết Nhi vỗ đùi, "Tớ biết rồi! Là Cố Vân Yên muốn nhân cơ hội này làm nhục cậu đó! Trước kia cô ta dàn dựng để chà đạp cậu, bây giờ lại muợn phim mới đâm cậu thêm một nhát nữa! Chắc chắn tới lúc đó cô ta sẽ lại ra thông báo phủ đầu, đây là bẫy đó! Lỡ như cô ta lợi dụng lúc quay phim tát cậu thì phải làm sao đây?!"
Cố Sanh Sanh cảm thấy Tịch Tuyết Nhi nên chuyển nghề làm biên kịch: "Cậu nói đúng lắm! Tớ không đi!"
"Vậy sao được?!" Tịch Tuyết Nhi và An Hà đồng thanh đáp.
Nói thì nói thế, cơ hội này đối với người có cà phê trong tay như Cố Sanh Sanh mà nói, không khác gì nhặt được miếng bánh mì từ trên trời rơi xuống. Biết rõ là có độc, nhưng lại muốn đánh liều mà cắn một miếng. Hơn nữa...
"Cậu tính đền tiền vi phạm hợp đồng à?"
Tuy rằng trong tiểu thuyết, tổng tài có thể sở hữu khối tài sản lên đến cả trăm tỷ đồng, nhưng 30 triệu này đối với Cố gia không phải muốn là có đủ được. Cố Sanh Sanh càng không muốn đến vòi tiền cha mẹ của nguyên chủ - hai vị phụ huynh đáng thương này còn chưa hay biết gì đâu.
Thấy Cố Sanh Sanh chán nản lắc đầu, An Hà nói: "Cậu đừng lo lắng nữa. Cố Vân Yên kia còn đang bận cosplay bạch liên hoa thanh cao, không dám chơi xấu cậu ở phim trường đâu. Tớ với Tuyết Nhi cũng sẽ đi thử vai, có bọn tớ bên cạnh, không cần sợ cô ta."
"Đúng!" Tịch Tuyết Nhi nheo mắt, sát khí bốc ra: "Ả bạch liên hoa đó ở phim trường suốt ngày nói bóng nói gió khách sáo với tớ, hỏi thăm tình hình của cậu. Hôm nay còn dám nghe lén tớ gọi điện, bị tớ chửi cho một trận. Tới lúc đó mà cô ta còn dám bén mảng tới nữa, xem tớ có xé nát cái bản mặt giả tạo đó ra không!"
Cố Sanh Sanh cảm thấy đau đầu. Trong truyện gốc, những người đắc tội với Cố Vân Yên không người nào có kết cục tốt, các quý cô đây là đang muốn dâng đầu lên cho người ư?
Cố Sanh Sanh nghiêm túc nắm chặt tay Tịch Tuyết Nhi: "Hứa với tớ, sau này tránh xa Cố Vân Yên ra, đừng có trêu chọc cô ta, càng không được đối đầu, được không?"
"Ách, sao cậu nhát ga dữ vậy?" Tịch Tuyết Nhi bày ra vẻ mặt không đồng tình.
"Dù sao cũng phải nghe theo tớ!" Cố Sanh Sanh nghiêm túc: "Nếu cậu không chịu nghe theo, tớ sẽ... không cho cậu bánh hoa hồng nữa!"
"Đừng đừng đừng!" Tịch Tuyết Nhi ôm chặt hộp bánh hoa hồng, "Được rồi được rồi, nghe cậu hết. Nhưng mà bánh này ngon quá đi, ăn xong là có thể có làn da giống cậu đúng không?"
Cố Sanh Sanh cười: "Đương nhiên có thể." Đây chính là đồ ăn được trộn với linh khí đó.
Tịch Tuyết Nhi rạo rực vuốt mặt mình: "Vậy lần sau làm cho tớ nhiều nhiều chút nhé."
