Chương 79: Hoa Hạ Thiên Thu Muôn Đời 3
Sau lưng truyền đến hơi ấm khiến Hà Vị bừng tỉnh, Tạ Vụ Thanh đẩy nhẹ cô lên trước.
Cô bước vào thư phòng, đứa nhỏ 6 tuổi đang nằm gọn trong lòng Tư Niên, hai tay ôm lấy cổ cô bé.
Tư Niên chỉ mới mười mấy tuổi, rất cố gắng mới bế được đứa trẻ to tướng như vậy.
Tay Tư Niên vòng qua eo đứa trẻ, bàn tay nho nhỏ vỗ về: “Em đặt tay bên phải, đúng rồi… nếu không sẽ ngã mất”.
Tư Niên quay lưng về cửa phòng, không thấy Hà Vị.
Nhưng cậu bé đã sớm phát hiện động tĩnh, đôi mắt đào hoa lúng liếng mở lớn.
“Đặt em xuống đi”.
Cô nhỏ giọng.
Đến lúc Tư Niên phản ứng, cậu bé nhanh nhẹn tuột xuống, hai chân vững vàng đứng đó.
Liên Phòng may áo sơ mi và quần dài cho cậu, đôi chân thon thả không khác gì móc treo quần áo, mái tóc ngắn ngủn vừa đen vừa dày giống hệt Tạ Vụ Thanh… Hà Vị quan sát từng chi tiết của con trai, nhưng không giống trong ảnh chụp lắm.
Cô bước về trước, khom lưng ôm chặt Kế Thanh.
Nước mắt không ngừng lăn dài, nhất là khi cảm nhận được cánh tay be bé cũng ôm lấy mình.
Đứa trẻ vừa hoảng sợ vừa chờ mong, gọi cô một tiếng “Mẹ ơi”.
Cô khóc ngày càng lớn, bao năm chia cách, sự áy náy tội lỗi như thuỷ triều trào dâng, bao lấy hai mẹ con.
“Kế Thanh…” Cô vừa khóc vừa vuốt ve mái tóc ngắn của Kế Thanh, “Là mẹ đây, mẹ là mẹ của con đây”.
Tạ Vụ Thanh đứng sau 2 mẹ con họ, tay đặt lên đầu Kế Thanh như cổ vũ.
Đứa trẻ ngẩng đầu, không rõ người này có phải cha mình không.
Lúc ở Hồng Kông, Liên Phòng từng cho Kế Thanh xem ảnh chụp của cha mẹ, Hà Vị không quá khác biệt, nhưng Tạ Vụ Thanh lúc này so với hình ở Hồng Kông quả thật thay đổi nhiều, lơ phơ tóc bạc, khiến bé không dám nhận định.
Tạ Vụ Thanh hơi gật đầu: “Ta là Tạ Vụ Thanh, là cha ruột của con”.
Hà Vị nước mắt lem đầy mặt, đẩy đứa trẻ đến trước mặt Tạ Vụ Thanh.
Một lớn một nhỏ hai người đối diện.
“Gọi cha đi Kế Thanh, nhanh lên, đây là cha đấy”.
Tư Niên sốt sắng thúc giục.
Kế Thanh thấp giọng gọi “cha ơi”, Tạ Vụ Thanh dang tay ôm con vào lòng, một tay khác hướng về phía Tư Niên đang lén lau nước mắt.
Tư Niên tiến lên vài bước, cũng ôm lấy Tạ Vụ Thanh, cô bé không giống người vừa thúc giục Kế Thanh, vừa buồn vừa tủi chỉ còn vang vọng tiếng khóc ngất.
Trẻ con một khi khóc khó lòng nín lại, Tạ Vụ Thanh chưa từng làm cha, anh theo trực giác để mặc bọn trẻ ôm mình hơn 10 phút, yeutruyen.net đợi đến khi 2 đứa nhỏ chỉ còn tiếng nức nở mới buông ra.
Anh ngồi xổm xuống, liên tục lau nước mắt cho con, mỉm cười: “Biết khóc cơ đấy”.
Nước mắt thấm ướt tay anh.
“Thôi nào”.
Anh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hà Vị đứng một bên lau nước mắt.
Tạ Vụ Thanh ngày đêm ngồi tàu xuống phía nam, Hà Vị khuyên anh tắm rửa nghỉ ngơi sớm.
“Tắm cho bọn trẻ đã”, anh nói, “Hiếm có dịp thế này”.
