Chương 29: Cổ cầm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: HthyyhtH
——————————
Bỏ cái hình cổ cầm vô minh hoạ cho mọi người nè:
—————————
Ngày hôm sau, Trâu Văn Đào đeo một chiếc khăn quàng cổ vàng phối tím bước vào lớp. Nhìn thấy Tiêu Duyệt Vân còn cố ý nhướng cổ lên, khoe cho y thấy.
Tiêu Duyệt Vân nhịn không được mà bật cười.
"Wow, Văn Đào, mua khăn choàng mới hả? Đây là.... Tử kim vương triều (đội bóng rổ chuyên nghiệp Los Angeles Lakers)" Lý Lâm mắt sắc rất nhanh phát hiện ra trọng điểm.
Trâu Văn Đào gật đầu nói như không thèm để ý: "Được người khác tặng." Ngừng một lát lại nhịn không được mà khoe khoang: "Là tự tay đan đó."
Lý Lâm tấm tắc ngưỡng mộ: "Nữ sinh nào mà có tâm dữ vậy, biết cậu thích đội bóng rổ này. Đẹp chứ?"
Trâu Văn Đào liếc Tiêu Duyệt Vân một cái, khoa trương gật gật đầu: "Siêu đẹp luôn."
Lý Lâm buồn bực kêu to: "Tôi tuyệt vọng với cái thế giới chỉ nhìn mặt này lắm rồi, tại sao không có bạn nữ nào thích tôi hết vậy? Cậu mau chóng quen cô ấy đi, bái bai với thế giới độc thân, lưu lại cho chúng tôi một con đường sống được không?"
Trâu Văn Đào ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tôi sẽ xem xét."
Tiêu Duyệt Vân nghe không nổi nữa, vội nói chen vào: "Được rồi, đừng nghe cậu ta nói bừa, khăn choàng này là tôi tặng đó."
Lý Lâm vừa nghe, lập tức ngừng tiếng than khóc, chớp chớp mắt, hiếu kì hỏi: "Tại sao đột nhiên cậu lại tặng cậu ta khăn choàng?"
Trâu Văn Đào cười đến đắc ý: "Tất nhiên là để cảm ơn người bạn cùng bàn tốt nhất Trung Quốc ngày nào cũng vất vả như tôi rồi."
Lý Lâm không để ý đến hắn, tiến lên sờ khăn choàng, lại bị Trâu Văn Đào ghét bỏ một chưởng đánh bay.
Trong lòng Lý Lâm âm thầm kêu một tiếng "keo kiệt", lại nhịn không được mà hỏi: "Cách phối màu của hoa văn này thật sự không tệ, hơn nữa đan rất tỉ mỉ. Tôi là fan trung thành của đội bóng Los Angeles Lakers, cũng muốn có một cái ghê. Này, Tiêu Duyệt Vân, cậu mua ở đâu vậy?"
Không nghe Tiêu Duyệt Vân trả lời, Trâu Văn Đào vội ngăn hắn ta lại, mau chóng đuổi Lý Lâm về lại chỗ ngồi của hắn, đưa mắt ra hiệu với Tiêu Duyệt Vân: "Tôi mới không muốn đụng hàng khăn choàng cổ với cậu ấy đâu, cậu đừng có nói với cậu ấy đó."
Cuối cùng, vẫn là "uy quyền" của Trâu Văn Đào chiếm thế thượng phong.
.......
Cùng thời gian đó, Phó Lãng đi vào tòa cao ốc của công ty, trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trác Phong bưng cà phê từ phòng pha trà ra, vừa vặn gặp được Phó Lãng, hiếu kì hỏi: "Cái tên nhóc như cậu căn bản là không sợ lạnh, tôi chưa bao giờ thấy cậu đeo khăn choàng, sao thời tiết như hôm nay mà cậu lại đeo?"
Phó Lãng mắt nhìn thẳng đi về phía trước, không để ý đến hắn.
Thấy dáng vẻ đó của hắn, Trác Phong càng hiếu kì hơn, vội sáp đến trước cười nhạo: "Nói, ai tặng đây?" Nói xong còn muốn lôi khăn choàng cổ xuống.
Phó Lãng đập bay cánh tay phiền phức của đối phương, lạnh lùng nói: "Dạo này có phải quá rảnh hay không? Vấn đề của kỹ thuật S-11 quyết định xong rồi?"
Trác Phong bị hắn đốp lại, đành phải sờ sờ mũi, bưng cà phê quay trở về văn phòng của mình, bắt đầu tiến vào một ngày làm việc chuyên chú, chỉ ẩn ẩn ghi nhớ việc vừa nãy vào lòng.
Không gấp, dù sao cũng có manh mối rồi, sau này chắc chắn lại có tin tức khác, hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.
**
Lần thi tháng thứ hai kết thúc chưa được vài ngày, trường trung học Hoa Phong liền bắt đầu chuẩn bị cho buổi tiệc văn nghệ liên quan tết Nguyên Đán. Cũng giống như đại hội thể thao, khối 10 khối 11 như cũ là chủ lực biểu diễn các tiết mục văn nghệ, mỗi lớp phải diễn ít nhất một tiết mục, nhiều lớp có thể kết hợp lại biểu diễn.
Trong một tiết tự học, lớp phó văn nghệ khối 10 11 lớn tiếng thông báo quy định của trường học, sau đó nhận các tiết mục mà các bạn học trong lớp đăng kí.
"Mọi người có sở trường kĩ nghệ gì cũng có thể báo danh, chúng ta có thể dùng nhiều một chút. Người tham gia càng nhiều, càng có thể thể hiện lớp chúng ta đồng tâm hiệp lực." Lớp trưởng Đào Tố Đan ở kế bên bổ sung.
