Chương 13: Hoà hợp
EDITOR: Thy
Tiêu Duyệt Vân rốt cuộc cũng giải xong đề toán, thở ra một hơi, lúc này mới có thời gian để ý tới mảnh giấy được đưa từ bên trái tới.
Đọc xong, Tiêu Duyệt Vân hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.
Vì thế liền nhìn thấy được một gương mặt tuấn tú đang ngập tràn chờ mong ngóng trông nhìn mình.
Thật ra mấy ngày hôm nay Tiêu Duyệt Vân cũng có suy nghĩ rằng phải chăng đừng nên khiến cho mối quan hệ của mình và bạn cùng bàn căng thẳng như vậy hay không.
Những chuyện khác y đều có thể cho qua, nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là chuyện có liên quan đến đệ đệ, trong lòng Tiêu Duyệt Vân liền không thoải mái.
Lại nghĩ đến người khơi mào chiến tranh trước là đối phương, mà người bắt đầu chiến tranh lạnh trước cũng là đối phương, lẽ nào muốn mình lấy mặt nóng dán mông lạnh sao?
Tiêu Duyệt Vân lại không thích tự ngược như vậy, dứt khoát liền đợi xem khi nào đối phương mới nghĩ thông suốt, nếu như thật sự không hợp nhau thì sẽ xin đổi chỗ ngồi.
Chuyện học tập của y đã rất bận rồi, y không muốn ngày nào cũng lại phải chăm sóc cho tên nam tử biệt nữu tùy hứng này nữa.
Hiện tại nhìn thấy đối phương tới giảng hòa trước, trong lòng đột nhiên thấy được an ủi.
Tờ giấy trả lời đầu tiên: [ Không sao. ]
Tờ giấy trả lời thứ hai: [ Cảm ơn, em trai mình xác thực rất ngoan. Nhưng mình cũng xin lỗi, lúc trước không chịu tìm hiểu tình hướng cho rõ ràng, bản thân thầy Lưu dường như cũng rất thích học sinh gọi thầy là "Lão Lưu", cho nên cậu cứ tùy tiện gọi đi. Ngoài ra, xin cậu chuyên tâm học tập. ]
Đ*!
Còn tưởng rằng sẽ bị lột một tầng da, ai ngờ dễ dàng như vậy đã xong rồi, mình lại còn bị nhắc nhở là không chuyên tâm trong giờ tự học nữa!
Trâu Văn Đào vừa nhấc mắt liền đối diện với cặp mắt mang ý cười kia, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như mấy ngày trước nữa, Tiêu Duyệt Vân gật đầu với hắn xong liền tiếp tục vùi đầu làm bài.
Nhìn sườn mặt chuyên chú của y, cơn giận vốn không lớn của Trâu Văn Đào bỗng chốc đều tiêu tan hết, tâm tình của hắn hình như cũng tốt hẳn lên.
Quả nhiên cùng bạn học đoàn kết hữu ái, bảo trì bầu không khí hài hòa quả là chính xác, hắn thân là ủy viên học tập thì nên lấy thân làm gương.
Dần dần, cảm thấy được hai người cùng bàn đã hòa hợp như lúc ban đầu rồi, các bạn học cùng lớp hết sức vui mừng.
Những ngày sau đó, Tiêu Duyệt Vân như cũ thường lợi dụng thời gian tan học để hỏi bài các bạn học, bởi vì nguyên tắc "bà con xa láng giềng gần", Trâu Văn Đào hiển nhiên là người có số lần được "vinh dự đón tiếp" y nhiều nhất.
Trâu Văn Đào thường bày ra vẻ mặt thối "Chịu không nổi cậu lại tới nữa hả", nhưng lần nào cũng giải thích một cách đặc biệt nghiêm túc, còn ba lần bày lượt xác nhận lại xem y đã hiểu hay chưa.
Thậm chí có đôi lúc còn ngăn Tiêu Duyệt Vân lại nói: "Loại câu hỏi này cậu còn đi hỏi người khác, cậu còn muốn chừa lại thể diện cho bạn cùng bàn của cậu không hả, qua đây mình giảng cho cậu."
Thường xuyên qua lại, Trâu Văn Đào cũng xem như lần mò ra được tình tình chính xác của Tiêu Duyệt Vân rồi. Chỉ cần là không liên quan đến em trai y, hoặc là không tuân theo cái gọi là nguyên tắc "tôn sư trọng đạo", thì nói như thế nào cậu ta cũng sẽ không để ý.
