Chương 48
Ngân chưa kịp định thần Long đã bế bổng cô lên, chân anh đạp mạnh làm cánh cửa căn hộ sập lại. Ngân biết Long muốn gì, cô cũng khao khát anh chẳng kém anh đâu nhưng cô muốn được nghe anh giải thích, thế nên cô vùng vẫy.
– Thôi… thả em xuống đi!
– Em không muốn?
Long thắc mắc, đôi môi mỏng tìm đến môi Ngân quấn quýt làm Ngân choáng ngợp. Cô quay mặt đi lí nhí:
– Em chưa đánh răng…
– Có sao đâu…
Long nói bên tai Ngân bằng âm giọng khàn khàn đầy khiêu khích, yết hầu anh chuyển động, cơ thể bỗng chốc nóng bừng lên. Anh đang muốn Ngân, nếu cô ấy không cho chắc anh điên lên mất.
Long mặc kệ Ngân phản đối, anh bế cô ấy đặt xuống giường, môi hôn nhiệt thành, bàn tay lớn chui vào trong chiếc váy ngủ mềm mại xoa nắn đôi gò bồng đào quyến rũ. Ngân cố gắng tỉnh táo trước những kích thích mê người, đẩy Long ra trong sự ngỡ ngàng của anh. Long ngạc nhiên nhìn Ngân, không thốt lên lời. Ngân ngồi dậy kéo lại áo, nhìn về phía cu Mầm vẫn còn say giấc, âm giọng nhẹ nhàng của cô không giấu nổi vẻ giận dỗi:
– Anh đã xem những bức ảnh chiều qua em gửi anh chưa? Bảo gửi cho em đấy.
Bức ảnh nào nhỉ? Long à lên một tiếng, anh ngồi bên cạnh Ngân, nắm lấy tay cô trấn an:
– Thằng Bảo gửi em mấy bức ảnh anh bế con bé kia phải không? Không phải anh đã nói với em rồi sao? Tại anh làm cô ta ngã đập đầu vào tường nên anh phải đưa cô ta về giường nằm nghỉ thôi… em đừng hiểu lầm, tại cô ta níu lấy tay anh nên anh đẩy cô ta ra… không ngờ lực mạnh quá! Anh thề đấy!
Nhìn ánh mắt van lơn lo lắng cố gắng giải thích của Long, Ngân cảm thấy tin anh nhưng… Cô cúi xuống, nhỏ giọng dỗi hờn, bất giác sống mũi cay cay:
– Thế còn ở bể bơi thì sao? Tại cô ta lại bám được lấy anh à? Bám lấy mà anh bế cô ta rồi còn để cô ta ôm hôn nữa? Như thế thì cô nào mà chẳng bám lấy anh được!
Long nghe xong, đôi mày anh nhíu chặt. Chẳng lẽ thằng Bảo lại thấy cảnh ở bể bơi sao? Điên thật, đúng là cái thằng ma xó!
Nhìn Ngân thế này, Long bỗng mỉm cười trước thái độ ghen tuông lần đầu tiên anh thấy ở Ngân, lòng anh dâng lên niềm ấm áp. Cô ấy ghen thế này anh lại càng yêu hơn!
– Bám thì vẫn bám, nhưng anh không yêu, chẳng làm gì được.
Long phì cười bẹo má Ngân. Cô ấy cứ như thiếu nữ yêu lần đầu thế này làm sao mà anh không khỏi động lòng cơ chứ? Ngân không chịu, cô lắc đầu tránh những ngón tay Long.
– Anh cố tình cho cô ta bám chứ gì? Hết ở trong phòng lại ở ngoài bể bơi! Ai tin được?
– Cô ta theo dõi anh, khi người ta cố tình thì anh làm gì được? Quan trọng là anh không yêu cô ta! Có bám thế chứ bám nữa cũng chẳng ích gì!
– Có thật không?
Ngân chăm chú nhìn Long, cô vẫn là tin anh nhiều lắm, cả nỗi khao khát ban nãy trong anh nữa, suýt tí nữa cô đã mặc kệ tất cả mà hòa nhịp với anh rồi.
Long biết Ngân đã tin anh, cô ấy đương nhiên sẽ phải tin vì đó là sự thật. Hơn thế nữa, Ngân luôn rất dễ tin người, hoặc cô ấy luôn dễ tính, thứ tính cách mềm mại tưới mát tâm hồn anh, cuốn anh vào bể tình của cô ấy không lối thoát.
– Thật.
