Chương 10: Bạn cùng bàn
EDITOR: Thy
Sau một tiết học, Tiêu Duyệt Vân ủ rũ ngồi trên ghế, dáng vẻ đó làm cho các nữ sinh xung quanh muốn bộc phát ra bản năng của người mẹ, mọi ánh mắt đều dồn dập đổ về đây, nghĩ rằng khẳng định rằng soái ca bị bắt nạt rồi.
" Tiếng Anh của cậu vẫn là bắt đầu từ học thuộc từ đơn trước đi. " Trâu Văn Đào một mặt ghét bỏ nói. Hắn thật sự chưa từng gặp ai cùng tuổi có trình độ tiếng Anh càng nát bét hơn người này, nát tới độ khiến hắn gần như hoài nghi về nhân sinh luôn.
Vô cùng may mắn là thầy không gọi cậu ta đứng lên trả lời câu hỏi.
Tiêu Duyệt Vân gật đầu, xốc lại tinh thần, lại lần nữa trịnh trọng nói cảm ơn: " Bạn học Trâu, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Xin hỏi.....sau này mình có thắc mắc gì còn có thể hướng cậu thỉnh giáo không? " Nửa câu sau nói ra miệng khiến y có chút gượng gạo.
Nghĩ tới trước kia ở Đại Chu, y cũng được xem là một tài tử, phu tử thường khen y tài trí mẫn tiệp. Bây giờ thì hay rồi, bài học và bài tập lại trở thành thứ kéo chân sau, tư vị này thật sự làm cho người ta rất khó chịu.
Haizzz, biết xấu hổ thì sau đó mới dũng cảm được.
Trâu Văn Đào hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cậu ta bị mình im lặng đả kích một trận mà vẫn còn có thể khiêm tốn hạ mình xin chỉ bảo, nên nói cậu ta quá rộng lượng hay là quá đơn thuần đây?
Bất quá cái cảm giác dường như được thu nhận một tiểu đệ này phải nói là rất sảng khoái, đặc biệt đối phương còn là Tiêu Duyệt Vân nữa, hehe.
Nhưng đối phương cũng không thể nói cái gì thì chính là cái đó được, dáng vẻ kiêu ngạo của sư phụ vẫn là phải có.
" Được thôi, có vấn đề gì cậu có thể hỏi mình, " nếu rảnh " thì mình sẽ chỉ cậu. " Trâu Văn Đào nhấn mạnh hai chữ " nếu rảnh ".
" Tất nhiên, nên là như vậy. " Biểu tình của Tiêu Duyệt Vân không đổi, gật đầu biệt thị sự tán đồng, một bộ dáng vẻ đương nhiên.
Một quyền đánh vào bông, Trâu Văn Đào có một chút buồn bực.
" Uỷ viên học tập, đối xử với bạn mới phải hữu hảo. " Bạn nữ lớp trưởng Đào Tố Đan vừa lúc đi ngang qua nghe thấy, lời lẽ nghiêm khắc đưa ra lời phê bình, sau đó quay sang một hướng khác thân thiện nói: " Bạn học Tiêu Duyệt Vân, cậu có thắc mắc về bài học trên trường cũng có thể tới hỏi mình hoặc các bạn đại diện các môn khác, mình là lớp trưởng mới bổ nhiệm Đào Tố Đan. "
EDITOR: Thyyyyyyy
Thành tích của Đào Tố Đan đứng đầu trong danh sách, năm một cao trung chính là một phần tử sôi nổi trong lớp của thầy Lưu, là kiểu đại tỷ có khí chất, tính tình nhiệt tình giàu lòng chính nghĩa, trực tiếp được thầy Lưu bổ nhiệm làm lớp trưởng, xem như là chi trưởng của lớp hai ban xã hội.
Nhưng thầy Lưu nói ban cán bộ trước mắt đều là bổ nhiệm tạm thời, cảm thấy không thoả đáng thì sau một tháng có thể mở cuộc họp bầu lại lần nữa.
Trâu Văn Đào bĩu môi, không tính toán với nữ sinh.
Bằng điều kiện của hắn ta, hấu hết các nữ sinh mà hắn đã gặp qua từ nhỏ đến lớn đều đối với hắn rất có hảo cảm, thư tình cũng nhận được N bức rồi, đặc biệt là sau khi vào cao trung. Mặc dù có Phó Nhã Khiêm phân tán đi bớt sự " sủng ái " của hắn, nhưng các thiếu nữ bước vào tuổi dậy thì đều nhiệt tình gấp bội, có lúc hắn cũng có chút ăn không tiêu——— đương nhiên, cũng không phải nữ sinh nào cũng một bộ muốn ăn hắn ta, ít nhất thì cái bạn lớp trưởng mới này chính là một ánh mắt cũng không thèm nhìn mình nữa.
