Chương 46: Công viên giải trí
Editor: HTHYYHTH
Dù sao thì lúc ở Đại Chu có vú nuôi bên cạnh, Tiêu Duyệt Vân cũng không cần tự tay nấu nướng, cơ mà sau khi tới thế giới này hơn nửa năm, y đã thông thuộc lý luận nấu nướng, kĩ thuật dùng dao và khống chế độ lửa vô cùng xuất sắc.
Tiêu Duyệt Vân cùng với một nhóm bạn nữ, rất nhanh đã xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, các dụng dụ nấu ăn tự mang theo cũng phát huy được công dụng lớn, vài bạn nam tự giác đảm nhiệm nhiệm vụ nhóm bếp lửa và giá nướng.
Do nhân số "gào khóc đòi ăn" quá nhiều, nên mọi người phân ra thành vài bếp, có người thì nướng BBQ, cũng có người nướng hải sản, còn có người nấu cơm làm đồ ăn. Vài bạn nữ biết nấu ăn cũng nhân cơ hội bộc lộ tài năng.
Tiêu Duyệt Vân thì tự giác cầm lấy xẻng lật (là cái xẻng dẹp chiên trứng bên mình í), thử làm ra một bàn đầy đủ phân lượng thức ăn, đầy đủ sắc hương vị, bên trong nồi còn tỏa hương thơm khiến mấy người ham ăn ngứa ngáy bàn tay.
Tối hôm đó, thầy cô học sinh lớp hai ban Xã hội ngồi quanh năm bàn, hưởng gió biển, ăn BBQ tự nướng, hải sản nướng và các món ăn mỹ vị, tâm trạng vô cùng thoải mái và suиɠ sướиɠ.
Mấy đầu bếp có công cực khổ do Tiêu Duyệt Vân đứng đầu cũng được mọi người hết sức nâng niu. Còn có rất nhiều bạn học cả nam lẫn nữ đều nhao nhao nói muốn "gả" cho Tiêu Duyệt Vân.
Con trai biết nấu ăn quá là có mị lực luôn!
Vài bạn nữ khác cũng được khen ngợi là hòa nhã lịch sự, nếu bản thân có đối tượng để ý, mấy người đứng cạnh đương sự còn trêu chọc, sẽ khiến cho mấy cô nàng xấu hổ đỏ bừng mặt.
Lão Lưu mẫn cảm bên cạnh phát hiện, quan sát kĩ lưỡng tới lui một phen, quyết định tạm thời mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có mấy bạn nam muốn lén đi mua vài chai bia, lại bị lão Lưu tai thính mắt tinh chặn lại: "Mấy thằng nhóc này quay lại đây ngay! Chưa thành niên nữa mà uống rượu bia gì chứ!"
Nam sinh đó chỉ đành sờ sờ mũi, xám xịt quay trở lại chỗ ngồi đàng hoàng, trong miệng còn lầm bầm gì mà ăn BBQ mà sao không được uống rượu v.v.
Tiêu Duyệt Vân cười cầm ly lên, ngồi xuống bên cạnh lão Lưu, cầm chai bia duy nhất trên bàn lên rót vào ly mình, nói: "Thầy Lưu, em thành niên rồi. Em thay mặt mọi người kính thầy, cảm ơn thầy đã quan tâm và chăm sóc bọn em."
Lưu Thanh Tùng cười vui vẻ, uống với Tiêu Duyệt Vân ly này. Mấy bạn học khác thấy vậy, có người âm thầm cảm thấy Tiêu Duyệt Vân biết đối nhân xử thế, cũng có vài người hứng khởi, ồn ào muốn hai thầy trò trực tiếp so tửu lượng, hoặc là muốn Tiêu Duyệt Vân thay mặt mọi người uống thêm vài ly.
Tất cả mấy điều đó đều bị lão Lưu dùng ánh mắt trấn áp, còn tuôn ra một đống lời dạy dỗ, cái gì mà người trẻ tuổi không được mời rượu, uống rượu, uống rượu ảnh hưởng đến trí nhớ v.v.
Phó Nhã Khiêm đến cọ cơm vào giờ ăn thu được rất nhiều sự chào đón của các bạn nữ, dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Trâu Văn Đào, thần sắc hắn tự nhiên mà "thưởng thức" món ăn Tiêu Duyệt Vân nấu, cũng như mấy món ngon khác của lớp hai ban Xã hội. Sau đó không biết thế nào, các giáo viên của mấy lớp khác cũng sang đây "nếm thử", ăn xong một miếng thì khen không dứt miệng, khiến cho lớp hai ban Xã hội đang có chút buồn bực vì bị đoạt miếng ăn lấy lại được chút thể diện.
......
Ăn tối xong, Lưu Thanh Tùng vội vàng đuổi không ít học sinh trở về khách sạn, hắn không dám để cho bất cứ ai ngây ngốc ở bờ biển quá trễ, đều là mấy đứa nhóc chưa thành niên, xảy ra chuyện gì thì làm sao đây.
