Chương 64: Kết
Nghe Quang báo cáo lại mọi chuyện, hơn nữa thông tin về Elise II thời gian qua bà Hoài cũng đã tự mình điều tra, lúc này, bà gật đầu im lặng. Con trai bà đã trưởng thành thật rồi. Bà đã đánh giá thấp Long cùng tình yêu của Long dành cho con bé đó. Biết tin con trai Ngân phải điều trị, bà cũng cảm thấy xót xa cho thằng bé. Nó còn nhỏ mà phải chịu cảnh bố mẹ mỗi người một nơi, lại còn phải chịu nỗi đau mổ xẻ, làm người mà phải chịu như vậy quả thực khiến người khác đau lòng. Thử thách bà đặt ra Long cũng đã hoàn thành. Elise II đã kêu gọi đủ vốn và đang tăng tốc xây dựng. Quang nói tối nay thằng bé về nhà, bà cảm thấy muốn đến gặp hai đứa chúng nó cùng thằng bé.
Sáu giờ chiều, bà Hoài cầm điện thoại gọi cho Long, anh đang hỗ trợ Ngân nấu ăn. Suốt từ ngày đó bà giận Long nên chẳng thèm gặp mặt, nó cũng không gọi bà lấy một lần, con với cái, đúng là… Nhưng bà không thèm giận nó chuyện này làm gì, bà giận nó thì vốn đã giận từ lâu rồi.
Long nghe tiếng chuông điện thoại, anh lau tay vào khăn, bước ra bàn xem ai gọi. Mẹ sao?
– Mẹ ạ?
– Long này, thằng con trai con bé Ngân từ bệnh viện về nhà mày rồi đấy à?
Long kinh ngạc, anh như không tin vào tai mình. Mẹ anh quan tâm đến việc này sao?
– Mẹ… sao mẹ lại hỏi thế?
– Mẹ mày quan tâm không được à?
– Được… quá được chứ ạ! Ngân nhất định sẽ rất vui đấy mẹ ạ!
– Ừm, thế tối nay mẹ đến thăm thằng bé.
– Thật… thật ạ? Mẹ không phản đối chúng con nữa hả mẹ?
– Cái thằng này… thế có cho mẹ mày đến không thế?
– Có… có chứ ạ. Mẹ đến luôn đi. Bọn con đang làm bữa tối. Mẹ ăn với bọn con luôn.
– Cái thằng này… tám giờ mẹ đến.
Long suýt thì reo lên. Tuyệt vời, mẹ anh đã chấp nhận Ngân và con trai của cô ấy rồi. Còn gì tuyệt hơn nữa đây? Long gọi Ngân lúc này đang đảo đũa xào:
– Em ơi, tối nay mẹ sẽ đến thăm cu Mầm.
– Mẹ… bà Hoài hả anh?
– Ừ. Mẹ chấp nhận chúng ta yêu nhau rồi em ạ.
Long tiến lại bế bổng Ngân lên từ phía sau, ôm chặt lấy eo cô.
– Thả em xuống đi, cháy đồ ăn bây giờ!
Long hạ Ngân xuống, anh đưa tay tắt bếp, xoay Ngân lại đối diện với mình.
– Em có vui không?
– …
Ngân gật đầu, trong đôi mắt nhòa lệ là niềm vui lấp lánh. Vậy là cuối cùng mẹ Long cũng đã chấp nhận mẹ con cô rồi. Cô còn chưa dám tin vào hiện thực nữa. Mẹ anh chấp nhận cũng có nghĩa cô hoàn toàn được tự do ở bên anh, được yêu thương anh và được anh yêu thương mà không cần lo sợ ai ngăn cản. Còn gì tuyệt hơn điều này nữa? Sau bao khó khăn cuối cùng nỗ lực của Long cũng đã được ghi nhận. Bà Hoài chắc chắn đã nhìn ra được điều này rồi, thử thách bà đặt ra cho Long anh cũng đã chiến thắng rồi!
Cơm nước xong xuôi, đúng tám giờ bà Hoài bấm chuông cửa. Bà bao giờ cũng đúng hẹn, tác phong của một người phụ nữ thành đạt luôn hiện rõ ở bà. Long hí hửng ra mở cửa, còn Ngân đã bế cu Mầm đợi sẵn ở sofa, lòng hồi hộp chờ đợi. Trên bàn là ấm trà nóng cô mới pha.