Đào Tố Đan tới là để thông báo với bọn họ chiều nay sau khi tan học sẽ có một cuộc họp của ban cán bộ, dặn dò bọn họ nhớ phải ở lại lâu một chút, sau đó sảng khoái không một chút lưu luyến đi tới chỗ một ban cán bộ khác.
Dáng vẻ tiêu sai đó khiến cho những nữ sinh xung quanh rất ngưỡng mộ.
" Chậc, làm ban cán bộ thật phiền phức." Trâu Văn Đào làu bàu.
Tiêu Duyệt Vân - người chưa từng tham gia qua buổi họp ban cán bộ nào có chút kích động, hưng phấn hỏi: " Làm ban cán bộ không tốt sao? "
" Tất nhiên không tốt! " Trâu Văn Đào nhìn y bằng ánh mắt không có hảo khí, nói: " Việc lớn việc nhỏ gì cũng phải xung phong đầu tiên, lấy thân mình làm gương, nhẫn nhục chịu khó, phải đỡ bạn học gặp khó khăn không cần hồi báo, vì xây dựng một tập thể lớp học tiên tiến mà phải xuất mưu hoạch sách, góp một phần công sức của mình. "
Uỷ viên học tập, nói trắng ra không phải chỉ là một uỷ viên giải đáp các câu hỏi thôi sao? Tuy rằng từ nhỏ đến giờ không ít lần làm qua việc này, nhưng Trâu Văn Đào của cao trung năm hai vẫn cảm thấy thật ngu ngốc khi đeo lên cái mũ ban cán bộ này.
Tiêu Duyệt Vân nghe thấy, rơi vào trầm tư, bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai nặng hơn rất nhiều, bên tai truyền tới giọng của Trâu Văn Đào: " Thành tích Ngữ Văn của cậu rất tốt hả? Tại sao lão Lưu lại chọn cậu làm đại biểu môn này vậy? "
EDITOR: Thy
Tiêu Duyệt Vân không khỏi trợn mắt lên nhìn hắn, nói: " Mình cũng không biết trình độ môn Ngữ Văn của bản thân rốt cuộc như thế nào nữa. " Y tạm dừng, nghĩ tới sự giúp đỡ của bạn cùng bàn trong môn Tiếng Anh, vẫn là nhịn không được khuyên hắn: " Sau này cậu đừng gọi thầy Lưu là " lão Lưu " nữa, như vậy không tôn trọng thầy ấy chút nào hết. "
Trâu Văn Đào: "......Chết tiệt!" Rõ ràng mọi người đều gọi như vậy! Lãi Lưu cũng không để bụng! Chỉ có cái gối thêu hoa này bày đặt quản rộng!
Trâu Văn Đào khó chịu suốt cả một tiết học.
Chẳng qua tiết cuối cùng buổi trưa là Lịch sử, Tiêu Duyệt Vân chuyên tâm nghe giảng, hoàn toàn không thèm chú ý đến hắn ta.
**
Buổi trưa, tiếng người ồn ào khắp nhà ăn của trường cao trung.
Trâu Văn Đào và vài người bạn tốt của hắn cùng nhau ăn cơm, vài người bạn chơi chung hồi trung học vào đầu năm nhất cao trung đã bị tách ra các lớp khác, thật đáng tiếc, cũng may vẫn còn học chung một trường.
Vào lúc này, chủ đề của bọn họ đang xoay xoay quanh người bạn cùng bàn mới của hắn.
" Cậu không biết rồi, lúc cậu ta đi ngang qua lớp mình, các nữ sinh đều là bộ dạng hưng phấn. Đoán chừng chỉ cần tạm dừng một lúc thời gian ăn trưa thôi thì ngay cả bảng xếp hạng giáo thảo đều phải đổi mới rồi. Cậu xem, tân sinh cũng nhập học rồi, không biết cậu có đối thủ cạnh tranh hay không nữa. " Âu Tường hất hất cằm về phía một cái bàn khác, bên đó có một nhóm tân nam sinh đang ngồi.
Âu Tường hiện tại đang học lớp tám cao nhị, cùng với đối thủ một mất một còn ngày xưa của Trâu Văn Đào - Phó Nhã Khiêm chung lớp, chẳng qua mối quan hệ cùng với người trước càng gần gũi hơn.
Ngoài ra còn có một nam sinh tên Lý Lâm có mối quan hệ không tồi với Trâu Văn Đào cũng được xếp vào lớp hai ban xã hội. Hắn nói: " Không cần biết như thế nào, Văn Đào chắc chắn nằm trong top 5. Nè, mình thấy cậu cùng với cái người tên Tiêu Duyệt Vân đó trong tiết Tiếng Anh ngồi rất gần nhau, con người của cậu ta như thế nào? "
Trâu Văn Đào bĩu môi, cắn một miếng to thịt kho tộ, nói: " Tiếng Anh của tên nhóc đó cực nát bét luôn. " Ngừng một lát, hắn tức tối nói thêm một câu: " Cậu ta có chút cổ hủ. "
" Trong mắt của cậu người học giỏi Tiếng Anh cũng chỉ có Phó Nhã Khiêm học bá thôi. " Những người khác đến chuyện tiếng Anh mà ngược lại đối với đánh giá " cổ hủ " càng hiếu kì hơn.
