Chương 21
Chiều ngày hôm sau, Ngân đã có trong tay những gì mình cần. Hợp đồng làm việc một năm có đóng bảo hiểm xã hội với công ty Long Thành, những tấm ảnh tình tứ của chồng cô bên nhân tình, thậm chí cả ảnh hai con người tàn nhẫn đó vào khách sạn với nhau không chỉ một lần.
Trinh là con gái của một đại gia bất động sản, thảo nào mà gia đình cô ta ngăn cản mối quan hệ của Bảo và cô ta từ ngày xưa. Khi ấy Bảo chỉ là một anh học trò nghèo, bố mất sớm mẹ anh một mình nuôi hai con ăn học, điều kiện kinh tế chẳng khá giá gì. Trinh quả thực là kẻ may mắn từ trong trứng nước, có điều ông trời lại tước đi ở cô ta khả năng làm mẹ, đúng là ông trời không cho ai tất cả, nghĩ cũng tội nghiệp cho cô ta.
Nỗi đau trong Ngân chưa một lúc nào nguôi, cơn giận cũng thường trực cào xé trong cô, giận đấy, đau đấy, vậy mà cô còn thấy thương hại cho hai kẻ ngoại tình. Tại sao hai kẻ đó phải lén lút như vậy, tại sao phải lừa dối cô? Nhưng cô không cần phải thắc mắc thêm nữa bởi tối nay Bảo trở về nhà, sau bữa tối bình lặng, anh ta nghiêm túc đối diện với cô, thậm chí anh ta còn cẩn thận đặt trước cô tờ đơn ly hôn.
Ngân sững lại, cô không ngờ người đưa đơn ly hôn trước lại là Bảo. Cô nhìn trân trân vào lá đơn đặt trên bàn, cố gắng giữ bình tĩnh mà hai chân vẫn cứ run rẩy.
– Ngân… anh muốn xin lỗi em, ngàn vạn lần xin lỗi em!
Bảo nói xong, anh ta quỳ xuống nền đá hoa, tay vươn ra nắm lấy tay Ngân, tiếc rằng đó lại là cái nắm tay mong cô buông tay anh ta càng sớm càng tốt!
– Tất cả là tại anh không tốt, anh có lỗi với em và con!
– Tại sao anh lại lừa dối tôi?
Ngân phải cố gắng lắm mới có thể lạnh lùng hỏi một câu. Đúng vậy, tại sao Bảo lại hèn hạ, lại tàn nhẫn như vậy? Ái tình có đủ bào chữa cho sự hèn hạ đó của anh ta không? Khốn nạn thật! Chỉ một câu xin lỗi là phủi bỏ tất cả bốn năm dài chung chăn gối, bốn năm dài bên nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
– Anh xin lỗi… Anh… anh cũng không hiểu nổi bản thân mình. Anh yêu Trinh, anh… anh cứ nghĩ là anh đã vứt bỏ quá khứ nhưng… anh không thể!
Bảo chảy nước mắt, mặt mũi đỏ một màu, nhìn anh ta lúc này sao mà hèn hạ yếu đuối đến vậy? Người đàn ông mạnh mẽ, cây tùng cây bách của Ngân đâu mất rồi? Nếu sớm biết anh ta thế này, có chết Ngân cũng không bao giờ trao cuộc đời mình vào tay anh ta. Ngân sai rồi, cô đã mù mắt rồi!
– Tôi hỏi anh, tại sao anh lại lừa dối tôi? Tại sao anh không thẳng thắn nói anh không yêu tôi, anh muốn ở với cô ta mà… anh hết lần này đến lần khác nói dối tôi?
