Chương : 25
Phản ứng này của nàng khiến năm yêu ma kia ngạc nhiên, ” Ngươi thật sự muốn gặp Cường Nguyệt?”
” Ừ.”
” Vậy ngươi phải qua cửa của chúng ta trước đã!” Năm yêu ma thoáng chốc đã vây quanh Dịch Thủy Phong. Linh lực phát ra từ cơ thể của Pháp sư trừ yêu giống như miếng mồi ngon hấp dẫn bọn chúng.
Cười khổ một tiếng, Dịch Thủy Phong bắn viên dạ minh châu trong tay về phía một thân cây, viên bạch trân châu bám vào mặt ngoài của thân cây. Cùng lúc đó, tay kia của nàng nhanh chóng rút ra một nắm phù chú bắn ra xung quanh theo phương vị Ngũ Hành.
” Đen rồi, nàng ta đang bày trận!” Một yêu ma kinh hô, phi vài ngọn đao về phía Dịch Thủy Phong.
Dịch Thủy Phong nhanh chóng dùng hai tay bày trận tạo nên một tấm màn bảo vệ trong suốt quanh thân thể, đồng thời khiến phù chú ở vị trí Ngũ Hành hợp thành một luồng ánh sáng ngũ sắc rực rỡ.
“…” Miệng Dịch Thủy Phong thì thào niệm chú khởi động trận pháp.
Bên phía năm yêu ma, bọn chúng dựa vào thế mạnh của từng người để chống cự. Tu vi của của ba kẻ trong số chúng chỉ có thể phòng ngự, hai tên còn lại là yêu ma có tu vi hơn nghìn năm thì đang chờ cơ hội tiến hành phản kích.
Tuy tấm màn bảo vệ quanh thân nàng có thể khếch trương khả năng phòng ngự vô cùng lớn nhưng bất luận cái gì, có lợi thì tất có hại. Một khi vượt qua thời gian khống chế, lúc bức tường trong suốt biến mất đồng nghĩa với việc linh lực của nàng hóa thành số không, mãi ba ngày sau mới có thể hồi phục.
Xem ra nàng nhất định phải giải quyết năm tên yêu ma kia trước khi đến giới hạn, sau đó tìm một chỗ ẩn máu ba ngày rồi mới có thể tiếp tục tìm kiếm Cường Nguyệt.
“Á!” Tiếng hét thảm thiết vang lên, tên yêu ma yếu nhất trong bọn chống cự không lại công kích, bị luồng ánh sáng ngũ sắc bao trùm, chìm dần vào vũng bùn trên mặt đất rồi chậm rãi bị nó lấp đi.
Bốn tên còn lại vô cùng lo lắng, gương mặt Dịch Thủy Phong vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt như cũ, sự khác biệt duy nhất là mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán nàng.
Cố gắng quá sức rồi! Một lúc đối phó với cả năm yêu ma thì thật là…Thủy Phong hít mạnh một hơi, gia tăng thêm linh lực.
Luồng ánh sáng ngũ sắc càng lúc càng thịnh, tấm màn trong suốt cũng không ngừng chống cự lại công kích.
“Á! Á!” Lại là hai tiếng hét thảm, hai tên yêu ma khác cũng liên tiếp bị luồng ánh sáng ngũ sắc trói chặt, chậm rãi chìm vào vũng bùn sâu ấy.
Hai yêu ma còn sót lại càng thêm lo lắng. Liên tiếp công kích nàng.
Dường như…giới hạn của bức tường bảo vệ đã đến.
Một giọt mồ hôi rơi khỏi trán Thủy Phong. Bức tường trong suốt càng lúc càng nhạt dần.
Choang! Choang!
Hai đạo công kích xuyên qua bức tường bảo vệ đánh thẳng vào người Thủy Phong. Máu không ngừng chảy ra từ bả vai nàng.
