Chương : 61
Editor: Miền lạ
Chương 61: Ngủ chung
Trong phòng khách sạn, TV đang trực tiếp lại tình huống ở dãy núi Bình Lương.
Trận động đất này đến quá bất ngờ không kịp đề phòng, hơn phân nửa nhà cửa trong thôn đều bị sụp đổ, mà thời gian phát sinh sự việc lại là buổi tối, rất nhiều người đã bị chôn vùi bên dưới bãi phế tích, không rõ sống chết như thế nào.
Đơn vị cấp cao trực thuộc thị trấn gần nhất đã điều đội cứu hộ chạy đến thôn Bình Lương cứu viện nhưng bởi vì tín hiệu bị gián đoạn, trước mắt không thể liên lạc được.
Tạ Tùy nghiêng mình ngồi ở trêи ghế, khuỷu tay chống đầu gối, bàn tay nắm chặt thành quyền. Cậu nhìn chằm chằm màn hình TV, hai mắt đỏ ngầu, huyệt thái dương nổi gân xanh, nhìn qua vô cùng âm trầm.
Đái Tinh Dã đi đến bên cạnh Tạ Tùy, vỗ vai trấn an.
Tạ Tùy mới thoáng lấy lại tinh thần, cảm giác hít thở không thông bức bách nơi lồng ngực, mỗi một lần hô hấp đều mang theo một loại đau đớn run rẩy.
Đái Tinh Dã vừa mới gọi điện thoại thuê một chiếc xe việt dã, đợi một lát sau có thể trực tiếp lái xe lên núi.
“Đừng lo lắng, đại tiểu thư sẽ không có việc gì.”
Đái Tinh Dã cho rằng bạn gái của Tạ Tùy chính là Tịch Tĩnh, hắn cầm điếu thuốc đưa cho cậu, an ủi: “Những kẻ có tiền thường sẽ đi đến chùa cúng bái, cầu phúc cho con cái. Tịch Tĩnh chính là hòn ngọc quý trêи tay Tịch Gia, phúc vận dồi dào, không dễ gặp nguy hiểm như thế.”
Tạ Tùy đi ra gian ngoài hút thuốc, cậu lấy bật lửa ra, muốn tự mình châm lửa nhưng bàn tay của cậu lại không khống chế được mà bắt đầu run rẩy không ngừng, châm vài lần nhưng ngọn lửa vẫn bị dập tắt.
Cậu biết Tiểu Bạch là một cô gái nhỏ đáng thương, không có ai thương yêu, phù hộ.
Tạ Tùy hận không thể giữ lại hết cực khổ của mình và nhường toàn bộ may mắn, vận khí của cuộc đời cậu cho cô, vì cô mà chân thành ước nguyện hai chữ... Bình an.
Đái Tinh Dã nhìn cánh tay Tạ Tùy đang run rẩy không ngừng, hắn liền đến giúp cậu bật lửa, đem bát mì vừa mới nấu xong đưa đến trước mặt cậu.
“Yên tâm đi, chúng ta vất vả lắm mới đến được đây, cậu phải cố gắng lên, đừng để bản thân suy sụp, nói không chừng chúng ta còn có thể phụ giúp tìm người.”
Tạ Tùy dường như đã nghe lọt tai lời khuyên của hắn, tay cậu run run nhận lấy bát mì, không để ý tới nhiệt độ nóng hổi bên trong mà bắt đầu vội vã ăn lấy, ăn để.
Nhìn cậu thế này, thật không giống như đang ăn cơm, mà giống như một máy móc đang hoạt động thì đúng hơn.
Đái Tinh Dã chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Tạ Tùy như vậy bao giờ, những tơ máu đong đầy trong con ngươi, tựa như một con quỷ dữ đang bò ra khỏi địa ngục.
Đến tột cùng, đã có bao nhiêu sự tuyệt vọng mới có thể biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện tại đây?