Ngân gào lên trong nước mắt. Bảo chỉ biết khóc, anh ta không sao nói được tại sao mình lại hèn hạ như vậy. Anh ta đơn giản là một kẻ tham lam, lỡ như Trinh không chịu nuôi con anh ta thì anh ta sẽ mất cu Mầm, mất mẹ của cu Mầm. Anh ta đâu muốn thế. Anh ta đã hận Trinh đến thế nào, vậy mà khi anh ta biết Trinh vì anh ta mà bỏ đến một phương trời xa lạ, anh ta như chết đứng, nỗi hận thù trong anh ta bỗng biến thành tình thương vô hạn. Tình yêu Bảo dành cho Trinh bùng cháy như đốm lửa trong đống tro tàn được tiếp thêm mồi cùng ngọn gió tạt qua. Ngày đó khi biết mình không thể có con, vì Bảo mà Trinh buông tay, mặc cho Bảo van xin cô ta cũng quyết phũ phàng. Trinh còn nói cô ta không chấp nhận sống trong cảnh nghèo hèn cùng Bảo. Tất cả chỉ vì cô ta mong Bảo quyết tâm dứt bỏ. Khi ấy Bảo đã hận Trinh đến kiệt cùng, để rồi khi biết mọi chuyện, càng thương Trinh bao nhiêu Bảo càng yêu cô ta nhiều bấy nhiêu.
Buổi họp lớp hôm đó Bảo đã không định đi, cũng như Bảo từ chối tất cả những gì liên quan đến Trinh, muốn xóa bỏ cả một khung trời kỷ niệm ngọt ngào cùng cực, đau thương cũng cùng cực. Vậy mà Yến đã nhắn cho Bảo một cái tin:
“Ông có biết Trinh vừa về nước không, tội nghiệp nó, nó nói với tôi là nó không thể làm mẹ, vì thế nó mới buông tay ông.”
Đọc xong dòng tin nhắn, Bảo như người điên vội vàng chạy đến điểm họp lớp, nhưng Trinh không có mặt. Trinh cũng như Bảo, suốt bốn năm qua cô ta tránh mọi cuộc gặp gỡ có liên quan đến Bảo. Nhìn quanh quán karaoke chẳng có Trinh, Bảo thẫn thờ ngồi đó một hồi, lòng phân vân liệu có nên chạy đi tìm Trinh? Bảo đã có gia đình, có cô vợ ngoan hiền cùng con trai nhỏ. Ngân đâu có lỗi, cô ấy là lựa chọn của Bảo trong cơn đau đớn buông bỏ mối tình đầu. Ngân có khuôn mặt giống Trinh đến kỳ lạ, dù cô ấy không phải là Trinh nhưng chỉ cần vậy Bảo đã cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Thế rồi, tin nhắn tiếp theo của Yến, cô lớp phó nhiều chuyện lớp chuyên Toán 12A1 ngày nào mới chính là nguồn cơn khiến tình yêu bùng cháy trong Bảo biến thành hành động:
“Tôi bận con nhỏ không đến được. Ông chưa lấy vợ có đúng không? Con Trinh nó vẫn còn yêu ông nhiều lắm, nó chưa có ai đâu. Này đừng nói là tôi kể với ông đấy nhé, không con Trinh nó lại giận tôi!”
Chỉ thế thôi, vợ, con, gia đình, tất cả Bảo vứt hết, vứt cả chiếc áo vest lại quán mà phóng xe đến căn hộ nơi Trinh ở. Thế rồi chuyện gì đến cũng đã đến, tình yêu trong xa cách cùng bao đau thương khiến hai kẻ yêu nhau quấn lấy nhau mà bỏ qua tất cả mọi đạo lý.
Lúc này, trước vẻ khốn khổ của Bảo, Ngân giật mạnh tay anh ta ra, đọc dòng chữ “sẽ nhận nuôi con trai Phan Ngọc Hiển” mà Ngân lập tức xé tan tờ đơn xin ly hôn của Bảo.
– Anh muốn đi với ai cũng được, con là của tôi! Tôi cũng đã viết đơn rồi, anh ký đi!
Ngân lập cập mở túi xách lấy ra lá đơn xin ly hôn mà cô chuẩn bị từ chiều. Bảo nhìn tờ đơn thấy dòng chữ tương tự, anh ta cũng không chịu ký. Ngân hừ lạnh:
– Anh nghĩ anh không ký mà được sao? Tôi sẽ đơn phương ly hôn. Tôi đã có đủ bằng chứng anh ngoại tình.