Người này cũng xem như hợp tính với hắn. Trâu Văn Đào quyết định kết nạp Tiêu Duyệt Vân vào vòng bạn bè của hắn, để có lúc còn rủ y cùng chơi bóng rổ chung.
Tiêu Duyệt Vân thản nhiên nói không được.
Trâu Văn Đào ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ nhưng lại tiếp tục xúi giục nói muốn dạy y chơi.
Thật sự không lay chuyển được đối phương, Tiêu Duyệt Vân liền trong thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục cùng hắn chơi một hai lần.
Sau khi quen thuộc các quy tắc, Tiêu Duyệt Vân động tác nhanh nhẹn cùng tỉ lệ ghi bàn cao làm Trâu Văn Đào và bạn chơi bóng của hắn như bắt được của quý.
Nhưng bản thân Tiêu Duyệt Vân cũng không thích đánh bóng rổ, nhiều lần cùng các nam sinh người đầy mồ hôi tiếp xúc tứ chi, y xác thực có chút không thích.
Tương đối mà nói, túc cầu, không, bóng đá càng có thể khiến y tiếp nhận một chút, dù sao thì y chạy nhanh, dễ dàng khiến người khác đuổi không kịp hắn, có thể tận lực tránh đi việc tiếp xúc tứ chi.
Nhưng Tiêu Duyệt Vân cảm thấy lượng vận động mỗi ngày kiên trì chạy bộ cùng luyện quyền của mình là đã đủ rồi, đối với các loại vận động tập thể này cũng không quá để bụng, loại thái độ tiêu cực này làm khiến cho Trâu Văn Đào và cả đám nam sinh thích vận động tiếc nuối không thôi.
Buổi trưa hôm đó, Tiêu Duyệt Vân không giống như thường đến bãi cỏ đó để ngủ trưa.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến khi nhìn thấy con điểm thường thường trong bài thi toán học của Tiêu Duyệt Vân, mọi người trong lớp 2 khoa Văn đành phải tiếp thu sự thật là nam thần cũng không phải là một học bá toàn năng.
Ăn xong cơm trưa, Tiêu Duyệt Vân lập tức quay trở lại lớp học, mượn bài thi đạt điểm tuyệt đối của Trâu Văn Đào khiến y ngưỡng mộ bắt đầu so sánh với bài của y. Đây là bài thi Toán đầu tiên trong lớp học hôm qua, y còn có rất nhiều bài muốn sửa chữa.
Tâm lý của bản thân Tiêu Duyệt Vân rất vững, chỉ cảm thấy may mắn vì đúng lúc được bắt đầu học chương trình học mới, hơn nữa nỗ lực không ngừng nhờ giảng bài cùng làm bài tập cuối cùng cũng không uổng phí, có tiến bộ thì y liền vui vẻ yên tâm rồi.
Trong phòng học rất yên tĩnh, trừ âm thanh chuyển động của quạt trần ra, cũng chỉ vang vọng tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên.
Thời gian giữa trưa, đa số các học sinh lớp hai khoa văn đều tự giác giữ trật tự trong lớp học, những người muốn nói chuyện, muốn chơi đùa và vận động đều đã sớm phân tán ở các góc trường học rồi, những người còn ở lại trong lớp vốn dĩ đều là muốn ngủ trưa hoặc nắm chắc thời gian để học tập, cho dù có bắt buộc phải nói chuyện với nhau cũng sẽ đè thấp âm lượng---- các lớp khác phần lớn đều là như vậy.
Lúc Trâu Văn Đào trở lại lớp học liền thấy Tiêu Duyệt Vân đã dựa vào bàn học ngủ mất, dưới đầu lót một cái áo khoác đồng phục được gấp lại chỉnh tề, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn mỏng--- chính là đồng phục mùa hè của trường trung học phổ thông Cao Trung.
Trước đây Trâu Văn Đào luôn suy đoán có phải Tiêu Duyệt Vân rất sợ lạnh hay không, luôn mặc đồng phục mùa thu quần dài áo dài, đem toàn thân trên dưới của mình bao đến không có một kẽ hở. Rõ ràng còn chưa đến tháng 10, thời tiết vẫn còn nóng bức, đồng phục mùa hạ ngắn tay mới là kiểu mà một nam sinh trường Hoa Phong thường mặc.
