Chương 9
Kỳ Ngôn đã quen thuộc với bộ dạng bây giờ của Lục Phong Hàn, qua mấy ngày quan sát, trong đầu đã có phê bình độ khó cho việc "Nấu cơm" này là: SSS.
Cậu mở miệng trước: "Tôi đi lên lầu tắm, khi nào có thể ăn cơm thì gọi tôi."
Không đợi Lục Phong Hàn trả lời đã đi thẳng lên lầu.
Dưới lầu chỉ còn hai người Lục Phong Hàn và Vincent.
Một tay cởi tạp dề ra máng lên lưng ghế, Lục Phong Hàn nhìn Vincent: "Tìm tới bằng cách gì?"
Vincent tự nhiên kéo ghế ra ngồi xuống: "Không phải ngài để em đến sao? Mông Cách tự nhiên tìm em, chắc chắn có người chỉ điểm. Nhưng do tiền tuyến thua thảm quá, vị trí của ông ta trở nên xấu hổ, không ai chịu dính vận xui này, chứ đừng nói chỉ đường đi. Huống hồ tỷ lệ chỉ ra cái đường chính xác này không cao chút nào."
"Cho nên?"
"Cho nên em nghi ngờ, cố ý tra xét vị trí mà Mông Cách từng đi qua xem ông ta thấy người nào. Phát hiện là ông ta biết lúc này nên sống điệu thấp một chút, không nên gây sự chú ý, nên rất an phận, không đi xã giao nữa. Trừ yến tiệc nhà họ Kỳ."
Không đợi Lục Phong Hàn hỏi, Vincent tiếp tục: "Từ video giám sát của nhà họ Kỳ tìm ra ngài tốn rất nhiều thời gian. Tuy nhiên em hơi khó hiểu, ngài cùng Mông Cách chẳng nói với nhau câu nào thì làm sao ngài khiến ông ta tìm em được?"
Ánh mắt Lục Phong Hàn động đậy: "Không nói với nhau câu nào?"
Vincent: "Đúng vậy, em xem trong video thấy ngài và Mông Cách luôn ở trong đại sảnh, cách nhau rất xa."
Lục Phong Hàn nhìn lên lầu.
Anh cùng Mông Cách gặp nhau ở núi giả vốn để né theo dõi. Nhưng mà nếu ra vào đại sảnh như thế thì không thể tránh việc bị quay trúng. Nhưng lúc này Vincent nói là anh cùng ông ta luôn ở trong đại sảnh.
Vincent làm phó quan cho anh ba năm nên anh hiểu rất rõ năng lực của cậu ta, việc tra xét này là việc nhỏ nên sẽ không làm ẩu. Vậy khả năng duy nhất là có người có ý bóp méo video giám sát, đem việc anh cùng Mông Cách rời đại sảnh xóa bỏ.
Tâm tư đã luân chuyển mấy vòng nhưng nét mặt của anh vẫn không đổi, chỉ nói: "Sống ở Leto toàn nhân tinh. Mông Cách luôn ở đảng trung lập, trong lòng ông ta rõ ràng việc trao đổi thông tin quân đội với tôi là giao dịch. Nhưng mà ông ta cũng giữ lời hứa với tôi đi tìm cậu, không vạch trần, không nói lời dư thừa."
"Ừm, việc trao đổi đơn thuần vì lợi ích thế này là an toàn nhất." Vincent nhìn chằm chằm Lục Phong Hàn mười mấy giây, đến lúc này mới lộ ra cảm xúc "Thật kích động! Sếp cũ chết đi sống lại nè!".
Lại nói giỡn: "Sau khi có tin ở tiền tuyến truyền về, em cảm thấy ngài nhất định chưa chết. Tuy vậy em nghĩ là ít nhất ngài sẽ bị mất tay, cụt chân, hoặc mù một mắt, hủy dung... tóm lại...."
"Tóm lại không phải như giờ, hoàn hảo? Làm cậu thất vọng quá nhỉ?", Lục Phong Hàn miệng thì cười mà mắt lạnh lùng: "Nếu tôi cũng chết, vậy ai đòi công đạo cho cái chết của những người khác?"
Vincent đột nhiên ngồi thẳng: "Thật sự có bẫy?"
Lục Phong Hàn: "Bằng không?"
Nắm chặt tay, Vincent theo thói quen gõ bàn: "Ra vậy... lúc có tin tức từ tiền tuyến truyền về, em liền cảm thấy không đúng. Ngài mang đội đi chi viện đội tiên phong số 7 đã mất liên lạc, trước không nói lí do vì sao đội tiên phong bị mất tín hiệu, chỉ nói từ lúc rời khỏi điểm chuyển tiếp liền lọt vào mai phục, cái này sai logic."