Ba người nói thêm mấy chuyện lặt vặt, An Hà đã mát xa chân cho ba An xong xuôi, nói: "Chờ tớ thu dọn một chút rồi chúng ta xuất phát nhé."
Tịch Tuyết Nhi: "Đi luôn hả? Hiếm có khi rảnh rỗi, bọn tớ ở lại ngồi với chú An thêm chút nữa."
An Hà ghét bỏ: "Các cậu ồn ào quá."
Cố Sanh Sanh vô tội nói: "Tớ mà ồn á? Không hề nha, có mỗi Tịch Tuyết Nhi ồn ào thôi."
"Cậu hay lắm, tớ làm ồn lúc nào!" Tịch Tuyết Nhi nhéo mặt Cố Sanh Sanh, hai người hi hi ha ha ầm ĩ một hồi.
An Hà mỉm cười bất lực.
Phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng và mùi của người bệnh, hít nhiều cũng không tốt, Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi lại chẳng có chút biểu cảm ghét bỏ nào, còn muốn tìm cơ hội cùng cô đến thăm ba An.
Ba ơi, ba có thể yên tâm được rồi, con có hai người bạn tốt như thế này.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Cố Sanh Sanh cùng Tịch Tuyết Nhi đi toilet một chuyến. Cô đứng chờ bên ngoài hành lang, lấy điện thoại ra gửi voice chat cho Thẩm Vọng.
"Thẩm Vọng Thẩm Vọng, giờ tôi định đi ăn cơm trưa với bạn. Anh ở nhà làm gì đó?"
"Tôi đã chọn cho anh mấy bộ phim hay rồi, muốn xem thì bảo A Thành mở nhé."
"Thẩm Vọng Thẩm Vọng, anh ngủ rồi à?"
Thẩm Vọng gọi điện đến, Cố Sanh Sanh đưa điện thoại lên sát tai.
Ba chữ lạnh như băng: "Ồn ào quá."
"Vậy anh có ăn cơm không đó? Tôi có làm cho anh cơm nắm cá ngừ với súp miso, kêu chị Lý hâm nóng lại một chút là ăn được rồi." Cố Sanh Sanh biết Thẩm Vọng không thích để cho người khác giúp anh ăn cơm nên trước khi ra ngoài đã làm cơm nắm cho anh, như thế Thẩm Vọng có thể tự tay cầm ăn dễ dàng.
"Ăn rồi." Tiếng gió thổi lá cây xào xạt từ bên Thẩm Vọng vọng tới, cùng với giọng nói trầm thấp như có luồng điện chạy qua tai, làm cho bên tai Cố Sanh Sanh bỗng nhiên có chút ngứa.
Cố Sanh Sanh có thể tưởng tượng ra điệu bộ của Thẩm Vọng khi nói những lời này, chân mày hơi giãn, lộ ra chút lười biếng, như một chú mèo đen đang nằm phơi nắng.
Cố Sanh Sanh dựa vào tường, huơ huơ mũi chân: "Đói quá đi mất, chút nữa bọn tôi đi ăn thịt nướng, không biết vị sẽ ra sao. Nếu ngon thì về nhà tôi làm cho anh ăn nhé."
Thẩm Vọng trả lời câu được câu mất, Cố Sanh Sanh vẫn nhiệt tình nói tiếp.
Đầu hành lang bên kia bỗng truyền đến một trận xôn xao. Hình như là vừa có một vụ tai nạn xe cộ, người bị thương nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, nhóm người nhà phẫn nộ vây quanh một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, bảo vệ cố gắng duy trì trật tự, nhóm người nhà vẫn tức giận xông lên phía trước, khóc lóc xô đẩy.
Người đàn ông kia say rượu lái xe, tự cho mình có tiền là có thể mua được mạng người.
Mùi máu tươi pha lẫn mùi rượu xộc vào chóp mũi. Tình huống và không khí này làm Cố Sanh Sanh bắt đầu cảm thấy bất an. Cô nắm chặt điện thoại: "Thẩm Vọng, có người bị tai nạn được đưa đến bệnh viện, nhiều máu quá..."