Buổi tối sau khi giải tán, một đám học sinh tinh lực tràn đầy lại tốp năm tốp ba tụ lại vài phòng bắt đầu chơi tiếp, tiết mục cố định là đánh bài, chơi ma sói và nói thật hay mạo hiểm.
Đối với các nội dung này, mặc dù Tiêu Duyệt Vân rất có hứng thú, nhưng hiện tại y cũng không bằng lòng đi tham gia để rồi phá hỏng đồng hồ sinh học của mình.
"Sau này rồi chơi ha, tôi đi ngủ trước, các cậu cũng đừng thức khuya quá, hành trình ngày mai còn cả ngày lận đó." Tiêu Duyệt Vân dặn dò Trâu Văn Đào đang hưng trí bừng bừng bước ra khỏi cửa phòng.
Trâu Văn Đào ghét bỏ phất phất tay, biểu thị là mình biết rồi. Lúc trước cậu ta đã biểu thị sự khinh bỉ với thời gian đi ngủ của Tiêu Duyệt Vân. Chẳng qua nghĩ đến hôm nay y làm đầu bếp bận trước bận sau quả thật rất cực khổ, Trâu Văn Đào vẫn là để cho y ở trong một căn phòng yên tĩnh, đồng thời âm thầm nhắc nhở chính mình lúc quay lại động tĩnh phải nhẹ nhàng chút.
Không sai, lần đi chơi xuân này mọi người đều ở phòng tiêu chuẩn, bạn cùng phòng của Tiêu Duyệt Vân là bạn cùng bàn Trâu Văn Đào, khi trước y đã làm tốt chuẩn bị tâm lý để ở chung với người cùng phòng. Đương nhiên, lúc bản thân thay đồ Tiêu Duyệt Vân vẫn sẽ đến phòng tắm, lúc người khác thay đồ, y cũng lịch sự mà dời tầm mắt đi. Ngoài ra, tất cả còn lại đều bình thường.
Trên thực tế, hiện nay, có lúc Tiêu Duyệt Vân quên mất bản thân mình là một lam nhi, bây giờ y đã có thể vô cùng thản nhiên ở chung với các bạn nam.
Gọi video với em trai, sau khi dặn dò nhóc một phen, Tiêu Duyệt Vân mới dần chìm vào mộng đẹp.
**
Sáng sớm ngày hôm sau, đợi Tiêu Duyệt Vân quay trở lại sau khi chạy bộ xong thì thấy Trâu Văn Đào vẫn như cũ ngủ tới tối tăm trời đất, chổng vó lên trời.
Thấy áo ngủ của Trâu Văn Đào cuốn lên tới ngực, lộ ra lồng ngực trần trụi màu lúa mạch, Tiêu Duyệt Vân lắc lắc đầu, trấn định dời tầm mắt đi, bật điều hòa trong phòng cao lên một chút, sau khi đi tắm xong, mới gọi Trâu Văn Đào tỉnh dậy.
Buổi sáng trên xe buýt, bạn học phòng kế bên hỏi Tiêu Duyệt Vân mấy giờ thức giấc, hôm nay trong lúc cậu ta mơ mơ màng màng thì cảm giác phòng kế bên có người ra ngoài từ sớm.
"5 giờ 40 tôi dậy, chạy bộ buổi sáng." Tiêu Duyệt Vân đáp.
Nam sinh đó kinh ngạc hỏi: "Thời buổi này mà còn chạy bộ buổi sáng? Cậu chạy bao nhiêu mét?"
"Cỡ 10km." Tiêu Duyệt Vân đáp một cách đương nhiên, hôm nay y chạy đi chạy về dọc theo bờ biển, vô cùng thoải mái.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, mọi người đều dùng vẻ mặt khâm phục nhìn y, không còn gì để nói.
Lưu Thanh Tùng ho khan, nói: "Cho nên mới nói, tại sao thể năng của Tiêu Duyệt Vân lại xuất sắc tới vậy? Trình độ của người ta như vậy là bình thường thôi, ngay cả khi ra ngoài du lịch cũng không quên rèn luyện, cũng như học tập vậy, đều phải dựa vào sự kiên trì và tích lũy mỗi ngày." Dạo gần đây, có lẽ là cảm thấy trạng thái của mọi người quá hời hợt vì mới vừa khai giảng lại, nên vừa có cơ hội là lão Lưu liền nhắc nhở mọi người, các học sinh cũng đã quen cả rồi.
Tiêu Duyệt Vân bị thầy nói đến có chút xấu hổ, thoáng nhìn thấy Trâu Văn Đào đang ngáp, bèn thêm vào một câu: "Lúc chạy bộ buổi sáng, em có gặp Phó Nhã Khiêm, cậu ấy cũng chạy." Chẳng qua Phó Nhã Khiêm chạy trễ hơn y một chút, có lẽ cũng không chạy được khoảng cách dài bằng y.
