Chương 20
Sau khi hai người tâm sự, bày tỏ lòng mình xong rồi thì bắt đầu nghĩ đến chuyện làm sáng tỏ vụ Cẩm Kiều.
Giản Húc không muốn gánh cái nồi từ trên trời rơi xuống trên đầu này.
Không phải cô ta đổ oan không thương tiếc cho Giản Húc hắn à? Vậy hắn phải tìm cách phản pháo lại thôi.
“Em nghĩ, Cẩm Kiều mang thai có liên quan đến người đàn ông ở trên thị trấn kia. Vả lại người đó hẳn là rất giàu có.”
Nói như vậy vì cậu đã nhìn ra được Cẩm Kiều sau ngày lên thị trấn, cô bắt đầu ‘tân trang’ cho vẻ ngoài của mình, quần áo lụa là đắt tiền mà một gia đình làm nông như họ không thể mua được trong thời gian ngắn.
Giả sử, Cẩm Kiều được lòng một gã giàu, sau đó được gã cưới hoặc là có thân phận khó nói nào đó, sinh sống ở trên trấn chưa bao lâu thì bị gã chán, mọi trang sức áo quần đắt tiền bị gã lấy lại hết. Sau đó, Cẩm Kiều mang thai trở về nhà khóc lóc với mẹ Cẩm.
Thai không thể bỏ, cả hai liền nghĩ cách để một người gánh cùng.
Chuyện có thật sự là như hai người nghĩ hay không thì chưa chắc chắn lắm. Không dám nhận 80 phần trăm là đúng, nhưng 20 còn lại chắc hẳn là có.
Muốn xác định đúng sai, điều đầu tiên phải điều tra từ thị trấn trước. Không không, phải là từ Phương Mỹ Mỹ.
Giản Húc và Cẩm Tiêu hành động rất nhanh, đến thôn bên cạnh tìm Phương Mỹ Mỹ. Nhưng cả hai không may mắn lắm, Phương Mỹ Mỹ mấy ngày nay đều không ở trong thôn.
Thấy người quan trọng muốn tìm lại không thấy, Giản Húc không nói một lời đi thẳng đến thị trấn. Cẩm Tiêu thì ở lại trong thôn chờ đợi Phương Mỹ Mỹ.
Thị trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nó chỉ lớn và phồn hoa đối với người nông thôn có hạn chế sự hiểu biết.
Giản Húc tự tin lên thị trấn là có lý của hắn.
Theo lời không quá rõ ràng của Cẩm Tiêu, có vẻ như Cẩm Kiều ăn ngủ với đàn ông để kiếm tiền.
Như vậy hắn chỉ cần tìm những nơi có hoạt động ngầm ở các hộp đêm là được.
Một mình hắn đi thì tốn sức, vậy nên đành gọi thêm nhân thủ. Hỏi mượn một kẻ qua đường gọi một cuộc cho người quen, nói vài câu ngắn gọn liền cúp máy rồi trả điện thoại cho người ta.
Giản Húc ngồi chờ ở quán trà, không lâu sau đó liền thấy chục người đàn ông mặc áo không đồng nhất đi vào.
Người đi đầu giơ tay chào hỏi, “Hiếm lắm lão Giản chịu tìm đến bọn này? Sao đây, chúng ta có thể giúp gì cho không?”
Giản Húc từ tốn uống một ngụm trà, “Gặp chút chuyện phiền phức.” Hắn nhếch môi cười mỉa mai, “Bị một đàn bà cho một vố đau, giờ các anh giúp tôi đến từng hộp đêm, hỏi xem đã gặp qua người có tên Cẩm Kiều chưa?”
Hắn còn đưa một xấp ảnh đen trắng giống nhau lên bàn. Đây là ảnh Cẩm Kiều đưa cho hắn, nói cái gì mà nhìn ảnh nhớ người, còn tạ lỗi vì vài lần thất hẹn.
Lúc đầu nó có một tấm thôi, là hắn đem đi sao chép lại (Photo).
Cẩm Kiều sẽ không bao giờ nghĩ đến, cái tấm ảnh mình dùng để ‘hối lộ’ dỗ dành Giản Húc lại bị hắn dùng để thực hiện công việc dìm chết cô ta.
“Ohhh nhìn xinh đẹp đấy.”
Vài người đàn ông lực lưỡng tặc lưỡi.
“Hử? Người anh muốn tìm chính là cô này à?” Một người đàn ông cao gầy, mái tóc nhuộm màu nâu rất phong cách, cầm tấm ảnh lên.
Người đàn ông tóc nâu, cao gầy, phối đồ rất được, một bên tai còn xỏ một chiếc khuyên ngọc.
Vẻ ngoài đẹp trai, trông khá có tiền.
