Chương 13
Sau khi đem đống đồ về đến nhà, tinh thần Giản Húc thả lỏng, lười nhác nằm dựa lên ghế.
"Nếu có khát nước thì tự lấy nhé, tôi hiện tại không còn sức lực nữa rồi."
Nói là hoàn toàn không còn sức thì không hẳn là vậy, nhưng Giản Húc thật sự rất mệt mỏi thật sự rất lười động đậy.
Cẩm Tiêu lau mồ hôi trên trán, cậu cũng không ngại khi chủ nhà không nhiệt tình bưng trà rót nước cho khi cậu đã giúp đỡ khuân vác đồ đạc cho hắn.
Cậu tự nhiên đi xuống bếp, tự nhiên rót cho mình một cốc nước, rồi tự nhiên mang nước đến cho Giản Húc.
"Anh uống nước trước đi."
Cậu lay lay bả vai rộng Giản Húc.
Giản Húc thuận theo mà lấy cốc nước trong tay cậu uống một hơi hết sạch.
"Cảm ơn cậu."
Cẩm Tiêu khẽ ừm, "Nếu mệt như vậy thì nằm nghỉ đi."
Lời lẽ thốt ra, như thể cậu mới là chủ nhà.
Giản Húc không cảm thấy có gì to tát, lắc đầu cười, đồ còn chưa dọn dẹp đâu vào đấy, hắn không quen.
Cẩm Tiêu tự ý đem bọc đồ bày biện trong bếp, xong việc cậu mới tạm biệt Giản Húc đi về.
"Cẩm Tiêu, chờ chút."
Giản Húc vặn vặn khớp cổ, chân dài tiến thẳng vào nhà bếp, rồi đi ra với hộp trải cây đỏ mọng tươi ngon.
"Cầm về ăn đi."
Cẩm Tiêu chớp chớp mắt, có chút sững sờ nhìn hộp trái cây. Rồi ôm lấy hộp trái cây đi về nhà.
Giản Húc vỗ vỗ đầu mình, cứ thấy Cẩm Tiêu là lạ chỗ nào.
Haiz, mà thôi, bây giờ hắn phải tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút đã. Đến gần tối Cẩm Kiều tới đây rồi, mà bánh kem hắn mua về không thể để lâu hơn nữa.
Cẩm Tiêu tắm rửa xong, lau lau tóc nhìn hộp trái cây chưa bóc đang ở trên bàn, cậu chọc chọc hộp trái cây khẽ bĩu môi một cái.
Quả dâu tây to tròn đỏ mọng, nhìn thật ngon mắt.
Cậu bóc hộp, đem đi rửa sạch với nước rồi thoải mái ngồi ăn. Dâu tây lần này vừa to vừa tròn còn rất ngọt, ăn rất ngon. Cậu cắn một ngụm, vị ngọt mát mẻ ngập trong khoang miệng, thoải mái híp híp đôi mắt.
Dâu tây với trái vải, cậu thích vải hơn.
Hoàng hôn đỏ cam dịu nhẹ hiện dưới bầu trời, cây cối ven đường rung rinh theo gió, hoa dại màu vàng trắng nở rộ trên vỉa hè. Yên bình mà đẹp mắt.
'Cẩm Kiều' tung tăng đi trên con đường vắng, trong tay xách giỏ đồ ăn, môi nở nụ cười nhè nhẹ, chiếc váy màu trắng dài thướt tha lung lay theo từng bước đi, áo sơ-mi ngắn tay màu trắng được cài cúc tận trên cùng, tóc dài đen nhánh buông xoã sau lưng.
Mang theo niềm nhớ nhung và vui vẻ chạy đến nhà người yêu.
Cẩm Kiều đẩy cổng nhà ra, bước chân nhanh chóng đến nhà Giản Húc.
Từ cửa ra vào, Cẩm Kiều đã thấy bóng dáng Giản Húc đứng giữa phòng khách, thân trên để trần hoàn toàn lộ ra bộ dạng lực lưỡng, vai rộng lưng dài eo hẹp săn chắc, dáng vẻ đẹp trai nam tính cuốn hút.
Giản Húc nghe tiếng động, nghiêng đầu nhìn người vừa mới đến, bờ môi cong lên dang 2 tay chào đón người yêu nhỏ.
Cẩm Kiều cong cong mắt, chạy vào ôm chặt Giản Húc, gương mặt trắng nõn xinh đẹp dụi dụi lên hõm vai hắn.
"Nhớ anh vậy sao?"
Giản Húc vuốt vuốt đầu bạn gái, cắn nhẹ chóp tai có nốt ruồi nhỏ đáng yêu kia vào miệng.
