Chương 53
Vào buổi sáng sớm, Cẩm Tiêu nhẹ chân nhẹ tay rời giường xuống bếp nấu cơm, mặc dù eo mỏi lưng đau nhưng cậu vẫn chịu đựng nấu mấy món thật chỉn chu.
Giản Húc sau đó cũng rời giường, tìm Cẩm Tiêu đang làm bữa sáng trong bếp.
“Sao em không ngủ tiếp mà ra đây nấu ăn làm gì?” Giản Húc sờ trán Cẩm Tiêu, thấy nhiệt độ vẫn ổn, hắn không khỏi nhẹ nhõm.
“Chúng mình sắp đi rồi, làm chút đồ ăn rồi ăn chung một bữa, có đi cũng đỡ lo.” Cẩm Tiêu chống một tay lên eo, bóp bóp cái eo mỏi một chốc.
Giản Húc thấy thế thì nắm hai bên eo cậu xoa xoa bóp bóp không nặng không nhẹ. “Có đau lắm không?” Hắn thì thầm.
Vành tai Cẩm Tiêu đột nhiên đỏ lên, cậu ngượng ngùng thúc khuỷu tay vào bụng Giản Húc, “Anh nói xem?”
Ôi, kiểu nói này thật quen thuộc.
Giản Húc khẽ cười, hôn má Cẩm Tiêu áy náy nói:“Anh xin lỗi mà.”
Cẩm Tiêu hừ nhẹ một tiếng:“Chẳng đáng tin.” Cậu bĩu môi, giận dỗi vạch trần.
Giản Húc bất đắc dĩ cười thở than, “Đừng dỗi mà, chút nữa anh nói một tin tốt hay ho cho em nghe.”
Cẩm Tiêu nhướn mày nghiêng đầu nhìn hắn:“Tin tốt gì đó?”
“Ăn cơm xong anh sẽ nói, nhé?”
Cẩm Tiêu rất nóng lòng muốn nghe nhưng nghe Giản Húc bảo chút nữa mới nói nên đành ngoan ngoãn chờ.
Lúc dọn cơm thì chỉ có mình Giản Húc dọn, còn Cẩm Tiêu thì đang nằm nghiêng trên ghế dài trong phòng khách. Này là Giản Húc cưỡng ép cậu nằm, còn việc dọn cơm bày chén bát cứ để hắn.
Cũng vì hắn xót cho bé Tiêu của hắn.
Bày biện cơm xong rồi, Cẩm Tiêu gọi Lạp ra ăn cơm.
Lạp đi như bay đến phòng ăn, cầm trên tay là một chậu cây khá to đến, “Hai đứa đưa tay chạm vào chiếc lá này đi.” Lạp nâng chậu cây màu vàng nhạt, trong chậu là một cái cây nho nhỏ có hai chiếc lá bé xinh.
Tại sao nói nó bé xinh? Vì nó nhỏ, chiếc lá thì bo tròn, màu sắc cũng tươi sáng trông rất xinh.
Đây chính là cảm giác và nhận xét của Cẩm Tiêu sau khi nhìn thấy chậu cây trong tay Lạp.
“Chạm vào để làm gì?”
Giản Húc đưa ngón tay đụng vào chiếc lá nhỏ, nghi hoặc hỏi.
“Một năm sau hai người sẽ biết.”
Lạp hơi nâng môi cười, nói với ý vị thâm trường.
Cẩm Tiêu chạm chạm vào chiếc lá nhỏ, chiếc lá liền rung rung theo cái chạm, rồi như có như không đụng đến ngón tay cậu.
Một cảm giác lạ kỳ bỗng len lỏi trong lòng cậu, dường như cậu phát hiện chiếc lá tự động lắc lư, một xúc cảm mềm mại khẽ va vào đầu ngón tay cậu. Trong khi đó cậu đã không đụng vào nó.