Môi cậu ta cong lên nhưng không cười, nhẹ nói: "Từ khi nào điểm chuyển tiếp quân sự bị tiết lộ như việc đáng lẽ như thế? Còn có thể chiến đấu không? Thế này khác gì kêu Liên Minh giơ cờ đầu hàng từ 800 năm trước cho rồi."
Ánh mắt của Vincent sắc bén: "Có phản đồ hoặc nội gián tiết lộ vị trí đúng không?"
So với cảm xúc của cậu ta, Lục Phong Hàn đạm mạc: "Nếu biết rồi thì đừng hỏi."
Vincent đánh giá Lục Phong Hàn thêm lần nữa, kỳ quái: "Vậy sao ngài không chết?"
Mấy ngày nay biết Lục Phong Hàn còn sống cậu rất vui mừng. Khi thấy người thật thì cậu chỉ tò mò vì sao người này không những sống mà còn lạc trôi từ khu tiền tuyến Nam Thập Tự về đến Leto.
Lục Phong Hàn: "Suýt thì chết nhưng được người ta cứu."
"Kỳ Ngôn?"
Lạc Phong Hàn cười nhạt: "Ừ, trên eo thủng một lỗ."
Vincent ngó eo Lục Phong Hàn, nghiền ngẫm: "Lủng một lỗ thật à? Có ảnh hưởng chức năng nào đó không?"
Ánh mắt vị sếp cũ đáng sợ hẳn lên, Vincent xua tay liên tục: "Cái rắm em cũng không dám thả, chỉ huy, ngài tiếp đi, tiếp đi."
"Tôi may mắn, khi phi thuyền chỉ huy nổ thì bị khí của nó đẩy ra rất xa, vừa lúc gặp một trạm chung chuyển bỏ không nên trốn vào. Nếu không thì chẳng cần chờ chết do mất máu quá nhiều, tia vũ trụ cũng đủ lấy mạng rồi."
"Còn sau đó?"
"Sau đó tôi tìm được một con robot y tế trên trạm và một đống thuốc quá hạn, một bó vải y tế hơi cũ, miễn cưỡng dùng chúng băng bó vết thương. Không biết đợi bao lâu thì thấy một chiếc phi thuyền vận tải dân dụng bị trục trặc nền phải dừng ở đó. Nhân lúc bọn họ sửa chữa thì lặng lẽ đi vào, vì thế nên có thể về Leto."
Vincent nghe xong, nhướng mày kinh ngạc: "Như vậy mà ngài còn chưa chết?"
Lục Phong Hàn: "Nằm trong khoang trị liệu VI ba ngày, muốn chết cũng khó."
Vincent nhíu mi: "Khoang VI? Sao thế được."
Thật lòng Lục Phong Hàn cũng biết sao được như thế đấy.
Khoang trị liệu VI có khả năng chữa thương tốt nhất Liên Minh hiện nay, chỉ cần còn nửa hơi thở, dù đứt tay, đứt chân hay bị thương tổn toàn bộ nội tạng thì nó vẫn có thể chữa khỏi. Nhưng vì hiệu quả rất tốt, gần như khởi tử hồi sinh nên số tiền tạo ra nó cực kỳ lớn, không thể sản xuất quy mô nên phần lớn chỉ dùng cho quân đội.
Theo cậu biết Liên Minh chỉ có 4 cái, để ở mấy chỗ chiến sự kịch liệt ở tiền tuyến.
Nhưng hôm nay trong phòng ngủ của Kỳ Ngôn, thấy được cái thứ năm.
Thấy Lục Phong Hàn không trả lời, cậu ta đoán đây chắc là bí mật quân sự nên không hỏi nữa.
"Vậy hiện tại ngài muốn làm gì?
"Wise trở thành quyền chỉ huy tiền tuyến, tuy nhiên còn có Erich nên hắn ta chẳng làm được sóng gió gì cả. Quân Phản Loạn vừa tiến được một bước dài nên cũng sẽ không tuỳ tiện tiến công tiếp. Trong lúc này ở Leto chắc chắn sẽ tranh giành vị trí "tổng chỉ huy quân Viễn Chinh"."
"Tạm thời ngài không về tiền tuyến?"
