Chương 16: Sự Dịu Dàng Của Anh Ấy
Cả khuôn mặt Dương Gia Lập bị đánh lệch sang một bên. Trên mặt truyền đến cơn đau dữ dội, khuôn mặt nóng rang, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, đương nhiên là bị đánh đến ù tai rồi. Mọi người xung quanh ban nãy còn ồn ào xem náo nhiệt, sau khi nhìn thấy Nhiếp Duẫn tự mình động thủ ra tay dạy dỗ người khác thì lập tức trở nên im lặng, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm không một ai dám lên tiếng. Nhiếp Duẫn là lưu lượng lớn, bạo hồng đến muốn phát tím luôn, phía sau lại có thế lực nâng đỡ, trong tay có bài lớn vì thế đương nhiên cậu ta dám ra tay. Mọi người nhìn dáng vẻ Dương Gia Lập bị đánh thì thầm thở dài, chọc phải Nhiếp Duẫn, nhóc con này sợ rằng không sống nổi nữa. Nhiếp Duẫn dùng ánh mắt bình tĩnh cùng cao ngạo của mình liếc nhìn Dương Gia Lập. Giáng cái tát này xuống, sắc mặt của hắn không có một chút thay đổi, giống như đối với hắn mà nói mấy cái chuyện dạy dỗ người mới không biết tôn trọng tiền bối như thế này là chuyện hết sức bình thường, là một chuyện đương nhiên. Dương Gia Lập giảm tốc độ xuống, từ từ ngẩng đầu lên. Ánh mắt của cậu đột nhiên sắc bén như sói con: “Anh ra tay đánh người.” “Đây không phải là đánh ngươi, đây là đang dạy dỗ cậu”, Nhiếp Duẫn nhàn nhạt mà nói: “Dạy cậu nguyên tắc khi vào giới.” Dương Gia Lập đưa tay lau lau khoé miệng, lửa giận trong lòng ngày càng sôi trào. Hắn nhìn ánh mắt tự cao tự đại cùng thái độ hờ hững của Nhiếp Duẫn, nắm tay liền nắm chặt lại, không nhịn nổi nữa, miệng chửi thề một câu, cậu nhấc tay lên muốn dùng nắm đấm để đánh lại. Khung cảnh bỗng nhiên trở nên hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn, có người vọt tới hung hăng tách Dương Gia Lập cùng người đại diện ra. Sau khi Dương Gia Lập đứng vững mới nhìn thấy người nọ, là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi béo, trên cổ đeo thẻ công tác bên trên ghi chữ Đạo diễn điều hành. Sắc mặt người đạo diễn điều hành này nghiêm nghị, mở miệng quát: “Xảy ra chuyện gì?” Lý Đại vẫn còn bình tĩnh, nhân lúc trước khi người đại diện kia thêm mắm mắm dặm muối vào thì đã nhanh chóng trả lời trước. Hắn đem sự tình từ đầu tới cuối kể lại một lần, đương nhiên đặc biệt nhấn mạnh chuyện Nhiếp Duẫn vô lý ra tay đánh người. Đạo diễn điều hành nghe xong thì nheo nheo mắt, không nói gì. Nhiếp Duẫn vẫn luôn khoanh tay trước ngực nhìn đạo diễn điều hành, khẽ cười một tiếng” Đạo diễn Trịnh, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?” Đạo diễn Trịnh nhìn về phía Nhiếp Duẫn, khuôn mặt nãy giờ đang nghiêm nghị nháy mắt liền cười như nở hoa, nồng nhiệt nói: “Nhiếp lão đệ, đã lâu không gặp rồi nha. Hôm nay sao cậu lại đến đây, thật sự là tốt quá rồi, hoan nghênh cậu, hoan nghênh.” Nhiếp Duẫn cong cong khoé môi, cả người đều lộ ra khí chất thanh cao, trong mắt không mang theo một chút cảm tình gì, liếc nhìn Dương Gia Lập một cái rồi nói: “Hôm nay đến đây đáng lẽ là rất vui vẻ, nhưng thật đáng tiếc lại gặp ba cái thứ đồ vật không có mắt làm mất hết hứng thú, không muốn diễn tập nữa.” Đạo diễn Trịnh trở nên nóng vội: “Ai da, không ổn đâu mà. Nhiếp lão đệ, cậu đừng làm khó tôi chứ, không có cậu ở đây thì đội hình đêm nay sẽ tổn thất lớn