Chương 33: Bị ốm 1
- Mật Kết-
Đạp xe ra khỏi cổng trường, vạt áo của chàng trai bay theo gió, Phí Lập quay đầu xe, vừa rẽ qua khúc cua thì có người quen gọi hắn một tiếng.
"Phí Lập!" Giọng của người kia chứa đầy ý cười, lớn tiếng gọi hắn, "Mẹ nó nữa mày lại đưa vợ về đấy à!"
Giọng nói không hề che giấu ý tứ trêu trọc quanh quẩn trong đám người, Tăng Lý căng thẳng kéo vạt áo sau của Phí Lập ngày càng chặt, gần như là dán sát lên người hắn, để hấp thu cảm giác an toàn. Mấy đứa con gái cũng quay đầu lại nhìn bọn họ, Phí Lập nhăn mày, lớn giọng nói: "Làm sao? Mày còn chẳng có!"
Tốc độ của xe đạp tăng nhanh, cuốn bụi bay lên, trong khoảng khắc ấy người kia bị bỏ lại sau lưng, giọng cười suồng sã từ đằng sau vang lên, Phí Lập quặt vào ngã rẽ sát rạt vào tường, quay đầu lại nhìn, tai Tăng Lý đỏ bừng.
wtp Mật Kết
"Sao thế?" Tăng Lý cúi đầu, nghe thấy Phí Lập nói toạc móng heo, giọng nói còn mang theo ý cười, "Xấu hổ à?"
Tăng Lý gật gật đầu: "...Ừm."
Phí Lập cười hai tiếng, dừng xe lại trước cửa hàng bán rau củ trên con phố ăn vặt nhỏ, mũi chân chĩa xuống đất, chân dài dẫm xuống một bên rồi xuống xe, lấy cặp từ tay đeo lên vai.
"Đi thôi?" Phí Lập cười hất cằm, "Ở gần đây đúng không."
Trên con phố ăn vặt nhỏ kia không chỉ có đồ ăn ngon, mà còn có quán bán thức ăn, nói đơn giản đây chính là tổ hợp phố ăn vặt cộng với bán đồ. Mấy cửa hàng ở đây đều bán rau, cũng coi như là ở đây có hết, bình thường Tăng Lý không hay đến con phố này, càng đừng nói đến chuyện quen quán nào.
Phí Lập tự chọn luôn hàng bán rau, cũng đỡ tốn công Tăng Lý lượn.
wtp Mật Kết
"Ăn gì, tự mua đi." Phí Lập đút tay vào túi quần nhìn Tăng Lý.
Tăng Lý xuống xe, bỗng cậu nhớ ra: "Tôi... tôi không...."
Phí Lập ngắt lời cậu, thúc giục Tăng Lý: "Được rồi được rồi tôi phụ, nhanh lên, tôi sắp đói chết rồi đây này."
"Vậy... tí nữa về tôi trả lại cho cậu." Tăng Lý nở nụ cười cảm ơn Phí Lập, đeo cặp xuống xe, Phí Lập thấy thế bèn tiện tay xách lấy cặp của cậu.
Tăng Lý dễ dàng bị hắn lột mất cặp sách, cậu nhìn chăm chú cửa hàng rau củ, trong lòng cũng tính toán đại khái trưa nay muốn làm món gì, cậu cẩn thận bước về phía trước hỏi giá.
Không lâu sau, Tăng Lý xách túi to túi nhỏ ra ngoài, Phí Lập khiếp sợ, há hốc mồm, nhìn Tăng Lý một cách khó tin.
Dáng vẻ vừa nãy của Tăng Lý chẳng có tí căng thẳng nào, lại còn cực kỳ nghiêm túc, giống hệt mẹ cậu lúc đi trả giá vừa lưu loát vừa lịch sự, không hề giống lúc bình thường.
"Sao... sao thế?" Cậu lại khôi phục về một Tăng Lý bình thường, thấy Phí Lập cứ nhìn chằm chằm mình thì nghiêng đầu, vẻ mặt mang theo nghi ngờ.
Phí Lập hoàn hồn, à đúng, hắn đột nhiên nhớ ra.
wtp Mật Kết
Lúc Tăng Lý làm bài tập cũng như vậy, chỉ cần nghiêm túc một cái là không còn căng thẳng nữa.