Cẩm Tiêu rụt ngón tay lại chăm chú nhìn chiếc lá, thấy nó vẫn rất bình thường, bầu trời trời cũng trong xanh không thấy gió, chiếc lá không cần chạm cũng tự lắc lư… Không phải do gió thổi.
Cẩm Tiêu lại lắc đầu, thầm nghĩ chắc mình nhìn nhầm.
“Thấy bé cây… à nhầm, cái cây này thế nào?”
Lạp đặt chậu cây lên ghế trống, hỏi Cẩm Tiêu.
Cẩm Tiêu gãi gãi mũi, “Màu lá rất tươi sáng, cũng rất đẹp ạ. Ừm, chạm vào chiếc lá cũng thấy, khá mềm?”
Giản Húc hơi khó hiểu:“Lá cũng có loại lá mềm à?” Sao hắn đụng vào không thấy có cảm giác đó.
Lạp bật cười, “Sao không? Có mấy loại lá cây cũng có mấy chiếc lá mềm mà.” Y nói rất sâu xa.
Đầu óc Giản Húc có chút không thông, hắn nhíu mày chạm vào chiếc lá lần nữa. Lần này đụng vào thì phát hiện lá này đúng là có hơi mềm, không giống mấy loại lá cây hắn hay gặp chút nào. Đúng là… Kỳ lạ.
Hay do hắn chưa gặp qua lá cây loại mềm như này nên mới thấy nó kỳ lạ?
Lạp vỗ nhẹ thân chậu, “Rồi, ăn cơm thôi.”
Ba người ngồi vào chỗ, lạch cạch cầm chén đũa dùng bữa. Trên bàn có những bốn món một món canh.
Cá kho cay, thịt bằm xào nấm, đậu xối mỡ hành, bí đỏ xào và canh cá.
Và thêm một nồi cháo nhỏ, trong đó có bắp, nấm xé sợi và trứng do Giản Húc nấu riêng cho cậu.
Vì trong nhà Lạp có nhiều nguyên liệu nên mới nấu thịnh soạn như vậy. Sống trên núi còn thường thường đặt bẫy thú, tất nhiên nhà y sẽ không thiếu mấy món thịt. Cá thì y có nuôi trong ao, mấy rau dưa củ cải gì y đều trồng ra hoa ra quả ra trái cả.
“Sao ăn mỗi cháo vậy nhóc Tiêu?”
Lạp nhìn Cẩm Tiêu từ đầu tới cuối chỉ ăn mỗi cháo, Giản Húc có gắp cho cậu bí đỏ xào với đậu phụ mỡ hành nhưng cậu vẫn không ăn được bao nhiêu liền bỏ, lại quay sang tiếp tục ăn cháo.
Cẩm Tiêu nghe Lạp hỏi thì hơi dừng đũa, hơi xấu hổ nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời:“Cái đó… Hơi khó tiêu ạ.”
“Khó tiêu? Có cần ta bốc thuốc cho không?”
Cẩm Tiêu vội xua tay, luôn mồm từ chối:“Không cần ạ không cần ạ.”
Giản Húc theo sau lại đáp:“Cần ạ.”
“Hử?” Lạp nhướng mày nhìn 2 bên.
Cẩm Tiêu quay đầu khẽ trừng Giản Húc một cái, mặt đã hơi đỏ lên ngập ngừng cãi:“Em không cần thật.”
Giản Húc múc cho Cẩm Tiêu một chén canh để cậu uống, dịu giọng thương lượng:“Em không cần phải ngại. Chút nữa cứ nói với Lạp Vu sư nhé, đề phòng sau này thân thể em không tốt. Nên là nghe lời anh, cứ nói với Lạp Vu sư.”
Cẩm Tiêu hơi nhăn mày ngẫm về tương lai sau này, thấy Giản Húc nói cũng có lý liền buông lỏng căng thẳng, cậu khẽ gật gật đầu.