Lưu Thanh Tùng nghe vậy, càng thêm đúng lý hợp tình nói: "Các em xem, thầy nói đúng chứ? Phó Nhã Khiêm người ta tự giác chưa, mọi người cũng phải học hỏi phẩm chất tốt đẹp này đó. Nhớ đến năm đó lúc thầy còn đi học....... BLA BLA."
Không ít người trộm nhìn biểu cảm trên mặt của Trâu Văn Đào.
Trâu Văn Đào nhịn xuống một hơi căm tức, cảm nhận được sự chú ý như có như không của mọi người xung quanh, nghĩ đến lời lúc vừa nãy của Tiêu Duyệt Vân, không khỏi cắn răng nói: "Mai tôi cùng chạy với cậu."
Nghe vậy, Tiêu Duyệt Vân đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, như là đang đánh giá tính khả thi của việc cậu ta dậy sớm.
Trâu Văn Đào vỗ ngực, nói: "Tôi nói được thì làm được." Không phải chỉ là hơn năm giờ thôi sao, bất quá thì ngủ sớm một chút, cậu nhất định dậy nổi.
Tiêu Duyệt Vân cười thầm trong lòng, trên mặt lại bình tĩnh gật đầu.
Hôm đó, tại công viên giải trí chủ đề hoạt hình, Tiêu Duyệt Vân thật sự được mở rộng tầm mắt. Tàu lượn siêu tốc, trò chơi đĩa bay, nhảy bungee, thuyền hải tặc,...... Càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ y càng muốn chơi, càng chơi càng thích, cảm xúc hiếm khi bộc lộ ra rõ ràng như thế, cười to la to khiến nước mắt trào ra không ít.
Điều này làm cho không ít người mở rộng tầm mắt, đây vẫn còn là Vân công tử vân đạm phong khinh trước đây sao? Chẳng qua nhìn thấy đám bạn cũng bị dọa kinh ngạc y như mình, mọi người cũng có thể hiểu được.
Ngay cả Trâu Văn Đào tự xưng lớn gan cũng có chút nhũn chân sau vài lần chơi trò mạo hiểm, liền mạnh mẽ lôi Tiêu Duyệt Vân còn đang muốn chơi thêm lần nữa xuống, nói hết lời khuyên y chiến một hạng mục càng "khó nhằn" --- nhà ma.
Thợ trang điểm và đạo cụ của công viên giải trí chủ đề hoạt hinhd này vô cùng chuyên nghiệp, hóa trang cho quỷ và trang trí các cảnh tượng khủng bố sinh động như thật, giống y như đúc, trình độ khủng bố cao gấp N lần so với bình quân các nhà ma khác.
Mặc dù không sợ tới mức hoa dung thất sắc, hét chói tai giống mấy bạn nữ đi theo sau bọn họ, nhưng Tiêu Duyệt Vân vẫn luôn gắt gao lôi kéo tay áo của Trâu Văn Đào, vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời, vậy mà hai người lại là hai người đi tiên phong trong mười mấy người.
Không biết gì mới là khủng bố nhất, mỗi lần đến một căn phòng mới, đều là hai bọn họ đứng mũi chịu sào lĩnh giáo các "quỷ chiêu" của người thiết kế.
Thêm vào các bạn nữ phía sau cứ thường hay thất kinh mà hét chói tai, vốn dĩ bầu không khí không quá đáng sợ cũng bị phủ lên vài phần dọa người. Ngay cả sắc mặt của Tiêu Duyệt Vân cũng đen hơn, âm thầm lùi lại phía sau của Trâu Văn Đào một chút.
Chính tại chỗ sâu nhất của nhà ma, một căn phòng với cơ quan trùng trùng, sau ba lượt hù dọa, nhân viên giả quỷ bỗng nhiên xuất hiện, đang tính chụp vai Tiêu Duyệt Vân ở phía trước tạo ra lượt hù dọa thứ tư, nào ngờ mình còn chưa kịp chạm vào người ta thì đã bị quật ngã một cú khiến trời đất xoay chuyển.
Khụ khụ, tuy rằng trước cửa nhà ma có một bảng thông báo to nhắc nhở mọi người không được công kích nhân viên làm việc bên trong, cơ mà, ờm, loại công việc này, mỗi tháng khó tránh được sẽ gặp phải một vài tình huống đặc thù. Cho nên bản thân mấy diễn viên này cũng rất có kinh nghiệm, người bị vứt ra sau theo bản năng bay nhanh điều chỉnh tư thế, ổn định thân hình, cộng thêm Tiêu Duyệt Vân khống chế lực đạo, vì vậy cũng không có đáng ngại, cư nhiên còn có thể tiếp đất hoàn thành nốt phần diễn còn lại.
Sau khi đi hết nhà ma, Tiêu Duyệt Vân lấy lại lý trí chân thành xin lỗi các nhân viên, Trâu Văn Đào ở kế bên cười thầm không thôi.
Vậy mà lại sợ ma, cuối cùng cậu cũng tìm được tử huyệt của tên nhóc này rồi.
Tiêu Duyệt Vân quay đầu lại, bắt gặp biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Trâu Văn Đào, liền nắm lấy cổ áo cậu ta hướng về phía tàu lượn siêu tốc lần nữa.