Liên Phòng gần đó cúi đầu, cố nén nước mắt: “Thiếu tướng quân nói phải, có điều con trai con gái không thể cùng nhau tắm được”.
Tạ Vụ Thanh sửng sốt, bật cười: “Có lý lắm”.
Liên Phòng treo một tấm rèm vải giữa phòng tắm, Tạ Vụ Thanh một bên bế Kế Thanh, giúp cậu bé cởi quần áo.
Hà Vị quay lưng về tấm mành, trước tiên giúp Tư Niên tháo bím tóc cạnh bồn tắm.
Bên kia tấm mành, đứa trẻ không nhiều lời, ngược lại Tạ Vụ Thanh ngày thường trầm mặc lại nói chuyện không ngớt.
Hà Vị và Tư Niên cố giữ im lặng để nghe cuộc đối thoại phía sau.
“Lúc ở Hồng Kông, 2 cha con chúng ta từng gặp nhau một lần, hình như con vừa tròn 1 tuổi thì phải”.
“Dạ”.
“Tối nay cha con ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, để cha kể con nghe về Tạ gia.
Ông nội con là người Quý Châu, còn bà nội con là người Quế Lâm ở Quảng Tây”.
Tạ Vụ Thanh kể từ lão tướng quân đến 2 người anh trai của mình: “Bác cả của con từng tham gia chiến tranh Giáp Ngọ, sau này tham gia cuộc chiến bảo vệ Thiên Tân, bị pháo nã trúng hy sinh vì nước.
Bác hai của con hy sinh tại biên giới phía nam”.
…
“Thiếu tướng quân nói, em trai nghe hiểu ạ?” Tư Niên lo lắng hỏi cô.
Hà Vị cười, nói thầm: “Tư Niên cũng gọi cha đi, giống em trai vậy”.
Từ lúc 2-3 tuổi, không biết bao lần Tư Niên nhìn ảnh chụp rồi gọi cha, nhưng lúc này lại khó lòng mở miệng.
Tư Niên ngại ngùng cúi đầu, khẩy khẩy mấy lọn tóc trôi nổi trong nước.
Cô bé ngẩng mặt, khẽ lắc đầu mỉm cười với Hà Vị.
“Mẹ ơi”.
Sau rèm vải, cậu bé kêu lên.
Tạ Vụ Thanh kéo một bên mành, hai tay ướt đẫm: “Con bảo muốn mẹ tắm cho mình”.
Kế Thanh bị Tạ Vụ Thanh chắn tầm nhìn, chỉ có thể đưa nửa cái đầu từ phía sau nhìn chị gái mỉm cười.
Tất nhiên Kế Thanh xem Tư Niên như chị gái ruột, khắc ghi những lời chị dặn trong lòng.
Hai người đổi chỗ cho nhau, một bên giúp con trai tắm, một bên giúp con gái gội đầu.
Hà Vị lấy khăn sạch bao lấy Kế Thanh, bế con ra khỏi bồn tắm.
Cậu bé nửa mơ nửa tỉnh, bất chợt hai tay ôm chặt Hà Vị, vùi đầu vào cổ cô không nhúc nhích.
“Dỗ con ngủ đi”, Tạ Vụ Thanh nói, “Anh ra ngoài một chút”.
Hà Vị khẽ gật đầu, bế con trai đến phòng sát vách dành cho khách.
Tư Niên không muốn làm phiền cha nghỉ ngơi, cũng đổi phòng với Hà Vị.
Tạ Vụ Thanh lấy khăn lông lau sạch tay, thay quân phục rồi ra ngoài.
Dưới lầu, chiếc xe Jeep đã đỗ từ lâu, trong xe là Đặng Nguyên Sơ.
Lần này phóng thích một nhóm người, danh sách được bảo mật tuyệt đối, Đặng Nguyên Sơ chỉ nhìn qua một lần, liền nhỏ giọng báo cáo với Tạ Vụ Thanh: “Hôm trước chúng ta có thả một đám người ra ngoài, đưa đến Tây An và Duyên An.
Đêm nay có mấy người muốn ở lại khu vực thống nhất của quốc gia làm việc, cũng có mấy người muốn quay về nơi bị chiếm đóng.
Trong đó có một kẻ, đến Bắc Bình”.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Xe Jeep lăn bánh trong đêm đen, thẳng tiến về phía trước.
Sau khi xe Jeep đỗ ở đầu phố, anh cùng Đặng Nguyên Sơ xuống xe bước vào trong.
