Chương : 10
Hắn không để ý tới nàng chỉ là ánh mắt lườm lườm nhìn về phía trạch lâu cách bọn họ không xa xa, trên tấm bảng ghi ba chữ, rõ ràng là ” Diễm xuân lâu”.
” Ngươi có hứng thú với thanh lâu?” Dịch Thủy Phong nhìn theo ánh mắt của Phân Huyễn, lập tức hỏi.
Hắn hơi mím môi, chỉ chỉ đám người trước lầu, ” Có mùi máu.” Tuy rằng rất ít nhưng quả thật là máu.
” Máu?” Nàng nhướng mày, nghe thấy một tiếng gầm, xen lẫn vào đó là tiếng khóc nỉ non của nữ nhân. Đám người vây quanh ồ lên rồi lùi ra hai bên, một nữ nhân bị một nam nhân khoẻ mạnh đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.
” Tướng công… Về…về nhà đi, oa… Oa ta đang chờ chàng mà.” Nữ nhân kia lại ói ra vài búm máu khiến cho lời nói gián đoạn.
” Trở về?!” Nam nhân dựng chân mày, ” Đáng chết, ngươi đến quấy rầy Lão Tử không thể tìm thú vui lại còn dám kêu ta trở về?” Giơ chân lên, hắn lại đá nữ nhân thêm vài cái.
Người xem chung quanh ngay từ đầu chỉ là vô giúp vui, thấy cảnh này xong có vài người đã không thể nhìn được nữa mà bỏ đi nhưng cũng có vài người còn ở một bên ồn ào giống như họ xem còn chưa đã ghiền.
” Thực bẩn.” Phân Huyễn thì thào.
” Bẩn?” Nàng không rõ hắn nói là hoàn cảnh nơi này bẩn hay là máu của nữ nhân kia phun ra bẩn.
” Ngươi không đi cứu người sao?” Đuôi mắt vừa nhấc, hắn ngửa đầu nhìn nàng hỏi.
Dịch Thủy Phong chậm rãi lắc lắc đầu, ” Không đi.”
” Ta cho rằng ngươi sẽ cảm thấy nữ nhân kia đáng thương!” Hắn đánh giá biểu tình của nàng, chăm chú như đang tìm tòi nghiên cứu giờ phút này nàng có bao nhiêu thật lòng.
” Nàng cũng không có kêu ta cứu nàng.” Nhìn nữ nhân đang quỳ rạp trên mặt đất Dịch Thủy Phong thản nhiên nói, ” Huống hồ, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.” Nếu quá cưỡng cầu lãng tử hồi đầu thì đến cuối cùng chỉ có thể là đày đoạ chính mình.
” Nhìn không ra ngươi còn có thể nói như vậy.”
” Vậy chỉ có thể nói là ngươi không hiểu rõ ta thôi.” Nói xong nàng nắm tay hắn, không tiếp tục nhìn tràng náo kịch trước mắt nữa, xoay người bỏ đi.
” Không ăn mứt quả sao?” Hắn nhìn thấy mứt quả trên tay nàng còn ba khỏa chưa ăn.
Nàng nhíu mày, sau đó cười một cái: ” Không được, trong miệng quá ngọt, ngọt đến có chút phát ngán.”
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó phóng ra một đạo hồ hỏa thêu rụi ba khỏa mứt quả nàng chưa ăn xong.
” Phân Huyễn, ta rất ích kỷ?” Nàng ngửa đầu nhìn ánh sáng mặt trời hỏi.
” Ích kỷ —— lại còn vô tình.” Hắn kết luận ngay.
Nở một nụ cười duyên dáng nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của hắn: ” Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế!”
Cho nên người ích kỷ lại vô tình chắc sẽ không thể có hạnh phúc.
Bởi vì nàng đã không còn cái gọi là hạnh phúc.
_____________________
Trong trạch tử ở ngoại ô Tiểu Mai mở cổng lớn, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước cửa, lập tức kêu lên: ” Cao… Trác thiếu gia, sao ngươi lại tới đây?”
Mỹ thiếu niên nho nhã khe khẽ mỉm cười: ” Đã vài năm không gặp, Tiểu Mai, các ngươi nơi này thật khó tìm.”
” Ngươi… À, Trác thiếu gia tới tìm tiểu thư?” Trừ lúc gặp hồ yêu còn ra rất ít khi Tiểu Mai nói năng lộn xộn.
” Uhm.” Trác An Nhai gật đầu.
