Chương 9: Bị Thương (2)
Ngưu Thiên Phương bị anh nói cho ngơ ngác, rốt cuộc bà ta đã làm gì chứ?
"A Hạo, sao cháu có thể nói như vậy được, chỉ là đổi chỗ ở cho con bé thôi mà, con người thím thế nào chẳng lẽ cháu còn không biết sao? Thím đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra." Nào có đạo lý nào như vậy, nàng dâu đã tới tay còn muốn bà ta nhả ra á? Nằm mơ đi!
Dương Hạo lập tức xua tay: "Không được đâu, cháu đến là để thông báo với thím, cháu sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho Tần Vãn."
"Dù gì cháu cũng là đội trưởng, sao có thể nói lời mà không giữ lấy lời như vậy được!" Ngưu Thiên Phương vô cùng bực tức, trải qua một đêm sống chung, bà ta vô cùng hài lòng với Tần Vãn, sao có thể dễ dàng buông tay.
"Dù sao cháu cũng đã báo với thím, cháu còn có việc, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi." Dương Hạo cũng sợ bị Ngưu Thiên Phương bám lấy, liền nhanh chân chuồn mất.
Ngưu Thiên Phương không cho heo ăn, lập tức đuổi theo, bà ta muốn biết rõ nguyên nhân khiến thái độ của Dương Hạo thay đổi nhanh đến thế.
Đến được cánh đồng bắp, chỉ cần lượn qua vài vòng, bà ta đã nhanh chóng nắm bắt được một số thông tin khá chính xác.
"Này chị Ngưu, chị đánh con bé thật à? Tôi tận mắt trông thấy cánh tay bị thương kia của con bé, chắc chắn là do bị đánh!"
Quả phụ Tiền vô cùng phẫn nộ với điều này, lúc con trai cô không nghe lời, có lẽ cũng sẽ bầm dập toàn thân, nhưng không đến mức nghiêm trọng như thế này.
Ngưu Thiên Phương phỉ nhổ: "Đánh cái con khỉ, bà đây cho nó ăn ngon uống tốt, sao có thể đánh nó."
Bị thương thật sao?
Tiền quả phụ ngượng ngùng cười: "Hiện tại con bé đang ở nhà lão Lưu, chị đến đó xem thì sẽ rõ." Nếu không đánh thì vết thương kia từ đâu chui ra? Tự mình té ngã có thể sưng to như vậy sao? Vừa nhìn là biết bị người ta dùng gậy đánh rồi.
Vừa nhận được tin tức, Ngưu Thiên Phương liền lập tức đến chỗ lão Lưu, lúc bà ta đến, Tần Vãn đang nằm trên ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì cánh tay bị thương được dán cao thuốc, thoạt nhìn cũng không còn xanh tím nghiêm trọng như ban đầu, Ngưu Thiên Phương đang muốn bóc ra xem, thì bị lão Lưu từ trong phòng bước ra ngăn cản.
"Tôi vừa mới băng bó cho con bé xong, chị đừng có mà động tay động chân."
Còn lâu Ngưu Thiên Phương mới tin con nhóc này thật sự bị trọng thương, chắc chắn là bọn họ đang cố tình hù dọa bà ta.
"Tôi xem một chút rồi dán lại." Sức lực của Ngưu Thiên Phương rất lớn, dưới sự cản trở của lão Lưu, bà ta vẫn có thể xé rách cao thuốc. Vừa nhìn vết thương liền thấy không ổn, thực sự rất nghiêm trọng, chỉ là vết thương này căn bản chẳng có chút liên quan nào đến bà ta!
"Là ai đánh con? Mau nói cho dì biết, dì làm chủ cho con."
Lão Lưu tìm một băng ghế ngồi xuống, lạnh lùng nhìn bà ta: "Còn không phải là do con trai bà đánh, giả vờ giả vịt cái gì, trong đội này ai mà không biết tính tình tàn bạo của tên quý tử nhà bà."
Ngưu Thiên Phương hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến ông ta.
"Vãn Vãn, con nhất định phải nói thật, vết thương này không phải do anh con gây ra, có đúng không?"
Tần Vãn ngẩng đầu một chít, lại khẽ nức nở: "Không đánh"
Ngưu Thiên Phương trợn mắt nhìn Lưu lão đầu, hất cằm vênh váo: "Nghe rõ chưa, chính Vãn Vãn nói, con trai tôi không đánh con bé, nếu để tôi biết ai tự ý hắt nước bẩn, tôi nhất định sẽ không để yên cho tên đó đâu!"
