Chương 32: Lịch sự
Mấy ngày kế tiếp, Tô Điềm ban ngày đi làm, buổi tối về nhà, chống đỡ mãi mới tới cuối tuần.
Sau khi bị các cuộc điện thoại của Phương Tử Như tấn công đồn dập, cô đành phải chịu thua, miễn cưỡng trở về biệt thự.
Lúc ăn cơm, Phương Tử Như cứ nhìn cô chẳm. chấm, Tô Điềm cảm thấy không được tự nhiên: “Mẹ, sao mẹ cứ nhìn con mãi thế?”
“Dạo này con thức khuya à? Sao nhìn tiều tụy vậy?”
Mấy ngày nay đúng là Tô Điềm ngủ không ngon.
Sau ngày đó làm tình với Quý Sở Yến thì cô luôn nghĩ về anh. Mặc dù bây giờ hai người là hàng xóm, giống như gần anh hơn một bước, nhưng cô vẫn không biết nhiều về anh.
Anh làm nghề gì?
Anh có sở thích gì?
Anh...
Làm một người bạn giường, Tô Điềm cố gắng. không vượt quá giới hạn, tất cả sự tò mò của cô đều được cô che giấu rất kỹ.
Nhưng cô rõ rằng là muốn gần anh hơn chút nữa.
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của mẹ, Tô Điềm khẽ thở. dài: “Không sao đâu ạ, có thể do mới đi làm nên chưa nghỉ ngơi được tốt.”
"Vậy chiều nay con đi spa với mẹ, như vậy thì lúc xem mắt mới để lại cho người ta ấn tượng tốt được.
Tô Điềm ngẩn người
“Xem mắt gì?"
Phương Tử Như gõ đũa lên bát, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cuối tuần trước. chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao? Tối thứ bảy này. mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt, lúc đó con cũng đồng ý rồi”
Cô đồng ý khi nào?
Có vẻ như với mẹ cô mà nói, im lặng chính là đồng ý.
Tô Điềm chọc đũa vào trong bát, nhỏ giọng nói: “Không đi có được không...”
"Không thế"
Phương Tử Như lập tức bác bỏ ý kiến của cô. Tô Điềm lập tức rụt cổ lại, không dám phản bác nữa.
...
Bà Phương nóng lòng muốn gả con gái đi lầm rồi, thậm chí tối hôm đó bà còn đích thân đưa con gái đến nơi hẹn.
Giờ phút này, Tô Điềm đang đứng trước cửa nhà hàng, mặc một bộ sườn xám, cả người toát lên khí chất mỹ nữ Giang Nam sông nước.
Bà Phương nói đối phương có dòng dõi thư hương, thích những cô gái có khí chất dịu dàng.
Tô Điềm cúi đầu liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của mình, chà, chắc chắn cô không phải rồi.
Cô mặc sườn xám, bó sát người, làm nổi bật đường cong cơ thể, thậm chí nhìn còn quyến rũ hơn cả mặc váy hai dây.
“Còn chăn chữ gì nữa, mau vào đi” Phương Tử Như dùng hết sức đẩy cô vào trong nhà hàng.
Tô Điềm do do dự dự nói: "Vậy mẹ... về trước đi”
Nếu để Phương Tử Như nhìn chằm chẳm cô thế này thì cô muốn bỏ chạy cũng khó.
Sợ Phương Tử Như nghỉ ngờ, Tô Điềm lại giả vờ xấu hổ: "Ôi, mẹ mà đứng nhìn thì bọn con làm sao nói chuyện được?”
"Vậy con nhớ phải gợi chuyện nói nhiều một chút, cũng phải tỏ ra thục nữ một chút, biết không?"
"Nhất định nhất định."
Tô Điềm cuối cùng cũng vừa dỗ vừa lừa được. Phương Tử Như rời đi. Cô xoay người, vuốt vuốt váy, sau đó đi vào bên trong nhà hàng.
Vừa đi, trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của đối phương.
Dòng dõi thư hương à? Vậy thì chắc là một người đàn ông đeo kính, lịch sự, bảo thủ?
Nhưng nghe mẹ cô nói thì anh ta có vẻ là người kinh doanh, vậy có khi nào là một người đàn ông trưởng thành, vững vàng, sắc sảo và trông già dặn không?
...
Tô Điềm lắc đầu một cái, nhanh chóng gạt hết những suy nghĩ kỳ quái đó ra sau đầu.
Mặc kệ, dù sao hôm nay cô tới đây với tâm thế không cần phải nghiêm túc quá mức.
