Chương 18
Ngân bước vào quán, nhìn từ xa cũng nhận ra cô ta. Cô ta quả thực xinh đẹp, vẻ đẹp trí thức tự nhiên chẳng cần đến son phấn, trên hết cô ta giống Ngân đến ngỡ ngàng.
Thấy Ngân, Trinh đứng dậy gật đầu ra hiệu, thái độ nhẹ nhàng làm Ngân chẳng muốn cũng đành lạnh mặt bước lại. Trinh gượng cười cất tiếng:
– Chào em, em là vợ anh Bảo phải không? Chị đã thấy hình em qua facebook rồi.
– Chị gặp tôi có chuyện gì?
Ngân bước đến đối diện Trinh, lạnh giọng hỏi. Trinh có mái tóc dài mềm mượt, cô ta mặc một bộ váy voan trắng, nhìn cô ta dịu dàng yếu đuối làm nam giới muốn che chở. Bảo cũng không là ngoại lệ. Lúc này, cô ta nhìn Ngân bằng ánh mắt van xin khiến cô sững lại:
– Anh Bảo đang ở cùng chị. Bọn chị đã quay lại với nhau. Em đừng trách anh ấy có được không?
Ngân cười nhạt, nếu không phải vì Ngân đã biết chuyện chắc cô ngất ngay tại đây với câu nói từ miệng người đàn bà chen chân vào hạnh phúc của gia đình cô.
– Chị nói đơn giản quá, cứ như chuyện của ai đó không phải chuyện của tôi vậy.
– Ngân… chị tin em đã biết chuyện, nếu em thực sự yêu Bảo chị tin là như vậy. Em sống với anh ấy lâu nay em hiểu anh ấy phải không? Anh ấy luôn toàn tâm toàn ý trong mọi việc. Anh ấy là người đàn ông xuất sắc…
– Chị thôi đi!
Ngân gắt lên, cô bực bội vì nghe những lời sáo rỗng này. Cô nhìn người đàn bà xinh đẹp trước mặt, quắc mắt hỏi:
– Bảo xuất sắc như vậy nên chị cố gắng giành giật anh ta bằng được đúng không, chị có còn là con người nữa không? Tại sao chị lại làm vậy, chị tài giỏi, chị xinh đẹp lắm kia mà?
– Chị không giành giật mà chính anh ấy đã một lần nữa cầu xin chị… Chị không thể làm ngơ thêm… tất cả là lỗi của chị!
Từng lời của cô ta như những mũi kim nhọn hoắt đâm thẳng vào ngực Ngân, cô vừa tức giận lại vừa thương xót chính mình. Phải, cô ta nói đúng, Bảo sống với cô nhưng tâm trí của anh ta lại không đặt ở cô. Những năm qua lấy cô Bảo sống nghiêng về trách nhiệm, nụ cười hạnh phúc như trong những bức hình chụp trộm kia Ngân chưa từng được thấy, cả ánh mắt si mê cô cũng chưa từng được thấy ở anh ta. Đau đớn đến quặn thắt, trái tim vốn đã bị thương lại thêm tứa máu, Ngân run rẩy, phải cố gắng lắm cô mới có thể đứng vững mà đối diện với kẻ có được trái tim của chồng cô.
Ngân vô lực ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ nhìn về cửa sổ. Cô ra đây cũng là để hiểu hơn về Bảo, bốn năm dài ở bên nhau mà dường như cô chẳng hiểu gì về anh ta cả.
– Chị với anh Bảo yêu nhau từ khi bọn chị vào đại học… chính xác là từ những năm cấp ba. Nhưng… bố mẹ chị phản đối mối quan hệ này. Thế nên, bọn chị đã phải yêu nhau mà không để ai biết cả.
Ngân im lặng nghe những gì cô ta nói, lúc này mọi chuyện đã là như vậy, người đàn ông của cô đang hạnh phúc trong vòng tay của cô ta, chẳng thể nào khác, vậy thì cô hãy ngồi nghe cho rõ mà thêm quyết tâm dứt bỏ.
– Khi anh Bảo bắt đầu đi làm, bọn chị đã muốn có một đứa con để bố mẹ chị chấp nhận. Nhưng… suốt hai năm, dù cố gắng chị vẫn không thể có con. Em có hiểu cảm giác của chị lúc ấy không? Chị đã tự mình đi khám, kết quả… vấn đề là ở chị.