Nhớ lúc đó Tiêu Duyệt Vân đã nói như thế nào nhỉ?
- -- Tâm tĩnh tự nhiên lạnh, cố gắng học tập cho tốt đi.
Trâu Văn Đào nhìn quạt trần vù vù trên đỉnh đầu, nhịn không được đi chỉnh quạt nhỏ lại, sau đó nhẹ tay nhẹ chân ngồi trở lại chỗ.
Trâu Văn Đào dựa vào vách tường, chống cằm nhìn người nào đó ngủ ngon lành.
Mặt cuả Tiêu Duyệt Vân hướng về phía hắn, bởi vì liên quan đến vị trí, người có thể nhìn đến được cũng chỉ có y.
Việc này không hiểu sao lại khiến cho lòng của Trâu Văn Đào sinh ra một loại cảm giác hết sức vui sướng.
Lông mi vừa dày vừa dài, có một loại xúc động muốn chọc một cái thì làm sao đây?
Làn da lại trắng nõn tinh tế, ngay cả lỗ chân lông cũng không có, là trời sinh sao? Hay là cũng dùng sản phẩm dưỡng da như nữ sinh?
Trâu Văn Đào nhịn không được vươn tay ra cách một khoảng không so sánh, phát hiện mặt của Tiêu Duyệt Vân còn không to bằng bàn tay của hắn nữa.
Tầm mắt hạ xuống, thấy hai bàn tay đang đặt trên bàn cũng là trắng tinh như ngọc, ngay cả lông tơ cũng nhạt đến mức có thể không chú ý tới.
Trâu Văn Đào liền giữ nguyên tư thế, đưa cánh tay hắn lên so sánh, quả nhiên phát hiện màu da của mình cũng đen hơn mấy tone, lông tay cũng rất rõ ràng, còn đậm hơn nữa. Vừa cùng đối phương so sánh một cái thì cánh tay của chính hắn cũng khó mà nhìn thẳng được rồi.
Trâu Văn Đào dậy thì tốt, thân cao 1m82, vẫn còn xu thế tăng thêm, mà Tiêu Duyệt Vân lấy mắt đo cũng phải 1m87.
Bình thường chỉ thấy Tiêu Duyệt Vân thân cao chân dài, gầy nhưng rắn chắc, tỉ lệ cơ thể không tồi, chỉ là không nghĩ tới hóa ra khung xương lại tinh tế như vậy.
Lúc yên tĩnh thả lỏng mà ngủ như vậy lại có thể cho người ta cảm thấy một loại yếu đuối mong manh dễ vỡ.
Trâu Văn Đào vô thức cầm lấy chiếc áo khoác treo ở lưng ghế không lấy xuống từ sáng sớm nhẹ nhàng đắp lên cho Tiêu Duyệt Vân.
Bỗng nhiên một trận ầm ĩ truyền từ xa đến, vài nam sinh đánh bóng rổ buổi trưa vừa nói vừa cười bước vào cửa lớp, Trâu Văn Đào ngay lập tức hướng mắt ra ngoài cửa làm tư thế cắt cổ gà, tay ra dấu im lặng.
Sao vậy trời? Sắp vào học rồi mà.
Mấy nam sinh không rõ nội tình, thấy động tác của Trâu Văn Đào cũng chỉ đành thuận theo mà làm, nhất loạt im bặt, thả nhẹ bước chân.
Tiếp theo là âm thanh đột ngột của chuông báo chuẩn bị vào học, trước sau giáp công từ trong loa trường truyền đến một khúc nhạc vui vẻ.
Trên bức tường phía sau có treo một cái loa, Tiêu Duyệt Vân gần như là ngay lập tức bị giật mình tỉnh giấc.
Thật ra thì lúc Trâu Văn Đào tới thì y đã sớm tỉnh một lần rồi, nhưng rất nhanh liền ý thức được là người quen, bản thân đang ở trong hoàn cảnh an toàn mà quen thuộc, cơ thể đang cảnh giác liền tiếp tục thả lỏng.
Cảm giác được chiếc áo khoác trên người, Tiêu Duyệt Vân có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn ra sau lưng ghế Trâu Văn Đào, sau đó cười nói cảm ơn.