Trên biển hiệu đề “Thi quán Thái Bình”.
Tạ Vụ Thanh bước qua thềm đá dưới bảng hiệu.
Lúc này trong phòng có mấy người đàn ông mặc áo vải xám, tuổi tác đa dạng, trong đó có một kẻ mang mắt kính, dưới áo choàng xám là chiếc sơ mi đã cũ.
Hắn cúi đầu, giống như nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy người đàn ông phía sau lần lượt xếp hàng theo danh sách, nhận lộ phí rồi rời đi.
Tạ Vụ Thanh bước đến trước mặt người kia, sau hai cánh cửa gỗ khép kín, thầm nói: “Triệu tiên sinh”.
Triệu Ứng Khác tỉnh dậy, ngẩng đầu đối diện Tạ Vụ Thanh.
Đại công tử Triệu gia hiện giờ cũng đã đến tuổi trung tuần.
Mấy năm lao ngục khiến tóc bạc trên đầu ngày càng nhiều, khuôn mặt tuấn tú không còn nữa, nhưng khí khái của văn nhân vẫn không đổi theo năm tháng.
Tạ Vụ Thanh kéo một cái ghế lại gần, ngồi trước mặt Triệu Ứng Khác.
Ngày xưa khi mới quen biết, anh là khách quý của kinh thành, còn hắn lại là tài tử nổi danh khắp Tứ Cửu Thành, bị quân phiệt hãm hại nên bước lên con đường làm quan.
Từ đó, thân phận hai người nhiều lần đổi khác.
Năm 1933 là ranh giới của định mệnh, đối với anh là thế mà đối với hắn cũng không sai.
Triệu Ứng Khác phóng thích tướng lĩnh của cuộc kháng chiến chống Nhật trong nhà tù Thiên Tân nên bị bắt giữ.
Sau đó mọi chức vụ đều bị bãi bỏ, tống giam mấy năm trời.
Lúc đó Tạ Vụ Thanh quay về phương nam, sau lần thứ năm tổ chức tiến công thất bại, trong thời kỳ gian khổ nhất của hồng quân đã ngàn dặm xa xôi đến Duyên an.
Sau khi Quốc Cộng tuyên bố liên hợp lần nữa, anh nhận được chỉ thị nghĩ cách cứu viện tù nhân chính trị ở các ngục giam.
Trong danh sách tù nhân, anh vô tình phát hiện tên Triệu Ứng Khác, quả thật có chút bất ngờ, nhìn đến nguyên nhân thì trong lòng cũng hiểu rõ.
Anh ngồi xuống, nhìn vào mắt đối phương: “Tiên sinh muốn trở về khu vực bị chiếm đóng, có biết tình hình ở Bắc Bình hiện tại ra sao không?”
“Trong ngục Triệu mỗ đã được nhắc nhở”, Triệu Ứng Khác đáp, “Sản nghiệp tiêu hoang, dân chúng lầm khổ.
Đêm ngày không yên, ăn hôm nay lo ngày mai”.
Tạ Vụ Thanh gật đầu.
Trước lúc Đặng Nguyên Sơ đến Vũ Hán đã nhận được chỉ thị, đưa Triệu Ứng Khác cùng 10 người khác lặng lẽ lẩn vào khu vực Hoa Bắc bị chiếm đóng.
Còn tương lai sau này, chỉ có bản thân Triệu Ứng Khác biết rõ.
“Lúc Kế Thanh chào đời, may mắn có tiên sinh giúp đỡ”, trước khi Triệu Ứng Khác rời đi 10 phút, Tạ Vụ Thanh hoà hoãn trò chuyện, “Tối nay, Vị Vị cũng ở Vũ Hán”.
Trong mắt Triệu Ứng Khác chứa quá nhiều thứ.
Hà Vị đôi khi không hiểu nhưng chắc chắn vị Tạ thiếu tướng quân trước mặt đây là tri âm.
Nhớ đến hôn ước năm xưa, xa như chuyện kiếp trước, mơ hồ đến mức chỉ còn sót lại chút bóng dáng của thiếu nữ ở Nam Dương.
Triệu Ứng Khác không dám nghĩ nhiều.
Thuở sinh thời, hắn từng hứa với bạn thân của mình tại bến tàu Nam Dương, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ vận tải đường thuỷ Hà gia.