Giọng Thẩm Vọng vang lên: "Cô đang ở một mình sao? Những người khác đâu?"
Cố Sanh Sanh hít mũi: "Tuyết Nhi đi toilet, tôi đang đợi cô ấy."
Thẩm Vọng: "... tới chỗ khác đi, đừng nhìn nữa."
Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn quay đầu lại, tiếng khóc thê lương của người nhà bên kia vẫn lọt vào tai, trái tim Cố Sanh Sanh như bị bóp nghẹn: "Mấy người đó vẫn còn khóc."
Thẩm Vọng đầu bên kia không trả lời lại. Cố Sanh Sanh trốn đến khúc ngoặt của hành lang, cô che kín hai tai lại, chỉ biết trông mong Tịch Tuyết Nhi mau ra khỏi toilet.
Bất thình lình, một giọng nói kinh ngạc vang lên: "Sanh Sanh!"
Cố Sanh Sanh nghe thấy liền ngoái đầu nhìn lại, trái tim khẽ chấn động, đây chính là cảm xúc tàn dư của nguyên chủ.
Thẩm Đình Sâm trong trí nhớ của nguyên chủ có vẻ ngoài anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, một nụ cười xấu xa của hắn đủ để làm con nai nhỏ trong lòng cô chạy loạn. Lúc này Thẩm Đình Sâm lại cực kỳ chật vật, âu phục trên người bị lôi kéo đến nhăn nhúm, trên mặt còn có vết thương. Mùi rượu nồng nặc pha lẫn với mùi máu tươi từ cơ thể hắn thoáng bay vào trong chóp mũi cô.
Hóa ra kẻ say rượu lái xe tông người chính là hắn.
"Tôi không phải, anh nhận nhầm người rồi." Cố Sanh Sanh xoay người bỏ đi.
Thẩm Đình Sâm chạy vài bước liền đuổi kịp, chắn ngang kéo khẩu trang của Cố Sanh Sanh xuống: "Em..."
Đôi mắt mang theo men say của Thẩm Đình Sâm lóe lên một tia kinh ngạc, có phần không phân biệt ra đâu là hồi ức đâu là hiện thực: "Sanh Sanh, là em hả? Mặt em không phải đã..."
Anh bị mê hoặc đưa tay lên, muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp trước mắt này.
Bịch! Chiếc túi xách Chanel bị ném đến như ám khí, đập vào Thẩm Đình Sâm làm anh hít một hơi.
"Không biết xấu hổ hả, giữa ban ngày ban mặt dám giở trò lưu manh!" Tịch Tuyết Nhi từ xa chạy đến, che chắn trước mặt Cố Sanh Sanh, trợn mắt nhìn Thẩm Đình Sâm.
Thẩm Đình Sâm buột miệng: "Sanh Sanh là hôn thê của tôi!"
Tịch Tuyết Nhi chống nạnh, ngẩng mặt lên cười dữ dội: "Há há há. Tôi có nghe nhầm không vậy? Sanh Sanh hiện tại không phải là chị dâu của anh ư? Chuyện Thẩm nhị thiếu gia theo đuổi Cố Vân Yên, toàn bộ giới giải trí này đều đã biết rồi đó."
Cố Sanh Sanh trộm kéo tay Tịch Tuyết Nhi, ý muốn bảo cô bình tĩnh lại, bị Tịch Tuyết Nhi hoàn toàn quăng ra sau.
Thẩm Đình Sâm chột dạ, anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Cố Sanh Sanh chăm chú: "Sanh Sanh, những lời đồn đại đó không phải là thật đâu. Mấy ngày nay anh vẫn luôn không ngừng tìm kiếm em, tìm em rất lâu rồi..."
Không chờ Tịch Tuyết Nhi mở miệng, Cố Sanh Sanh đã hỏi ngược lại: "Bao lâu?"
Thẩm Đình Sâm sửng sốt: "Gì... gì cơ?"
