Chương : 24
Jane
Sở Dương Băng sửng sốt một chốc sau đó nhanh chóng nhận ra hắn đang nói gì: “Quay đầu nhìn thử xem, quay đầu nhìn thử xem, dao giấu sau lưng ai? Có người có ý đồ xấu!”
Sở Dương Băng ngẫm lại một lượt biểu hiện của từng người trong ký túc xá: “Tống Tinh Nguyệt? Người đề xuất chơi trò chơi là cô ta, có lẽ nào?”
“Không biết, phải quan sát thêm nữa.” Lục Phi Trầm nghĩ tới điều gì đó nói: “Vừa mới tới đã nhìn ra, phòng ký túc xá nữ này…..cuồn cuộn sóng ngầm.”
Hai người trầm mặc một lát, thật ra Sở Dương Băng cũng nhìn ra được, những cô gái ở phòng 301 quả thật có mâu thuẫn với nhau.
“Thôi, suy nghĩ nhiều làm gì, chúng ta không thể ra ngoài quá lâu, tới ký túc xá nam đi vệ sinh rồi quay trở lại.” Lục Phi Trầm nheo mắt cười nhìn Sở Dương Băng nói: “Dù sao cũng phải qua đêm ở ký túc xá nữ, chắc cậu cũng không muốn buổi tối đi nhà vệ sinh nữ chứ.”
Sở Dương Băng hơi không thoải mái mà gật đầu, cậu cùng Lục Phi Trầm lòng vòng đi tới ký túc xá nam sau đó lại quay ngược trở về ký túc xá nữ.
Chỗ quản lý ký túc ở tầng một vẫn không có người, hành lang lặng ngắt không một tiếng người.
Thật ra khu ký túc xá này đã cũ lắm rồi, xem chừng đã được xây dựng và sử dụng suốt một khoảng thời gian dài.
Nguyên khu ký túc xá này được xây theo hình匚 (Phương) bởi vì ba mặt nối góc với nhau nên khả năng đón ánh sáng rất kém, dẫn đến từ đầu đến cuối ký túc xá vừa tối tăm vừa ẩm ướt, mang đến cho người khác cảm giác âm khí rất nặng.
Lớp gạch men u ám cũ kỹ lát trên sàn chi chít những vết bẩn màu xám đen, bốn mặt tường mới được phủ một lớp sơn lót màu trắng, nhưng cũng đã lưu vết bởi rất nhiều vết bẩn màu xám. Mái trần chống nước của hành lang làm rất thấp, khiến toàn bộ hành lang trở nên âm u ngột ngạt.
Mỗi cánh cửa của từng phòng ký túc xá đều sơn màu vàng đất, phía ngoài dán đủ loại giấy quảng cáo, có cái còn vẽ lung tung lên trên, lớp sơn cửa cũng đã bị tróc ra từng mảng. Dây điện thừa do những phòng ký túc xá kéo điện để xài buông thỏng ở ngoài cửa, phủ một lớp bụi dày. Cửa là loại dùng ổ khóa lớn cũ kỹ, ổ khóa treo ngoài cửa cũng đã bị gỉ sét.
Âm u, rách nát, đây là ấn tượng đầu tiên của Sở Dương Băng đối với nơi này, ngay sau đó là cảm giác ngột ngạt phả vào mặt
Thật ra Sở Dương Băng cũng tương đối ưa sạch sẽ, đại học của cậu điều kiện sinh hoạt khá tốt, cả khu ký túc xá sạch sẽ sáng ngời, trái ngược hoàn toàn với nơi đây.
Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng trở lại phòng 301, Tần Như Nghu liền hờn trách Sở Dương Băng: “Sao đi lâu vậy.”
“Xin lỗi” Sở Dương Băng xin lỗi cô.
Lục Phi Trầm lại trả lời Cố Diệu Bách: “Tụi anh bị lạc đường, hơi tốn thời gian mới tìm ra được ký túc xá nam.”
“Quay về là được rồi.” Trâu Tuyết Phàm ngồi bên cạnh nói.
Sau đó năm nữ hai nam trong phòng ký túc xá lại mạnh ai làm việc người nấy, ký túc xá bây giờ mỗi người tự chơi điện thoại hoặc laptop của mình mới là chuyện bình thường, còn việc tụ tập lại tám chuyện với nhau thật ra lại rất hiếm.