” Các ngươi…cũng lợi hại đấy.” Miễn cưỡng mỉm cười, Dịch Thủy Phong dùng tay thấm đầy máu tươi của mình tạo kết giới, miệng thì thầm: ” Trời diệt đất, ta làm ta chịu, diệt!”
Máu từ lòng bàn tay nàng tại lúc câu thần chú ngừng lập tức xuyên qua bức tường thủy tinh đánh trúng hai yêu ma.
Hai tên yêu ma còn lại ngã xuống đất, hấp hối, không còn năng lực phản kích, bức tường trong suốt quanh nàng cũng dần mất đi. Một trường ác đấu hình như đã kết thúc.
Dịch Thủy Phong lui lại mấy bước, vô lực dựa vào một thân cây. Có lẽ nàng nghĩ quá đơn giản. Bên cạnh Cường Nguyệt làm gì có chuyện chỉ có vài ba thủ hạ cơ chứ! Nếu mỗi lần đụng độ đều ác đấu như hôm nay, sợ rằng chưa tìm thấy Cường Nguyệt thì nàng đã mất mạng.
Bây giờ việc cần làm là tìm một chỗ an toàn ẩn náu qua ba ngày mất linh lực.
Hai tên yêu ma quỳ rạp trên mặt đất, khó hiểu nhìn nàng vì sao không giết bọn chúng. Chỉ trong lòng Thủy Phong hiểu rõ, bây giờ nàng không còn linh lực, căn bản không thể giết bọn họ.
Đột nhiên, trong không khí truyền đến cảm giác áp bức của yêu lực. Thủy Phong chưa kịp phục hồi tinh thần thì một yêu ma mặc hồng y đã đứng trước mặt nàng.
” Một mình diệt năm, không đơn giản.” Nở nụ cười rực rỡ, yêu ma kia nói.
Khí tức này…quá mạnh, nàng lại không thể nhìn nguyên hình của hắn. Dịch Thủy Phong kinh ngạc nhìn, lập tức nhận ra yêu ma trước mắt này chỉ sợ là kẻ nàng đang muốn tìm.
” Ngươi là Cường Nguyệt?” Nàng trấn định hỏi.
” Đã đoán đúng.” Đối phương hài lòng gật đầu.
Nàng cười khổ, hoảng hốt cúi đầu, ” Vậy xem ra hôm nay ta không may rồi.” Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều hoàn cảnh gặp nhau lại không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp hắn trong hoàn cảnh này.
Lại gắp hắn lúc toàn thân không còn một chút linh lực.
” Ngươi là một Pháp sư trừ yêu rất khá.” Cường Nguyệt tán dương, trận đánh vừa rồi hắn đã kịp thấy phần sau, ” Có điều, ngay cả khi ngươi không mất hết linh lực cũng không phải là đối thủ của ta.”
” Ta biết.” Nàng khẽ gật đầu, buông lỏng thân thể ngồi xuống, ” Ngươi muốn ăn ta?”
” Máu của ngươi rất thơm, đối với yêu ma mà nói thì đó là lực chọn không tồi.” Cường Nguyệt hơi khom nửa thân mình, nhìn Thủy Phong như nhìn một món ăn ngon.
Nàng hơi mở đôi mắt nhìn vết máu còn chưa khô hết trong lòng bàn tay. Dòng họ “Dịch” này vẫn còn, nàng có chết cũng không đáng sợ là bao.
Pháp sư trừ yêu và yêu ma trời sinh đã tương khắc. Đã có bao nhiêu yêu ma chết trong tay nàng? Từ bé nàng đã hiểu, tương lai một ngày nào đó nàng cũng sẽ chết trong tay yêu ma.
” Ngươi còn gì muốn nói không?” Xem ra tâm trạng Cường Nguyệt khá vui vẻ.
” Lời muốn nói…” Dịch Thủy Phong thì thào. Nếu như trước khi chết còn điều gì tiếc nuối đó chính là —— ” Thủ hạ của ngươi có hồ yêu không?”
” Hồ yêu, có.” Cường Nguyệt bắt đầu liếm máu trên vai Dịch Thủy Phong.
