Chương 26: Nhớ em
Trình Hâm tắm rửa xong, trên người còn đọng lại hơi nước, mới tắm nước nóng xong nên da thịt cậu rất mềm. Tay cầm khăn lau lau tóc, đột nhiên nhớ đến Mã Gia Kỳ, không nghĩ nhiều mà lấy điện thoại gọi cho anh.
Đầu bên kia vừa được kết nối, màn hình hiện lên gương mặt của Mã Gia Kỳ, Trình Hâm đã nhanh hơn mà gọi anh: “Đàn anh!”
“Về nhà rồi thế nào? Vui không?”
“Vui a, mẹ nấu rất nhiều món ngon cho em đó, ba còn cho em tiền tiêu vặt. Anh xem, em rất giàu!” Trình Hâm gật gật đầu, bắt đầu luyên thuyên kể chuyện cho anh nghe, còn xoè ba tờ tiền màu hồng ra khoe.
Mã Gia Kỳ đầu bên vô cùng kiên nhẫn nghe cậu kể, khoé miệng lại hơi nhếch lên đầy cưng chiều: “Vậy là em ăn rất no nhỉ?”
“Ừm, bụng em đã no căng rồi!” Trình Hâm gương mặt nghiêm túc, còn vén áo lên khoe cái bụng trắng trắng. Mã Gia Kỳ nhìn qua, đúng là hình như hơi có thịt.
Thấy đầu tóc cậu vẫn còn hơi ướt mà dựng đứng lên, quan tâm hỏi: “Thấy rồi, mới tắm xong sao? Mau sấy tóc đi.”
“Ò.” Trình Hâm nghe lời anh đặt điện thoại lên bàn, chính mình thì đi tìm máy sấy tóc. Mã Gia Kỳ cũng im lặng chờ cậu sấy tóc, bên loa còn loáng thoáng nghe tiếng máy sấy rồi cả tiếng Trình Hâm hét lên với anh trai.
Mãi lúc sau mới không còn tiếng máy sấy nữa, khung cảnh điện thoại được thay đổi, đập vào mắt anh là gương mặt phóng đại muốn dán vào màn hình của Trình Hâm. Mã Gia Kỳ hơi nhíu mày: “Cách xa màn hình ra một chút, không cần mắt nữa sao?” Trình Hâm lại cố tình để cách xa màn hình ra, Mã Gia Kỳ bất lực thở dài: “Không cần xa như vậy.”
“Anh khó chiều thật đó.” Trình Hâm bỉu môi đưa điện thoại lại gần, giọng nói kéo dài ra mang theo âm tiết như bản thân vừa bị bắt nạt mà hờn dỗi.
“Có muốn nhận quà không?”
“Quà gì cơ?”
Mã Gia Kỳ lơ đãng trả lời: “Không biết, mẹ mua.”
Nhưng Trình Hâm thì ngược lại, cậu không tin vào nhưng điều tai mình vừa nghe được, hoảng hốt hỏi lại: “Mẹ anh mua?! Cho em á?”
“Bà nói muốn mua chút quà cho em.”
“Sao mẹ anh biết em?! Không lẽ bị lộ rồi?”
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt, lo sợ của Trình Hâm làm Mã Gia Kỳ thấy hơi buồn cười: “Chúng ta đâu có yêu đương vụng trộm, em hoảng cái gì?”
“Nhưng mà…” Trình Hâm đuối lí không biết phải nói gì, ấp úng muốn nói gì đó lại thôi. Mã Gia Kỳ hiểu rõ cậu đang nghĩ cái gì, nhẹ giọng trấn an đứa nhỏ: “Được rồi, mẹ anh không ý kiến gì về chuyện anh yêu ai cả, anh cũng cho mẹ xem ảnh em rồi. Mẹ anh rất thích em.”
Một câu ‘mẹ anh rất thích em’ khiến tâm tình cậu được thả lỏng hơn, nhưng vẫn rất sợ như học sinh cấp ba yêu đương bị phụ huynh bắt gặp vậy. Trong lòng nơm nớp lo sợ.
Nghĩ lại thì khi nãy Đinh Trạch Dương cũng hỏi cậu có yêu ai chưa thì cậu lại ngập ngừng nhát gan không dám nói, cảm giác tội lỗi bắt đầu xâm chiếm tâm trí cậu: “Em còn chưa nói với ai cả…”
“Không sao, em cứ bình tĩnh thôi. Cũng là do anh bất cẩn để mẹ thấy hình nền điện thoại là hình của em thôi.”
Trình Hâm gật gật đầu, lông mi đã hơi rũ xuống, mặt mũi buồn rầu hết sức đáng thương. Mã Gia Kỳ im lặng muốn nhìn cậu lâu hơn một chút, Trình Hâm cũng im lặng theo không biết đang suy nghĩ gì. Mã Gia Kỳ đột nhiên thay đổi tông giọng, trầm ấm nói: “Có nhớ anh không?”