Giản Húc gật đầu, nghe cậu ta nói vậy thì hơi ngạc nhiên, “Cậu đã gặp qua rồi à?”
Cậu trai xoa xoa cằm, nhìn tấm ảnh cười khinh thường, “Còn khá quen thuộc với cô ta nữa cơ. Hừ, một ả đàn bà kiêu ngạo thấy đàn ông nhiều tiền là sáng mắt lên.” Cậu trai thổn thức nói tiếp, “Cô ta ấy hả, thấy thằng đàn ông nào dễ nhìn chút liền không ngần ngại dạng chân nói lời ngon ngọt với người ta.” Trong giọng nói chứa đựng toàn sự mỉa mai thô tục.
Anh em cậu ta ồ lên, “Nói thế là cậu chơi cô ta rồi à?”
Cậu trai bĩu môi phất tay, “Có chơi qua rồi, lần sau cô ta vẫn tìm đến. Nhưng tôi chê cô ta không sạch sẽ, không thích nữa.”
“Vậy cô ta làm nghề đó hả?”
“Ờ, đúng rồi.” Cậu trai họ Thẩm tên Dương, là một cậu trai trẻ đẹp nhà khá giả. Bình thường thích ăn chơi tìm gái, có tật xấu là muốn chơi gái nhưng sợ bẩn.
Giản Húc cười nhạt, dựa lên ghế, “Cậu còn biết gì nữa?”
Thẩm Dương cào tóc, suy nghĩ một chút rồi nói:“Cô này ham lợi, tháng trước mới dụ dỗ được một thiếu gia nhiều tiền. À, còn rầm rộ tới mức khiến đám người trong hộp đêm đều biết, cô ta được thiếu gia kia mang về nhà.”
“Cô ta ấy, được vào nhà giàu thì không có gì, nhưng mà, cô ta kiêu ngạo lắm ỷ vào việc tên đó thích mình liền làm lớn chuyện muốn làm đại thiếu phu nhân. Chậc chậc, nghe bảo cô ta mang thai con tên đó nên mới to gan thế, sau đó thì sao? Bị chính thất tìm được chuyện xấu của cô ta, cứ thế á, cô ta bị phạt quỳ 3 ngày, còn đuổi cô ta đi nữa.”
Giản Húc hứng thú, “Biết rõ vậy?”
Thẩm Dương nhún nhún vai, “Không trách tôi được, người có chút quen biết tên thiếu gia kia đều rõ rành rành.” Mà cậu ta luôn thích náo nhiệt, thấy có chuyện liên quan đến thiếu gia và Cẩm Kiều có biến, liền vui vẻ đi hóng hớt thôi.
Chuyện cười rẻ tiền này Thẩm Dương khá thích nghe.
“Mà anh Giản, cô ta làm gì anh mà để anh tốn sức tìm chuyện xấu của cô ta vậy?” Thẩm Dương uống một hớp trà, rất tò mò hỏi.
Người đàn ông tóc húi cua cũng gật đầu, “Đúng đấy, anh chỉ nói cô ta cho một vố, là một vố thế nào?”
Giản Húc nhướn mày, ''Cô ta mang thai, nói đó là con tôi. Làm toàn bộ người trong thôn đều tin là vậy."
“Mẹ kiếp.” Thẩm Dương trợn mắt, “Không biết xấu hổ vậy luôn?”
Người bên cạnh cậu ta nhìn Thẩm Dương như tên ngốc, “Cô ta ăn nằm với đàn ông nhiều như vậy, xấu hổ gì đó sớm đã vứt cho chó ăn từ lâu rồi.”
“Ờ ha.”
Người đàn ông dẫn đầu đội ngũ - anh Châu thở dài, đồng tình vỗ vỗ vai Giản Húc:“Mấy năm làm người đàng hoàng không dính sắc dục như lão Giản cũng có ngày bị người ta đổ oan ném cái nồi to bự này lên người.”
“Ý trời khó tránh.” Đàn em anh Châu nói một câu thổn thức.
Giản Húc xoa xoa mi tâm đau nhức, lạnh nhạt nói:“Biết tôi bị oan thì mau giúp tôi xử lý chuyện này đi.”
Thẩm Dương xung phong nhận việc, “Cứ để em, để em làm cho.” Cậu trai vỗ vỗ ngực mình, nói rất hùng hồn:“Em mà đã làm, chắc chắn anh sẽ lấy lại được sự trong sạch. Tiện thể để cô ta trải nghiệm cảm giác bị muôn người dìm trong nước bọt luôn.”
Vốn đã không ưa loại con gái như Cẩm Kiều, nay biết cô ta dám hại anh Giản, cậu ta nhất định phải giúp anh Giản cắn trả.
Giản Húc vỗ vỗ vai Thẩm Dương, “Vậy giao trách nhiệm này cho cậu đấy.”