"Không có gì," Phí Lập ném cặp sách lại cho cậu, nhìn chằm chằm vào đống rau trong tay cậu suy tư một lúc, vươn tay kéo lấy một túi trong số đó làm Tăng Lý giật mình, Phí Lập nhấc chân leo lên xe, đeo cặp của mình vào một bên vai, treo túi lên tay lái xe, quay đầu hất hất cằm với Tăng Lý, "Đi thôi, lên xe."
Tăng Lý trợn tròn mắt ngạc nhiên, ngoan ngoãn ngồi lên đằng sau xe, nhìn đôi tai bị gió lạnh thổi đỏ ửng của Phí Lập, ngại ngùng gãi gãi tai.
Phí Lập đúng là người tốt, cậu nghĩ.
"Cảm ơn." Không lâu sau Tăng Lý nói một câu không đầu không đuôi.
Phí Lập ngẩn ra, ban đầu chưa kịp phản ứng lại, Tăng Lý lại ở phía sau ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn cậu... vẫn luôn quan tâm chăm sóc tôi."
Tăng Lý ngại ngùng cười hai tiếng, tiếng cười vụn vặt êm tai, lại như cơn gió mùa hạ thổi làm loạn tiết tấu của chiếc chuông gió trong lòng hắn.
Chân đạp không vững, Phí Lập "ấy" một tiếng, thiếu chút nữa thì ngã.
"Nói... nói linh tinh cái gì thế." Phí Lập đỏ mặt hừ một tiếng, "Nói linh tinh cái gì không biết... lạ thật đấy!"
Tăng Lý bèn lấy quyển từ mới ra ngồi đằng sau xe học thuộc từ mới tiếng anh, dựa sát vào người Phí Lập, cực kỳ hài lòng.
wtp Mật Kết
Ngày hôm sau khi hết thúc kỳ thi tháng vừa hay là thứ sáu, tối thứ sáu chỉ có hai tiết tự học, tiếng chuông tan học vừa vang lên Phí Lập bèn đẩy ghế ra đằng sau, mò tay sang cạnh bàn xách cặp lên, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai Tăng Lý, tiếp đó là nâng chân không chút do dự đá vào chân Hàn Đông.
"Vẫn còn ngủ?" Phí Lập trêu trọc cậu ta, "Dậy đi anh Đông."
Bữa cơm này chủ yếu là để giải hòa cho Hàn Đông và Thái Khang, hai người xích mích mới nhau lâu như vậy rồi, nếu còn cứ như vậy nữa thì đối với ai cũng không phải là điều tốt.
"Shhh—" Hàn Đông cắn răng giật mình tỉnh lại, há miệng chửi: "Phí Lập mày--!"
Phí Lập nhướng mày với hắn, Hàn Đông ngay lập tức ỉu xìu, nhanh chóng sửa miệng: "Được rồi, anh Phí, hôm nay anh mời khách anh to nhất." Hắn lầu bầu một câu, "Hôm nay tao không thèm so đo với mày!"
"Mày dám nói nhỏ để tao không nghe thấy?" Phí Lập chậc chậc một tiếng, quay đầu thấy Tăng Lý vẫn chưa tỉnh bèn cúi người vỗ nhè nhẹ lên vai cậu, nhỏ giọng gọi: "Tăng Lý? Tăng Lý? Thỏ nhỏ? Bé cưng? Dậy thôi nào, chúng ta đi ăn cơm."
Buổi trưa vì bị Phí Lập làm phiền nên Tăng Lý không ngủ trưa được, tự học tối thật sự cậu không thể trụ được, làm xong bài tập thì ngủ mất. Lúc mở hai mắt ra, hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vẫn còn mơ hồ, một lúc lâu sau mới nhìn rõ đó là Phí Lập.
wtp Mật Kết
"Phí... Phí Lập?" Tăng Lý lấy lại tinh thần chợt nhớ ra, cậu xoa xoa cổ, nhỏ giọng nói, "Ờm... hơi đói rồi."
"Dù sao bữa tối có ăn được mấy đâu." Phí Lập vừa nói vừa xách cặp giúp cậu, một cơn gió lạnh từ khe hở của cửa sổ thổi vào, Phí Lập rét run, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, vội lấy cái áo khoác đang vắt trên ghế khoác lên người Tăng Lý.
