Chương 3: Sáu năm (3)
"Trời đất, mấy bộ quần áo nát tươm thế này, mà nhà họ Ngô kia lại không biết xấu hổ tặng cho con, trông chẳng khác gì mớ giẻ lau." Ngưu Thiên Phương nhìn mấy bộ quần áo được xếp ngay ngắn đang đặt trên ván cửa, tỏ vẻ chê bai, trên bộ quần áo màu xanh nhạt là chi chít những miếng vá, chỗ khuỷu tay còn bị thủng một lỗ.
Thời buổi này, nếu mà có một bộ quần áo lành lặn, người ta đều sẽ để dành đến những dịp quan trọng mặc đi thăm hỏi, chúc tụng họ hàng, sao có thể mang đi tặng cho được? Ngay cả quần áo Ngưu Thiên Phương đang mặc cũng đầy những mảnh vụn vá.
Khi Tần Vãn cùng ông nội đến đây cũng không mang theo hành lý, ngay cả quần áo để thay giặt hàng ngày cũng là của một dì tốt bụng đưa cho, nếu không phải ông nội là đối tượng chủ yếu cần cải tạo, thì đừng nói đến quần áo, ngay cả sợi dây buộc tóc cũng chẳng có mà dùng.
Nghe bà ta nói vậy, Tần Vãn chợt nhớ về chuyện kiếp trước.
Trong nhà Ngưu Thiên Phương không có ai làm trụ cột, cuộc sống càng ngày càng tệ, nếu không cũng chẳng đến nỗi phải tái giá làm lẽ cho người ta.
Khi đó Tần Vãn quá ngây thơ, bởi vì Ngưu Thiên Phương đối tốt với cô, cô liền nói ra bí mật vẫn luôn cất giấu trong lòng, bí mật mà ông nội thà chết đói, nhất quyết không muốn cô để lộ.
Bố từng kể rằng, cô sinh ra vào một ngày trời rét đậm, vào giây phút cô chào đời, cây hoè già trong viện vốn đã chết khô từ lâu đột nhiên đâm chồi nảy lộc, chỉ trong chớp mắt đã xanh tốt trở lại.
Sau đó, họ đã chặt cái cây ấy đi, cả gốc rễ cũng không chừa.
Sau này, cũng không còn xảy ra bất kỳ hiện tượng kỳ quái nào nữa, cho đến năm cô 6 tuổi, bởi vì muốn ăn quýt, đã làm một cây quýt non đơm hoa kết trái ngay lập tức. Chuyện này đã làm người nhà họ Tần hiểu ra tất cả, từ đây Tần Vãn càng bị trông coi chặt chẽ hơn.
Sau khi Ngưu Thiên Phương biết được bí mật, ác mộng của Tần Vãn cũng bắt đầu từ đây.
Ngưu Thiên Phương nhốt cô lại, không cho ra ngoài, thậm chí còn hủy bỏ kế hoạch ban đầu, tiến hành tổ chức hôn lễ cho Trần Mãng và Tần Vãn.
Khi Tần Vãn chưa tròn 16 tuổi đã mang thai đứa con đầu lòng.
"Được rồi, ngoại trừ hai bộ quần áo này cũng chẳng có cái gì tốt để thu dọn cả, chúng ta đi thôi." Cho dù là hai bộ quần áo nát cũng có thể tận dụng làm giẻ lau, mặc dù ghét bỏ, Ngưu Thiên Phương vẫn mang hai bộ quần áo đi.
Tần Vãn theo sau bà ta ra khỏi căn nhà cỏ rách nát, dù cô đã sống ở đây được vài chục năm, nhưng con đường này với cô vẫn lạ lẫm như thế.
Đi được khoảng mười phút, từ đằng xa đã thoáng trông thấy căn nhà ngói của nhà họ Trần, trải qua nhiều năm mưa gió, căn nhà tuy có phần đổ nát, nhưng vẫn có thể nhận ra nó bên trong những ngôi nhà đất xung quanh.
Ngưu Thiên Phương đi ở đằng trước, giới thiệu cho Tần Vãn: "Người nhà dì không nhiều, cũng không xảy ra bất cứ chuyện xấu nào hết, mọi người đều rất dễ gần, đợi gặp được con sẽ biết."
Tần Vãn không đáp lời, chỉ cúi đầu theo sau bà ta.
Khi bọn họ đến nơi, mẹ Trần đang xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm.
Ngưu Thiên Phương chạy tới, đoạt lấy giỏ rau trong tay bà cụ: "Mẹ cứ để đấy, con làm cho."
