Chương 18
Cẩm Tiêu mở to mắt, run rẩy mấp máy môi, chính là bộ dạng vừa sợ vừa lo.
Hiện tại hai người đều biết ở trong lòng, không tiện nói thẳng ra ngoài.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Cẩm Tiêu nhắm chặt mắt đến khi mở mắt ra, chỉ có sự tỉnh táo và thông suốt.
"Em tin anh."
Một câu khẳng định đầy chắc nịch.
Tâm tình Giản Húc lúc này thật khó để miêu tả, nhưng mà chỉ mình hắn biết một điều rằng, hắn thoát khỏi nơi cửa ngục rồi.
Tựa như mọi sự vui buồn đau khổ, nơi tuyệt cảnh hay tiên cảnh chỉ Cẩm Tiêu có quyền quyết định hắn.
Giản Húc xúc động ôm chặt Cẩm Tiêu vào lòng, đôi mắt hơi đỏ lên.
"Cảm ơn em đã tin tưởng."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cẩm Tiêu, rồi chậm chạp buông cậu ra. Hắn quay đầu đối diện với đám đông mang đầy gai nhọn đang hướng về phía mình.
Lúc này đây, sự bình tĩnh đến lạnh lùng vô cảm xuất hiện nơi đáy mắt hắn.
"Cẩm Kiều, chớ nên ném nồi bậy bạ lên người tôi."
Hắn hít sâu một hơi rồi thong thả nói tiếp, "Trong bụng cô là con của ai mong cô nói cho rõ."
Thôn dân nghe giọng điệu lạnh nhạt vô tình của Giản Húc thì vừa hoang mang vừa tức giận. Hoang mang vì lời nói không liên quan của mình một cách chắc nịch, tức giận vì nghĩ hắn lại chối bỏ trách nhiệm.
Cẩm Kiều hơi run rẩy thân mình, nhưng vẫn cứng rắn lớn tiếng trách mắng Giản Húc, "Anh Giản Húc, nếu không muốn đứa con này em có thể hiểu. Nhưng, nhưng sao anh có thể, có thể nghĩ trong bụng em không phải con của anh chứ?" Cẩm Kiều đau khổ lau nước mắt.
Cẩm Tiêu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sắc mặt lạnh băng của Giản Húc, vào lúc này đây không ai đứng về phía Giản Húc, không một ai chịu tin tưởng hắn, cũng không một ai nghe lọt tai lời Giản Húc nói.
Hắn không có ai cả, bây giờ chỉ có cậu mới giúp được hắn.
Cẩm Tiêu nắm tay Giản Húc, nhìn thẳng về phía mọi người, "Chị, em nghĩ chị nên nói thật lòng, đừng đổ tội oan cho người không liên quan. Chị nói dối không thấy cắn rứt lương tâm sao? Có thể giấu được nhất thời, nhưng giấu được cả đời ư? Nếu để mọi người biết được sự thật, chuyện này sẽ không đơn giản với chị đâu."
Đám dân làng nghe lời từ con cái nhà họ Cẩm là Cẩm Tiêu thì sửng sốt rồi đều ồ lên, mọi ánh mắt từ nghi ngờ đến mơ hồ hiểu được. Tầm mắt như gai góc lại hướng về phía Cẩm Kiều.
Cẩm Kiều hoảng sợ trong lòng, vội la lên, "Không phải như mọi người nghĩ đâu. Cẩm Tiêu ăn nói hàm hồ thôi." Cô ta giấu ánh mắt cay độc vào sâu đáy mắt, giọng vừa không thể tin vừa oan ức, "Cẩm Tiêu, chị biết bấy lâu nay em luôn bất mãn việc nhà với chị, nhưng dù vậy, em cũng không nên bao che người ngoài, vô tâm với chị như vậy chứ."
Một câu nói này thành công khiến Cẩm Tiêu trở thành một kẻ tiểu nhân hẹp hòi vô tình, đến cả người nhà cũng dám bán đứng.
Giản Húc nhận thấy bàn tay Cẩm Tiêu cứng đờ, đôi mắt cậu hiện lên nét bi thương nhàn nhạt. Giản Húc nhíu mày, nắm chặt bàn tay cậu.
"Chị Cẩm Kiều, một tháng trước chị nói chị sống ở thị trấn nhưng lúc trở về thì bộ dạng khốn khó đấy là thế nào? Bấy lâu nay chị đều đến thị trấn từ chiều đến rạng sáng mới về, đó là chuyện gì? Em hy vọng chị nói ra cho mọi người cùng nghe."
Cẩm Tiêu nhắm mắt, tự thấy khổ sở và đau lòng khi phải đối đầu với người nhà.
Người nhà... Dù là ruột thịt, nhưng cũng thật xa lạ.
Cậu không nói rõ ràng câu này, người hiểu hay không cậu không quan tâm chỉ mong Cẩm Kiều có thể rút lại câu "trong bụng cô là con của Giản Húc".
Cẩm Kiều trừng to con mắt, vẻ mặt không thể tin nổi lạnh lùng nhìn Cẩm Tiêu.
Thôn dân hoang mang, "Lên trấn là sao?"
"Đi từ chiều về đến rạng sáng? Là có ý gì?"
"Đi mua đồ sao? Hay đi chơi?"
Mẹ Cẩm đứng bên cạnh con gái, thấy tình hình bất ổn liền nóng nảy xông đến chỗ Cẩm Tiêu cho cậu mấy cái tát.
"Đứa con bất hiếu! Sao mày dám nói chị mày như vậy? Mày là người họ Cẩm vậy mà còn giúp người ngoài hại chị mày à? Mày cái đồ bạch nhãn lang không bằng cầm thú!" Mẹ Cẩm vừa cào vừa đánh Cẩm Tiêu.