Từ đó về sau, huỷ bỏ hôn ước lúc trước cũng vì thế, chấp nhận kết hôn với đại tiểu thư Hà gia cũng vì thế… Mỗi khi đêm khuya không ngủ được, hắn nằm ngửa trên chiếc giường bằng đồng, tự an ủi chính mình, ít nhất Hà Vị từng thật tâm chuẩn bị của hồi môn, là thật lòng muốn gả vào Triệu gia hắn.
“Chỗ này được gọi là thi quán Thái Bình, ở Tứ Cửu Thành cũng có một nơi cùng tên”, Triệu Ứng Khác cười, nói khẽ, “Là nơi mà tú tài từ khắp các tỉnh đặt chân khi đến kinh thành”.
“Vậy à”.
Tạ Vụ Thanh đáp.
Triệu Ứng Khác gật đầu.
Quá khứ đã là quá khứ, chỉ cần giữ trong lòng đã đủ rồi.
—
Triệu Ứng Khác bước ra cùng Tạ Vụ Thanh.
Tạ Vụ Thanh đưa sổ đăng ký cho Đặng Nguyên Sơ, để hắn phụ trách tiếp đón đến nhà ga.
Đặng Nguyên Sơ kẹp sổ đăng ký dưới khuỷu tay, móc bao thuốc lá từ trong túi: “Từ Tây Bắc đấy”.
“Tôi không hút thuốc”.
Triệu Ứng Khác mỉm cười từ chối.
Đặng Nguyên Sơ cũng gật đầu không ép, cất bao thuốc: “Vợ tôi sinh ra ở sông Tùng Hoa, cậu em vợ hy sinh vì nước ở quan ngoại, bản thân tôi luôn có cảm tình với những người duy trì kháng chiến từ lúc còn trẻ đến nay”.
Triệu Ứng Khác gật đầu phụ hoạ: “Lúc còn trong ngục cũng thường nghe người ta hát “Trên sông Tùng Hoa”.
Đặng Nguyên Sơ nói: “Vợ tôi cũng hay nghe lắm”.
Đặng Nguyên Sơ đích thân lái xe, đưa Triệu Ứng Khác đến nhà ga, sau đó chào từ biệt.
Lúc trước khi Triệu Ứng Khác giữ chức vụ trong chính phủ Bắc Dương, hắn từng gặp mặt Đặng Nguyên Sơ 2 lần ở yến tiệc, cũng từng đụng mặt ở công ty vận tải đường thuỷ của Hà Vị.
Căn bản ấn tượng đầu tiên khi gặp Đặng Nguyên Sơ chính là nụ cười xa cách như muốn đẩy người khác ra ngoài.
Mà hiện tại, yeutruyen.net vách ngăn ấy đã biến mất.
Triệu Ứng Khác biết tình hình 8 lộ quân luôn thiếu hụt vũ khí, hắn không khỏi lo lắng: “Vũ khí chi viện có ổn không?”
Đặng Nguyên Sơ lắc đầu: “Một sư đoàn của chúng tôi có khoảng 9 ngàn người, nhưng chỉ có hơn 5 ngàn khẩu súng.
Chưa kể đạn luôn thiếu thốn, mỗi lần phát đạn xuống dưới đều phải ghi chép rõ ràng số lượng.
Một người chính xác chỉ có khoảng hai mươi mấy viên đạn”.
Đặng Nguyên Sơ cười bổ sung: “May mắn là khả năng thiện xạ của mọi người rất tốt”.
Hắn thấy Triệu Ứng Khác không đáp, ra bề trấn an: “Từ năm 1931, chúng tôi chưa bao giờ buông súng với người Nhật.
Suốt 6 năm kháng chiến, ngày nào cũng giống vậy, không có đạn pháp hay đao súng.
Lúc trước đoạt lại thành Đa Luân, không phải tướng lĩnh đều cầm đao xung phong đánh trận sao?”
Giờ xe lửa khởi hành đã đến.
Triệu Ứng Khác bỗng nảy sinh cảm giác kính trọng người này, bất chợt hỏi: “Vì sao tướng quân đi lính?”
“Vì lúc nhỏ thích đọc Quần Anh Truyện”, Đặng Nguyên Sơ cười nói, “Cũng ngưỡng mộ một vị danh tướng gọi là Thích Kế Quang”.
Triệu Ứng Khác bừng tỉnh: “Ý ta không phải phong hầu, ý ta chỉ muốn biển sóng bình yên”.
Dẹp sạch giặc Oa là tâm nguyện hùng tráng của vị tướng thời nhà Minh, vừa vặn vô cùng phù hợp với tình cảnh lúc này.