Long nhẹ nhàng khẳng định. Anh cúi xuống mơn trớn sống mũi thanh tú rồi tìm đến đôi môi mềm mại của cô gái anh yêu thương nhất. Bàn tay ấm áp lại nhanh chóng chui vào áo nắn bóp làm Ngân không sao chịu nổi mà ngả người về giường giương cờ trắng đầu hàng, để mặc Long vén áo cô lên hít hà kích thích đỉnh hoa…
– Hu oa… hu oa!
Ngân giật mình khi nghe tiếng khóc của con, lại một lần nữa cô đẩy Long ra. Tội nghiệp đại thiếu gia, thèm lắm rồi mà hết lần này đến lần khác phải nhịn. Có điều con vẫn là trên hết, Long méo mặt ngồi tựa vào thành giường nhìn Ngân bước khỏi đó.
Ngân áy náy bước đến giường nhỏ nâng cu Mầm lên ôm vào lòng vỗ về. Thằng bé quen ngủ ở giường nhỏ rồi nên đêm qua cô vẫn để con nằm ở đó, không muốn ảnh hưởng đến thói quen của con. Một lát thằng bé cũng ngừng khóc, giờ còn hơi sớm nhưng do có động nên thằng bé thức giấc, ngủ tiếp thì lại sợ muộn nên Ngân định đặt con ngồi lại giường để làm bữa sáng cho cả ba người. Long thấy vậy anh liền tiến lại đỡ lấy cu Mầm, vỗ về thằng bé thay Ngân. Anh không quên thả một câu vào tai Ngân làm cô nóng cả người:
– Đêm nay đừng hòng trốn anh!
Ngân đánh nhẹ vào vai Long, anh cười cười quay sang thơm vào má cu Mầm, thằng bé cười tít mắt. Trước sự quấn quýt quen thuộc của hai ba con, Ngân yên tâm bước về nhà vệ sinh để chuẩn bị cho một ngày mới.
Ngồi trong phòng làm việc, bà Hoài cầm điện thoại gọi cho Diệp:
– Diệp à con, chuyến đi Đà Nẵng thế nào rồi? Long nhà bác có xin số điện thoại của con không?
– Con với anh Long không hợp nhau đâu bác, con có việc bận không nói chuyện với bác được, con cúp máy bác nhé!
Diệp không muốn khắc sâu chuyện thất bại này thêm nữa. Mọi chuyện đã quá sức chịu đựng của Diệp. Chẳng tội gì cô đâm đầu vào một tên ngốc như thế làm gì nữa. Cô còn trẻ, vừa xinh đẹp vừa gia thế, chắc chắn sẽ có nhiều người trân trọng cô hơn anh ta.
Bà Hoài nghe mà nóng cả người vì tức giận. Con nhỏ Diệp này nó từ bỏ rồi sao? Bà nghĩ mà tiếc đứt ruột. Thằng Long con bà quá đỗi ngu ngốc, bà không biết phải dạy nó thế nào nữa. Bị con đàn bà kia dắt mũi như thế đời nó sẽ đi về đâu đây?
Bà nghĩ một rồi rồi gọi cho Quang, giọng gắt gỏng qua điện thoại:
– Mày sắp xếp thế nào mà con bé Diệp nó bỏ cuộc rồi hả?
Quang đang ở công trường xây dựng, nghe bà Hoài quát anh ta nhăn nhó cười cười:
– Bà thông cảm, anh Long rắn lắm, mà… hay bà cứ để anh ấy thoải mái đi!
– Thế thì tao còn cần mày làm gì nữa?
Bà Hoài ngắt máy, vứt điện thoại ra bàn, hai bàn tay đan lại. Bà chẳng muốn mẹ con xích mích, gì thì gì chứ bà cưng con trai bà hơn trứng mỏng, nhưng có lẽ nó cần phải được dạy dỗ nghiêm chỉnh!
Long quyết định hôm nay nghỉ làm, anh tự cho phép mình xả hơi sau hợp đồng thành công với đối tác Đài Loan đem về một khoản tiền không nhỏ. Sau một giấc ngủ ngắn lại sức, anh đưa mẹ con Ngân đi chơi, đồng thời mua một chiếc điện thoại khác.
Đến khu vui chơi trẻ em rộng lớn ở ngoại ô thành phố, Cu Mầm cứ níu lấy tay ba Long, còn đòi ba cho lên đu quay. Thằng bé bạo quá, chẳng như Long ngày nhỏ, hồi bé tí Long nhát chết à. Từ năm cấp hai bị bắt nạt bỗng dưng Long lại thích học võ, thế rồi ngày ngày luyện tập mà cơ thể cùng sức mạnh và lòng can đảm đều phát triển không ngờ.