Tần Vãn đứng ở bậu cửa, thờ ơ nhìn hai người.
Từ ngày đầu tiên cô bước chân vào căn nhà này, mẹ Trần đã không thích cô, so với Ngưu Thiên Phương luôn giả vờ tốt bụng, bà cụ càng thẳng thắn hơn, chưa bao giờ đối xử hòa nhã với cô.
Lý do mẹ Trần không thích Tần Vãn vô cùng đơn giản, bởi vì cô là người thành phố.
Khi còn trẻ, chồng của mẹ Trần lên thành phố làm công nhân, bị người ta đánh chết, đã vậy lại chỉ bồi thường chút tiền cho có lệ.
Với số tiền được bồi thường, mẹ Trần xây ba gian nhà ngói, lại cưới cho con trai một cô vợ giỏi giang, là Ngưu Thiên Phương. Không ngờ, đương lúc bà cụ đang cảm thấy viên mãn, con trai lại ra đi đột ngột, bà cụ khóc, khóc hỏng đôi mắt.
Ngưu Thiên Phương cầm rổ ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ tới Tần Vãn.
Bà ta duỗi tay vẫy Tần Vãn mấy cái: "Vãn Vãn, con lại đây, mẹ, đây là Tần Vãn mà con đã nói với mẹ lúc trước ấy, là một cô bé vừa ngoan ngoãn lại vừa xinh đẹp."
Mẹ Trần hừ lạnh một tiếng, phất tay run rẩy bước vào phòng.
Ngưu Thiên Phương không mấy quan tâm, bà ta quay đầu nói với Tần Vãn: "Con thông cảm, người già rồi tính tình có chút quái gở, ở lâu rồi con sẽ hiểu, thực ra bà cũng không có ý xấu."
Trông cái cách nhặt rau này của bà ta, không rõ bà ta đang suy tính chuyện gì.
Khi biết mình quay về thời đại này, ý nghĩ đầu tiên chính đi cùng với ông nội, nhưng ánh mắt trước khi qua đời của ông rõ ràng là đang hy vọng cô có thể sống tốt. Cô không nỡ từ chối di nguyện cuối cùng của ông.
Kiếp trước, cả đời cô trôi qua trong đau khổ, không được như ý, cô không hy vọng ông nội phải mang theo tiếc nuối rời đi.
Cho đến bây giờ, Tần Vãn vẫn không có cảm giác chân thực, cô vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một nhân vật quần chúng, một người ngoài cuộc tách biệt với thế giới.
Thời buổi này, nếu mà có một bộ quần áo lành lặn, người ta đều sẽ để dành đến những dịp quan trọng mặc đi thăm hỏi, chúc tụng họ hàng, sao có thể mang đi tặng cho được? Ngay cả quần áo Ngưu Thiên Phương đang mặc cũng đầy những mảnh vụn vá.
Khi Tần Vãn cùng ông nội đến đây cũng không mang theo hành lý, ngay cả quần áo để thay giặt hàng ngày cũng là của một dì tốt bụng đưa cho, nếu không phải ông nội là đối tượng chủ yếu cần cải tạo, thì đừng nói đến quần áo, ngay cả sợi dây buộc tóc cũng chẳng có mà dùng.
Nghe bà ta nói vậy, Tần Vãn chợt nhớ về chuyện kiếp trước.
Trong nhà Ngưu Thiên Phương không có ai làm trụ cột, cuộc sống càng ngày càng tệ, nếu không cũng chẳng đến nỗi phải tái giá làm lẽ cho người ta.
Khi đó Tần Vãn quá ngây thơ, bởi vì Ngưu Thiên Phương đối tốt với cô, cô liền nói ra bí mật vẫn luôn cất giấu trong lòng, bí mật mà ông nội thà chết đói, nhất quyết không muốn cô để lộ.
Bố từng kể rằng, cô sinh ra vào một ngày trời rét đậm, vào giây phút cô chào đời, cây hoè già trong viện vốn đã chết khô từ lâu đột nhiên đâm chồi nảy lộc, chỉ trong chớp mắt đã xanh tốt trở lại.
Sau đó, họ đã chặt cái cây ấy đi, cả gốc rễ cũng không chừa.
Sau này, cũng không còn xảy ra bất kỳ hiện tượng kỳ quái nào nữa, cho đến năm cô 6 tuổi, bởi vì muốn ăn quýt, đã làm một cây quýt non đơm hoa kết trái ngay lập tức. Chuyện này đã làm người nhà họ Tần hiểu ra tất cả, từ đây Tần Vãn càng bị trông coi chặt chẽ hơn.
