Chương : 33
Cố Diệc Minh sẽ hối hận.
Một ngôi sao nhạc rap đang trêи đà toả sáng thì bị anh dí chết ở ghế máy bay.
Sự nghiệp biểu diễn vô cùng ngắn ngủi.
Còn chưa duy trì được hết thời gian của một chuyến bay.
Trước khi vào sảnh đón khách đến, Cố Diệc Minh tháo kính râm xuống, gài lên túi áo vest trước ngực.
Nói thật, nếu người khác ăn mặc thế này, Dư Bắc nhất định sẽ nghĩ họ là thầy bói.
Nhưng Cố Diệc Minh thì lại siêu đẹp trai.
Có thể do giá chiếc kính kia khiến nó toát ra sức quyến rũ của đồng tiền.
Cũng có thể tại tôi tiêu chuẩn kép.
“Nhóm quay phim đã bắt đầu ghi hình trực tiếp ở sảnh rồi, em chú ý một chút.”
“Hả?”
Chú ý cái gì? Đừng thân mật quá?
“Làm như em thích dính lấy anh lắm.”
Anh khinh thường khả năng rap của tôi.
Bắt đầu ghim, ghim cực mạnh. Mối thù sâu đậm, không đội trời chung.
Cố Diệc Minh liếc cậu, đáp: “Ý anh là đừng đi cách xa anh quá. Đông người, cẩn thận lạc.”
“Ặc… Anh có fan ở tận sâu trong rừng luôn á? Đệt…”
Cố Diệc Minh vừa xuất hiện, cả sảnh đã ầm ĩ lên.
Mấy chục nhân viên chương trình Bạn Đồng Hành đang chờ sẵn cùng hơn chục chiếc máy quay, ngoài ra còn đám phóng viên báo đài chen chúc nhau, cuối cùng là một biển fan điên cuồng gào thét,
suýt nữa làm banh nóc sân bay.
“AAAAA! CỐ DIỆC MINH!!!”
“CỐ DIỆC MINH, EM YÊU ANH!”
“DIỆC MINH!!! NHÌN EM, NHÌN EM, NHÌN EM!”
“CHỒNG ƠI! CỐ DIỆC MINH! CHỒNG!!!”
Dư Bắc biết Cố Diệc Minh là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, song cậu vẫn đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của anh. Cố Diệc Minh đại diện cho chất lượng phim và doanh thu, cộng với việc anh ít tham gia sự kiện giải trí, chức danh tổng giám đốc tô điểm thêm cho anh ánh hào quang nam thần bí ẩn, khiến hàng ngàn hàng vạn thiếu thiếu nữ điên đảo vì anh.
Ví dụ như người anh em cầm bảng đèn LED kia thuộc thành phần gào “chồng” to nhất, sắp trợn mắt ngất lịm tới nơi rồi.
Không giống Dư Bắc, Dư Bắc rất bình tĩnh.
Hình tượng nam minh tinh chỉ là thứ được xây dựng trêи màn bạc và trước truyền thông đại chúng. Fan không ở cạnh Cố Diệc Minh mỗi ngày, nếu họ có cơ hội tìm hiểu và làm quen thì họ sẽ phát hiên thật ra Cố Diệc Minh…
Đệt, hấp dẫn hơn cả lúc trêи màn bạc!
So với anh, người làm nghệ sĩ như Dư Bắc giống y hệt một củ khoai tây cùi bắp.
Nhưng trong đám đông ồn ào vẫn có một fan nữ gọi tên cậu.
“Dư Bắc! Tiểu Bắc! Tiểu Bắc! Mau nhìn sang bên này!”
Dư Bắc hận chẳng thể mời cô về nhà để ngày nào cũng hét cho mình nghe, thoả mãn tâm lý ham hư vinh.
Dư Bắc rất hào hứng: “Ừ! Thấy rồi!”
“Tiểu Bắc! Má yêu con!”
… Gì cơ?
Tại sao Cố Diệc Minh có thể làm chồng người ta.
Tôi lại chỉ được làm con họ?
Không ai gọi tôi là chồng à?
Dư Bắc nghe thấy Cố Diệc Minh cười khẩy một tiếng. Anh đi trước Dư Bắc mấy bước, đang bắt tay chào hỏi người ta.
“Em chào thầy ạ, thầy Thành. Lâu rồi em chưa gặp thầy, không ngờ thầy sẽ tham gia chương trình.”
“Diệc Minh! Thật sự đã lâu rồi không gặp em!”
Thành Đạo Quốc!