Bà Hoài vẫn với phong cách quý phái, váy xanh biển đậm dài tôn vòng eo nhỏ, mái tóc nâu vấn cao bước vào nhà, Ngân liền đứng dậy, cu Mầm thì giương đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn lo sợ nhìn bà. Bà Hoài sững lại một chút, đã lâu lắm rồi bà không gặp trẻ con, giờ thấy thằng cu đáng yêu như vậy bà cũng cảm thấy vui, khóe môi mỏng nhếch nhẹ. Bà khẽ gật đầu với Ngân rồi ngồi xuống sofa.
Ngân đẩy con cho nó chạy về phòng ngủ, cô rót trà mời:
– Mời bà uống nước.
– Được rồi, không cần khách sáo. Đến hôm nay sức khỏe của thằng bé thế nào rồi?
– Mẹ, mẹ nhìn thấy rồi đấy, thằng bé khỏe hẳn rồi, giờ nó nhanh nhẹn hoạt bát không ngờ luôn. Đúng là trời thương chúng con mẹ ạ.
Long nhanh nhẹn trả lời mẹ, anh quá trời là vui nên mặt mũi sáng rỡ. Ngân cũng mừng mà sống mũi cay cay, cô khẽ cúi mặt sụt sịt. Bà Hoài nhìn Ngân rồi nhìn thằng con mình yêu thương nhất, cảm thấy quyết định đến đây của bà là hoàn toàn chính xác. Bà gật đầu, mỉm cười trìu mến, tay mở túi xách, lấy ra một phong bì.
– Mẹ đến thăm sức khỏe của thằng bé, có chút quà con Ngân mua cho cháu tẩm bổ.
– Em xin mẹ đi Ngân!
Ngân xúc động, nhất thời cô không nói nên lời. Bà Hoài không những chấp nhận cô mà còn có ý nhận cả thằng bé nữa. Còn hạnh phúc nào hơn cho mẹ con cô đây? Bố mẹ cô thì không nói vì ông bà ở xa, thời gian qua ông bà chỉ đến thăm cu Mầm được vài lần rồi lại phải về ngay, còn bà Dư, mang tiếng là bà nội của thằng bé mà trước giờ bà ta chưa từng cho cháu được đồng nào, thằng bé vào viện mà bà ta cũng chẳng thèm đến thăm, nhưng người phụ nữ này… bà quả thật là một con người tràn đầy tình cảm, thảo nào bà đã sinh ra và nuôi dưỡng được một Trịnh Tuấn Long như vậy.
Ngân lau nước mắt, cô đưa cả hai tay nhận món quà mang ý nghĩa lớn lao từ bà Hoài, khẽ nói:
– Con… con cảm ơn… bà.
– Bà gì nữa, em gọi mẹ luôn đi!
Long kéo Ngân vào lòng xoa vai Ngân an ủi, cô gật đầu mà khóc nấc lên. Bà Hoài mỉm cười hài lòng, bà thở ra một hơi rồi đứng dậy. Buổi gặp gỡ diễn ra ngắn ngủi nhưng trong lòng ai cũng tràn đầy hạnh phúc. Đôi khi hạnh phúc không phải là chiến thắng, là bắt ép người khác phải theo ý mình mà đơn giản là hài lòng và chấp nhận.
Theo kế hoạch thì phải một năm khách sạn Elise II mới xây xong, tuy nhiên dưới sự đốc thúc của Long, chỉ mất có tám tháng khách sạn đã hoàn thiện và chuẩn bị đi vào hoạt động. Long chờ cái ngày này lâu lắm rồi…
Ngân cũng hồi hộp không kém Long trước buổi khai trương khách sạn vào sáng mai. Mười giờ, cô giục Long đi ngủ khi anh vẫn còn ngồi làm việc ở bàn:
– Anh… muộn rồi, mình ngủ thôi, mai còn dậy sớm. Em đã hẹn nhóm lễ tân đến từ sáu giờ rồi.
Long bỗng giật mình, anh như nhớ ra điều gì liền nói với Ngân.