Không nhắc thì thôi nhưng đã nhắc thì Trình Hâm lại càng thêm buồn, gương mặt hơi nghiêng tựa đầu vào cái gối ôm trong lòng, giọng nói nỉ non tủi thân: “Nhớ, rất nhớ anh. Muốn anh ngay lập tức xuất hiện trước mặt.”
Mã Gia Kỳ khẽ ừm một tiếng trong cuống họng, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Anh cũng nhớ em.”
Không biết đã nói những gì nhưng đến khi tắt máy thì đã rất muộn, Trình Hâm thở dài đặt điện thoại sang một bên, hai mắt trân trân nhìn lên trần nhà. Bất thình linh quay sang ôm con gấu rồi giãy dụa, cuống họng âm ỉ gọi tên Mã Gia Kỳ. Đúng là nhớ đến phát điên rồi.
“Trình Hâm, đi chơi không?” Đinh Trạch Dương ở bên ngoài gõ cửa nói vọng vào.
“Bây giờ á?! Anh bị khùng hả sếp Dương?” Trình Hâm ngỡ ngàng nhìn điện thoại, bây giờ đã là 10 giờ tối, ra ngoài chơi với vong sao?
“Rồi mày có đi không?”
“Có.” Nói thì nói nhưng vẫn bật dậy mặc áo khoác vào rồi lon ton chạy theo anh trai đi chơi. Xuống nhà thấy ba mẹ vẫn rất tình cảm mà ngồi xem TV. Thấy hai anh em đi qua mới ngoái đầu lại: “Muộn rồi hai đứa còn đi đâu?”
Trình Hâm bỉu môi chỉ chỉ qua Đinh Trạch Dương: “Mẹ hỏi anh ấy đi.”
Tên đầu xỏ vẫn vô cùng bình thản lắc lắc chiếc chìa khoá xe trong tay, tay kia đút túi quần: “Đi một chút rồi về thôi.”
Trình Hâm ngốc nghếch ngồi vào trong xe, để mặc anh trai nhà mình chở đi đâu thì không biết, đem đi bán chắc cũng đủ ăn cả đời. Cuối cùng lại dừng ở một cửa hàng trang sức, thấy Đinh Trạch Dương đã xuống xe, Trình Hâm mang theo hoài nghi mà xuống theo.
“Anh định đi cướp vàng sao?”
Câu hỏi vừa phát ra thì nhận lại ngay một cú đánh từ Đinh Trạch Dương: “Đừng có hỏi mấy câu ngu ngốc đó.”
Trình Hâm ấm ức ôm đầu, sao ai cũng muốn đánh đầu cậu, đánh nhiều cậu muốn ngu luôn rồi.
Đầu bên kia vừa được kết nối, màn hình hiện lên gương mặt của Mã Gia Kỳ, Trình Hâm đã nhanh hơn mà gọi anh: “Đàn anh!”
“Về nhà rồi thế nào? Vui không?”
“Vui a, mẹ nấu rất nhiều món ngon cho em đó, ba còn cho em tiền tiêu vặt. Anh xem, em rất giàu!” Trình Hâm gật gật đầu, bắt đầu luyên thuyên kể chuyện cho anh nghe, còn xoè ba tờ tiền màu hồng ra khoe.
Mã Gia Kỳ đầu bên vô cùng kiên nhẫn nghe cậu kể, khoé miệng lại hơi nhếch lên đầy cưng chiều: “Vậy là em ăn rất no nhỉ?”
“Ừm, bụng em đã no căng rồi!” Trình Hâm gương mặt nghiêm túc, còn vén áo lên khoe cái bụng trắng trắng. Mã Gia Kỳ nhìn qua, đúng là hình như hơi có thịt.
Thấy đầu tóc cậu vẫn còn hơi ướt mà dựng đứng lên, quan tâm hỏi: “Thấy rồi, mới tắm xong sao? Mau sấy tóc đi.”
“Ò.” Trình Hâm nghe lời anh đặt điện thoại lên bàn, chính mình thì đi tìm máy sấy tóc. Mã Gia Kỳ cũng im lặng chờ cậu sấy tóc, bên loa còn loáng thoáng nghe tiếng máy sấy rồi cả tiếng Trình Hâm hét lên với anh trai.
Mãi lúc sau mới không còn tiếng máy sấy nữa, khung cảnh điện thoại được thay đổi, đập vào mắt anh là gương mặt phóng đại muốn dán vào màn hình của Trình Hâm. Mã Gia Kỳ hơi nhíu mày: “Cách xa màn hình ra một chút, không cần mắt nữa sao?” Trình Hâm lại cố tình để cách xa màn hình ra, Mã Gia Kỳ bất lực thở dài: “Không cần xa như vậy.”
“Anh khó chiều thật đó.” Trình Hâm bỉu môi đưa điện thoại lại gần, giọng nói kéo dài ra mang theo âm tiết như bản thân vừa bị bắt nạt mà hờn dỗi.