Cố Sanh Sanh dứt khoát ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh nói anh luôn tìm kiếm tôi, anh tìm tôi bao lâu hả? Mẹ anh với em gái anh mò được tới căn biệt thự đó, chẳng lẽ anh mò không ra?"
Thẩm Đình Sâm bị cặp mắt trong suốt kia nhìn đến bối rối, luyến tiếc di dời ánh mắt khỏi người cô: "Sanh Sanh, khoảng thời gian vừa qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, không phải anh từ bỏ tìm em, chỉ là vội quá không đi được..."
Tịch Tuyết Nhi cười lạnh: "A, vội quá không đi được à? Là vội đưa đón Cố Vân Yên mỗi ngày, vội liếc mắt đưa tình cùng Cố Vân Yên á hả?"
Thẩm Đình Sâm thề thốt phủ nhận: "Cô nói bậy! Tôi với Cố Vân Yên không phải loại quan hệ đó!"
"Cái gì mà nói với chả bậy." An Hà gia nhập chiến trường, thong dong đáp: "Cả đoàn phim có ai là không biết Thẩm nhị thiếu gia đầu tư cho Cố Vân Yên, nâng đỡ Cố Vân Yên thành nữ chính của đâu chứ!"
Tịch Tuyết Nhi ăn ý tiếp lời: "Tính toán để Cố Vân Yên làm nữ chính, lại còn chỉ đích danh Sanh Sanh nhà chúng tôi làm đệm lưng, thiệt là lợi hại nha."
Lại chụp nồi lên đầu Cố Vân Yên.
Cố Sanh Sanh khó hiểu cau mày, vừa định mở miệng đã bị Tịch Tuyết Nhi nhéo cho một cái đau đến chảy nước mắt. Đập vào mắt Thẩm Đình Sâm, chỉ hận không thể đem cô vùi vào ngực để vuốt ve dỗ dành một phen.
Có điều đã bị Tịch Tuyết Nhi và An Hà che lại.
Thẩm Đình Sâm véo véo lòng bàn tay, nói: "Sanh Sanh, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm. Đúng là anh có đầu tư cho đoàn phim, nhưng không có chỉ đích danh em làm đệm lưng cho Cố Vân Yên, em nghe anh giải thích đã..."
Cố Sanh Sanh chặt đứt lời anh, từ tốn đáp: "Muốn giải thích à, vậy chi bằng giải thích về cái hotsearch trên mạng kia đi. Chuyện của anh và Cố Vân Yên thế nào tôi không quan tâm, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng có hôn ước, tôi lại chẳng làm chuyện gì có lỗi với anh cả. Đường đường là đàn ông, cứ phải học theo người ta mua hotsearch mới chịu được hả?"
Tịch Tuyết Nhi phất cờ trong lòng, nói lia lịa: "Đúng đúng đúng! Anh có còn là đàn ông không? Sao lại làm chuyện kém minh bạch như vậy? Bày ra mấy thủ đoạn bỉ ổi đó chính là muốn dẫm đạp lên thanh danh của hôn thể cũ để lót đường cho người mới đúng không?"
Thẩm Đình Sâm bị mắng đến mặt mày tái nhợt, vò tóc nói: "Hotsearch nào cơ?"
"Á à, còn chưa chịu nhận cơ đấy!" Tịch Tuyết Nhi mở hotsearch ra, đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Đình Sâm: "Nhìn rõ chưa?"
'Cố Sanh Sanh ẩu đả với Cố Vân Yên ở phim trường', 'Tiên nữ Cố Vân Yên rơi lệ', 'Cố Vân Yên biểu diễn kỹ thuật đánh Cố Sanh Sanh"... Vô số tag sỉ nhục Cố Sanh Sanh, theo sau là hotsearch thổi phồng Cố Vân Yên.
Mùi rượu trên người Thẩm Đình Sâm đã tan biến, anh nhìn thẳng vào mắt Cố Sanh Sanh: "Không phải anh. Sanh Sanh, em tin anh đi, anh sẽ giải quyết chuyện này."