– Cô?
Bảo sững sờ nhìn Ngân, anh ta không ngờ Ngân có sự chuẩn bị chu đáo như vậy. Lâu nay anh đã xem thường cô vợ hiền lành của mình quá rồi!
– Cô đừng mơ có được thằng Mầm!
Bảo bực bội bỏ đi. Ngân thất thần ngồi thụp xuống. Cô không còn nước mắt để khóc thêm được nữa, nước mắt cô đã rơi suốt những đêm dài chờ chồng, sâu trong lòng cô vẫn mong anh ta suy nghĩ lại dù chỉ một lần nhưng cuối cùng mong muốn vô vọng của cô đã được xác nhận bằng tờ đơn ly dị lạnh lùng. Người ta nói đàn ông chỉ muốn thêm mà không muốn bớt, vậy mà chồng cô thậm chí còn sẵn sàng vứt bỏ tất cả để chạy theo thứ mà anh ta gọi là “tình yêu”.
Nhớ đến lời đe dọa của Bảo, Ngân run lên bần bật, cô vô thức ôm chặt đứa con bé bỏng thơ ngây vào lòng. Cô sẽ phải đối diện ra sao với ý muốn rõ ràng từ Bảo? Anh ta chính thức tuyên bố anh ta sẽ giành con bằng được thật rồi! Anh ta không hề đơn giản, cả Phạm Kiều Trinh nữa, cô ta là con gái của đại gia bất động sản nức tiếng Phạm Việt Khang, cho đến hôm nay Ngân mới biết cô ta có thế lực mạnh như vậy. Ngân phải đối phó ra sao với hai con người đáng sợ đó đây?
Điện thoại Ngân bỗng có tin nhắn. Số điện thoại này Ngân mới lưu lại từ chiều qua. Là của Long.
“Tám giờ sáng mai đến khách sạn, tôi đưa cô sang công trình đang thi công.”
Trịnh Tuấn Long, con trai chủ khách sạn Elise có gia tài bạc tỷ, anh ta thèm khát Ngân. Một ý nghĩ lóe lên trong óc Ngân. Vì con trai, cô sẵn sàng làm tất cả, kể cả bán mình cho quỷ dữ.
Trinh là con gái của một đại gia bất động sản, thảo nào mà gia đình cô ta ngăn cản mối quan hệ của Bảo và cô ta từ ngày xưa. Khi ấy Bảo chỉ là một anh học trò nghèo, bố mất sớm mẹ anh một mình nuôi hai con ăn học, điều kiện kinh tế chẳng khá giá gì. Trinh quả thực là kẻ may mắn từ trong trứng nước, có điều ông trời lại tước đi ở cô ta khả năng làm mẹ, đúng là ông trời không cho ai tất cả, nghĩ cũng tội nghiệp cho cô ta.
Nỗi đau trong Ngân chưa một lúc nào nguôi, cơn giận cũng thường trực cào xé trong cô, giận đấy, đau đấy, vậy mà cô còn thấy thương hại cho hai kẻ ngoại tình. Tại sao hai kẻ đó phải lén lút như vậy, tại sao phải lừa dối cô? Nhưng cô không cần phải thắc mắc thêm nữa bởi tối nay Bảo trở về nhà, sau bữa tối bình lặng, anh ta nghiêm túc đối diện với cô, thậm chí anh ta còn cẩn thận đặt trước cô tờ đơn ly hôn.
Ngân sững lại, cô không ngờ người đưa đơn ly hôn trước lại là Bảo. Cô nhìn trân trân vào lá đơn đặt trên bàn, cố gắng giữ bình tĩnh mà hai chân vẫn cứ run rẩy.
– Ngân… anh muốn xin lỗi em, ngàn vạn lần xin lỗi em!
Bảo nói xong, anh ta quỳ xuống nền đá hoa, tay vươn ra nắm lấy tay Ngân, tiếc rằng đó lại là cái nắm tay mong cô buông tay anh ta càng sớm càng tốt!
– Tất cả là tại anh không tốt, anh có lỗi với em và con!