Chẳng mấy chốc đã đi tới trước phòng đặt trước. Cô đứng yên, do dự vài giây, sau đó nâng tay gõ cửa.
Sau khi bị các cuộc điện thoại của Phương Tử Như tấn công đồn dập, cô đành phải chịu thua, miễn cưỡng trở về biệt thự.
Lúc ăn cơm, Phương Tử Như cứ nhìn cô chẳm. chấm, Tô Điềm cảm thấy không được tự nhiên: “Mẹ, sao mẹ cứ nhìn con mãi thế?”
“Dạo này con thức khuya à? Sao nhìn tiều tụy vậy?”
Mấy ngày nay đúng là Tô Điềm ngủ không ngon.
Sau ngày đó làm tình với Quý Sở Yến thì cô luôn nghĩ về anh. Mặc dù bây giờ hai người là hàng xóm, giống như gần anh hơn một bước, nhưng cô vẫn không biết nhiều về anh.
Anh làm nghề gì?
Anh có sở thích gì?
Anh...
Làm một người bạn giường, Tô Điềm cố gắng. không vượt quá giới hạn, tất cả sự tò mò của cô đều được cô che giấu rất kỹ.
Nhưng cô rõ rằng là muốn gần anh hơn chút nữa.
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của mẹ, Tô Điềm khẽ thở. dài: “Không sao đâu ạ, có thể do mới đi làm nên chưa nghỉ ngơi được tốt.”
"Vậy chiều nay con đi spa với mẹ, như vậy thì lúc xem mắt mới để lại cho người ta ấn tượng tốt được.
Tô Điềm ngẩn người
“Xem mắt gì?"
Phương Tử Như gõ đũa lên bát, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cuối tuần trước. chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao? Tối thứ bảy này. mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt, lúc đó con cũng đồng ý rồi”
Cô đồng ý khi nào?
Có vẻ như với mẹ cô mà nói, im lặng chính là đồng ý.
Tô Điềm chọc đũa vào trong bát, nhỏ giọng nói: “Không đi có được không...”
"Không thế"
Phương Tử Như lập tức bác bỏ ý kiến của cô. Tô Điềm lập tức rụt cổ lại, không dám phản bác nữa.
...
Bà Phương nóng lòng muốn gả con gái đi lầm rồi, thậm chí tối hôm đó bà còn đích thân đưa con gái đến nơi hẹn.
Giờ phút này, Tô Điềm đang đứng trước cửa nhà hàng, mặc một bộ sườn xám, cả người toát lên khí chất mỹ nữ Giang Nam sông nước.
Bà Phương nói đối phương có dòng dõi thư hương, thích những cô gái có khí chất dịu dàng.
Tô Điềm cúi đầu liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của mình, chà, chắc chắn cô không phải rồi.
Cô mặc sườn xám, bó sát người, làm nổi bật đường cong cơ thể, thậm chí nhìn còn quyến rũ hơn cả mặc váy hai dây.
“Còn chăn chữ gì nữa, mau vào đi” Phương Tử Như dùng hết sức đẩy cô vào trong nhà hàng.
Tô Điềm do do dự dự nói: "Vậy mẹ... về trước đi”
Nếu để Phương Tử Như nhìn chằm chẳm cô thế này thì cô muốn bỏ chạy cũng khó.
Sợ Phương Tử Như nghỉ ngờ, Tô Điềm lại giả vờ xấu hổ: "Ôi, mẹ mà đứng nhìn thì bọn con làm sao nói chuyện được?”
"Vậy con nhớ phải gợi chuyện nói nhiều một chút, cũng phải tỏ ra thục nữ một chút, biết không?"
"Nhất định nhất định."
Tô Điềm cuối cùng cũng vừa dỗ vừa lừa được. Phương Tử Như rời đi. Cô xoay người, vuốt vuốt váy, sau đó đi vào bên trong nhà hàng.
Vừa đi, trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của đối phương.
Dòng dõi thư hương à? Vậy thì chắc là một người đàn ông đeo kính, lịch sự, bảo thủ?
Nhưng nghe mẹ cô nói thì anh ta có vẻ là người kinh doanh, vậy có khi nào là một người đàn ông trưởng thành, vững vàng, sắc sảo và trông già dặn không?
...
Tô Điềm lắc đầu một cái, nhanh chóng gạt hết những suy nghĩ kỳ quái đó ra sau đầu.
Mặc kệ, dù sao hôm nay cô tới đây với tâm thế không cần phải nghiêm túc quá mức.
Chẳng mấy chốc đã đi tới trước phòng đặt trước. Cô đứng yên, do dự vài giây, sau đó nâng tay gõ cửa.