Đặng Nguyên Sơ mỉm cười: “Đó cũng là câu tôi thích nhất”..
Cô bước vào thư phòng, đứa nhỏ 6 tuổi đang nằm gọn trong lòng Tư Niên, hai tay ôm lấy cổ cô bé.
Tư Niên chỉ mới mười mấy tuổi, rất cố gắng mới bế được đứa trẻ to tướng như vậy.
Tay Tư Niên vòng qua eo đứa trẻ, bàn tay nho nhỏ vỗ về: “Em đặt tay bên phải, đúng rồi… nếu không sẽ ngã mất”.
Tư Niên quay lưng về cửa phòng, không thấy Hà Vị.
Nhưng cậu bé đã sớm phát hiện động tĩnh, đôi mắt đào hoa lúng liếng mở lớn.
“Đặt em xuống đi”.
Cô nhỏ giọng.
Đến lúc Tư Niên phản ứng, cậu bé nhanh nhẹn tuột xuống, hai chân vững vàng đứng đó.
Liên Phòng may áo sơ mi và quần dài cho cậu, đôi chân thon thả không khác gì móc treo quần áo, mái tóc ngắn ngủn vừa đen vừa dày giống hệt Tạ Vụ Thanh… Hà Vị quan sát từng chi tiết của con trai, nhưng không giống trong ảnh chụp lắm.
Cô bước về trước, khom lưng ôm chặt Kế Thanh.
Nước mắt không ngừng lăn dài, nhất là khi cảm nhận được cánh tay be bé cũng ôm lấy mình.
Đứa trẻ vừa hoảng sợ vừa chờ mong, gọi cô một tiếng “Mẹ ơi”.
Cô khóc ngày càng lớn, bao năm chia cách, sự áy náy tội lỗi như thuỷ triều trào dâng, bao lấy hai mẹ con.
“Kế Thanh…” Cô vừa khóc vừa vuốt ve mái tóc ngắn của Kế Thanh, “Là mẹ đây, mẹ là mẹ của con đây”.
Tạ Vụ Thanh đứng sau 2 mẹ con họ, tay đặt lên đầu Kế Thanh như cổ vũ.
Đứa trẻ ngẩng đầu, không rõ người này có phải cha mình không.
Lúc ở Hồng Kông, Liên Phòng từng cho Kế Thanh xem ảnh chụp của cha mẹ, Hà Vị không quá khác biệt, nhưng Tạ Vụ Thanh lúc này so với hình ở Hồng Kông quả thật thay đổi nhiều, lơ phơ tóc bạc, khiến bé không dám nhận định.
Tạ Vụ Thanh hơi gật đầu: “Ta là Tạ Vụ Thanh, là cha ruột của con”.
Hà Vị nước mắt lem đầy mặt, đẩy đứa trẻ đến trước mặt Tạ Vụ Thanh.
Một lớn một nhỏ hai người đối diện.
“Gọi cha đi Kế Thanh, nhanh lên, đây là cha đấy”.
Tư Niên sốt sắng thúc giục.
Kế Thanh thấp giọng gọi “cha ơi”, Tạ Vụ Thanh dang tay ôm con vào lòng, một tay khác hướng về phía Tư Niên đang lén lau nước mắt.
Tư Niên tiến lên vài bước, cũng ôm lấy Tạ Vụ Thanh, cô bé không giống người vừa thúc giục Kế Thanh, vừa buồn vừa tủi chỉ còn vang vọng tiếng khóc ngất.
Trẻ con một khi khóc khó lòng nín lại, Tạ Vụ Thanh chưa từng làm cha, anh theo trực giác để mặc bọn trẻ ôm mình hơn 10 phút, yeutruyen.net đợi đến khi 2 đứa nhỏ chỉ còn tiếng nức nở mới buông ra.
Anh ngồi xổm xuống, liên tục lau nước mắt cho con, mỉm cười: “Biết khóc cơ đấy”.
Nước mắt thấm ướt tay anh.
“Thôi nào”.
Anh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hà Vị đứng một bên lau nước mắt.
Tạ Vụ Thanh ngày đêm ngồi tàu xuống phía nam, Hà Vị khuyên anh tắm rửa nghỉ ngơi sớm.
“Tắm cho bọn trẻ đã”, anh nói, “Hiếm có dịp thế này”.
Liên Phòng gần đó cúi đầu, cố nén nước mắt: “Thiếu tướng quân nói phải, có điều con trai con gái không thể cùng nhau tắm được”.