Trâu Văn Đào cả cơ thể và tâm hồn đều đang cự tuyệt, nhưng cánh tay không vặn được đùi to (đồng nghĩa với lực bất tòng tâm), nên cậu ta chỉ có thể nhũn chân thêm vài lần nữa.
Buổi chiều người xếp hàng dần nhiều lên, Tiêu Duyệt Vân không muốn lãng phí thời gian xếp hàng, cuối cùng đành phải từ bỏ mấy hạng mục trò chơi hot.
Y nhàm chán dạo qua trò bắn tên và máy ném bóng rổ, chỉ tốn chút thân thủ mà đã thắng được rất nhiều gấu bông nhỏ, vì thế Tiêu Duyệt Vân tiện tay cho các bạn nữ của trường, trong đó phần nhiều là chủ nhân của những bức thư tình, cũng xem như là trả lại cho các bạn ấy một phần tâm ý trong lễ tình nhân trắng.
Ngay cả ở chỗ bắn súng, Tiêu Duyệt Vân nghe nhân viên giải thích cách chơi, bản thân cũng thử qua mấy lần, rất nhanh liền có thể thuận tay, chỉ cần không phải viên đạn nhựa quá kém chất lượng dẫn đến mất trọng tâm, thì việc liên tiếp bắn nổ bong bóng đối với Tiêu Duyệt Vân mà nói cũng vô cùng dễ dàng.
Các bạn nữ Hoa Phong hết sức vui vẻ, không tự giác liền vây sang, các khách vãng lai khác đến chơi thấy thiếu niên xinh đẹp như vậy đang khiêu chiến, vốn là không tự giác ngừng chân vây xem, chờ đến sau khi thấy tỉ lệ ghi bàn của Tiêu Duyệt Vân, thì rất nhiều người đều kinh hô, không nhịn được lấy điện thoại ra quay lại.
Ngày hôm đó chủ đề #mỹ thiếu niên trong công viên giải trí thành phố H # còn lên cả hot search Weibo, hấp dẫn đến một số người chú ý trên mạng.
Rồi mỗi lúc sau khi Tiêu Duyệt Vân tới một chỗ nào đều sẽ đưa tới rất nhiều người vây xem và reo hò cố lên, tuy rằng mang đến độ chú ý và nhân khí, cơ mà vẫn khiến cho không ít ông chủ vừa thấy y liền tâm tình phức tạp, khóc không ra nước mắt.
Mấy ông chủ ở đây, đặc biệt là ông chủ nơi bắn cung, đều hận không thể dùng tiền cung thỉnh để vị tiểu gia này nhanh chóng rời đi. Cái hiệu suất bách phát bách trúng này, có còn để cho hắn làm ăn nữa hay không đây trời?
Ngược lại Tiêu Duyệt Vân cũng thấy đủ là ngừng, không ngừng trước một cửa hàng quá lâu, nhưng tất cả mười mấy cửa hàng trò chơi lớn nhỏ trong khu vui chơi giải trí này trên cơ bản đều bị y dùng hiệu suất cao ghé thăm một lần.
Trong không khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ suиɠ sướиɠ như thế, ngày hôm nay chậm rãi trôi qua.
Để lại cho đám thiếu niên một lễ vật tốt nhất chính là ký ức tốt đẹp cả về tâm hồn và cơ thể, cùng với vô số bức ảnh và video trên vòng bạn bè, tường nhà và Weibo.
Tối đó, Tiêu Duyệt Vân chơi tận hứng nhịn không được đăng không ít ảnh lên vòng bạn bè.
Lúc Tiêu Duyệt Vân chơi vốn dĩ không chụp ảnh lại làm lưu niệm, tối đó lên xe quay về thế nhưng cảm thấy khá đáng tiếc, hỏi bạn học kế bên, nhờ ai có ảnh của y chuyển sang cho y, thuận tiện lại vơ vét một phen trên vòng bạn bè, lưu lại những bức ảnh có mặt mình, chọn ra vài bức đăng lên vòng bạn bè.
Tiêu Duyệt Vân chưa đã nghiện lúc này mới hiểu nguyên nhân tại sao người ta lại thích đăng ảnh lên vòng bạn bè, loại tâm tình vội vàng muốn chia sẻ tất cả với mọi người này, cuối cùng y cũng đã được thể nghiệm.
Tiêu Duyệt Vân bình thường rất ít khi chụp ảnh, cũng rất ít đăng ảnh lên vòng bạn bè, lần này hiếm khi đăng ảnh lên, nhanh chóng tích được mấy chục like và bình luận.
Ngay cả Phó Lãng, Ninh Tắc Chiến và vợ chồng Trần Trí Tuyền cũng đến tâng bốc.
——————
Translator: Sorry mọi người nhiều, dạo này có nhiều thứ làm xao nhãng mình quá nên lâu quá mới xong 1 chương huhu, mình sẽ cố gắng tới tết sẽ tới chương 50-55 nhé ?
