Chương 27
Long nhìn Ngân mừng mừng tủi tủi, vừa cười vừa khóc ôm lấy con trai, bất giác trong lòng anh dâng lên niềm vui ấm áp lắm. Niềm vui của cô ấy cũng làm anh vui, thật là kỳ lạ. Từ khi quen Ngân đây là lần đầu tiên Long thấy cô vui đến như vậy. Con trai cô ấy chậm chạp vậy sao, thật tội nghiệp. Thằng cu cũng lơn lớn rồi, độ này nhiều đứa khôn ngoan lanh lợi có khi còn biết cãi lại, có đứa còn biết lý luận rồi, vậy mà giờ nó mới hiểu lời người lớn, mới biết chủ động phản hồi lại thôi cũng khiến cô ấy vui đến trào nước mắt. Anh bất giác mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn hai mẹ con. Tự dưng anh cũng muốn ôm hai mẹ con cô ấy vào lòng. Dường như càng lúc anh càng yêu cô ấy hơn mất rồi!
Ngân nhận anh ra ánh mắt của Long, cô ngài ngại buông cu Mầm ra, tay xoa xoa má con. Anh ấy nhìn cô ấm áp như vậy là lần đầu cô được thấy, trong lòng cô cũng ấm áp theo. Ngân lau nước mắt trên mặt, cô khẽ mỉm cười với Long:
– Anh đã ăn tối chưa, hay ăn tối với em rồi mình đi đâu thì đi.
– Anh đến định đưa em và con đi ăn nhưng con đang ăn rồi thì cứ cho con ăn xong đã.
Long vẫn chăm chú nhìn Ngân làm cô hơi ngường ngượng. Lúc nào anh cũng dành cho cô ánh mắt si tình như thế, lúc này lại càng rõ ràng hơn vì chẳng có gì anh cần phải che đậy cả. Nếu không phải lúc này mới là bảy giờ hơn và đây là phòng trọ của Ngân thì anh đã làm theo những gì bản năng mách bảo rồi.
– Với cô nào anh cũng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế à?
– Anh nói không thì em có tin không?
– Thôi… em chẳng tin đâu.
– Thế nên anh không nói.
Ngân cụp mắt xuống, gò má ửng hồng. Từ ngày ôm con ra đi khó khăn cũng nhiều nhưng tâm trạng Ngân lại tốt hơn, thần sắc từ lúc nào lại rạng ngời, đôi mắt lại long lanh, không thể không có một phần lớn công của Long ở đó vì hàng ngày cô với anh đi đâu cũng có nhau cả, hết giờ làm cô mới về với con mà thôi. Dù Long tỏ vẻ thờ ơ với cô nhưng sâu trong lòng cô hiểu anh vẫn hướng về cô, thậm chí như con sói rình mồi vậy, sự kiên nhẫn của anh dần làm cô rung động là thật. Cô chẳng dám tin anh muốn tiến đến một cam kết lâu dài với cô, cô cũng cảm thấy mình không xứng với anh nhưng chỉ cần anh nghiêm túc và trân trọng cô trong lúc anh còn muốn cô là đủ, trên hết vì cô nợ anh.
Long ngồi xuống bên giường, vừa vươn tay kéo Ngân vào bờ vai vững chãi của mình bỗng có tiếng xe máy.
Cái Lan về rồi. Ngân lập tức đẩy Long ra, tim cô cũng đập thình thình. Sao cái Lan về đúng lúc thế nhỉ, mọi khi nó toàn hơn mười giờ mới về cơ mà?
– Ơ… Anh Long đến chơi đấy à? Ngại quá nhà cửa bề bộn thế này!
