Chương : 8
Đầu hơi hơi nâng lên, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm nụ cười thoáng qua của nàng.
Gặp hắn sao?
Nàng là người đầu tiên nói gặp hắn thật tốt.
Nhưng mà… Chỉ sợ một ngày nào đó nàng sẽ hối hận, hối hận đã gặp hắn, càng hối hận đã mang hắn theo bên mình.[ Nấm 's Blog ]
Ngón tay chậm rãi di chuyển đến cái cổ nhỏ của nàng, móng tay vốn trơn nhẵn của Phân Huyễn phút chốc trở nên dài ra, bén nhọn.
Chỉ cần… Chỉ cần khẽ vạch một đường vậy thì lập tức nàng sẽ chết.
Có điều… Như vậy đã xong thì hơi chán.
Bĩu môi một cái, hắn nhẹ nhàng hạ mắt xuống, móng tay nháy mắt lại khôi phục như cũ.
” Ngươi không giết ta?” Tiếng nói của nàng lại như có như không bay tới.
” Tối thiểu hiện tại không muốn giết ngươi.” Hắn bĩu môi, trượt từ trên người nàng xuống, ngủ bên cạnh nàng, ” Ta không thích thân thể của mình bị máu tươi nhân loại làm bẩn.”
” Hử… Thật không?” Nàng lẩm bẩm một tiếng, ” Đúng là sủng vật không đáng yêu chút nào.”
Một sủng vật cá tính không thể yêu quí chỉ thuộc về nàng.
________________
” Aaaaaaaaaaaaaaaa!” Một tiếng thét chói tai cắt ngang buổi sáng yên tĩnh.
” A… Có chuyện gì thế?” Người nằm trên giường xoa xoa đôi mắt lim dim, nửa ngồi dậy nhìn về nơi phát ra tiếng thét chói tai vừa rồi, ” Tiểu Mai à, thật ra ngươi chỉ cần kêu nhẹ nhàng thì ta sẽ dậy mà.” Dịch Thủy Phong vừa ngáp vừa nói.
” Tiểu… Tiểu thư…” Toàn thân của Tiểu Mai vẫn run, sau đó chậu nước đang bê trên tay cũng rớt xuống đất phát ra tiếng vỡ loảng xoảng.
” Tiểu Mai, ngươi không có chuyện gì chứ?” Cuối cùng tinh thần của Dịch Thủy Phong cũng tỉnh táo hơn một chút, nhíu mày hỏi.
” Vì sao… Vì sao… Con hồ yêu này…này lại nằm chung giường với tiểu thư?” Ngón tay chỉ lên trên giường, hai mắt của Tiểu Mai rưng rưng. Trời ạ… Không giống như nàng tưởng tượng chứ? Tiểu thư nhà nàng vẫn là hàng hoa khuê nữ chưa xuất giá nếu thật sự bị con yêu quái này cường bạo, vậy nàng làm sao dám đi gặp mặt phu nhân quá cố đây?
” Hồ yêu?” Dịch Thủy Phong chướp mắt mấy cái, cuối cùng cũng rõ nguyên nhân thất thường của mỹ tì, ” Ngươi nói Phân Huyễn hả? Hôm qua ta để hắn ngủ với ta.” Nghiêng đầu, nàng nhìn tiểu nhân nhi đã mở mắt ra nói.
” Ai?” Tiểu Mai sửng sốt. Vậy… là Tiểu thư đã cường bạo hồ yêu? ” Tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không biết hắn là yêu sao?” Nàng cảm thấy giờ phút này bản thân như đang dạy dỗ cho Tiểu thư một vấn đề hiển nhiên vậy.
” Biết rõ chứ.” Gẩy gẩy mái tóc có chút hỗn độn, Dịch Thủy Phong gật đầu nói, ” Có điều Phân Huyễn cũng là sủng vật của ta, ôm sủng vật ngủ có gì không đúng?” Nàng nói như việc lý đương nhiên phải như vậy.
Đương nhiên là —— rất rất rất không đúng! ” Hắn… Hắn là nam nhân!”