"Đúng vậy, nếu tôi quay về thì mấy người ở trong tối chẳng dám động thủ ngoài sáng đâu. Huống hồ tin tức ở Leto rất nhanh nhạy, nếu có gì lay động thì người ở đây đều dựng ăng-ten nghe ngóng. Ở Leto số người biết mặt tôi không nhiều, càng dễ hành động.
Đã rõ tính toán của Lục Phong Hàn, Vincent liền nhớ đến tình cảnh khi vừa vào cửa: "Lúc em mới đến ngài đang nấu cơm hả?"
"Ừ, đồ ăn bên ngoài nuốt không trôi nên giờ tra công thức trên mạng nấu thử."
Vincent chửi thầm: Đứa nào ở trên tinh hạm có thể nuốt trôi cái thứ dịch dinh dưỡng, viên nén dinh dưỡng chứ làm biếng đi vài bước hâm nóng khoai tây nghiền ăn hả? Còn ngại đồ bên ngoài khó ăn, sếp Lục sống khó vậy hồi nào thế?
"Lần này ngại cần em làm gì?"
Lục Phong Hàn trả lời: "Giúp tôi điều tra một người."
"Ai?"
"Kẻ đang ngồi ở vị trí của tôi hiện giờ, Wise Will. Tôi muốn biết người điều hắn đến quân Viễn Chinh hai năm trước là ai."
Vincet đồng ý, rồi lại chỉ tay lên lầu.
Lục Phong Hàn hiểu ý cậu, ngắn gọn: "Không phải kẻ thù, không cần tra."
Trước khi đi, Vincent lại hỏi: "10 năm rồi ngài không về Leto, có ghé quảng trường Sky Diamond chưa?"
"Ghé chi?"
"Tượng của ba ngài được đặt ở đó."
Lục Phong Hàn đẩy vai Vincent: "Người cũng chẳng còn thì xem tượng cái gì? Coi tôi với ổng giống nhau điểm nào hả?"
Sau khi đóng cửa xong, anh đi vào trong.
Ba của anh – Lục Quân từng là thượng thướng của Liên Minh, còn mẹ là văn chức trong quân đội. Năm anh 11 tuổi, cha mẹ hi sinh tại tiền tuyến, từ đó anh luôn được quân đội chăm sóc.
15 tuổi, anh được đặc cách trúng tuyển trường quân đội Đệ Nhất, trở thành sinh viên nhỏ tuổi nhất trường. Lúc trẻ trâu, mỗi ngày đều đi đánh nhau. Đa số là thắng, có lúc thua thì chạy ra khỏi trường, lặng lẽ đến quảng trường Sky Diamond, ngồi cạnh tượng Lục Quân mà lải nhải cáo trạng.
Dần dần, anh cũng ít đi.
Dù có nói thêm lời nào thì ông ấy cũng không nghe thấy nữa.
Trừ việc bản thân đánh thắng thì chẳng còn ai giúp anh nữa.
Anh lên lầu gọi Kỳ Ngôn xuống ăn cơm trưa.
Trong phòng bếp mấy thứ cháy đen đó chắn chắn là không ăn được, chỉ có thể tiếp tục ăn phần ăn A.
Kỳ Ngôn vừa tắm xong, bên tóc mái còn tích nước, ăn một miếng thì đột nhiên hỏi: "Anh bị sao thế?"
Lục Phong Hàn đã thất thần được ba phút.
Anh chỉ nói: "Học viện Turan sắp khai giảng rồi đúng không?"
"Ừ, nửa tháng nữa."
"Cậu trở về Leto được một tháng rồi, có từng đi quảng trường Sky Diamond chưa?"
"Chưa đi, lúc vừa đến Hạ Tri Dương chở đi dạo xung quanh quảng trường một lần cho biết."
"Vậy không tính." Lục Phong Hàn đề nghị. "Ăn cơm xong đi một lần nhé."
Tuy hơi bất ngờ, nhưng với đề nghị của anh thì Kỳ Ngôn chưa từng có ý kiến: "Được."
Quảng trường Sky Diamond nằm ở trung tâm Leto, là điểm tham quan nổi tiếng nên hằng nằm có rất nhiều người từ hành tinh khác đến. May là diện tích rất lớn nên cũng không xảy ra chen chúc.
Sau khi đậu xe ở bãi, hai người đi về hướng trung tâm, Lục Phong Hàn hỏi Kỳ Ngôn: "Biết nguyên nhân vì sao có tên "Leto" không?"
Kỳ Ngôn lắc đầu.