Lan để xe ở sân trước nhà đẩy cửa bước vào, mồm miệng đon đả. Từ hồi nghỉ việc ở Elise Lan sang làm quản lý cho một ông anh ở quán cà phê khá lớn trên phố X, cô cũng ngại dây vào đàn ông có vợ nên cân nhắc hơn mà chưa có ai cả. Hoàng mới lấy vợ tháng vừa rồi, Lan nghe mà lòng có chút tiếc nuối. Tại cô ham tiền mà chê anh chàng quê mùa, giờ có hối hận cũng chẳng ích gì. Việc Long theo đuổi Ngân Lan cũng biết ngay từ lúc Ngân làm trợ lý cho Long, cô khuyên Ngân nên suy nghĩ kỹ vì mọi chuyện chẳng hề đơn giản, hơn nữa Long có quá khứ tình trường dài dằng dặc với bao cô nàng hotgirl người mẫu nóng bỏng, cả những mối quan hệ vui chơi qua đường không đếm xuể nữa. Ngân ậm ừ nghe, cô cũng hiểu vậy chứ nhưng… Long là người duy nhất dang tay giúp đỡ và có đủ khả năng giúp đỡ cô khi cô cần nhất.
Long nở nụ cười má lúm lịch sự trả lời:
– Lan về rồi à em, anh đến chơi chút thôi!
Lan gật đầu, cô vào nhà vệ sinh tắm táp sau một ngày dài. Ngân cho con ăn thìa cuối cùng cũng là lúc Lan bước ra. Thấy Long cứ nhìn Ngân không ngớt, Lan tủm tỉm trêu:
– Anh Long đến chơi có chút thôi à?
– Con này, đói chưa, tao nấu cơm xong rồi đấy!
Long nhìn thằng cu ngồi nghịch mô hình xe hơi chẳng màng đến mẹ, chợt trong đầu nảy ra một ý đồ. Anh mím môi cười, bấm điện thoại nhắn tin cho Lan:
“Tối nay anh muốn đưa Ngân đi chơi, em trông thằng cu giúp anh nhé. Muốn gì anh cũng chiều!”
Lan nghe tiếng tin nhắn, Long nháy mắt với Lan làm cô hiểu ra ngay, liền cầm điện thoại lên đọc. Lan phì cười nhìn Long nhắn lại:
“Nhớ là muốn gì cũng chiều đấy nhá!”
Long giơ tay ký hiệu “OK” lúc Ngân không để ý. Lan liền nói:
– Chốc muộn tao mới ăn cơ. Mày với anh Long cứ đi chơi đi, để tao trông cu Mầm cho thoải mái!
Đúng là có lợi một cái là bán đứng bạn bè, nhưng mà Lan chẳng áy náy đâu, con Ngân cho ông Long đến nhà thế này là Lan thừa hiểu nó đồng ý ông ấy rồi. Ông Long bay bướm thế mà theo đuổi cũng kiên trì phết, trước giờ Lan nghe nói mối tình lâu nhất của đại thiếu gia là một tuần đấy.
Ngân nghe bạn nói thì từ chối ngay:
– Thôi… làm phiền mày, đi làm về mệt rồi!
Ngân vừa lo làm phiền Lan vừa không nỡ rời con. Phải đi làm thì thôi chứ có thời gian thế này cô muốn được ở bên con nhiều hơn nữa.
– Phiền gì đâu, thằng cu ngoan lắm toàn chơi một mình, tao ngồi đọc truyện ngôn tình cạnh nó cả tối cũng được.
– Đi em!
Long đứng dậy kéo tay Ngân. Ngân lưu luyến nhìn con. Lan nói cũng đúng, từ ngày cu Mầm đi lớp con dần tách mẹ mà tự lập được khiến Ngân nhẹ nhõm. Giờ thậm chí nó còn chẳng thèm bám mẹ nữa.
– Vâng…
Ngân đồng ý khe khẽ. Yes! Long mừng ra mặt, vẻ đẹp trai lại làm Ngân xao xuyến. Ai nói phụ nữ một đời chồng một đứa con là không được mê trai đẹp chứ? Ngân thấy mình vẫn thích vẻ bề ngoài của Long lắm, chỉ là cô đâu thể đặt niềm tin vào người đẹp trai có tiền như vậy thôi.