– Tự nhiên anh lại không nhớ chìa khóa sảnh có ở trong cặp không nữa…
– Chết, em nhớ lúc chiều anh bảo em đưa chìa khóa cho anh mà… mai mình mới giao cho ban lễ tân nên giờ chỉ có mỗi một chìa khóa đó thôi…
– Ừ, lúc ấy anh còn vào kiểm tra lại một chút cho yên tâm, xong rồi chẳng nhớ anh để đâu nữa…
– Thế anh xem lại ngay đi không mai lại khó ra, ở đấy vắng vẻ tìm thợ khóa cũng khó anh ạ. Mà mới khai trương chẳng lẽ phá khóa cũng dở. Hơn nữa, ai đó lấy được chìa khóa sau này mất gì lại nghi ngờ lung tung.
– Ừ.
Ngân luôn cẩn thận suy xét mọi điều, Long gật đầu. Anh nhấc chiếc cặp da đặt dưới chân, lục tìm một hồi rồi dốc ngược để kiểm tra nhưng tiếc là không thấy chìa khóa đâu cả. Ngân đỏ mặt lo lắng nhìn, cô thở dài:
– Anh cố nhớ xem để ở đâu… có khi nào bỏ quên trong phòng tắm không, để em vào tìm xem!
Ngân nói xong liền chạy vào nhà tắm, sau đó lại kiểm tra các phòng đều không thấy, cô bất lực quay lại phòng ngủ. Long đã sắp sửa xong quần áo sẵn sàng để ra ngoài rồi. Anh nhìn Ngân ái ngại nói:
– Giờ mình quay lại khách sạn đi Ngân, chúng ta cùng tìm kiếm xem, có khi anh làm rơi ở đấy em ạ.
Ngân đồng tình với Long, sớm tìm kiếm sẽ tốt hơn. Thời gian gần đây bà Mẫn được thuê trở lại để trông coi cu Mầm vì Long và Ngân thường xuyên bận rộn ở khách sạn đến tối muộn, cả hai đều tất bật chuẩn bị cho Elise II. Lúc này ngân đành gõ cửa phòng bà Mẫn, đưa thằng bé đang ngáp ngủ đặt lên giường bà nhờ bà trông giúp cô. Cô trở lại phòng ngủ thay một chiếc váy lụa tím thắt eo mỏng nhẹ của mùa hè mà Long từng mua tặng để cùng Long trở lại khách sạn Elise II. .
Khi chiếc xe dừng ở sân trước khách sạn, Long mở cửa cho Ngân, anh nói:
– Ban chiều anh có dạo qua bờ suối xem giàn hoa, chúng ta qua đó tìm trước đi em.
Ngân gật đầu, cô bước theo anh ra vườn hoa của khách sạn nơi dòng suối nhỏ ngày nào giờ đã trở thành trung tâm của khu vườn tươi thắm, bên bờ suối là giàn hoa kim ngân phủ rợp đang nở hoa thơm ngát. Bỗng ánh sáng nổi lên, Ngân nhìn về phía tòa nhà trung tâm trước mặt. Cô ngỡ ngàng đến kinh ngạc, bất giác đưa tay lên ôm miệng. Cả khách sạn rực sáng bởi hàng pháo hoa không ngừng bập bùng lên cao tạo thành một dải vàng lóa mắt bao quanh khách sạn trước cô. Ngay khi Ngân còn chưa hết ngỡ ngàng, hàng pháo hoa bỗng tắt phụt, tiếp theo đó là dòng chữ màu đỏ đậm nét nổi bật trên nền đèn led trắng lấp lánh như kim cương gắn trên tường khách sạn.
“ĐẶNG KIM NGÂN, EM LÀM VỢ ANH NHÉ?”
Trong đôi mắt kinh ngạc của Ngân là niềm hạnh phúc dâng tràn. Long quỳ một chân xuống, anh đưa chiếc nhẫn nạm kim cương trước Ngân:
– Em làm vợ anh nhé Ngân!
Nỗi bất ngờ đã trở thành niềm hạnh phúc cùng cảm động từ lúc nào, nước mắt khẽ lăn trên má Ngân, vẻ xinh đẹp hiện lên lung linh trên gương mặt thanh thuần được tô điểm bởi hàng pháo hoa tiếp tục rực cháy. Ngân gật đầu không chỉ một lần, những giọt nước mắt lại lăn dài. Cô sẵn lòng được làm vợ Long, sẵn lòng được gắn kết cả cuộc đời này với anh mà chẳng còn e dè ngần ngại, thậm chí cô có phần hoài nghi khi mẹ Long đã đồng ý mà lời cầu hôn chính thức của anh vẫn chưa được gửi đến cô. Để rồi, màn cầu hôn hoành tráng này của anh quả thực quá đỗi ấn tượng khiến cô chỉ biết sững sờ rơi lệ trong hạnh phúc. Giấc mơ được hoàng tử cầu hôn như trong cổ tích ngày nào chôn sâu trong lòng Ngân… Long là người biến giấc mơ ấy của cô trở thành hiện thực, không chỉ những giây phút đáng nhớ này mà chắc chắn mãi mãi về sau. Ngân là kẻ may mắn khi biết mình là công chúa của riêng anh.