**
Bóng tối bao trùm, xung quanh yên lặng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Tịch Bạch hốt hoảng tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu, cô lấy di động ra nhìn thời gian, bây giờ là 4 giờ sáng, màn hình vẫn như trước, không có chút tín hiệu nào.
“Chị...”
Cô gọi Tịch Tĩnh một tiếng, thật lâu sau, vẫn không có người đáp lại.
Tịch Bạch hoảng sợ, cô bò qua bên cạnh Tịch Tĩnh, nhẹ nhàng vỗ lên mặt chị ta, tiếng nói mang theo sự sợ hãi và hốt hoảng: “Chị, đừng ngủ, em xin chị đó, mau tỉnh lại đi.”
Nước mắt Tịch Bạch chảy dài, rơi xuống gương mặt bẩn thỉu của Tịch Tĩnh.
“Chị, chị mau tỉnh lại đi, đừng ngủ mà, chúng ta sẽ được cứu nhanh thôi.”
Tịch Tĩnh chậm rãi mở mắt, suy yếu nói: “Em ầm ĩ quá.”
Tịch Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô lấy ra một viên kẹo Ngưu Yết, run rẩy lột vỏ rồi nhét vào trong miệng Tịch Tĩnh.
“Chị đừng ngủ, chúng ta nói chuyện đi.”
Cô rất sợ nếu Tịch Tĩnh cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ thì sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.
Đầu lưỡi Tịch Tĩnh nếm được vị ngọt, tinh thần thoáng tỉnh táo một chút, chị ta cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng nửa thân dưới không có cảm giác và cũng không có khí lực.
“Tiểu Bạch, chúng ta sẽ chết.”
Tịch Bạch xoa mũi, khóc nức nở: “Chị không được nói bậy.”
“Không có người tới cứu chúng ta đâu, chúng ta nhất định sẽ chết!”
Nhìn màn đêm vô tận trước mặt, cảm xúc của Tịch Tĩnh đã sớm hỏng bét, chị ta nắm lấy tay Tịch Bạch, kϊƈɦ động nói: “Tịch Bạch, em... Em có sợ chết hay không? Chị rất sợ, chị không muốn chết.”
Tịch Bạch gắt gao ôm lấy chị ta, vỗ lưng an ủi: “Không có việc gì, nhất định không có việc gì đâu, bọn họ rất nhanh sẽ đến cứu chúng ta.”
Tịch Tĩnh khóc nấc lên, chưa bao giờ chị ta cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy.
“Xuỵt.” Thanh âm Tịch Bạch đứt quãng: “Đừng sợ...”
Tịch Tĩnh đã khóc đến mệt mỏi, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chị ta nản lòng tựa vào vai Tịch Bạch.
Tịch Bạch sợ Tịch Tĩnh thϊế͙p͙ đi nên thỉnh thoảng sẽ vỗ lên mặt chị ta, làm cho chị ta thanh tỉnh.
“Chị, đừng ngủ.”
“Tiểu Bạch, chị thật sự không cam lòng.”
Thanh âm của Tịch Tĩnh khô khốc, mang theo sự nức nở, đầy tuyệt vọng: “Chị cố gắng đến như vậy, trù tính nhiều như vậy, chị thật sự không cam lòng! Chị thật sự không muốn chết!”
Tịch Bạch không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Tịch Tĩnh: “Chị, em kể chuyện cho chị nghe nhé.”
“Được.”
“Rất lâu trước kia, ở núi Hoa Quả Sơn có một tiểu hầu tử, nó ngốc vô cùng, luôn bị những hầu tử khác bắt nạt. Một ngày kia, có một con đại hầu bị yêu quái đuổi giết, nó vì mạng sống của mình nên đã đem con tiểu hầu tử này giao cho yêu quái.”
“Sau đó thế nào?” Tịch Tĩnh hiển nhiên đã bị câu chuyện xưa của cô hấp dẫn, cảm xúc cũng dần dần ổn định.
“Sau đó, tiểu hầu tử đã chết.”