Trinh lau nước mắt vừa rơi trên má, sụt sịt nói tiếp:
– Khi ấy, thế giới trước mắt chị dường như sụp đổ. Bảo là cháu đích tôn của dòng họ Phan, trách nhiệm nối dõi tông đường của anh ấy rất nặng nề… Chị không muốn mình là nguyên nhân khiến anh ấy phải bất hiếu, không muốn anh ấy không thể có được đứa con của riêng mình… thế nên… chị đã chọn cách rời xa anh ấy… Nhưng… bốn năm xa cách, Bảo đã lấy em, anh ấy cũng rất hận chị, chặn tất cả mọi liên lạc với chị… vậy mà cuối cùng, chính anh ấy vẫn là người xin được gặp chị.
Ngân hừ nhạt, những lời từ miệng cô ta như có dao lam trong đó, rạch lòng Ngân đến nát vụn.
– Chị đã có được anh ta rồi đấy, chị còn đến gặp tôi để làm gì? Chị yên tâm, tôi không thèm chia rẽ các người đâu!
Ngân toan đứng dậy bỏ đi, không ngờ Trinh bước đến níu lấy tay Ngân, đỏ mặt nói:
– Chị muốn gặp em vì… chị muốn xin em… hãy để anh chị nuôi dưỡng bé Mầm có được không? Anh Bảo rất thương bé Mầm, bé cũng cần bố để có một cuộc sống tốt nhất! Chị biết… bé Mầm hơi chậm, chính vì vậy nó cần có sự dưỡng dục đặc biệt. Em yên tâm, nhất định chị sẽ yêu thương chăm sóc thằng bé như con đẻ!
Ngân nghe những lời từ Trinh mà như nghe sét đánh bên tai. Cô ta muốn có cu Mầm, muốn có đứa con là điểm tựa duy nhất trên cuộc đời này của Ngân sao?
Ngân ghê sợ Trinh đến phát run, lập tức dẩy mạnh cô ta ngã ra, quát lên:
– Chị điên rồi! Chị cướp chồng tôi còn chưa đủ mà còn muốn cướp cả con tôi sao?
Ngân không muốn đối diện với con người đáng sợ này thêm nữa, cô vội vã bỏ đi, lúc này nước mắt mới lăn dài trên má. Cô gạt nhanh nước mắt, cô cần phải mạnh mẽ để có thể nhanh chóng trở về với con.
Phan Ngọc Bảo và Phạm Kiều Trinh, hai con người đó quá sức đáng sợ, cô hận mình không thể khiến họ biến mất khỏi thế giới này! Cô sợ, cô rất sợ họ cướp mất cu Mầm khỏi tay cô! Họ có tiền, có quyền, có địa vị, họ có tất cả… và họ muốn có cu Mầm! Từ lúc nào cô trở thành kẻ trơ trọi trên thế gian này như vậy? Cô yếu ớt trước họ, đến mức dường như bất lực.
Không… dù có phải mất đi tất cả cô cũng không bao giờ để mất con, không bao giờ như vậy!
Ngân thẫn thờ thanh toán cho khách. Sáng nay cô đã vào máy nhầm mất mấy lần, may mà chưa nhầm lúc thành tiền. Lúc này ông khách to béo nhận tờ hóa đơn từ tay Ngân liền quát lên:
– Này, tôi mua có hai trăm bao xi măng mà cô tính thành hai nghìn bao thì có chết tôi không? Xem lại đi!
– Cháu… cháu xin lỗi chú!
– Hừ!
Ông ta bực bội đập tờ hóa đơn trả lại Ngân. Cô lau mồ hôi trên trán trên mũi vừa toát ra như tắm sau nhầm lẫn vừa rồi, lập cập xin lỗi khách hàng rồi sửa lại hóa đơn.
