Chương 16
Một tháng sau.
Cẩm Tiêu từ trường học trở về thì nghe thấy tiếng kêu khóc của Cẩm Kiều. Cậu nhíu mày, thầm thắc mắc, chẳng phải Cẩm Kiều đã chuyển đến sống ở thị trấn à? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
"Phải làm sao đây? Mẹ ơi, cứu con đi."
Cẩm Kiều nước mắt lã chã lắc lắc cánh tay mẹ mình.
Mẹ Cẩm hoảng hốt, "Đừng hoảng, chắc chắn sẽ có cách."
Cẩm Kiều bộ dạng tiều tụy, mặc quần áo cũ bẩn thỉu, gương mặt lấm lem nước mắt. Dáng vẻ chật vật như dân chạy nạn, đâu còn cái bộ dạng kiêu ngạo để mắt lên trời khi xưa?
Cẩm Tiêu nhíu mày, bình tĩnh hỏi:"Xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có gì." Cẩm Kiều tựa như sợ mất mặt, lau nước mắt qua loa đáp.
Mẹ Cẩm bực bội cau mày, trừng Cẩm Tiêu một cái, "Không phải chuyện của mày." Mẹ Cẩm liếc Cẩm Tiêu, giọng điệu không tốt:"Về rồi còn không biết đường đi làm bữa trưa? Còn đứng đó là muốn làm biếng à?"
Cẩm Tiêu tâm lặng như nước, một chút quan tâm trong lòng cũng vì câu này mà bay sạch. Cậu đi về phòng, rồi đi vào bếp làm cơm.
Nghĩ đến bộ dạng chật vật khó hiểu của Cẩm Kiều cậu quả thật có chút lo, nhưng nếu người ta đã không muốn chia sẻ gánh nặng cậu cũng không tự tìm phiền phức.
Trong lòng không hiểu sao hơi bất an.
Mấy ngày sau đó, Cẩm Kiều cũng trở lại bình thường. Mặc quần áo đẹp, đi đi về từ đầu thôn đến cuối thôn.
Cẩm Tiêu nghi hoặc nhưng không để tâm lắm, nghĩ Cẩm Kiều trở lại bình thường thế cũng ổn. Nhưng khi bắt gặp Cẩm Kiều ôm cánh tay Giản Húc làm nũng thì cậu bắt đầu thấy không ổn nữa rồi.
"Anh nấu cơm ngon như vậy, tối có thể làm cho em một bàn thức ăn ngon không? Em thật sự nhớ mùi vị món ăn anh nấu, nha nha ~"
Đứng trước bờ sông, Cẩm Kiều mặc quần áo mỏng manh ôm chặt cánh tay cường tráng của Giản Húc vào ngực, nũng nịu đè bộ ngực mềm lên cánh tay hắn.
Cẩm Tiêu cầm giỏ trúc và cây cuốc, vốn định đi đến ruộng rau hái chút rau củ, tiện thể cuốc cỏ luôn. Bắt gặp 2 người không biết xấu hổ dính lấy nhau, cậu liền ngập ngừng không biết nên đi tiếp hay không.
Giản Húc thấy Cẩm Tiêu phía trước thì nhíu mày lại, hắn liếc nhìn Cẩm Kiều, giọng không mấy thân thiện lắm:"Phiền cô tránh ra."
Mấy ngày nay Cẩm Kiều rất siêng năng chạy đến tìm hắn, hắn thật sự không hiểu.
Cẩm Kiều nghe giọng điệu Giản Húc không tốt liền đáng thương nói:"Anh đừng lạnh nhạt với em thế chứ, anh Giản Húc~"
Cẩm Tiêu suy nghĩ một chốc, liền đi thẳng trước mặt hai người, "Chị, chị không về nấu cơm sao?" Nói cho hay vậy thôi, việc bếp núc như nấu cơm rửa bát đều một tay Cẩm Tiêu cậu làm.
Cẩm Kiều nhíu mày, đáy mắt loé lên vẻ chán ghét bực bội vì bị làm phiền, song rất nhanh thay đổi bằng sự hiền lành dịu dàng giả dối, "Mới ăn trưa xong mà, em có nhầm không đấy?" Cô hài hước nói đùa, "Em đó, mới bao nhiêu tuổi đã lú lẫn rồi."
Câu bông đùa chẳng có chút buồn cười nào.
Cẩm Tiêu nhìn Giản Húc, thấy tầm mắt hắn nhàn nhạt không để tâm, cậu liền không vui, đi thẳng đến phía trước không thèm quay đầu lại.
Bỏ về thì mất mặt lắm, thà cứ đến ruộng rau là được.
Giản Húc quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cẩm Tiêu, ánh mắt có vô vàn cảm xúc, rồi bất đắc dĩ thở dài.