“Cái câu chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Chị nghe em nói hết đã.” Tịch Bạch lại lột một viên kẹo Ngưu Yết ra, bỏ vào trong miệng mình: “Sau đó, Tề Thiên Đại Thánh đã lấy tóc gáy của mình, thổi một cái, tiểu hầu tử liền sống lại. Nó không chỉ sống lại mà còn trở nên mạnh mẽ hơn, nó nổi giận đùng đùng trở về Hoa Quả Sơn, đi tìm kẻ đã hại chết mình báo thù.”
“Cuối cùng thì sao, nó báo thù thành công không?”
“Kết quả như thế nào à? Chờ chúng ta ra ngoài, em sẽ nói cho chị biết.”
Tịch Tĩnh bi thương nhếch miệng cười, thật lâu sau, chị ta nặng nề nói: “Cảm ơn em.”
Tịch Bạch thấy cảm xúc của Tịch Tĩnh đã dần khôi phục, cô lấy điện thoại di động ra, mở mục ghi chú, bắt đầu viết.
Tịch Tĩnh tựa vào người cô, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
“Chơi game.”
“Em đang lừa chị.” Tịch Tĩnh nói: “Chính em cũng bắt đầu viết di ngôn rồi, còn an ủi chị nhất định sẽ được cứu.”
“A...” Tịch Bạch bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Đừng nói bậy được không, em làm sao có thể viết di ngôn được chứ?”
“Có dám cho chị xem hay không? Không phải đang viết mật mã két sắt à?”
Tịch Tĩnh cố gắng thò đầu qua, nhìn màn hình di động của cô.
Dòng đầu tiên chỉ có hai chữ
Tạ Tuỳ,
Và một cái dấu phẩy bên cạnh.
Tịch Tĩnh trầm ngâm: “Em cứ viết cho cậu ta đi, chị sẽ không nhìn đâu.”
Tịch Bạch rũ mắt, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt ôn nhu của cô. Tịch Bạch lắc đầu: “Em cũng không biết viết gì nữa.”
Cô có thật nhiều, thật nhiều lời muốn nói với Tạ Tuỳ.
Hãy sống thật tốt, cố gắng, cố gắng hơn nữa, ngàn vạn lần không được đi đua xe...
Nhưng nếu cô thật sự không ở đây, Tạ Tùy sẽ biến thành bộ dáng gì? Cậu ấy sẽ nghe lời của cô sao?
Không, cậu tuyệt đối sẽ không.
Bởi vì... Kiếp trước, khi Tạ Tùy nhìn thấy di thư của Tịch Bạch để lại, trêи đó chỉ viết vỏn vẹn ba chữ cong cong, vẹo vẹo:
Hãy sống sót.
Nhưng sau khi báo thù xong, buổi chiều hôm ấy, Tạ Tùy chỉ lẳng lặng ôm lấy bình tro cốt của cô mà tự sát.
**
6 giờ sáng, Tạ Tùy lái xe Jeep đi vào thôn Bình Lương.
Trong thôn, phần lớn nhà cửa đã sụp xuống, ở bãi đất trống gần đó là mấy cái lều trại, trêи mặt đất có rất nhiều máu tươi, bác sĩ và nhân viên cứu hộ bận rộn không ngừng, bắt đầu đem những người dân sớm đã huyết nhục mơ hồ cứu ra.
Nhìn thấy thân thể be bét máu tươi, tay chân không còn lành lặn, lung lay sắp đổ của những người này. Tạ Tùy đã phát điên lên rồi, cậu lảo đảo chạy ra khỏi xe Jeep, tìm kiếm thân ảnh của Tịch Bạch.
Đái Tinh Dã nhìn bộ dáng như một con ruồi không đầu của Tạ Tùy, lòng thầm nghĩ, cậu như vậy có thể tìm được người mới là lạ đó.
Sau khi hắn hỏi thăm những người xung quanh liền trở về nói với Tạ Tùy: “Chúng ta đi đến bệnh viện ở đầu thôn tìm xem, nghe nói người bị thương được cứu ra đều được đưa đến đó, nói không chừng cô ấy đã được cứu thoát...”