” Tiểu Mai, sao ngươi lại mở cửa ra lâu vậy, tiểu thư về rồi?” Tiếng của Tiểu Lan vang lại từ xa tới gần.
” Không phải…phải…”
” Cao… Trác thiếu gia?” Nhìn rõ người đứng trước cửa Tiểu Lan lúng ta lúng túng, há hốc mồm nửa ngày không khép được.
Vẫn là Tiểu Mai phục hồi tinh thần lại trước, nhanh chóng mời Trác An Nhai vào trong.
” Trác thiếu gia, nếu tiểu thư thấy ngươi tới nhất định sẽ rất vui.” Bưng chén trà lên xong Tiểu Lan nhịn không được nói.
” Thật không?” Khóe miệng nổi lên một nụ cười khổ, Trác An Nhai khép mi mắt nhìn lá trà xanh biếc trong chén, ” Thủy Phong đâu? Nàng ấy không có ở đây sao?”
” Dạ, tiểu thư với hồ… À là một đứa trẻ mới nhận nuôi đi dạo phố rồi.” Lời vừa đến môi Tiểu Lan kịp thời sửa lại.
” Nàng nhận nuôi một đứa trẻ?” Trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, hắn hỏi.
” Đúng vậy, cũng không biết tiểu thư nghĩ thế nào mà lại đi nhận nuôi như một ‘Người’ như thế.” Tiểu Mai tiếp lời.
Không phải ai cũng có thể đi nhận nuôi một yêu ma mà càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi là tiểu thư lại là một Pháp sư trừ yêu!
Rõ ràng là trời sinh tử địch mà tiểu thư lại còn nhận nuôi như chuyện ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
” Vậy…” Trác An Nhai hơi trầm ngâm, ” Thủy Phong có nói bao giờ về không?”
” Tiểu thư không nói ạ.” Tiểu Mai ngẩng đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ” Có điều chắc cũng sắp về rồi. Không bằng Trác thiếu gia đến thiên sảnh chờ một lát, ở đó an tĩnh hơn.”
” Cũng được.” Trác An Nhai gật đầu. Hiện tại đích thực hắn cần an tĩnh, an tĩnh suy nghĩ một chút, đợi lát nữa nên làm sao đối mặt Thủy Phong.
Lúc Dịch Thủy Phong nắm tay Phân Huyễn về tới nhà thì câu đầu tiên nghênh đón nàng là của Tiểu Mai: ” Tiểu thư, ngươi về rồi!”
Sau đó câu câu thứ hai là của Tiểu Lan: ” Trác thiếu gia tới, vẫn đang đợi tiểu thư.”
Hắn…tới? Nam nhân mà nàng nên gọi là biểu ca…tới đây? Tâm đột nhiên bởi vì câu này mà nhảy lên kịch liệt, tay của Dịch Thủy Phong khẽ run lên nhưng sau khi thở sâu mấy cái đã khôi phục lại bình tĩnh.
” Thì ra là biểu…biểu ca tới.” Nàng cố gắng để tiếng nói của mình nghe bình tĩnh nhất.
Phân Huyễn đứng bên cạnh kỳ quái nhìn Dịch Thủy Phong. Nàng luôn luôn bình tĩnh, phảng phất đối bất kỳ chuyện gì cũng không để ý trong tích tắc lại kích động thực khiến người khác kinh ngạc.
” Đúng vậy, hiện tại Trác thiếu gia đang ở thiên sảnh chờ tiểu thư.” Tiểu Lan vui sướng nói.
” Thế à?” So với vẻ mặt vui vẻ của hai mỹ tì thì sắc mặt của Dịch Thủy Phong có chút tái nhợt. Nâng tay lên ngáp một cái, nàng lờ đờ uể oải nói: ” Nhưng mà hiện tại ta mệt lắm.”
” Ai?” Tiểu Mai Tiểu Lan ngẩn ra, ý của chủ tử không phải là…
” Ta về phòng nghỉ ngơi chút đã.” Xoay người, nàng nắm tay Phân Huyễn đi về khuê phòng của mình.
” Tiểu… Tiểu thư!” Tiểu Mai nhanh chóng hô, ” Tiểu thư quyết định không gặp Trác thiếu gia sao?” Vốn nàng cho rằng Trác thiếu gia tới sẽ làm tiểu thư vui vẻ nhưng mà… Theo tình hình hiện tại thì hình như suy nghĩ của nàng đã sai rồi.