Nhìn Long ôm cu Mầm bước lên đu quay, Ngân cảm thấy con có thể chơi được trò này khi có người ôm chặt, thế nên cô ngồi dưới ghế đá ngẩng lên nhìn hai ba con nở một nụ cười, còn đưa tay ra dấu “like” để cổ vũ.
Cứ vậy, đến trưa nắng lên cũng là lúc thằng bé mệt, Long đưa hai mẹ con đi ăn rồi trở về nhà. Bất ngờ anh nhận được điện thoại, là mẹ anh gọi:
– Con đang ở đâu thế?
– Con đang đưa hai mẹ con Ngân đi chơi, có việc gì không mẹ?
Bà Hoài tức nghẹn cổ, cơn tức biến thành lời ngay:
– Mày đến khách sạn ngay cho mẹ!
– Con biết rồi!
Long quay sang Ngân trấn an:
– Anh đưa hai mẹ con về chung cư, giờ anh đến khách sạn một lát.
– Vâng… anh cứ đi đi.
Long để mẹ con Ngân ở dưới sảnh chung cư rồi anh lái xe đến gặp mẹ. Mẹ anh lúc nào cũng thích bắt bẻ, từ nhỏ đến lớn anh làm gì cũng phải theo ý bà, anh có thể chiều bà mọi điều nhưng chuyện hôn nhân của anh nhất định anh sẽ không chịu nghe theo!
Long vừa bước vào phòng, mẹ anh đã gật gù nhìn anh, còn đưa tay ý bảo anh ngồi ở sofa. Long hơi lo lắng nhìn mẹ ngồi xuống đối diện mình.
– Mẹ… mẹ gọi con có việc gì?
– Con nhất định không chịu bỏ con bé đó đúng không?
– Mẹ biết rồi còn hỏi!
– Được, vậy từ hôm nay, con ra khỏi khách sạn cho mẹ, vị trí phó giám đốc khách sạn Elise không còn là của con nữa!
Long sững người. Điều anh lo ngại nhất đã đến, mẹ anh không còn nể nang gì nữa mà cắt nguồn tiền anh có từ khách sạn này. Như vậy thì ngoài căn hộ hiện tại anh ở với Ngân và chiếc xe hơi cùng một khoản tiền trong tài khoản không đủ để tiếp tục xây dựng khách sạn Elise cơ sở hai thì anh không còn gì cả!
– Thôi… thả em xuống đi!
– Em không muốn?
Long thắc mắc, đôi môi mỏng tìm đến môi Ngân quấn quýt làm Ngân choáng ngợp. Cô quay mặt đi lí nhí:
– Em chưa đánh răng…
– Có sao đâu…
Long nói bên tai Ngân bằng âm giọng khàn khàn đầy khiêu khích, yết hầu anh chuyển động, cơ thể bỗng chốc nóng bừng lên. Anh đang muốn Ngân, nếu cô ấy không cho chắc anh điên lên mất.
Long mặc kệ Ngân phản đối, anh bế cô ấy đặt xuống giường, môi hôn nhiệt thành, bàn tay lớn chui vào trong chiếc váy ngủ mềm mại xoa nắn đôi gò bồng đào quyến rũ. Ngân cố gắng tỉnh táo trước những kích thích mê người, đẩy Long ra trong sự ngỡ ngàng của anh. Long ngạc nhiên nhìn Ngân, không thốt lên lời. Ngân ngồi dậy kéo lại áo, nhìn về phía cu Mầm vẫn còn say giấc, âm giọng nhẹ nhàng của cô không giấu nổi vẻ giận dỗi:
– Anh đã xem những bức ảnh chiều qua em gửi anh chưa? Bảo gửi cho em đấy.
Bức ảnh nào nhỉ? Long à lên một tiếng, anh ngồi bên cạnh Ngân, nắm lấy tay cô trấn an:
– Thằng Bảo gửi em mấy bức ảnh anh bế con bé kia phải không? Không phải anh đã nói với em rồi sao? Tại anh làm cô ta ngã đập đầu vào tường nên anh phải đưa cô ta về giường nằm nghỉ thôi… em đừng hiểu lầm, tại cô ta níu lấy tay anh nên anh đẩy cô ta ra… không ngờ lực mạnh quá! Anh thề đấy!