Dù sao thì lúc ở Đại Chu có vú nuôi bên cạnh, Tiêu Duyệt Vân cũng không cần tự tay nấu nướng, cơ mà sau khi tới thế giới này hơn nửa năm, y đã thông thuộc lý luận nấu nướng, kĩ thuật dùng dao và khống chế độ lửa vô cùng xuất sắc.
Tiêu Duyệt Vân cùng với một nhóm bạn nữ, rất nhanh đã xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, các dụng dụ nấu ăn tự mang theo cũng phát huy được công dụng lớn, vài bạn nam tự giác đảm nhiệm nhiệm vụ nhóm bếp lửa và giá nướng.
Do nhân số "gào khóc đòi ăn" quá nhiều, nên mọi người phân ra thành vài bếp, có người thì nướng BBQ, cũng có người nướng hải sản, còn có người nấu cơm làm đồ ăn. Vài bạn nữ biết nấu ăn cũng nhân cơ hội bộc lộ tài năng.
Tiêu Duyệt Vân thì tự giác cầm lấy xẻng lật (là cái xẻng dẹp chiên trứng bên mình í), thử làm ra một bàn đầy đủ phân lượng thức ăn, đầy đủ sắc hương vị, bên trong nồi còn tỏa hương thơm khiến mấy người ham ăn ngứa ngáy bàn tay.
Tối hôm đó, thầy cô học sinh lớp hai ban Xã hội ngồi quanh năm bàn, hưởng gió biển, ăn BBQ tự nướng, hải sản nướng và các món ăn mỹ vị, tâm trạng vô cùng thoải mái và suиɠ sướиɠ.
Mấy đầu bếp có công cực khổ do Tiêu Duyệt Vân đứng đầu cũng được mọi người hết sức nâng niu. Còn có rất nhiều bạn học cả nam lẫn nữ đều nhao nhao nói muốn "gả" cho Tiêu Duyệt Vân.
Con trai biết nấu ăn quá là có mị lực luôn!
Vài bạn nữ khác cũng được khen ngợi là hòa nhã lịch sự, nếu bản thân có đối tượng để ý, mấy người đứng cạnh đương sự còn trêu chọc, sẽ khiến cho mấy cô nàng xấu hổ đỏ bừng mặt.
Lão Lưu mẫn cảm bên cạnh phát hiện, quan sát kĩ lưỡng tới lui một phen, quyết định tạm thời mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có mấy bạn nam muốn lén đi mua vài chai bia, lại bị lão Lưu tai thính mắt tinh chặn lại: "Mấy thằng nhóc này quay lại đây ngay! Chưa thành niên nữa mà uống rượu bia gì chứ!"
Nam sinh đó chỉ đành sờ sờ mũi, xám xịt quay trở lại chỗ ngồi đàng hoàng, trong miệng còn lầm bầm gì mà ăn BBQ mà sao không được uống rượu v.v.
Tiêu Duyệt Vân cười cầm ly lên, ngồi xuống bên cạnh lão Lưu, cầm chai bia duy nhất trên bàn lên rót vào ly mình, nói: "Thầy Lưu, em thành niên rồi. Em thay mặt mọi người kính thầy, cảm ơn thầy đã quan tâm và chăm sóc bọn em."
Lưu Thanh Tùng cười vui vẻ, uống với Tiêu Duyệt Vân ly này. Mấy bạn học khác thấy vậy, có người âm thầm cảm thấy Tiêu Duyệt Vân biết đối nhân xử thế, cũng có vài người hứng khởi, ồn ào muốn hai thầy trò trực tiếp so tửu lượng, hoặc là muốn Tiêu Duyệt Vân thay mặt mọi người uống thêm vài ly.
Tất cả mấy điều đó đều bị lão Lưu dùng ánh mắt trấn áp, còn tuôn ra một đống lời dạy dỗ, cái gì mà người trẻ tuổi không được mời rượu, uống rượu, uống rượu ảnh hưởng đến trí nhớ v.v.
Phó Nhã Khiêm đến cọ cơm vào giờ ăn thu được rất nhiều sự chào đón của các bạn nữ, dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Trâu Văn Đào, thần sắc hắn tự nhiên mà "thưởng thức" món ăn Tiêu Duyệt Vân nấu, cũng như mấy món ngon khác của lớp hai ban Xã hội. Sau đó không biết thế nào, các giáo viên của mấy lớp khác cũng sang đây "nếm thử", ăn xong một miếng thì khen không dứt miệng, khiến cho lớp hai ban Xã hội đang có chút buồn bực vì bị đoạt miếng ăn lấy lại được chút thể diện.
......
Ăn tối xong, Lưu Thanh Tùng vội vàng đuổi không ít học sinh trở về khách sạn, hắn không dám để cho bất cứ ai ngây ngốc ở bờ biển quá trễ, đều là mấy đứa nhóc chưa thành niên, xảy ra chuyện gì thì làm sao đây.