"Mặc vào," Phí Lập không nhịn được xoa đầu cậu, "Bên ngoài lạnh, cậu vừa mới tỉnh ngủ, chút nữa ra ngoài lạnh lại ốm mất."
Tăng Lý cũng chưa kịp phản ứng lại, Phí Lập nói gì thì là cái đó, cậu cúi đầu cực kỳ ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, mùi hương của Phí Lập nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể cậu, khiến cậu cảm thấy vừa an toàn lại vừa thoải mái.
"Ừm..." Tăng Lý ngẩng đầu hỏi, dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, "Ra ngoài... ăn cơm, sao?"
Phí Lập nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì trong lòng mềm nhũn, giống hệt như một cái kẹo đường, hắn đưa tay ra dùng bụng ngón tay xoa xoa tai mềm mại của Tăng Lý, cực kỳ kiên nhẫn trả lời: "Ừm, cậu từ từ thôi, ngồi dậy cho thoải mái đã rồi bọn mình đi, tránh bị ốm."
Tăng Lý nói được, vẫn còn ngây ngốc ở đó, chưa hết cơn buồn ngủ.
Hàn Đông: "Đm."
Hàn Đông đứng bên cạnh trợn mắt –
Cái này hình như không đúng lắm...
wtp Mật Kết
Đầu tiên không nói đến Phí Lập chẳng bao giờ kiên nhẫn như vậy với bọn họ, mà sự đối đãi khác biệt vừa nãy chứng tỏ là có vấn đề! Rõ ràng là ngủ như nhau, sao Phí Lập lại đá hắn rõ ác, đến lúc gọi Tăng Lý lại dịu dàng như thế??
Với lại không khí giữa hai người họ... cứ là lạ. Chẳng lẽ là?
Chẳng lẽ hai người kia đã chơi thân với nhau, sau lưng hắn từ lúc nào?
Hàn Đông trợn mắt nhìn Phí Lập đang chịu thương chịu khó xách cặp, nhìn Tăng Lý đứng dậy, trong lòng nghĩ thầm tao... tao và Phí Lập nhà mày đã làm anh em bao nhiêu năm, từ trước đến giờ làm gì có loại đãi ngộ này!
Khác biệt giữa người với người sao có thể lớn như vậy??
Tức quá tức quá đi mất.
wtp Mật Kết
Bàn trước của Phí Lập là một bạn nữ, nhìn thấy Tăng Lý mặc áo của Phí Lập lại còn được hắn che chở thì cắn bút yên lặng quan sát tương tác giữa hai người, một tay che đi nửa dưới bức tranh, nửa phía trên có thể loáng thoáng nhìn thấy là cơ thể trần trụi của hai thiếu niên, một người nằm, một người... quỳ?
"Cậu, cậu ấy bị ốm à?" Trương Hiểu Văn ngồi đằng trước Tăng Lý, chú ý đến tình hình của Tăng Lý không đúng lắm, bố mẹ cô đều là bác sĩ, nên hay để ý. Cô cúi đầu tìm trong cặp sách của mình, sau đó móc ra một viên thuốc, "Tôi có mang theo thuốc cảm này, bị ốm thì uống sớm sẽ tốt hơn đấy, cái khác tôi cũng có, cậu không sao chứ?"
Phí Lập nghe thấy thế thì quay đầu nhìn cô một cái, không hề có ấn tượng với gương mặt của Trương Hiểu Văn, vẻ mặt hắn chẳng thay đổi chút nào, giọng nói cũng lạnh lùng: "Để tôi hỏi xem."
Hắn vừa nói vừa đưa tay sờ vào trán Tăng Lý, lòng bàn tay cực kỳ nóng, hơi nóng trực tiếp làm bỏng trái tim Phí Lập, khiến hắn hết hồn.
"Cậu thấy thế nào? Khó chịu lắm à?" Phí Lập dán sát vào tai Tăng Lý hỏi.
"Hơi... hơi hơi." Tăng Lý gật gật đầu, không thoải mái lắm.
wtp Mật Kết
Gần đây phải thi Tăng Lý cắm đầu vào học hành, trừ thi và hôm được thả lòng một ít ra thì những thời gian khác tinh thần cậu đều căng thẳng. Thời tiết hôm nay lại lạnh như vậy, buổi trưa hắn lại còn đùa nghịch với Tăng Lý cả buổi, chẳng trách bị ốm.