Long đứng dậy lau nước mắt cho Ngân, anh kéo cô vào lòng thì thầm:
– Cảm ơn em… anh yêu em.
Ngân vẫn xúc động không thốt lên lời, cô chỉ biết nhìn anh, cả bầu trời tin tưởng yêu thương lấp lánh trong ánh mắt. Cô kiễng chân, một nụ hôn cô chủ động trao đến anh như thay mọi lời nói lúc này, kéo cả hai người vào ái tình chân thực nhất.
—–
Người lãnh trách nhiệm thiết kế và điều khiển hệ thống đèn cũng như pháo hoa không ai khác ngoài Quang, Quang còn lãnh thêm cả nhiệm vụ quay video lại màn cầu hôn hoành tráng này nữa. Ngồi bên Quang là cô bạn gái lâu năm, cô gái trẻ đáng yêu có phần mũm mĩm chứng kiến màn cầu hôn hoành tráng ngọt ngào xuýt xoa:
– Tuyệt quá anh ạ, em cũng ước mình được như chị ấy!
Quang tủm tỉm, Quang cũng đang lên kế hoạch để rước cô gái Quang yêu thương theo anh ta từ ngày anh ta bỏ đại ca đường phố. Cô ấy xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này bằng tất cả khả năng của Quang.
—–
Người ngồi ở trên tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm khách sạn, cũng chính là đại thiếu gia Lê Phi Hùng thì vỗ tay khen cho ông bạn. Ban chiều Long nói tối nay khách sạn sẽ bừng sáng, Hùng tò mò nên theo Lan đến đây. Chìa khóa tiền sảnh đang trong tay Lan mà. Lan nhìn màn cầu hôn phía dưới cách mười tầng nhà, cô xúc động thay cho bạn, chẳng biết nước mắt đã rơi từ lúc nào.
– Em mà cũng mau nước mắt thế cơ à?
Hùng nhếch miệng trêu chọc, anh ta vẫn giữ nguyên thứ tính cách này mà thường xuyên làm Lan tức chết, nhưng đương nhiên, anh ta đủ khôn ngoan để khiến trái tim Lan ngọt ngào mãi không thôi, trên hết là tình cảm chân thành ở anh ta mà Lan có thể cảm nhận được. Chỉ như thế Hùng mới có thể khiến Lan yêu anh ta đến mức muốn làm vợ hiền dâu đảm từ lúc nào, chỉ còn chờ một lời cầu hôn nữa thôi. Hùng cũng đang lên kế hoạch cho điều đó.
Lan lau nước mắt sụt sịt:
– Em mừng cho nó, sau bao khốn khổ giờ nó cũng đã gặp được một người thực lòng yêu thương nó, lại còn là anh Long nữa.
– Lại còn là anh Long, ý em là sao?
Hùng bĩu môi, anh ta vốn rất ghét việc thua Long, giờ Lan lại còn nói thế. Lan cười cười nhìn vẻ ghen tỵ ở Hùng, khéo nịnh:
– Ý em là anh Long đã tuyệt rồi nhưng người ngồi cạnh em còn tuyệt vời hơn nữa, nhưng mà anh ấy chỉ yêu em thôi, nhỉ?
Hùng nhướng mày hài lòng. Có thế chứ, Lan làm sao làm Hùng khó chịu cho được, cô ấy như vậy mới khiến anh chàng bay bướm ngày nào chỉ biết say mê mỗi cô ấy thôi, chẳng cần phải bắt buộc mà hoàn toàn là tự nguyện. Nhìn đôi kia hôn nhau mà Hùng rạo rực trong người, Lan lại sexy thế này, Hùng chịu thế nào được, anh ta liền kéo Lan vào lòng…
—–
Bao bọc Long và Ngân là hương hoa kim ngân vừa hé nở, loài hoa quý giá là báu vật của người biết trân trọng giá trị, cũng như Ngân, người phụ nữ là báu vật của người đàn ông dịu dàng ấm áp đang say đắm hôn cô.