Sau khi yên lặng lên mạng tìm tòi ý nghĩa của "hội liên hoan văn nghệ" xong, Tiêu Duyệt Vân trấn định cất điện thoại, tiếp tục làm bài tập. Đối với chuyện biểu diễn tiết mục văn nghệ trước mặt mấy ngàn người toàn trường y không hề có hứng thú. Lần đại hội thể thao trước nếu như không phải bị bắt như lùa vịt cho đủ nhân số, y cũng sẽ không báo danh.
Các học sinh trong phòng học ríu rít thảo luận, có người đề nghị trực tiếp hát một bài hợp xướng (tốp ca), ngay lập tức bị những học sinh không tình nguyện tham gia đánh cho rớt đài.
Nhảy tập thể, chuyện cười lạnh...... đề nghị về các tiết mục khác mọi người đều cảm thấy hết sức bình thường.
Những người ưu tú tự tiến cử mình ít ỏi không có mấy.
Cuối cùng có người nói vậy thì lớp phó văn nghệ dứt khoát nhảy đơn một khúc là được rồi.
Lớp phó văn nghệ kiêm hoa khôi lớp da trắng xinh đẹp, dáng người thon thả cười ngọt ngào, nói: "Đây là phương án cuối cùng của cuối cùng. Bọn mình vẫn hi vọng mọi người có thể tham dự nhiều họat động tập thể một chút. Dù sao thì tiết mục văn nghệ đoạt giải trong tiệc liên hoan sẽ có tiền thưởng và điểm cộng, được tính vào đánh giá lớp tiên tiến và cờ luân lưu đó."
Mọi người đều đã tham gia tiệc liên hoan văn nghệ vào năm lớp 10 rồi, đối với lãnh đạo trường lúc nào cũng lấy thi đua xếp hạng ra làm mánh lới để tăng thêm tiết mục tham gia vô cùng khinh bỉ, chẳng qua lần nào cũng sẽ ngoan ngoãn trúng chiêu.
Ít nhất, cho dù không tham gia biểu diễn tiết mục, nhưng luôn muốn làm người xem để vỗ tay cổ vũ các bạn học tham gia biểu diễn, bằng không thì quá là không giữ thể diện cho người ta, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong nội bộ lớp, như vậy tỉ lệ tham gia sẽ không tăng lên sao?
Huống hồ gì, sự bình chọn tiết mục xuất sắc là do ban lãnh đạo trường chấm điểm tại chỗ, tiết mục được yêu thích nhất càng là do khán giả bầu chọn tại chỗ, vào lúc kết thúc tiệc liên hoan sẽ trực tiếp công bố kết quả.
Tiệc liên hoan văn nghệ mừng tết Nguyên Đán mỗi năm giống với đại hội thể thao, cũng sinh ra rất nhiều nhân vật nổi tiếng vườn trường, đặc biệt là các mỹ nữ đa tài đa nghệ tham gia biểu diễn tiết mục. Chẳng qua có lúc tiết mục của các nam thần vườn trường cũng vô cùng dễ dàng nhận được sự ủng hộ. Ví dụ như năm ngoái, Phó Nhã Khiêm lên sân khấu biểu diễn một khúc dương cầm, Trâu Văn Đào kết hợp với cậu hát một ca khúc đang lưu hành, vài nữ sinh ở bên cạnh trợ nhảy.
Hát thì không hay mấy, nhưng thắng ở âm sắc hơn nữa không lạc nhịp, chẳng qua Phó Nhã Khiêm đàn dương cầm quả thật quá hay, trợ nhảy cũng rất đẹp, lại cộng thêm màn hình hai bên sườn sân khấu hết sức hiểu tâm lý người xem, đa số thời gian đều là đặc tả hai khuôn mặt tuấn tú.
Cuối cùng, tiết mục này được chào đón nồng nhiệt, đạt được giải thưởng tiết mục được chào đón nhất.
Hội trường trung học Cao Phong có thể chứa được 1600 người, hiệu quả ánh đèn sân khấu vô cùng chuyên nghiệp, lúc tổ chức tiệc liên hoan văn nghệ mừng tết Nguyên
Đán hằng năm và các hoạt động quan trọng khác, trường học còn vung tiền dùng một bộ thiết bị quay chụp chuyên nghiệp, lấy hình ảnh toàn hội trường phát trực tiếp trên các đài truyền hình và lưu trữ lại các tiết mục.
Có lúc trường học sẽ mời một ít cựu học sinh nổi tiếng và các khách quý tham dự tiệc liên hoan, cho nên các học sinh muốn vào trường kỹ năng nghệ thuật rất quý trọng cơ hội biểu diễn lần này.
"Tôi nói trước, năm nay đánh chết tôi cũng không hát nữa đâu. Nếu không thì tôi sẽ trở mặt!" Trâu Văn Đào giành thanh minh trước. Có trời mới biết năm ngoái hắn bị buộc phải diễn chung sân khấu với Phó Nhã Khiêm có bao nhiêu bức bối, vậy mà còn muốn hắn hát! Quả là lịch sử đen tối của hắn mà, hận không thể hủy thi diệt tích hết mấy tấm ảnh cùng các video đó.
Lớp phó văn nghệ nghẹn một cục, đưa mắt ra hiệu với lớp trưởng, có chút ngượng ngùng mà nói: "Vậy cậu có tài nghệ gì khác?"
"Sao cứ luôn nắm mãi không buông tôi chứ, để các bạn học khác tham dự không được hả?" Trâu Văn Đào không dễ chịu, hắn thật sự không tình nguyện lên sân khấu cho mất mặt nữa, vừa quay đầu nhìn thấy một người, quyết định khuấy nước đục: "Để Tiêu Duyệt Vân tham gia, cậu ấy nhất định có tài nghệ!" Không có tài nghệ cũng không sao, lên sân khấu là được rồi, đây chính là kinh nghiệm tự mình trải qua của hắn đó.
Tiêu Duyệt Vân nằm không cũng trúng đạn mờ mịt ngẩng đầu, vừa nãy y đang nghiêm túc làm bài, vốn dĩ không chú ý nội dung thảo luận của bọn họ.