Ông khách đi khỏi, Ngân mệt mỏi ngồi xuống ghế. Những lời hôm qua của Trinh vẫn còn ám ảnh Ngân. Cô hiểu mình không chỉ đối phó với Bảo mà còn cả Trinh trong việc giành quyền nuôi con. Thời gian dường như dài vô tận khi Ngân chưa thể có được hợp đồng lao động ở đây…
– Ngân, sáng nay có mấy khách hàng gọi điện mắng chị té tát, chị không ngờ em lại làm ăn vô trách nhiệm như thế!
Ngân sững sờ ngẩng mặt lên, Hằng bực bội đứng trước mặt Ngân từ lúc nào trách móc cô. Chị ta đặt chiếc điện thoại mới cóng lên bàn, ngồi xuống sofa bắt chéo chân điệu của bà chủ mà nói:
– Chị nể em là bạn cái Lan nên mới cho em thử việc ở đây nhưng em làm chị thất vọng quá. Xưa giờ người làm ở đây chưa có ai nhầm lẫn nhiều như vậy, chị mất hết khách thì biết làm sao?
Ngân buồn bã cúi gằm mặt.
– Chị Hằng… em mong chị thông cảm… em có chút vấn đề cá nhân nên… có hơi xao lãng, nhất định em sẽ chú ý hơn!
Hằng thở dài một hơi, chị ta nói tiếp:
– Thôi được rồi, coi như chị cho em một cơ hội nữa. Bên công ty mẹ có yêu cầu cửa hàng mình tháng này phải ký được một hợp đồng lớn với một đơn vị, có điều họ còn chưa chốt. Nếu em có thể giúp chị ký được hợp đồng này thì chị sẽ chính thức nhận em, hơn nữa còn tăng lương cho em lên năm triệu một tháng.
Ngân tò mò nhìn bà chủ, lòng cô có chút mừng vì vẫn còn cơ hội làm việc ở đây, hơn nữa lại còn được tăng lương, nhưng… trọng trách được giao này chắc chắn không hề đơn giản. Ngân nhìn tấm card visit từ tay Hằng mà sững sờ.
“Trịnh Tuấn Long. Phó giám đốc Khách sạn Elise. SĐT: 09xxxxx Địa chỉ: xxx”
– Khách sạn này muốn đầu tư thêm cơ sở ở khu X, họ đang mời thầu gạch không nung. Công ty mẹ rất muốn bán được cho họ lô gạch vừa sản xuất tháng vừa rồi, thế nên em giúp chị nhé Ngân!
Thấy Ngân, Trinh đứng dậy gật đầu ra hiệu, thái độ nhẹ nhàng làm Ngân chẳng muốn cũng đành lạnh mặt bước lại. Trinh gượng cười cất tiếng:
– Chào em, em là vợ anh Bảo phải không? Chị đã thấy hình em qua facebook rồi.
– Chị gặp tôi có chuyện gì?
Ngân bước đến đối diện Trinh, lạnh giọng hỏi. Trinh có mái tóc dài mềm mượt, cô ta mặc một bộ váy voan trắng, nhìn cô ta dịu dàng yếu đuối làm nam giới muốn che chở. Bảo cũng không là ngoại lệ. Lúc này, cô ta nhìn Ngân bằng ánh mắt van xin khiến cô sững lại:
– Anh Bảo đang ở cùng chị. Bọn chị đã quay lại với nhau. Em đừng trách anh ấy có được không?
Ngân cười nhạt, nếu không phải vì Ngân đã biết chuyện chắc cô ngất ngay tại đây với câu nói từ miệng người đàn bà chen chân vào hạnh phúc của gia đình cô.
– Chị nói đơn giản quá, cứ như chuyện của ai đó không phải chuyện của tôi vậy.
– Ngân… chị tin em đã biết chuyện, nếu em thực sự yêu Bảo chị tin là như vậy. Em sống với anh ấy lâu nay em hiểu anh ấy phải không? Anh ấy luôn toàn tâm toàn ý trong mọi việc. Anh ấy là người đàn ông xuất sắc…
– Chị thôi đi!
Ngân gắt lên, cô bực bội vì nghe những lời sáo rỗng này. Cô nhìn người đàn bà xinh đẹp trước mặt, quắc mắt hỏi:
– Bảo xuất sắc như vậy nên chị cố gắng giành giật anh ta bằng được đúng không, chị có còn là con người nữa không? Tại sao chị lại làm vậy, chị tài giỏi, chị xinh đẹp lắm kia mà?