Lạp nghe hai đứa trẻ nói chuyện liền hiểu ra rồi. Những ngày trước y cũng bốc thuốc cho Cẩm Tiêu cho việc đó theo lời Giản Húc rồi. Nên giờ lúc nghe hai người úp mở nói chuyện y cũng hiểu rất nhanh.
Thế nên ăn xong y lập tức đi bốc một đống thuốc cho Cẩm Tiêu.
“Thuốc bổ.”
“Thuốc uống hằng ngày, lười quá thì uống 3 lần một tuần cũng được.”
“Thuốc bôi.”
“Thuốc tráng dương cho hai đứa. À mà chắc không cần mấy đâu nhưng cứ cầm về đi.”
“Thuốc uống chống viêm.”
Hai người Giản Húc Cẩm Tiêu nhìn một đống thuốc Lạp đặt trên bàn liền hoảng hồn. Cứ há miệng nhìn từng cái từng cái bao thuốc Lạp đặt trên bàn.
“Cái đó… Không cần đâu mà…” Cẩm Tiêu xấu hổ che mặt.
Lạp đang đếm số thuốc đã đủ cho một năm hay chưa, đúng lúc nghe thấy câu ‘không cần’ liền dừng tay một chút:“Cái gì mà không cần? Cậu đó, còn trẻ nhưng phải biết chăm sóc chính mình chút. Người ở dưới dễ thiệt lắm, nên mỗi ngày phải nhớ uống thuốc, có bôi gì cứ giao cho nhóc Húc đó làm.”
Giản Húc gật đầu dạ vâng, Cẩm Tiêu thì xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt. Chuyện phòng the bị Lạp biết được, ai trên ai dưới, có bị thương gì không cũng biết cả rồi, đúng là ngại muốn độn thổ luôn mà.
Lạp thẳng thắn nhắc nhở không xấu hổ, người xấu hổ lại là Cẩm Tiêu với Giản Húc.
Cứ ngỡ không có người thân thì sẽ không bị dạy dỗ nữa, ai dè còn dư một trưởng bối trên núi, thay người nhà hắn nghiêm khắc dạy dỗ hắn. Nhưng mà vị trưởng bối này cũng vì lo cho hạnh phúc hai người hắn nên mới nghiêm khắc như vậy, nên hắn rất nguyện ý nghe theo.
Khi hai người rời đi với đống đồ trên tay, Lạp đứng tiễn ở cổng có chút không nỡ trong lòng.
Y quay đầu nhìn ngôi nhà gỗ quen thuộc nhiều năm, lại nhìn bóng dáng hai đứa trẻ đã dần đi xa.
Cẩm Tiêu ở nhà y một tuần, rõ ràng cậu rất ngoan, không ồn ào không gây chuyện mà rất yên tĩnh, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác đầy sức sống ấm áp cho ngôi nhà cô quạnh của y.
Có lẽ y đã sống quá lâu trong sự cô độc, đến lúc tiếp xúc với hơi ấm tình người lần nữa, y lại không thể bỏ xuống được. Y bắt đầu khao khát đi ra ngoài, ngắm nhìn con người đang sống cùng nhau, trò chuyện rồi làm việc cùng nhau. Phải chăng sẽ rất náo nhiệt rất vui vẻ?
Lạp ngắm nhìn bầu trời trong xanh xa xăm.
Tiếng gió rì rào cùng tiếng lá xào xạc đánh thức nỗi niềm đang chìm trong ưu sầu khiến y bừng tỉnh, nhìn khung trời xanh ngát, y thở dài một hơi rồi quay đầu trở lại căn nhà của mình.
Lạp đi vào phòng khách, nhìn chậu cây đang héo rũ không chút sức sống kia hơi bật cười, này đâu phải dáng vẻ sức sống tươi sáng lúc Cẩm Tiêu với Giản Húc gặp đâu.
“Mấy ngày sau sẽ gặp lại thôi.”
Lạp ôm chậu cây lên, thổi cọng lá đang héo úa, vậy mà sau lời Lạp nói nó liền rung rung vực dậy trở về dáng vẻ chiếc lá bình thường.