Khoảng thời gian này Tần Như Nghi luôn bắt chuyện với Sở Dương Băng, cậu trước giờ chưa từng yêu đương ai, đành vụng về khổ sở đối phó với Tần Như Nghi.
Lục Phi Trầm thì ngược lại, tính tình Cố Diệu Bách vốn dĩ đã vô tư không nghĩ nhiều, Lục Phi Trâm từ đầu đền cuối không hề ngồi gần cô ta, thậm chí còn không thèm đụng vào người cô ta lấy một lần lại vẫn có thể dỗ người ta ngon lành.
Lúc gần mười một giờ, Tần Như Nghi tình tình phóng khoáng nói: “Sắp mười một giờ rồi, không phải đàn chị muốn chúng ta cùng chơi trò chơi sao? Chơi trò gì vậy.”
Tống Tinh Nguyệt vừa mới bôi trét mặt xong đang tám chuyện cùng bạn thân, Sở Dương Băng nghe lén một lúc lâu phát hiện đề tài chém gió của Tống Tinh Nguyệt đều là về “bạn trai” của cô ta. Toàn mấy lời kiểu: “Aizz, mình và Lý Một Tử chẳng đâu ra đâu hết” “Mình vẫn còn nhớ thương người cũ, dù sao trước đây đã từng thích anh ấy nhiều như vậy mà.” “Có khi mình nghĩ không biết mình có thực sự thích Lý Mộc Tử không, hay chỉ là quen có anh ta ở bên….”
Có lẽ Tống Tinh Nguyệt có bạn trai, cô rất để ý đến quan hệ nam nữ và trong lòng vẫn còn người cũ.
Tống Tinh Nguyệt nghe thấy Tần Như Nghi gọi mình bèn tháo tai nghe ra, xoay người nói với mọi người: “À, trước khi mọi người vào ở ký túc xá này có nghe qua mấy tin đồn chưa?”
“Tin đồn gì?” Trâu Tuyết Phàm hỏi.
Tống Tinh Nguyệt nói: “Mấy chuyện ma quái á, mỗi trường học đều sẽ có vài câu chuyện ma, ví dụ như mấy chuyện kiểu bảy đại ma quái vườn trường nổi tiếng, rồi bậc thang thứ mười ba, nữ sinh phòng lý hóa, ma nữ toilet…gì gì đó.”
“Mấy thứ ma quỷ đó thì có liên quan gì đến em? Nó có ngăn em ăn đồ ăn được à? Không thể, vậy thì em để ý làm gì.” Cố Diệu Bách ngồi bên cạnh khinh khỉnh nói.
“Hình như em có nghe qua” Vu Tô Lăng cũng xoay người lại nói: “Ký túc xá nữ sinh của chúng ta tương đối lâu đời, bên khu cũ thì khỏi nói rồi, khu của chúng ta là khu mới mà cũng đã xây từ hai mươi năm trước. Thiết kế kém, cách âm dở, đón ánh sáng không đủ, điều kiện vệ sinh cũng tệ nốt, cả hệ thống sưởi cũng không có.”
Vu Tô Lăng oán trách hoàn cảnh chỗ ở một chút mới nói tiếp: “Cũng bởi vì cách âm không tốt nên có người nghe thấy tiếng người chạy trốn trong hành lang lúc nửa đêm.”
“Chạy như thế nào? Bình thường cũng có nhiều người đùa giỡn trong hành lang mà?” Tần Như Nghi cũng hứng thú hỏi.
Giường trong ký túc xá là loại giường tầng hai bên dựa sát vào tường, mỗi bên ba giường trong đó có một chiếc trên là giường dưới là bàn.
Ngoài trừ Cố Diệu Bách vẫn còn đang ngồi trên giường ra, những người khác đã xách ghế tựa ngồi xuống bên cạnh bàn, quây nhau thành một cái vòng nhỏ xoay mặt vào giữa phòng.
Vu Tô Lăng nói: “Nói đúng hơn là lao nhanh, lao bằng tốc độ chạy nước rút một trăm mét phóng đi trong hành lang ấy. Tốc độ này lao đi trong hành lang phát ra tiếng vang kéo dài liên tục, có người đẩy cửa ra nhìn thì lại không thấy gì hết, người ta nói đây là âm thanh do quỷ chạy trong hành lang.”
“Quỷ chạy còn phát ra âm thanh á?” Tần Như Nghi lắc đầu nói: “Mình không tin.”