EDITOR: Thy
Bởi vì thật sự nhìn không ra một người có vẻ ngoài " hoa tiêu " như vậy sẽ có mối quan hệ triệt để với sự bảo thủ, nếu như bọn họ mà có khuôn mặt đó thì bàn chuyện yêu đương còn không kịp nữa là.
Trâu Văn Đào kìm nén cả buổi, vẫn là đem sự việc đối phương không cho phép hắn gọi " lão Lưu " nói ra. Những người khác tức khắc cười thành một đoàn, liên thanh nói " Nhìn không ra nha. "
Vài người nói chuyện một trận, bỗng nhiên Lý Lâm chỉ về hướng bên cạnh, ra hiệu cho mọi người nhìn.
Trâu Văn Đào tìm theo phương hướng đôi đũa của cậu ta mà nhìn qua, phát hiện là Phó Nhã Khiêm và vài người bạn thân cận của cậu ta đang ăn cơm.
Lúc học năm nhất cao trung thì Phó Nhã Khiêm là lớp trưởng, không giống như Trâu Văn Đào có tính cách hoạt bát, mà dáng vẻ chín chắn đó rất được giáo viên chủ nhiệm tin cậy, cũng được rất nhiều nữ sinh nói là rất ngầu, đa số nam sinh đối với hắn cũng tương đối tin phục.
Bên đó, Phó Nhã Khiêm như cảm nhận được, nhìn qua bên đây, trừ đi Trâu Văn Đào, những người khác ngay lập tức ngại ngùng thu lại ánh mắt. Có có Trâu Văn Đào vẫn còn trừng mắt, như muốn cùng người nào đó cách không luyện tập đối mắt, để hắn cảm nhận được lòng căm thù đã lâu chưa bày tỏ của mình.
Nào biết Phó Nhã Khiêm chỉ tuỳ ý liếc mắt một cái, hướng về phía hắn gật gật đầu chào hỏi liền không để ý tới hắn nữa.
Trâu Văn Đào ngay lập tức khắc giận muốn nin thở. Cái bộ dáng không coi ai ra gì của tên này là chướng mắt nhất!
Lúc này đã qua giờ cao điểm của giờ ăn cơm trưa. Trước những ô cửa sổ, các món ăn cũng không còn nhiều nữa.
**
Sau tiết học thứ tư, Tiêu Duyệt Vân trước tiên đi tới trường tiểu học một chuyến, ở bên ngoài lớp học nhìn thấy Dương nhi đang khua cái thìa của mình ăn đến là vui vẻ, Trần Lôi Lỗi ngồi ở kế bên nhóc, hai đứa cùng với vài bạn nhỏ ngồi cùng nhau, vữa ăn vừa nói, bầu không khí rất tốt.
Thấy cô Vương ở một bên đang tận tình chu đáo chăm sóc tụi nhỏ, Tiêu Duyệt Vân liền không làm phiền, lặng lẽ rời đi, lập tức đến nhà ăn của cao trung.
Y vừa bước vào đại sảnh thì ngay lập tức liền bị không ít người chú ý đến, may mà những âm thanh xì xào bàn tán đã bị tiếng ồn ào náo động trong đại sảnh làm cho nghe không rõ nữa, một vài nữ sinh táo bạo lén lút lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp nhanh một tấm ảnh của soái ca.
EDITOR: Thy
Mà bên đó, mấy ngày nay đã quen với việc được người người chú ý, Tiêu Duyệt Vân thờ ơ quan sát thực đơn trước ô cửa sổ, sau khi phát hiện chúng đều giống nhau bèn chọn một hàng xem chừng là ngắn nhất. Rất nhanh đã đến cuối hàng, dì múc thức ăn thấy y lớn lên dễ nhìn lại biết lễ phép, vui vẻ cho y thêm một thìa vào mỗi loại thức ăn nữa.
Một đĩa đầy ắp thức ăn làm cho nam sinh xếp hàng phía sau y liên thanh kháng nghị về sự " bất công " này.
Sau khi Tiêu Duyệt Vân lấy xong dụng cụ ăn, nhìn quanh bốn phía thì phát hiện vài bạn học quen mắt.
Đang suy xét xem phải đi đâu tìm chỗ ngồi, bỗng nhiên Tiêu Duyệt Vân cảm thấy bên cạnh có sự khác lạ, nghiêng người một cái liền tránh thoát được nguy hiểm.