” Chỉ có thể xem như nam hài thôi.” Dịch Thủy Phong lại nhìn Phân Huyễn nói. Chỉ là biểu tình của đối phương hiện giờ càng lúc càng không bình tĩnh, như sắp không chịu nổi cuộc đối thoại của hai chủ tớ các nàng.
Tiểu Mai liếm liếm môi, ” Xem như nam hài thì cũng là nam, nam nữ bảy tuổi đã bất đồng, chẳng lẽ Tiểu thư không biết sao?” Khó có được cơ hội đối mặt với hồ yêu vậy mà nàng chỉ có thể dùng phương thức rống to để nói chuyện.
“A! Hình như có câu nói như vậy.” Dịch Thủy Phong vỗ tay nhận ra, ” Nhưng mà ngủ thì cũng đã ngủ rồi vậy nhưng có làm sao đâu.”
Cười ngất!
Giờ phút này nước mắt của Tiểu Mai chỉ thiếu điều cuồng vãi thôi! ( cuồng vãi = rơi, tuôn dữ dội, tính ghi ra luôn nhưng thấy từ cuồng vãi nó thể hiện ý mạnh mẽ hơn =)) ) Vì sao chủ tử của nàng lại không xem trọng chuyện nam nữ thế này cơ chứ?
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Mai đến bên giường, nhìn chằm chằm Phân Huyễn, ” Ngươi… Ách, nếu như không được sự cho phép của Tiểu thư nhà ta thì ngươi không được phép làm bất kỳ chuyện vượt rào với nàng!” Tuy nàng rất sợ tên hồ yêu trước mắt này nhưng mà vì sự trong sạch của Tiểu thư, sợ nữa cũng phải nói.
” Vượt rào?” Hắn cười nhạo một tiếng, lờ đờ uể oải liếc mắt nhìn Tiểu Mai, ” Đối với nữ nhân như vậy ta không có hứng thú.”
” Vậy ý của ngươi là…”
” Ta cũng không thích cùng giường với người khác.” Hắn nhẹ nhàng xoay người xuống giường, híp đôi mắt lại xem sắc trời ngoài cửa sổ, ” Hai người cùng một giường, chen chúc quá chật.” Hơn nữa nàng còn thích ôm hắn ngủ.
Gặp hắn sao?
Nàng là người đầu tiên nói gặp hắn thật tốt.
Nhưng mà… Chỉ sợ một ngày nào đó nàng sẽ hối hận, hối hận đã gặp hắn, càng hối hận đã mang hắn theo bên mình.[ Nấm 's Blog ]
Ngón tay chậm rãi di chuyển đến cái cổ nhỏ của nàng, móng tay vốn trơn nhẵn của Phân Huyễn phút chốc trở nên dài ra, bén nhọn.
Chỉ cần… Chỉ cần khẽ vạch một đường vậy thì lập tức nàng sẽ chết.
Có điều… Như vậy đã xong thì hơi chán.
Bĩu môi một cái, hắn nhẹ nhàng hạ mắt xuống, móng tay nháy mắt lại khôi phục như cũ.
” Ngươi không giết ta?” Tiếng nói của nàng lại như có như không bay tới.
” Tối thiểu hiện tại không muốn giết ngươi.” Hắn bĩu môi, trượt từ trên người nàng xuống, ngủ bên cạnh nàng, ” Ta không thích thân thể của mình bị máu tươi nhân loại làm bẩn.”
” Hử… Thật không?” Nàng lẩm bẩm một tiếng, ” Đúng là sủng vật không đáng yêu chút nào.”
Một sủng vật cá tính không thể yêu quí chỉ thuộc về nàng.
________________
” Aaaaaaaaaaaaaaaa!” Một tiếng thét chói tai cắt ngang buổi sáng yên tĩnh.
” A… Có chuyện gì thế?” Người nằm trên giường xoa xoa đôi mắt lim dim, nửa ngồi dậy nhìn về nơi phát ra tiếng thét chói tai vừa rồi, ” Tiểu Mai à, thật ra ngươi chỉ cần kêu nhẹ nhàng thì ta sẽ dậy mà.” Dịch Thủy Phong vừa ngáp vừa nói.