Lục Phong Hàn: "Theo thần thoại Hy Lạp của Trái Đất cổ, Leto là "người nuôi dưỡng", đó là tên vị nữ thần sinh ra thần săn bắn Artemis và thần Mặt Trời Apollo. Khi khoa học kĩ thuật bùng nổ lần 2, nhân loại rời địa cầu tiến vào vũ trụ, cái tên Leto này mang theo dã tâm của con người: sinh sản, chinh phục, ánh sáng, tương lai."
"Leto bắt đầu cho thời đại mới. Lúc đó con người hò hét rằng nhân loại luôn tiến về phía trước, vĩnh viễn không lùi."
Tiếng hô to từ phía xa truyền đến, cậu nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy trên đài đá có hai người đứng, có một đám người vây quanh phía dưới.
"Bọn họ là ai?"
Lục Phong Hàn nhìn qua rồi thu hồi tầm mắt: "Đó là người hát rong, là nghề nghiệp truyền thống từng rất nổi vào thế kỉ 11 ở địa cầu. Ở đâu trên Liên Minh cũng thấy mấy người này, họ quảng bá khả năng chính trị cùng tư tưởng bản thân, có khẩu hiệu rất cao thượng là "cùng mang lý tưởng vì con người"."
Kỳ Ngôn chưa từng thấy việc này, hơi hứng thú bước về đó.
Người trẻ tuổi trên đài dâng trào cảm xúc; "... Sau khi bùng nổ khoa học kĩ thuật lần thứ ba, chúng ta nghênh đón thời kì khoa học kĩ thuật phồn vinh. Nhưng chỉ mất một trăm năm nó đã tiến vào thời kì huỷ diệt! "Cuối cùng khoa học là thần học" – mấy lời này vốn xuất phát từ nhừng người tự cao tự đại, so sánh bản thân với thần! Nếu loài người không tự cho mình nắm giữ chìa khoá vũ trụ thì tại sao lại phạm vào lĩnh vực của thần. Liên Minh đã gặp tai ương: vô số hành tinh nổ mạnh, 3/5 nhân loại tử vong, chúng ta đã từng chinh phục 9 đại khu hành tinh thì nay đã có 5 nơi chìm vào bóng tối vũ trụ."
Kỳ Ngôn nghe xong một đoạn: "Người này ủng hộ quân Phản Loạn?"
"Không sai biệt lắm, Liên Minh tự do ngôn luận, dù ở chỗ này hô to là Liên Minh thua cuộc thì quân đội cũng chẳng dám làm gì."
Lục Phong Hàn nghe thấy thú vị, hỏi Kỳ Ngôn, "Cậu thấy vào năm 143 lịch hành tinh – năm phát sinh sự kiện đại huỷ diệt khoa học kĩ thuật là do con người sao?"
Kỳ Ngôn không chút do dự lắc đầu: "Dù là lịch Trái Đất hay lịch hành tinh thì tiến trình đều giống nhau. Quy tắc mới được phát hiện thì nền khoa học mới cũng sẽ được hình thành. Sau đó sẽ có rất nhiều lĩnh vực mà con người từng không lý giải được giờ sẽ được giải quyết dễ dàng. Ví dụ như nghành khoa học tế bào lúc trước, hay thuyết tương đối. Rồi sẽ có vô số các nhà khoa học ghi tên mình vào vùng đất mới này."
"Thật ra lần bùng nổ khoa học kĩ thuật lần ba không có nền móng vững chắc nên mới sụp đổ. Cho nên nền khoa học gặp trở ngại là đã là chuyện phải gặp, chẳng có thứ gọi là "con người khiêu chiến thần quyền"."
Lục Phong Hàn nhìn đám người tụ tập phía xa: "Nhưng bọn quân Phản Loạn lại lấy nó làm lí do, phủ định khoa học, cổ suý thần học nhằm lung lạc lòng người. Coi các nhà khoa học là kẻ xúc phạm thần linh, lấy điều này làm lí do tạo ra cái thứ Bảng Đen rác rưởi."
Kỳ Ngôn dùng im lặng biểu đạt sự khinh thường. Lục Phong Hàn nhìn mặt câu lúc này liền muốn dùng tay chọc... nhưng mà cũng chỉ dám nghĩ thôi. Chọc khóc rồi phải làm sao?
Không đứng nghe người hát rong diễn thuyết tiếp, họ đi qua khoảng sân và đài phun nước, đứng ở trước các bức tượng.
Người vì Liên Minh cống hiến vĩ đại đều được tạc tượng ở đây, để đời kế tiếp có nơi tưởng nhớ.
Kỳ Ngôn đứng ngắm nhìn rồi chỉ vào một bức tượng ở đó: "Người kia là họ hàng với anh ư?"
