Chương : 3
Đối với hai tì nữ tính tình như tỷ muội này Dịch Thủy Phong luôn luôn bế tắc. Thở dài một hơi, nàng giơ tay phải chỉ lên trời phát thệ : ” Ta cam đoan, ta nhất định sẽ rất rất rất yêu quý tánh mạng của ta, sau đó sẽ bình bình an an trở về.” Nếu không làm bộ như thế thì nàng rất có thể sẽ bị nước miếng của Tiểu Mai cùng với nước mắt của Tiểu Lan làm chết đuối.
” Thực sự?” Mâu quang hoài nghi đảo qua người nàng mấy lần.
” Thật, thật!” Sau khi gật đầu liên tục, Dịch Thủy Phong nhanh chóng chạy ra khỏi nha.
” A, tiểu thư!” Tiểu Lan nhớ đến một chuyện chạy đuổi theo ở phía sau hỏi: ” Tiểu thư trưa mai muốn ăn cái gì đây?”
” Bánh táo, như ý quyển, cháo đậu đỏ, nấm đông cô xào rau chân vịt…” Một chuỗi món ăn được liệt kê, tiếng nói càng ngày càng nhỏ theo tiếng bước chân ngày càng xa…
Giữa trưa là lúc yêu ma có yêu lực mạnh nhất trong ngày cho nên nếu muốn trừ yêu nguyên tắc cơ bản nhất là đừng bao giờ đi vào buổi trưa, mà hãy lựa lúc yêu lực của chúng yếu nhất, đó là khi nhật nguyệt giao thế để đánh bại ma vật. ( Nấm : động vật trong thế giới chia làm 3 loại động vật, thực vật và khoáng vật, ở đây chắc ý của tác giả ví yêu ma cũng là một loại )
Ngẩng đầu nhìn mặt trời đã xuống núi, Dịch Thủy Phong đi về phía yêu ma bỏ trốn mà Cao viên ngoại nói —— núi Thiên Nguyệt.
Núi Thiên Nguyệt là một núi nhỏ ở ngoại thành Phương Châu, tuy chỉ là núi nhỏ nhưng cực thích hợp cho yêu ma tu luyện, bởi vậy có nhiều yêu ma ẩn náu ở chỗ này, về tình có thể tha thứ.
Hoang sơn dã ngoại tự nhiên không thoải mái như ở nhà.
Tùy ý lau mồ hôi trên trán, Dịch Thủy Phong vừa ăn lương khô vừa tìm kiếm địa phương mà yêu ma có khả năng chạy trốn.
Nàng đoán không sai thì nếu yêu ma muốn ăn Cao gia tiểu thư phải đợi đến chính ngọ mới ăn vì ăn người vào lúc đó là lúc tăng cường yêu lực nhiều nhất.
Đêm qua ma vật bắt Cao gia tiểu thư, hiện tại chỉ có thể hi vọng trưa nay hắn không đói bụng nên chưa ăn Cao gia tiểu thư. Bằng không sợ rằng nàng chỉ có thể cứu một đống bạch cốt trở về đưa cho Cao viên ngoại.
” Ai, trời cũng sắp tối rồi phải lấy dạ minh châu ra thôi.” Nàng thì thào tự nói, híp mắt nhìn ánh hồng tịch dương.
Hồng như màu máu. Tịch dương như vậy khiến nàng có dự cảm xấu, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.
Phút chốc, một cửa động bí mật làm nàng chú ý.
Có chút kỳ quái là nàng chỉ cảm thấy trong động truyền ra yêu khí mỏng manh, về phần nhân khí thì không cảm ứng được chút nào hết.
Không phải đi! Yêu ma không phải đã ăn Cao gia tiểu thư rồi chứ !!!
Vừa nghĩ tới điều này Dịch Thủy Phong không ngừng chạy vào sơn động. Trong động tối đen, thậm chí ánh chiều tà bên ngoài cũng không thể chiếu vào. Nàng thở dài một hơi, nâng tay lấy ra một viên dạ minh châu, lập tức ánh sáng nhu hòa tản ra xung quanh.
Có ánh sáng soi đường nàng tiếp tục đi sâu vào sơn động.
Yêu khí yếu ớt, lại còn đứt quãng, có chút hỗn loạn. Giống như là…
“Ân… Ngô… A…” Sâu bên trong động truyền ra từng đợt rên rỉ mơ hồ.
Xem ra nàng thật sự đã tìm được yêu ma, chẳng qua ”yêu” này không phải “yêu” kia thôi.
Bỗng dưng một đạo bạch quang phát ra từ sâu bên trong động, đột nhiên phát sáng sau lại như Phù Dung sớm nở tối tàn vậy lập tức tắt lịm.
Dịch Thủy Phong nhanh chóng cất bước vào phía trong.
Ánh sáng của dạ minh châu cũng không thể chiếu tới sâu bên trong.
Một tiểu hài tử bảy tám tuổi nằm trên mặt đất, tóc dài màu bạc như bộc bố ( bộc bố : Nước dốc, suối, nước chảy trên ghềnh xuống trông như tấm vải gọi là bộc bố 瀑布 ) bao phủ thân thể trần truồng.