Lạp cười ha ha, đùa cái cây này thật vui.
Giản Húc sau đó cũng rời giường, tìm Cẩm Tiêu đang làm bữa sáng trong bếp.
“Sao em không ngủ tiếp mà ra đây nấu ăn làm gì?” Giản Húc sờ trán Cẩm Tiêu, thấy nhiệt độ vẫn ổn, hắn không khỏi nhẹ nhõm.
“Chúng mình sắp đi rồi, làm chút đồ ăn rồi ăn chung một bữa, có đi cũng đỡ lo.” Cẩm Tiêu chống một tay lên eo, bóp bóp cái eo mỏi một chốc.
Giản Húc thấy thế thì nắm hai bên eo cậu xoa xoa bóp bóp không nặng không nhẹ. “Có đau lắm không?” Hắn thì thầm.
Vành tai Cẩm Tiêu đột nhiên đỏ lên, cậu ngượng ngùng thúc khuỷu tay vào bụng Giản Húc, “Anh nói xem?”
Ôi, kiểu nói này thật quen thuộc.
Giản Húc khẽ cười, hôn má Cẩm Tiêu áy náy nói:“Anh xin lỗi mà.”
Cẩm Tiêu hừ nhẹ một tiếng:“Chẳng đáng tin.” Cậu bĩu môi, giận dỗi vạch trần.
Giản Húc bất đắc dĩ cười thở than, “Đừng dỗi mà, chút nữa anh nói một tin tốt hay ho cho em nghe.”
Cẩm Tiêu nhướn mày nghiêng đầu nhìn hắn:“Tin tốt gì đó?”
“Ăn cơm xong anh sẽ nói, nhé?”
Cẩm Tiêu rất nóng lòng muốn nghe nhưng nghe Giản Húc bảo chút nữa mới nói nên đành ngoan ngoãn chờ.
Lúc dọn cơm thì chỉ có mình Giản Húc dọn, còn Cẩm Tiêu thì đang nằm nghiêng trên ghế dài trong phòng khách. Này là Giản Húc cưỡng ép cậu nằm, còn việc dọn cơm bày chén bát cứ để hắn.
Cũng vì hắn xót cho bé Tiêu của hắn.
Bày biện cơm xong rồi, Cẩm Tiêu gọi Lạp ra ăn cơm.
Lạp đi như bay đến phòng ăn, cầm trên tay là một chậu cây khá to đến, “Hai đứa đưa tay chạm vào chiếc lá này đi.” Lạp nâng chậu cây màu vàng nhạt, trong chậu là một cái cây nho nhỏ có hai chiếc lá bé xinh.
Tại sao nói nó bé xinh? Vì nó nhỏ, chiếc lá thì bo tròn, màu sắc cũng tươi sáng trông rất xinh.
Đây chính là cảm giác và nhận xét của Cẩm Tiêu sau khi nhìn thấy chậu cây trong tay Lạp.
“Chạm vào để làm gì?”
Giản Húc đưa ngón tay đụng vào chiếc lá nhỏ, nghi hoặc hỏi.
“Một năm sau hai người sẽ biết.”
Lạp hơi nâng môi cười, nói với ý vị thâm trường.
Cẩm Tiêu chạm chạm vào chiếc lá nhỏ, chiếc lá liền rung rung theo cái chạm, rồi như có như không đụng đến ngón tay cậu.
Một cảm giác lạ kỳ bỗng len lỏi trong lòng cậu, dường như cậu phát hiện chiếc lá tự động lắc lư, một xúc cảm mềm mại khẽ va vào đầu ngón tay cậu. Trong khi đó cậu đã không đụng vào nó.
Cẩm Tiêu rụt ngón tay lại chăm chú nhìn chiếc lá, thấy nó vẫn rất bình thường, bầu trời trời cũng trong xanh không thấy gió, chiếc lá không cần chạm cũng tự lắc lư… Không phải do gió thổi.