Cẩm Kiều thường xuyên qua lại nhà Giản Húc, nhiều nhất là lúc trưa và tối. Mỗi lúc cô đi đều đi qua đường lớn, thấy người trong thôn thì cười chào hỏi bọn họ.
"Cẩm Kiều lại đến nhà Giản Húc à?"
Một bác gái ôm cháu mình hỏi Cẩm Kiều.
"Vâng, anh ấy một mình làm việc vốn mệt cháu đến giúp đỡ anh ấy chút ấy mà." Cẩm Kiều nâng túi đồ trong tay, vẻ mặt tự nhiên nói.
Bác gái như đùa như thật,"Giản Húc mà lấy được cháu chắc hạnh phúc lắm."
Cẩm Kiều cười cười, "Nói ra hơi ngại, anh Giản Húc dạo này bận rộn làm công kiếm tiền lắm, cháu lo ảnh mệt, mà nha, ảnh nói là muốn lo trước cho chuyện sau này, dù sao cưới gả cũng cần nhiều tiền mà." Cô nói rất tự nhiên, như thể chuyện này đã ra đâu vào đấy.
Người chưa hỏi, song bản thân đã khai. Không giống lắm với kiểu vì có chuyện vui nên mới khoe khoang, mà nó giống như cố ý để người ta nghe được, khiến người ta tự nhận rằng mọi chuyện của cô và Giản Húc đã chắc chắn.
"À ừ, tất nhiên rồi." Bác gái hơi nhướn mày.
Nói với nhau thêm vài câu, cả 2 liền tạm biệt. Vừa đi, vẻ mặt tươi cười mang hạnh phúc của Cẩm Kiều liền tắt ngúm.
Còn bác gái, hào hứng kể chuyện nóng hổi mới nhận được, cứ gặp người nào là kể với người ấy.
Sau đó, liền có rất nhiều tin đồn khác nhau xuất hiện.
"Biết tin gì không? Giản Húc định hỏi cưới Cẩm Kiều ở đầu thôn kia đấy."
Hay, "Giản Húc với Cẩm Kiều sắp cưới rồi đấy."
Hoặc là, "Ôi dào mọi người ơi, tháng sau nhà họ Cẩm làm tiệc cưới rồi đấy. Ai cưới hả? Tất nhiên là Cẩm Kiều với Giản Húc rồi."
Cẩm Tiêu từ trường học trở về thì nghe thấy tiếng kêu khóc của Cẩm Kiều. Cậu nhíu mày, thầm thắc mắc, chẳng phải Cẩm Kiều đã chuyển đến sống ở thị trấn à? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
"Phải làm sao đây? Mẹ ơi, cứu con đi."
Cẩm Kiều nước mắt lã chã lắc lắc cánh tay mẹ mình.
Mẹ Cẩm hoảng hốt, "Đừng hoảng, chắc chắn sẽ có cách."
Cẩm Kiều bộ dạng tiều tụy, mặc quần áo cũ bẩn thỉu, gương mặt lấm lem nước mắt. Dáng vẻ chật vật như dân chạy nạn, đâu còn cái bộ dạng kiêu ngạo để mắt lên trời khi xưa?
Cẩm Tiêu nhíu mày, bình tĩnh hỏi:"Xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có gì." Cẩm Kiều tựa như sợ mất mặt, lau nước mắt qua loa đáp.
Mẹ Cẩm bực bội cau mày, trừng Cẩm Tiêu một cái, "Không phải chuyện của mày." Mẹ Cẩm liếc Cẩm Tiêu, giọng điệu không tốt:"Về rồi còn không biết đường đi làm bữa trưa? Còn đứng đó là muốn làm biếng à?"
Cẩm Tiêu tâm lặng như nước, một chút quan tâm trong lòng cũng vì câu này mà bay sạch. Cậu đi về phòng, rồi đi vào bếp làm cơm.
Nghĩ đến bộ dạng chật vật khó hiểu của Cẩm Kiều cậu quả thật có chút lo, nhưng nếu người ta đã không muốn chia sẻ gánh nặng cậu cũng không tự tìm phiền phức.
Trong lòng không hiểu sao hơi bất an.
Mấy ngày sau đó, Cẩm Kiều cũng trở lại bình thường. Mặc quần áo đẹp, đi đi về từ đầu thôn đến cuối thôn.
Cẩm Tiêu nghi hoặc nhưng không để tâm lắm, nghĩ Cẩm Kiều trở lại bình thường thế cũng ổn. Nhưng khi bắt gặp Cẩm Kiều ôm cánh tay Giản Húc làm nũng thì cậu bắt đầu thấy không ổn nữa rồi.