Trâu Văn Đào phất phất tay, một bộ dáng không có gì.
Vì thế Tiêu Duyệt Vân liền lấy bài thi Toán mình đã sửa xong ra, y có mấy bài cần hỏi.
Trâu Văn Đào khoanh tay trước ngực lắng nghe.
"Cậu như vậy không được rồi, chiều tan học đi nhà sách với mình, mình chọn cho cậu mấy quyển sách phụ đạo thích hợp."
Bởi vì những lời này nên buổi chiều sau khi tan học Tiêu Duyệt Vân liền cùng Trâu Văn Đào chạy xe đạp, mang theo Tiêu Nhạc Dương đến nhà sách lớn cách trường không xa, bên trong có rất nhiều học sinh mặc đồng phục Hoa Phong.
Ở đây thật sự chính là sân nhà của học bá Trâu Văn Đào, Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương như hai người hầu nhỏ, trước sau cung kính tiếp nhận tài liệu phụ đạo mà người phía trước lấy xuống từ giá sách, cố gắng ghi nhớ sự giới thiệu và hướng dẫn của đối phương, gật đầu như giã tỏi.
Thấy Tiêu Duyệt Vân một bộ dáng lấy lòng mình, vì thế nên Trâu Văn Đào liền khoe khoang, ngay cả sách phụ đạo tiểu học của Tiêu Nhạc Dương cũng dứt khoát chỉ đạo mua cùng luôn.
"Cuốn sách này quá căn bản rồi." Một âm thanh dễ nghe bỗng nhiê vang lên.
Bọn họ theo tiếng nhìn sang, phát hiện một thiếu niên cao gầy đứng cách một cái kệ sách đang bình luận về nội dung trong cuốn sách phụ đạo này, mắt kính trên mũi làm cho hắn tăng thêm vài phần nho nhã tri thức, xem ra rất giống một học bá.
Ể, vốn dĩ cũng thật sự là một học bá.
Người tới cũng chính là Phó Nhã Khiêm.
Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, Trâu Văn Đào không muốn để ý đến hắn, tự mình tiếp tục nói.
Nhưng Tiêu Duyệt Vân lại gật đầu cùng hắn lên tiếng chào hỏi: "Chào cậu, thật là trùng hợp."
Trâu Văn Đào ngẩng phắt đầu dậy: "Cậu quen cậu ta?"
Tiêu Duyệt Vân gật đầu đáp: "Không tính là quen nhỉ, chỉ là gặp mặt vào một buổi trưa thôi."
Trâu Văn Đào nhíu mày: "Buổi trưa? Làm sao mà gặp mặt?"
Vì thế Tiêu Duyệt Vân liền nói ra việc trùng hợp lúc ngủ trưa.
Trâu Văn Đào ngay lập tức nín thở, hắn không biết cư nhiên còn có việc này.
Đàn em của hắn cư nhiên có giao tình với kẻ thù của hắn!
Lúc trước, mấy người bạn thân thiết của Trâu Văn Đào đều biết hắn đối với Phó Nhã Khiêm có địch ý, vì thế nên người có quan hệ tốt với hắn đều sẽ theo bản năng cách Phó Nhã Khiêm xa một chút. Lúc cao trung năm nhất hai nhóm nam sinh bọn hắn cầm đầu đều là ranh giới rõ ràng, khiến cho các phe phái trung lập và các nữ sinh đều lo lắng muốn chết.
"Phó Nhã Khiêm." Phó Nhã Khiêm thân thiện vươn tay về phía Tiêu Duyệt Vân.
Dừng một lát, mặc dù nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Trâu Văn Đào, nhưng xuất phát từ lịch sự, Tiêu Duyệt Vân vẫn là duỗi tay ra nắm nhẹ tay hắn một cái đáp: "Tiêu Duyệt Vân."
Phó Nhã Khiêm gật đầu, không nói gì nữa, rất dứt khoát cầm lấy hai quyển sách đi về phía quầy thu ngân.
————
Editor có lời muốn nói:
Sorry mọi người rất nhìu huhu, mấy tuần qua bận đủ thứ nên up trễ thui chứ hổng có đào hố xong hông lấp đâu nha TAT
Hứa là sẽ hoàn bộ này nên mọi người cứ yên tâm nhaaaaa
Tiêu Duyệt Vân rốt cuộc cũng giải xong đề toán, thở ra một hơi, lúc này mới có thời gian để ý tới mảnh giấy được đưa từ bên trái tới.