Ngân vào phòng tắm thay một chiếc váy hoa mềm nhẹ nhàng, tóc vấn cao kiêu sa để một bên mái rủ. Cô thoa lên môi màu son đỏ mận nổi bật trên nền da trắng hồng mới được hồi sinh, chuốt mascara phủ hàng mi dài rợp đôi mắt nai nâu huyền. Nhìn mình trong gương cô cảm thấy mình có thể tự tin sánh bước cùng anh chàng hào hoa đang chờ đợi bên ngoài được.
Long đưa Ngân đến một nhà hàng ven hồ sang chảnh bậc nhất thành phố. Ngân hơi e dè khi Long đưa tay đặt lên eo cô như để khẳng định với cả thế giới cô là của anh, cô gái anh muốn nâng niu trân trọng. Anh không muốn để một giọt nước mắt nào lăn trên khuôn mặt xinh đẹp làm anh rung động từ lần gặp đầu tiên. Đúng là việc cô ấy đã có một đời chồng cùng con nhỏ khiến cô ấy bớt sức hấp dẫn với anh nhưng tình yêu anh dành cho cô ấy vẫn cứ lớn lên theo thời gian, lại thêm sự sắp đặt của định mệnh mà anh chẳng thể ngăn trái tim mình hướng về cô ấy. Có khi thế lại hóa hay thì sao, cá vào ao ai người ấy hưởng?
Ngân bước theo Long lên tầng thượng của nhà hàng được bài trí như hình một mũi thuyền trắng, có cả biểu tượng cánh buồm cùng bánh lái. Không gian lung linh trong ánh đèn vàng, dưới chân là làn nước hồ êm đềm theo cơn gió mùa thu, cảnh sắc cùng lòng người thật là dễ chịu.
Người phục vụ ăn vận kiểu phương Tây gập tay vào bụng hỏi:
– Thưa anh, đồ ăn đã sẵn sàng, chúng em mang lên nhé?
– OK.
Long nói với người phục vụ rồi đỡ Ngân ngồi xuống một bàn ăn phủ khăn trắng trong tiếng nhạc du dương. Ngân hít một hơi nhìn xung quanh, bất chợt cô khựng lại trước đôi trai gái vừa bước lên. Tại sao… tại sao hai con người bội bạc bất nhân kia lại đến đây vào lúc này trùng hợp đến vậy?
Ngân nhận anh ra ánh mắt của Long, cô ngài ngại buông cu Mầm ra, tay xoa xoa má con. Anh ấy nhìn cô ấm áp như vậy là lần đầu cô được thấy, trong lòng cô cũng ấm áp theo. Ngân lau nước mắt trên mặt, cô khẽ mỉm cười với Long:
– Anh đã ăn tối chưa, hay ăn tối với em rồi mình đi đâu thì đi.
– Anh đến định đưa em và con đi ăn nhưng con đang ăn rồi thì cứ cho con ăn xong đã.
Long vẫn chăm chú nhìn Ngân làm cô hơi ngường ngượng. Lúc nào anh cũng dành cho cô ánh mắt si tình như thế, lúc này lại càng rõ ràng hơn vì chẳng có gì anh cần phải che đậy cả. Nếu không phải lúc này mới là bảy giờ hơn và đây là phòng trọ của Ngân thì anh đã làm theo những gì bản năng mách bảo rồi.
– Với cô nào anh cũng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế à?
– Anh nói không thì em có tin không?
– Thôi… em chẳng tin đâu.
– Thế nên anh không nói.