Diễn viên kỳ cựu cấp báu vật quốc gia. Ông bắt đầu đóng phim truyền hình và điện ảnh từ thế kỷ trước, nhận đủ các giải thưởng. Chẳng hề khoa trương khi nói những video diễn xuất đám Dư Bắc tham khảo trong quá trình học tập đều bao gồm các đoạn phim của Thành Đạo Quốc.
“Vâng, lần trước hợp tác với thầy em thấy thích lắm, học được nhiều điều.”
Thành Đạo Quốc rất mến Cố Diệc Minh, ông vỗ vai anh: “Đừng khiêm tốn, em còn trẻ mà đã thành công như vậy chứng tỏ em vô cùng tài năng, còn cần tôi dạy hả?”
Suỵt…
Thôi, đừng nói nữa.
Dư Bắc muốn bịt miệng Cố Diệc Minh.
Hai người nói tiếp là sẽ càng làm nổi bật sự bất tài của em.
Cố Diệc Minh lại chào người phụ nữ đứng phía sau Thành Đạo Quốc.
“Cô Tưởng.”
Tưởng Tuệ Ly thời trẻ cũng là nữ minh tinh màn bạc, ngoại hình trong sáng, mộc mạc, ăn đứt đại đa số các sao nữ hiện nay, tiếc rằng sau khi kết hôn với Thành Đạo Quốc, tên tuổi của bà trong showbiz mờ nhạt dần. Giờ bà đã hơn sáu mươi mà trông khuôn mặt vẫn hiền từ, phúc hậu, mang nét đẹp ngày xưa.
“Diệc Minh, ông Thành mời em tới nhà ăn cơm mấy lần chẳng được.”
“Xin lỗi cô, em cũng muốn đến nhà chơi để cảm ơn sự dìu dắt của thầy Thành…”
“Tôi biết em bận rộn. Thanh niên nên chú trọng vào sự nghiệp.”
Dư Bắc ngại tới nỗi muốn trồng cây chuối tại chỗ.
Hãy nghe lời các nghệ sĩ lớn tuổi khuyên đi, chú trọng vào sự nghiệp nha mọi người!
Đừng chỉ chăm chăm nghĩ cách chịch Cố Diệc Minh!
Dư Bắc bị Cố Diệc Minh đẩy về phía trước.
“Đây là bạn nhỏ học cùng khoá với em, Dư Bắc. Mong sau này thầy cô quan tâm, giúp đỡ cậu ấy.”
Bạn nhỏ học cùng khoá…
Cố Diệc Minh, anh tự nghe xem có mâu thuẫn không?
“Ồ?”
Thành Đạo Quốc nắm lấy vai Dư Bắc, nhìn cậu thật kỹ, còn thử nắn xương cậu.
Dư Bắc suýt tưởng mình tham gia chương trình giám định vật báu.
“Hạt giống tốt đấy. Em ra mắt mấy năm rồi? Sao tôi chưa thấy mặt bao giờ?”
Dư Bắc tí nữa thì oà khóc.
Em xin lỗi, do em học hành chẳng đến nơi đến chốn, suy nghĩ thiếu đứng đắn.
Tất cả đều tại thân thể Cố Diệc Minh cản đường em…
“Bốn năm ạ… Em không… không có tác phẩm gì nổi bật.”
Thành tựu lớn nhất đó chính là làm bạn cùng phòng với Cố Diệc Minh.
Chuyện này rất đáng để chống nạnh một phát.
Nhưng em khiêm tốn ạ.
“Tiếc quá. Diệc Minh, sao em không giúp cậu bé? Em ấy có triển vọng đấy. Hay thầy giới thiệu vài đạo diễn cho nhé?”
Những nghệ sĩ gạo cội như Thành Đạo Quốc sở hữu cặp mắt rất tinh tường, thấy diễn viên trẻ tiềm năng thì mừng ngang vớ được vàng.
Có câu này của ông, các diễn viên kém tên tuổi chẳng sợ thiếu phim để đóng.
Dư Bắc cảm kϊƈɦ tới độ muốn dập đầu vái tổ nghề.
Xin lỗi! Con sẽ không u mê rap nữa…
“Em ấy vốn trầm tính, không thích lăn lộn trong showbiz nên ít nhận phim ạ.”
Cố Diệc Minh đúng là nói dối không chớp mắt.
Ban nãy trêи máy bay ai chê tôi ồn?
Vừa hay tôi đang muốn lăn lộn.
Chưa kịp hành động đã bị đóng hộp gửi thẳng vào rừng.
Thành Đạo Quốc rất tán thưởng: “Trầm tính là tốt, ít thanh niên có thể cư xử điềm đạm lắm.”