đó. Cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho người xử lí ổn thỏa. Cậu cứ yên tâm thoải mái trang điểm để diễn tập đi nha, cho tôi mặt mũi một chút được không?” Lúc này Nhiếp Duẫn mới khẽ gật đầu, ngáp một cái: “Được thôi, tôi cho đạo diễn mặt mũi. Tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi một lát trước, ba cái người mới này, ngài cứ tự xem rồi làm đi.” Hắn ta mang theo người đại diện đi thẳng vào phòng nghỉ. Trước khi người đại diện đóng cửa, cô ta nhìn Dương Gia Lập, hận sắt không thành thép mà lắc đầu, khẽ mắng: “Thứ đồ vật không biết điều.” Sau khi cánh cửa đóng lại, Trịnh đạo diễn hung hăng chỉ vào Dương Gia Lập: “Ba người các cậu cầm lấy đồ đạc theo tôi đến đây.” ....[comchientrungne.wordpress.com] Khi đi đến một lối đi nhỏ hẹp, đạo diễn Trịnh liền xoay người đá ngã cái rương nhỏ mà Lý Nhị dùng để đựng dụng cụ. Hắn khoanh tay trước ngực, cả người đều mang theo hàm ý châm chọc, cười lạnh nói: “Không phải chứ, ba người các cậu lấy đâu ra tự tin mà dám chọc tới Nhiếp Duẫn vậy hả, không muốn lăn lộn trong giới này nữa sao?” Dương Gia Lập vừa định mở miệng, Trịnh đạo diễn đã chỉ vào cậu mắng: “Đặc biệt là cậu, còn dám động thủ nữa, không tự xem lại xem bản thân mình là cái gì. Cậu có cái thân phận gì, còn Nhiếp Duẫn là thân phận gì, hắn chỉ cần bị thương một chút là cả truyền thông đều chú ý tới, ngàn vạn fans vì hắn mà đau lòng, phía sau hắn ta còn có người chống lưng. Còn của cậu đâu, cậu có người trút giận cho sao, cậu có tư cách sao?” Dương Gia Lập xoay đầu, ha một tiếng cười lạnh. Đạo diễn Trịnh đẩy mắt kính, nói: “Đừng nói là đánh cậu một bạt tay, hắn muốn cả tro cốt của mẹ cậu cũng được, cậu…” Vừa nghe đến mấy “từ tro cốt mẹ cậu”, sắc mặt Dương Gia Lập đột nhiên thay đổi. Cậu duỗi tay nắm lấy cổ áo đạo diễn Trịnh: “Ông nói cái gì?” Đạo diễn Trịnh cau mày: “Làm sao, cậu muốn ra tay hả?” “Ông lặp lại lần nữa” Dương Gia Lập ấn mạnh ông ta vào tường, ánh mắt hung dữ như muốn giết người: “Hắn muốn cái gì của mẹ tôi?” Đạo diễn Trịnh thấy Dương Gia Lập đột nhiên bùng nổ tức giận thì có hơi hoảng sợ. Mạnh mẽ tránh thoát sự áp chế của Dương Gia Lập, sắc mặt ông ta cũng không thay đổi, chỉ đứng cách xa Dương Gia Lập một chút: “Được rồi, tôi không nói chuyện này với cậu.” Ông ta đem cổ áo chỉnh lại vị trí cũ, vẫn còn muốn giữ lại một chút mặt mũi, mở miệng giáo huấn tiếp: “Nói tóm lại các cậu cẩn thận một chút cho tôi, đừng có chọc vào người không nên đụng vào. Từ hôm nay trở đi, các cậu không được phép sử dụng bất cứ phòng nghỉ nào hết, cũng không được phép sử dụng phòng trang điểm. Lượt diễn tập dời lại cuối cùng, lăn đến chổ cánh gà mà chuẩn bị. Nhớ kĩ chuyện này cho tôi.” Nói xong, ông ta nhanh chóng nhấc chân rời đi. Dương Gia Lập nhìn chằm chằm bóng dáng ông ta, ánh mắt trở nên cực kì âm u. Lý Nhị kéo tay Dương Gia Lập ngồi xuống bên lối đi tối đen, Lý Đại yên lặng dọn dẹp mấy đạo cụ bị đạp đầy dưới đất của bọn họ. Lý Nhị vuốt vuốt lưng Dương Gia Lập, nhỏ giọng nói: “Dương ca, thật sự xin lỗi, là do em kích động” “Không liên quan đến cậu,” Dương Gia Lập đưa hai tay đặt lên đầu gối, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. “Dương ca, anh đừng có tức giận”, Lý Nhị nói “Bọn họ kinh người quá đáng, sẽ luôn….” Dương Gia Lập không đợi hắn nói xong, đột nhiên đứng lên: “Tôi vào phòng vệ sinh.” Cậu cuối đầu băng qua lối đi, đi vào phòng vệ sinh gần nhất. Cậu đứng trước bức tường sứ của phòng vệ sinh, yên lặng không phát ra tiếng động. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên giống như con thú nhỏ bị chọc giận không có chổ phát tiết, bên trong cổ họng gầm lên một tiếng, nắm tay liên tiếp nện mấy lần vào bức tường trắng. Sau khi thô bạo phát tiết xong, cậu đi đến bồn rửa tay. Nhìn bản thân trong gương, hốc mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trên nắm tay đầm đìa máu tươi. Cậu dùng tay áo xoa xoa đôi mắt, bàn tay duỗi đến chổ vòi nước cảm ứng, cậu muốn rửa sạch máu ở trên tay. Rửa tay xong, lau khô. Một người đàn ông đột nhiên mở miệng, giọng nói vừa dễ nghe lại ôn nhu: “Tổn thương chính mình không phải là biện pháp phát tiết tốt nhất.” Lồng ngực Dương Gia Lập run lên, ngẩng đầu nhìn. Người đàn ông bên cạnh, áo sơ mi trắng phối với cà vạt xanh đen. Trên mũi có một bộ kính mạ vàng, khuôn mặt anh tuấn, khí chất nho nhã, khiến người khác vừa nhìn liền sinh ra hảo cảm. Người đàn ông này cười cười: “Dù có ra sao, vì người khác mà tổn thương chính mình đều là không đáng.” Dương Gia Lập nhìn đôi mắt sáng ngời của anh ta, cũng không nói chuyện chỉ cúi đầu dùng nước rửa trôi vết máu. Người đàn ông kia thở dài, rời đi. Ở bồn rửa tay, Dương Gia Lập trầm mặc rất lâu, chờ đến khi tâm tình cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại một chút, cảm xúc không còn mất không chế như trước nữa cậu mới xoay người rời khỏi phòng vệ sinh. Khi vừa đi đến khúc ngoặt, cậu liền đụng phải người đàn ông ban nãy nói chuyện với mình. Người đàn ông kia nhìn thấy cậu, vẫy vẫy tay, ấm áp cười nói: “Nào, qua đây.” . ngôn tình tổng tàiDương Gia Lập có chút phòng bị đi đến trước mặt hắn. Người nọ cũng không nói chuyện, hắn lấy ra mấy miếng băng cá nhân, nắm lấy tay Dương Gia Lập. Động tác cực kì nhẹ nhàng và chậm rãi, từ tốn dán lên miệng mấy vết thương đang còn rướm máu trên tay cậu. Dương Gia Lập nhìn mấy miếng băng cá nhân kia, hốc mắt nóng lên, cúi đầu nhẹ nói: “Cảm ơn.” “Không cần khách khí,” Người nọ thấp giọng nói: “Một chút việc nhỏ thôi mà.” Dương Gia Lập miễn cưỡng nở nụ cười, cậu hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương nước hoa nhẹ nhàng toả ra trên người đàn ông này. Người nọ dán xong băng cá nhân thì đem phần rác còn lại ném vào thùng rác. Hắn nhẹ nhàng thở dài nói: “Người cậu ghét vĩnh viễn sẽ không vì cậu bị thương mà hối hận, sẽ không vì cậu bị thương mà cảm thấy đau lòng, vĩnh viễn chỉ có cậu tự yêu thương bản thân mình mà thôi. Cho nên, cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt.” Yết hầu của Dương Gia Lập có chút giật giật, cậu dùng sức gật đầu. Người đàn ông nọ liền cười cười, lấy ra kẹp danh thiếp của mình, rút ra một tờ đưa cho Dương Gia Lập: “Danh thiếp của tôi, có chuyện gì thì tới tìm tôi, hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại cậu.” Dương Gia Lập đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp. Đợi người nọ đi rồi cậu mới ngẩng đầu, nhín bóng dáng rời đi của anh ta, cậu đưa danh thiếp lên trước mắt, cố gắng nhìn kỹ. Chủ tịch điều hành công ty đầu tư giải trí Vinh Hải. Triệu Hướng Hải