Ngân cụp mắt xuống, gò má ửng hồng. Từ ngày ôm con ra đi khó khăn cũng nhiều nhưng tâm trạng Ngân lại tốt hơn, thần sắc từ lúc nào lại rạng ngời, đôi mắt lại long lanh, không thể không có một phần lớn công của Long ở đó vì hàng ngày cô với anh đi đâu cũng có nhau cả, hết giờ làm cô mới về với con mà thôi. Dù Long tỏ vẻ thờ ơ với cô nhưng sâu trong lòng cô hiểu anh vẫn hướng về cô, thậm chí như con sói rình mồi vậy, sự kiên nhẫn của anh dần làm cô rung động là thật. Cô chẳng dám tin anh muốn tiến đến một cam kết lâu dài với cô, cô cũng cảm thấy mình không xứng với anh nhưng chỉ cần anh nghiêm túc và trân trọng cô trong lúc anh còn muốn cô là đủ, trên hết vì cô nợ anh.
Long ngồi xuống bên giường, vừa vươn tay kéo Ngân vào bờ vai vững chãi của mình bỗng có tiếng xe máy.
Cái Lan về rồi. Ngân lập tức đẩy Long ra, tim cô cũng đập thình thình. Sao cái Lan về đúng lúc thế nhỉ, mọi khi nó toàn hơn mười giờ mới về cơ mà?
– Ơ… Anh Long đến chơi đấy à? Ngại quá nhà cửa bề bộn thế này!
Lan để xe ở sân trước nhà đẩy cửa bước vào, mồm miệng đon đả. Từ hồi nghỉ việc ở Elise Lan sang làm quản lý cho một ông anh ở quán cà phê khá lớn trên phố X, cô cũng ngại dây vào đàn ông có vợ nên cân nhắc hơn mà chưa có ai cả. Hoàng mới lấy vợ tháng vừa rồi, Lan nghe mà lòng có chút tiếc nuối. Tại cô ham tiền mà chê anh chàng quê mùa, giờ có hối hận cũng chẳng ích gì. Việc Long theo đuổi Ngân Lan cũng biết ngay từ lúc Ngân làm trợ lý cho Long, cô khuyên Ngân nên suy nghĩ kỹ vì mọi chuyện chẳng hề đơn giản, hơn nữa Long có quá khứ tình trường dài dằng dặc với bao cô nàng hotgirl người mẫu nóng bỏng, cả những mối quan hệ vui chơi qua đường không đếm xuể nữa. Ngân ậm ừ nghe, cô cũng hiểu vậy chứ nhưng… Long là người duy nhất dang tay giúp đỡ và có đủ khả năng giúp đỡ cô khi cô cần nhất.
Long nở nụ cười má lúm lịch sự trả lời:
– Lan về rồi à em, anh đến chơi chút thôi!
Lan gật đầu, cô vào nhà vệ sinh tắm táp sau một ngày dài. Ngân cho con ăn thìa cuối cùng cũng là lúc Lan bước ra. Thấy Long cứ nhìn Ngân không ngớt, Lan tủm tỉm trêu:
– Anh Long đến chơi có chút thôi à?
– Con này, đói chưa, tao nấu cơm xong rồi đấy!
Long nhìn thằng cu ngồi nghịch mô hình xe hơi chẳng màng đến mẹ, chợt trong đầu nảy ra một ý đồ. Anh mím môi cười, bấm điện thoại nhắn tin cho Lan:
“Tối nay anh muốn đưa Ngân đi chơi, em trông thằng cu giúp anh nhé. Muốn gì anh cũng chiều!”
Lan nghe tiếng tin nhắn, Long nháy mắt với Lan làm cô hiểu ra ngay, liền cầm điện thoại lên đọc. Lan phì cười nhìn Long nhắn lại:
“Nhớ là muốn gì cũng chiều đấy nhá!”
Long giơ tay ký hiệu “OK” lúc Ngân không để ý. Lan liền nói:
– Chốc muộn tao mới ăn cơ. Mày với anh Long cứ đi chơi đi, để tao trông cu Mầm cho thoải mái!