"Không cần anh giải quyết đâu. Chỉ cần quản Cố Vân Yên cho tốt, đừng có chạy tới trêu chọc tôi là đủ rồi." Cố Sanh Sanh khẽ hít mũi. Người Thẩm Đình Sâm toàn là mùi máu tươi cùng mùi rượu, hơn nữa cảm xúc tàn dư của nguyên chủ đang dao động, làm cô thật sự cảm thấy khó chịu.
Cô không muốn nói thêm bất cứ lời nào với Thẩm Đình Sâm nữa, liền kéo theo Tịch Tuyết Nhi và An Hà xoay người rời đi.
Thẩm Đình Sâm định đuổi theo cô thì bị một người ngăn lại: "Thẩm tiên sinh, phiền anh phối hợp với chúng tôi kiểm tra nồng độ cồn."
***
Mấy ngày qua của Thẩm Đình Sâm quả thật không suông sẻ.
Đầu tiên là đại cổ đông trong công ty cấu kết với nhau chống lại anh, mấy hạng mục vừa được khởi động đều bị hoãn lại, đám chú bác cùng phe ngày trước giờ cũng lần lượt chạy theo chiều gió, thờ ơ lạnh nhạt. Mãi cho đến hôm ba mẹ cãi nhau một trận ở nhà, lúc đó anh mới hay chuyện người mẹ Liễu Bình của mình đã chạy đến làm loạn tại biệt thự của Thẩm Vọng.
Những lời lạnh nhạt của ba còn quanh quẩn bên tai: "Nếu bà không gả Cố Sanh Sanh cho Thẩm Vọng thì làm gì có chuyện ba tôi bị chọc đến tức lên hả? Quyền lợi của Đình Sâm bị đe dọa rồi đó, bà hài lòng chưa?"
Những lời đó vốn là để cho Thẩm Đình Sâm chết tâm. Anh ở công ty gặp đủ chuyện trắc trở, ở nhà càng phiền muộn không yên, hôm nay mới uống vài chén, không cẩn thận tông phải một người đàn ông mở quán ven đường. Thẩm Đình Sâm đã xé một tờ chi phiếu ném lại nhưng người nhà của người đàn ông đó vẫn không chịu buông tha, bắt anh phải đến bệnh viện.
Biết bao nhiêu thời điểm không chật vật, lại phải chính xác vào lúc này, cho anh gặp lại Cố Sanh Sanh.
"Đình Sâm! Đình Sâm, anh thế nào rồi, có bị thương không vậy?!" Cố Vân Yên vội vã chạy đến, yếu đuối chui thẳng vào ngực anh.
Miệng vết thương của Thẩm Đình Sâm vừa vặn bị chạm vào, anh không khỏi kêu lên một tiếng, cười nói: "Vân Yên, không phải em đang quay phim à? Sao lại đến đây?"
"Em... em lo cho anh." Cố Vân Yên đỏ mặt, nhẹ nhàng rút khỏi lồng ngực của Thẩm Đình Sâm, "Em, em nghe tin nên xin nghỉ chạy qua xem thử."
Thẩm Đình Sâm: "Lúc nãy anh đã gặp Sanh Sanh."
"Chị Sanh Sanh?" Lòng Cố Vân Yên chợt căng thẳng, cô liếc nhìn vẻ mặt Thẩm Đình Sâm: "Sao chị Sanh Sanh lại đến bệnh viện? Là cơ thể không thoải mái sao? Hay là mặt..."
Thẩm Đình Sâm nhíu mày. Cố Vân Yên còn cố tình nói: "Thật ra chị Sanh Sanh đã xinh đẹp sẵn rồi, làm mấy cái đó như vẽ rắn thêm chân thôi..."