Lớp phó văn nghệ nghe Trâu Văn Đào thề son thề sắt, cô đã sớm có ý này nên lập tức vui mừng mà chuyển hướng sang Tiêu Duyệt Vân, hỏi: "Cậu có loại nhạc cụ nào không?"
Người nọ đối mặt hỏi bản thân mình, Tiêu Duyệt Vân hiển nhiên sẽ không giấu diếm, chỉ đành trả lời theo sự thật: "Tôi biết thổi sáo và đàn ngọc (đàn có nạm ngọc)."
Hai mắt lớp phó văn nghệ phát sáng, bổ sung thêm một câu nghi hoặc: "Đàn ngọc sao?"
Tiêu Duyệt Vân nghĩ ngợi, y thỉnh thoảng cũng sẽ thấy, đàn ngọc hiện tại dường như được mọi người quen gọi là.........
"Còn được gọi là đàn cổ."
Biểu diễn đàn cổ tại tiệc liên hoan văn nghệ? Lớp trưởng văn nghệ tưởng tượng đến không khí tràn đầy tiếng hoan hô náo nhiệt năm ngoái, cảm thấy hình như có chút không ăn nhập với không khí của đàn cổ. Trong lúc đang do dự, lại nghe Đào Tố Đan nói: "Vậy thì đàn cổ đi, đặc biệt biết bao nhiêu. Hơn nữa so với thổi tiêu, chơi đàn cổ lộ mặt chắn chắn càng hay hơn, độ hot càng cao."
Lớp phó văn nghệ nghĩ cũng đúng, ngay sau đó cười gật gật đầu.
"Vậy, Tiêu Duyệt Vân, tạm thời quyết định cậu biểu diễn đàn cổ được chứ? Bản nhạc, trợ nhảy hoặc hát v.v thì chúng ta bàn sau."
Đối với ánh mắt đầy mong đợi của lớp phó văn nghệ, như thể chỉ cần y vừa lắc đầu là cô ấy sẽ quấn lấy y cho đến cùng trời cuối đất, dạo gần đây y đã được trải nghiệm qua sự cởi mở và nghị lực của các cô nương hiện đại, lại không cẩn thận thoáng nhìn chung quanh một vòng các tầm mắt nóng rực trong tối ngoài sáng, chỉ có thể căng da đầu đáp: "Nếu như cần thiết thì được thôi."
Ở một bên, Trâu Văn Đào vui sướng cười ra tiếng khi thấy người gặp họa.
**
Cửa hàng bách hóa, người đông như trẩy hội.
Tiêu Duyệt Vân dắt Tiêu Nhạc Dương xuyên qua đám người. Y vừa mới hỏi thăm nhân viên ở chỗ tư vấn của cửa hàng xong, đã biết được chỗ mình muốn đi ở đâu.
Ở chỗ rẽ phía đông của tầng ba* bách hóa có một gian hàng khá vắng lặng, là một cửa hàng nhạc cụ.
*Bách hoá ở Trung nó tương đương như trung tâm thương mại bên mình nhá:
"Chào mừng quý khách." Thấy có khách đến, nhân viên vốn đang rảnh rỗi liền mỉm cười tiến lên, thấy là một thiếu niên có khí chất cực xinh đẹp, trên tay còn dắt theo một tiểu shota có dáng vẻ đáng yêu tương tự.
"Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?" Nụ cười của nhân viên càng tăng thêm vài phần, đầy mặt ân cần.
Tiêu Duyệt Vân gật gật đầu với hắn, nhìn quang một vòng, thấy đa số đều là đàn dương cầm, đàn ghi ta, đàn violon,.... những thứ nhạc cụ Tây Dương, vì vậy hỏi: "Xin hỏi có đàn cổ (cổ cầm) hay không?"
Giọng nói của thiếu niên cũng rất hay!
Nhân viên ngay lập tức gật đầu đáp: "Có ạ, mời ngài sang bên này."
Tiêu Duyệt Vân được dắt đến một khu vực đặt nhạc cụ truyền thống Trung Quốc, so với khu vực nhạc cụ Tây Dương thì nhỏ hơn không ít.
"Đây là 10 cây đàn cổ của tiệm chúng tôi." Nhân viên bắt đầu liến thoắng không ngừng -- giới thiệu.
Tiêu Duyệt Vân trong mắt tỏa sáng, đã mấy tháng y chưa được nhìn thấy đàn rồi.
Lúc trước ở Đại Chu, y có một cây cổ cầm trân quý thời Đường, tên là "Độc U", thân đàn đen đỏ đan xen, âm sắc tuyệt hảo, giá trị vạn kim, vốn dĩ là vật hồi môn của mẫu thân Quách thị, sau đó thấy y thích gảy đàn nên mẫu thân liền tặng nó cho y.
Sau này vì chạy trốn khỏi kinh thành, y chỉ kịp mang theo một ít tài vật, chiếc đàn cổ kia đương nhiên là không tiện mang theo, nên đành để lại phủ.
Cũng không biết cuối cùng Độc U sẽ lưu lạc đến tay của người nào.
Sau đó, Tiêu Duyệt Vân đến hiện đại, hơn nửa năm bận rộn vì cuộc sống, vốn dĩ không có cơ hội nghĩ việc gảy đàn.
Nếu không phải có cơ hội ở tiệc liên hoan văn nghệ mừng tết Nguyên Đán, có thể y còn phải thêm một khoảng thời gian nữa mới nghĩ đến việc mua đàn.
Tiêu Duyệt Vân đảo mắt qua vài cây đàn cổ, không cầm được duỗi tay vuốt lên dây đàn. Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, y nhịn không được ngồi xuống kế bên, bắt đầu tiện tay gảy dây đàn.
Mới đầu chỉ là điều chỉnh âm thanh một cách tinh tế, sau đó không tự giác bắt đầu ngứa nghề, dần dần, tiếng nhạc mượt mà tuôn ra từ giữa ngón tay của y.