Tạ Tùy xoay người, chạy đến bệnh viện, nơi mà cậu vừa mới lái xe ngang qua.
Bệnh viện được dựng lên ở một khu nhà vệ sinh bị bỏ hoang, hiện trường vô cùng rối loạn. Đồng thời, có rất nhiều người bị thương không ngừng được đưa vào.
Bên trong bệnh viện có rất nhiều người, bọn họ không ngừng vén lớp vải trắng đang che thi thể lên, tìm kiếm thân nhân của mình, tìm không thấy thì nhẹ nhõm, tìm được thì... Che miệng gào khóc.
Một viễn cảnh như chốn địa ngục trần gian.
Tạ Tùy mắt chẳng thèm nhìn đến hàng thi thể được che kín bên dưới lớp vải trắng, cậu không tin...
Vừa đi đến trước cửa, bỗng nhiên có vài nhân viên cứu hộ mang cáng bước ra, dưới lớp vải trắng, thấp thoáng một cánh tay nhỏ gầy, trêи cổ tay có đeo một sợi dây tơ hồng, còn được trang trí thêm một chú chó nhỏ.
Đầu óc Tạ Tùy “Oanh” một tiếng nổ tung, suýt nữa cậu đã ngã sấp xuống, Đái Tinh Dã lanh lẹ đỡ cậu: “Làm sao vậy?”
Tạ Tùy thất tha, thất thểu bổ nhào vào trước cáng, cánh tay run rẩy dừng lại trêи tấm vải trắng, lại chậm chạp không có dũng khí xốc lên tầng vải kia...
Hốc mắt chốc lát lại đỏ bừng.
“Tiểu...”
Giọng nói của Tạ Tùy giống như những chiếc lá khô bị nghiền nát, khàn khàn, dù có thế nào, cũng không thể gọi được tên của cô ra khỏi miệng.
Đái Tinh Dã đứng ở bên cạnh, thấy cậu quỳ trêи mặt đất, giống như một dãy núi nặng nề nằm đó.
Chương 61: Ngủ chung
Trong phòng khách sạn, TV đang trực tiếp lại tình huống ở dãy núi Bình Lương.
Trận động đất này đến quá bất ngờ không kịp đề phòng, hơn phân nửa nhà cửa trong thôn đều bị sụp đổ, mà thời gian phát sinh sự việc lại là buổi tối, rất nhiều người đã bị chôn vùi bên dưới bãi phế tích, không rõ sống chết như thế nào.
Đơn vị cấp cao trực thuộc thị trấn gần nhất đã điều đội cứu hộ chạy đến thôn Bình Lương cứu viện nhưng bởi vì tín hiệu bị gián đoạn, trước mắt không thể liên lạc được.
Tạ Tùy nghiêng mình ngồi ở trêи ghế, khuỷu tay chống đầu gối, bàn tay nắm chặt thành quyền. Cậu nhìn chằm chằm màn hình TV, hai mắt đỏ ngầu, huyệt thái dương nổi gân xanh, nhìn qua vô cùng âm trầm.
Đái Tinh Dã đi đến bên cạnh Tạ Tùy, vỗ vai trấn an.
Tạ Tùy mới thoáng lấy lại tinh thần, cảm giác hít thở không thông bức bách nơi lồng ngực, mỗi một lần hô hấp đều mang theo một loại đau đớn run rẩy.
Đái Tinh Dã vừa mới gọi điện thoại thuê một chiếc xe việt dã, đợi một lát sau có thể trực tiếp lái xe lên núi.
“Đừng lo lắng, đại tiểu thư sẽ không có việc gì.”
Đái Tinh Dã cho rằng bạn gái của Tạ Tùy chính là Tịch Tĩnh, hắn cầm điếu thuốc đưa cho cậu, an ủi: “Những kẻ có tiền thường sẽ đi đến chùa cúng bái, cầu phúc cho con cái. Tịch Tĩnh chính là hòn ngọc quý trêи tay Tịch Gia, phúc vận dồi dào, không dễ gặp nguy hiểm như thế.”