Tạ Vụ Thanh sửng sốt, bật cười: “Có lý lắm”.
Liên Phòng treo một tấm rèm vải giữa phòng tắm, Tạ Vụ Thanh một bên bế Kế Thanh, giúp cậu bé cởi quần áo.
Hà Vị quay lưng về tấm mành, trước tiên giúp Tư Niên tháo bím tóc cạnh bồn tắm.
Bên kia tấm mành, đứa trẻ không nhiều lời, ngược lại Tạ Vụ Thanh ngày thường trầm mặc lại nói chuyện không ngớt.
Hà Vị và Tư Niên cố giữ im lặng để nghe cuộc đối thoại phía sau.
“Lúc ở Hồng Kông, 2 cha con chúng ta từng gặp nhau một lần, hình như con vừa tròn 1 tuổi thì phải”.
“Dạ”.
“Tối nay cha con ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, để cha kể con nghe về Tạ gia.
Ông nội con là người Quý Châu, còn bà nội con là người Quế Lâm ở Quảng Tây”.
Tạ Vụ Thanh kể từ lão tướng quân đến 2 người anh trai của mình: “Bác cả của con từng tham gia chiến tranh Giáp Ngọ, sau này tham gia cuộc chiến bảo vệ Thiên Tân, bị pháo nã trúng hy sinh vì nước.
Bác hai của con hy sinh tại biên giới phía nam”.
…
“Thiếu tướng quân nói, em trai nghe hiểu ạ?” Tư Niên lo lắng hỏi cô.
Hà Vị cười, nói thầm: “Tư Niên cũng gọi cha đi, giống em trai vậy”.
Từ lúc 2-3 tuổi, không biết bao lần Tư Niên nhìn ảnh chụp rồi gọi cha, nhưng lúc này lại khó lòng mở miệng.
Tư Niên ngại ngùng cúi đầu, khẩy khẩy mấy lọn tóc trôi nổi trong nước.
Cô bé ngẩng mặt, khẽ lắc đầu mỉm cười với Hà Vị.
“Mẹ ơi”.
Sau rèm vải, cậu bé kêu lên.
Tạ Vụ Thanh kéo một bên mành, hai tay ướt đẫm: “Con bảo muốn mẹ tắm cho mình”.
Kế Thanh bị Tạ Vụ Thanh chắn tầm nhìn, chỉ có thể đưa nửa cái đầu từ phía sau nhìn chị gái mỉm cười.
Tất nhiên Kế Thanh xem Tư Niên như chị gái ruột, khắc ghi những lời chị dặn trong lòng.
Hai người đổi chỗ cho nhau, một bên giúp con trai tắm, một bên giúp con gái gội đầu.
Hà Vị lấy khăn sạch bao lấy Kế Thanh, bế con ra khỏi bồn tắm.
Cậu bé nửa mơ nửa tỉnh, bất chợt hai tay ôm chặt Hà Vị, vùi đầu vào cổ cô không nhúc nhích.
“Dỗ con ngủ đi”, Tạ Vụ Thanh nói, “Anh ra ngoài một chút”.
Hà Vị khẽ gật đầu, bế con trai đến phòng sát vách dành cho khách.
Tư Niên không muốn làm phiền cha nghỉ ngơi, cũng đổi phòng với Hà Vị.
Tạ Vụ Thanh lấy khăn lông lau sạch tay, thay quân phục rồi ra ngoài.
Dưới lầu, chiếc xe Jeep đã đỗ từ lâu, trong xe là Đặng Nguyên Sơ.
Lần này phóng thích một nhóm người, danh sách được bảo mật tuyệt đối, Đặng Nguyên Sơ chỉ nhìn qua một lần, liền nhỏ giọng báo cáo với Tạ Vụ Thanh: “Hôm trước chúng ta có thả một đám người ra ngoài, đưa đến Tây An và Duyên An.
Đêm nay có mấy người muốn ở lại khu vực thống nhất của quốc gia làm việc, cũng có mấy người muốn quay về nơi bị chiếm đóng.
Trong đó có một kẻ, đến Bắc Bình”.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Xe Jeep lăn bánh trong đêm đen, thẳng tiến về phía trước.
Sau khi xe Jeep đỗ ở đầu phố, anh cùng Đặng Nguyên Sơ xuống xe bước vào trong.
Trên biển hiệu đề “Thi quán Thái Bình”.
Tạ Vụ Thanh bước qua thềm đá dưới bảng hiệu.