Buổi tối sau khi giải tán, một đám học sinh tinh lực tràn đầy lại tốp năm tốp ba tụ lại vài phòng bắt đầu chơi tiếp, tiết mục cố định là đánh bài, chơi ma sói và nói thật hay mạo hiểm.
Đối với các nội dung này, mặc dù Tiêu Duyệt Vân rất có hứng thú, nhưng hiện tại y cũng không bằng lòng đi tham gia để rồi phá hỏng đồng hồ sinh học của mình.
"Sau này rồi chơi ha, tôi đi ngủ trước, các cậu cũng đừng thức khuya quá, hành trình ngày mai còn cả ngày lận đó." Tiêu Duyệt Vân dặn dò Trâu Văn Đào đang hưng trí bừng bừng bước ra khỏi cửa phòng.
Trâu Văn Đào ghét bỏ phất phất tay, biểu thị là mình biết rồi. Lúc trước cậu ta đã biểu thị sự khinh bỉ với thời gian đi ngủ của Tiêu Duyệt Vân. Chẳng qua nghĩ đến hôm nay y làm đầu bếp bận trước bận sau quả thật rất cực khổ, Trâu Văn Đào vẫn là để cho y ở trong một căn phòng yên tĩnh, đồng thời âm thầm nhắc nhở chính mình lúc quay lại động tĩnh phải nhẹ nhàng chút.
Không sai, lần đi chơi xuân này mọi người đều ở phòng tiêu chuẩn, bạn cùng phòng của Tiêu Duyệt Vân là bạn cùng bàn Trâu Văn Đào, khi trước y đã làm tốt chuẩn bị tâm lý để ở chung với người cùng phòng. Đương nhiên, lúc bản thân thay đồ Tiêu Duyệt Vân vẫn sẽ đến phòng tắm, lúc người khác thay đồ, y cũng lịch sự mà dời tầm mắt đi. Ngoài ra, tất cả còn lại đều bình thường.
Trên thực tế, hiện nay, có lúc Tiêu Duyệt Vân quên mất bản thân mình là một lam nhi, bây giờ y đã có thể vô cùng thản nhiên ở chung với các bạn nam.
Gọi video với em trai, sau khi dặn dò nhóc một phen, Tiêu Duyệt Vân mới dần chìm vào mộng đẹp.
**
Sáng sớm ngày hôm sau, đợi Tiêu Duyệt Vân quay trở lại sau khi chạy bộ xong thì thấy Trâu Văn Đào vẫn như cũ ngủ tới tối tăm trời đất, chổng vó lên trời.
Thấy áo ngủ của Trâu Văn Đào cuốn lên tới ngực, lộ ra lồng ngực trần trụi màu lúa mạch, Tiêu Duyệt Vân lắc lắc đầu, trấn định dời tầm mắt đi, bật điều hòa trong phòng cao lên một chút, sau khi đi tắm xong, mới gọi Trâu Văn Đào tỉnh dậy.
Buổi sáng trên xe buýt, bạn học phòng kế bên hỏi Tiêu Duyệt Vân mấy giờ thức giấc, hôm nay trong lúc cậu ta mơ mơ màng màng thì cảm giác phòng kế bên có người ra ngoài từ sớm.
"5 giờ 40 tôi dậy, chạy bộ buổi sáng." Tiêu Duyệt Vân đáp.
Nam sinh đó kinh ngạc hỏi: "Thời buổi này mà còn chạy bộ buổi sáng? Cậu chạy bao nhiêu mét?"
"Cỡ 10km." Tiêu Duyệt Vân đáp một cách đương nhiên, hôm nay y chạy đi chạy về dọc theo bờ biển, vô cùng thoải mái.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, mọi người đều dùng vẻ mặt khâm phục nhìn y, không còn gì để nói.
Lưu Thanh Tùng ho khan, nói: "Cho nên mới nói, tại sao thể năng của Tiêu Duyệt Vân lại xuất sắc tới vậy? Trình độ của người ta như vậy là bình thường thôi, ngay cả khi ra ngoài du lịch cũng không quên rèn luyện, cũng như học tập vậy, đều phải dựa vào sự kiên trì và tích lũy mỗi ngày." Dạo gần đây, có lẽ là cảm thấy trạng thái của mọi người quá hời hợt vì mới vừa khai giảng lại, nên vừa có cơ hội là lão Lưu liền nhắc nhở mọi người, các học sinh cũng đã quen cả rồi.
Tiêu Duyệt Vân bị thầy nói đến có chút xấu hổ, thoáng nhìn thấy Trâu Văn Đào đang ngáp, bèn thêm vào một câu: "Lúc chạy bộ buổi sáng, em có gặp Phó Nhã Khiêm, cậu ấy cũng chạy." Chẳng qua Phó Nhã Khiêm chạy trễ hơn y một chút, có lẽ cũng không chạy được khoảng cách dài bằng y.
Lưu Thanh Tùng nghe vậy, càng thêm đúng lý hợp tình nói: "Các em xem, thầy nói đúng chứ? Phó Nhã Khiêm người ta tự giác chưa, mọi người cũng phải học hỏi phẩm chất tốt đẹp này đó. Nhớ đến năm đó lúc thầy còn đi học....... BLA BLA."