Đọc xong, Tiêu Duyệt Vân hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.
Vì thế liền nhìn thấy được một gương mặt tuấn tú đang ngập tràn chờ mong ngóng trông nhìn mình.
Thật ra mấy ngày hôm nay Tiêu Duyệt Vân cũng có suy nghĩ rằng phải chăng đừng nên khiến cho mối quan hệ của mình và bạn cùng bàn căng thẳng như vậy hay không.
Những chuyện khác y đều có thể cho qua, nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là chuyện có liên quan đến đệ đệ, trong lòng Tiêu Duyệt Vân liền không thoải mái.
Lại nghĩ đến người khơi mào chiến tranh trước là đối phương, mà người bắt đầu chiến tranh lạnh trước cũng là đối phương, lẽ nào muốn mình lấy mặt nóng dán mông lạnh sao?
Tiêu Duyệt Vân lại không thích tự ngược như vậy, dứt khoát liền đợi xem khi nào đối phương mới nghĩ thông suốt, nếu như thật sự không hợp nhau thì sẽ xin đổi chỗ ngồi.
Chuyện học tập của y đã rất bận rồi, y không muốn ngày nào cũng lại phải chăm sóc cho tên nam tử biệt nữu tùy hứng này nữa.
Hiện tại nhìn thấy đối phương tới giảng hòa trước, trong lòng đột nhiên thấy được an ủi.
Tờ giấy trả lời đầu tiên: [ Không sao. ]
Tờ giấy trả lời thứ hai: [ Cảm ơn, em trai mình xác thực rất ngoan. Nhưng mình cũng xin lỗi, lúc trước không chịu tìm hiểu tình hướng cho rõ ràng, bản thân thầy Lưu dường như cũng rất thích học sinh gọi thầy là "Lão Lưu", cho nên cậu cứ tùy tiện gọi đi. Ngoài ra, xin cậu chuyên tâm học tập. ]
Đ*!
Còn tưởng rằng sẽ bị lột một tầng da, ai ngờ dễ dàng như vậy đã xong rồi, mình lại còn bị nhắc nhở là không chuyên tâm trong giờ tự học nữa!
Trâu Văn Đào vừa nhấc mắt liền đối diện với cặp mắt mang ý cười kia, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như mấy ngày trước nữa, Tiêu Duyệt Vân gật đầu với hắn xong liền tiếp tục vùi đầu làm bài.
Nhìn sườn mặt chuyên chú của y, cơn giận vốn không lớn của Trâu Văn Đào bỗng chốc đều tiêu tan hết, tâm tình của hắn hình như cũng tốt hẳn lên.
Quả nhiên cùng bạn học đoàn kết hữu ái, bảo trì bầu không khí hài hòa quả là chính xác, hắn thân là ủy viên học tập thì nên lấy thân làm gương.
Dần dần, cảm thấy được hai người cùng bàn đã hòa hợp như lúc ban đầu rồi, các bạn học cùng lớp hết sức vui mừng.
Những ngày sau đó, Tiêu Duyệt Vân như cũ thường lợi dụng thời gian tan học để hỏi bài các bạn học, bởi vì nguyên tắc "bà con xa láng giềng gần", Trâu Văn Đào hiển nhiên là người có số lần được "vinh dự đón tiếp" y nhiều nhất.
Trâu Văn Đào thường bày ra vẻ mặt thối "Chịu không nổi cậu lại tới nữa hả", nhưng lần nào cũng giải thích một cách đặc biệt nghiêm túc, còn ba lần bày lượt xác nhận lại xem y đã hiểu hay chưa.
Thậm chí có đôi lúc còn ngăn Tiêu Duyệt Vân lại nói: "Loại câu hỏi này cậu còn đi hỏi người khác, cậu còn muốn chừa lại thể diện cho bạn cùng bàn của cậu không hả, qua đây mình giảng cho cậu."
Thường xuyên qua lại, Trâu Văn Đào cũng xem như lần mò ra được tình tình chính xác của Tiêu Duyệt Vân rồi. Chỉ cần là không liên quan đến em trai y, hoặc là không tuân theo cái gọi là nguyên tắc "tôn sư trọng đạo", thì nói như thế nào cậu ta cũng sẽ không để ý.