Hoá ra là một nữ sinh đang bưng sáu dĩa thức ăn trống, đối với một nữ sinh nhỏ gầy mà nói thì phân lượng đó không hề nhẹ, bước chân của cô ấy đang gian nan hướng về nơi thu hồi dụng cụ ăn mà đi, đột nhiên bị trượt chân ngã về phía sau, mấy cái đĩa bẩn trên tay cũng theo đó mà bay lên trời.
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Duyệt Vân liền nhìn rõ ràng tình hình. Chân phải khéo léo mạnh mẽ đem cơ thể mất thăng bằng của nữ sinh đó nâng lên ổn định; sau đó tay trái đem toàn bộ đĩa thức ăn bị rơi ra ngoài đón lấy từng cái từng cái, ngay cả một hạt cơm cũng không rơi vãi ra ngoài.
Lại đưa mắt nhìn qua tay phải, món ăn trong đĩa của mình cơm canh cũng bình an vô sự, trong lòng Tiêu Duyệt Vân thở phào một hơi.
" Trời ơi! Đẹp trai dữ! "
" Thân thủ xịn xò ghê! Y như đang diễn xiếc luôn á! "
" Tui căn bản còn chưa nhìn thấy rõ động tác của bạn í nữa! "
" Nhất định chính là đang cos Người nhện! "
......
Tiêu Duyệt Vân vốn đã rất hấp dẫn ánh mắt người khác, một màn tư thế oai hùng lúc nãy đã bị rất nhiều người nhìn thấy, thậm chí còn quay cả video lại. Lúc này họ đang nhiệt liệt thảo luận, có người còn hăng hái vỗ tay khen hay.
" Bạn học, cái đó...... cảm.... cảm ơn cậu. " Âm lượng yếu ớt truyền ra sự không tự nhiên của người nói.
Tiêu Duyệt Vân quay đầu lại, nhìn thấy nữ sinh nhỏ gầy vừa nãy, lúc này đối phương đang cúi đầu nhìn xuống đất, lỗ tai có chút đỏ lên.
" Không cần cảm ơn, việc nên làm thôi. " Thấy ở không xa chính là nơi thu hồi dụng cụ ăn, Tiêu Duyệt Vân không nói một lời, vững vàng đem sáu dĩa thức ăn đi về hướng đó, phân loại dụng cụ ăn theo hướng dẫn——— những thứ này sau khi y vừa vào đại sảnh thì liền quan sát được.
EDITOR: Thy
Quay đầu lại thì thấy nữ sinh đó cũng theo mình đi qua đây, Tiêu Duyệt Vân kì quái hỏi: " Xin hỏi còn có chuyện gì sao? "
Nghe thấy câu đó, nữ sinh đó tựa như chú thỏ bị hoảng sợ, mạnh mẽ lắc lắc đầu, cúi đầu nói một tiếng cảm ơn rồi bỏ chạy.
Tiêu Duyệt Vân không hiểu gì hết, cho nên y tiếp tục đưa mắt tìm chỗ ngồi.
Bên đó, Âu Tường đang thúc giục Trâu Văn Đào: " Vừa nãy tay của cậu ấy thật lợi hại, nhất định là có luyện qua đó, nhanh đem người gọi tới đây hỏi chút đi! Cậu là bạn cùng bàn của cậu ấy mà, người ta chuyển trường tới một người cũng không quen biết, cậu có tình cảm của một người bạn cùng bàn không vậy? "
Cũng là bên đó, Trâu Văn Đào thong dong uống một ngụm nước uống.
Hắn khẳng định vừa nãy Tiêu Duyệt Vân đã nhìn thấy mình, hơn nữa bàn này của mình vừa hay vẫn còn một chỗ trống. Cứ như Âu Tường nói đi, nếu như mình đúng thật là bạn cùng bàn của cậu ta, Tiêu Duyệt Vân chắc chắn sẽ tự mình qua đây ngồi, còn cần phải gọi nữa sao? Không phải cậu ta còn phải nhờ mình giảng bài nữa đó sao?
Thế nhưng sau khi Tiêu Duyệt Vân phát hiện bên bàn của lớp trưởng Đào Tố Đan có một nữ sinh quen mắt đang hướng về phía y vẫy tay liền không chút do dự đi qua hướng đó.
Thấy tình hình đó, Trâu Văn Đào xém chút nữa đã phun ngụm nước trái cây trong miệng ra.
Cậu ta thật sự lại có thể đi đến bàn đó của nữ sinh bên đó, rõ ràng mình mới là bạn cùng bàn của cậu ta!
================
Tác giả có lời muốn nói:
Tham khảo tập 1 - tư thế oai hùng sau khi biến thân của Người Nhện trong nhà ăn.
Ps: Nhắc lại lần nữa là giá trị vũ lực của công mạnh hơn của tiểu thụ nha ~
EDITOR: Sorry mọi người nhiều dạo này tui mê Among Us quá ?