Không ít người trộm nhìn biểu cảm trên mặt của Trâu Văn Đào.
Trâu Văn Đào nhịn xuống một hơi căm tức, cảm nhận được sự chú ý như có như không của mọi người xung quanh, nghĩ đến lời lúc vừa nãy của Tiêu Duyệt Vân, không khỏi cắn răng nói: "Mai tôi cùng chạy với cậu."
Nghe vậy, Tiêu Duyệt Vân đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, như là đang đánh giá tính khả thi của việc cậu ta dậy sớm.
Trâu Văn Đào vỗ ngực, nói: "Tôi nói được thì làm được." Không phải chỉ là hơn năm giờ thôi sao, bất quá thì ngủ sớm một chút, cậu nhất định dậy nổi.
Tiêu Duyệt Vân cười thầm trong lòng, trên mặt lại bình tĩnh gật đầu.
Hôm đó, tại công viên giải trí chủ đề hoạt hình, Tiêu Duyệt Vân thật sự được mở rộng tầm mắt. Tàu lượn siêu tốc, trò chơi đĩa bay, nhảy bungee, thuyền hải tặc,...... Càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ y càng muốn chơi, càng chơi càng thích, cảm xúc hiếm khi bộc lộ ra rõ ràng như thế, cười to la to khiến nước mắt trào ra không ít.
Điều này làm cho không ít người mở rộng tầm mắt, đây vẫn còn là Vân công tử vân đạm phong khinh trước đây sao? Chẳng qua nhìn thấy đám bạn cũng bị dọa kinh ngạc y như mình, mọi người cũng có thể hiểu được.
Ngay cả Trâu Văn Đào tự xưng lớn gan cũng có chút nhũn chân sau vài lần chơi trò mạo hiểm, liền mạnh mẽ lôi Tiêu Duyệt Vân còn đang muốn chơi thêm lần nữa xuống, nói hết lời khuyên y chiến một hạng mục càng "khó nhằn" --- nhà ma.
Thợ trang điểm và đạo cụ của công viên giải trí chủ đề hoạt hinhd này vô cùng chuyên nghiệp, hóa trang cho quỷ và trang trí các cảnh tượng khủng bố sinh động như thật, giống y như đúc, trình độ khủng bố cao gấp N lần so với bình quân các nhà ma khác.
Mặc dù không sợ tới mức hoa dung thất sắc, hét chói tai giống mấy bạn nữ đi theo sau bọn họ, nhưng Tiêu Duyệt Vân vẫn luôn gắt gao lôi kéo tay áo của Trâu Văn Đào, vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời, vậy mà hai người lại là hai người đi tiên phong trong mười mấy người.
Không biết gì mới là khủng bố nhất, mỗi lần đến một căn phòng mới, đều là hai bọn họ đứng mũi chịu sào lĩnh giáo các "quỷ chiêu" của người thiết kế.
Thêm vào các bạn nữ phía sau cứ thường hay thất kinh mà hét chói tai, vốn dĩ bầu không khí không quá đáng sợ cũng bị phủ lên vài phần dọa người. Ngay cả sắc mặt của Tiêu Duyệt Vân cũng đen hơn, âm thầm lùi lại phía sau của Trâu Văn Đào một chút.
Chính tại chỗ sâu nhất của nhà ma, một căn phòng với cơ quan trùng trùng, sau ba lượt hù dọa, nhân viên giả quỷ bỗng nhiên xuất hiện, đang tính chụp vai Tiêu Duyệt Vân ở phía trước tạo ra lượt hù dọa thứ tư, nào ngờ mình còn chưa kịp chạm vào người ta thì đã bị quật ngã một cú khiến trời đất xoay chuyển.
Khụ khụ, tuy rằng trước cửa nhà ma có một bảng thông báo to nhắc nhở mọi người không được công kích nhân viên làm việc bên trong, cơ mà, ờm, loại công việc này, mỗi tháng khó tránh được sẽ gặp phải một vài tình huống đặc thù. Cho nên bản thân mấy diễn viên này cũng rất có kinh nghiệm, người bị vứt ra sau theo bản năng bay nhanh điều chỉnh tư thế, ổn định thân hình, cộng thêm Tiêu Duyệt Vân khống chế lực đạo, vì vậy cũng không có đáng ngại, cư nhiên còn có thể tiếp đất hoàn thành nốt phần diễn còn lại.
Sau khi đi hết nhà ma, Tiêu Duyệt Vân lấy lại lý trí chân thành xin lỗi các nhân viên, Trâu Văn Đào ở kế bên cười thầm không thôi.
Vậy mà lại sợ ma, cuối cùng cậu cũng tìm được tử huyệt của tên nhóc này rồi.
Tiêu Duyệt Vân quay đầu lại, bắt gặp biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Trâu Văn Đào, liền nắm lấy cổ áo cậu ta hướng về phía tàu lượn siêu tốc lần nữa.