Thảo nào buổi chiều cậu cứ ngây ngẩn, tối còn buồn ngủ.
"Phiền cậu cho tôi một viên, cảm ơn." Phí Lập ngẩng đầu, Trương Hiểu Văn hoàn hồn, "Ờ ờ" hai tiếng, bèn đưa thuốc cho Phí Lập, nói: "Đây là Cảm Khang, nếu không nghiêm trọng lắm thì có thể dùng... nhưng tốt nhất vẫn đi khám xem."
"Cảm ơn." Phí Lập gật đầu với cô, lấy viên thuốc ra rồi mở nắp bình nước nóng của mình, đưa cho Tăng Lý nói: "Có cần anh đút cho không?"
Tăng Lý lắc lắc đầu, ngoan ngoãn đưa tay ra nhận lấy rồi nuốt thuốc và nước xuống, Phí Lập như nghĩ đến gì đó, hắn quay đầu nói với Hàn Đông: "Mày bảo bọn nó đợi đã, tao đưa cậu ấy về nhà trước rồi mới đến."
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông nhìn thấy một Phí Lập nghiêm túc dịu dàng, hơi giật mình: "Ờ ờ, được."
Lúc đầu Tăng Lý chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ là ngủ một giấc sẽ đỡ, không nghĩ đến tỉnh dậy một cái lại càng nghiêm trọng hơn, nhưng cậu đã đồng ý với Phí Lập, phải đi ăn cơm cùng nhau.
"Xin lỗi...." Tăng Lý cúi đầu, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay đang đặt trên trán mình của Phí Lập.
"Chuyện nhỏ, chút nữa tiện đường mua luôn cơm cho cậu, bây giờ đi phòng y tế trước." Phí Lập không nói hai lời, gật đầu với Trương Hiểu Văn tỏ ý cảm ơn, nhìn Hàn Đông một cái sau đó kéo Tăng Lý ra ngoài, "Còn ngẩn ra đấy làm gì, Hàn Đông, mày đi trước nói với bọn nó đi, tao đến muộn bọn mày cứ ăn trước, lúc tao đến tao thanh toán."
wtp Mật Kết
Hàn Đông hoàn hồn, cười hi hi nói: "Vậy được, mày đi đi, nhưng đến nhanh đấy, mày không đến chẳng còn gì thú vị."
Phí Lập xua xua tay, đưa Tăng Lý đến phòng y tế, nửa đường hắn gãi gãi gáy, cúi đầu hỏi cậu: "Có phải lúc trưa cậu bị nhiễm lạnh không? Lúc tôi vén áo cậu lên ấy."
"Hả." Tăng Lý ngẩng đầu nhìn hắn, "...Không biết nữa."
Trong lòng Phí Lập như có một bản nhạc.
Buổi trưa hắn cơm xong chẳng có việc gì làm, cực kỳ rảnh rỗi, nên hắn mới nghĩ đến trêu trọc Tăng Lý, bắt Tăng Lý chơi đùa cùng hắn, bắt nạt cậu.
"Lần sau không làm thế nữa," Phí Lập xoa đầu cậu, "Khó chịu không?"
Tăng Lý lắc lắc đầu: "Vẫn ổn, chỉ là hơi... hơi hơi khó chịu thôi."
Phí Lập ảo não, nói: "Chút nữa về nhà tôi mua cơm tối cho cậu, đến lúc tôi về tôi mua đồ ăn khuya cho, nếu cậu không thoải mái thì nhớ gọi điện thoại cho tôi, biết không?"
Tăng Lý gật đầu.
wtp Mật Kết
Hàn Đông đứng dựa vào tường ở cửa sau nhìn hai người, thu lại nụ cười, khoanh tay, nhíu mày.
Trước kia hắn không chú ý đến cũng không cảm nhận được, bây giờ chỉ cần nghĩ theo hướng kia, thì sẽ cảm thấy....
Phí Lập, là lạ.
Quá không bình thường.
Chuyện này, tối nay cậu ta phải thảo luận với Phí Lập thật nghiêm túc.
- -----------------------------------------------------------------
Tác giả: Phí gia vẫn chưa thức tỉnh, hắn cứ nghĩ bản thân chỉ coi người ta là em trai để chăm sóc.