“Em cảm ơn thầy ạ…”
Hay là từ giờ trở đi mình cố gắng nhích dần về phía sự yên tĩnh?
Cố Diệc Minh hỏi: “Ba nhóm còn lại đâu nhỉ? Vẫn chưa đến à?”
Đúng lúc này, hai chàng trai trẻ bước ra từ đám đông. Ban nãy Dư Bắc thấy hai cậu này rồi, ngồi cùng chuyến bay, vừa xuống đã chay tới chỗ fan nên Dư Bắc tưởng họ là nhân viên.
“Xin lỗi mọi người ạ, bọn em bị fan chặn đường, đòi ký tên.”
Xạo, rõ ràng các cậu tự xáp vào.
“Em là Tiêu Thành.”
“Em là Chu Kiêu.”
“Bọn em là BIGBOY!”
Hai người làm động tác tay đặc trưng của nhóm.
Hầy, đều phết.
Vợ chồng Thành Đạo Quốc và Cố Diệc Minh im lặng đứng nhìn, ba khuôn mặt cùng ngơ ngác.
Dư Bắc nói đỡ cho họ: “Đây là cách chào cố định của nhóm các cậu ấy ạ.”
“À à, xin chào.”
Thành Đạo Quốc không có gì để nói với họ.
“Chào hai cậu!”
Dư Bắc nhiệt tình.
Thế giới của thanh niên tụi cháu, các bác lớn tuổi không hiểu là lẽ đương nhiên.
Nhóm mới debut như nhóm hai cậu này chẳng có nhiều fan, những người giơ banner và xin ký tên phần lớn do công ty thuê.
Còn phải giả vờ mình có fan.
Dư Bắc cũng đáng thương, người hâm mộ duy nhất lại là fan mẹ.
Được cái fan kiểu đó rất dễ nuôi.
Chỉ cần bé nhà mình lên show thì đã thấy nó tiến bộ rồi.
“Xin chào, Tiêu Thành. Xin chào, Chu Kiêu.”
Đặt nghệ danh không may mắn lắm ha.
Cười ra tiếng heo?
_____
Sau này chỗ nào viết “Tiêu Thành Chu Kiêu” không có dấu phẩy thì mọi người tự động chuyển thành “cười ra tiếng heo” nhé.
Một ngôi sao nhạc rap đang trêи đà toả sáng thì bị anh dí chết ở ghế máy bay.
Sự nghiệp biểu diễn vô cùng ngắn ngủi.
Còn chưa duy trì được hết thời gian của một chuyến bay.
Trước khi vào sảnh đón khách đến, Cố Diệc Minh tháo kính râm xuống, gài lên túi áo vest trước ngực.
Nói thật, nếu người khác ăn mặc thế này, Dư Bắc nhất định sẽ nghĩ họ là thầy bói.
Nhưng Cố Diệc Minh thì lại siêu đẹp trai.
Có thể do giá chiếc kính kia khiến nó toát ra sức quyến rũ của đồng tiền.
Cũng có thể tại tôi tiêu chuẩn kép.
“Nhóm quay phim đã bắt đầu ghi hình trực tiếp ở sảnh rồi, em chú ý một chút.”
“Hả?”
Chú ý cái gì? Đừng thân mật quá?
“Làm như em thích dính lấy anh lắm.”
Anh khinh thường khả năng rap của tôi.
Bắt đầu ghim, ghim cực mạnh. Mối thù sâu đậm, không đội trời chung.
Cố Diệc Minh liếc cậu, đáp: “Ý anh là đừng đi cách xa anh quá. Đông người, cẩn thận lạc.”
“Ặc… Anh có fan ở tận sâu trong rừng luôn á? Đệt…”
Cố Diệc Minh vừa xuất hiện, cả sảnh đã ầm ĩ lên.
Mấy chục nhân viên chương trình Bạn Đồng Hành đang chờ sẵn cùng hơn chục chiếc máy quay, ngoài ra còn đám phóng viên báo đài chen chúc nhau, cuối cùng là một biển fan điên cuồng gào thét,
suýt nữa làm banh nóc sân bay.
“AAAAA! CỐ DIỆC MINH!!!”
“CỐ DIỆC MINH, EM YÊU ANH!”
“DIỆC MINH!!! NHÌN EM, NHÌN EM, NHÌN EM!”
“CHỒNG ƠI! CỐ DIỆC MINH! CHỒNG!!!”