**
Tập đoàn Ninh Thông thành lập hơn hai mươi năm, từ hắc chuyển sang bạch, phần lớn lướt qua đều là thực thể kinh tế, ví dụ như khách sạn, nhà hàng, vũ trường, bệnh viện, trường học, trung tâm thương mại, cửa hàng bách hóa v.v...... Vài năm gần đây, sau khi Ninh Tắc Chiến tiếp nhận xong, bắt đầu chuyển hướng lấy bất động sản làm trọng tâm phát triển chiến lược, lấy Dương thành làm căn cứ, phát triển ra các khu vực xung quanh.
Hôm nay, Ninh Tắc Chiến vừa hay đến thị sát cuối năm cửa hàng bách hóa Ninh Thông, không ngờ rằng trước khi đi còn có việc vui bất ngờ.
Lúc đi đến lầu ba, Ninh Tắc Chiến bị hấp dẫn bởi tiếng đàn dễ nghe mơ hồ truyền đến cách đó không xa, rất nhanh đã phát hiện ra cửa hàng nhạc cũ ở ngã rẽ. Tưởng rằng là cửa hàng đang mở đĩa CD để hút khách, hắn nghỉ chân thưởng thức một lát liền lần nữa nhấc chân.
Khi đi ngang qua cửa của cửa hàng nhạc cụ, Ninh Tắc Chiến tùy ý thoáng nhìn lướt qua bên trong, lại thấy được có một đám người trong tiệm đang vây quanh một người một đàn, yên tĩnh mà lắng nghe.
Dáng người bị vây quanh đó mờ mờ ảo ảo, khiến hắn không thể nhìn rõ diện mạo.
Như là một loại trực giác, Ninh Tắc Chiến vô thức cất bước vào bên trong, đến gần đám người, dựa theo tiếng đàn ngày càng gần, bằng vào ưu thế chiều cao mà rất nhanh nhận ra người gảy đàn là ai.
Chỉ thấy thiếu niên nọ xinh đẹp, mặc bộ đồng phục màu xanh lam của Hoa Phong, nhưng không tổn hại đến khí chất phóng khoáng xuất trần của y chút nào, cùng với tiếng đàn tuyệt vời đã xuyên qua hàng ngàn vạn năm, người nghe dường như đang đặt mìnhvào trong một thời không tĩnh lặng và khoan thai khác, cứu rỗi lấy sự xấu xa và bóng tối hắc ám, tạo ra sự tươi đẹp tràn đầy ánh sáng, khiến người ta không tự chủ được mà đắm say trong đó.
Tiêu Duyệt Vân đang mê say đánh đàn không để ý đến bên ngoài, hoàn toàn không ý thức được quanh thân mình dần dần tụ tập một đám người.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe "đang" một âm cuối xa xôi, Tiêu Duyệt Vân nâng cao hai tay, mười ngón tay từ tư thế đặt trên dây đàn dần thu về bên người.
Cuối cùng y cũng gảy đàn đã ghiền rồi.
Sau khi thở phào một hơi, Tiêu Duyệt Vân ngẩng đầu, đang muốn tìm nhân viên hỏi giá, bỗng nhiên phát hiện chung quanh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám người, có ngơ ngác nhìn y, có đang nhắm bắt không biết là đang say mê cái gì, còn có người đang giơ điện thoại quay y.
Tiêu Duyệt Vân cau mày, vừa muốn mở miệng, bỗng chốc vang lên vài tiếng "bộp bộp", có người trong đám người dẫn đầu bắt đầu vỗ tay. Lúc này những người khác mới như tỉnh lại từ trong mộng, ngay lập tức liền vỗ tay theo, liên tục khen ngợi tiếng đàn lúc nãy.
Trong bọn họ có người yêu thích âm nhạc đến tiệm nhạc cụ, có người chỉ là khách bình thường đi ngang qua, mỗi người đều không phải là người có hiểu biết về kĩ thuật gảy đàn cổ, nhưng, làm một thính giả, bọn họ lại có thể đưa ra những nhận định trực quan nhất về tác phẩm thông qua cảm nhận cá nhân của mình. Tiếng đàn vừa nữa khiến cho tâm hồn bọn họ không kiềm được mà trở nên yên tĩnh, quên đi ưu sầu bi thương, say mê trong âm luật của nó, đây chính là mị lực cùng ma lực lớn nhất của đàn cổ.
Nếu như không phải bị tiếng vỗ tay đánh thức, bọn họ có thể vẫn còn tiếp tục yên lặng một lúc.
Vỗ tay, đúng, cảm thấy hay, đương nhiên nên vỗ tay.
Tuy rằng dưới cái nhìn của chuyên gia đàn cổ, lấy vỗ tay phối với âm thanh đàn cổ có chút không thích hợp, nhưng mà lúc này đây, nhóm người đứng ngoài cửa hàng nghe đàn lại dùng tiếng vỗ tay để biểu đạt sự thưởng thức của chính bản thân mình đối với đoạn nhạc cổ lúc nãy.
Dáng vẻ đó, nhiệt tình đến mức Tiêu Duyệt Vân có chút không biết làm sao.
Bỗng nhiên, phía sau đám người đi ra một người, khí chất ôn nhuận, khí vũ hiên ngang, khiến người khác không tự chủ được mà mở ra một con đường cho hắn.
Chậm rãi đến gần Tiêu Duyệt Vân, thấy tầm mắt của thiếu niên cuối cùng cũng ngừng lại trên người mình, giống như trong lòng có một bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, trong lòng Ninh Tắc Chiến ngứa ngáy, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa tươi cười nói: "Lâu rồi không gặp, Tiêu Duyệt Vân."
Tiêu Duyệt Vân nhận ra người đến, cũng nhanh chóng cười đáp lại, trả lời: "Lâu rồi không gặp, Ninh đại ca."