Bất cứ người phụ nữ nào cũng là báu vật của một ai đó. Một trái tim biết yêu thương, biết trân trọng chính bản thân mình, mong rằng bạn sẽ có được hạnh phúc trong tình yêu cũng như trong cuộc sống.
KẾT THÚC.
Cảm ơn các chị em đã ủng hộ em thời gian qua. Chúc chị em luôn xinh đẹp, tươi trẻ và hạnh phúc!
Sáu giờ chiều, bà Hoài cầm điện thoại gọi cho Long, anh đang hỗ trợ Ngân nấu ăn. Suốt từ ngày đó bà giận Long nên chẳng thèm gặp mặt, nó cũng không gọi bà lấy một lần, con với cái, đúng là… Nhưng bà không thèm giận nó chuyện này làm gì, bà giận nó thì vốn đã giận từ lâu rồi.
Long nghe tiếng chuông điện thoại, anh lau tay vào khăn, bước ra bàn xem ai gọi. Mẹ sao?
– Mẹ ạ?
– Long này, thằng con trai con bé Ngân từ bệnh viện về nhà mày rồi đấy à?
Long kinh ngạc, anh như không tin vào tai mình. Mẹ anh quan tâm đến việc này sao?
– Mẹ… sao mẹ lại hỏi thế?
– Mẹ mày quan tâm không được à?
– Được… quá được chứ ạ! Ngân nhất định sẽ rất vui đấy mẹ ạ!
– Ừm, thế tối nay mẹ đến thăm thằng bé.
– Thật… thật ạ? Mẹ không phản đối chúng con nữa hả mẹ?
– Cái thằng này… thế có cho mẹ mày đến không thế?
– Có… có chứ ạ. Mẹ đến luôn đi. Bọn con đang làm bữa tối. Mẹ ăn với bọn con luôn.
– Cái thằng này… tám giờ mẹ đến.
Long suýt thì reo lên. Tuyệt vời, mẹ anh đã chấp nhận Ngân và con trai của cô ấy rồi. Còn gì tuyệt hơn nữa đây? Long gọi Ngân lúc này đang đảo đũa xào:
– Em ơi, tối nay mẹ sẽ đến thăm cu Mầm.
– Mẹ… bà Hoài hả anh?
– Ừ. Mẹ chấp nhận chúng ta yêu nhau rồi em ạ.
Long tiến lại bế bổng Ngân lên từ phía sau, ôm chặt lấy eo cô.
– Thả em xuống đi, cháy đồ ăn bây giờ!
Long hạ Ngân xuống, anh đưa tay tắt bếp, xoay Ngân lại đối diện với mình.
– Em có vui không?
– …
Ngân gật đầu, trong đôi mắt nhòa lệ là niềm vui lấp lánh. Vậy là cuối cùng mẹ Long cũng đã chấp nhận mẹ con cô rồi. Cô còn chưa dám tin vào hiện thực nữa. Mẹ anh chấp nhận cũng có nghĩa cô hoàn toàn được tự do ở bên anh, được yêu thương anh và được anh yêu thương mà không cần lo sợ ai ngăn cản. Còn gì tuyệt hơn điều này nữa? Sau bao khó khăn cuối cùng nỗ lực của Long cũng đã được ghi nhận. Bà Hoài chắc chắn đã nhìn ra được điều này rồi, thử thách bà đặt ra cho Long anh cũng đã chiến thắng rồi!
Cơm nước xong xuôi, đúng tám giờ bà Hoài bấm chuông cửa. Bà bao giờ cũng đúng hẹn, tác phong của một người phụ nữ thành đạt luôn hiện rõ ở bà. Long hí hửng ra mở cửa, còn Ngân đã bế cu Mầm đợi sẵn ở sofa, lòng hồi hộp chờ đợi. Trên bàn là ấm trà nóng cô mới pha.
Bà Hoài vẫn với phong cách quý phái, váy xanh biển đậm dài tôn vòng eo nhỏ, mái tóc nâu vấn cao bước vào nhà, Ngân liền đứng dậy, cu Mầm thì giương đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn lo sợ nhìn bà. Bà Hoài sững lại một chút, đã lâu lắm rồi bà không gặp trẻ con, giờ thấy thằng cu đáng yêu như vậy bà cũng cảm thấy vui, khóe môi mỏng nhếch nhẹ. Bà khẽ gật đầu với Ngân rồi ngồi xuống sofa.