Lục Phong Hàn nhìn theo tay cậu: "Lục Quân? Trùng họ thôi."
Cậu mở miệng trước: "Tôi đi lên lầu tắm, khi nào có thể ăn cơm thì gọi tôi."
Không đợi Lục Phong Hàn trả lời đã đi thẳng lên lầu.
Dưới lầu chỉ còn hai người Lục Phong Hàn và Vincent.
Một tay cởi tạp dề ra máng lên lưng ghế, Lục Phong Hàn nhìn Vincent: "Tìm tới bằng cách gì?"
Vincent tự nhiên kéo ghế ra ngồi xuống: "Không phải ngài để em đến sao? Mông Cách tự nhiên tìm em, chắc chắn có người chỉ điểm. Nhưng do tiền tuyến thua thảm quá, vị trí của ông ta trở nên xấu hổ, không ai chịu dính vận xui này, chứ đừng nói chỉ đường đi. Huống hồ tỷ lệ chỉ ra cái đường chính xác này không cao chút nào."
"Cho nên?"
"Cho nên em nghi ngờ, cố ý tra xét vị trí mà Mông Cách từng đi qua xem ông ta thấy người nào. Phát hiện là ông ta biết lúc này nên sống điệu thấp một chút, không nên gây sự chú ý, nên rất an phận, không đi xã giao nữa. Trừ yến tiệc nhà họ Kỳ."
Không đợi Lục Phong Hàn hỏi, Vincent tiếp tục: "Từ video giám sát của nhà họ Kỳ tìm ra ngài tốn rất nhiều thời gian. Tuy nhiên em hơi khó hiểu, ngài cùng Mông Cách chẳng nói với nhau câu nào thì làm sao ngài khiến ông ta tìm em được?"
Ánh mắt Lục Phong Hàn động đậy: "Không nói với nhau câu nào?"
Vincent: "Đúng vậy, em xem trong video thấy ngài và Mông Cách luôn ở trong đại sảnh, cách nhau rất xa."
Lục Phong Hàn nhìn lên lầu.
Anh cùng Mông Cách gặp nhau ở núi giả vốn để né theo dõi. Nhưng mà nếu ra vào đại sảnh như thế thì không thể tránh việc bị quay trúng. Nhưng lúc này Vincent nói là anh cùng ông ta luôn ở trong đại sảnh.
Vincent làm phó quan cho anh ba năm nên anh hiểu rất rõ năng lực của cậu ta, việc tra xét này là việc nhỏ nên sẽ không làm ẩu. Vậy khả năng duy nhất là có người có ý bóp méo video giám sát, đem việc anh cùng Mông Cách rời đại sảnh xóa bỏ.
Tâm tư đã luân chuyển mấy vòng nhưng nét mặt của anh vẫn không đổi, chỉ nói: "Sống ở Leto toàn nhân tinh. Mông Cách luôn ở đảng trung lập, trong lòng ông ta rõ ràng việc trao đổi thông tin quân đội với tôi là giao dịch. Nhưng mà ông ta cũng giữ lời hứa với tôi đi tìm cậu, không vạch trần, không nói lời dư thừa."
"Ừm, việc trao đổi đơn thuần vì lợi ích thế này là an toàn nhất." Vincent nhìn chằm chằm Lục Phong Hàn mười mấy giây, đến lúc này mới lộ ra cảm xúc "Thật kích động! Sếp cũ chết đi sống lại nè!".
Lại nói giỡn: "Sau khi có tin ở tiền tuyến truyền về, em cảm thấy ngài nhất định chưa chết. Tuy vậy em nghĩ là ít nhất ngài sẽ bị mất tay, cụt chân, hoặc mù một mắt, hủy dung... tóm lại...."
"Tóm lại không phải như giờ, hoàn hảo? Làm cậu thất vọng quá nhỉ?", Lục Phong Hàn miệng thì cười mà mắt lạnh lùng: "Nếu tôi cũng chết, vậy ai đòi công đạo cho cái chết của những người khác?"
Vincent đột nhiên ngồi thẳng: "Thật sự có bẫy?"
Lục Phong Hàn: "Bằng không?"
Nắm chặt tay, Vincent theo thói quen gõ bàn: "Ra vậy... lúc có tin tức từ tiền tuyến truyền về, em liền cảm thấy không đúng. Ngài mang đội đi chi viện đội tiên phong số 7 đã mất liên lạc, trước không nói lí do vì sao đội tiên phong bị mất tín hiệu, chỉ nói từ lúc rời khỏi điểm chuyển tiếp liền lọt vào mai phục, cái này sai logic."