Dư Bắc biết Cố Diệc Minh là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, song cậu vẫn đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của anh. Cố Diệc Minh đại diện cho chất lượng phim và doanh thu, cộng với việc anh ít tham gia sự kiện giải trí, chức danh tổng giám đốc tô điểm thêm cho anh ánh hào quang nam thần bí ẩn, khiến hàng ngàn hàng vạn thiếu thiếu nữ điên đảo vì anh.
Ví dụ như người anh em cầm bảng đèn LED kia thuộc thành phần gào “chồng” to nhất, sắp trợn mắt ngất lịm tới nơi rồi.
Không giống Dư Bắc, Dư Bắc rất bình tĩnh.
Hình tượng nam minh tinh chỉ là thứ được xây dựng trêи màn bạc và trước truyền thông đại chúng. Fan không ở cạnh Cố Diệc Minh mỗi ngày, nếu họ có cơ hội tìm hiểu và làm quen thì họ sẽ phát hiên thật ra Cố Diệc Minh…
Đệt, hấp dẫn hơn cả lúc trêи màn bạc!
So với anh, người làm nghệ sĩ như Dư Bắc giống y hệt một củ khoai tây cùi bắp.
Nhưng trong đám đông ồn ào vẫn có một fan nữ gọi tên cậu.
“Dư Bắc! Tiểu Bắc! Tiểu Bắc! Mau nhìn sang bên này!”
Dư Bắc hận chẳng thể mời cô về nhà để ngày nào cũng hét cho mình nghe, thoả mãn tâm lý ham hư vinh.
Dư Bắc rất hào hứng: “Ừ! Thấy rồi!”
“Tiểu Bắc! Má yêu con!”
… Gì cơ?
Tại sao Cố Diệc Minh có thể làm chồng người ta.
Tôi lại chỉ được làm con họ?
Không ai gọi tôi là chồng à?
Dư Bắc nghe thấy Cố Diệc Minh cười khẩy một tiếng. Anh đi trước Dư Bắc mấy bước, đang bắt tay chào hỏi người ta.
“Em chào thầy ạ, thầy Thành. Lâu rồi em chưa gặp thầy, không ngờ thầy sẽ tham gia chương trình.”
“Diệc Minh! Thật sự đã lâu rồi không gặp em!”
Thành Đạo Quốc!
Diễn viên kỳ cựu cấp báu vật quốc gia. Ông bắt đầu đóng phim truyền hình và điện ảnh từ thế kỷ trước, nhận đủ các giải thưởng. Chẳng hề khoa trương khi nói những video diễn xuất đám Dư Bắc tham khảo trong quá trình học tập đều bao gồm các đoạn phim của Thành Đạo Quốc.
“Vâng, lần trước hợp tác với thầy em thấy thích lắm, học được nhiều điều.”
Thành Đạo Quốc rất mến Cố Diệc Minh, ông vỗ vai anh: “Đừng khiêm tốn, em còn trẻ mà đã thành công như vậy chứng tỏ em vô cùng tài năng, còn cần tôi dạy hả?”
Suỵt…
Thôi, đừng nói nữa.
Dư Bắc muốn bịt miệng Cố Diệc Minh.
Hai người nói tiếp là sẽ càng làm nổi bật sự bất tài của em.
Cố Diệc Minh lại chào người phụ nữ đứng phía sau Thành Đạo Quốc.
“Cô Tưởng.”
Tưởng Tuệ Ly thời trẻ cũng là nữ minh tinh màn bạc, ngoại hình trong sáng, mộc mạc, ăn đứt đại đa số các sao nữ hiện nay, tiếc rằng sau khi kết hôn với Thành Đạo Quốc, tên tuổi của bà trong showbiz mờ nhạt dần. Giờ bà đã hơn sáu mươi mà trông khuôn mặt vẫn hiền từ, phúc hậu, mang nét đẹp ngày xưa.
“Diệc Minh, ông Thành mời em tới nhà ăn cơm mấy lần chẳng được.”
“Xin lỗi cô, em cũng muốn đến nhà chơi để cảm ơn sự dìu dắt của thầy Thành…”
“Tôi biết em bận rộn. Thanh niên nên chú trọng vào sự nghiệp.”
Dư Bắc ngại tới nỗi muốn trồng cây chuối tại chỗ.
Hãy nghe lời các nghệ sĩ lớn tuổi khuyên đi, chú trọng vào sự nghiệp nha mọi người!
Đừng chỉ chăm chăm nghĩ cách chịch Cố Diệc Minh!
Dư Bắc bị Cố Diệc Minh đẩy về phía trước.
“Đây là bạn nhỏ học cùng khoá với em, Dư Bắc. Mong sau này thầy cô quan tâm, giúp đỡ cậu ấy.”