Người này cũng xem như hợp tính với hắn. Trâu Văn Đào quyết định kết nạp Tiêu Duyệt Vân vào vòng bạn bè của hắn, để có lúc còn rủ y cùng chơi bóng rổ chung.
Tiêu Duyệt Vân thản nhiên nói không được.
Trâu Văn Đào ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ nhưng lại tiếp tục xúi giục nói muốn dạy y chơi.
Thật sự không lay chuyển được đối phương, Tiêu Duyệt Vân liền trong thời gian hoạt động tự do của tiết thể dục cùng hắn chơi một hai lần.
Sau khi quen thuộc các quy tắc, Tiêu Duyệt Vân động tác nhanh nhẹn cùng tỉ lệ ghi bàn cao làm Trâu Văn Đào và bạn chơi bóng của hắn như bắt được của quý.
Nhưng bản thân Tiêu Duyệt Vân cũng không thích đánh bóng rổ, nhiều lần cùng các nam sinh người đầy mồ hôi tiếp xúc tứ chi, y xác thực có chút không thích.
Tương đối mà nói, túc cầu, không, bóng đá càng có thể khiến y tiếp nhận một chút, dù sao thì y chạy nhanh, dễ dàng khiến người khác đuổi không kịp hắn, có thể tận lực tránh đi việc tiếp xúc tứ chi.
Nhưng Tiêu Duyệt Vân cảm thấy lượng vận động mỗi ngày kiên trì chạy bộ cùng luyện quyền của mình là đã đủ rồi, đối với các loại vận động tập thể này cũng không quá để bụng, loại thái độ tiêu cực này làm khiến cho Trâu Văn Đào và cả đám nam sinh thích vận động tiếc nuối không thôi.
Buổi trưa hôm đó, Tiêu Duyệt Vân không giống như thường đến bãi cỏ đó để ngủ trưa.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến khi nhìn thấy con điểm thường thường trong bài thi toán học của Tiêu Duyệt Vân, mọi người trong lớp 2 khoa Văn đành phải tiếp thu sự thật là nam thần cũng không phải là một học bá toàn năng.
Ăn xong cơm trưa, Tiêu Duyệt Vân lập tức quay trở lại lớp học, mượn bài thi đạt điểm tuyệt đối của Trâu Văn Đào khiến y ngưỡng mộ bắt đầu so sánh với bài của y. Đây là bài thi Toán đầu tiên trong lớp học hôm qua, y còn có rất nhiều bài muốn sửa chữa.
Tâm lý của bản thân Tiêu Duyệt Vân rất vững, chỉ cảm thấy may mắn vì đúng lúc được bắt đầu học chương trình học mới, hơn nữa nỗ lực không ngừng nhờ giảng bài cùng làm bài tập cuối cùng cũng không uổng phí, có tiến bộ thì y liền vui vẻ yên tâm rồi.
Trong phòng học rất yên tĩnh, trừ âm thanh chuyển động của quạt trần ra, cũng chỉ vang vọng tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên.
Thời gian giữa trưa, đa số các học sinh lớp hai khoa văn đều tự giác giữ trật tự trong lớp học, những người muốn nói chuyện, muốn chơi đùa và vận động đều đã sớm phân tán ở các góc trường học rồi, những người còn ở lại trong lớp vốn dĩ đều là muốn ngủ trưa hoặc nắm chắc thời gian để học tập, cho dù có bắt buộc phải nói chuyện với nhau cũng sẽ đè thấp âm lượng---- các lớp khác phần lớn đều là như vậy.
Lúc Trâu Văn Đào trở lại lớp học liền thấy Tiêu Duyệt Vân đã dựa vào bàn học ngủ mất, dưới đầu lót một cái áo khoác đồng phục được gấp lại chỉnh tề, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn mỏng--- chính là đồng phục mùa hè của trường trung học phổ thông Cao Trung.
Trước đây Trâu Văn Đào luôn suy đoán có phải Tiêu Duyệt Vân rất sợ lạnh hay không, luôn mặc đồng phục mùa thu quần dài áo dài, đem toàn thân trên dưới của mình bao đến không có một kẽ hở. Rõ ràng còn chưa đến tháng 10, thời tiết vẫn còn nóng bức, đồng phục mùa hạ ngắn tay mới là kiểu mà một nam sinh trường Hoa Phong thường mặc.