Môi cậu ta cong lên nhưng không cười, nhẹ nói: "Từ khi nào điểm chuyển tiếp quân sự bị tiết lộ như việc đáng lẽ như thế? Còn có thể chiến đấu không? Thế này khác gì kêu Liên Minh giơ cờ đầu hàng từ 800 năm trước cho rồi."
Ánh mắt của Vincent sắc bén: "Có phản đồ hoặc nội gián tiết lộ vị trí đúng không?"
So với cảm xúc của cậu ta, Lục Phong Hàn đạm mạc: "Nếu biết rồi thì đừng hỏi."
Vincent đánh giá Lục Phong Hàn thêm lần nữa, kỳ quái: "Vậy sao ngài không chết?"
Mấy ngày nay biết Lục Phong Hàn còn sống cậu rất vui mừng. Khi thấy người thật thì cậu chỉ tò mò vì sao người này không những sống mà còn lạc trôi từ khu tiền tuyến Nam Thập Tự về đến Leto.
Lục Phong Hàn: "Suýt thì chết nhưng được người ta cứu."
"Kỳ Ngôn?"
Lạc Phong Hàn cười nhạt: "Ừ, trên eo thủng một lỗ."
Vincent ngó eo Lục Phong Hàn, nghiền ngẫm: "Lủng một lỗ thật à? Có ảnh hưởng chức năng nào đó không?"
Ánh mắt vị sếp cũ đáng sợ hẳn lên, Vincent xua tay liên tục: "Cái rắm em cũng không dám thả, chỉ huy, ngài tiếp đi, tiếp đi."
"Tôi may mắn, khi phi thuyền chỉ huy nổ thì bị khí của nó đẩy ra rất xa, vừa lúc gặp một trạm chung chuyển bỏ không nên trốn vào. Nếu không thì chẳng cần chờ chết do mất máu quá nhiều, tia vũ trụ cũng đủ lấy mạng rồi."
"Còn sau đó?"
"Sau đó tôi tìm được một con robot y tế trên trạm và một đống thuốc quá hạn, một bó vải y tế hơi cũ, miễn cưỡng dùng chúng băng bó vết thương. Không biết đợi bao lâu thì thấy một chiếc phi thuyền vận tải dân dụng bị trục trặc nền phải dừng ở đó. Nhân lúc bọn họ sửa chữa thì lặng lẽ đi vào, vì thế nên có thể về Leto."
Vincent nghe xong, nhướng mày kinh ngạc: "Như vậy mà ngài còn chưa chết?"
Lục Phong Hàn: "Nằm trong khoang trị liệu VI ba ngày, muốn chết cũng khó."
Vincent nhíu mi: "Khoang VI? Sao thế được."
Thật lòng Lục Phong Hàn cũng biết sao được như thế đấy.
Khoang trị liệu VI có khả năng chữa thương tốt nhất Liên Minh hiện nay, chỉ cần còn nửa hơi thở, dù đứt tay, đứt chân hay bị thương tổn toàn bộ nội tạng thì nó vẫn có thể chữa khỏi. Nhưng vì hiệu quả rất tốt, gần như khởi tử hồi sinh nên số tiền tạo ra nó cực kỳ lớn, không thể sản xuất quy mô nên phần lớn chỉ dùng cho quân đội.
Theo cậu biết Liên Minh chỉ có 4 cái, để ở mấy chỗ chiến sự kịch liệt ở tiền tuyến.
Nhưng hôm nay trong phòng ngủ của Kỳ Ngôn, thấy được cái thứ năm.
Thấy Lục Phong Hàn không trả lời, cậu ta đoán đây chắc là bí mật quân sự nên không hỏi nữa.
"Vậy hiện tại ngài muốn làm gì?
"Wise trở thành quyền chỉ huy tiền tuyến, tuy nhiên còn có Erich nên hắn ta chẳng làm được sóng gió gì cả. Quân Phản Loạn vừa tiến được một bước dài nên cũng sẽ không tuỳ tiện tiến công tiếp. Trong lúc này ở Leto chắc chắn sẽ tranh giành vị trí "tổng chỉ huy quân Viễn Chinh"."
"Tạm thời ngài không về tiền tuyến?"
"Đúng vậy, nếu tôi quay về thì mấy người ở trong tối chẳng dám động thủ ngoài sáng đâu. Huống hồ tin tức ở Leto rất nhanh nhạy, nếu có gì lay động thì người ở đây đều dựng ăng-ten nghe ngóng. Ở Leto số người biết mặt tôi không nhiều, càng dễ hành động.