EDITOR: HthyyhtH
——————————
Bỏ cái hình cổ cầm vô minh hoạ cho mọi người nè:
—————————
Ngày hôm sau, Trâu Văn Đào đeo một chiếc khăn quàng cổ vàng phối tím bước vào lớp. Nhìn thấy Tiêu Duyệt Vân còn cố ý nhướng cổ lên, khoe cho y thấy.
Tiêu Duyệt Vân nhịn không được mà bật cười.
"Wow, Văn Đào, mua khăn choàng mới hả? Đây là.... Tử kim vương triều (đội bóng rổ chuyên nghiệp Los Angeles Lakers)" Lý Lâm mắt sắc rất nhanh phát hiện ra trọng điểm.
Trâu Văn Đào gật đầu nói như không thèm để ý: "Được người khác tặng." Ngừng một lát lại nhịn không được mà khoe khoang: "Là tự tay đan đó."
Lý Lâm tấm tắc ngưỡng mộ: "Nữ sinh nào mà có tâm dữ vậy, biết cậu thích đội bóng rổ này. Đẹp chứ?"
Trâu Văn Đào liếc Tiêu Duyệt Vân một cái, khoa trương gật gật đầu: "Siêu đẹp luôn."
Lý Lâm buồn bực kêu to: "Tôi tuyệt vọng với cái thế giới chỉ nhìn mặt này lắm rồi, tại sao không có bạn nữ nào thích tôi hết vậy? Cậu mau chóng quen cô ấy đi, bái bai với thế giới độc thân, lưu lại cho chúng tôi một con đường sống được không?"
Trâu Văn Đào ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tôi sẽ xem xét."
Tiêu Duyệt Vân nghe không nổi nữa, vội nói chen vào: "Được rồi, đừng nghe cậu ta nói bừa, khăn choàng này là tôi tặng đó."
Lý Lâm vừa nghe, lập tức ngừng tiếng than khóc, chớp chớp mắt, hiếu kì hỏi: "Tại sao đột nhiên cậu lại tặng cậu ta khăn choàng?"
Trâu Văn Đào cười đến đắc ý: "Tất nhiên là để cảm ơn người bạn cùng bàn tốt nhất Trung Quốc ngày nào cũng vất vả như tôi rồi."
Lý Lâm không để ý đến hắn, tiến lên sờ khăn choàng, lại bị Trâu Văn Đào ghét bỏ một chưởng đánh bay.
Trong lòng Lý Lâm âm thầm kêu một tiếng "keo kiệt", lại nhịn không được mà hỏi: "Cách phối màu của hoa văn này thật sự không tệ, hơn nữa đan rất tỉ mỉ. Tôi là fan trung thành của đội bóng Los Angeles Lakers, cũng muốn có một cái ghê. Này, Tiêu Duyệt Vân, cậu mua ở đâu vậy?"
Không nghe Tiêu Duyệt Vân trả lời, Trâu Văn Đào vội ngăn hắn ta lại, mau chóng đuổi Lý Lâm về lại chỗ ngồi của hắn, đưa mắt ra hiệu với Tiêu Duyệt Vân: "Tôi mới không muốn đụng hàng khăn choàng cổ với cậu ấy đâu, cậu đừng có nói với cậu ấy đó."
Cuối cùng, vẫn là "uy quyền" của Trâu Văn Đào chiếm thế thượng phong.
.......
Cùng thời gian đó, Phó Lãng đi vào tòa cao ốc của công ty, trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trác Phong bưng cà phê từ phòng pha trà ra, vừa vặn gặp được Phó Lãng, hiếu kì hỏi: "Cái tên nhóc như cậu căn bản là không sợ lạnh, tôi chưa bao giờ thấy cậu đeo khăn choàng, sao thời tiết như hôm nay mà cậu lại đeo?"
Phó Lãng mắt nhìn thẳng đi về phía trước, không để ý đến hắn.
Thấy dáng vẻ đó của hắn, Trác Phong càng hiếu kì hơn, vội sáp đến trước cười nhạo: "Nói, ai tặng đây?" Nói xong còn muốn lôi khăn choàng cổ xuống.
Phó Lãng đập bay cánh tay phiền phức của đối phương, lạnh lùng nói: "Dạo này có phải quá rảnh hay không? Vấn đề của kỹ thuật S-11 quyết định xong rồi?"
Trác Phong bị hắn đốp lại, đành phải sờ sờ mũi, bưng cà phê quay trở về văn phòng của mình, bắt đầu tiến vào một ngày làm việc chuyên chú, chỉ ẩn ẩn ghi nhớ việc vừa nãy vào lòng.
Không gấp, dù sao cũng có manh mối rồi, sau này chắc chắn lại có tin tức khác, hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.
**
Lần thi tháng thứ hai kết thúc chưa được vài ngày, trường trung học Hoa Phong liền bắt đầu chuẩn bị cho buổi tiệc văn nghệ liên quan tết Nguyên Đán. Cũng giống như đại hội thể thao, khối 10 khối 11 như cũ là chủ lực biểu diễn các tiết mục văn nghệ, mỗi lớp phải diễn ít nhất một tiết mục, nhiều lớp có thể kết hợp lại biểu diễn.
Trong một tiết tự học, lớp phó văn nghệ khối 10 11 lớn tiếng thông báo quy định của trường học, sau đó nhận các tiết mục mà các bạn học trong lớp đăng kí.
"Mọi người có sở trường kĩ nghệ gì cũng có thể báo danh, chúng ta có thể dùng nhiều một chút. Người tham gia càng nhiều, càng có thể thể hiện lớp chúng ta đồng tâm hiệp lực." Lớp trưởng Đào Tố Đan ở kế bên bổ sung.