21/11/2022
Đạp xe ra khỏi cổng trường, vạt áo của chàng trai bay theo gió, Phí Lập quay đầu xe, vừa rẽ qua khúc cua thì có người quen gọi hắn một tiếng.
"Phí Lập!" Giọng của người kia chứa đầy ý cười, lớn tiếng gọi hắn, "Mẹ nó nữa mày lại đưa vợ về đấy à!"
Giọng nói không hề che giấu ý tứ trêu trọc quanh quẩn trong đám người, Tăng Lý căng thẳng kéo vạt áo sau của Phí Lập ngày càng chặt, gần như là dán sát lên người hắn, để hấp thu cảm giác an toàn. Mấy đứa con gái cũng quay đầu lại nhìn bọn họ, Phí Lập nhăn mày, lớn giọng nói: "Làm sao? Mày còn chẳng có!"
Tốc độ của xe đạp tăng nhanh, cuốn bụi bay lên, trong khoảng khắc ấy người kia bị bỏ lại sau lưng, giọng cười suồng sã từ đằng sau vang lên, Phí Lập quặt vào ngã rẽ sát rạt vào tường, quay đầu lại nhìn, tai Tăng Lý đỏ bừng.
wtp Mật Kết
"Sao thế?" Tăng Lý cúi đầu, nghe thấy Phí Lập nói toạc móng heo, giọng nói còn mang theo ý cười, "Xấu hổ à?"
Tăng Lý gật gật đầu: "...Ừm."
Phí Lập cười hai tiếng, dừng xe lại trước cửa hàng bán rau củ trên con phố ăn vặt nhỏ, mũi chân chĩa xuống đất, chân dài dẫm xuống một bên rồi xuống xe, lấy cặp từ tay đeo lên vai.
"Đi thôi?" Phí Lập cười hất cằm, "Ở gần đây đúng không."
Trên con phố ăn vặt nhỏ kia không chỉ có đồ ăn ngon, mà còn có quán bán thức ăn, nói đơn giản đây chính là tổ hợp phố ăn vặt cộng với bán đồ. Mấy cửa hàng ở đây đều bán rau, cũng coi như là ở đây có hết, bình thường Tăng Lý không hay đến con phố này, càng đừng nói đến chuyện quen quán nào.
Phí Lập tự chọn luôn hàng bán rau, cũng đỡ tốn công Tăng Lý lượn.
wtp Mật Kết
"Ăn gì, tự mua đi." Phí Lập đút tay vào túi quần nhìn Tăng Lý.
Tăng Lý xuống xe, bỗng cậu nhớ ra: "Tôi... tôi không...."
Phí Lập ngắt lời cậu, thúc giục Tăng Lý: "Được rồi được rồi tôi phụ, nhanh lên, tôi sắp đói chết rồi đây này."
"Vậy... tí nữa về tôi trả lại cho cậu." Tăng Lý nở nụ cười cảm ơn Phí Lập, đeo cặp xuống xe, Phí Lập thấy thế bèn tiện tay xách lấy cặp của cậu.
Tăng Lý dễ dàng bị hắn lột mất cặp sách, cậu nhìn chăm chú cửa hàng rau củ, trong lòng cũng tính toán đại khái trưa nay muốn làm món gì, cậu cẩn thận bước về phía trước hỏi giá.
Không lâu sau, Tăng Lý xách túi to túi nhỏ ra ngoài, Phí Lập khiếp sợ, há hốc mồm, nhìn Tăng Lý một cách khó tin.
Dáng vẻ vừa nãy của Tăng Lý chẳng có tí căng thẳng nào, lại còn cực kỳ nghiêm túc, giống hệt mẹ cậu lúc đi trả giá vừa lưu loát vừa lịch sự, không hề giống lúc bình thường.
"Sao... sao thế?" Cậu lại khôi phục về một Tăng Lý bình thường, thấy Phí Lập cứ nhìn chằm chằm mình thì nghiêng đầu, vẻ mặt mang theo nghi ngờ.
Phí Lập hoàn hồn, à đúng, hắn đột nhiên nhớ ra.
wtp Mật Kết
Lúc Tăng Lý làm bài tập cũng như vậy, chỉ cần nghiêm túc một cái là không còn căng thẳng nữa.