Lúc này trong phòng có mấy người đàn ông mặc áo vải xám, tuổi tác đa dạng, trong đó có một kẻ mang mắt kính, dưới áo choàng xám là chiếc sơ mi đã cũ.
Hắn cúi đầu, giống như nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy người đàn ông phía sau lần lượt xếp hàng theo danh sách, nhận lộ phí rồi rời đi.
Tạ Vụ Thanh bước đến trước mặt người kia, sau hai cánh cửa gỗ khép kín, thầm nói: “Triệu tiên sinh”.
Triệu Ứng Khác tỉnh dậy, ngẩng đầu đối diện Tạ Vụ Thanh.
Đại công tử Triệu gia hiện giờ cũng đã đến tuổi trung tuần.
Mấy năm lao ngục khiến tóc bạc trên đầu ngày càng nhiều, khuôn mặt tuấn tú không còn nữa, nhưng khí khái của văn nhân vẫn không đổi theo năm tháng.
Tạ Vụ Thanh kéo một cái ghế lại gần, ngồi trước mặt Triệu Ứng Khác.
Ngày xưa khi mới quen biết, anh là khách quý của kinh thành, còn hắn lại là tài tử nổi danh khắp Tứ Cửu Thành, bị quân phiệt hãm hại nên bước lên con đường làm quan.
Từ đó, thân phận hai người nhiều lần đổi khác.
Năm 1933 là ranh giới của định mệnh, đối với anh là thế mà đối với hắn cũng không sai.
Triệu Ứng Khác phóng thích tướng lĩnh của cuộc kháng chiến chống Nhật trong nhà tù Thiên Tân nên bị bắt giữ.
Sau đó mọi chức vụ đều bị bãi bỏ, tống giam mấy năm trời.
Lúc đó Tạ Vụ Thanh quay về phương nam, sau lần thứ năm tổ chức tiến công thất bại, trong thời kỳ gian khổ nhất của hồng quân đã ngàn dặm xa xôi đến Duyên an.
Sau khi Quốc Cộng tuyên bố liên hợp lần nữa, anh nhận được chỉ thị nghĩ cách cứu viện tù nhân chính trị ở các ngục giam.
Trong danh sách tù nhân, anh vô tình phát hiện tên Triệu Ứng Khác, quả thật có chút bất ngờ, nhìn đến nguyên nhân thì trong lòng cũng hiểu rõ.
Anh ngồi xuống, nhìn vào mắt đối phương: “Tiên sinh muốn trở về khu vực bị chiếm đóng, có biết tình hình ở Bắc Bình hiện tại ra sao không?”
“Trong ngục Triệu mỗ đã được nhắc nhở”, Triệu Ứng Khác đáp, “Sản nghiệp tiêu hoang, dân chúng lầm khổ.
Đêm ngày không yên, ăn hôm nay lo ngày mai”.
Tạ Vụ Thanh gật đầu.
Trước lúc Đặng Nguyên Sơ đến Vũ Hán đã nhận được chỉ thị, đưa Triệu Ứng Khác cùng 10 người khác lặng lẽ lẩn vào khu vực Hoa Bắc bị chiếm đóng.
Còn tương lai sau này, chỉ có bản thân Triệu Ứng Khác biết rõ.
“Lúc Kế Thanh chào đời, may mắn có tiên sinh giúp đỡ”, trước khi Triệu Ứng Khác rời đi 10 phút, Tạ Vụ Thanh hoà hoãn trò chuyện, “Tối nay, Vị Vị cũng ở Vũ Hán”.
Trong mắt Triệu Ứng Khác chứa quá nhiều thứ.
Hà Vị đôi khi không hiểu nhưng chắc chắn vị Tạ thiếu tướng quân trước mặt đây là tri âm.
Nhớ đến hôn ước năm xưa, xa như chuyện kiếp trước, mơ hồ đến mức chỉ còn sót lại chút bóng dáng của thiếu nữ ở Nam Dương.
Triệu Ứng Khác không dám nghĩ nhiều.
Thuở sinh thời, hắn từng hứa với bạn thân của mình tại bến tàu Nam Dương, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ vận tải đường thuỷ Hà gia.
Từ đó về sau, huỷ bỏ hôn ước lúc trước cũng vì thế, chấp nhận kết hôn với đại tiểu thư Hà gia cũng vì thế… Mỗi khi đêm khuya không ngủ được, hắn nằm ngửa trên chiếc giường bằng đồng, tự an ủi chính mình, ít nhất Hà Vị từng thật tâm chuẩn bị của hồi môn, là thật lòng muốn gả vào Triệu gia hắn.