– Tại sao anh lại lừa dối tôi?
Ngân phải cố gắng lắm mới có thể lạnh lùng hỏi một câu. Đúng vậy, tại sao Bảo lại hèn hạ, lại tàn nhẫn như vậy? Ái tình có đủ bào chữa cho sự hèn hạ đó của anh ta không? Khốn nạn thật! Chỉ một câu xin lỗi là phủi bỏ tất cả bốn năm dài chung chăn gối, bốn năm dài bên nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
– Anh xin lỗi… Anh… anh cũng không hiểu nổi bản thân mình. Anh yêu Trinh, anh… anh cứ nghĩ là anh đã vứt bỏ quá khứ nhưng… anh không thể!
Bảo chảy nước mắt, mặt mũi đỏ một màu, nhìn anh ta lúc này sao mà hèn hạ yếu đuối đến vậy? Người đàn ông mạnh mẽ, cây tùng cây bách của Ngân đâu mất rồi? Nếu sớm biết anh ta thế này, có chết Ngân cũng không bao giờ trao cuộc đời mình vào tay anh ta. Ngân sai rồi, cô đã mù mắt rồi!
– Tôi hỏi anh, tại sao anh lại lừa dối tôi? Tại sao anh không thẳng thắn nói anh không yêu tôi, anh muốn ở với cô ta mà… anh hết lần này đến lần khác nói dối tôi?
Ngân gào lên trong nước mắt. Bảo chỉ biết khóc, anh ta không sao nói được tại sao mình lại hèn hạ như vậy. Anh ta đơn giản là một kẻ tham lam, lỡ như Trinh không chịu nuôi con anh ta thì anh ta sẽ mất cu Mầm, mất mẹ của cu Mầm. Anh ta đâu muốn thế. Anh ta đã hận Trinh đến thế nào, vậy mà khi anh ta biết Trinh vì anh ta mà bỏ đến một phương trời xa lạ, anh ta như chết đứng, nỗi hận thù trong anh ta bỗng biến thành tình thương vô hạn. Tình yêu Bảo dành cho Trinh bùng cháy như đốm lửa trong đống tro tàn được tiếp thêm mồi cùng ngọn gió tạt qua. Ngày đó khi biết mình không thể có con, vì Bảo mà Trinh buông tay, mặc cho Bảo van xin cô ta cũng quyết phũ phàng. Trinh còn nói cô ta không chấp nhận sống trong cảnh nghèo hèn cùng Bảo. Tất cả chỉ vì cô ta mong Bảo quyết tâm dứt bỏ. Khi ấy Bảo đã hận Trinh đến kiệt cùng, để rồi khi biết mọi chuyện, càng thương Trinh bao nhiêu Bảo càng yêu cô ta nhiều bấy nhiêu.
Buổi họp lớp hôm đó Bảo đã không định đi, cũng như Bảo từ chối tất cả những gì liên quan đến Trinh, muốn xóa bỏ cả một khung trời kỷ niệm ngọt ngào cùng cực, đau thương cũng cùng cực. Vậy mà Yến đã nhắn cho Bảo một cái tin:
“Ông có biết Trinh vừa về nước không, tội nghiệp nó, nó nói với tôi là nó không thể làm mẹ, vì thế nó mới buông tay ông.”
Đọc xong dòng tin nhắn, Bảo như người điên vội vàng chạy đến điểm họp lớp, nhưng Trinh không có mặt. Trinh cũng như Bảo, suốt bốn năm qua cô ta tránh mọi cuộc gặp gỡ có liên quan đến Bảo. Nhìn quanh quán karaoke chẳng có Trinh, Bảo thẫn thờ ngồi đó một hồi, lòng phân vân liệu có nên chạy đi tìm Trinh? Bảo đã có gia đình, có cô vợ ngoan hiền cùng con trai nhỏ. Ngân đâu có lỗi, cô ấy là lựa chọn của Bảo trong cơn đau đớn buông bỏ mối tình đầu. Ngân có khuôn mặt giống Trinh đến kỳ lạ, dù cô ấy không phải là Trinh nhưng chỉ cần vậy Bảo đã cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Thế rồi, tin nhắn tiếp theo của Yến, cô lớp phó nhiều chuyện lớp chuyên Toán 12A1 ngày nào mới chính là nguồn cơn khiến tình yêu bùng cháy trong Bảo biến thành hành động:
“Tôi bận con nhỏ không đến được. Ông chưa lấy vợ có đúng không? Con Trinh nó vẫn còn yêu ông nhiều lắm, nó chưa có ai đâu. Này đừng nói là tôi kể với ông đấy nhé, không con Trinh nó lại giận tôi!”