Sau một tiết học, Tiêu Duyệt Vân ủ rũ ngồi trên ghế, dáng vẻ đó làm cho các nữ sinh xung quanh muốn bộc phát ra bản năng của người mẹ, mọi ánh mắt đều dồn dập đổ về đây, nghĩ rằng khẳng định rằng soái ca bị bắt nạt rồi.
" Tiếng Anh của cậu vẫn là bắt đầu từ học thuộc từ đơn trước đi. " Trâu Văn Đào một mặt ghét bỏ nói. Hắn thật sự chưa từng gặp ai cùng tuổi có trình độ tiếng Anh càng nát bét hơn người này, nát tới độ khiến hắn gần như hoài nghi về nhân sinh luôn.
Vô cùng may mắn là thầy không gọi cậu ta đứng lên trả lời câu hỏi.
Tiêu Duyệt Vân gật đầu, xốc lại tinh thần, lại lần nữa trịnh trọng nói cảm ơn: " Bạn học Trâu, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Xin hỏi.....sau này mình có thắc mắc gì còn có thể hướng cậu thỉnh giáo không? " Nửa câu sau nói ra miệng khiến y có chút gượng gạo.
Nghĩ tới trước kia ở Đại Chu, y cũng được xem là một tài tử, phu tử thường khen y tài trí mẫn tiệp. Bây giờ thì hay rồi, bài học và bài tập lại trở thành thứ kéo chân sau, tư vị này thật sự làm cho người ta rất khó chịu.
Haizzz, biết xấu hổ thì sau đó mới dũng cảm được.
Trâu Văn Đào hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cậu ta bị mình im lặng đả kích một trận mà vẫn còn có thể khiêm tốn hạ mình xin chỉ bảo, nên nói cậu ta quá rộng lượng hay là quá đơn thuần đây?
Bất quá cái cảm giác dường như được thu nhận một tiểu đệ này phải nói là rất sảng khoái, đặc biệt đối phương còn là Tiêu Duyệt Vân nữa, hehe.
Nhưng đối phương cũng không thể nói cái gì thì chính là cái đó được, dáng vẻ kiêu ngạo của sư phụ vẫn là phải có.
" Được thôi, có vấn đề gì cậu có thể hỏi mình, " nếu rảnh " thì mình sẽ chỉ cậu. " Trâu Văn Đào nhấn mạnh hai chữ " nếu rảnh ".
" Tất nhiên, nên là như vậy. " Biểu tình của Tiêu Duyệt Vân không đổi, gật đầu biệt thị sự tán đồng, một bộ dáng vẻ đương nhiên.
Một quyền đánh vào bông, Trâu Văn Đào có một chút buồn bực.
" Uỷ viên học tập, đối xử với bạn mới phải hữu hảo. " Bạn nữ lớp trưởng Đào Tố Đan vừa lúc đi ngang qua nghe thấy, lời lẽ nghiêm khắc đưa ra lời phê bình, sau đó quay sang một hướng khác thân thiện nói: " Bạn học Tiêu Duyệt Vân, cậu có thắc mắc về bài học trên trường cũng có thể tới hỏi mình hoặc các bạn đại diện các môn khác, mình là lớp trưởng mới bổ nhiệm Đào Tố Đan. "
EDITOR: Thyyyyyyy
Thành tích của Đào Tố Đan đứng đầu trong danh sách, năm một cao trung chính là một phần tử sôi nổi trong lớp của thầy Lưu, là kiểu đại tỷ có khí chất, tính tình nhiệt tình giàu lòng chính nghĩa, trực tiếp được thầy Lưu bổ nhiệm làm lớp trưởng, xem như là chi trưởng của lớp hai ban xã hội.
Nhưng thầy Lưu nói ban cán bộ trước mắt đều là bổ nhiệm tạm thời, cảm thấy không thoả đáng thì sau một tháng có thể mở cuộc họp bầu lại lần nữa.
Trâu Văn Đào bĩu môi, không tính toán với nữ sinh.
Bằng điều kiện của hắn ta, hấu hết các nữ sinh mà hắn đã gặp qua từ nhỏ đến lớn đều đối với hắn rất có hảo cảm, thư tình cũng nhận được N bức rồi, đặc biệt là sau khi vào cao trung. Mặc dù có Phó Nhã Khiêm phân tán đi bớt sự " sủng ái " của hắn, nhưng các thiếu nữ bước vào tuổi dậy thì đều nhiệt tình gấp bội, có lúc hắn cũng có chút ăn không tiêu——— đương nhiên, cũng không phải nữ sinh nào cũng một bộ muốn ăn hắn ta, ít nhất thì cái bạn lớp trưởng mới này chính là một ánh mắt cũng không thèm nhìn mình nữa.