“Mình cũng chỉ nghe người ta đồn thôi.” Vu Tô Lăng cũng chỉ nói vậy chứ thực ra cô cũng không tin lắm.
“Nhắc tới việc chạy, mình cũng biết một chuyện khá liên quan.” Trâu Tuyết Phàm hít sâu một hơi, hạ giọng thần bí nói: “Khu ký túc xá của chúng ta là hình匚(Phương) nhưng có người nói thật ra ký túc xá là hình口(Khẩu), chỉ là dãy còn lại không ai có thể đi vào được. Cũng có người nói, chỉ cần lao nhanh từ đầu hành lang này đến đầu hành lang khác thì có thể đi vào dãy ký túc xá không ai thấy kia.”
Tần Như Nghi túm lấy tay Sở Dương Băng nói: “Có lời đồn này thật à?”
Trâu Tuyết Phàm nói: “Thì cũng là đồn thổi cả, có người nói ký túc xá chúng ta vốn dựa theo kiến trúc chữ困 (Khốn), cậu không phát hiện ra ở giữa khu ký túc của chúng ta là mảnh đất trồng toàn cây (木) à? Có người nói dãy ký túc còn thiếu kia thực ra có tồn tại, quỷ hồn của những người chết trong trường mấy năm nay đều bị nhốt ở trong đó. Vừa đến đêm là điên cuồng muốn chạy ra, nhưng đối với những con quỷ này mà nói thì ký túc xá là chữ口(Khẩu), họ có chạy thế nào cũng không thoát được, chỉ có thể tuyệt vọng quẩn quanh trong hành lang.”
“Mình luôn cảm thấy âm khí trong ký túc xá rất nặng.” Vu Tô Lăng ở bên cạnh cũng nói.
Cố Diệu Bách hừ lạnh một tiếng nói: “Giả thần giả quỷ, mấy chuyện ma quỷ này thì có gì mà phải sợ. Mấy cậu có biết chuyện thật sự đáng sợ là gì không?”
“Là gì?” Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Diệu Bách.
Cố Diệu Bách nhấc màn giường lên nói: “Mình cũng là ngẫu nhiên nghe được tin, năm đó việc này rất ồn ào nhưng lại bị trường học của chúng ta ép xuống. Phòng của chúng ta là phòng 301 đúng không? Phòng 401 trên lầu của chúng ta lúc đó nghe nói người thì chết người thì bị điên, không có ai được sống đàng hoàng.”
“Làm sao em biết được chuyện này?” Tống Tinh Nguyệt quay đầu hỏi Cố Diệu Bách.
Cố Diệu Bách nói: “Thì ngẫu nhiên biết được thôi, cụ thể ra sao em cũng không rõ, nhưng em nghĩ đây là chuyện có thật, dù sao thì phòng 401 trên lầu cũng không có ai ở, nói trắng ra thì những người từng ở đó đều có kết cục vô cùng kinh khủng.”
“Nói tới 401.” Tần Như Nghi đứng dậy nói: “Mình đột nhiên nhớ ra dãy ký túc xá của chúng ta tổng cộng sáu tầng, bắt đầu đánh số từ tầng 1, vậy thì tầng 4 chẳng phải sẽ có phòng 444 sao? Mình nhớ đã thấy phòng 362 ở tầng của mình, số 62 còn có thì chắc cũng phải có phòng 44 nhỉ.”
Nhắc đến số phòng 444, mọi người đều trầm mặc, cuối cùng vẫn là Tần Như Nghi cầm tay của Sở Dương Băng lẩm bẩm nói: “Không biết nữa…”
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm yên lặng nghe họ nói chuyện, yên lặng nghiền ngẫm tiêu hóa lượng thông tin trong những câu chuyện của họ.
Sở Dương Băng nghĩ tới hai câu đầu của lời gợi ý: “Xuỵt, đừng nói những chuyện kỳ lạ. Xuỵt, đừng nghe những lời đồn kỳ lạ.” thực ra đã ứng nghiệm rồi. Đêm hôm khuya khoắt còn ngồi bàn tán mấy chuyện này, thế chẳng phải là nói những chuyện kỳ lạ, nghe những lời đồn kỳ lạ rồi hả?
Tiếng bước chân lao nhanh trong hành lang đêm khuya, dãy ký túc xá vô hình, kết cục thê thảm của những thành viên phòng 401, còn có….quan trong nhất là ký túc xá số 444 kia, đây chính là thứ gọi là chuyện ma quái.