"Nhớ..." Cẩm Kiều ôm chặt thắt lưng Giản Húc, ngẩng đầu đối mặt với hắn, "Rất nhớ anh." Cẩm Kiều vui vẻ cười.
Giản Húc hôn hôn trán Cẩm Kiều, ôm lấy người yêu bé bỏng vào lòng, trong tâm như bao phủ trong làn nước ấm.
Hắn hôn cần cổ thon gầy trắng trẻo của người yêu, mùi hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ tràn nơi đầu mũi, lại không nhịn được gặm cắn vài cái đến khi để lại dấu vết đỏ hồng mới bỏ qua.
"Người em thật thơm." Khiến tâm tình hắn rất thoải mái.
Cẩm Kiều đẩy lồng ngực Giản Húc, "Có sao? Em chỉ dùng dầu gội, quần áo giặt bằng bột giặt bình thường thôi mà." Cẩm Kiều ngửi ngửi vạt áo, thấy vẫn là mùi hương bình thường.
Giản Húc cười nắn bóp bờ mông vểnh của người yêu, trêu chọc bảo:"Không phải cái đó đâu, anh đang nói là... Cơ thể của em."
Cẩm Kiều trợn tròn mắt, nhéo bàn tay Giản Húc, "Lưu manh." Cẩm Kiều đập nhẹ một cái lên lồng ngực hắn, vừa xấu hổ vừa buồn bực, "Mấy ngày không gặp, anh học được mấy lời lưu manh như vậy từ đâu chứ? Hừ."
Giản Húc vội ôm người yêu nhỏ đang mất hứng vào lòng hôn hôn, "Ôi, tổ tông của anh, ba ngày không thấy em anh đều nghĩ đến em. Khi gặp em rồi, miệng anh tự nhiên thốt ra những câu như thế thôi."
"Đừng dỗi đừng dỗi." Giản Húc ôm mông Cẩm Kiều lên, bế người đến nhà bếp, "Anh đã mua bánh kem cho em rồi."
Cẩm Kiều nhìn bánh kem được đóng gói cẩn thận trên kệ bếp liền sáng mắt lên, quăng luôn chuyện hờn dỗi gì đó ra sau đầu.
Giản Húc buông Cẩm Kiều xuống, "Em ăn đi, anh chuẩn bị cơm tối đã." Hắn hôn môi Cẩm Kiều một lúc rồi lưu luyến tách ra.
"Nếu có khát nước thì tự lấy nhé, tôi hiện tại không còn sức lực nữa rồi."
Nói là hoàn toàn không còn sức thì không hẳn là vậy, nhưng Giản Húc thật sự rất mệt mỏi thật sự rất lười động đậy.
Cẩm Tiêu lau mồ hôi trên trán, cậu cũng không ngại khi chủ nhà không nhiệt tình bưng trà rót nước cho khi cậu đã giúp đỡ khuân vác đồ đạc cho hắn.
Cậu tự nhiên đi xuống bếp, tự nhiên rót cho mình một cốc nước, rồi tự nhiên mang nước đến cho Giản Húc.
"Anh uống nước trước đi."
Cậu lay lay bả vai rộng Giản Húc.
Giản Húc thuận theo mà lấy cốc nước trong tay cậu uống một hơi hết sạch.
"Cảm ơn cậu."
Cẩm Tiêu khẽ ừm, "Nếu mệt như vậy thì nằm nghỉ đi."
Lời lẽ thốt ra, như thể cậu mới là chủ nhà.
Giản Húc không cảm thấy có gì to tát, lắc đầu cười, đồ còn chưa dọn dẹp đâu vào đấy, hắn không quen.
Cẩm Tiêu tự ý đem bọc đồ bày biện trong bếp, xong việc cậu mới tạm biệt Giản Húc đi về.
"Cẩm Tiêu, chờ chút."
Giản Húc vặn vặn khớp cổ, chân dài tiến thẳng vào nhà bếp, rồi đi ra với hộp trải cây đỏ mọng tươi ngon.
"Cầm về ăn đi."
Cẩm Tiêu chớp chớp mắt, có chút sững sờ nhìn hộp trái cây. Rồi ôm lấy hộp trái cây đi về nhà.
Giản Húc vỗ vỗ đầu mình, cứ thấy Cẩm Tiêu là lạ chỗ nào.
Haiz, mà thôi, bây giờ hắn phải tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút đã. Đến gần tối Cẩm Kiều tới đây rồi, mà bánh kem hắn mua về không thể để lâu hơn nữa.
Cẩm Tiêu tắm rửa xong, lau lau tóc nhìn hộp trái cây chưa bóc đang ở trên bàn, cậu chọc chọc hộp trái cây khẽ bĩu môi một cái.