Đào Tố Đan tới là để thông báo với bọn họ chiều nay sau khi tan học sẽ có một cuộc họp của ban cán bộ, dặn dò bọn họ nhớ phải ở lại lâu một chút, sau đó sảng khoái không một chút lưu luyến đi tới chỗ một ban cán bộ khác.
Dáng vẻ tiêu sai đó khiến cho những nữ sinh xung quanh rất ngưỡng mộ.
" Chậc, làm ban cán bộ thật phiền phức." Trâu Văn Đào làu bàu.
Tiêu Duyệt Vân - người chưa từng tham gia qua buổi họp ban cán bộ nào có chút kích động, hưng phấn hỏi: " Làm ban cán bộ không tốt sao? "
" Tất nhiên không tốt! " Trâu Văn Đào nhìn y bằng ánh mắt không có hảo khí, nói: " Việc lớn việc nhỏ gì cũng phải xung phong đầu tiên, lấy thân mình làm gương, nhẫn nhục chịu khó, phải đỡ bạn học gặp khó khăn không cần hồi báo, vì xây dựng một tập thể lớp học tiên tiến mà phải xuất mưu hoạch sách, góp một phần công sức của mình. "
Uỷ viên học tập, nói trắng ra không phải chỉ là một uỷ viên giải đáp các câu hỏi thôi sao? Tuy rằng từ nhỏ đến giờ không ít lần làm qua việc này, nhưng Trâu Văn Đào của cao trung năm hai vẫn cảm thấy thật ngu ngốc khi đeo lên cái mũ ban cán bộ này.
Tiêu Duyệt Vân nghe thấy, rơi vào trầm tư, bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai nặng hơn rất nhiều, bên tai truyền tới giọng của Trâu Văn Đào: " Thành tích Ngữ Văn của cậu rất tốt hả? Tại sao lão Lưu lại chọn cậu làm đại biểu môn này vậy? "
EDITOR: Thy
Tiêu Duyệt Vân không khỏi trợn mắt lên nhìn hắn, nói: " Mình cũng không biết trình độ môn Ngữ Văn của bản thân rốt cuộc như thế nào nữa. " Y tạm dừng, nghĩ tới sự giúp đỡ của bạn cùng bàn trong môn Tiếng Anh, vẫn là nhịn không được khuyên hắn: " Sau này cậu đừng gọi thầy Lưu là " lão Lưu " nữa, như vậy không tôn trọng thầy ấy chút nào hết. "
Trâu Văn Đào: "......Chết tiệt!" Rõ ràng mọi người đều gọi như vậy! Lãi Lưu cũng không để bụng! Chỉ có cái gối thêu hoa này bày đặt quản rộng!
Trâu Văn Đào khó chịu suốt cả một tiết học.
Chẳng qua tiết cuối cùng buổi trưa là Lịch sử, Tiêu Duyệt Vân chuyên tâm nghe giảng, hoàn toàn không thèm chú ý đến hắn ta.
**
Buổi trưa, tiếng người ồn ào khắp nhà ăn của trường cao trung.
Trâu Văn Đào và vài người bạn tốt của hắn cùng nhau ăn cơm, vài người bạn chơi chung hồi trung học vào đầu năm nhất cao trung đã bị tách ra các lớp khác, thật đáng tiếc, cũng may vẫn còn học chung một trường.
Vào lúc này, chủ đề của bọn họ đang xoay xoay quanh người bạn cùng bàn mới của hắn.
" Cậu không biết rồi, lúc cậu ta đi ngang qua lớp mình, các nữ sinh đều là bộ dạng hưng phấn. Đoán chừng chỉ cần tạm dừng một lúc thời gian ăn trưa thôi thì ngay cả bảng xếp hạng giáo thảo đều phải đổi mới rồi. Cậu xem, tân sinh cũng nhập học rồi, không biết cậu có đối thủ cạnh tranh hay không nữa. " Âu Tường hất hất cằm về phía một cái bàn khác, bên đó có một nhóm tân nam sinh đang ngồi.
Âu Tường hiện tại đang học lớp tám cao nhị, cùng với đối thủ một mất một còn ngày xưa của Trâu Văn Đào - Phó Nhã Khiêm chung lớp, chẳng qua mối quan hệ cùng với người trước càng gần gũi hơn.
Ngoài ra còn có một nam sinh tên Lý Lâm có mối quan hệ không tồi với Trâu Văn Đào cũng được xếp vào lớp hai ban xã hội. Hắn nói: " Không cần biết như thế nào, Văn Đào chắc chắn nằm trong top 5. Nè, mình thấy cậu cùng với cái người tên Tiêu Duyệt Vân đó trong tiết Tiếng Anh ngồi rất gần nhau, con người của cậu ta như thế nào? "
Trâu Văn Đào bĩu môi, cắn một miếng to thịt kho tộ, nói: " Tiếng Anh của tên nhóc đó cực nát bét luôn. " Ngừng một lát, hắn tức tối nói thêm một câu: " Cậu ta có chút cổ hủ. "
" Trong mắt của cậu người học giỏi Tiếng Anh cũng chỉ có Phó Nhã Khiêm học bá thôi. " Những người khác đến chuyện tiếng Anh mà ngược lại đối với đánh giá " cổ hủ " càng hiếu kì hơn.