444, tử tử tử, bên trong tủ sắt nhốt ai vậy?
Mọi người thường rất mê tín mấy thứ kiểu hài âm, thông thường số 4 đọc liên tục bị xem là điều không may mắn, nhưng trong lời gợi ý có nói tới, vậy phòng 444 chắc chắn có tồn tại, cậu và Lục Phi Trầm phải lên tầng bốn chứng thực chuyện này một phen.
Còn về tủ sắt, sau khi đến phòng 301 Sở Dương Băng đã biết tủ sắt là chỉ cái gì.
Ký túc xá của Tần Như Nghi là phòng sáu người, có một ban công nhỏ, ban công này đặt một bồn rửa tay, giá đựng đồ và tủ sắt, tủ sắt dùng để đựng quần áo của họ.
Trong tủ sắt phòng 444, lẽ nào có nhốt người?
Người?
Nguyên cả tủ sắt này tuy lớn nhưng thực ra là do sáu chiếc tủ nhỏ gộp thành, giữa mỗi tủ không thông nhau, mà những chiếc tủ này nhét ga giường còn khó khăn, càng khỏi nói đến nhốt người? Chẳng lẽ là….
Phân thây!
Sở Dương Băng liếc mắt nhìn Lục Phi Trầm, phát hiện Lục Phi Trầm còn đang say sưa ngon lành hóng chuyện, thậm chí có thể nói là hứng thú dạt dào.
Tần Như Nghi nói xong khiến bầu không khí trở nên trầm trọng, không khỏi quay đầu hỏi Tống Tinh Nguyệt ở bên cạnh: “Tụi em đều là tân sinh viên, không biết nhiều chuyện lắm, đàn chị lớn hơn tụi em hai khóa, chị có biết mấy chuyện ma quái không?”
“Ma quái?” Tống Tinh Nguyệ có vẻ hơi lắc đầu nói: “Trộm cắp có được tính không?”
“Sao tính được?” Tần Như Nghi đứng dậy đi đến bên cạnh Tống Tinh Nguyệt, lắc lắc tay cô ta nói: “Chị kể đi, chị xem em cũng đã bỏ mặc Dương Băng tới ngồi gần chị rồi nè, chị kể đi mà!”
Sở Dương Băng sửng sốt một chốc sau đó nhanh chóng nhận ra hắn đang nói gì: “Quay đầu nhìn thử xem, quay đầu nhìn thử xem, dao giấu sau lưng ai? Có người có ý đồ xấu!”
Sở Dương Băng ngẫm lại một lượt biểu hiện của từng người trong ký túc xá: “Tống Tinh Nguyệt? Người đề xuất chơi trò chơi là cô ta, có lẽ nào?”
“Không biết, phải quan sát thêm nữa.” Lục Phi Trầm nghĩ tới điều gì đó nói: “Vừa mới tới đã nhìn ra, phòng ký túc xá nữ này…..cuồn cuộn sóng ngầm.”
Hai người trầm mặc một lát, thật ra Sở Dương Băng cũng nhìn ra được, những cô gái ở phòng 301 quả thật có mâu thuẫn với nhau.
“Thôi, suy nghĩ nhiều làm gì, chúng ta không thể ra ngoài quá lâu, tới ký túc xá nam đi vệ sinh rồi quay trở lại.” Lục Phi Trầm nheo mắt cười nhìn Sở Dương Băng nói: “Dù sao cũng phải qua đêm ở ký túc xá nữ, chắc cậu cũng không muốn buổi tối đi nhà vệ sinh nữ chứ.”
Sở Dương Băng hơi không thoải mái mà gật đầu, cậu cùng Lục Phi Trầm lòng vòng đi tới ký túc xá nam sau đó lại quay ngược trở về ký túc xá nữ.
Chỗ quản lý ký túc ở tầng một vẫn không có người, hành lang lặng ngắt không một tiếng người.
Thật ra khu ký túc xá này đã cũ lắm rồi, xem chừng đã được xây dựng và sử dụng suốt một khoảng thời gian dài.
Nguyên khu ký túc xá này được xây theo hình匚 (Phương) bởi vì ba mặt nối góc với nhau nên khả năng đón ánh sáng rất kém, dẫn đến từ đầu đến cuối ký túc xá vừa tối tăm vừa ẩm ướt, mang đến cho người khác cảm giác âm khí rất nặng.