Đã rõ tính toán của Lục Phong Hàn, Vincent liền nhớ đến tình cảnh khi vừa vào cửa: "Lúc em mới đến ngài đang nấu cơm hả?"
"Ừ, đồ ăn bên ngoài nuốt không trôi nên giờ tra công thức trên mạng nấu thử."
Vincent chửi thầm: Đứa nào ở trên tinh hạm có thể nuốt trôi cái thứ dịch dinh dưỡng, viên nén dinh dưỡng chứ làm biếng đi vài bước hâm nóng khoai tây nghiền ăn hả? Còn ngại đồ bên ngoài khó ăn, sếp Lục sống khó vậy hồi nào thế?
"Lần này ngại cần em làm gì?"
Lục Phong Hàn trả lời: "Giúp tôi điều tra một người."
"Ai?"
"Kẻ đang ngồi ở vị trí của tôi hiện giờ, Wise Will. Tôi muốn biết người điều hắn đến quân Viễn Chinh hai năm trước là ai."
Vincet đồng ý, rồi lại chỉ tay lên lầu.
Lục Phong Hàn hiểu ý cậu, ngắn gọn: "Không phải kẻ thù, không cần tra."
Trước khi đi, Vincent lại hỏi: "10 năm rồi ngài không về Leto, có ghé quảng trường Sky Diamond chưa?"
"Ghé chi?"
"Tượng của ba ngài được đặt ở đó."
Lục Phong Hàn đẩy vai Vincent: "Người cũng chẳng còn thì xem tượng cái gì? Coi tôi với ổng giống nhau điểm nào hả?"
Sau khi đóng cửa xong, anh đi vào trong.
Ba của anh – Lục Quân từng là thượng thướng của Liên Minh, còn mẹ là văn chức trong quân đội. Năm anh 11 tuổi, cha mẹ hi sinh tại tiền tuyến, từ đó anh luôn được quân đội chăm sóc.
15 tuổi, anh được đặc cách trúng tuyển trường quân đội Đệ Nhất, trở thành sinh viên nhỏ tuổi nhất trường. Lúc trẻ trâu, mỗi ngày đều đi đánh nhau. Đa số là thắng, có lúc thua thì chạy ra khỏi trường, lặng lẽ đến quảng trường Sky Diamond, ngồi cạnh tượng Lục Quân mà lải nhải cáo trạng.
Dần dần, anh cũng ít đi.
Dù có nói thêm lời nào thì ông ấy cũng không nghe thấy nữa.
Trừ việc bản thân đánh thắng thì chẳng còn ai giúp anh nữa.
Anh lên lầu gọi Kỳ Ngôn xuống ăn cơm trưa.
Trong phòng bếp mấy thứ cháy đen đó chắn chắn là không ăn được, chỉ có thể tiếp tục ăn phần ăn A.
Kỳ Ngôn vừa tắm xong, bên tóc mái còn tích nước, ăn một miếng thì đột nhiên hỏi: "Anh bị sao thế?"
Lục Phong Hàn đã thất thần được ba phút.
Anh chỉ nói: "Học viện Turan sắp khai giảng rồi đúng không?"
"Ừ, nửa tháng nữa."
"Cậu trở về Leto được một tháng rồi, có từng đi quảng trường Sky Diamond chưa?"
"Chưa đi, lúc vừa đến Hạ Tri Dương chở đi dạo xung quanh quảng trường một lần cho biết."
"Vậy không tính." Lục Phong Hàn đề nghị. "Ăn cơm xong đi một lần nhé."
Tuy hơi bất ngờ, nhưng với đề nghị của anh thì Kỳ Ngôn chưa từng có ý kiến: "Được."
Quảng trường Sky Diamond nằm ở trung tâm Leto, là điểm tham quan nổi tiếng nên hằng nằm có rất nhiều người từ hành tinh khác đến. May là diện tích rất lớn nên cũng không xảy ra chen chúc.
Sau khi đậu xe ở bãi, hai người đi về hướng trung tâm, Lục Phong Hàn hỏi Kỳ Ngôn: "Biết nguyên nhân vì sao có tên "Leto" không?"
Kỳ Ngôn lắc đầu.
Lục Phong Hàn: "Theo thần thoại Hy Lạp của Trái Đất cổ, Leto là "người nuôi dưỡng", đó là tên vị nữ thần sinh ra thần săn bắn Artemis và thần Mặt Trời Apollo. Khi khoa học kĩ thuật bùng nổ lần 2, nhân loại rời địa cầu tiến vào vũ trụ, cái tên Leto này mang theo dã tâm của con người: sinh sản, chinh phục, ánh sáng, tương lai."