” Tiểu… Tiểu thư…” Toàn thân của Tiểu Mai vẫn run, sau đó chậu nước đang bê trên tay cũng rớt xuống đất phát ra tiếng vỡ loảng xoảng.
” Tiểu Mai, ngươi không có chuyện gì chứ?” Cuối cùng tinh thần của Dịch Thủy Phong cũng tỉnh táo hơn một chút, nhíu mày hỏi.
” Vì sao… Vì sao… Con hồ yêu này…này lại nằm chung giường với tiểu thư?” Ngón tay chỉ lên trên giường, hai mắt của Tiểu Mai rưng rưng. Trời ạ… Không giống như nàng tưởng tượng chứ? Tiểu thư nhà nàng vẫn là hàng hoa khuê nữ chưa xuất giá nếu thật sự bị con yêu quái này cường bạo, vậy nàng làm sao dám đi gặp mặt phu nhân quá cố đây?
” Hồ yêu?” Dịch Thủy Phong chướp mắt mấy cái, cuối cùng cũng rõ nguyên nhân thất thường của mỹ tì, ” Ngươi nói Phân Huyễn hả? Hôm qua ta để hắn ngủ với ta.” Nghiêng đầu, nàng nhìn tiểu nhân nhi đã mở mắt ra nói.
” Ai?” Tiểu Mai sửng sốt. Vậy… là Tiểu thư đã cường bạo hồ yêu? ” Tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không biết hắn là yêu sao?” Nàng cảm thấy giờ phút này bản thân như đang dạy dỗ cho Tiểu thư một vấn đề hiển nhiên vậy.
” Biết rõ chứ.” Gẩy gẩy mái tóc có chút hỗn độn, Dịch Thủy Phong gật đầu nói, ” Có điều Phân Huyễn cũng là sủng vật của ta, ôm sủng vật ngủ có gì không đúng?” Nàng nói như việc lý đương nhiên phải như vậy.
Đương nhiên là —— rất rất rất không đúng! ” Hắn… Hắn là nam nhân!”
” Chỉ có thể xem như nam hài thôi.” Dịch Thủy Phong lại nhìn Phân Huyễn nói. Chỉ là biểu tình của đối phương hiện giờ càng lúc càng không bình tĩnh, như sắp không chịu nổi cuộc đối thoại của hai chủ tớ các nàng.
Tiểu Mai liếm liếm môi, ” Xem như nam hài thì cũng là nam, nam nữ bảy tuổi đã bất đồng, chẳng lẽ Tiểu thư không biết sao?” Khó có được cơ hội đối mặt với hồ yêu vậy mà nàng chỉ có thể dùng phương thức rống to để nói chuyện.
“A! Hình như có câu nói như vậy.” Dịch Thủy Phong vỗ tay nhận ra, ” Nhưng mà ngủ thì cũng đã ngủ rồi vậy nhưng có làm sao đâu.”
Cười ngất!
Giờ phút này nước mắt của Tiểu Mai chỉ thiếu điều cuồng vãi thôi! ( cuồng vãi = rơi, tuôn dữ dội, tính ghi ra luôn nhưng thấy từ cuồng vãi nó thể hiện ý mạnh mẽ hơn =)) ) Vì sao chủ tử của nàng lại không xem trọng chuyện nam nữ thế này cơ chứ?
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Mai đến bên giường, nhìn chằm chằm Phân Huyễn, ” Ngươi… Ách, nếu như không được sự cho phép của Tiểu thư nhà ta thì ngươi không được phép làm bất kỳ chuyện vượt rào với nàng!” Tuy nàng rất sợ tên hồ yêu trước mắt này nhưng mà vì sự trong sạch của Tiểu thư, sợ nữa cũng phải nói.
” Vượt rào?” Hắn cười nhạo một tiếng, lờ đờ uể oải liếc mắt nhìn Tiểu Mai, ” Đối với nữ nhân như vậy ta không có hứng thú.”
” Vậy ý của ngươi là…”
” Ta cũng không thích cùng giường với người khác.” Hắn nhẹ nhàng xoay người xuống giường, híp đôi mắt lại xem sắc trời ngoài cửa sổ, ” Hai người cùng một giường, chen chúc quá chật.” Hơn nữa nàng còn thích ôm hắn ngủ.