Nhìn ánh mắt van lơn lo lắng cố gắng giải thích của Long, Ngân cảm thấy tin anh nhưng… Cô cúi xuống, nhỏ giọng dỗi hờn, bất giác sống mũi cay cay:
– Thế còn ở bể bơi thì sao? Tại cô ta lại bám được lấy anh à? Bám lấy mà anh bế cô ta rồi còn để cô ta ôm hôn nữa? Như thế thì cô nào mà chẳng bám lấy anh được!
Long nghe xong, đôi mày anh nhíu chặt. Chẳng lẽ thằng Bảo lại thấy cảnh ở bể bơi sao? Điên thật, đúng là cái thằng ma xó!
Nhìn Ngân thế này, Long bỗng mỉm cười trước thái độ ghen tuông lần đầu tiên anh thấy ở Ngân, lòng anh dâng lên niềm ấm áp. Cô ấy ghen thế này anh lại càng yêu hơn!
– Bám thì vẫn bám, nhưng anh không yêu, chẳng làm gì được.
Long phì cười bẹo má Ngân. Cô ấy cứ như thiếu nữ yêu lần đầu thế này làm sao mà anh không khỏi động lòng cơ chứ? Ngân không chịu, cô lắc đầu tránh những ngón tay Long.
– Anh cố tình cho cô ta bám chứ gì? Hết ở trong phòng lại ở ngoài bể bơi! Ai tin được?
– Cô ta theo dõi anh, khi người ta cố tình thì anh làm gì được? Quan trọng là anh không yêu cô ta! Có bám thế chứ bám nữa cũng chẳng ích gì!
– Có thật không?
Ngân chăm chú nhìn Long, cô vẫn là tin anh nhiều lắm, cả nỗi khao khát ban nãy trong anh nữa, suýt tí nữa cô đã mặc kệ tất cả mà hòa nhịp với anh rồi.
Long biết Ngân đã tin anh, cô ấy đương nhiên sẽ phải tin vì đó là sự thật. Hơn thế nữa, Ngân luôn rất dễ tin người, hoặc cô ấy luôn dễ tính, thứ tính cách mềm mại tưới mát tâm hồn anh, cuốn anh vào bể tình của cô ấy không lối thoát.
– Thật.
Long nhẹ nhàng khẳng định. Anh cúi xuống mơn trớn sống mũi thanh tú rồi tìm đến đôi môi mềm mại của cô gái anh yêu thương nhất. Bàn tay ấm áp lại nhanh chóng chui vào áo nắn bóp làm Ngân không sao chịu nổi mà ngả người về giường giương cờ trắng đầu hàng, để mặc Long vén áo cô lên hít hà kích thích đỉnh hoa…
– Hu oa… hu oa!
Ngân giật mình khi nghe tiếng khóc của con, lại một lần nữa cô đẩy Long ra. Tội nghiệp đại thiếu gia, thèm lắm rồi mà hết lần này đến lần khác phải nhịn. Có điều con vẫn là trên hết, Long méo mặt ngồi tựa vào thành giường nhìn Ngân bước khỏi đó.
Ngân áy náy bước đến giường nhỏ nâng cu Mầm lên ôm vào lòng vỗ về. Thằng bé quen ngủ ở giường nhỏ rồi nên đêm qua cô vẫn để con nằm ở đó, không muốn ảnh hưởng đến thói quen của con. Một lát thằng bé cũng ngừng khóc, giờ còn hơi sớm nhưng do có động nên thằng bé thức giấc, ngủ tiếp thì lại sợ muộn nên Ngân định đặt con ngồi lại giường để làm bữa sáng cho cả ba người. Long thấy vậy anh liền tiến lại đỡ lấy cu Mầm, vỗ về thằng bé thay Ngân. Anh không quên thả một câu vào tai Ngân làm cô nóng cả người:
– Đêm nay đừng hòng trốn anh!
Ngân đánh nhẹ vào vai Long, anh cười cười quay sang thơm vào má cu Mầm, thằng bé cười tít mắt. Trước sự quấn quýt quen thuộc của hai ba con, Ngân yên tâm bước về nhà vệ sinh để chuẩn bị cho một ngày mới.
Ngồi trong phòng làm việc, bà Hoài cầm điện thoại gọi cho Diệp:
– Diệp à con, chuyến đi Đà Nẵng thế nào rồi? Long nhà bác có xin số điện thoại của con không?
– Con với anh Long không hợp nhau đâu bác, con có việc bận không nói chuyện với bác được, con cúp máy bác nhé!
Diệp không muốn khắc sâu chuyện thất bại này thêm nữa. Mọi chuyện đã quá sức chịu đựng của Diệp. Chẳng tội gì cô đâm đầu vào một tên ngốc như thế làm gì nữa. Cô còn trẻ, vừa xinh đẹp vừa gia thế, chắc chắn sẽ có nhiều người trân trọng cô hơn anh ta.