Lớp gạch men u ám cũ kỹ lát trên sàn chi chít những vết bẩn màu xám đen, bốn mặt tường mới được phủ một lớp sơn lót màu trắng, nhưng cũng đã lưu vết bởi rất nhiều vết bẩn màu xám. Mái trần chống nước của hành lang làm rất thấp, khiến toàn bộ hành lang trở nên âm u ngột ngạt.
Mỗi cánh cửa của từng phòng ký túc xá đều sơn màu vàng đất, phía ngoài dán đủ loại giấy quảng cáo, có cái còn vẽ lung tung lên trên, lớp sơn cửa cũng đã bị tróc ra từng mảng. Dây điện thừa do những phòng ký túc xá kéo điện để xài buông thỏng ở ngoài cửa, phủ một lớp bụi dày. Cửa là loại dùng ổ khóa lớn cũ kỹ, ổ khóa treo ngoài cửa cũng đã bị gỉ sét.
Âm u, rách nát, đây là ấn tượng đầu tiên của Sở Dương Băng đối với nơi này, ngay sau đó là cảm giác ngột ngạt phả vào mặt
Thật ra Sở Dương Băng cũng tương đối ưa sạch sẽ, đại học của cậu điều kiện sinh hoạt khá tốt, cả khu ký túc xá sạch sẽ sáng ngời, trái ngược hoàn toàn với nơi đây.
Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng trở lại phòng 301, Tần Như Nghu liền hờn trách Sở Dương Băng: “Sao đi lâu vậy.”
“Xin lỗi” Sở Dương Băng xin lỗi cô.
Lục Phi Trầm lại trả lời Cố Diệu Bách: “Tụi anh bị lạc đường, hơi tốn thời gian mới tìm ra được ký túc xá nam.”
“Quay về là được rồi.” Trâu Tuyết Phàm ngồi bên cạnh nói.
Sau đó năm nữ hai nam trong phòng ký túc xá lại mạnh ai làm việc người nấy, ký túc xá bây giờ mỗi người tự chơi điện thoại hoặc laptop của mình mới là chuyện bình thường, còn việc tụ tập lại tám chuyện với nhau thật ra lại rất hiếm.
Khoảng thời gian này Tần Như Nghi luôn bắt chuyện với Sở Dương Băng, cậu trước giờ chưa từng yêu đương ai, đành vụng về khổ sở đối phó với Tần Như Nghi.
Lục Phi Trầm thì ngược lại, tính tình Cố Diệu Bách vốn dĩ đã vô tư không nghĩ nhiều, Lục Phi Trâm từ đầu đền cuối không hề ngồi gần cô ta, thậm chí còn không thèm đụng vào người cô ta lấy một lần lại vẫn có thể dỗ người ta ngon lành.
Lúc gần mười một giờ, Tần Như Nghi tình tình phóng khoáng nói: “Sắp mười một giờ rồi, không phải đàn chị muốn chúng ta cùng chơi trò chơi sao? Chơi trò gì vậy.”
Tống Tinh Nguyệt vừa mới bôi trét mặt xong đang tám chuyện cùng bạn thân, Sở Dương Băng nghe lén một lúc lâu phát hiện đề tài chém gió của Tống Tinh Nguyệt đều là về “bạn trai” của cô ta. Toàn mấy lời kiểu: “Aizz, mình và Lý Một Tử chẳng đâu ra đâu hết” “Mình vẫn còn nhớ thương người cũ, dù sao trước đây đã từng thích anh ấy nhiều như vậy mà.” “Có khi mình nghĩ không biết mình có thực sự thích Lý Mộc Tử không, hay chỉ là quen có anh ta ở bên….”
Có lẽ Tống Tinh Nguyệt có bạn trai, cô rất để ý đến quan hệ nam nữ và trong lòng vẫn còn người cũ.
Tống Tinh Nguyệt nghe thấy Tần Như Nghi gọi mình bèn tháo tai nghe ra, xoay người nói với mọi người: “À, trước khi mọi người vào ở ký túc xá này có nghe qua mấy tin đồn chưa?”
“Tin đồn gì?” Trâu Tuyết Phàm hỏi.
Tống Tinh Nguyệt nói: “Mấy chuyện ma quái á, mỗi trường học đều sẽ có vài câu chuyện ma, ví dụ như mấy chuyện kiểu bảy đại ma quái vườn trường nổi tiếng, rồi bậc thang thứ mười ba, nữ sinh phòng lý hóa, ma nữ toilet…gì gì đó.”