Cẩm Tiêu lại lắc đầu, thầm nghĩ chắc mình nhìn nhầm.
“Thấy bé cây… à nhầm, cái cây này thế nào?”
Lạp đặt chậu cây lên ghế trống, hỏi Cẩm Tiêu.
Cẩm Tiêu gãi gãi mũi, “Màu lá rất tươi sáng, cũng rất đẹp ạ. Ừm, chạm vào chiếc lá cũng thấy, khá mềm?”
Giản Húc hơi khó hiểu:“Lá cũng có loại lá mềm à?” Sao hắn đụng vào không thấy có cảm giác đó.
Lạp bật cười, “Sao không? Có mấy loại lá cây cũng có mấy chiếc lá mềm mà.” Y nói rất sâu xa.
Đầu óc Giản Húc có chút không thông, hắn nhíu mày chạm vào chiếc lá lần nữa. Lần này đụng vào thì phát hiện lá này đúng là có hơi mềm, không giống mấy loại lá cây hắn hay gặp chút nào. Đúng là… Kỳ lạ.
Hay do hắn chưa gặp qua lá cây loại mềm như này nên mới thấy nó kỳ lạ?
Lạp vỗ nhẹ thân chậu, “Rồi, ăn cơm thôi.”
Ba người ngồi vào chỗ, lạch cạch cầm chén đũa dùng bữa. Trên bàn có những bốn món một món canh.
Cá kho cay, thịt bằm xào nấm, đậu xối mỡ hành, bí đỏ xào và canh cá.
Và thêm một nồi cháo nhỏ, trong đó có bắp, nấm xé sợi và trứng do Giản Húc nấu riêng cho cậu.
Vì trong nhà Lạp có nhiều nguyên liệu nên mới nấu thịnh soạn như vậy. Sống trên núi còn thường thường đặt bẫy thú, tất nhiên nhà y sẽ không thiếu mấy món thịt. Cá thì y có nuôi trong ao, mấy rau dưa củ cải gì y đều trồng ra hoa ra quả ra trái cả.
“Sao ăn mỗi cháo vậy nhóc Tiêu?”
Lạp nhìn Cẩm Tiêu từ đầu tới cuối chỉ ăn mỗi cháo, Giản Húc có gắp cho cậu bí đỏ xào với đậu phụ mỡ hành nhưng cậu vẫn không ăn được bao nhiêu liền bỏ, lại quay sang tiếp tục ăn cháo.
Cẩm Tiêu nghe Lạp hỏi thì hơi dừng đũa, hơi xấu hổ nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời:“Cái đó… Hơi khó tiêu ạ.”
“Khó tiêu? Có cần ta bốc thuốc cho không?”
Cẩm Tiêu vội xua tay, luôn mồm từ chối:“Không cần ạ không cần ạ.”
Giản Húc theo sau lại đáp:“Cần ạ.”
“Hử?” Lạp nhướng mày nhìn 2 bên.
Cẩm Tiêu quay đầu khẽ trừng Giản Húc một cái, mặt đã hơi đỏ lên ngập ngừng cãi:“Em không cần thật.”
Giản Húc múc cho Cẩm Tiêu một chén canh để cậu uống, dịu giọng thương lượng:“Em không cần phải ngại. Chút nữa cứ nói với Lạp Vu sư nhé, đề phòng sau này thân thể em không tốt. Nên là nghe lời anh, cứ nói với Lạp Vu sư.”
Cẩm Tiêu hơi nhăn mày ngẫm về tương lai sau này, thấy Giản Húc nói cũng có lý liền buông lỏng căng thẳng, cậu khẽ gật gật đầu.
Lạp nghe hai đứa trẻ nói chuyện liền hiểu ra rồi. Những ngày trước y cũng bốc thuốc cho Cẩm Tiêu cho việc đó theo lời Giản Húc rồi. Nên giờ lúc nghe hai người úp mở nói chuyện y cũng hiểu rất nhanh.
