Chương 30: Bất mãn
Khi Tô Điềm bằng hoàng tỉnh dậy, thì trong phòng ngủ chỉ còn ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp. Cửa phòng ngủ khép hờ, chỉ có ánh sáng lờ mờ lọt qua khe cửa.
Ba chiếc bao cao su dính đầy tính dịch nằm yên lặng trong thùng rác, Tô Điềm thu hồi tầm mắt, hai má hơi nóng.
Quý Sở Yến vừa mới đưa cô vào phòng tắm tắm rửa, thế nên bộ quần áo công sở bị chà đạp không thương tiếc của cô cũng đã được thay thế bằng một bộ váy ngủ sạch sẽ.
Khoác chiếc khăn choàng, cô mở cửa nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Quý Sở Yến còn chưa rời đi, anh mặc bộ quăn áo. giống hệt như khi anh đến, lúc này đang dựa vào lan can ban công hé mở để hút thuốc.
Tô Điềm đẩy cửa kính ban công ra, gió đêm thổi thốc vào đầu, mang theo hơi lạnh cuối hè. Cô vô thức kéo chặt khăn choàng, khi ngấng đầu lên lần nữa, lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của Quý Sở Yến.
Gò má của anh cũng rất dễ nhìn.
Tô Điềm nghĩ như thế.
Sau khi tình dục rút đi, con ngươi của Quý Sở Yến trở nên hơi lạnh lùng, nhưng cặp mắt hoa đào của anh lại sinh ra mấy phần vừa muốn từ chối lại như đang, vẫy tay mời gọi.
Anh kẹp một mẩu thuốc lá giữa những ngón tay mảnh khánh, đốm lửa lập lòe trong bóng đêm, vô cùng dễ thấy.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc lá, xen lẫn với vị bạc hà mát lạnh.
Thật lâu sau, Quý Sở Yến cứ yên lặng đối diện với cô như thế.
Đến cuối cùng, Tô Điềm vẫn là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng này. Cô đi đến bên cạnh anh, cũng dựa vào lan can, mim cười: "Xong việc thì hút thuốc. à”
Cô vươn tay ra: “Em cũng muốn hút”
Quý Sở Yến lại lộ ra nụ cười đặc trưng: "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe"
“Cũng không phải là em chưa từng hút” Tô Điềm nhỏ giọng bất mãn.
Khi còn du học ở nước ngoài, thỉnh thoảng cô cũng sẽ hút một hai điếu. Chủ yếu là vì không thích mùi vị đó nên cô cũng không nghiện, chỉ coi như xã giao lúc cần thôi.
'Ừm: ” Quý Sở Yến ật đầu, nhưng vẫn không thỏa hiệp: “Thế nên bây giờ em càng không thể hút.”
Tô Điềm cũng không bắt buộc phải hút, nghe anh nói vậy thì dứt khoát dựa lên lan can, nhìn chằm chằm gò má anh.
Anh khế vươn tay đưa lên miệng, hút một hơi thuốc, dáng vẻ uể oải cũng lộ ra vẻ tự phụ và ưu nhã.
Tô Điềm nhìn đến ngẩn người
“Đẹp trai thế cơ à?"
Quý Sở Yến đột nhiên lên tiếng, giọng nói ẩn chứa ý cười.
Tô Điềm bị bắt quả tang nhìn trộm người khác, lập tức cuống quýt quay đầu đi.
Không đúng, cô không hề nhìn trộm, cô nhìn một cách quang minh chính đại.
"Trong lòng tự tin hơn hẳn, Tô Điềm lại một lần nữa nhìn về phía anh, mỉm cười: "Tất nhiên, em thích những người có dáng dấp đẹp mắt, thế nên nhìn anh.. cũng giống như đang soi gương vậy."
Ba chiếc bao cao su dính đầy tính dịch nằm yên lặng trong thùng rác, Tô Điềm thu hồi tầm mắt, hai má hơi nóng.
Quý Sở Yến vừa mới đưa cô vào phòng tắm tắm rửa, thế nên bộ quần áo công sở bị chà đạp không thương tiếc của cô cũng đã được thay thế bằng một bộ váy ngủ sạch sẽ.
Khoác chiếc khăn choàng, cô mở cửa nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Quý Sở Yến còn chưa rời đi, anh mặc bộ quăn áo. giống hệt như khi anh đến, lúc này đang dựa vào lan can ban công hé mở để hút thuốc.
Tô Điềm đẩy cửa kính ban công ra, gió đêm thổi thốc vào đầu, mang theo hơi lạnh cuối hè. Cô vô thức kéo chặt khăn choàng, khi ngấng đầu lên lần nữa, lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của Quý Sở Yến.
Gò má của anh cũng rất dễ nhìn.
Tô Điềm nghĩ như thế.
Sau khi tình dục rút đi, con ngươi của Quý Sở Yến trở nên hơi lạnh lùng, nhưng cặp mắt hoa đào của anh lại sinh ra mấy phần vừa muốn từ chối lại như đang, vẫy tay mời gọi.
Anh kẹp một mẩu thuốc lá giữa những ngón tay mảnh khánh, đốm lửa lập lòe trong bóng đêm, vô cùng dễ thấy.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc lá, xen lẫn với vị bạc hà mát lạnh.
Thật lâu sau, Quý Sở Yến cứ yên lặng đối diện với cô như thế.
Đến cuối cùng, Tô Điềm vẫn là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng này. Cô đi đến bên cạnh anh, cũng dựa vào lan can, mim cười: "Xong việc thì hút thuốc. à”
Cô vươn tay ra: “Em cũng muốn hút”
Quý Sở Yến lại lộ ra nụ cười đặc trưng: "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe"
“Cũng không phải là em chưa từng hút” Tô Điềm nhỏ giọng bất mãn.
Khi còn du học ở nước ngoài, thỉnh thoảng cô cũng sẽ hút một hai điếu. Chủ yếu là vì không thích mùi vị đó nên cô cũng không nghiện, chỉ coi như xã giao lúc cần thôi.
'Ừm: ” Quý Sở Yến ật đầu, nhưng vẫn không thỏa hiệp: “Thế nên bây giờ em càng không thể hút.”
Tô Điềm cũng không bắt buộc phải hút, nghe anh nói vậy thì dứt khoát dựa lên lan can, nhìn chằm chằm gò má anh.
Anh khế vươn tay đưa lên miệng, hút một hơi thuốc, dáng vẻ uể oải cũng lộ ra vẻ tự phụ và ưu nhã.
Tô Điềm nhìn đến ngẩn người
“Đẹp trai thế cơ à?"
Quý Sở Yến đột nhiên lên tiếng, giọng nói ẩn chứa ý cười.
Tô Điềm bị bắt quả tang nhìn trộm người khác, lập tức cuống quýt quay đầu đi.
Không đúng, cô không hề nhìn trộm, cô nhìn một cách quang minh chính đại.
"Trong lòng tự tin hơn hẳn, Tô Điềm lại một lần nữa nhìn về phía anh, mỉm cười: "Tất nhiên, em thích những người có dáng dấp đẹp mắt, thế nên nhìn anh.. cũng giống như đang soi gương vậy."