Ngân đẩy con cho nó chạy về phòng ngủ, cô rót trà mời:
– Mời bà uống nước.
– Được rồi, không cần khách sáo. Đến hôm nay sức khỏe của thằng bé thế nào rồi?
– Mẹ, mẹ nhìn thấy rồi đấy, thằng bé khỏe hẳn rồi, giờ nó nhanh nhẹn hoạt bát không ngờ luôn. Đúng là trời thương chúng con mẹ ạ.
Long nhanh nhẹn trả lời mẹ, anh quá trời là vui nên mặt mũi sáng rỡ. Ngân cũng mừng mà sống mũi cay cay, cô khẽ cúi mặt sụt sịt. Bà Hoài nhìn Ngân rồi nhìn thằng con mình yêu thương nhất, cảm thấy quyết định đến đây của bà là hoàn toàn chính xác. Bà gật đầu, mỉm cười trìu mến, tay mở túi xách, lấy ra một phong bì.
– Mẹ đến thăm sức khỏe của thằng bé, có chút quà con Ngân mua cho cháu tẩm bổ.
– Em xin mẹ đi Ngân!
Ngân xúc động, nhất thời cô không nói nên lời. Bà Hoài không những chấp nhận cô mà còn có ý nhận cả thằng bé nữa. Còn hạnh phúc nào hơn cho mẹ con cô đây? Bố mẹ cô thì không nói vì ông bà ở xa, thời gian qua ông bà chỉ đến thăm cu Mầm được vài lần rồi lại phải về ngay, còn bà Dư, mang tiếng là bà nội của thằng bé mà trước giờ bà ta chưa từng cho cháu được đồng nào, thằng bé vào viện mà bà ta cũng chẳng thèm đến thăm, nhưng người phụ nữ này… bà quả thật là một con người tràn đầy tình cảm, thảo nào bà đã sinh ra và nuôi dưỡng được một Trịnh Tuấn Long như vậy.
Ngân lau nước mắt, cô đưa cả hai tay nhận món quà mang ý nghĩa lớn lao từ bà Hoài, khẽ nói:
– Con… con cảm ơn… bà.
– Bà gì nữa, em gọi mẹ luôn đi!
Long kéo Ngân vào lòng xoa vai Ngân an ủi, cô gật đầu mà khóc nấc lên. Bà Hoài mỉm cười hài lòng, bà thở ra một hơi rồi đứng dậy. Buổi gặp gỡ diễn ra ngắn ngủi nhưng trong lòng ai cũng tràn đầy hạnh phúc. Đôi khi hạnh phúc không phải là chiến thắng, là bắt ép người khác phải theo ý mình mà đơn giản là hài lòng và chấp nhận.
Theo kế hoạch thì phải một năm khách sạn Elise II mới xây xong, tuy nhiên dưới sự đốc thúc của Long, chỉ mất có tám tháng khách sạn đã hoàn thiện và chuẩn bị đi vào hoạt động. Long chờ cái ngày này lâu lắm rồi…
Ngân cũng hồi hộp không kém Long trước buổi khai trương khách sạn vào sáng mai. Mười giờ, cô giục Long đi ngủ khi anh vẫn còn ngồi làm việc ở bàn:
– Anh… muộn rồi, mình ngủ thôi, mai còn dậy sớm. Em đã hẹn nhóm lễ tân đến từ sáu giờ rồi.
Long bỗng giật mình, anh như nhớ ra điều gì liền nói với Ngân.
– Tự nhiên anh lại không nhớ chìa khóa sảnh có ở trong cặp không nữa…
– Chết, em nhớ lúc chiều anh bảo em đưa chìa khóa cho anh mà… mai mình mới giao cho ban lễ tân nên giờ chỉ có mỗi một chìa khóa đó thôi…
– Ừ, lúc ấy anh còn vào kiểm tra lại một chút cho yên tâm, xong rồi chẳng nhớ anh để đâu nữa…
– Thế anh xem lại ngay đi không mai lại khó ra, ở đấy vắng vẻ tìm thợ khóa cũng khó anh ạ. Mà mới khai trương chẳng lẽ phá khóa cũng dở. Hơn nữa, ai đó lấy được chìa khóa sau này mất gì lại nghi ngờ lung tung.
– Ừ.