Bà Hoài nghe mà nóng cả người vì tức giận. Con nhỏ Diệp này nó từ bỏ rồi sao? Bà nghĩ mà tiếc đứt ruột. Thằng Long con bà quá đỗi ngu ngốc, bà không biết phải dạy nó thế nào nữa. Bị con đàn bà kia dắt mũi như thế đời nó sẽ đi về đâu đây?
Bà nghĩ một rồi rồi gọi cho Quang, giọng gắt gỏng qua điện thoại:
– Mày sắp xếp thế nào mà con bé Diệp nó bỏ cuộc rồi hả?
Quang đang ở công trường xây dựng, nghe bà Hoài quát anh ta nhăn nhó cười cười:
– Bà thông cảm, anh Long rắn lắm, mà… hay bà cứ để anh ấy thoải mái đi!
– Thế thì tao còn cần mày làm gì nữa?
Bà Hoài ngắt máy, vứt điện thoại ra bàn, hai bàn tay đan lại. Bà chẳng muốn mẹ con xích mích, gì thì gì chứ bà cưng con trai bà hơn trứng mỏng, nhưng có lẽ nó cần phải được dạy dỗ nghiêm chỉnh!
Long quyết định hôm nay nghỉ làm, anh tự cho phép mình xả hơi sau hợp đồng thành công với đối tác Đài Loan đem về một khoản tiền không nhỏ. Sau một giấc ngủ ngắn lại sức, anh đưa mẹ con Ngân đi chơi, đồng thời mua một chiếc điện thoại khác.
Đến khu vui chơi trẻ em rộng lớn ở ngoại ô thành phố, Cu Mầm cứ níu lấy tay ba Long, còn đòi ba cho lên đu quay. Thằng bé bạo quá, chẳng như Long ngày nhỏ, hồi bé tí Long nhát chết à. Từ năm cấp hai bị bắt nạt bỗng dưng Long lại thích học võ, thế rồi ngày ngày luyện tập mà cơ thể cùng sức mạnh và lòng can đảm đều phát triển không ngờ.
Nhìn Long ôm cu Mầm bước lên đu quay, Ngân cảm thấy con có thể chơi được trò này khi có người ôm chặt, thế nên cô ngồi dưới ghế đá ngẩng lên nhìn hai ba con nở một nụ cười, còn đưa tay ra dấu “like” để cổ vũ.
Cứ vậy, đến trưa nắng lên cũng là lúc thằng bé mệt, Long đưa hai mẹ con đi ăn rồi trở về nhà. Bất ngờ anh nhận được điện thoại, là mẹ anh gọi:
– Con đang ở đâu thế?
– Con đang đưa hai mẹ con Ngân đi chơi, có việc gì không mẹ?
Bà Hoài tức nghẹn cổ, cơn tức biến thành lời ngay:
– Mày đến khách sạn ngay cho mẹ!
– Con biết rồi!
Long quay sang Ngân trấn an:
– Anh đưa hai mẹ con về chung cư, giờ anh đến khách sạn một lát.
– Vâng… anh cứ đi đi.
Long để mẹ con Ngân ở dưới sảnh chung cư rồi anh lái xe đến gặp mẹ. Mẹ anh lúc nào cũng thích bắt bẻ, từ nhỏ đến lớn anh làm gì cũng phải theo ý bà, anh có thể chiều bà mọi điều nhưng chuyện hôn nhân của anh nhất định anh sẽ không chịu nghe theo!
Long vừa bước vào phòng, mẹ anh đã gật gù nhìn anh, còn đưa tay ý bảo anh ngồi ở sofa. Long hơi lo lắng nhìn mẹ ngồi xuống đối diện mình.
– Mẹ… mẹ gọi con có việc gì?
– Con nhất định không chịu bỏ con bé đó đúng không?
– Mẹ biết rồi còn hỏi!
– Được, vậy từ hôm nay, con ra khỏi khách sạn cho mẹ, vị trí phó giám đốc khách sạn Elise không còn là của con nữa!
Long sững người. Điều anh lo ngại nhất đã đến, mẹ anh không còn nể nang gì nữa mà cắt nguồn tiền anh có từ khách sạn này. Như vậy thì ngoài căn hộ hiện tại anh ở với Ngân và chiếc xe hơi cùng một khoản tiền trong tài khoản không đủ để tiếp tục xây dựng khách sạn Elise cơ sở hai thì anh không còn gì cả!