” Chờ ta nghỉ ngơi xong sẽ đi gặp hắn.” Lười nhát phất phất tay, nàng không muốn nói thêm gì nữa.
” Ngươi có hứng thú với thanh lâu?” Dịch Thủy Phong nhìn theo ánh mắt của Phân Huyễn, lập tức hỏi.
Hắn hơi mím môi, chỉ chỉ đám người trước lầu, ” Có mùi máu.” Tuy rằng rất ít nhưng quả thật là máu.
” Máu?” Nàng nhướng mày, nghe thấy một tiếng gầm, xen lẫn vào đó là tiếng khóc nỉ non của nữ nhân. Đám người vây quanh ồ lên rồi lùi ra hai bên, một nữ nhân bị một nam nhân khoẻ mạnh đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.
” Tướng công… Về…về nhà đi, oa… Oa ta đang chờ chàng mà.” Nữ nhân kia lại ói ra vài búm máu khiến cho lời nói gián đoạn.
” Trở về?!” Nam nhân dựng chân mày, ” Đáng chết, ngươi đến quấy rầy Lão Tử không thể tìm thú vui lại còn dám kêu ta trở về?” Giơ chân lên, hắn lại đá nữ nhân thêm vài cái.
Người xem chung quanh ngay từ đầu chỉ là vô giúp vui, thấy cảnh này xong có vài người đã không thể nhìn được nữa mà bỏ đi nhưng cũng có vài người còn ở một bên ồn ào giống như họ xem còn chưa đã ghiền.
” Thực bẩn.” Phân Huyễn thì thào.
” Bẩn?” Nàng không rõ hắn nói là hoàn cảnh nơi này bẩn hay là máu của nữ nhân kia phun ra bẩn.
” Ngươi không đi cứu người sao?” Đuôi mắt vừa nhấc, hắn ngửa đầu nhìn nàng hỏi.
Dịch Thủy Phong chậm rãi lắc lắc đầu, ” Không đi.”
” Ta cho rằng ngươi sẽ cảm thấy nữ nhân kia đáng thương!” Hắn đánh giá biểu tình của nàng, chăm chú như đang tìm tòi nghiên cứu giờ phút này nàng có bao nhiêu thật lòng.
” Nàng cũng không có kêu ta cứu nàng.” Nhìn nữ nhân đang quỳ rạp trên mặt đất Dịch Thủy Phong thản nhiên nói, ” Huống hồ, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.” Nếu quá cưỡng cầu lãng tử hồi đầu thì đến cuối cùng chỉ có thể là đày đoạ chính mình.
” Nhìn không ra ngươi còn có thể nói như vậy.”
” Vậy chỉ có thể nói là ngươi không hiểu rõ ta thôi.” Nói xong nàng nắm tay hắn, không tiếp tục nhìn tràng náo kịch trước mắt nữa, xoay người bỏ đi.
” Không ăn mứt quả sao?” Hắn nhìn thấy mứt quả trên tay nàng còn ba khỏa chưa ăn.
Nàng nhíu mày, sau đó cười một cái: ” Không được, trong miệng quá ngọt, ngọt đến có chút phát ngán.”
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó phóng ra một đạo hồ hỏa thêu rụi ba khỏa mứt quả nàng chưa ăn xong.
” Phân Huyễn, ta rất ích kỷ?” Nàng ngửa đầu nhìn ánh sáng mặt trời hỏi.
” Ích kỷ —— lại còn vô tình.” Hắn kết luận ngay.
Nở một nụ cười duyên dáng nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của hắn: ” Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế!”
Cho nên người ích kỷ lại vô tình chắc sẽ không thể có hạnh phúc.
Bởi vì nàng đã không còn cái gọi là hạnh phúc.
_____________________
Trong trạch tử ở ngoại ô Tiểu Mai mở cổng lớn, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước cửa, lập tức kêu lên: ” Cao… Trác thiếu gia, sao ngươi lại tới đây?”
Mỹ thiếu niên nho nhã khe khẽ mỉm cười: ” Đã vài năm không gặp, Tiểu Mai, các ngươi nơi này thật khó tìm.”
” Ngươi… À, Trác thiếu gia tới tìm tiểu thư?” Trừ lúc gặp hồ yêu còn ra rất ít khi Tiểu Mai nói năng lộn xộn.
” Uhm.” Trác An Nhai gật đầu.
” Tiểu Mai, sao ngươi lại mở cửa ra lâu vậy, tiểu thư về rồi?” Tiếng của Tiểu Lan vang lại từ xa tới gần.