Sau khi Ngưu Thiên Phương biết được bí mật, ác mộng của Tần Vãn cũng bắt đầu từ đây.
Ngưu Thiên Phương nhốt cô lại, không cho ra ngoài, thậm chí còn hủy bỏ kế hoạch ban đầu, tiến hành tổ chức hôn lễ cho Trần Mãng và Tần Vãn.
Khi Tần Vãn chưa tròn 16 tuổi đã mang thai đứa con đầu lòng.
"Được rồi, ngoại trừ hai bộ quần áo này cũng chẳng có cái gì tốt để thu dọn cả, chúng ta đi thôi." Cho dù là hai bộ quần áo nát cũng có thể tận dụng làm giẻ lau, mặc dù ghét bỏ, Ngưu Thiên Phương vẫn mang hai bộ quần áo đi.
Tần Vãn theo sau bà ta ra khỏi căn nhà cỏ rách nát, dù cô đã sống ở đây được vài chục năm, nhưng con đường này với cô vẫn lạ lẫm như thế.
Đi được khoảng mười phút, từ đằng xa đã thoáng trông thấy căn nhà ngói của nhà họ Trần, trải qua nhiều năm mưa gió, căn nhà tuy có phần đổ nát, nhưng vẫn có thể nhận ra nó bên trong những ngôi nhà đất xung quanh.
Ngưu Thiên Phương đi ở đằng trước, giới thiệu cho Tần Vãn: "Người nhà dì không nhiều, cũng không xảy ra bất cứ chuyện xấu nào hết, mọi người đều rất dễ gần, đợi gặp được con sẽ biết."
Tần Vãn không đáp lời, chỉ cúi đầu theo sau bà ta.
Khi bọn họ đến nơi, mẹ Trần đang xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm.
Ngưu Thiên Phương chạy tới, đoạt lấy giỏ rau trong tay bà cụ: "Mẹ cứ để đấy, con làm cho."
Tần Vãn đứng ở bậu cửa, thờ ơ nhìn hai người.
Từ ngày đầu tiên cô bước chân vào căn nhà này, mẹ Trần đã không thích cô, so với Ngưu Thiên Phương luôn giả vờ tốt bụng, bà cụ càng thẳng thắn hơn, chưa bao giờ đối xử hòa nhã với cô.
Lý do mẹ Trần không thích Tần Vãn vô cùng đơn giản, bởi vì cô là người thành phố.
Khi còn trẻ, chồng của mẹ Trần lên thành phố làm công nhân, bị người ta đánh chết, đã vậy lại chỉ bồi thường chút tiền cho có lệ.
Với số tiền được bồi thường, mẹ Trần xây ba gian nhà ngói, lại cưới cho con trai một cô vợ giỏi giang, là Ngưu Thiên Phương. Không ngờ, đương lúc bà cụ đang cảm thấy viên mãn, con trai lại ra đi đột ngột, bà cụ khóc, khóc hỏng đôi mắt.
Ngưu Thiên Phương cầm rổ ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ tới Tần Vãn.
Bà ta duỗi tay vẫy Tần Vãn mấy cái: "Vãn Vãn, con lại đây, mẹ, đây là Tần Vãn mà con đã nói với mẹ lúc trước ấy, là một cô bé vừa ngoan ngoãn lại vừa xinh đẹp."
Mẹ Trần hừ lạnh một tiếng, phất tay run rẩy bước vào phòng.
Ngưu Thiên Phương không mấy quan tâm, bà ta quay đầu nói với Tần Vãn: "Con thông cảm, người già rồi tính tình có chút quái gở, ở lâu rồi con sẽ hiểu, thực ra bà cũng không có ý xấu."
Trông cái cách nhặt rau này của bà ta, không rõ bà ta đang suy tính chuyện gì.
Khi biết mình quay về thời đại này, ý nghĩ đầu tiên chính đi cùng với ông nội, nhưng ánh mắt trước khi qua đời của ông rõ ràng là đang hy vọng cô có thể sống tốt. Cô không nỡ từ chối di nguyện cuối cùng của ông.
Kiếp trước, cả đời cô trôi qua trong đau khổ, không được như ý, cô không hy vọng ông nội phải mang theo tiếc nuối rời đi.
Cho đến bây giờ, Tần Vãn vẫn không có cảm giác chân thực, cô vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một nhân vật quần chúng, một người ngoài cuộc tách biệt với thế giới.