” Vậy, trong số bọn họ có ai tên Phân Huyễn không?”
” Phân Huyễn?” Vẻ mặt vốn lơ đãng của Cường Nguyệt khi nghe đến hai từ này thoáng chốc khẩn trương, cái tên này…Trên đời này, kẻ biết đến cái tên này không vượt quá năm người…” Làm sao ngươi biết đến cái tên này?”
” Biết tên này thì có gì kỳ quái à?” Nàng nhợt nhạt cười, ” Hắn đã từng là yêu ma của ta, một yêu ma thuộc sở hữu của ta, có điều đáng tiếc, ta không giữ hắn lại.”
Giờ phút này sắc mặt của Cường Nguyệt trở nên cực kì khó coi, ” Ngươi đang nói bậy cái gì vậy, yêu ma sao lại có thể ở chung với Pháp sư trừ yêu, càng huống chi là…” Huống chi là danh tự vương giả lẫm liệt, cả Ma giới không thể xâm phạm!
” Huống chi là cái gì?”
” Phải…”
” Cường Nguyệt…” Giọng nói lười nhác mà lạnh lùng, trong trẻo vang lên trong rừng rậm yên tĩnh đáng sợ. Theo giọng nói một bóng người mơ hồ đi tới, ” Từ bao giờ ngươi lại nói nhảm với nhân loại thế kia?”
Giọng nói đều đều, mang theo sự lạnh lùng, tựa như xa lạ rồi lại khó nén cảm giác quen thuộc.
Hai bóng người chậm rãi bước về phía họ, bước phía trước là một nam tử anh tuấn phi phàm.
Toàn thân là trường sam trắng như tuyết, làm nổi bật làn da gần như trong suốt, mi như mực, môi như máu, mái tóc màu bạc được giữ lại bằng trâm lưu ly, đôi đồng tử màu vàng lộ ra ma tính khó nói lên lời.
Khuôn mặt này…Khuôn mặt này phải là…Dịch Thủy Phong chấn kinh nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy. Nếu như Phân Huyễn đã lớn hơn thì dung nhan sẽ như người này.
Sự ngây ngô của thiếu niên đã biến mất chỉ còn lại sự trưởng thành lạnh lùng cùng vẻ đẹp quý phái.
” Phân Huyễn…” Nàng vô thức mở miệng thì thào, có phải là hắn không? Đó là Phân Huyễn ư? Nếu như vậy thì hắn lại lớn thêm lên rồi? Không còn là cậu thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi mà là chàng thanh niên hai mươi tuổi ư?
Lạnh lùng liếc Dịch Thủy Phong một chốc rồi đối phương không nhìn nàng nữa mà đưa ánh mắt về phía Cường Nguyệt, ” Cường Nguyệt, đó là con mồi của ngươi?”
Tên yêu ma đó vốn tùy tiện, biếng nhác nhưng bây giờ thay đổi thành vẻ mặt cung kính, cơ thể nửa quỳ trên mặt đất, ” Tham kiến thủ lĩnh, nữ nhân này chỉ là một Pháp sư trừ yêu, linh lực của ả thì còn có chút giá trị.” Có điều với ánh mắt xoi mói của thủ lĩnh thì loại nữ nhân này chẳng thể nào lọt vào mắt y được.
” Vậy à?” Hắn lạnh nhạt nói.
Sở Trần đứng phía sau ngược lại đang vô cùng kinh ngạc. Nữ nhân này…rất giống với Pháp sư trừ yêu mà trước đây thủ lĩnh từng miêu tả cho hắn hình dung, hay chính là nàng ta…
” Cường Nguyệt, ngươi đã đánh bại nàng?” Sở Trần hỏi.
Đứng thẳng người lên, Cường Nguyệt hất cằm: ” Nếu là ta xuất thủ thì hiện tại nàng còn có khả năng sống à. Nhưng mà nàng ta có thể diệt năm thủ hạ của ta cũng xem như không đơn giản.” Trong số các Pháp sư trừ yêu rất ít người có khả năng này.