"Đúng vậy." Thẩm Đình Sâm tựa lưng ra sau, nhắm mắt thở dài.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Sanh Sanh chắn chắn là một mỹ nhân, nếu không trước kia anh cũng sẽ không mặc kệ nguyện vọng của ba mẹ, bỏ qua hàng loạt danh môn khuê tú mà lựa chọn đính ước cùng Cố Sanh Sanh. Tiếc là Cố Sanh Sanh đẹp thì đẹp thật, nhưng lại si mê anh quá mức, cộng thêm suy nghĩ nông cạn, thân xác dù có đẹp đẽ đến mấy cũng dần mất đi hào quang của chính mình.
Về sau, cũng không biết là Cố Sanh Sanh bị trúng tà gì mà chạy đi sửa mặt, đang yên đang lành tự nhiên biến khuôn mặt xinh đẹp trở nên tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.
Nếu nói ở vế trước chỉ là tiếc nuối, thì hiện tại quả thực là ôm hận --- mặt Cố Sanh Sanh căn bản không bị hủy, thậm chí còn đẹp hơn trước rất nhiều!
Cố Vân Yên không ngờ đến Thẩm Đình Sâm sẽ hùa theo lời của cô, hơn nữa cảm xúc trên mặt rất phức tạp, không chán ghét hay gắt gỏng như cô dự đoán --- trước kia chỉ cần nhắc đến việc Cố Sanh Sanh sửa mặt là Thẩm Đình Sâm sẽ nổi trận lôi đình ngay lập tức.
Cố Vân Yên cắn môi: "Nếu không có chuyện đó thì anh sẽ không cãi nhau với chị Sanh Sanh. Có lẽ hai người cũng sẽ không..."
Lần đầu tiên Thẩm Đình Sâm cảm thấy Cố Vân Yên nói quá nhiều. Anh chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Dạo trước trên mạng có người hắt nước bẩn Cố Sanh Sanh, em có biết chuyện này không?"
Cố Vân Yên giật mình, ngước mắt nhìn Thẩm Đình Sâm nói: "Vụ đó không phải đã nói với anh rồi sao? Anh nói không cần để ý mấy chuyện nhỏ nhặt trên mạng..."
Đại não Thẩm Đình Sâm bị cồn làm cho tê liệt, so với ngày thường chậm hơn một chút, phảng phất nhớ lại đúng là trước đó Cố Vân Yên có nói qua chuyện này. Anh ngừng suy nghĩ, nói: "Không có chuyện gì, anh sẽ xử lý chuyện này. Không còn sớm nữa, để anh đưa em về."
"Em không yên tâm về anh." Cố Vân Yên nói.
Ánh mắt ỷ lại của Cố Vân Yên làm Thẩm Đình Sâm tìm thấy chút tự tin, anh nở một nụ cười phong lưu xấu xa: "Muốn ở lại giúp anh?"
Cố Vân Yên đỏ mặt: "Đừng giỡn nữa mà."
Thẩm Đình Sâm cười, anh cầm chiếc áo khoác nhăn nhúm, đứng dậy nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
Luật sư vừa đến nơi, Thẩm Đình Sâm dẫn Cố Vân Yên ra ngoài theo cửa lớn, người nhà của người bị hại đứng một bên đỏ mắt nhìn theo. Bọn họ tuy phẫn nộ nhưng không thể không bị khuất phục bởi hiện thực --- chỉ có thể yêu cầu phí điều trị cho người nhà.
Đúng lúc này, một loạt ánh sáng từ đèn flash lóe lên.
"Có phóng viên!"
Cố Vân Yên theo bản năng trốn sau lưng Thẩm Đình Sâm, Thẩm Đình Sâm nhíu mày, cách đó không xa có một chiếc oto đang nổ máy: "Bắt lấy hắn!"
Bảo vệ vội vàng lao ra ngoài, xe phóng viên đã chạy mất hút.
***
Cách đó không xa, trong xe của Tịch Tuyết Nhi, ba người Cố Sanh Sanh ngồi xem cảnh tượng náo nhiệt.
