Chương 13: Từ Niệm Bắc luôn là người dễ bị ức hiếp
Editor: Nơ
Chu Tự Tề nhìn Tề Bạch Nhu bên cạnh: "Cô muốn uống gì?"
Tề Bạch Nhu: "Cappuccino."
Chu Tự Tề nói với nhân viên bán hàng: "Cho hai ly cappuccino."
Từ Niệm Bắc thấy anh không hỏi mình muốn uống gì mà đã tự ý chọn trước, có chút bực bội: "Tôi vẫn chưa nói mình muốn uống cappuccino, còn nữa, anh có thể bỏ móng heo của mình xuống được chưa?"
Chu Tự Tề nói với Tề Bạch Nhu: "Cô chờ ở đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
Nói xong, cũng không đợi Từ Niệm Bắc phản ứng lại, trực tiếp kéo đi.
Đối diện là một cửa hàng thời trang nữ, Chu Tự Tề cầm lấy một chiếc váy dài màu trắng, hỏi: "Phòng thử đồ ở đâu?"
"Thưa anh, bên này." Nhân viên cửa hàng lập tức chỉ hướng.
Chu Tự Tề kéo Từ Niệm Bắc đi vào, trở tay ấn người lên thành cửa, đôi mắt xinh đẹp của Từ Niệm Bắc mở to, đối diện với cô là một tấm gương đứng, hoàn toàn có thể nhìn rõ mọi cử động của người đàn ông.
Trái tim của Từ Niệm Bắc đập liên hồi.
Đôi mắt dài của Chu Tự Tề hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lùng mang theo cảm giác áp chế đến khó thở.
Loại áp chế này không khỏi khiến cho cô gái sợ hãi mà rụt vai lại, mắt tròn mắt dẹt nhìn anh: "Buông tôi ra!"
"Mặc ít như vậy, em không lạnh sao?"
Áo crop top voan trắng hở rốn, bên dưới là chiếc váy jean rách siêu ngắn, cộng thêm một đôi giày màu trắng.
Thật sự là mặc rất ít!
"Bên ngoài nắng to như vậy, lạnh cái quái gì!"
Ánh mắt của người đàn ông tối lại, bàn tay to lớn có chút không thành thật.
Từ Niệm Bắc bắt đầu chửi người: "Đồ lưu manh, thả tôi ra!"
"Chu Tự Tề, anh ức hiếp tôi..."
Ở trong mắt Chu Tự Tề, Từ Niệm Bắc luôn là người dễ bị ức hiếp.
Trước đây là vì bận công việc, không có thời gian chọc ghẹo hay bắt nạt cô, cũng cảm thấy vợ nhà mình phải được chiều chuộng hết mực, không thể bắt nạt.
Bây giờ xem ra là do cô thiếu dạy dỗ, thiếu bắt nạt!
Nếu không, tại sao cô lại không nghe lời, còn muốn ly hôn với anh?
Chu Tự Tề hôn cô thật sâu.
Mãi đến khi người con gái trong lòng không thở nổi, anh mới từ từ buông ra. Anh liếm đôi môi ẩm ướt, đôi mắt nghiêm nghị sau cặp kính khẽ híp lại, "Sau này còn mặc như vậy đi ra ngoài, nếu bị anh bắt gặp thì đây chính là hậu quả."
Từ Niệm Bắc ho khan một tiếng, đỏ mặt nói: "Anh đúng là có bệnh!"
"Ở trước mặt anh thì không được nói bậy." Chu Tự Tề lại hôn cô.
Tay chân của Từ Niệm Bắc đều bị người đàn ông đè chặt, không còn chỗ phản kháng, chỉ có thể trừng to đôi mắt, dùng lửa giận thiêu đốt anh!
Chu Tự Tề ngược lại cảm thấy thích thú trước bộ dạng như cọp cái của Từ Niệm Bắc, tiếng cười trầm ấm bật ra từ cổ họng, mang theo một sự hấp dẫn khó tả.
Từ Niệm Bắc chỉ nghe ra sự châm chọc.
Người đàn ông nhịn cười, tiếp tục đè cô xuống: "Tại sao không gọi cho em được?"
"..." Vào danh sách đen thì gọi bằng niềm tin à!
"Hửm? Sao không nói lời nào?"
Từ Niệm Bắc quay mặt sang một bên, không thèm để ý đến anh!
Chu Tự Tề không hề khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa xinh xắn lại thanh tú của cô, chậm rãi nói: "Câm rồi sao?"
Anh lại dùng môi mỏng cọ xác lên đôi môi đỏ mọng của cô, thậm chí còn nhuộm hồng đôi môi của mình.
Từ Niệm Bắc ngượng ngùng nhắm mắt lại, quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
"Chu Tự Tề, anh đừng quá phận, hiện tại tôi và anh đã không còn liên quan gì nữa!"
Không còn liên quan?
Chỉ có cô gái không tim không phổi này mới có thể nói ra điều này.
Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, nhiệt độ cũng bắt đầu lạnh dần. Từ Niệm Bắc đã không còn sợ Chu Tự Tề như trước nữa, sau một năm kết hôn, hầu như cô đều nhìn thấy Chu Tự Tề trong bộ dạng này.
Lạnh lùng uy nghiêm, vẻ ngoài lạnh nhạt như không có trái tim.
Cô tức giận thì thào: "Buông tôi ra."
Chu Tự Tề lùi về sau hai bước, cho cô không gian để xoa dịu cảm xúc, đôi tay thon dài cầm lấy chiếc túi xách nhỏ của cô, sau đó lấy điện thoại ra.