” Không phải…phải…”
” Cao… Trác thiếu gia?” Nhìn rõ người đứng trước cửa Tiểu Lan lúng ta lúng túng, há hốc mồm nửa ngày không khép được.
Vẫn là Tiểu Mai phục hồi tinh thần lại trước, nhanh chóng mời Trác An Nhai vào trong.
” Trác thiếu gia, nếu tiểu thư thấy ngươi tới nhất định sẽ rất vui.” Bưng chén trà lên xong Tiểu Lan nhịn không được nói.
” Thật không?” Khóe miệng nổi lên một nụ cười khổ, Trác An Nhai khép mi mắt nhìn lá trà xanh biếc trong chén, ” Thủy Phong đâu? Nàng ấy không có ở đây sao?”
” Dạ, tiểu thư với hồ… À là một đứa trẻ mới nhận nuôi đi dạo phố rồi.” Lời vừa đến môi Tiểu Lan kịp thời sửa lại.
” Nàng nhận nuôi một đứa trẻ?” Trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, hắn hỏi.
” Đúng vậy, cũng không biết tiểu thư nghĩ thế nào mà lại đi nhận nuôi như một ‘Người’ như thế.” Tiểu Mai tiếp lời.
Không phải ai cũng có thể đi nhận nuôi một yêu ma mà càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi là tiểu thư lại là một Pháp sư trừ yêu!
Rõ ràng là trời sinh tử địch mà tiểu thư lại còn nhận nuôi như chuyện ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
” Vậy…” Trác An Nhai hơi trầm ngâm, ” Thủy Phong có nói bao giờ về không?”
” Tiểu thư không nói ạ.” Tiểu Mai ngẩng đầu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ” Có điều chắc cũng sắp về rồi. Không bằng Trác thiếu gia đến thiên sảnh chờ một lát, ở đó an tĩnh hơn.”
” Cũng được.” Trác An Nhai gật đầu. Hiện tại đích thực hắn cần an tĩnh, an tĩnh suy nghĩ một chút, đợi lát nữa nên làm sao đối mặt Thủy Phong.
Lúc Dịch Thủy Phong nắm tay Phân Huyễn về tới nhà thì câu đầu tiên nghênh đón nàng là của Tiểu Mai: ” Tiểu thư, ngươi về rồi!”
Sau đó câu câu thứ hai là của Tiểu Lan: ” Trác thiếu gia tới, vẫn đang đợi tiểu thư.”
Hắn…tới? Nam nhân mà nàng nên gọi là biểu ca…tới đây? Tâm đột nhiên bởi vì câu này mà nhảy lên kịch liệt, tay của Dịch Thủy Phong khẽ run lên nhưng sau khi thở sâu mấy cái đã khôi phục lại bình tĩnh.
” Thì ra là biểu…biểu ca tới.” Nàng cố gắng để tiếng nói của mình nghe bình tĩnh nhất.
Phân Huyễn đứng bên cạnh kỳ quái nhìn Dịch Thủy Phong. Nàng luôn luôn bình tĩnh, phảng phất đối bất kỳ chuyện gì cũng không để ý trong tích tắc lại kích động thực khiến người khác kinh ngạc.
” Đúng vậy, hiện tại Trác thiếu gia đang ở thiên sảnh chờ tiểu thư.” Tiểu Lan vui sướng nói.
” Thế à?” So với vẻ mặt vui vẻ của hai mỹ tì thì sắc mặt của Dịch Thủy Phong có chút tái nhợt. Nâng tay lên ngáp một cái, nàng lờ đờ uể oải nói: ” Nhưng mà hiện tại ta mệt lắm.”
” Ai?” Tiểu Mai Tiểu Lan ngẩn ra, ý của chủ tử không phải là…
” Ta về phòng nghỉ ngơi chút đã.” Xoay người, nàng nắm tay Phân Huyễn đi về khuê phòng của mình.
” Tiểu… Tiểu thư!” Tiểu Mai nhanh chóng hô, ” Tiểu thư quyết định không gặp Trác thiếu gia sao?” Vốn nàng cho rằng Trác thiếu gia tới sẽ làm tiểu thư vui vẻ nhưng mà… Theo tình hình hiện tại thì hình như suy nghĩ của nàng đã sai rồi.
” Chờ ta nghỉ ngơi xong sẽ đi gặp hắn.” Lười nhát phất phất tay, nàng không muốn nói thêm gì nữa.