Ngân luôn cẩn thận suy xét mọi điều, Long gật đầu. Anh nhấc chiếc cặp da đặt dưới chân, lục tìm một hồi rồi dốc ngược để kiểm tra nhưng tiếc là không thấy chìa khóa đâu cả. Ngân đỏ mặt lo lắng nhìn, cô thở dài:
– Anh cố nhớ xem để ở đâu… có khi nào bỏ quên trong phòng tắm không, để em vào tìm xem!
Ngân nói xong liền chạy vào nhà tắm, sau đó lại kiểm tra các phòng đều không thấy, cô bất lực quay lại phòng ngủ. Long đã sắp sửa xong quần áo sẵn sàng để ra ngoài rồi. Anh nhìn Ngân ái ngại nói:
– Giờ mình quay lại khách sạn đi Ngân, chúng ta cùng tìm kiếm xem, có khi anh làm rơi ở đấy em ạ.
Ngân đồng tình với Long, sớm tìm kiếm sẽ tốt hơn. Thời gian gần đây bà Mẫn được thuê trở lại để trông coi cu Mầm vì Long và Ngân thường xuyên bận rộn ở khách sạn đến tối muộn, cả hai đều tất bật chuẩn bị cho Elise II. Lúc này ngân đành gõ cửa phòng bà Mẫn, đưa thằng bé đang ngáp ngủ đặt lên giường bà nhờ bà trông giúp cô. Cô trở lại phòng ngủ thay một chiếc váy lụa tím thắt eo mỏng nhẹ của mùa hè mà Long từng mua tặng để cùng Long trở lại khách sạn Elise II. .
Khi chiếc xe dừng ở sân trước khách sạn, Long mở cửa cho Ngân, anh nói:
– Ban chiều anh có dạo qua bờ suối xem giàn hoa, chúng ta qua đó tìm trước đi em.
Ngân gật đầu, cô bước theo anh ra vườn hoa của khách sạn nơi dòng suối nhỏ ngày nào giờ đã trở thành trung tâm của khu vườn tươi thắm, bên bờ suối là giàn hoa kim ngân phủ rợp đang nở hoa thơm ngát. Bỗng ánh sáng nổi lên, Ngân nhìn về phía tòa nhà trung tâm trước mặt. Cô ngỡ ngàng đến kinh ngạc, bất giác đưa tay lên ôm miệng. Cả khách sạn rực sáng bởi hàng pháo hoa không ngừng bập bùng lên cao tạo thành một dải vàng lóa mắt bao quanh khách sạn trước cô. Ngay khi Ngân còn chưa hết ngỡ ngàng, hàng pháo hoa bỗng tắt phụt, tiếp theo đó là dòng chữ màu đỏ đậm nét nổi bật trên nền đèn led trắng lấp lánh như kim cương gắn trên tường khách sạn.
“ĐẶNG KIM NGÂN, EM LÀM VỢ ANH NHÉ?”
Trong đôi mắt kinh ngạc của Ngân là niềm hạnh phúc dâng tràn. Long quỳ một chân xuống, anh đưa chiếc nhẫn nạm kim cương trước Ngân:
– Em làm vợ anh nhé Ngân!
Nỗi bất ngờ đã trở thành niềm hạnh phúc cùng cảm động từ lúc nào, nước mắt khẽ lăn trên má Ngân, vẻ xinh đẹp hiện lên lung linh trên gương mặt thanh thuần được tô điểm bởi hàng pháo hoa tiếp tục rực cháy. Ngân gật đầu không chỉ một lần, những giọt nước mắt lại lăn dài. Cô sẵn lòng được làm vợ Long, sẵn lòng được gắn kết cả cuộc đời này với anh mà chẳng còn e dè ngần ngại, thậm chí cô có phần hoài nghi khi mẹ Long đã đồng ý mà lời cầu hôn chính thức của anh vẫn chưa được gửi đến cô. Để rồi, màn cầu hôn hoành tráng này của anh quả thực quá đỗi ấn tượng khiến cô chỉ biết sững sờ rơi lệ trong hạnh phúc. Giấc mơ được hoàng tử cầu hôn như trong cổ tích ngày nào chôn sâu trong lòng Ngân… Long là người biến giấc mơ ấy của cô trở thành hiện thực, không chỉ những giây phút đáng nhớ này mà chắc chắn mãi mãi về sau. Ngân là kẻ may mắn khi biết mình là công chúa của riêng anh.