– Chị không giành giật mà chính anh ấy đã một lần nữa cầu xin chị… Chị không thể làm ngơ thêm… tất cả là lỗi của chị!
Từng lời của cô ta như những mũi kim nhọn hoắt đâm thẳng vào ngực Ngân, cô vừa tức giận lại vừa thương xót chính mình. Phải, cô ta nói đúng, Bảo sống với cô nhưng tâm trí của anh ta lại không đặt ở cô. Những năm qua lấy cô Bảo sống nghiêng về trách nhiệm, nụ cười hạnh phúc như trong những bức hình chụp trộm kia Ngân chưa từng được thấy, cả ánh mắt si mê cô cũng chưa từng được thấy ở anh ta. Đau đớn đến quặn thắt, trái tim vốn đã bị thương lại thêm tứa máu, Ngân run rẩy, phải cố gắng lắm cô mới có thể đứng vững mà đối diện với kẻ có được trái tim của chồng cô.
Ngân vô lực ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ nhìn về cửa sổ. Cô ra đây cũng là để hiểu hơn về Bảo, bốn năm dài ở bên nhau mà dường như cô chẳng hiểu gì về anh ta cả.
– Chị với anh Bảo yêu nhau từ khi bọn chị vào đại học… chính xác là từ những năm cấp ba. Nhưng… bố mẹ chị phản đối mối quan hệ này. Thế nên, bọn chị đã phải yêu nhau mà không để ai biết cả.
Ngân im lặng nghe những gì cô ta nói, lúc này mọi chuyện đã là như vậy, người đàn ông của cô đang hạnh phúc trong vòng tay của cô ta, chẳng thể nào khác, vậy thì cô hãy ngồi nghe cho rõ mà thêm quyết tâm dứt bỏ.
– Khi anh Bảo bắt đầu đi làm, bọn chị đã muốn có một đứa con để bố mẹ chị chấp nhận. Nhưng… suốt hai năm, dù cố gắng chị vẫn không thể có con. Em có hiểu cảm giác của chị lúc ấy không? Chị đã tự mình đi khám, kết quả… vấn đề là ở chị.
Trinh lau nước mắt vừa rơi trên má, sụt sịt nói tiếp:
– Khi ấy, thế giới trước mắt chị dường như sụp đổ. Bảo là cháu đích tôn của dòng họ Phan, trách nhiệm nối dõi tông đường của anh ấy rất nặng nề… Chị không muốn mình là nguyên nhân khiến anh ấy phải bất hiếu, không muốn anh ấy không thể có được đứa con của riêng mình… thế nên… chị đã chọn cách rời xa anh ấy… Nhưng… bốn năm xa cách, Bảo đã lấy em, anh ấy cũng rất hận chị, chặn tất cả mọi liên lạc với chị… vậy mà cuối cùng, chính anh ấy vẫn là người xin được gặp chị.
Ngân hừ nhạt, những lời từ miệng cô ta như có dao lam trong đó, rạch lòng Ngân đến nát vụn.
– Chị đã có được anh ta rồi đấy, chị còn đến gặp tôi để làm gì? Chị yên tâm, tôi không thèm chia rẽ các người đâu!
Ngân toan đứng dậy bỏ đi, không ngờ Trinh bước đến níu lấy tay Ngân, đỏ mặt nói:
– Chị muốn gặp em vì… chị muốn xin em… hãy để anh chị nuôi dưỡng bé Mầm có được không? Anh Bảo rất thương bé Mầm, bé cũng cần bố để có một cuộc sống tốt nhất! Chị biết… bé Mầm hơi chậm, chính vì vậy nó cần có sự dưỡng dục đặc biệt. Em yên tâm, nhất định chị sẽ yêu thương chăm sóc thằng bé như con đẻ!
Ngân nghe những lời từ Trinh mà như nghe sét đánh bên tai. Cô ta muốn có cu Mầm, muốn có đứa con là điểm tựa duy nhất trên cuộc đời này của Ngân sao?
Ngân ghê sợ Trinh đến phát run, lập tức dẩy mạnh cô ta ngã ra, quát lên:
– Chị điên rồi! Chị cướp chồng tôi còn chưa đủ mà còn muốn cướp cả con tôi sao?