Tạ Tùy đi ra gian ngoài hút thuốc, cậu lấy bật lửa ra, muốn tự mình châm lửa nhưng bàn tay của cậu lại không khống chế được mà bắt đầu run rẩy không ngừng, châm vài lần nhưng ngọn lửa vẫn bị dập tắt.
Cậu biết Tiểu Bạch là một cô gái nhỏ đáng thương, không có ai thương yêu, phù hộ.
Tạ Tùy hận không thể giữ lại hết cực khổ của mình và nhường toàn bộ may mắn, vận khí của cuộc đời cậu cho cô, vì cô mà chân thành ước nguyện hai chữ... Bình an.
Đái Tinh Dã nhìn cánh tay Tạ Tùy đang run rẩy không ngừng, hắn liền đến giúp cậu bật lửa, đem bát mì vừa mới nấu xong đưa đến trước mặt cậu.
“Yên tâm đi, chúng ta vất vả lắm mới đến được đây, cậu phải cố gắng lên, đừng để bản thân suy sụp, nói không chừng chúng ta còn có thể phụ giúp tìm người.”
Tạ Tùy dường như đã nghe lọt tai lời khuyên của hắn, tay cậu run run nhận lấy bát mì, không để ý tới nhiệt độ nóng hổi bên trong mà bắt đầu vội vã ăn lấy, ăn để.
Nhìn cậu thế này, thật không giống như đang ăn cơm, mà giống như một máy móc đang hoạt động thì đúng hơn.
Đái Tinh Dã chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Tạ Tùy như vậy bao giờ, những tơ máu đong đầy trong con ngươi, tựa như một con quỷ dữ đang bò ra khỏi địa ngục.
Đến tột cùng, đã có bao nhiêu sự tuyệt vọng mới có thể biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện tại đây?
**
Bóng tối bao trùm, xung quanh yên lặng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Tịch Bạch hốt hoảng tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu, cô lấy di động ra nhìn thời gian, bây giờ là 4 giờ sáng, màn hình vẫn như trước, không có chút tín hiệu nào.
“Chị...”
Cô gọi Tịch Tĩnh một tiếng, thật lâu sau, vẫn không có người đáp lại.
Tịch Bạch hoảng sợ, cô bò qua bên cạnh Tịch Tĩnh, nhẹ nhàng vỗ lên mặt chị ta, tiếng nói mang theo sự sợ hãi và hốt hoảng: “Chị, đừng ngủ, em xin chị đó, mau tỉnh lại đi.”
Nước mắt Tịch Bạch chảy dài, rơi xuống gương mặt bẩn thỉu của Tịch Tĩnh.
“Chị, chị mau tỉnh lại đi, đừng ngủ mà, chúng ta sẽ được cứu nhanh thôi.”
Tịch Tĩnh chậm rãi mở mắt, suy yếu nói: “Em ầm ĩ quá.”
Tịch Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô lấy ra một viên kẹo Ngưu Yết, run rẩy lột vỏ rồi nhét vào trong miệng Tịch Tĩnh.
“Chị đừng ngủ, chúng ta nói chuyện đi.”
Cô rất sợ nếu Tịch Tĩnh cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ thì sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.
Đầu lưỡi Tịch Tĩnh nếm được vị ngọt, tinh thần thoáng tỉnh táo một chút, chị ta cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng nửa thân dưới không có cảm giác và cũng không có khí lực.
“Tiểu Bạch, chúng ta sẽ chết.”
Tịch Bạch xoa mũi, khóc nức nở: “Chị không được nói bậy.”
“Không có người tới cứu chúng ta đâu, chúng ta nhất định sẽ chết!”
Nhìn màn đêm vô tận trước mặt, cảm xúc của Tịch Tĩnh đã sớm hỏng bét, chị ta nắm lấy tay Tịch Bạch, kϊƈɦ động nói: “Tịch Bạch, em... Em có sợ chết hay không? Chị rất sợ, chị không muốn chết.”