Quả dâu tây to tròn đỏ mọng, nhìn thật ngon mắt.
Cậu bóc hộp, đem đi rửa sạch với nước rồi thoải mái ngồi ăn. Dâu tây lần này vừa to vừa tròn còn rất ngọt, ăn rất ngon. Cậu cắn một ngụm, vị ngọt mát mẻ ngập trong khoang miệng, thoải mái híp híp đôi mắt.
Dâu tây với trái vải, cậu thích vải hơn.
Hoàng hôn đỏ cam dịu nhẹ hiện dưới bầu trời, cây cối ven đường rung rinh theo gió, hoa dại màu vàng trắng nở rộ trên vỉa hè. Yên bình mà đẹp mắt.
'Cẩm Kiều' tung tăng đi trên con đường vắng, trong tay xách giỏ đồ ăn, môi nở nụ cười nhè nhẹ, chiếc váy màu trắng dài thướt tha lung lay theo từng bước đi, áo sơ-mi ngắn tay màu trắng được cài cúc tận trên cùng, tóc dài đen nhánh buông xoã sau lưng.
Mang theo niềm nhớ nhung và vui vẻ chạy đến nhà người yêu.
Cẩm Kiều đẩy cổng nhà ra, bước chân nhanh chóng đến nhà Giản Húc.
Từ cửa ra vào, Cẩm Kiều đã thấy bóng dáng Giản Húc đứng giữa phòng khách, thân trên để trần hoàn toàn lộ ra bộ dạng lực lưỡng, vai rộng lưng dài eo hẹp săn chắc, dáng vẻ đẹp trai nam tính cuốn hút.
Giản Húc nghe tiếng động, nghiêng đầu nhìn người vừa mới đến, bờ môi cong lên dang 2 tay chào đón người yêu nhỏ.
Cẩm Kiều cong cong mắt, chạy vào ôm chặt Giản Húc, gương mặt trắng nõn xinh đẹp dụi dụi lên hõm vai hắn.
"Nhớ anh vậy sao?"
Giản Húc vuốt vuốt đầu bạn gái, cắn nhẹ chóp tai có nốt ruồi nhỏ đáng yêu kia vào miệng.
"Nhớ..." Cẩm Kiều ôm chặt thắt lưng Giản Húc, ngẩng đầu đối mặt với hắn, "Rất nhớ anh." Cẩm Kiều vui vẻ cười.
Giản Húc hôn hôn trán Cẩm Kiều, ôm lấy người yêu bé bỏng vào lòng, trong tâm như bao phủ trong làn nước ấm.
Hắn hôn cần cổ thon gầy trắng trẻo của người yêu, mùi hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ tràn nơi đầu mũi, lại không nhịn được gặm cắn vài cái đến khi để lại dấu vết đỏ hồng mới bỏ qua.
"Người em thật thơm." Khiến tâm tình hắn rất thoải mái.
Cẩm Kiều đẩy lồng ngực Giản Húc, "Có sao? Em chỉ dùng dầu gội, quần áo giặt bằng bột giặt bình thường thôi mà." Cẩm Kiều ngửi ngửi vạt áo, thấy vẫn là mùi hương bình thường.
Giản Húc cười nắn bóp bờ mông vểnh của người yêu, trêu chọc bảo:"Không phải cái đó đâu, anh đang nói là... Cơ thể của em."
Cẩm Kiều trợn tròn mắt, nhéo bàn tay Giản Húc, "Lưu manh." Cẩm Kiều đập nhẹ một cái lên lồng ngực hắn, vừa xấu hổ vừa buồn bực, "Mấy ngày không gặp, anh học được mấy lời lưu manh như vậy từ đâu chứ? Hừ."
Giản Húc vội ôm người yêu nhỏ đang mất hứng vào lòng hôn hôn, "Ôi, tổ tông của anh, ba ngày không thấy em anh đều nghĩ đến em. Khi gặp em rồi, miệng anh tự nhiên thốt ra những câu như thế thôi."
"Đừng dỗi đừng dỗi." Giản Húc ôm mông Cẩm Kiều lên, bế người đến nhà bếp, "Anh đã mua bánh kem cho em rồi."
Cẩm Kiều nhìn bánh kem được đóng gói cẩn thận trên kệ bếp liền sáng mắt lên, quăng luôn chuyện hờn dỗi gì đó ra sau đầu.
Giản Húc buông Cẩm Kiều xuống, "Em ăn đi, anh chuẩn bị cơm tối đã." Hắn hôn môi Cẩm Kiều một lúc rồi lưu luyến tách ra.