Tịch Tuyết Nhi cười sảng khoái: "Quá đã! Chờ sáng mai lên trang nhất đi! Nɠɵạı ŧìиɦ, lại còn say rượu lái xe, đúng là cực phẩm tra nam!"
Cố Sanh Sanh mở to cặp mắt hạnh, nói: "Tớ cảm thấy say rượu lái xe nghiêm trọng hơn."
Tịch Tuyết Nhi ghét bỏ: "Bây giờ nói được rồi à, sao lúc nãy như bị câm vậy? Nhân lúc có bọn tớ ở đó mắng chết hắn đi, ít nhất cũng phải cho cái tên tra nam đó hai bạt tai chứ!"
"Chỉ biết ăn hiếp người nhà, bình thường miệng mồm lanh lợi, tới lúc mấu chốt lại chẳng được việc gì."
"Không phải cậu đã đồng ý với tớ không công kích Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên nữa sao?" Cố Sanh Sanh nói đến đoạn này liền cảm giác có chút thất bại: "Hơn nữa hai người các cậu nói nhanh quá, tớ xen vào không kịp."
Tịch Tuyết Nhi: "Tớ thấy cậu với tên tra nam kia tình cũ khó quên, không nỡ để bọn tớ mắng hắn thì có! An Hà cũng vậy, vừa rồi chỉ có mỗi tớ chiến đấu!"
An Hà lắc lắc điện thoại, cười nham hiểm: "Thế cậu nói xem ai báo phóng viên vậy?"
Cố Sanh Sanh: "..."
Tịch Tuyết Nhi: "..."
Hai người lẳng lặng tự vấn lòng mình, sau này không được tùy tiện đắc tội với An Hà.
Cửa sổ xe bị gõ. Cố Sanh Sanh hạ cửa kính xuống, vệ sĩ A Thành khom người, giơ điện thoại trong tay lên: "Phu nhân, mời cô nghe điện thoại ạ."
"Tôi... a, tôi để chế độ im lặng." Lúc này Cố Sanh Sanh mới nhớ đến Thẩm Vọng, nhanh nhẹn xin lỗi, "Anh tìm tôi có việc sao? Có phải muốn tôi mua trà sữa về không?"
"... Cô không cần về đâu."
Cố Sanh Sanh vội che điện thoại, chậm chạp trả lời lại: "A, tôi nhớ anh mà."
"Tút tút tút..." Điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.
Cố Sanh Sanh trả điện thoại lại cho A Thành, nói: "Bọn tôi muốn đi ăn cơm, anh lái xe theo sau đi."
Cửa sổ xe lại được nâng lên, mắt Tịch Tuyết Nhi và An Hà sáng hoắc nhìn cô: "Cậu nói nhớ ai đó?!"
Cố Sanh Sanh thuận miệng: "Mèo của tớ."
Cố Sanh Sanh bật điện thoại lên, phát hiện mình đã gửi voice chat, lại còn gọi điện cho Thẩm Vọng. Chưa kịp ấn mở, điện thoại đã bị Tịch Tuyết Nhi cướp đi mất.
"Cậu làm gì đó!" Cố Sanh Sanh duỗi tay muốn lấy lại, bị An Hà ôm từ phía sau.
An Hà cười nói: "Mau nghe thử đi! Xem có phải tiếng mèo kêu hay không!"
Tịch Tuyết Nhi ấn mở.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ của người đàn ông vang lên trong xe: "Bị dọa khóc rồi à?"
"Khi nào về nhà? Chờ cô nấu cơm."
"... nghe máy đi."
Cố Sanh Sanh rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng tay của An Hà, lấy được điện thoại của mình: "Đáng ghét! Sao lại tự ý lấy điện thoại của người ta."
Tịch Tuyết Nhi ngơ ngác, che mặt nói: "Tớ tớ tớ, tai tớ mang thai rồi! Sanh Sanh, gửi đoạn voice chat này cho tớ đi, tớ phải dùng làm nhạc chuông báo thức mới được!"