"Không có gì," Phí Lập ném cặp sách lại cho cậu, nhìn chằm chằm vào đống rau trong tay cậu suy tư một lúc, vươn tay kéo lấy một túi trong số đó làm Tăng Lý giật mình, Phí Lập nhấc chân leo lên xe, đeo cặp của mình vào một bên vai, treo túi lên tay lái xe, quay đầu hất hất cằm với Tăng Lý, "Đi thôi, lên xe."
Tăng Lý trợn tròn mắt ngạc nhiên, ngoan ngoãn ngồi lên đằng sau xe, nhìn đôi tai bị gió lạnh thổi đỏ ửng của Phí Lập, ngại ngùng gãi gãi tai.
Phí Lập đúng là người tốt, cậu nghĩ.
"Cảm ơn." Không lâu sau Tăng Lý nói một câu không đầu không đuôi.
Phí Lập ngẩn ra, ban đầu chưa kịp phản ứng lại, Tăng Lý lại ở phía sau ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn cậu... vẫn luôn quan tâm chăm sóc tôi."
Tăng Lý ngại ngùng cười hai tiếng, tiếng cười vụn vặt êm tai, lại như cơn gió mùa hạ thổi làm loạn tiết tấu của chiếc chuông gió trong lòng hắn.
Chân đạp không vững, Phí Lập "ấy" một tiếng, thiếu chút nữa thì ngã.
"Nói... nói linh tinh cái gì thế." Phí Lập đỏ mặt hừ một tiếng, "Nói linh tinh cái gì không biết... lạ thật đấy!"
Tăng Lý bèn lấy quyển từ mới ra ngồi đằng sau xe học thuộc từ mới tiếng anh, dựa sát vào người Phí Lập, cực kỳ hài lòng.
wtp Mật Kết
Ngày hôm sau khi hết thúc kỳ thi tháng vừa hay là thứ sáu, tối thứ sáu chỉ có hai tiết tự học, tiếng chuông tan học vừa vang lên Phí Lập bèn đẩy ghế ra đằng sau, mò tay sang cạnh bàn xách cặp lên, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai Tăng Lý, tiếp đó là nâng chân không chút do dự đá vào chân Hàn Đông.
"Vẫn còn ngủ?" Phí Lập trêu trọc cậu ta, "Dậy đi anh Đông."
Bữa cơm này chủ yếu là để giải hòa cho Hàn Đông và Thái Khang, hai người xích mích mới nhau lâu như vậy rồi, nếu còn cứ như vậy nữa thì đối với ai cũng không phải là điều tốt.
"Shhh—" Hàn Đông cắn răng giật mình tỉnh lại, há miệng chửi: "Phí Lập mày--!"
Phí Lập nhướng mày với hắn, Hàn Đông ngay lập tức ỉu xìu, nhanh chóng sửa miệng: "Được rồi, anh Phí, hôm nay anh mời khách anh to nhất." Hắn lầu bầu một câu, "Hôm nay tao không thèm so đo với mày!"
"Mày dám nói nhỏ để tao không nghe thấy?" Phí Lập chậc chậc một tiếng, quay đầu thấy Tăng Lý vẫn chưa tỉnh bèn cúi người vỗ nhè nhẹ lên vai cậu, nhỏ giọng gọi: "Tăng Lý? Tăng Lý? Thỏ nhỏ? Bé cưng? Dậy thôi nào, chúng ta đi ăn cơm."
Buổi trưa vì bị Phí Lập làm phiền nên Tăng Lý không ngủ trưa được, tự học tối thật sự cậu không thể trụ được, làm xong bài tập thì ngủ mất. Lúc mở hai mắt ra, hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vẫn còn mơ hồ, một lúc lâu sau mới nhìn rõ đó là Phí Lập.
wtp Mật Kết
"Phí... Phí Lập?" Tăng Lý lấy lại tinh thần chợt nhớ ra, cậu xoa xoa cổ, nhỏ giọng nói, "Ờm... hơi đói rồi."
"Dù sao bữa tối có ăn được mấy đâu." Phí Lập vừa nói vừa xách cặp giúp cậu, một cơn gió lạnh từ khe hở của cửa sổ thổi vào, Phí Lập rét run, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, vội lấy cái áo khoác đang vắt trên ghế khoác lên người Tăng Lý.