Tịch Bạch gắt gao ôm lấy chị ta, vỗ lưng an ủi: “Không có việc gì, nhất định không có việc gì đâu, bọn họ rất nhanh sẽ đến cứu chúng ta.”
Tịch Tĩnh khóc nấc lên, chưa bao giờ chị ta cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy.
“Xuỵt.” Thanh âm Tịch Bạch đứt quãng: “Đừng sợ...”
Tịch Tĩnh đã khóc đến mệt mỏi, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chị ta nản lòng tựa vào vai Tịch Bạch.
Tịch Bạch sợ Tịch Tĩnh thϊế͙p͙ đi nên thỉnh thoảng sẽ vỗ lên mặt chị ta, làm cho chị ta thanh tỉnh.
“Chị, đừng ngủ.”
“Tiểu Bạch, chị thật sự không cam lòng.”
Thanh âm của Tịch Tĩnh khô khốc, mang theo sự nức nở, đầy tuyệt vọng: “Chị cố gắng đến như vậy, trù tính nhiều như vậy, chị thật sự không cam lòng! Chị thật sự không muốn chết!”
Tịch Bạch không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Tịch Tĩnh: “Chị, em kể chuyện cho chị nghe nhé.”
“Được.”
“Rất lâu trước kia, ở núi Hoa Quả Sơn có một tiểu hầu tử, nó ngốc vô cùng, luôn bị những hầu tử khác bắt nạt. Một ngày kia, có một con đại hầu bị yêu quái đuổi giết, nó vì mạng sống của mình nên đã đem con tiểu hầu tử này giao cho yêu quái.”
“Sau đó thế nào?” Tịch Tĩnh hiển nhiên đã bị câu chuyện xưa của cô hấp dẫn, cảm xúc cũng dần dần ổn định.
“Sau đó, tiểu hầu tử đã chết.”
“Cái câu chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Chị nghe em nói hết đã.” Tịch Bạch lại lột một viên kẹo Ngưu Yết ra, bỏ vào trong miệng mình: “Sau đó, Tề Thiên Đại Thánh đã lấy tóc gáy của mình, thổi một cái, tiểu hầu tử liền sống lại. Nó không chỉ sống lại mà còn trở nên mạnh mẽ hơn, nó nổi giận đùng đùng trở về Hoa Quả Sơn, đi tìm kẻ đã hại chết mình báo thù.”
“Cuối cùng thì sao, nó báo thù thành công không?”
“Kết quả như thế nào à? Chờ chúng ta ra ngoài, em sẽ nói cho chị biết.”
Tịch Tĩnh bi thương nhếch miệng cười, thật lâu sau, chị ta nặng nề nói: “Cảm ơn em.”
Tịch Bạch thấy cảm xúc của Tịch Tĩnh đã dần khôi phục, cô lấy điện thoại di động ra, mở mục ghi chú, bắt đầu viết.
Tịch Tĩnh tựa vào người cô, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
“Chơi game.”
“Em đang lừa chị.” Tịch Tĩnh nói: “Chính em cũng bắt đầu viết di ngôn rồi, còn an ủi chị nhất định sẽ được cứu.”
“A...” Tịch Bạch bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Đừng nói bậy được không, em làm sao có thể viết di ngôn được chứ?”
“Có dám cho chị xem hay không? Không phải đang viết mật mã két sắt à?”
Tịch Tĩnh cố gắng thò đầu qua, nhìn màn hình di động của cô.
Dòng đầu tiên chỉ có hai chữ
Tạ Tuỳ,
Và một cái dấu phẩy bên cạnh.
Tịch Tĩnh trầm ngâm: “Em cứ viết cho cậu ta đi, chị sẽ không nhìn đâu.”
Tịch Bạch rũ mắt, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt ôn nhu của cô. Tịch Bạch lắc đầu: “Em cũng không biết viết gì nữa.”
Cô có thật nhiều, thật nhiều lời muốn nói với Tạ Tuỳ.