Hiện tại hai người đều biết ở trong lòng, không tiện nói thẳng ra ngoài.
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Cẩm Tiêu nhắm chặt mắt đến khi mở mắt ra, chỉ có sự tỉnh táo và thông suốt.
"Em tin anh."
Một câu khẳng định đầy chắc nịch.
Tâm tình Giản Húc lúc này thật khó để miêu tả, nhưng mà chỉ mình hắn biết một điều rằng, hắn thoát khỏi nơi cửa ngục rồi.
Tựa như mọi sự vui buồn đau khổ, nơi tuyệt cảnh hay tiên cảnh chỉ Cẩm Tiêu có quyền quyết định hắn.
Giản Húc xúc động ôm chặt Cẩm Tiêu vào lòng, đôi mắt hơi đỏ lên.
"Cảm ơn em đã tin tưởng."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cẩm Tiêu, rồi chậm chạp buông cậu ra. Hắn quay đầu đối diện với đám đông mang đầy gai nhọn đang hướng về phía mình.
Lúc này đây, sự bình tĩnh đến lạnh lùng vô cảm xuất hiện nơi đáy mắt hắn.
"Cẩm Kiều, chớ nên ném nồi bậy bạ lên người tôi."
Hắn hít sâu một hơi rồi thong thả nói tiếp, "Trong bụng cô là con của ai mong cô nói cho rõ."
Thôn dân nghe giọng điệu lạnh nhạt vô tình của Giản Húc thì vừa hoang mang vừa tức giận. Hoang mang vì lời nói không liên quan của mình một cách chắc nịch, tức giận vì nghĩ hắn lại chối bỏ trách nhiệm.
Cẩm Kiều hơi run rẩy thân mình, nhưng vẫn cứng rắn lớn tiếng trách mắng Giản Húc, "Anh Giản Húc, nếu không muốn đứa con này em có thể hiểu. Nhưng, nhưng sao anh có thể, có thể nghĩ trong bụng em không phải con của anh chứ?" Cẩm Kiều đau khổ lau nước mắt.
Cẩm Tiêu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sắc mặt lạnh băng của Giản Húc, vào lúc này đây không ai đứng về phía Giản Húc, không một ai chịu tin tưởng hắn, cũng không một ai nghe lọt tai lời Giản Húc nói.
Hắn không có ai cả, bây giờ chỉ có cậu mới giúp được hắn.
Cẩm Tiêu nắm tay Giản Húc, nhìn thẳng về phía mọi người, "Chị, em nghĩ chị nên nói thật lòng, đừng đổ tội oan cho người không liên quan. Chị nói dối không thấy cắn rứt lương tâm sao? Có thể giấu được nhất thời, nhưng giấu được cả đời ư? Nếu để mọi người biết được sự thật, chuyện này sẽ không đơn giản với chị đâu."
Đám dân làng nghe lời từ con cái nhà họ Cẩm là Cẩm Tiêu thì sửng sốt rồi đều ồ lên, mọi ánh mắt từ nghi ngờ đến mơ hồ hiểu được. Tầm mắt như gai góc lại hướng về phía Cẩm Kiều.
Cẩm Kiều hoảng sợ trong lòng, vội la lên, "Không phải như mọi người nghĩ đâu. Cẩm Tiêu ăn nói hàm hồ thôi." Cô ta giấu ánh mắt cay độc vào sâu đáy mắt, giọng vừa không thể tin vừa oan ức, "Cẩm Tiêu, chị biết bấy lâu nay em luôn bất mãn việc nhà với chị, nhưng dù vậy, em cũng không nên bao che người ngoài, vô tâm với chị như vậy chứ."
Một câu nói này thành công khiến Cẩm Tiêu trở thành một kẻ tiểu nhân hẹp hòi vô tình, đến cả người nhà cũng dám bán đứng.
Giản Húc nhận thấy bàn tay Cẩm Tiêu cứng đờ, đôi mắt cậu hiện lên nét bi thương nhàn nhạt. Giản Húc nhíu mày, nắm chặt bàn tay cậu.
"Chị Cẩm Kiều, một tháng trước chị nói chị sống ở thị trấn nhưng lúc trở về thì bộ dạng khốn khó đấy là thế nào? Bấy lâu nay chị đều đến thị trấn từ chiều đến rạng sáng mới về, đó là chuyện gì? Em hy vọng chị nói ra cho mọi người cùng nghe."
Cẩm Tiêu nhắm mắt, tự thấy khổ sở và đau lòng khi phải đối đầu với người nhà.
Người nhà... Dù là ruột thịt, nhưng cũng thật xa lạ.
Cậu không nói rõ ràng câu này, người hiểu hay không cậu không quan tâm chỉ mong Cẩm Kiều có thể rút lại câu "trong bụng cô là con của Giản Húc".
Cẩm Kiều trừng to con mắt, vẻ mặt không thể tin nổi lạnh lùng nhìn Cẩm Tiêu.
Thôn dân hoang mang, "Lên trấn là sao?"
"Đi từ chiều về đến rạng sáng? Là có ý gì?"
"Đi mua đồ sao? Hay đi chơi?"
Mẹ Cẩm đứng bên cạnh con gái, thấy tình hình bất ổn liền nóng nảy xông đến chỗ Cẩm Tiêu cho cậu mấy cái tát.
"Đứa con bất hiếu! Sao mày dám nói chị mày như vậy? Mày là người họ Cẩm vậy mà còn giúp người ngoài hại chị mày à? Mày cái đồ bạch nhãn lang không bằng cầm thú!" Mẹ Cẩm vừa cào vừa đánh Cẩm Tiêu.