"Anh nấu cơm ngon như vậy, tối có thể làm cho em một bàn thức ăn ngon không? Em thật sự nhớ mùi vị món ăn anh nấu, nha nha ~"
Đứng trước bờ sông, Cẩm Kiều mặc quần áo mỏng manh ôm chặt cánh tay cường tráng của Giản Húc vào ngực, nũng nịu đè bộ ngực mềm lên cánh tay hắn.
Cẩm Tiêu cầm giỏ trúc và cây cuốc, vốn định đi đến ruộng rau hái chút rau củ, tiện thể cuốc cỏ luôn. Bắt gặp 2 người không biết xấu hổ dính lấy nhau, cậu liền ngập ngừng không biết nên đi tiếp hay không.
Giản Húc thấy Cẩm Tiêu phía trước thì nhíu mày lại, hắn liếc nhìn Cẩm Kiều, giọng không mấy thân thiện lắm:"Phiền cô tránh ra."
Mấy ngày nay Cẩm Kiều rất siêng năng chạy đến tìm hắn, hắn thật sự không hiểu.
Cẩm Kiều nghe giọng điệu Giản Húc không tốt liền đáng thương nói:"Anh đừng lạnh nhạt với em thế chứ, anh Giản Húc~"
Cẩm Tiêu suy nghĩ một chốc, liền đi thẳng trước mặt hai người, "Chị, chị không về nấu cơm sao?" Nói cho hay vậy thôi, việc bếp núc như nấu cơm rửa bát đều một tay Cẩm Tiêu cậu làm.
Cẩm Kiều nhíu mày, đáy mắt loé lên vẻ chán ghét bực bội vì bị làm phiền, song rất nhanh thay đổi bằng sự hiền lành dịu dàng giả dối, "Mới ăn trưa xong mà, em có nhầm không đấy?" Cô hài hước nói đùa, "Em đó, mới bao nhiêu tuổi đã lú lẫn rồi."
Câu bông đùa chẳng có chút buồn cười nào.
Cẩm Tiêu nhìn Giản Húc, thấy tầm mắt hắn nhàn nhạt không để tâm, cậu liền không vui, đi thẳng đến phía trước không thèm quay đầu lại.
Bỏ về thì mất mặt lắm, thà cứ đến ruộng rau là được.
Giản Húc quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cẩm Tiêu, ánh mắt có vô vàn cảm xúc, rồi bất đắc dĩ thở dài.
Cẩm Kiều thường xuyên qua lại nhà Giản Húc, nhiều nhất là lúc trưa và tối. Mỗi lúc cô đi đều đi qua đường lớn, thấy người trong thôn thì cười chào hỏi bọn họ.
"Cẩm Kiều lại đến nhà Giản Húc à?"
Một bác gái ôm cháu mình hỏi Cẩm Kiều.
"Vâng, anh ấy một mình làm việc vốn mệt cháu đến giúp đỡ anh ấy chút ấy mà." Cẩm Kiều nâng túi đồ trong tay, vẻ mặt tự nhiên nói.
Bác gái như đùa như thật,"Giản Húc mà lấy được cháu chắc hạnh phúc lắm."
Cẩm Kiều cười cười, "Nói ra hơi ngại, anh Giản Húc dạo này bận rộn làm công kiếm tiền lắm, cháu lo ảnh mệt, mà nha, ảnh nói là muốn lo trước cho chuyện sau này, dù sao cưới gả cũng cần nhiều tiền mà." Cô nói rất tự nhiên, như thể chuyện này đã ra đâu vào đấy.
Người chưa hỏi, song bản thân đã khai. Không giống lắm với kiểu vì có chuyện vui nên mới khoe khoang, mà nó giống như cố ý để người ta nghe được, khiến người ta tự nhận rằng mọi chuyện của cô và Giản Húc đã chắc chắn.
"À ừ, tất nhiên rồi." Bác gái hơi nhướn mày.
Nói với nhau thêm vài câu, cả 2 liền tạm biệt. Vừa đi, vẻ mặt tươi cười mang hạnh phúc của Cẩm Kiều liền tắt ngúm.
Còn bác gái, hào hứng kể chuyện nóng hổi mới nhận được, cứ gặp người nào là kể với người ấy.
Sau đó, liền có rất nhiều tin đồn khác nhau xuất hiện.
"Biết tin gì không? Giản Húc định hỏi cưới Cẩm Kiều ở đầu thôn kia đấy."
Hay, "Giản Húc với Cẩm Kiều sắp cưới rồi đấy."
Hoặc là, "Ôi dào mọi người ơi, tháng sau nhà họ Cẩm làm tiệc cưới rồi đấy. Ai cưới hả? Tất nhiên là Cẩm Kiều với Giản Húc rồi."