Hãy sống thật tốt, cố gắng, cố gắng hơn nữa, ngàn vạn lần không được đi đua xe...
Nhưng nếu cô thật sự không ở đây, Tạ Tùy sẽ biến thành bộ dáng gì? Cậu ấy sẽ nghe lời của cô sao?
Không, cậu tuyệt đối sẽ không.
Bởi vì... Kiếp trước, khi Tạ Tùy nhìn thấy di thư của Tịch Bạch để lại, trêи đó chỉ viết vỏn vẹn ba chữ cong cong, vẹo vẹo:
Hãy sống sót.
Nhưng sau khi báo thù xong, buổi chiều hôm ấy, Tạ Tùy chỉ lẳng lặng ôm lấy bình tro cốt của cô mà tự sát.
**
6 giờ sáng, Tạ Tùy lái xe Jeep đi vào thôn Bình Lương.
Trong thôn, phần lớn nhà cửa đã sụp xuống, ở bãi đất trống gần đó là mấy cái lều trại, trêи mặt đất có rất nhiều máu tươi, bác sĩ và nhân viên cứu hộ bận rộn không ngừng, bắt đầu đem những người dân sớm đã huyết nhục mơ hồ cứu ra.
Nhìn thấy thân thể be bét máu tươi, tay chân không còn lành lặn, lung lay sắp đổ của những người này. Tạ Tùy đã phát điên lên rồi, cậu lảo đảo chạy ra khỏi xe Jeep, tìm kiếm thân ảnh của Tịch Bạch.
Đái Tinh Dã nhìn bộ dáng như một con ruồi không đầu của Tạ Tùy, lòng thầm nghĩ, cậu như vậy có thể tìm được người mới là lạ đó.
Sau khi hắn hỏi thăm những người xung quanh liền trở về nói với Tạ Tùy: “Chúng ta đi đến bệnh viện ở đầu thôn tìm xem, nghe nói người bị thương được cứu ra đều được đưa đến đó, nói không chừng cô ấy đã được cứu thoát...”
Tạ Tùy xoay người, chạy đến bệnh viện, nơi mà cậu vừa mới lái xe ngang qua.
Bệnh viện được dựng lên ở một khu nhà vệ sinh bị bỏ hoang, hiện trường vô cùng rối loạn. Đồng thời, có rất nhiều người bị thương không ngừng được đưa vào.
Bên trong bệnh viện có rất nhiều người, bọn họ không ngừng vén lớp vải trắng đang che thi thể lên, tìm kiếm thân nhân của mình, tìm không thấy thì nhẹ nhõm, tìm được thì... Che miệng gào khóc.
Một viễn cảnh như chốn địa ngục trần gian.
Tạ Tùy mắt chẳng thèm nhìn đến hàng thi thể được che kín bên dưới lớp vải trắng, cậu không tin...
Vừa đi đến trước cửa, bỗng nhiên có vài nhân viên cứu hộ mang cáng bước ra, dưới lớp vải trắng, thấp thoáng một cánh tay nhỏ gầy, trêи cổ tay có đeo một sợi dây tơ hồng, còn được trang trí thêm một chú chó nhỏ.
Đầu óc Tạ Tùy “Oanh” một tiếng nổ tung, suýt nữa cậu đã ngã sấp xuống, Đái Tinh Dã lanh lẹ đỡ cậu: “Làm sao vậy?”
Tạ Tùy thất tha, thất thểu bổ nhào vào trước cáng, cánh tay run rẩy dừng lại trêи tấm vải trắng, lại chậm chạp không có dũng khí xốc lên tầng vải kia...
Hốc mắt chốc lát lại đỏ bừng.
“Tiểu...”
Giọng nói của Tạ Tùy giống như những chiếc lá khô bị nghiền nát, khàn khàn, dù có thế nào, cũng không thể gọi được tên của cô ra khỏi miệng.
Đái Tinh Dã đứng ở bên cạnh, thấy cậu quỳ trêи mặt đất, giống như một dãy núi nặng nề nằm đó.