“Mấy thứ ma quỷ đó thì có liên quan gì đến em? Nó có ngăn em ăn đồ ăn được à? Không thể, vậy thì em để ý làm gì.” Cố Diệu Bách ngồi bên cạnh khinh khỉnh nói.
“Hình như em có nghe qua” Vu Tô Lăng cũng xoay người lại nói: “Ký túc xá nữ sinh của chúng ta tương đối lâu đời, bên khu cũ thì khỏi nói rồi, khu của chúng ta là khu mới mà cũng đã xây từ hai mươi năm trước. Thiết kế kém, cách âm dở, đón ánh sáng không đủ, điều kiện vệ sinh cũng tệ nốt, cả hệ thống sưởi cũng không có.”
Vu Tô Lăng oán trách hoàn cảnh chỗ ở một chút mới nói tiếp: “Cũng bởi vì cách âm không tốt nên có người nghe thấy tiếng người chạy trốn trong hành lang lúc nửa đêm.”
“Chạy như thế nào? Bình thường cũng có nhiều người đùa giỡn trong hành lang mà?” Tần Như Nghi cũng hứng thú hỏi.
Giường trong ký túc xá là loại giường tầng hai bên dựa sát vào tường, mỗi bên ba giường trong đó có một chiếc trên là giường dưới là bàn.
Ngoài trừ Cố Diệu Bách vẫn còn đang ngồi trên giường ra, những người khác đã xách ghế tựa ngồi xuống bên cạnh bàn, quây nhau thành một cái vòng nhỏ xoay mặt vào giữa phòng.
Vu Tô Lăng nói: “Nói đúng hơn là lao nhanh, lao bằng tốc độ chạy nước rút một trăm mét phóng đi trong hành lang ấy. Tốc độ này lao đi trong hành lang phát ra tiếng vang kéo dài liên tục, có người đẩy cửa ra nhìn thì lại không thấy gì hết, người ta nói đây là âm thanh do quỷ chạy trong hành lang.”
“Quỷ chạy còn phát ra âm thanh á?” Tần Như Nghi lắc đầu nói: “Mình không tin.”
“Mình cũng chỉ nghe người ta đồn thôi.” Vu Tô Lăng cũng chỉ nói vậy chứ thực ra cô cũng không tin lắm.
“Nhắc tới việc chạy, mình cũng biết một chuyện khá liên quan.” Trâu Tuyết Phàm hít sâu một hơi, hạ giọng thần bí nói: “Khu ký túc xá của chúng ta là hình匚(Phương) nhưng có người nói thật ra ký túc xá là hình口(Khẩu), chỉ là dãy còn lại không ai có thể đi vào được. Cũng có người nói, chỉ cần lao nhanh từ đầu hành lang này đến đầu hành lang khác thì có thể đi vào dãy ký túc xá không ai thấy kia.”
Tần Như Nghi túm lấy tay Sở Dương Băng nói: “Có lời đồn này thật à?”
Trâu Tuyết Phàm nói: “Thì cũng là đồn thổi cả, có người nói ký túc xá chúng ta vốn dựa theo kiến trúc chữ困 (Khốn), cậu không phát hiện ra ở giữa khu ký túc của chúng ta là mảnh đất trồng toàn cây (木) à? Có người nói dãy ký túc còn thiếu kia thực ra có tồn tại, quỷ hồn của những người chết trong trường mấy năm nay đều bị nhốt ở trong đó. Vừa đến đêm là điên cuồng muốn chạy ra, nhưng đối với những con quỷ này mà nói thì ký túc xá là chữ口(Khẩu), họ có chạy thế nào cũng không thoát được, chỉ có thể tuyệt vọng quẩn quanh trong hành lang.”
“Mình luôn cảm thấy âm khí trong ký túc xá rất nặng.” Vu Tô Lăng ở bên cạnh cũng nói.
Cố Diệu Bách hừ lạnh một tiếng nói: “Giả thần giả quỷ, mấy chuyện ma quỷ này thì có gì mà phải sợ. Mấy cậu có biết chuyện thật sự đáng sợ là gì không?”
“Là gì?” Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Diệu Bách.
Cố Diệu Bách nhấc màn giường lên nói: “Mình cũng là ngẫu nhiên nghe được tin, năm đó việc này rất ồn ào nhưng lại bị trường học của chúng ta ép xuống. Phòng của chúng ta là phòng 301 đúng không? Phòng 401 trên lầu của chúng ta lúc đó nghe nói người thì chết người thì bị điên, không có ai được sống đàng hoàng.”