"Mặc vào," Phí Lập không nhịn được xoa đầu cậu, "Bên ngoài lạnh, cậu vừa mới tỉnh ngủ, chút nữa ra ngoài lạnh lại ốm mất."
Tăng Lý cũng chưa kịp phản ứng lại, Phí Lập nói gì thì là cái đó, cậu cúi đầu cực kỳ ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, mùi hương của Phí Lập nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể cậu, khiến cậu cảm thấy vừa an toàn lại vừa thoải mái.
"Ừm..." Tăng Lý ngẩng đầu hỏi, dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, "Ra ngoài... ăn cơm, sao?"
Phí Lập nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì trong lòng mềm nhũn, giống hệt như một cái kẹo đường, hắn đưa tay ra dùng bụng ngón tay xoa xoa tai mềm mại của Tăng Lý, cực kỳ kiên nhẫn trả lời: "Ừm, cậu từ từ thôi, ngồi dậy cho thoải mái đã rồi bọn mình đi, tránh bị ốm."
Tăng Lý nói được, vẫn còn ngây ngốc ở đó, chưa hết cơn buồn ngủ.
Hàn Đông: "Đm."
Hàn Đông đứng bên cạnh trợn mắt –
Cái này hình như không đúng lắm...
wtp Mật Kết
Đầu tiên không nói đến Phí Lập chẳng bao giờ kiên nhẫn như vậy với bọn họ, mà sự đối đãi khác biệt vừa nãy chứng tỏ là có vấn đề! Rõ ràng là ngủ như nhau, sao Phí Lập lại đá hắn rõ ác, đến lúc gọi Tăng Lý lại dịu dàng như thế??
Với lại không khí giữa hai người họ... cứ là lạ. Chẳng lẽ là?
Chẳng lẽ hai người kia đã chơi thân với nhau, sau lưng hắn từ lúc nào?
Hàn Đông trợn mắt nhìn Phí Lập đang chịu thương chịu khó xách cặp, nhìn Tăng Lý đứng dậy, trong lòng nghĩ thầm tao... tao và Phí Lập nhà mày đã làm anh em bao nhiêu năm, từ trước đến giờ làm gì có loại đãi ngộ này!
Khác biệt giữa người với người sao có thể lớn như vậy??
Tức quá tức quá đi mất.
wtp Mật Kết
Bàn trước của Phí Lập là một bạn nữ, nhìn thấy Tăng Lý mặc áo của Phí Lập lại còn được hắn che chở thì cắn bút yên lặng quan sát tương tác giữa hai người, một tay che đi nửa dưới bức tranh, nửa phía trên có thể loáng thoáng nhìn thấy là cơ thể trần trụi của hai thiếu niên, một người nằm, một người... quỳ?
"Cậu, cậu ấy bị ốm à?" Trương Hiểu Văn ngồi đằng trước Tăng Lý, chú ý đến tình hình của Tăng Lý không đúng lắm, bố mẹ cô đều là bác sĩ, nên hay để ý. Cô cúi đầu tìm trong cặp sách của mình, sau đó móc ra một viên thuốc, "Tôi có mang theo thuốc cảm này, bị ốm thì uống sớm sẽ tốt hơn đấy, cái khác tôi cũng có, cậu không sao chứ?"
Phí Lập nghe thấy thế thì quay đầu nhìn cô một cái, không hề có ấn tượng với gương mặt của Trương Hiểu Văn, vẻ mặt hắn chẳng thay đổi chút nào, giọng nói cũng lạnh lùng: "Để tôi hỏi xem."
Hắn vừa nói vừa đưa tay sờ vào trán Tăng Lý, lòng bàn tay cực kỳ nóng, hơi nóng trực tiếp làm bỏng trái tim Phí Lập, khiến hắn hết hồn.
"Cậu thấy thế nào? Khó chịu lắm à?" Phí Lập dán sát vào tai Tăng Lý hỏi.
"Hơi... hơi hơi." Tăng Lý gật gật đầu, không thoải mái lắm.
wtp Mật Kết
Gần đây phải thi Tăng Lý cắm đầu vào học hành, trừ thi và hôm được thả lòng một ít ra thì những thời gian khác tinh thần cậu đều căng thẳng. Thời tiết hôm nay lại lạnh như vậy, buổi trưa hắn lại còn đùa nghịch với Tăng Lý cả buổi, chẳng trách bị ốm.