Sau khi yên lặng lên mạng tìm tòi ý nghĩa của "hội liên hoan văn nghệ" xong, Tiêu Duyệt Vân trấn định cất điện thoại, tiếp tục làm bài tập. Đối với chuyện biểu diễn tiết mục văn nghệ trước mặt mấy ngàn người toàn trường y không hề có hứng thú. Lần đại hội thể thao trước nếu như không phải bị bắt như lùa vịt cho đủ nhân số, y cũng sẽ không báo danh.
Các học sinh trong phòng học ríu rít thảo luận, có người đề nghị trực tiếp hát một bài hợp xướng (tốp ca), ngay lập tức bị những học sinh không tình nguyện tham gia đánh cho rớt đài.
Nhảy tập thể, chuyện cười lạnh...... đề nghị về các tiết mục khác mọi người đều cảm thấy hết sức bình thường.
Những người ưu tú tự tiến cử mình ít ỏi không có mấy.
Cuối cùng có người nói vậy thì lớp phó văn nghệ dứt khoát nhảy đơn một khúc là được rồi.
Lớp phó văn nghệ kiêm hoa khôi lớp da trắng xinh đẹp, dáng người thon thả cười ngọt ngào, nói: "Đây là phương án cuối cùng của cuối cùng. Bọn mình vẫn hi vọng mọi người có thể tham dự nhiều họat động tập thể một chút. Dù sao thì tiết mục văn nghệ đoạt giải trong tiệc liên hoan sẽ có tiền thưởng và điểm cộng, được tính vào đánh giá lớp tiên tiến và cờ luân lưu đó."
Mọi người đều đã tham gia tiệc liên hoan văn nghệ vào năm lớp 10 rồi, đối với lãnh đạo trường lúc nào cũng lấy thi đua xếp hạng ra làm mánh lới để tăng thêm tiết mục tham gia vô cùng khinh bỉ, chẳng qua lần nào cũng sẽ ngoan ngoãn trúng chiêu.
Ít nhất, cho dù không tham gia biểu diễn tiết mục, nhưng luôn muốn làm người xem để vỗ tay cổ vũ các bạn học tham gia biểu diễn, bằng không thì quá là không giữ thể diện cho người ta, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong nội bộ lớp, như vậy tỉ lệ tham gia sẽ không tăng lên sao?
Huống hồ gì, sự bình chọn tiết mục xuất sắc là do ban lãnh đạo trường chấm điểm tại chỗ, tiết mục được yêu thích nhất càng là do khán giả bầu chọn tại chỗ, vào lúc kết thúc tiệc liên hoan sẽ trực tiếp công bố kết quả.
Tiệc liên hoan văn nghệ mừng tết Nguyên Đán mỗi năm giống với đại hội thể thao, cũng sinh ra rất nhiều nhân vật nổi tiếng vườn trường, đặc biệt là các mỹ nữ đa tài đa nghệ tham gia biểu diễn tiết mục. Chẳng qua có lúc tiết mục của các nam thần vườn trường cũng vô cùng dễ dàng nhận được sự ủng hộ. Ví dụ như năm ngoái, Phó Nhã Khiêm lên sân khấu biểu diễn một khúc dương cầm, Trâu Văn Đào kết hợp với cậu hát một ca khúc đang lưu hành, vài nữ sinh ở bên cạnh trợ nhảy.
Hát thì không hay mấy, nhưng thắng ở âm sắc hơn nữa không lạc nhịp, chẳng qua Phó Nhã Khiêm đàn dương cầm quả thật quá hay, trợ nhảy cũng rất đẹp, lại cộng thêm màn hình hai bên sườn sân khấu hết sức hiểu tâm lý người xem, đa số thời gian đều là đặc tả hai khuôn mặt tuấn tú.
Cuối cùng, tiết mục này được chào đón nồng nhiệt, đạt được giải thưởng tiết mục được chào đón nhất.
Hội trường trung học Cao Phong có thể chứa được 1600 người, hiệu quả ánh đèn sân khấu vô cùng chuyên nghiệp, lúc tổ chức tiệc liên hoan văn nghệ mừng tết Nguyên
Đán hằng năm và các hoạt động quan trọng khác, trường học còn vung tiền dùng một bộ thiết bị quay chụp chuyên nghiệp, lấy hình ảnh toàn hội trường phát trực tiếp trên các đài truyền hình và lưu trữ lại các tiết mục.
Có lúc trường học sẽ mời một ít cựu học sinh nổi tiếng và các khách quý tham dự tiệc liên hoan, cho nên các học sinh muốn vào trường kỹ năng nghệ thuật rất quý trọng cơ hội biểu diễn lần này.
"Tôi nói trước, năm nay đánh chết tôi cũng không hát nữa đâu. Nếu không thì tôi sẽ trở mặt!" Trâu Văn Đào giành thanh minh trước. Có trời mới biết năm ngoái hắn bị buộc phải diễn chung sân khấu với Phó Nhã Khiêm có bao nhiêu bức bối, vậy mà còn muốn hắn hát! Quả là lịch sử đen tối của hắn mà, hận không thể hủy thi diệt tích hết mấy tấm ảnh cùng các video đó.
Lớp phó văn nghệ nghẹn một cục, đưa mắt ra hiệu với lớp trưởng, có chút ngượng ngùng mà nói: "Vậy cậu có tài nghệ gì khác?"
"Sao cứ luôn nắm mãi không buông tôi chứ, để các bạn học khác tham dự không được hả?" Trâu Văn Đào không dễ chịu, hắn thật sự không tình nguyện lên sân khấu cho mất mặt nữa, vừa quay đầu nhìn thấy một người, quyết định khuấy nước đục: "Để Tiêu Duyệt Vân tham gia, cậu ấy nhất định có tài nghệ!" Không có tài nghệ cũng không sao, lên sân khấu là được rồi, đây chính là kinh nghiệm tự mình trải qua của hắn đó.
Tiêu Duyệt Vân nằm không cũng trúng đạn mờ mịt ngẩng đầu, vừa nãy y đang nghiêm túc làm bài, vốn dĩ không chú ý nội dung thảo luận của bọn họ.