“Vâng, anh cứ tin vào em!” Thẩm Dương cười tươi rói.
Giản Húc không muốn gánh cái nồi từ trên trời rơi xuống trên đầu này.
Không phải cô ta đổ oan không thương tiếc cho Giản Húc hắn à? Vậy hắn phải tìm cách phản pháo lại thôi.
“Em nghĩ, Cẩm Kiều mang thai có liên quan đến người đàn ông ở trên thị trấn kia. Vả lại người đó hẳn là rất giàu có.”
Nói như vậy vì cậu đã nhìn ra được Cẩm Kiều sau ngày lên thị trấn, cô bắt đầu ‘tân trang’ cho vẻ ngoài của mình, quần áo lụa là đắt tiền mà một gia đình làm nông như họ không thể mua được trong thời gian ngắn.
Giả sử, Cẩm Kiều được lòng một gã giàu, sau đó được gã cưới hoặc là có thân phận khó nói nào đó, sinh sống ở trên trấn chưa bao lâu thì bị gã chán, mọi trang sức áo quần đắt tiền bị gã lấy lại hết. Sau đó, Cẩm Kiều mang thai trở về nhà khóc lóc với mẹ Cẩm.
Thai không thể bỏ, cả hai liền nghĩ cách để một người gánh cùng.
Chuyện có thật sự là như hai người nghĩ hay không thì chưa chắc chắn lắm. Không dám nhận 80 phần trăm là đúng, nhưng 20 còn lại chắc hẳn là có.
Muốn xác định đúng sai, điều đầu tiên phải điều tra từ thị trấn trước. Không không, phải là từ Phương Mỹ Mỹ.
Giản Húc và Cẩm Tiêu hành động rất nhanh, đến thôn bên cạnh tìm Phương Mỹ Mỹ. Nhưng cả hai không may mắn lắm, Phương Mỹ Mỹ mấy ngày nay đều không ở trong thôn.
Thấy người quan trọng muốn tìm lại không thấy, Giản Húc không nói một lời đi thẳng đến thị trấn. Cẩm Tiêu thì ở lại trong thôn chờ đợi Phương Mỹ Mỹ.
Thị trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nó chỉ lớn và phồn hoa đối với người nông thôn có hạn chế sự hiểu biết.
Giản Húc tự tin lên thị trấn là có lý của hắn.
Theo lời không quá rõ ràng của Cẩm Tiêu, có vẻ như Cẩm Kiều ăn ngủ với đàn ông để kiếm tiền.
Như vậy hắn chỉ cần tìm những nơi có hoạt động ngầm ở các hộp đêm là được.
Một mình hắn đi thì tốn sức, vậy nên đành gọi thêm nhân thủ. Hỏi mượn một kẻ qua đường gọi một cuộc cho người quen, nói vài câu ngắn gọn liền cúp máy rồi trả điện thoại cho người ta.
Giản Húc ngồi chờ ở quán trà, không lâu sau đó liền thấy chục người đàn ông mặc áo không đồng nhất đi vào.
Người đi đầu giơ tay chào hỏi, “Hiếm lắm lão Giản chịu tìm đến bọn này? Sao đây, chúng ta có thể giúp gì cho không?”
Giản Húc từ tốn uống một ngụm trà, “Gặp chút chuyện phiền phức.” Hắn nhếch môi cười mỉa mai, “Bị một đàn bà cho một vố đau, giờ các anh giúp tôi đến từng hộp đêm, hỏi xem đã gặp qua người có tên Cẩm Kiều chưa?”
Hắn còn đưa một xấp ảnh đen trắng giống nhau lên bàn. Đây là ảnh Cẩm Kiều đưa cho hắn, nói cái gì mà nhìn ảnh nhớ người, còn tạ lỗi vì vài lần thất hẹn.
Lúc đầu nó có một tấm thôi, là hắn đem đi sao chép lại (Photo).
Cẩm Kiều sẽ không bao giờ nghĩ đến, cái tấm ảnh mình dùng để ‘hối lộ’ dỗ dành Giản Húc lại bị hắn dùng để thực hiện công việc dìm chết cô ta.
“Ohhh nhìn xinh đẹp đấy.”
Vài người đàn ông lực lưỡng tặc lưỡi.
“Hử? Người anh muốn tìm chính là cô này à?” Một người đàn ông cao gầy, mái tóc nhuộm màu nâu rất phong cách, cầm tấm ảnh lên.
Người đàn ông tóc nâu, cao gầy, phối đồ rất được, một bên tai còn xỏ một chiếc khuyên ngọc.
Vẻ ngoài đẹp trai, trông khá có tiền.
Giản Húc gật đầu, nghe cậu ta nói vậy thì hơi ngạc nhiên, “Cậu đã gặp qua rồi à?”