Nhớ lúc đó Tiêu Duyệt Vân đã nói như thế nào nhỉ?
- -- Tâm tĩnh tự nhiên lạnh, cố gắng học tập cho tốt đi.
Trâu Văn Đào nhìn quạt trần vù vù trên đỉnh đầu, nhịn không được đi chỉnh quạt nhỏ lại, sau đó nhẹ tay nhẹ chân ngồi trở lại chỗ.
Trâu Văn Đào dựa vào vách tường, chống cằm nhìn người nào đó ngủ ngon lành.
Mặt cuả Tiêu Duyệt Vân hướng về phía hắn, bởi vì liên quan đến vị trí, người có thể nhìn đến được cũng chỉ có y.
Việc này không hiểu sao lại khiến cho lòng của Trâu Văn Đào sinh ra một loại cảm giác hết sức vui sướng.
Lông mi vừa dày vừa dài, có một loại xúc động muốn chọc một cái thì làm sao đây?
Làn da lại trắng nõn tinh tế, ngay cả lỗ chân lông cũng không có, là trời sinh sao? Hay là cũng dùng sản phẩm dưỡng da như nữ sinh?
Trâu Văn Đào nhịn không được vươn tay ra cách một khoảng không so sánh, phát hiện mặt của Tiêu Duyệt Vân còn không to bằng bàn tay của hắn nữa.
Tầm mắt hạ xuống, thấy hai bàn tay đang đặt trên bàn cũng là trắng tinh như ngọc, ngay cả lông tơ cũng nhạt đến mức có thể không chú ý tới.
Trâu Văn Đào liền giữ nguyên tư thế, đưa cánh tay hắn lên so sánh, quả nhiên phát hiện màu da của mình cũng đen hơn mấy tone, lông tay cũng rất rõ ràng, còn đậm hơn nữa. Vừa cùng đối phương so sánh một cái thì cánh tay của chính hắn cũng khó mà nhìn thẳng được rồi.
Trâu Văn Đào dậy thì tốt, thân cao 1m82, vẫn còn xu thế tăng thêm, mà Tiêu Duyệt Vân lấy mắt đo cũng phải 1m87.
Bình thường chỉ thấy Tiêu Duyệt Vân thân cao chân dài, gầy nhưng rắn chắc, tỉ lệ cơ thể không tồi, chỉ là không nghĩ tới hóa ra khung xương lại tinh tế như vậy.
Lúc yên tĩnh thả lỏng mà ngủ như vậy lại có thể cho người ta cảm thấy một loại yếu đuối mong manh dễ vỡ.
Trâu Văn Đào vô thức cầm lấy chiếc áo khoác treo ở lưng ghế không lấy xuống từ sáng sớm nhẹ nhàng đắp lên cho Tiêu Duyệt Vân.
Bỗng nhiên một trận ầm ĩ truyền từ xa đến, vài nam sinh đánh bóng rổ buổi trưa vừa nói vừa cười bước vào cửa lớp, Trâu Văn Đào ngay lập tức hướng mắt ra ngoài cửa làm tư thế cắt cổ gà, tay ra dấu im lặng.
Sao vậy trời? Sắp vào học rồi mà.
Mấy nam sinh không rõ nội tình, thấy động tác của Trâu Văn Đào cũng chỉ đành thuận theo mà làm, nhất loạt im bặt, thả nhẹ bước chân.
Tiếp theo là âm thanh đột ngột của chuông báo chuẩn bị vào học, trước sau giáp công từ trong loa trường truyền đến một khúc nhạc vui vẻ.
Trên bức tường phía sau có treo một cái loa, Tiêu Duyệt Vân gần như là ngay lập tức bị giật mình tỉnh giấc.
Thật ra thì lúc Trâu Văn Đào tới thì y đã sớm tỉnh một lần rồi, nhưng rất nhanh liền ý thức được là người quen, bản thân đang ở trong hoàn cảnh an toàn mà quen thuộc, cơ thể đang cảnh giác liền tiếp tục thả lỏng.
Cảm giác được chiếc áo khoác trên người, Tiêu Duyệt Vân có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn ra sau lưng ghế Trâu Văn Đào, sau đó cười nói cảm ơn.