Lớp phó văn nghệ nghe Trâu Văn Đào thề son thề sắt, cô đã sớm có ý này nên lập tức vui mừng mà chuyển hướng sang Tiêu Duyệt Vân, hỏi: "Cậu có loại nhạc cụ nào không?"
Người nọ đối mặt hỏi bản thân mình, Tiêu Duyệt Vân hiển nhiên sẽ không giấu diếm, chỉ đành trả lời theo sự thật: "Tôi biết thổi sáo và đàn ngọc (đàn có nạm ngọc)."
Hai mắt lớp phó văn nghệ phát sáng, bổ sung thêm một câu nghi hoặc: "Đàn ngọc sao?"
Tiêu Duyệt Vân nghĩ ngợi, y thỉnh thoảng cũng sẽ thấy, đàn ngọc hiện tại dường như được mọi người quen gọi là.........
"Còn được gọi là đàn cổ."
Biểu diễn đàn cổ tại tiệc liên hoan văn nghệ? Lớp trưởng văn nghệ tưởng tượng đến không khí tràn đầy tiếng hoan hô náo nhiệt năm ngoái, cảm thấy hình như có chút không ăn nhập với không khí của đàn cổ. Trong lúc đang do dự, lại nghe Đào Tố Đan nói: "Vậy thì đàn cổ đi, đặc biệt biết bao nhiêu. Hơn nữa so với thổi tiêu, chơi đàn cổ lộ mặt chắn chắn càng hay hơn, độ hot càng cao."
Lớp phó văn nghệ nghĩ cũng đúng, ngay sau đó cười gật gật đầu.
"Vậy, Tiêu Duyệt Vân, tạm thời quyết định cậu biểu diễn đàn cổ được chứ? Bản nhạc, trợ nhảy hoặc hát v.v thì chúng ta bàn sau."
Đối với ánh mắt đầy mong đợi của lớp phó văn nghệ, như thể chỉ cần y vừa lắc đầu là cô ấy sẽ quấn lấy y cho đến cùng trời cuối đất, dạo gần đây y đã được trải nghiệm qua sự cởi mở và nghị lực của các cô nương hiện đại, lại không cẩn thận thoáng nhìn chung quanh một vòng các tầm mắt nóng rực trong tối ngoài sáng, chỉ có thể căng da đầu đáp: "Nếu như cần thiết thì được thôi."
Ở một bên, Trâu Văn Đào vui sướng cười ra tiếng khi thấy người gặp họa.
**
Cửa hàng bách hóa, người đông như trẩy hội.
Tiêu Duyệt Vân dắt Tiêu Nhạc Dương xuyên qua đám người. Y vừa mới hỏi thăm nhân viên ở chỗ tư vấn của cửa hàng xong, đã biết được chỗ mình muốn đi ở đâu.
Ở chỗ rẽ phía đông của tầng ba* bách hóa có một gian hàng khá vắng lặng, là một cửa hàng nhạc cụ.
*Bách hoá ở Trung nó tương đương như trung tâm thương mại bên mình nhá:
"Chào mừng quý khách." Thấy có khách đến, nhân viên vốn đang rảnh rỗi liền mỉm cười tiến lên, thấy là một thiếu niên có khí chất cực xinh đẹp, trên tay còn dắt theo một tiểu shota có dáng vẻ đáng yêu tương tự.
"Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?" Nụ cười của nhân viên càng tăng thêm vài phần, đầy mặt ân cần.
Tiêu Duyệt Vân gật gật đầu với hắn, nhìn quang một vòng, thấy đa số đều là đàn dương cầm, đàn ghi ta, đàn violon,.... những thứ nhạc cụ Tây Dương, vì vậy hỏi: "Xin hỏi có đàn cổ (cổ cầm) hay không?"
Giọng nói của thiếu niên cũng rất hay!
Nhân viên ngay lập tức gật đầu đáp: "Có ạ, mời ngài sang bên này."
Tiêu Duyệt Vân được dắt đến một khu vực đặt nhạc cụ truyền thống Trung Quốc, so với khu vực nhạc cụ Tây Dương thì nhỏ hơn không ít.
"Đây là 10 cây đàn cổ của tiệm chúng tôi." Nhân viên bắt đầu liến thoắng không ngừng -- giới thiệu.
Tiêu Duyệt Vân trong mắt tỏa sáng, đã mấy tháng y chưa được nhìn thấy đàn rồi.
Lúc trước ở Đại Chu, y có một cây cổ cầm trân quý thời Đường, tên là "Độc U", thân đàn đen đỏ đan xen, âm sắc tuyệt hảo, giá trị vạn kim, vốn dĩ là vật hồi môn của mẫu thân Quách thị, sau đó thấy y thích gảy đàn nên mẫu thân liền tặng nó cho y.
Sau này vì chạy trốn khỏi kinh thành, y chỉ kịp mang theo một ít tài vật, chiếc đàn cổ kia đương nhiên là không tiện mang theo, nên đành để lại phủ.
Cũng không biết cuối cùng Độc U sẽ lưu lạc đến tay của người nào.
Sau đó, Tiêu Duyệt Vân đến hiện đại, hơn nửa năm bận rộn vì cuộc sống, vốn dĩ không có cơ hội nghĩ việc gảy đàn.
Nếu không phải có cơ hội ở tiệc liên hoan văn nghệ mừng tết Nguyên Đán, có thể y còn phải thêm một khoảng thời gian nữa mới nghĩ đến việc mua đàn.
Tiêu Duyệt Vân đảo mắt qua vài cây đàn cổ, không cầm được duỗi tay vuốt lên dây đàn. Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, y nhịn không được ngồi xuống kế bên, bắt đầu tiện tay gảy dây đàn.
Mới đầu chỉ là điều chỉnh âm thanh một cách tinh tế, sau đó không tự giác bắt đầu ngứa nghề, dần dần, tiếng nhạc mượt mà tuôn ra từ giữa ngón tay của y.