Trâu Văn Đào cả cơ thể và tâm hồn đều đang cự tuyệt, nhưng cánh tay không vặn được đùi to (đồng nghĩa với lực bất tòng tâm), nên cậu ta chỉ có thể nhũn chân thêm vài lần nữa.
Buổi chiều người xếp hàng dần nhiều lên, Tiêu Duyệt Vân không muốn lãng phí thời gian xếp hàng, cuối cùng đành phải từ bỏ mấy hạng mục trò chơi hot.
Y nhàm chán dạo qua trò bắn tên và máy ném bóng rổ, chỉ tốn chút thân thủ mà đã thắng được rất nhiều gấu bông nhỏ, vì thế Tiêu Duyệt Vân tiện tay cho các bạn nữ của trường, trong đó phần nhiều là chủ nhân của những bức thư tình, cũng xem như là trả lại cho các bạn ấy một phần tâm ý trong lễ tình nhân trắng.
Ngay cả ở chỗ bắn súng, Tiêu Duyệt Vân nghe nhân viên giải thích cách chơi, bản thân cũng thử qua mấy lần, rất nhanh liền có thể thuận tay, chỉ cần không phải viên đạn nhựa quá kém chất lượng dẫn đến mất trọng tâm, thì việc liên tiếp bắn nổ bong bóng đối với Tiêu Duyệt Vân mà nói cũng vô cùng dễ dàng.
Các bạn nữ Hoa Phong hết sức vui vẻ, không tự giác liền vây sang, các khách vãng lai khác đến chơi thấy thiếu niên xinh đẹp như vậy đang khiêu chiến, vốn là không tự giác ngừng chân vây xem, chờ đến sau khi thấy tỉ lệ ghi bàn của Tiêu Duyệt Vân, thì rất nhiều người đều kinh hô, không nhịn được lấy điện thoại ra quay lại.
Ngày hôm đó chủ đề #mỹ thiếu niên trong công viên giải trí thành phố H # còn lên cả hot search Weibo, hấp dẫn đến một số người chú ý trên mạng.
Rồi mỗi lúc sau khi Tiêu Duyệt Vân tới một chỗ nào đều sẽ đưa tới rất nhiều người vây xem và reo hò cố lên, tuy rằng mang đến độ chú ý và nhân khí, cơ mà vẫn khiến cho không ít ông chủ vừa thấy y liền tâm tình phức tạp, khóc không ra nước mắt.
Mấy ông chủ ở đây, đặc biệt là ông chủ nơi bắn cung, đều hận không thể dùng tiền cung thỉnh để vị tiểu gia này nhanh chóng rời đi. Cái hiệu suất bách phát bách trúng này, có còn để cho hắn làm ăn nữa hay không đây trời?
Ngược lại Tiêu Duyệt Vân cũng thấy đủ là ngừng, không ngừng trước một cửa hàng quá lâu, nhưng tất cả mười mấy cửa hàng trò chơi lớn nhỏ trong khu vui chơi giải trí này trên cơ bản đều bị y dùng hiệu suất cao ghé thăm một lần.
Trong không khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ suиɠ sướиɠ như thế, ngày hôm nay chậm rãi trôi qua.
Để lại cho đám thiếu niên một lễ vật tốt nhất chính là ký ức tốt đẹp cả về tâm hồn và cơ thể, cùng với vô số bức ảnh và video trên vòng bạn bè, tường nhà và Weibo.
Tối đó, Tiêu Duyệt Vân chơi tận hứng nhịn không được đăng không ít ảnh lên vòng bạn bè.
Lúc Tiêu Duyệt Vân chơi vốn dĩ không chụp ảnh lại làm lưu niệm, tối đó lên xe quay về thế nhưng cảm thấy khá đáng tiếc, hỏi bạn học kế bên, nhờ ai có ảnh của y chuyển sang cho y, thuận tiện lại vơ vét một phen trên vòng bạn bè, lưu lại những bức ảnh có mặt mình, chọn ra vài bức đăng lên vòng bạn bè.
Tiêu Duyệt Vân chưa đã nghiện lúc này mới hiểu nguyên nhân tại sao người ta lại thích đăng ảnh lên vòng bạn bè, loại tâm tình vội vàng muốn chia sẻ tất cả với mọi người này, cuối cùng y cũng đã được thể nghiệm.
Tiêu Duyệt Vân bình thường rất ít khi chụp ảnh, cũng rất ít đăng ảnh lên vòng bạn bè, lần này hiếm khi đăng ảnh lên, nhanh chóng tích được mấy chục like và bình luận.
Ngay cả Phó Lãng, Ninh Tắc Chiến và vợ chồng Trần Trí Tuyền cũng đến tâng bốc.
——————
Translator: Sorry mọi người nhiều, dạo này có nhiều thứ làm xao nhãng mình quá nên lâu quá mới xong 1 chương huhu, mình sẽ cố gắng tới tết sẽ tới chương 50-55 nhé ?