Chu Tự Tề nhìn Tề Bạch Nhu bên cạnh: "Cô muốn uống gì?"
Tề Bạch Nhu: "Cappuccino."
Chu Tự Tề nói với nhân viên bán hàng: "Cho hai ly cappuccino."
Từ Niệm Bắc thấy anh không hỏi mình muốn uống gì mà đã tự ý chọn trước, có chút bực bội: "Tôi vẫn chưa nói mình muốn uống cappuccino, còn nữa, anh có thể bỏ móng heo của mình xuống được chưa?"
Chu Tự Tề nói với Tề Bạch Nhu: "Cô chờ ở đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
Nói xong, cũng không đợi Từ Niệm Bắc phản ứng lại, trực tiếp kéo đi.
Đối diện là một cửa hàng thời trang nữ, Chu Tự Tề cầm lấy một chiếc váy dài màu trắng, hỏi: "Phòng thử đồ ở đâu?"
"Thưa anh, bên này." Nhân viên cửa hàng lập tức chỉ hướng.
Chu Tự Tề kéo Từ Niệm Bắc đi vào, trở tay ấn người lên thành cửa, đôi mắt xinh đẹp của Từ Niệm Bắc mở to, đối diện với cô là một tấm gương đứng, hoàn toàn có thể nhìn rõ mọi cử động của người đàn ông.
Trái tim của Từ Niệm Bắc đập liên hồi.
Đôi mắt dài của Chu Tự Tề hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lùng mang theo cảm giác áp chế đến khó thở.
Loại áp chế này không khỏi khiến cho cô gái sợ hãi mà rụt vai lại, mắt tròn mắt dẹt nhìn anh: "Buông tôi ra!"
"Mặc ít như vậy, em không lạnh sao?"
Áo crop top voan trắng hở rốn, bên dưới là chiếc váy jean rách siêu ngắn, cộng thêm một đôi giày màu trắng.
Thật sự là mặc rất ít!
"Bên ngoài nắng to như vậy, lạnh cái quái gì!"
Ánh mắt của người đàn ông tối lại, bàn tay to lớn có chút không thành thật.
Từ Niệm Bắc bắt đầu chửi người: "Đồ lưu manh, thả tôi ra!"
"Chu Tự Tề, anh ức hiếp tôi..."
Ở trong mắt Chu Tự Tề, Từ Niệm Bắc luôn là người dễ bị ức hiếp.
Trước đây là vì bận công việc, không có thời gian chọc ghẹo hay bắt nạt cô, cũng cảm thấy vợ nhà mình phải được chiều chuộng hết mực, không thể bắt nạt.
Bây giờ xem ra là do cô thiếu dạy dỗ, thiếu bắt nạt!
Nếu không, tại sao cô lại không nghe lời, còn muốn ly hôn với anh?
Chu Tự Tề hôn cô thật sâu.
Mãi đến khi người con gái trong lòng không thở nổi, anh mới từ từ buông ra. Anh liếm đôi môi ẩm ướt, đôi mắt nghiêm nghị sau cặp kính khẽ híp lại, "Sau này còn mặc như vậy đi ra ngoài, nếu bị anh bắt gặp thì đây chính là hậu quả."
Từ Niệm Bắc ho khan một tiếng, đỏ mặt nói: "Anh đúng là có bệnh!"
"Ở trước mặt anh thì không được nói bậy." Chu Tự Tề lại hôn cô.
Tay chân của Từ Niệm Bắc đều bị người đàn ông đè chặt, không còn chỗ phản kháng, chỉ có thể trừng to đôi mắt, dùng lửa giận thiêu đốt anh!
Chu Tự Tề ngược lại cảm thấy thích thú trước bộ dạng như cọp cái của Từ Niệm Bắc, tiếng cười trầm ấm bật ra từ cổ họng, mang theo một sự hấp dẫn khó tả.
Từ Niệm Bắc chỉ nghe ra sự châm chọc.
Người đàn ông nhịn cười, tiếp tục đè cô xuống: "Tại sao không gọi cho em được?"
"..." Vào danh sách đen thì gọi bằng niềm tin à!
"Hửm? Sao không nói lời nào?"
Từ Niệm Bắc quay mặt sang một bên, không thèm để ý đến anh!
Chu Tự Tề không hề khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa xinh xắn lại thanh tú của cô, chậm rãi nói: "Câm rồi sao?"
Anh lại dùng môi mỏng cọ xác lên đôi môi đỏ mọng của cô, thậm chí còn nhuộm hồng đôi môi của mình.
Từ Niệm Bắc ngượng ngùng nhắm mắt lại, quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
"Chu Tự Tề, anh đừng quá phận, hiện tại tôi và anh đã không còn liên quan gì nữa!"
Không còn liên quan?
Chỉ có cô gái không tim không phổi này mới có thể nói ra điều này.
Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, nhiệt độ cũng bắt đầu lạnh dần. Từ Niệm Bắc đã không còn sợ Chu Tự Tề như trước nữa, sau một năm kết hôn, hầu như cô đều nhìn thấy Chu Tự Tề trong bộ dạng này.
Lạnh lùng uy nghiêm, vẻ ngoài lạnh nhạt như không có trái tim.
Cô tức giận thì thào: "Buông tôi ra."
Chu Tự Tề lùi về sau hai bước, cho cô không gian để xoa dịu cảm xúc, đôi tay thon dài cầm lấy chiếc túi xách nhỏ của cô, sau đó lấy điện thoại ra.