” Ừ.”
” Vậy ngươi phải qua cửa của chúng ta trước đã!” Năm yêu ma thoáng chốc đã vây quanh Dịch Thủy Phong. Linh lực phát ra từ cơ thể của Pháp sư trừ yêu giống như miếng mồi ngon hấp dẫn bọn chúng.
Cười khổ một tiếng, Dịch Thủy Phong bắn viên dạ minh châu trong tay về phía một thân cây, viên bạch trân châu bám vào mặt ngoài của thân cây. Cùng lúc đó, tay kia của nàng nhanh chóng rút ra một nắm phù chú bắn ra xung quanh theo phương vị Ngũ Hành.
” Đen rồi, nàng ta đang bày trận!” Một yêu ma kinh hô, phi vài ngọn đao về phía Dịch Thủy Phong.
Dịch Thủy Phong nhanh chóng dùng hai tay bày trận tạo nên một tấm màn bảo vệ trong suốt quanh thân thể, đồng thời khiến phù chú ở vị trí Ngũ Hành hợp thành một luồng ánh sáng ngũ sắc rực rỡ.
“…” Miệng Dịch Thủy Phong thì thào niệm chú khởi động trận pháp.
Bên phía năm yêu ma, bọn chúng dựa vào thế mạnh của từng người để chống cự. Tu vi của của ba kẻ trong số chúng chỉ có thể phòng ngự, hai tên còn lại là yêu ma có tu vi hơn nghìn năm thì đang chờ cơ hội tiến hành phản kích.
Tuy tấm màn bảo vệ quanh thân nàng có thể khếch trương khả năng phòng ngự vô cùng lớn nhưng bất luận cái gì, có lợi thì tất có hại. Một khi vượt qua thời gian khống chế, lúc bức tường trong suốt biến mất đồng nghĩa với việc linh lực của nàng hóa thành số không, mãi ba ngày sau mới có thể hồi phục.
Xem ra nàng nhất định phải giải quyết năm tên yêu ma kia trước khi đến giới hạn, sau đó tìm một chỗ ẩn máu ba ngày rồi mới có thể tiếp tục tìm kiếm Cường Nguyệt.
“Á!” Tiếng hét thảm thiết vang lên, tên yêu ma yếu nhất trong bọn chống cự không lại công kích, bị luồng ánh sáng ngũ sắc bao trùm, chìm dần vào vũng bùn trên mặt đất rồi chậm rãi bị nó lấp đi.
Bốn tên còn lại vô cùng lo lắng, gương mặt Dịch Thủy Phong vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt như cũ, sự khác biệt duy nhất là mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán nàng.
Cố gắng quá sức rồi! Một lúc đối phó với cả năm yêu ma thì thật là…Thủy Phong hít mạnh một hơi, gia tăng thêm linh lực.
Luồng ánh sáng ngũ sắc càng lúc càng thịnh, tấm màn trong suốt cũng không ngừng chống cự lại công kích.
“Á! Á!” Lại là hai tiếng hét thảm, hai tên yêu ma khác cũng liên tiếp bị luồng ánh sáng ngũ sắc trói chặt, chậm rãi chìm vào vũng bùn sâu ấy.
Hai yêu ma còn sót lại càng thêm lo lắng. Liên tiếp công kích nàng.
Dường như…giới hạn của bức tường bảo vệ đã đến.
Một giọt mồ hôi rơi khỏi trán Thủy Phong. Bức tường trong suốt càng lúc càng nhạt dần.
Choang! Choang!
Hai đạo công kích xuyên qua bức tường bảo vệ đánh thẳng vào người Thủy Phong. Máu không ngừng chảy ra từ bả vai nàng.
” Các ngươi…cũng lợi hại đấy.” Miễn cưỡng mỉm cười, Dịch Thủy Phong dùng tay thấm đầy máu tươi của mình tạo kết giới, miệng thì thầm: ” Trời diệt đất, ta làm ta chịu, diệt!”