Bạn nhỏ học cùng khoá…
Cố Diệc Minh, anh tự nghe xem có mâu thuẫn không?
“Ồ?”
Thành Đạo Quốc nắm lấy vai Dư Bắc, nhìn cậu thật kỹ, còn thử nắn xương cậu.
Dư Bắc suýt tưởng mình tham gia chương trình giám định vật báu.
“Hạt giống tốt đấy. Em ra mắt mấy năm rồi? Sao tôi chưa thấy mặt bao giờ?”
Dư Bắc tí nữa thì oà khóc.
Em xin lỗi, do em học hành chẳng đến nơi đến chốn, suy nghĩ thiếu đứng đắn.
Tất cả đều tại thân thể Cố Diệc Minh cản đường em…
“Bốn năm ạ… Em không… không có tác phẩm gì nổi bật.”
Thành tựu lớn nhất đó chính là làm bạn cùng phòng với Cố Diệc Minh.
Chuyện này rất đáng để chống nạnh một phát.
Nhưng em khiêm tốn ạ.
“Tiếc quá. Diệc Minh, sao em không giúp cậu bé? Em ấy có triển vọng đấy. Hay thầy giới thiệu vài đạo diễn cho nhé?”
Những nghệ sĩ gạo cội như Thành Đạo Quốc sở hữu cặp mắt rất tinh tường, thấy diễn viên trẻ tiềm năng thì mừng ngang vớ được vàng.
Có câu này của ông, các diễn viên kém tên tuổi chẳng sợ thiếu phim để đóng.
Dư Bắc cảm kϊƈɦ tới độ muốn dập đầu vái tổ nghề.
Xin lỗi! Con sẽ không u mê rap nữa…
“Em ấy vốn trầm tính, không thích lăn lộn trong showbiz nên ít nhận phim ạ.”
Cố Diệc Minh đúng là nói dối không chớp mắt.
Ban nãy trêи máy bay ai chê tôi ồn?
Vừa hay tôi đang muốn lăn lộn.
Chưa kịp hành động đã bị đóng hộp gửi thẳng vào rừng.
Thành Đạo Quốc rất tán thưởng: “Trầm tính là tốt, ít thanh niên có thể cư xử điềm đạm lắm.”
“Em cảm ơn thầy ạ…”
Hay là từ giờ trở đi mình cố gắng nhích dần về phía sự yên tĩnh?
Cố Diệc Minh hỏi: “Ba nhóm còn lại đâu nhỉ? Vẫn chưa đến à?”
Đúng lúc này, hai chàng trai trẻ bước ra từ đám đông. Ban nãy Dư Bắc thấy hai cậu này rồi, ngồi cùng chuyến bay, vừa xuống đã chay tới chỗ fan nên Dư Bắc tưởng họ là nhân viên.
“Xin lỗi mọi người ạ, bọn em bị fan chặn đường, đòi ký tên.”
Xạo, rõ ràng các cậu tự xáp vào.
“Em là Tiêu Thành.”
“Em là Chu Kiêu.”
“Bọn em là BIGBOY!”
Hai người làm động tác tay đặc trưng của nhóm.
Hầy, đều phết.
Vợ chồng Thành Đạo Quốc và Cố Diệc Minh im lặng đứng nhìn, ba khuôn mặt cùng ngơ ngác.
Dư Bắc nói đỡ cho họ: “Đây là cách chào cố định của nhóm các cậu ấy ạ.”
“À à, xin chào.”
Thành Đạo Quốc không có gì để nói với họ.
“Chào hai cậu!”
Dư Bắc nhiệt tình.
Thế giới của thanh niên tụi cháu, các bác lớn tuổi không hiểu là lẽ đương nhiên.
Nhóm mới debut như nhóm hai cậu này chẳng có nhiều fan, những người giơ banner và xin ký tên phần lớn do công ty thuê.
Còn phải giả vờ mình có fan.
Dư Bắc cũng đáng thương, người hâm mộ duy nhất lại là fan mẹ.
Được cái fan kiểu đó rất dễ nuôi.
Chỉ cần bé nhà mình lên show thì đã thấy nó tiến bộ rồi.
“Xin chào, Tiêu Thành. Xin chào, Chu Kiêu.”
Đặt nghệ danh không may mắn lắm ha.
Cười ra tiếng heo?
_____
Sau này chỗ nào viết “Tiêu Thành Chu Kiêu” không có dấu phẩy thì mọi người tự động chuyển thành “cười ra tiếng heo” nhé.