EDITOR: Thy
Bởi vì thật sự nhìn không ra một người có vẻ ngoài " hoa tiêu " như vậy sẽ có mối quan hệ triệt để với sự bảo thủ, nếu như bọn họ mà có khuôn mặt đó thì bàn chuyện yêu đương còn không kịp nữa là.
Trâu Văn Đào kìm nén cả buổi, vẫn là đem sự việc đối phương không cho phép hắn gọi " lão Lưu " nói ra. Những người khác tức khắc cười thành một đoàn, liên thanh nói " Nhìn không ra nha. "
Vài người nói chuyện một trận, bỗng nhiên Lý Lâm chỉ về hướng bên cạnh, ra hiệu cho mọi người nhìn.
Trâu Văn Đào tìm theo phương hướng đôi đũa của cậu ta mà nhìn qua, phát hiện là Phó Nhã Khiêm và vài người bạn thân cận của cậu ta đang ăn cơm.
Lúc học năm nhất cao trung thì Phó Nhã Khiêm là lớp trưởng, không giống như Trâu Văn Đào có tính cách hoạt bát, mà dáng vẻ chín chắn đó rất được giáo viên chủ nhiệm tin cậy, cũng được rất nhiều nữ sinh nói là rất ngầu, đa số nam sinh đối với hắn cũng tương đối tin phục.
Bên đó, Phó Nhã Khiêm như cảm nhận được, nhìn qua bên đây, trừ đi Trâu Văn Đào, những người khác ngay lập tức ngại ngùng thu lại ánh mắt. Có có Trâu Văn Đào vẫn còn trừng mắt, như muốn cùng người nào đó cách không luyện tập đối mắt, để hắn cảm nhận được lòng căm thù đã lâu chưa bày tỏ của mình.
Nào biết Phó Nhã Khiêm chỉ tuỳ ý liếc mắt một cái, hướng về phía hắn gật gật đầu chào hỏi liền không để ý tới hắn nữa.
Trâu Văn Đào ngay lập tức khắc giận muốn nin thở. Cái bộ dáng không coi ai ra gì của tên này là chướng mắt nhất!
Lúc này đã qua giờ cao điểm của giờ ăn cơm trưa. Trước những ô cửa sổ, các món ăn cũng không còn nhiều nữa.
**
Sau tiết học thứ tư, Tiêu Duyệt Vân trước tiên đi tới trường tiểu học một chuyến, ở bên ngoài lớp học nhìn thấy Dương nhi đang khua cái thìa của mình ăn đến là vui vẻ, Trần Lôi Lỗi ngồi ở kế bên nhóc, hai đứa cùng với vài bạn nhỏ ngồi cùng nhau, vữa ăn vừa nói, bầu không khí rất tốt.
Thấy cô Vương ở một bên đang tận tình chu đáo chăm sóc tụi nhỏ, Tiêu Duyệt Vân liền không làm phiền, lặng lẽ rời đi, lập tức đến nhà ăn của cao trung.
Y vừa bước vào đại sảnh thì ngay lập tức liền bị không ít người chú ý đến, may mà những âm thanh xì xào bàn tán đã bị tiếng ồn ào náo động trong đại sảnh làm cho nghe không rõ nữa, một vài nữ sinh táo bạo lén lút lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp nhanh một tấm ảnh của soái ca.
EDITOR: Thy
Mà bên đó, mấy ngày nay đã quen với việc được người người chú ý, Tiêu Duyệt Vân thờ ơ quan sát thực đơn trước ô cửa sổ, sau khi phát hiện chúng đều giống nhau bèn chọn một hàng xem chừng là ngắn nhất. Rất nhanh đã đến cuối hàng, dì múc thức ăn thấy y lớn lên dễ nhìn lại biết lễ phép, vui vẻ cho y thêm một thìa vào mỗi loại thức ăn nữa.
Một đĩa đầy ắp thức ăn làm cho nam sinh xếp hàng phía sau y liên thanh kháng nghị về sự " bất công " này.
Sau khi Tiêu Duyệt Vân lấy xong dụng cụ ăn, nhìn quanh bốn phía thì phát hiện vài bạn học quen mắt.
Đang suy xét xem phải đi đâu tìm chỗ ngồi, bỗng nhiên Tiêu Duyệt Vân cảm thấy bên cạnh có sự khác lạ, nghiêng người một cái liền tránh thoát được nguy hiểm.