Máu từ lòng bàn tay nàng tại lúc câu thần chú ngừng lập tức xuyên qua bức tường thủy tinh đánh trúng hai yêu ma.
Hai tên yêu ma còn lại ngã xuống đất, hấp hối, không còn năng lực phản kích, bức tường trong suốt quanh nàng cũng dần mất đi. Một trường ác đấu hình như đã kết thúc.
Dịch Thủy Phong lui lại mấy bước, vô lực dựa vào một thân cây. Có lẽ nàng nghĩ quá đơn giản. Bên cạnh Cường Nguyệt làm gì có chuyện chỉ có vài ba thủ hạ cơ chứ! Nếu mỗi lần đụng độ đều ác đấu như hôm nay, sợ rằng chưa tìm thấy Cường Nguyệt thì nàng đã mất mạng.
Bây giờ việc cần làm là tìm một chỗ an toàn ẩn náu qua ba ngày mất linh lực.
Hai tên yêu ma quỳ rạp trên mặt đất, khó hiểu nhìn nàng vì sao không giết bọn chúng. Chỉ trong lòng Thủy Phong hiểu rõ, bây giờ nàng không còn linh lực, căn bản không thể giết bọn họ.
Đột nhiên, trong không khí truyền đến cảm giác áp bức của yêu lực. Thủy Phong chưa kịp phục hồi tinh thần thì một yêu ma mặc hồng y đã đứng trước mặt nàng.
” Một mình diệt năm, không đơn giản.” Nở nụ cười rực rỡ, yêu ma kia nói.
Khí tức này…quá mạnh, nàng lại không thể nhìn nguyên hình của hắn. Dịch Thủy Phong kinh ngạc nhìn, lập tức nhận ra yêu ma trước mắt này chỉ sợ là kẻ nàng đang muốn tìm.
” Ngươi là Cường Nguyệt?” Nàng trấn định hỏi.
” Đã đoán đúng.” Đối phương hài lòng gật đầu.
Nàng cười khổ, hoảng hốt cúi đầu, ” Vậy xem ra hôm nay ta không may rồi.” Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều hoàn cảnh gặp nhau lại không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp hắn trong hoàn cảnh này.
Lại gắp hắn lúc toàn thân không còn một chút linh lực.
” Ngươi là một Pháp sư trừ yêu rất khá.” Cường Nguyệt tán dương, trận đánh vừa rồi hắn đã kịp thấy phần sau, ” Có điều, ngay cả khi ngươi không mất hết linh lực cũng không phải là đối thủ của ta.”
” Ta biết.” Nàng khẽ gật đầu, buông lỏng thân thể ngồi xuống, ” Ngươi muốn ăn ta?”
” Máu của ngươi rất thơm, đối với yêu ma mà nói thì đó là lực chọn không tồi.” Cường Nguyệt hơi khom nửa thân mình, nhìn Thủy Phong như nhìn một món ăn ngon.
Nàng hơi mở đôi mắt nhìn vết máu còn chưa khô hết trong lòng bàn tay. Dòng họ “Dịch” này vẫn còn, nàng có chết cũng không đáng sợ là bao.
Pháp sư trừ yêu và yêu ma trời sinh đã tương khắc. Đã có bao nhiêu yêu ma chết trong tay nàng? Từ bé nàng đã hiểu, tương lai một ngày nào đó nàng cũng sẽ chết trong tay yêu ma.
” Ngươi còn gì muốn nói không?” Xem ra tâm trạng Cường Nguyệt khá vui vẻ.
” Lời muốn nói…” Dịch Thủy Phong thì thào. Nếu như trước khi chết còn điều gì tiếc nuối đó chính là —— ” Thủ hạ của ngươi có hồ yêu không?”
” Hồ yêu, có.” Cường Nguyệt bắt đầu liếm máu trên vai Dịch Thủy Phong.
” Vậy, trong số bọn họ có ai tên Phân Huyễn không?”