Trong lòng Dịch Thủy Phong âm thầm nói yêu này phải mạnh lắm mới hóa thân thành hình người được.
Nhân nhi trên mặt đất hơi động đậy lập tức cảm nhận trong động có quang mang không tầm thường, nhanh chóng chống người đứng lên, cảnh giới nhìn nguồn gốc của quang mang —— nàng.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a!
Tuy rằng đối phương chỉ là một yêu ma nhưng đã huyễn hóa thành hình người, cũng chỉ là thân thể của tiểu hài tử 7,8 tuổi nhưng mà… Nói thế nào thì cũng là nam nhân cho nên… Không xem vẫn tốt hơn.
Đương nhiên, tuy nói như thế nhưng Dịch Thủy Phong vẫn đỉnh đạc nhìn đối phương, thậm chí trên môi còn hiện ra tiếu ý.
” Ngươi là hồ yêu!” Nàng một câu nói toạc ra chân thân của đối phương.
Hai mắt của nam hài nhíu lại, bắt đầu điều động yêu lực toàn thân giống như đã hạ quyết định.
” Ngươi có biết không đây là lần đầu tiên ta thấy nam hồ yêu.” Không để ý đến thần tình cảnh giới của đối phương, Dịch Thủy Phong trên dưới đánh giá đối phương : tiểu hài này có gương mặt mượt mà, da thịt trắng đến nỗi gần như trong suốt, nhãn tình long lanh lại có thêm sự thâm trầm không nên có.
Cũng đúng. Tuy nói yêu ma trước mắt mới nhìn thì chỉ là nhân loại hình dạng tiểu hài bảy tám tuổi nhưng mà muốn tu luyện thành hình người chí ít cần đạo hạnh hai trăm năm trở lên.
” Ngươi —— là ai?” Thanh âm tuy rằng băng lãnh lại mang theo sự non nớt của tiểu hài.
” Ta ấy à…” Quơ quơ ngón tay, Dịch Thủy Phong quyết định nói thật, ” Ta là một Pháp sư trừ yêu.”
Mâu quang càng lạnh thêm vài phần: ” Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
” Giết ta?” Dịch Thủy Phong “Xì” cười: ” Ta tin rằng với yêu lực của ngươi chỉ có khả năng là ta giết ngươi, huống chi ngươi vừa mới huyễn hóa thành hình người nên rất suy yếu, nghe nói lông hồ rất ấm, không biết có phải thật hay không. Kỳ thật ta vẫn mơ ước có một cái áo khoác, nhất là vào lúc giá rét của mùa đông.”
” Ngươi ——” Nam hài hiển nhiên bị chọc tức không nhỏ, đôi mắt mở thật to nhìn chằm chằm nàng.
” Thực sự?” Mâu quang hoài nghi đảo qua người nàng mấy lần.
” Thật, thật!” Sau khi gật đầu liên tục, Dịch Thủy Phong nhanh chóng chạy ra khỏi nha.
” A, tiểu thư!” Tiểu Lan nhớ đến một chuyện chạy đuổi theo ở phía sau hỏi: ” Tiểu thư trưa mai muốn ăn cái gì đây?”
” Bánh táo, như ý quyển, cháo đậu đỏ, nấm đông cô xào rau chân vịt…” Một chuỗi món ăn được liệt kê, tiếng nói càng ngày càng nhỏ theo tiếng bước chân ngày càng xa…
Giữa trưa là lúc yêu ma có yêu lực mạnh nhất trong ngày cho nên nếu muốn trừ yêu nguyên tắc cơ bản nhất là đừng bao giờ đi vào buổi trưa, mà hãy lựa lúc yêu lực của chúng yếu nhất, đó là khi nhật nguyệt giao thế để đánh bại ma vật. ( Nấm : động vật trong thế giới chia làm 3 loại động vật, thực vật và khoáng vật, ở đây chắc ý của tác giả ví yêu ma cũng là một loại )
Ngẩng đầu nhìn mặt trời đã xuống núi, Dịch Thủy Phong đi về phía yêu ma bỏ trốn mà Cao viên ngoại nói —— núi Thiên Nguyệt.
Núi Thiên Nguyệt là một núi nhỏ ở ngoại thành Phương Châu, tuy chỉ là núi nhỏ nhưng cực thích hợp cho yêu ma tu luyện, bởi vậy có nhiều yêu ma ẩn náu ở chỗ này, về tình có thể tha thứ.
Hoang sơn dã ngoại tự nhiên không thoải mái như ở nhà.
Tùy ý lau mồ hôi trên trán, Dịch Thủy Phong vừa ăn lương khô vừa tìm kiếm địa phương mà yêu ma có khả năng chạy trốn.
Nàng đoán không sai thì nếu yêu ma muốn ăn Cao gia tiểu thư phải đợi đến chính ngọ mới ăn vì ăn người vào lúc đó là lúc tăng cường yêu lực nhiều nhất.