“Chỗ này được gọi là thi quán Thái Bình, ở Tứ Cửu Thành cũng có một nơi cùng tên”, Triệu Ứng Khác cười, nói khẽ, “Là nơi mà tú tài từ khắp các tỉnh đặt chân khi đến kinh thành”.
“Vậy à”.
Tạ Vụ Thanh đáp.
Triệu Ứng Khác gật đầu.
Quá khứ đã là quá khứ, chỉ cần giữ trong lòng đã đủ rồi.
—
Triệu Ứng Khác bước ra cùng Tạ Vụ Thanh.
Tạ Vụ Thanh đưa sổ đăng ký cho Đặng Nguyên Sơ, để hắn phụ trách tiếp đón đến nhà ga.
Đặng Nguyên Sơ kẹp sổ đăng ký dưới khuỷu tay, móc bao thuốc lá từ trong túi: “Từ Tây Bắc đấy”.
“Tôi không hút thuốc”.
Triệu Ứng Khác mỉm cười từ chối.
Đặng Nguyên Sơ cũng gật đầu không ép, cất bao thuốc: “Vợ tôi sinh ra ở sông Tùng Hoa, cậu em vợ hy sinh vì nước ở quan ngoại, bản thân tôi luôn có cảm tình với những người duy trì kháng chiến từ lúc còn trẻ đến nay”.
Triệu Ứng Khác gật đầu phụ hoạ: “Lúc còn trong ngục cũng thường nghe người ta hát “Trên sông Tùng Hoa”.
Đặng Nguyên Sơ nói: “Vợ tôi cũng hay nghe lắm”.
Đặng Nguyên Sơ đích thân lái xe, đưa Triệu Ứng Khác đến nhà ga, sau đó chào từ biệt.
Lúc trước khi Triệu Ứng Khác giữ chức vụ trong chính phủ Bắc Dương, hắn từng gặp mặt Đặng Nguyên Sơ 2 lần ở yến tiệc, cũng từng đụng mặt ở công ty vận tải đường thuỷ của Hà Vị.
Căn bản ấn tượng đầu tiên khi gặp Đặng Nguyên Sơ chính là nụ cười xa cách như muốn đẩy người khác ra ngoài.
Mà hiện tại, yeutruyen.net vách ngăn ấy đã biến mất.
Triệu Ứng Khác biết tình hình 8 lộ quân luôn thiếu hụt vũ khí, hắn không khỏi lo lắng: “Vũ khí chi viện có ổn không?”
Đặng Nguyên Sơ lắc đầu: “Một sư đoàn của chúng tôi có khoảng 9 ngàn người, nhưng chỉ có hơn 5 ngàn khẩu súng.
Chưa kể đạn luôn thiếu thốn, mỗi lần phát đạn xuống dưới đều phải ghi chép rõ ràng số lượng.
Một người chính xác chỉ có khoảng hai mươi mấy viên đạn”.
Đặng Nguyên Sơ cười bổ sung: “May mắn là khả năng thiện xạ của mọi người rất tốt”.
Hắn thấy Triệu Ứng Khác không đáp, ra bề trấn an: “Từ năm 1931, chúng tôi chưa bao giờ buông súng với người Nhật.
Suốt 6 năm kháng chiến, ngày nào cũng giống vậy, không có đạn pháp hay đao súng.
Lúc trước đoạt lại thành Đa Luân, không phải tướng lĩnh đều cầm đao xung phong đánh trận sao?”
Giờ xe lửa khởi hành đã đến.
Triệu Ứng Khác bỗng nảy sinh cảm giác kính trọng người này, bất chợt hỏi: “Vì sao tướng quân đi lính?”
“Vì lúc nhỏ thích đọc Quần Anh Truyện”, Đặng Nguyên Sơ cười nói, “Cũng ngưỡng mộ một vị danh tướng gọi là Thích Kế Quang”.
Triệu Ứng Khác bừng tỉnh: “Ý ta không phải phong hầu, ý ta chỉ muốn biển sóng bình yên”.
Dẹp sạch giặc Oa là tâm nguyện hùng tráng của vị tướng thời nhà Minh, vừa vặn vô cùng phù hợp với tình cảnh lúc này.
Đặng Nguyên Sơ mỉm cười: “Đó cũng là câu tôi thích nhất”..