Long đứng dậy lau nước mắt cho Ngân, anh kéo cô vào lòng thì thầm:
– Cảm ơn em… anh yêu em.
Ngân vẫn xúc động không thốt lên lời, cô chỉ biết nhìn anh, cả bầu trời tin tưởng yêu thương lấp lánh trong ánh mắt. Cô kiễng chân, một nụ hôn cô chủ động trao đến anh như thay mọi lời nói lúc này, kéo cả hai người vào ái tình chân thực nhất.
—–
Người lãnh trách nhiệm thiết kế và điều khiển hệ thống đèn cũng như pháo hoa không ai khác ngoài Quang, Quang còn lãnh thêm cả nhiệm vụ quay video lại màn cầu hôn hoành tráng này nữa. Ngồi bên Quang là cô bạn gái lâu năm, cô gái trẻ đáng yêu có phần mũm mĩm chứng kiến màn cầu hôn hoành tráng ngọt ngào xuýt xoa:
– Tuyệt quá anh ạ, em cũng ước mình được như chị ấy!
Quang tủm tỉm, Quang cũng đang lên kế hoạch để rước cô gái Quang yêu thương theo anh ta từ ngày anh ta bỏ đại ca đường phố. Cô ấy xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này bằng tất cả khả năng của Quang.
—–
Người ngồi ở trên tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm khách sạn, cũng chính là đại thiếu gia Lê Phi Hùng thì vỗ tay khen cho ông bạn. Ban chiều Long nói tối nay khách sạn sẽ bừng sáng, Hùng tò mò nên theo Lan đến đây. Chìa khóa tiền sảnh đang trong tay Lan mà. Lan nhìn màn cầu hôn phía dưới cách mười tầng nhà, cô xúc động thay cho bạn, chẳng biết nước mắt đã rơi từ lúc nào.
– Em mà cũng mau nước mắt thế cơ à?
Hùng nhếch miệng trêu chọc, anh ta vẫn giữ nguyên thứ tính cách này mà thường xuyên làm Lan tức chết, nhưng đương nhiên, anh ta đủ khôn ngoan để khiến trái tim Lan ngọt ngào mãi không thôi, trên hết là tình cảm chân thành ở anh ta mà Lan có thể cảm nhận được. Chỉ như thế Hùng mới có thể khiến Lan yêu anh ta đến mức muốn làm vợ hiền dâu đảm từ lúc nào, chỉ còn chờ một lời cầu hôn nữa thôi. Hùng cũng đang lên kế hoạch cho điều đó.
Lan lau nước mắt sụt sịt:
– Em mừng cho nó, sau bao khốn khổ giờ nó cũng đã gặp được một người thực lòng yêu thương nó, lại còn là anh Long nữa.
– Lại còn là anh Long, ý em là sao?
Hùng bĩu môi, anh ta vốn rất ghét việc thua Long, giờ Lan lại còn nói thế. Lan cười cười nhìn vẻ ghen tỵ ở Hùng, khéo nịnh:
– Ý em là anh Long đã tuyệt rồi nhưng người ngồi cạnh em còn tuyệt vời hơn nữa, nhưng mà anh ấy chỉ yêu em thôi, nhỉ?
Hùng nhướng mày hài lòng. Có thế chứ, Lan làm sao làm Hùng khó chịu cho được, cô ấy như vậy mới khiến anh chàng bay bướm ngày nào chỉ biết say mê mỗi cô ấy thôi, chẳng cần phải bắt buộc mà hoàn toàn là tự nguyện. Nhìn đôi kia hôn nhau mà Hùng rạo rực trong người, Lan lại sexy thế này, Hùng chịu thế nào được, anh ta liền kéo Lan vào lòng…
—–
Bao bọc Long và Ngân là hương hoa kim ngân vừa hé nở, loài hoa quý giá là báu vật của người biết trân trọng giá trị, cũng như Ngân, người phụ nữ là báu vật của người đàn ông dịu dàng ấm áp đang say đắm hôn cô.
Bất cứ người phụ nữ nào cũng là báu vật của một ai đó. Một trái tim biết yêu thương, biết trân trọng chính bản thân mình, mong rằng bạn sẽ có được hạnh phúc trong tình yêu cũng như trong cuộc sống.
KẾT THÚC.
Cảm ơn các chị em đã ủng hộ em thời gian qua. Chúc chị em luôn xinh đẹp, tươi trẻ và hạnh phúc!