Trâu Văn Đào phất phất tay, một bộ dáng không có gì.
Vì thế Tiêu Duyệt Vân liền lấy bài thi Toán mình đã sửa xong ra, y có mấy bài cần hỏi.
Trâu Văn Đào khoanh tay trước ngực lắng nghe.
"Cậu như vậy không được rồi, chiều tan học đi nhà sách với mình, mình chọn cho cậu mấy quyển sách phụ đạo thích hợp."
Bởi vì những lời này nên buổi chiều sau khi tan học Tiêu Duyệt Vân liền cùng Trâu Văn Đào chạy xe đạp, mang theo Tiêu Nhạc Dương đến nhà sách lớn cách trường không xa, bên trong có rất nhiều học sinh mặc đồng phục Hoa Phong.
Ở đây thật sự chính là sân nhà của học bá Trâu Văn Đào, Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương như hai người hầu nhỏ, trước sau cung kính tiếp nhận tài liệu phụ đạo mà người phía trước lấy xuống từ giá sách, cố gắng ghi nhớ sự giới thiệu và hướng dẫn của đối phương, gật đầu như giã tỏi.
Thấy Tiêu Duyệt Vân một bộ dáng lấy lòng mình, vì thế nên Trâu Văn Đào liền khoe khoang, ngay cả sách phụ đạo tiểu học của Tiêu Nhạc Dương cũng dứt khoát chỉ đạo mua cùng luôn.
"Cuốn sách này quá căn bản rồi." Một âm thanh dễ nghe bỗng nhiê vang lên.
Bọn họ theo tiếng nhìn sang, phát hiện một thiếu niên cao gầy đứng cách một cái kệ sách đang bình luận về nội dung trong cuốn sách phụ đạo này, mắt kính trên mũi làm cho hắn tăng thêm vài phần nho nhã tri thức, xem ra rất giống một học bá.
Ể, vốn dĩ cũng thật sự là một học bá.
Người tới cũng chính là Phó Nhã Khiêm.
Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, Trâu Văn Đào không muốn để ý đến hắn, tự mình tiếp tục nói.
Nhưng Tiêu Duyệt Vân lại gật đầu cùng hắn lên tiếng chào hỏi: "Chào cậu, thật là trùng hợp."
Trâu Văn Đào ngẩng phắt đầu dậy: "Cậu quen cậu ta?"
Tiêu Duyệt Vân gật đầu đáp: "Không tính là quen nhỉ, chỉ là gặp mặt vào một buổi trưa thôi."
Trâu Văn Đào nhíu mày: "Buổi trưa? Làm sao mà gặp mặt?"
Vì thế Tiêu Duyệt Vân liền nói ra việc trùng hợp lúc ngủ trưa.
Trâu Văn Đào ngay lập tức nín thở, hắn không biết cư nhiên còn có việc này.
Đàn em của hắn cư nhiên có giao tình với kẻ thù của hắn!
Lúc trước, mấy người bạn thân thiết của Trâu Văn Đào đều biết hắn đối với Phó Nhã Khiêm có địch ý, vì thế nên người có quan hệ tốt với hắn đều sẽ theo bản năng cách Phó Nhã Khiêm xa một chút. Lúc cao trung năm nhất hai nhóm nam sinh bọn hắn cầm đầu đều là ranh giới rõ ràng, khiến cho các phe phái trung lập và các nữ sinh đều lo lắng muốn chết.
"Phó Nhã Khiêm." Phó Nhã Khiêm thân thiện vươn tay về phía Tiêu Duyệt Vân.
Dừng một lát, mặc dù nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Trâu Văn Đào, nhưng xuất phát từ lịch sự, Tiêu Duyệt Vân vẫn là duỗi tay ra nắm nhẹ tay hắn một cái đáp: "Tiêu Duyệt Vân."
Phó Nhã Khiêm gật đầu, không nói gì nữa, rất dứt khoát cầm lấy hai quyển sách đi về phía quầy thu ngân.
————
Editor có lời muốn nói:
Sorry mọi người rất nhìu huhu, mấy tuần qua bận đủ thứ nên up trễ thui chứ hổng có đào hố xong hông lấp đâu nha TAT
Hứa là sẽ hoàn bộ này nên mọi người cứ yên tâm nhaaaaa