“Có muốn nhận quà không?”
“Quà gì cơ?”
Mã Gia Kỳ lơ đãng trả lời: “Không biết, mẹ mua.”
Nhưng Trình Hâm thì ngược lại, cậu không tin vào nhưng điều tai mình vừa nghe được, hoảng hốt hỏi lại: “Mẹ anh mua?! Cho em á?”
“Bà nói muốn mua chút quà cho em.”
“Sao mẹ anh biết em?! Không lẽ bị lộ rồi?”
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt, lo sợ của Trình Hâm làm Mã Gia Kỳ thấy hơi buồn cười: “Chúng ta đâu có yêu đương vụng trộm, em hoảng cái gì?”
“Nhưng mà…” Trình Hâm đuối lí không biết phải nói gì, ấp úng muốn nói gì đó lại thôi. Mã Gia Kỳ hiểu rõ cậu đang nghĩ cái gì, nhẹ giọng trấn an đứa nhỏ: “Được rồi, mẹ anh không ý kiến gì về chuyện anh yêu ai cả, anh cũng cho mẹ xem ảnh em rồi. Mẹ anh rất thích em.”
Một câu ‘mẹ anh rất thích em’ khiến tâm tình cậu được thả lỏng hơn, nhưng vẫn rất sợ như học sinh cấp ba yêu đương bị phụ huynh bắt gặp vậy. Trong lòng nơm nớp lo sợ.
Nghĩ lại thì khi nãy Đinh Trạch Dương cũng hỏi cậu có yêu ai chưa thì cậu lại ngập ngừng nhát gan không dám nói, cảm giác tội lỗi bắt đầu xâm chiếm tâm trí cậu: “Em còn chưa nói với ai cả…”
“Không sao, em cứ bình tĩnh thôi. Cũng là do anh bất cẩn để mẹ thấy hình nền điện thoại là hình của em thôi.”
Trình Hâm gật gật đầu, lông mi đã hơi rũ xuống, mặt mũi buồn rầu hết sức đáng thương. Mã Gia Kỳ im lặng muốn nhìn cậu lâu hơn một chút, Trình Hâm cũng im lặng theo không biết đang suy nghĩ gì. Mã Gia Kỳ đột nhiên thay đổi tông giọng, trầm ấm nói: “Có nhớ anh không?”
Không nhắc thì thôi nhưng đã nhắc thì Trình Hâm lại càng thêm buồn, gương mặt hơi nghiêng tựa đầu vào cái gối ôm trong lòng, giọng nói nỉ non tủi thân: “Nhớ, rất nhớ anh. Muốn anh ngay lập tức xuất hiện trước mặt.”
Mã Gia Kỳ khẽ ừm một tiếng trong cuống họng, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Anh cũng nhớ em.”
Không biết đã nói những gì nhưng đến khi tắt máy thì đã rất muộn, Trình Hâm thở dài đặt điện thoại sang một bên, hai mắt trân trân nhìn lên trần nhà. Bất thình linh quay sang ôm con gấu rồi giãy dụa, cuống họng âm ỉ gọi tên Mã Gia Kỳ. Đúng là nhớ đến phát điên rồi.
“Trình Hâm, đi chơi không?” Đinh Trạch Dương ở bên ngoài gõ cửa nói vọng vào.
“Bây giờ á?! Anh bị khùng hả sếp Dương?” Trình Hâm ngỡ ngàng nhìn điện thoại, bây giờ đã là 10 giờ tối, ra ngoài chơi với vong sao?
“Rồi mày có đi không?”
“Có.” Nói thì nói nhưng vẫn bật dậy mặc áo khoác vào rồi lon ton chạy theo anh trai đi chơi. Xuống nhà thấy ba mẹ vẫn rất tình cảm mà ngồi xem TV. Thấy hai anh em đi qua mới ngoái đầu lại: “Muộn rồi hai đứa còn đi đâu?”
Trình Hâm bỉu môi chỉ chỉ qua Đinh Trạch Dương: “Mẹ hỏi anh ấy đi.”
Tên đầu xỏ vẫn vô cùng bình thản lắc lắc chiếc chìa khoá xe trong tay, tay kia đút túi quần: “Đi một chút rồi về thôi.”
Trình Hâm ngốc nghếch ngồi vào trong xe, để mặc anh trai nhà mình chở đi đâu thì không biết, đem đi bán chắc cũng đủ ăn cả đời. Cuối cùng lại dừng ở một cửa hàng trang sức, thấy Đinh Trạch Dương đã xuống xe, Trình Hâm mang theo hoài nghi mà xuống theo.
“Anh định đi cướp vàng sao?”
Câu hỏi vừa phát ra thì nhận lại ngay một cú đánh từ Đinh Trạch Dương: “Đừng có hỏi mấy câu ngu ngốc đó.”
Trình Hâm ấm ức ôm đầu, sao ai cũng muốn đánh đầu cậu, đánh nhiều cậu muốn ngu luôn rồi.