Đêm qua ma vật bắt Cao gia tiểu thư, hiện tại chỉ có thể hi vọng trưa nay hắn không đói bụng nên chưa ăn Cao gia tiểu thư. Bằng không sợ rằng nàng chỉ có thể cứu một đống bạch cốt trở về đưa cho Cao viên ngoại.
” Ai, trời cũng sắp tối rồi phải lấy dạ minh châu ra thôi.” Nàng thì thào tự nói, híp mắt nhìn ánh hồng tịch dương.
Hồng như màu máu. Tịch dương như vậy khiến nàng có dự cảm xấu, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.
Phút chốc, một cửa động bí mật làm nàng chú ý.
Có chút kỳ quái là nàng chỉ cảm thấy trong động truyền ra yêu khí mỏng manh, về phần nhân khí thì không cảm ứng được chút nào hết.
Không phải đi! Yêu ma không phải đã ăn Cao gia tiểu thư rồi chứ !!!
Vừa nghĩ tới điều này Dịch Thủy Phong không ngừng chạy vào sơn động. Trong động tối đen, thậm chí ánh chiều tà bên ngoài cũng không thể chiếu vào. Nàng thở dài một hơi, nâng tay lấy ra một viên dạ minh châu, lập tức ánh sáng nhu hòa tản ra xung quanh.
Có ánh sáng soi đường nàng tiếp tục đi sâu vào sơn động.
Yêu khí yếu ớt, lại còn đứt quãng, có chút hỗn loạn. Giống như là…
“Ân… Ngô… A…” Sâu bên trong động truyền ra từng đợt rên rỉ mơ hồ.
Xem ra nàng thật sự đã tìm được yêu ma, chẳng qua ”yêu” này không phải “yêu” kia thôi.
Bỗng dưng một đạo bạch quang phát ra từ sâu bên trong động, đột nhiên phát sáng sau lại như Phù Dung sớm nở tối tàn vậy lập tức tắt lịm.
Dịch Thủy Phong nhanh chóng cất bước vào phía trong.
Ánh sáng của dạ minh châu cũng không thể chiếu tới sâu bên trong.
Một tiểu hài tử bảy tám tuổi nằm trên mặt đất, tóc dài màu bạc như bộc bố ( bộc bố : Nước dốc, suối, nước chảy trên ghềnh xuống trông như tấm vải gọi là bộc bố 瀑布 ) bao phủ thân thể trần truồng.
Trong lòng Dịch Thủy Phong âm thầm nói yêu này phải mạnh lắm mới hóa thân thành hình người được.
Nhân nhi trên mặt đất hơi động đậy lập tức cảm nhận trong động có quang mang không tầm thường, nhanh chóng chống người đứng lên, cảnh giới nhìn nguồn gốc của quang mang —— nàng.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a!
Tuy rằng đối phương chỉ là một yêu ma nhưng đã huyễn hóa thành hình người, cũng chỉ là thân thể của tiểu hài tử 7,8 tuổi nhưng mà… Nói thế nào thì cũng là nam nhân cho nên… Không xem vẫn tốt hơn.
Đương nhiên, tuy nói như thế nhưng Dịch Thủy Phong vẫn đỉnh đạc nhìn đối phương, thậm chí trên môi còn hiện ra tiếu ý.
” Ngươi là hồ yêu!” Nàng một câu nói toạc ra chân thân của đối phương.
Hai mắt của nam hài nhíu lại, bắt đầu điều động yêu lực toàn thân giống như đã hạ quyết định.
” Ngươi có biết không đây là lần đầu tiên ta thấy nam hồ yêu.” Không để ý đến thần tình cảnh giới của đối phương, Dịch Thủy Phong trên dưới đánh giá đối phương : tiểu hài này có gương mặt mượt mà, da thịt trắng đến nỗi gần như trong suốt, nhãn tình long lanh lại có thêm sự thâm trầm không nên có.
Cũng đúng. Tuy nói yêu ma trước mắt mới nhìn thì chỉ là nhân loại hình dạng tiểu hài bảy tám tuổi nhưng mà muốn tu luyện thành hình người chí ít cần đạo hạnh hai trăm năm trở lên.
” Ngươi —— là ai?” Thanh âm tuy rằng băng lãnh lại mang theo sự non nớt của tiểu hài.
” Ta ấy à…” Quơ quơ ngón tay, Dịch Thủy Phong quyết định nói thật, ” Ta là một Pháp sư trừ yêu.”
Mâu quang càng lạnh thêm vài phần: ” Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
” Giết ta?” Dịch Thủy Phong “Xì” cười: ” Ta tin rằng với yêu lực của ngươi chỉ có khả năng là ta giết ngươi, huống chi ngươi vừa mới huyễn hóa thành hình người nên rất suy yếu, nghe nói lông hồ rất ấm, không biết có phải thật hay không. Kỳ thật ta vẫn mơ ước có một cái áo khoác, nhất là vào lúc giá rét của mùa đông.”
” Ngươi ——” Nam hài hiển nhiên bị chọc tức không nhỏ, đôi mắt mở thật to nhìn chằm chằm nàng.