“Làm sao em biết được chuyện này?” Tống Tinh Nguyệt quay đầu hỏi Cố Diệu Bách.
Cố Diệu Bách nói: “Thì ngẫu nhiên biết được thôi, cụ thể ra sao em cũng không rõ, nhưng em nghĩ đây là chuyện có thật, dù sao thì phòng 401 trên lầu cũng không có ai ở, nói trắng ra thì những người từng ở đó đều có kết cục vô cùng kinh khủng.”
“Nói tới 401.” Tần Như Nghi đứng dậy nói: “Mình đột nhiên nhớ ra dãy ký túc xá của chúng ta tổng cộng sáu tầng, bắt đầu đánh số từ tầng 1, vậy thì tầng 4 chẳng phải sẽ có phòng 444 sao? Mình nhớ đã thấy phòng 362 ở tầng của mình, số 62 còn có thì chắc cũng phải có phòng 44 nhỉ.”
Nhắc đến số phòng 444, mọi người đều trầm mặc, cuối cùng vẫn là Tần Như Nghi cầm tay của Sở Dương Băng lẩm bẩm nói: “Không biết nữa…”
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm yên lặng nghe họ nói chuyện, yên lặng nghiền ngẫm tiêu hóa lượng thông tin trong những câu chuyện của họ.
Sở Dương Băng nghĩ tới hai câu đầu của lời gợi ý: “Xuỵt, đừng nói những chuyện kỳ lạ. Xuỵt, đừng nghe những lời đồn kỳ lạ.” thực ra đã ứng nghiệm rồi. Đêm hôm khuya khoắt còn ngồi bàn tán mấy chuyện này, thế chẳng phải là nói những chuyện kỳ lạ, nghe những lời đồn kỳ lạ rồi hả?
Tiếng bước chân lao nhanh trong hành lang đêm khuya, dãy ký túc xá vô hình, kết cục thê thảm của những thành viên phòng 401, còn có….quan trong nhất là ký túc xá số 444 kia, đây chính là thứ gọi là chuyện ma quái.
444, tử tử tử, bên trong tủ sắt nhốt ai vậy?
Mọi người thường rất mê tín mấy thứ kiểu hài âm, thông thường số 4 đọc liên tục bị xem là điều không may mắn, nhưng trong lời gợi ý có nói tới, vậy phòng 444 chắc chắn có tồn tại, cậu và Lục Phi Trầm phải lên tầng bốn chứng thực chuyện này một phen.
Còn về tủ sắt, sau khi đến phòng 301 Sở Dương Băng đã biết tủ sắt là chỉ cái gì.
Ký túc xá của Tần Như Nghi là phòng sáu người, có một ban công nhỏ, ban công này đặt một bồn rửa tay, giá đựng đồ và tủ sắt, tủ sắt dùng để đựng quần áo của họ.
Trong tủ sắt phòng 444, lẽ nào có nhốt người?
Người?
Nguyên cả tủ sắt này tuy lớn nhưng thực ra là do sáu chiếc tủ nhỏ gộp thành, giữa mỗi tủ không thông nhau, mà những chiếc tủ này nhét ga giường còn khó khăn, càng khỏi nói đến nhốt người? Chẳng lẽ là….
Phân thây!
Sở Dương Băng liếc mắt nhìn Lục Phi Trầm, phát hiện Lục Phi Trầm còn đang say sưa ngon lành hóng chuyện, thậm chí có thể nói là hứng thú dạt dào.
Tần Như Nghi nói xong khiến bầu không khí trở nên trầm trọng, không khỏi quay đầu hỏi Tống Tinh Nguyệt ở bên cạnh: “Tụi em đều là tân sinh viên, không biết nhiều chuyện lắm, đàn chị lớn hơn tụi em hai khóa, chị có biết mấy chuyện ma quái không?”
“Ma quái?” Tống Tinh Nguyệ có vẻ hơi lắc đầu nói: “Trộm cắp có được tính không?”
“Sao tính được?” Tần Như Nghi đứng dậy đi đến bên cạnh Tống Tinh Nguyệt, lắc lắc tay cô ta nói: “Chị kể đi, chị xem em cũng đã bỏ mặc Dương Băng tới ngồi gần chị rồi nè, chị kể đi mà!”