Thảo nào buổi chiều cậu cứ ngây ngẩn, tối còn buồn ngủ.
"Phiền cậu cho tôi một viên, cảm ơn." Phí Lập ngẩng đầu, Trương Hiểu Văn hoàn hồn, "Ờ ờ" hai tiếng, bèn đưa thuốc cho Phí Lập, nói: "Đây là Cảm Khang, nếu không nghiêm trọng lắm thì có thể dùng... nhưng tốt nhất vẫn đi khám xem."
"Cảm ơn." Phí Lập gật đầu với cô, lấy viên thuốc ra rồi mở nắp bình nước nóng của mình, đưa cho Tăng Lý nói: "Có cần anh đút cho không?"
Tăng Lý lắc lắc đầu, ngoan ngoãn đưa tay ra nhận lấy rồi nuốt thuốc và nước xuống, Phí Lập như nghĩ đến gì đó, hắn quay đầu nói với Hàn Đông: "Mày bảo bọn nó đợi đã, tao đưa cậu ấy về nhà trước rồi mới đến."
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông nhìn thấy một Phí Lập nghiêm túc dịu dàng, hơi giật mình: "Ờ ờ, được."
Lúc đầu Tăng Lý chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ là ngủ một giấc sẽ đỡ, không nghĩ đến tỉnh dậy một cái lại càng nghiêm trọng hơn, nhưng cậu đã đồng ý với Phí Lập, phải đi ăn cơm cùng nhau.
"Xin lỗi...." Tăng Lý cúi đầu, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay đang đặt trên trán mình của Phí Lập.
"Chuyện nhỏ, chút nữa tiện đường mua luôn cơm cho cậu, bây giờ đi phòng y tế trước." Phí Lập không nói hai lời, gật đầu với Trương Hiểu Văn tỏ ý cảm ơn, nhìn Hàn Đông một cái sau đó kéo Tăng Lý ra ngoài, "Còn ngẩn ra đấy làm gì, Hàn Đông, mày đi trước nói với bọn nó đi, tao đến muộn bọn mày cứ ăn trước, lúc tao đến tao thanh toán."
wtp Mật Kết
Hàn Đông hoàn hồn, cười hi hi nói: "Vậy được, mày đi đi, nhưng đến nhanh đấy, mày không đến chẳng còn gì thú vị."
Phí Lập xua xua tay, đưa Tăng Lý đến phòng y tế, nửa đường hắn gãi gãi gáy, cúi đầu hỏi cậu: "Có phải lúc trưa cậu bị nhiễm lạnh không? Lúc tôi vén áo cậu lên ấy."
"Hả." Tăng Lý ngẩng đầu nhìn hắn, "...Không biết nữa."
Trong lòng Phí Lập như có một bản nhạc.
Buổi trưa hắn cơm xong chẳng có việc gì làm, cực kỳ rảnh rỗi, nên hắn mới nghĩ đến trêu trọc Tăng Lý, bắt Tăng Lý chơi đùa cùng hắn, bắt nạt cậu.
"Lần sau không làm thế nữa," Phí Lập xoa đầu cậu, "Khó chịu không?"
Tăng Lý lắc lắc đầu: "Vẫn ổn, chỉ là hơi... hơi hơi khó chịu thôi."
Phí Lập ảo não, nói: "Chút nữa về nhà tôi mua cơm tối cho cậu, đến lúc tôi về tôi mua đồ ăn khuya cho, nếu cậu không thoải mái thì nhớ gọi điện thoại cho tôi, biết không?"
Tăng Lý gật đầu.
wtp Mật Kết
Hàn Đông đứng dựa vào tường ở cửa sau nhìn hai người, thu lại nụ cười, khoanh tay, nhíu mày.
Trước kia hắn không chú ý đến cũng không cảm nhận được, bây giờ chỉ cần nghĩ theo hướng kia, thì sẽ cảm thấy....
Phí Lập, là lạ.
Quá không bình thường.
Chuyện này, tối nay cậu ta phải thảo luận với Phí Lập thật nghiêm túc.
- -----------------------------------------------------------------
Tác giả: Phí gia vẫn chưa thức tỉnh, hắn cứ nghĩ bản thân chỉ coi người ta là em trai để chăm sóc.
21/11/2022