Cậu trai xoa xoa cằm, nhìn tấm ảnh cười khinh thường, “Còn khá quen thuộc với cô ta nữa cơ. Hừ, một ả đàn bà kiêu ngạo thấy đàn ông nhiều tiền là sáng mắt lên.” Cậu trai thổn thức nói tiếp, “Cô ta ấy hả, thấy thằng đàn ông nào dễ nhìn chút liền không ngần ngại dạng chân nói lời ngon ngọt với người ta.” Trong giọng nói chứa đựng toàn sự mỉa mai thô tục.
Anh em cậu ta ồ lên, “Nói thế là cậu chơi cô ta rồi à?”
Cậu trai bĩu môi phất tay, “Có chơi qua rồi, lần sau cô ta vẫn tìm đến. Nhưng tôi chê cô ta không sạch sẽ, không thích nữa.”
“Vậy cô ta làm nghề đó hả?”
“Ờ, đúng rồi.” Cậu trai họ Thẩm tên Dương, là một cậu trai trẻ đẹp nhà khá giả. Bình thường thích ăn chơi tìm gái, có tật xấu là muốn chơi gái nhưng sợ bẩn.
Giản Húc cười nhạt, dựa lên ghế, “Cậu còn biết gì nữa?”
Thẩm Dương cào tóc, suy nghĩ một chút rồi nói:“Cô này ham lợi, tháng trước mới dụ dỗ được một thiếu gia nhiều tiền. À, còn rầm rộ tới mức khiến đám người trong hộp đêm đều biết, cô ta được thiếu gia kia mang về nhà.”
“Cô ta ấy, được vào nhà giàu thì không có gì, nhưng mà, cô ta kiêu ngạo lắm ỷ vào việc tên đó thích mình liền làm lớn chuyện muốn làm đại thiếu phu nhân. Chậc chậc, nghe bảo cô ta mang thai con tên đó nên mới to gan thế, sau đó thì sao? Bị chính thất tìm được chuyện xấu của cô ta, cứ thế á, cô ta bị phạt quỳ 3 ngày, còn đuổi cô ta đi nữa.”
Giản Húc hứng thú, “Biết rõ vậy?”
Thẩm Dương nhún nhún vai, “Không trách tôi được, người có chút quen biết tên thiếu gia kia đều rõ rành rành.” Mà cậu ta luôn thích náo nhiệt, thấy có chuyện liên quan đến thiếu gia và Cẩm Kiều có biến, liền vui vẻ đi hóng hớt thôi.
Chuyện cười rẻ tiền này Thẩm Dương khá thích nghe.
“Mà anh Giản, cô ta làm gì anh mà để anh tốn sức tìm chuyện xấu của cô ta vậy?” Thẩm Dương uống một hớp trà, rất tò mò hỏi.
Người đàn ông tóc húi cua cũng gật đầu, “Đúng đấy, anh chỉ nói cô ta cho một vố, là một vố thế nào?”
Giản Húc nhướn mày, ''Cô ta mang thai, nói đó là con tôi. Làm toàn bộ người trong thôn đều tin là vậy."
“Mẹ kiếp.” Thẩm Dương trợn mắt, “Không biết xấu hổ vậy luôn?”
Người bên cạnh cậu ta nhìn Thẩm Dương như tên ngốc, “Cô ta ăn nằm với đàn ông nhiều như vậy, xấu hổ gì đó sớm đã vứt cho chó ăn từ lâu rồi.”
“Ờ ha.”
Người đàn ông dẫn đầu đội ngũ - anh Châu thở dài, đồng tình vỗ vỗ vai Giản Húc:“Mấy năm làm người đàng hoàng không dính sắc dục như lão Giản cũng có ngày bị người ta đổ oan ném cái nồi to bự này lên người.”
“Ý trời khó tránh.” Đàn em anh Châu nói một câu thổn thức.
Giản Húc xoa xoa mi tâm đau nhức, lạnh nhạt nói:“Biết tôi bị oan thì mau giúp tôi xử lý chuyện này đi.”
Thẩm Dương xung phong nhận việc, “Cứ để em, để em làm cho.” Cậu trai vỗ vỗ ngực mình, nói rất hùng hồn:“Em mà đã làm, chắc chắn anh sẽ lấy lại được sự trong sạch. Tiện thể để cô ta trải nghiệm cảm giác bị muôn người dìm trong nước bọt luôn.”
Vốn đã không ưa loại con gái như Cẩm Kiều, nay biết cô ta dám hại anh Giản, cậu ta nhất định phải giúp anh Giản cắn trả.
Giản Húc vỗ vỗ vai Thẩm Dương, “Vậy giao trách nhiệm này cho cậu đấy.”
“Vâng, anh cứ tin vào em!” Thẩm Dương cười tươi rói.