Thế nên ăn xong y lập tức đi bốc một đống thuốc cho Cẩm Tiêu.
“Thuốc bổ.”
“Thuốc uống hằng ngày, lười quá thì uống 3 lần một tuần cũng được.”
“Thuốc bôi.”
“Thuốc tráng dương cho hai đứa. À mà chắc không cần mấy đâu nhưng cứ cầm về đi.”
“Thuốc uống chống viêm.”
Hai người Giản Húc Cẩm Tiêu nhìn một đống thuốc Lạp đặt trên bàn liền hoảng hồn. Cứ há miệng nhìn từng cái từng cái bao thuốc Lạp đặt trên bàn.
“Cái đó… Không cần đâu mà…” Cẩm Tiêu xấu hổ che mặt.
Lạp đang đếm số thuốc đã đủ cho một năm hay chưa, đúng lúc nghe thấy câu ‘không cần’ liền dừng tay một chút:“Cái gì mà không cần? Cậu đó, còn trẻ nhưng phải biết chăm sóc chính mình chút. Người ở dưới dễ thiệt lắm, nên mỗi ngày phải nhớ uống thuốc, có bôi gì cứ giao cho nhóc Húc đó làm.”
Giản Húc gật đầu dạ vâng, Cẩm Tiêu thì xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt. Chuyện phòng the bị Lạp biết được, ai trên ai dưới, có bị thương gì không cũng biết cả rồi, đúng là ngại muốn độn thổ luôn mà.
Lạp thẳng thắn nhắc nhở không xấu hổ, người xấu hổ lại là Cẩm Tiêu với Giản Húc.
Cứ ngỡ không có người thân thì sẽ không bị dạy dỗ nữa, ai dè còn dư một trưởng bối trên núi, thay người nhà hắn nghiêm khắc dạy dỗ hắn. Nhưng mà vị trưởng bối này cũng vì lo cho hạnh phúc hai người hắn nên mới nghiêm khắc như vậy, nên hắn rất nguyện ý nghe theo.
Khi hai người rời đi với đống đồ trên tay, Lạp đứng tiễn ở cổng có chút không nỡ trong lòng.
Y quay đầu nhìn ngôi nhà gỗ quen thuộc nhiều năm, lại nhìn bóng dáng hai đứa trẻ đã dần đi xa.
Cẩm Tiêu ở nhà y một tuần, rõ ràng cậu rất ngoan, không ồn ào không gây chuyện mà rất yên tĩnh, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác đầy sức sống ấm áp cho ngôi nhà cô quạnh của y.
Có lẽ y đã sống quá lâu trong sự cô độc, đến lúc tiếp xúc với hơi ấm tình người lần nữa, y lại không thể bỏ xuống được. Y bắt đầu khao khát đi ra ngoài, ngắm nhìn con người đang sống cùng nhau, trò chuyện rồi làm việc cùng nhau. Phải chăng sẽ rất náo nhiệt rất vui vẻ?
Lạp ngắm nhìn bầu trời trong xanh xa xăm.
Tiếng gió rì rào cùng tiếng lá xào xạc đánh thức nỗi niềm đang chìm trong ưu sầu khiến y bừng tỉnh, nhìn khung trời xanh ngát, y thở dài một hơi rồi quay đầu trở lại căn nhà của mình.
Lạp đi vào phòng khách, nhìn chậu cây đang héo rũ không chút sức sống kia hơi bật cười, này đâu phải dáng vẻ sức sống tươi sáng lúc Cẩm Tiêu với Giản Húc gặp đâu.
“Mấy ngày sau sẽ gặp lại thôi.”
Lạp ôm chậu cây lên, thổi cọng lá đang héo úa, vậy mà sau lời Lạp nói nó liền rung rung vực dậy trở về dáng vẻ chiếc lá bình thường.
Lạp cười ha ha, đùa cái cây này thật vui.