Ngân không muốn đối diện với con người đáng sợ này thêm nữa, cô vội vã bỏ đi, lúc này nước mắt mới lăn dài trên má. Cô gạt nhanh nước mắt, cô cần phải mạnh mẽ để có thể nhanh chóng trở về với con.
Phan Ngọc Bảo và Phạm Kiều Trinh, hai con người đó quá sức đáng sợ, cô hận mình không thể khiến họ biến mất khỏi thế giới này! Cô sợ, cô rất sợ họ cướp mất cu Mầm khỏi tay cô! Họ có tiền, có quyền, có địa vị, họ có tất cả… và họ muốn có cu Mầm! Từ lúc nào cô trở thành kẻ trơ trọi trên thế gian này như vậy? Cô yếu ớt trước họ, đến mức dường như bất lực.
Không… dù có phải mất đi tất cả cô cũng không bao giờ để mất con, không bao giờ như vậy!
Ngân thẫn thờ thanh toán cho khách. Sáng nay cô đã vào máy nhầm mất mấy lần, may mà chưa nhầm lúc thành tiền. Lúc này ông khách to béo nhận tờ hóa đơn từ tay Ngân liền quát lên:
– Này, tôi mua có hai trăm bao xi măng mà cô tính thành hai nghìn bao thì có chết tôi không? Xem lại đi!
– Cháu… cháu xin lỗi chú!
– Hừ!
Ông ta bực bội đập tờ hóa đơn trả lại Ngân. Cô lau mồ hôi trên trán trên mũi vừa toát ra như tắm sau nhầm lẫn vừa rồi, lập cập xin lỗi khách hàng rồi sửa lại hóa đơn.
Ông khách đi khỏi, Ngân mệt mỏi ngồi xuống ghế. Những lời hôm qua của Trinh vẫn còn ám ảnh Ngân. Cô hiểu mình không chỉ đối phó với Bảo mà còn cả Trinh trong việc giành quyền nuôi con. Thời gian dường như dài vô tận khi Ngân chưa thể có được hợp đồng lao động ở đây…
– Ngân, sáng nay có mấy khách hàng gọi điện mắng chị té tát, chị không ngờ em lại làm ăn vô trách nhiệm như thế!
Ngân sững sờ ngẩng mặt lên, Hằng bực bội đứng trước mặt Ngân từ lúc nào trách móc cô. Chị ta đặt chiếc điện thoại mới cóng lên bàn, ngồi xuống sofa bắt chéo chân điệu của bà chủ mà nói:
– Chị nể em là bạn cái Lan nên mới cho em thử việc ở đây nhưng em làm chị thất vọng quá. Xưa giờ người làm ở đây chưa có ai nhầm lẫn nhiều như vậy, chị mất hết khách thì biết làm sao?
Ngân buồn bã cúi gằm mặt.
– Chị Hằng… em mong chị thông cảm… em có chút vấn đề cá nhân nên… có hơi xao lãng, nhất định em sẽ chú ý hơn!
Hằng thở dài một hơi, chị ta nói tiếp:
– Thôi được rồi, coi như chị cho em một cơ hội nữa. Bên công ty mẹ có yêu cầu cửa hàng mình tháng này phải ký được một hợp đồng lớn với một đơn vị, có điều họ còn chưa chốt. Nếu em có thể giúp chị ký được hợp đồng này thì chị sẽ chính thức nhận em, hơn nữa còn tăng lương cho em lên năm triệu một tháng.
Ngân tò mò nhìn bà chủ, lòng cô có chút mừng vì vẫn còn cơ hội làm việc ở đây, hơn nữa lại còn được tăng lương, nhưng… trọng trách được giao này chắc chắn không hề đơn giản. Ngân nhìn tấm card visit từ tay Hằng mà sững sờ.
“Trịnh Tuấn Long. Phó giám đốc Khách sạn Elise. SĐT: 09xxxxx Địa chỉ: xxx”
– Khách sạn này muốn đầu tư thêm cơ sở ở khu X, họ đang mời thầu gạch không nung. Công ty mẹ rất muốn bán được cho họ lô gạch vừa sản xuất tháng vừa rồi, thế nên em giúp chị nhé Ngân!