Chỉ thế thôi, vợ, con, gia đình, tất cả Bảo vứt hết, vứt cả chiếc áo vest lại quán mà phóng xe đến căn hộ nơi Trinh ở. Thế rồi chuyện gì đến cũng đã đến, tình yêu trong xa cách cùng bao đau thương khiến hai kẻ yêu nhau quấn lấy nhau mà bỏ qua tất cả mọi đạo lý.
Lúc này, trước vẻ khốn khổ của Bảo, Ngân giật mạnh tay anh ta ra, đọc dòng chữ “sẽ nhận nuôi con trai Phan Ngọc Hiển” mà Ngân lập tức xé tan tờ đơn xin ly hôn của Bảo.
– Anh muốn đi với ai cũng được, con là của tôi! Tôi cũng đã viết đơn rồi, anh ký đi!
Ngân lập cập mở túi xách lấy ra lá đơn xin ly hôn mà cô chuẩn bị từ chiều. Bảo nhìn tờ đơn thấy dòng chữ tương tự, anh ta cũng không chịu ký. Ngân hừ lạnh:
– Anh nghĩ anh không ký mà được sao? Tôi sẽ đơn phương ly hôn. Tôi đã có đủ bằng chứng anh ngoại tình.
– Cô?
Bảo sững sờ nhìn Ngân, anh ta không ngờ Ngân có sự chuẩn bị chu đáo như vậy. Lâu nay anh đã xem thường cô vợ hiền lành của mình quá rồi!
– Cô đừng mơ có được thằng Mầm!
Bảo bực bội bỏ đi. Ngân thất thần ngồi thụp xuống. Cô không còn nước mắt để khóc thêm được nữa, nước mắt cô đã rơi suốt những đêm dài chờ chồng, sâu trong lòng cô vẫn mong anh ta suy nghĩ lại dù chỉ một lần nhưng cuối cùng mong muốn vô vọng của cô đã được xác nhận bằng tờ đơn ly dị lạnh lùng. Người ta nói đàn ông chỉ muốn thêm mà không muốn bớt, vậy mà chồng cô thậm chí còn sẵn sàng vứt bỏ tất cả để chạy theo thứ mà anh ta gọi là “tình yêu”.
Nhớ đến lời đe dọa của Bảo, Ngân run lên bần bật, cô vô thức ôm chặt đứa con bé bỏng thơ ngây vào lòng. Cô sẽ phải đối diện ra sao với ý muốn rõ ràng từ Bảo? Anh ta chính thức tuyên bố anh ta sẽ giành con bằng được thật rồi! Anh ta không hề đơn giản, cả Phạm Kiều Trinh nữa, cô ta là con gái của đại gia bất động sản nức tiếng Phạm Việt Khang, cho đến hôm nay Ngân mới biết cô ta có thế lực mạnh như vậy. Ngân phải đối phó ra sao với hai con người đáng sợ đó đây?
Điện thoại Ngân bỗng có tin nhắn. Số điện thoại này Ngân mới lưu lại từ chiều qua. Là của Long.
“Tám giờ sáng mai đến khách sạn, tôi đưa cô sang công trình đang thi công.”
Trịnh Tuấn Long, con trai chủ khách sạn Elise có gia tài bạc tỷ, anh ta thèm khát Ngân. Một ý nghĩ lóe lên trong óc Ngân. Vì con trai, cô sẵn sàng làm tất cả, kể cả bán mình cho quỷ dữ.