"Không cho!" Cố Sanh Sanh giấu điện thoại sau lưng.
"Ù uôi~" Tịch Tuyết Nhi nhướn mày, "Đang bảo vệ con mồi hả? Cậu thay đổi rồi Cố Sanh Sanh ơi. Trước kia chỉ hận không thể đem size qυầи ɭóŧ của Thẩm Đình Sâm chia sẻ cho chị em, bây giờ bị cái gì vậy?"
"... Tớ có ảnh chụp! Đừng nói nữa!" Cố Sanh Sanh hét chói tai.
Tịch Tuyết Nhi ôm bụng cười lớn. An Hà nén cười, nói: "Sanh Sanh à, cậu thật sự là lâu ngày sinh tình với Thẩm Vọng hả?''
Cố Sanh Sanh: ''Tình gì?''
Tịch Tuyết Nhi: ''Ngày gì?''
An Hà cười xấu xa, đánh Tịch Tuyết Nhi: ''Cậu đừng có chơi xấu! Tớ nghiêm túc đó!''
Cố Sanh Sanh không hiểu hai cô cười chuyện gì, không nóng không lạnh nói: ''Không phải, tớ chỉ đang chăm sóc cho Thẩm Vọng, chờ chân anh ấy ổn rồi tớ sẽ rời đi.''
Tịch Tuyết Nhi: ''Cố Sanh Sanh, cậu phải nghe giọng điệu của cậu lúc nói chuyện với Thẩm Vọng, nũng nịu đến tớ còn chịu không nổi, nói gì là đàn ông.''
''Nhất là với một người đàn ông đáng thương, tâm hồn mỏng manh yếu ớt.'' An Hà bổ sung.
''Tớ đâu có nũng nịu!'' Cố Sanh Sanh đỏ mặt.
Đúng lúc xe dừng trước của nhà hàng, Cố Sanh Sanh tranh xuống xe trước.
An Hà lập tức ngừng cười, lo lắng nhìn Tịch Tuyết Nhi nói: ''Không phải cái người tên Thẩm Vọng kia bị liệt nặng lắm sao? Sao Sanh Sanh lại đối với hắn...''
Tịch Tuyết Nhi tìm ảnh chụp Thẩm Vọng, đứa đến trước mặt An Hà: ''Đây.''
Món chính của bữa tối chính là thịt nướng, các món ăn kèm nhiều màu sắc bày khắp bàn, thịt bò cao cấp nướng trên đá kêu xèo xèo, mùi thơm mê người. Cố Sanh Sanh cầm kẹp nghiêm túc trở miếng thịt, gắp vào chén cho An Hà và Tịch Tuyết Nhi.
''Mau ăn đi, An Hà, cậu ngẩn người làm gì?''
An Hà đột nhiên hít sâu, nghiêm túc nói: ''Sanh Sanh, cậu giúp tớ hỏi một chút, Thẩm Vọng còn anh em nào chưa lập gia đình không?''
Cố Sanh Sanh: ''Có chứ, Thẩm Đình Sâm đó.''
''Coi như tớ chưa nói gì nhé.'' An Hà chớp mắt tỉnh táo lại.
Tịch Tuyết Nhi cười vui vẻ, sau lại có chút buồn rầu: ''Nếu Thẩm Vọng không bị tai nạn thì tốt biết mấy, chỗ nào cũng tốt hơn cái tên tra nam Thẩm Đình Sâm kia.''
Vẫn là Cố Sanh Sanh sáng suốt hơn: ''Thế thì càng không đến lượt tớ. Mau ăn đi, cơm cuộn rong biển này không tồi nha, tớ muốn gói một phần mang về.''
Tịch Tuyết Nhi cười nham hiểm: ''Mang về cho ai đó?''
Cố Sanh Sanh còn chưa mở miệng, Tịch Tuyết Nhi và An Hà đã đồng thanh: ''Nuôi mèo đó~''