” Phân Huyễn?” Vẻ mặt vốn lơ đãng của Cường Nguyệt khi nghe đến hai từ này thoáng chốc khẩn trương, cái tên này…Trên đời này, kẻ biết đến cái tên này không vượt quá năm người…” Làm sao ngươi biết đến cái tên này?”
” Biết tên này thì có gì kỳ quái à?” Nàng nhợt nhạt cười, ” Hắn đã từng là yêu ma của ta, một yêu ma thuộc sở hữu của ta, có điều đáng tiếc, ta không giữ hắn lại.”
Giờ phút này sắc mặt của Cường Nguyệt trở nên cực kì khó coi, ” Ngươi đang nói bậy cái gì vậy, yêu ma sao lại có thể ở chung với Pháp sư trừ yêu, càng huống chi là…” Huống chi là danh tự vương giả lẫm liệt, cả Ma giới không thể xâm phạm!
” Huống chi là cái gì?”
” Phải…”
” Cường Nguyệt…” Giọng nói lười nhác mà lạnh lùng, trong trẻo vang lên trong rừng rậm yên tĩnh đáng sợ. Theo giọng nói một bóng người mơ hồ đi tới, ” Từ bao giờ ngươi lại nói nhảm với nhân loại thế kia?”
Giọng nói đều đều, mang theo sự lạnh lùng, tựa như xa lạ rồi lại khó nén cảm giác quen thuộc.
Hai bóng người chậm rãi bước về phía họ, bước phía trước là một nam tử anh tuấn phi phàm.
Toàn thân là trường sam trắng như tuyết, làm nổi bật làn da gần như trong suốt, mi như mực, môi như máu, mái tóc màu bạc được giữ lại bằng trâm lưu ly, đôi đồng tử màu vàng lộ ra ma tính khó nói lên lời.
Khuôn mặt này…Khuôn mặt này phải là…Dịch Thủy Phong chấn kinh nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy. Nếu như Phân Huyễn đã lớn hơn thì dung nhan sẽ như người này.
Sự ngây ngô của thiếu niên đã biến mất chỉ còn lại sự trưởng thành lạnh lùng cùng vẻ đẹp quý phái.
” Phân Huyễn…” Nàng vô thức mở miệng thì thào, có phải là hắn không? Đó là Phân Huyễn ư? Nếu như vậy thì hắn lại lớn thêm lên rồi? Không còn là cậu thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi mà là chàng thanh niên hai mươi tuổi ư?
Lạnh lùng liếc Dịch Thủy Phong một chốc rồi đối phương không nhìn nàng nữa mà đưa ánh mắt về phía Cường Nguyệt, ” Cường Nguyệt, đó là con mồi của ngươi?”
Tên yêu ma đó vốn tùy tiện, biếng nhác nhưng bây giờ thay đổi thành vẻ mặt cung kính, cơ thể nửa quỳ trên mặt đất, ” Tham kiến thủ lĩnh, nữ nhân này chỉ là một Pháp sư trừ yêu, linh lực của ả thì còn có chút giá trị.” Có điều với ánh mắt xoi mói của thủ lĩnh thì loại nữ nhân này chẳng thể nào lọt vào mắt y được.
” Vậy à?” Hắn lạnh nhạt nói.
Sở Trần đứng phía sau ngược lại đang vô cùng kinh ngạc. Nữ nhân này…rất giống với Pháp sư trừ yêu mà trước đây thủ lĩnh từng miêu tả cho hắn hình dung, hay chính là nàng ta…
” Cường Nguyệt, ngươi đã đánh bại nàng?” Sở Trần hỏi.
Đứng thẳng người lên, Cường Nguyệt hất cằm: ” Nếu là ta xuất thủ thì hiện tại nàng còn có khả năng sống à. Nhưng mà nàng ta có thể diệt năm thủ hạ của ta cũng xem như không đơn giản.” Trong số các Pháp sư trừ yêu rất ít người có khả năng này.