"Leto bắt đầu cho thời đại mới. Lúc đó con người hò hét rằng nhân loại luôn tiến về phía trước, vĩnh viễn không lùi."
Tiếng hô to từ phía xa truyền đến, cậu nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy trên đài đá có hai người đứng, có một đám người vây quanh phía dưới.
"Bọn họ là ai?"
Lục Phong Hàn nhìn qua rồi thu hồi tầm mắt: "Đó là người hát rong, là nghề nghiệp truyền thống từng rất nổi vào thế kỉ 11 ở địa cầu. Ở đâu trên Liên Minh cũng thấy mấy người này, họ quảng bá khả năng chính trị cùng tư tưởng bản thân, có khẩu hiệu rất cao thượng là "cùng mang lý tưởng vì con người"."
Kỳ Ngôn chưa từng thấy việc này, hơi hứng thú bước về đó.
Người trẻ tuổi trên đài dâng trào cảm xúc; "... Sau khi bùng nổ khoa học kĩ thuật lần thứ ba, chúng ta nghênh đón thời kì khoa học kĩ thuật phồn vinh. Nhưng chỉ mất một trăm năm nó đã tiến vào thời kì huỷ diệt! "Cuối cùng khoa học là thần học" – mấy lời này vốn xuất phát từ nhừng người tự cao tự đại, so sánh bản thân với thần! Nếu loài người không tự cho mình nắm giữ chìa khoá vũ trụ thì tại sao lại phạm vào lĩnh vực của thần. Liên Minh đã gặp tai ương: vô số hành tinh nổ mạnh, 3/5 nhân loại tử vong, chúng ta đã từng chinh phục 9 đại khu hành tinh thì nay đã có 5 nơi chìm vào bóng tối vũ trụ."
Kỳ Ngôn nghe xong một đoạn: "Người này ủng hộ quân Phản Loạn?"
"Không sai biệt lắm, Liên Minh tự do ngôn luận, dù ở chỗ này hô to là Liên Minh thua cuộc thì quân đội cũng chẳng dám làm gì."
Lục Phong Hàn nghe thấy thú vị, hỏi Kỳ Ngôn, "Cậu thấy vào năm 143 lịch hành tinh – năm phát sinh sự kiện đại huỷ diệt khoa học kĩ thuật là do con người sao?"
Kỳ Ngôn không chút do dự lắc đầu: "Dù là lịch Trái Đất hay lịch hành tinh thì tiến trình đều giống nhau. Quy tắc mới được phát hiện thì nền khoa học mới cũng sẽ được hình thành. Sau đó sẽ có rất nhiều lĩnh vực mà con người từng không lý giải được giờ sẽ được giải quyết dễ dàng. Ví dụ như nghành khoa học tế bào lúc trước, hay thuyết tương đối. Rồi sẽ có vô số các nhà khoa học ghi tên mình vào vùng đất mới này."
"Thật ra lần bùng nổ khoa học kĩ thuật lần ba không có nền móng vững chắc nên mới sụp đổ. Cho nên nền khoa học gặp trở ngại là đã là chuyện phải gặp, chẳng có thứ gọi là "con người khiêu chiến thần quyền"."
Lục Phong Hàn nhìn đám người tụ tập phía xa: "Nhưng bọn quân Phản Loạn lại lấy nó làm lí do, phủ định khoa học, cổ suý thần học nhằm lung lạc lòng người. Coi các nhà khoa học là kẻ xúc phạm thần linh, lấy điều này làm lí do tạo ra cái thứ Bảng Đen rác rưởi."
Kỳ Ngôn dùng im lặng biểu đạt sự khinh thường. Lục Phong Hàn nhìn mặt câu lúc này liền muốn dùng tay chọc... nhưng mà cũng chỉ dám nghĩ thôi. Chọc khóc rồi phải làm sao?
Không đứng nghe người hát rong diễn thuyết tiếp, họ đi qua khoảng sân và đài phun nước, đứng ở trước các bức tượng.
Người vì Liên Minh cống hiến vĩ đại đều được tạc tượng ở đây, để đời kế tiếp có nơi tưởng nhớ.
Kỳ Ngôn đứng ngắm nhìn rồi chỉ vào một bức tượng ở đó: "Người kia là họ hàng với anh ư?"
Lục Phong Hàn nhìn theo tay cậu: "Lục Quân? Trùng họ thôi."