**
Tập đoàn Ninh Thông thành lập hơn hai mươi năm, từ hắc chuyển sang bạch, phần lớn lướt qua đều là thực thể kinh tế, ví dụ như khách sạn, nhà hàng, vũ trường, bệnh viện, trường học, trung tâm thương mại, cửa hàng bách hóa v.v...... Vài năm gần đây, sau khi Ninh Tắc Chiến tiếp nhận xong, bắt đầu chuyển hướng lấy bất động sản làm trọng tâm phát triển chiến lược, lấy Dương thành làm căn cứ, phát triển ra các khu vực xung quanh.
Hôm nay, Ninh Tắc Chiến vừa hay đến thị sát cuối năm cửa hàng bách hóa Ninh Thông, không ngờ rằng trước khi đi còn có việc vui bất ngờ.
Lúc đi đến lầu ba, Ninh Tắc Chiến bị hấp dẫn bởi tiếng đàn dễ nghe mơ hồ truyền đến cách đó không xa, rất nhanh đã phát hiện ra cửa hàng nhạc cũ ở ngã rẽ. Tưởng rằng là cửa hàng đang mở đĩa CD để hút khách, hắn nghỉ chân thưởng thức một lát liền lần nữa nhấc chân.
Khi đi ngang qua cửa của cửa hàng nhạc cụ, Ninh Tắc Chiến tùy ý thoáng nhìn lướt qua bên trong, lại thấy được có một đám người trong tiệm đang vây quanh một người một đàn, yên tĩnh mà lắng nghe.
Dáng người bị vây quanh đó mờ mờ ảo ảo, khiến hắn không thể nhìn rõ diện mạo.
Như là một loại trực giác, Ninh Tắc Chiến vô thức cất bước vào bên trong, đến gần đám người, dựa theo tiếng đàn ngày càng gần, bằng vào ưu thế chiều cao mà rất nhanh nhận ra người gảy đàn là ai.
Chỉ thấy thiếu niên nọ xinh đẹp, mặc bộ đồng phục màu xanh lam của Hoa Phong, nhưng không tổn hại đến khí chất phóng khoáng xuất trần của y chút nào, cùng với tiếng đàn tuyệt vời đã xuyên qua hàng ngàn vạn năm, người nghe dường như đang đặt mìnhvào trong một thời không tĩnh lặng và khoan thai khác, cứu rỗi lấy sự xấu xa và bóng tối hắc ám, tạo ra sự tươi đẹp tràn đầy ánh sáng, khiến người ta không tự chủ được mà đắm say trong đó.
Tiêu Duyệt Vân đang mê say đánh đàn không để ý đến bên ngoài, hoàn toàn không ý thức được quanh thân mình dần dần tụ tập một đám người.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe "đang" một âm cuối xa xôi, Tiêu Duyệt Vân nâng cao hai tay, mười ngón tay từ tư thế đặt trên dây đàn dần thu về bên người.
Cuối cùng y cũng gảy đàn đã ghiền rồi.
Sau khi thở phào một hơi, Tiêu Duyệt Vân ngẩng đầu, đang muốn tìm nhân viên hỏi giá, bỗng nhiên phát hiện chung quanh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám người, có ngơ ngác nhìn y, có đang nhắm bắt không biết là đang say mê cái gì, còn có người đang giơ điện thoại quay y.
Tiêu Duyệt Vân cau mày, vừa muốn mở miệng, bỗng chốc vang lên vài tiếng "bộp bộp", có người trong đám người dẫn đầu bắt đầu vỗ tay. Lúc này những người khác mới như tỉnh lại từ trong mộng, ngay lập tức liền vỗ tay theo, liên tục khen ngợi tiếng đàn lúc nãy.
Trong bọn họ có người yêu thích âm nhạc đến tiệm nhạc cụ, có người chỉ là khách bình thường đi ngang qua, mỗi người đều không phải là người có hiểu biết về kĩ thuật gảy đàn cổ, nhưng, làm một thính giả, bọn họ lại có thể đưa ra những nhận định trực quan nhất về tác phẩm thông qua cảm nhận cá nhân của mình. Tiếng đàn vừa nữa khiến cho tâm hồn bọn họ không kiềm được mà trở nên yên tĩnh, quên đi ưu sầu bi thương, say mê trong âm luật của nó, đây chính là mị lực cùng ma lực lớn nhất của đàn cổ.
Nếu như không phải bị tiếng vỗ tay đánh thức, bọn họ có thể vẫn còn tiếp tục yên lặng một lúc.
Vỗ tay, đúng, cảm thấy hay, đương nhiên nên vỗ tay.
Tuy rằng dưới cái nhìn của chuyên gia đàn cổ, lấy vỗ tay phối với âm thanh đàn cổ có chút không thích hợp, nhưng mà lúc này đây, nhóm người đứng ngoài cửa hàng nghe đàn lại dùng tiếng vỗ tay để biểu đạt sự thưởng thức của chính bản thân mình đối với đoạn nhạc cổ lúc nãy.
Dáng vẻ đó, nhiệt tình đến mức Tiêu Duyệt Vân có chút không biết làm sao.
Bỗng nhiên, phía sau đám người đi ra một người, khí chất ôn nhuận, khí vũ hiên ngang, khiến người khác không tự chủ được mà mở ra một con đường cho hắn.
Chậm rãi đến gần Tiêu Duyệt Vân, thấy tầm mắt của thiếu niên cuối cùng cũng ngừng lại trên người mình, giống như trong lòng có một bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, trong lòng Ninh Tắc Chiến ngứa ngáy, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa tươi cười nói: "Lâu rồi không gặp, Tiêu Duyệt Vân."
Tiêu Duyệt Vân nhận ra người đến, cũng nhanh chóng cười đáp lại, trả lời: "Lâu rồi không gặp, Ninh đại ca."