"A Hạo, sao cháu có thể nói như vậy được, chỉ là đổi chỗ ở cho con bé thôi mà, con người thím thế nào chẳng lẽ cháu còn không biết sao? Thím đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra." Nào có đạo lý nào như vậy, nàng dâu đã tới tay còn muốn bà ta nhả ra á? Nằm mơ đi!
Dương Hạo lập tức xua tay: "Không được đâu, cháu đến là để thông báo với thím, cháu sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho Tần Vãn."
"Dù gì cháu cũng là đội trưởng, sao có thể nói lời mà không giữ lấy lời như vậy được!" Ngưu Thiên Phương vô cùng bực tức, trải qua một đêm sống chung, bà ta vô cùng hài lòng với Tần Vãn, sao có thể dễ dàng buông tay.
"Dù sao cháu cũng đã báo với thím, cháu còn có việc, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi." Dương Hạo cũng sợ bị Ngưu Thiên Phương bám lấy, liền nhanh chân chuồn mất.
Ngưu Thiên Phương không cho heo ăn, lập tức đuổi theo, bà ta muốn biết rõ nguyên nhân khiến thái độ của Dương Hạo thay đổi nhanh đến thế.
Đến được cánh đồng bắp, chỉ cần lượn qua vài vòng, bà ta đã nhanh chóng nắm bắt được một số thông tin khá chính xác.
"Này chị Ngưu, chị đánh con bé thật à? Tôi tận mắt trông thấy cánh tay bị thương kia của con bé, chắc chắn là do bị đánh!"
Quả phụ Tiền vô cùng phẫn nộ với điều này, lúc con trai cô không nghe lời, có lẽ cũng sẽ bầm dập toàn thân, nhưng không đến mức nghiêm trọng như thế này.
Ngưu Thiên Phương phỉ nhổ: "Đánh cái con khỉ, bà đây cho nó ăn ngon uống tốt, sao có thể đánh nó."
Bị thương thật sao?
Tiền quả phụ ngượng ngùng cười: "Hiện tại con bé đang ở nhà lão Lưu, chị đến đó xem thì sẽ rõ." Nếu không đánh thì vết thương kia từ đâu chui ra? Tự mình té ngã có thể sưng to như vậy sao? Vừa nhìn là biết bị người ta dùng gậy đánh rồi.
Vừa nhận được tin tức, Ngưu Thiên Phương liền lập tức đến chỗ lão Lưu, lúc bà ta đến, Tần Vãn đang nằm trên ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì cánh tay bị thương được dán cao thuốc, thoạt nhìn cũng không còn xanh tím nghiêm trọng như ban đầu, Ngưu Thiên Phương đang muốn bóc ra xem, thì bị lão Lưu từ trong phòng bước ra ngăn cản.
"Tôi vừa mới băng bó cho con bé xong, chị đừng có mà động tay động chân."
Còn lâu Ngưu Thiên Phương mới tin con nhóc này thật sự bị trọng thương, chắc chắn là bọn họ đang cố tình hù dọa bà ta.
"Tôi xem một chút rồi dán lại." Sức lực của Ngưu Thiên Phương rất lớn, dưới sự cản trở của lão Lưu, bà ta vẫn có thể xé rách cao thuốc. Vừa nhìn vết thương liền thấy không ổn, thực sự rất nghiêm trọng, chỉ là vết thương này căn bản chẳng có chút liên quan nào đến bà ta!
"Là ai đánh con? Mau nói cho dì biết, dì làm chủ cho con."
Lão Lưu tìm một băng ghế ngồi xuống, lạnh lùng nhìn bà ta: "Còn không phải là do con trai bà đánh, giả vờ giả vịt cái gì, trong đội này ai mà không biết tính tình tàn bạo của tên quý tử nhà bà."
Ngưu Thiên Phương hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến ông ta.
"Vãn Vãn, con nhất định phải nói thật, vết thương này không phải do anh con gây ra, có đúng không?"
Tần Vãn ngẩng đầu một chít, lại khẽ nức nở: "Không đánh"
Ngưu Thiên Phương trợn mắt nhìn Lưu lão đầu, hất cằm vênh váo: "Nghe rõ chưa, chính Vãn Vãn nói, con trai tôi không đánh con bé, nếu để tôi biết ai tự ý hắt nước bẩn, tôi nhất định sẽ không để yên cho tên đó đâu!"