Hoá ra là một nữ sinh đang bưng sáu dĩa thức ăn trống, đối với một nữ sinh nhỏ gầy mà nói thì phân lượng đó không hề nhẹ, bước chân của cô ấy đang gian nan hướng về nơi thu hồi dụng cụ ăn mà đi, đột nhiên bị trượt chân ngã về phía sau, mấy cái đĩa bẩn trên tay cũng theo đó mà bay lên trời.
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Duyệt Vân liền nhìn rõ ràng tình hình. Chân phải khéo léo mạnh mẽ đem cơ thể mất thăng bằng của nữ sinh đó nâng lên ổn định; sau đó tay trái đem toàn bộ đĩa thức ăn bị rơi ra ngoài đón lấy từng cái từng cái, ngay cả một hạt cơm cũng không rơi vãi ra ngoài.
Lại đưa mắt nhìn qua tay phải, món ăn trong đĩa của mình cơm canh cũng bình an vô sự, trong lòng Tiêu Duyệt Vân thở phào một hơi.
" Trời ơi! Đẹp trai dữ! "
" Thân thủ xịn xò ghê! Y như đang diễn xiếc luôn á! "
" Tui căn bản còn chưa nhìn thấy rõ động tác của bạn í nữa! "
" Nhất định chính là đang cos Người nhện! "
......
Tiêu Duyệt Vân vốn đã rất hấp dẫn ánh mắt người khác, một màn tư thế oai hùng lúc nãy đã bị rất nhiều người nhìn thấy, thậm chí còn quay cả video lại. Lúc này họ đang nhiệt liệt thảo luận, có người còn hăng hái vỗ tay khen hay.
" Bạn học, cái đó...... cảm.... cảm ơn cậu. " Âm lượng yếu ớt truyền ra sự không tự nhiên của người nói.
Tiêu Duyệt Vân quay đầu lại, nhìn thấy nữ sinh nhỏ gầy vừa nãy, lúc này đối phương đang cúi đầu nhìn xuống đất, lỗ tai có chút đỏ lên.
" Không cần cảm ơn, việc nên làm thôi. " Thấy ở không xa chính là nơi thu hồi dụng cụ ăn, Tiêu Duyệt Vân không nói một lời, vững vàng đem sáu dĩa thức ăn đi về hướng đó, phân loại dụng cụ ăn theo hướng dẫn——— những thứ này sau khi y vừa vào đại sảnh thì liền quan sát được.
EDITOR: Thy
Quay đầu lại thì thấy nữ sinh đó cũng theo mình đi qua đây, Tiêu Duyệt Vân kì quái hỏi: " Xin hỏi còn có chuyện gì sao? "
Nghe thấy câu đó, nữ sinh đó tựa như chú thỏ bị hoảng sợ, mạnh mẽ lắc lắc đầu, cúi đầu nói một tiếng cảm ơn rồi bỏ chạy.
Tiêu Duyệt Vân không hiểu gì hết, cho nên y tiếp tục đưa mắt tìm chỗ ngồi.
Bên đó, Âu Tường đang thúc giục Trâu Văn Đào: " Vừa nãy tay của cậu ấy thật lợi hại, nhất định là có luyện qua đó, nhanh đem người gọi tới đây hỏi chút đi! Cậu là bạn cùng bàn của cậu ấy mà, người ta chuyển trường tới một người cũng không quen biết, cậu có tình cảm của một người bạn cùng bàn không vậy? "
Cũng là bên đó, Trâu Văn Đào thong dong uống một ngụm nước uống.
Hắn khẳng định vừa nãy Tiêu Duyệt Vân đã nhìn thấy mình, hơn nữa bàn này của mình vừa hay vẫn còn một chỗ trống. Cứ như Âu Tường nói đi, nếu như mình đúng thật là bạn cùng bàn của cậu ta, Tiêu Duyệt Vân chắc chắn sẽ tự mình qua đây ngồi, còn cần phải gọi nữa sao? Không phải cậu ta còn phải nhờ mình giảng bài nữa đó sao?
Thế nhưng sau khi Tiêu Duyệt Vân phát hiện bên bàn của lớp trưởng Đào Tố Đan có một nữ sinh quen mắt đang hướng về phía y vẫy tay liền không chút do dự đi qua hướng đó.
Thấy tình hình đó, Trâu Văn Đào xém chút nữa đã phun ngụm nước trái cây trong miệng ra.
Cậu ta thật sự lại có thể đi đến bàn đó của nữ sinh bên đó, rõ ràng mình mới là bạn cùng bàn của cậu ta!
================
Tác giả có lời muốn nói:
Tham khảo tập 1 - tư thế oai hùng sau khi biến thân của Người Nhện trong nhà ăn.
Ps: Nhắc lại lần nữa là giá trị vũ lực của công mạnh hơn của tiểu thụ nha ~
EDITOR: Sorry mọi người nhiều dạo này tui mê Among Us quá ?