Đúng là có lợi một cái là bán đứng bạn bè, nhưng mà Lan chẳng áy náy đâu, con Ngân cho ông Long đến nhà thế này là Lan thừa hiểu nó đồng ý ông ấy rồi. Ông Long bay bướm thế mà theo đuổi cũng kiên trì phết, trước giờ Lan nghe nói mối tình lâu nhất của đại thiếu gia là một tuần đấy.
Ngân nghe bạn nói thì từ chối ngay:
– Thôi… làm phiền mày, đi làm về mệt rồi!
Ngân vừa lo làm phiền Lan vừa không nỡ rời con. Phải đi làm thì thôi chứ có thời gian thế này cô muốn được ở bên con nhiều hơn nữa.
– Phiền gì đâu, thằng cu ngoan lắm toàn chơi một mình, tao ngồi đọc truyện ngôn tình cạnh nó cả tối cũng được.
– Đi em!
Long đứng dậy kéo tay Ngân. Ngân lưu luyến nhìn con. Lan nói cũng đúng, từ ngày cu Mầm đi lớp con dần tách mẹ mà tự lập được khiến Ngân nhẹ nhõm. Giờ thậm chí nó còn chẳng thèm bám mẹ nữa.
– Vâng…
Ngân đồng ý khe khẽ. Yes! Long mừng ra mặt, vẻ đẹp trai lại làm Ngân xao xuyến. Ai nói phụ nữ một đời chồng một đứa con là không được mê trai đẹp chứ? Ngân thấy mình vẫn thích vẻ bề ngoài của Long lắm, chỉ là cô đâu thể đặt niềm tin vào người đẹp trai có tiền như vậy thôi.
Ngân vào phòng tắm thay một chiếc váy hoa mềm nhẹ nhàng, tóc vấn cao kiêu sa để một bên mái rủ. Cô thoa lên môi màu son đỏ mận nổi bật trên nền da trắng hồng mới được hồi sinh, chuốt mascara phủ hàng mi dài rợp đôi mắt nai nâu huyền. Nhìn mình trong gương cô cảm thấy mình có thể tự tin sánh bước cùng anh chàng hào hoa đang chờ đợi bên ngoài được.
Long đưa Ngân đến một nhà hàng ven hồ sang chảnh bậc nhất thành phố. Ngân hơi e dè khi Long đưa tay đặt lên eo cô như để khẳng định với cả thế giới cô là của anh, cô gái anh muốn nâng niu trân trọng. Anh không muốn để một giọt nước mắt nào lăn trên khuôn mặt xinh đẹp làm anh rung động từ lần gặp đầu tiên. Đúng là việc cô ấy đã có một đời chồng cùng con nhỏ khiến cô ấy bớt sức hấp dẫn với anh nhưng tình yêu anh dành cho cô ấy vẫn cứ lớn lên theo thời gian, lại thêm sự sắp đặt của định mệnh mà anh chẳng thể ngăn trái tim mình hướng về cô ấy. Có khi thế lại hóa hay thì sao, cá vào ao ai người ấy hưởng?
Ngân bước theo Long lên tầng thượng của nhà hàng được bài trí như hình một mũi thuyền trắng, có cả biểu tượng cánh buồm cùng bánh lái. Không gian lung linh trong ánh đèn vàng, dưới chân là làn nước hồ êm đềm theo cơn gió mùa thu, cảnh sắc cùng lòng người thật là dễ chịu.
Người phục vụ ăn vận kiểu phương Tây gập tay vào bụng hỏi:
– Thưa anh, đồ ăn đã sẵn sàng, chúng em mang lên nhé?
– OK.
Long nói với người phục vụ rồi đỡ Ngân ngồi xuống một bàn ăn phủ khăn trắng trong tiếng nhạc du dương. Ngân hít một hơi nhìn xung quanh, bất chợt cô khựng lại trước đôi trai gái vừa bước lên. Tại sao… tại sao hai con người bội bạc bất nhân kia lại đến đây vào lúc này trùng hợp đến vậy?