Chương : 32
Edit: Cơ Hoàng
“Trước kia, hồi còn học cấp ba, cô ấy đã có tài kéo đàn violon, một lòng muốn thi vào Học viện âm nhạc Julia. Nhưng đến năm lớp mười một, cô ấy bị tai nạn xe cộ, mất một chân. Chúng tôi đều cho rằng cô ấy không có duyên với Học viện âm nhạc Julia, không ngờ cô ấy vẫn thi đậu.”
“Oa, có nghị lực thật! Đây chính là thân tàn chí kiên [1] nhỉ?”
([1]Thân tàn chí kiên: Thân tàn chí không tàn, cơ thể khiếm khuyết nhưng vẫn kiên cường vượt qua khó khăn thử thách).
“Đúng vậy!”
“Tớ quyết định, từ bây giờ Angela chính là thần tượng của tớ!”
Mấy cô gái vừa nói chuyện vừa rời đi, Charice và Julie nhìn về phía mà bọn họ vừa đứng xem, thấy được đối tượng bàn luận của bọn họ trên poster, người mà cả hai từng quen.
“Angela thật ghê gớm.” Julie khen. Nữ chính mới là tình địch của cô ta, nên với người qua đường như Angela, cô ta không keo kiệt lời khen.
Charice gật đầu. Angela là một cô gái ưu tú. Trước kia ưu tú, hiện tại càng ưu tú hơn! Sự kiên cường và cố gắng nỗ lực của cô ấy làm hắn rung động không ngừng. Hắn cảm thấy trước kia là mình có mắt không tròng, cho rằng Angela chỉ là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, trừ biết kéo đàn violon ra thì không có ưu điểm gì khác, còn lấy đó làm lý do để từ chối Angela.
Julie cố nén sự ghen ghét trong lòng, cười ngọt ngào dịu dàng nói: “Hay là chúng ta cũng mua hai tấm vé, rồi đi nghe Angela diễn tấu được không?”
Charice gật đầu chậm rãi.
Nữ chủ quen được một nam phụ vừa hài hước vừa hoạt bát rộng rãi, có tiếng nói chung với mình, nên cực kỳ vui vẻ. Có điều cô ta vẫn thích nam chính nhất, dù nam phụ xuất hiện nhưng tình cảm với nam chính vẫn không dao động. Tuy nhiên, tình cảm nhiều đến đâu cũng không bằng người có tâm phá phách.
“Sao cô lại đến đây?” Nữ chính thở phì phì nhìn Julie. Cô đã sớm nhìn ra cô gái này có ý xấu với Charice, nhưng mọi người lại không tin cô, còn khuyên cô không nên ghen ghét, càng không được nghi ngờ linh tinh. Tức nhất là Charice, đứng giữa bạn gái là cô và Julie, nhưng lại chọn tin tưởng Julie, không tin bạn gái của mình!
Julie khẽ mỉm cười: “Tôi đến đưa vé cho Charice.”
“Vé gì?” Nữ chính hoài nghi hỏi.
“Vé vào cửa buổi biểu diễn ngày chủ nhật của Học viện âm nhạc Julia.” Julie cười tươi, mang theo một tia ác ý, “Đội trưởng ban nhạc violon là người quen trước kia của tôi và Charice, hai năm không gặp, chúng tôi muốn đi cổ vũ cho người ấy.”
Người quen trước kia của Charice sao? Tại sao cô lại cảm thấy bất an vậy nhỉ?
“Người quen kia là nữ sao?”
“Đương nhiên là nữ.” Julie nói, “Trước kia Angela là cô gái ưu tú nhất trong trường chúng tôi, chúng tôi còn tưởng rằng cô ấy và Charice sẽ trở thành một đôi nữa! Không ngờ Angela lại gặp tai nạn xe cộ, sau đó đi nước ngoài. Nếu không...”
Tầm mắt của Julie xoay chuyển trên người nữa chính, để nữ chính dễ dàng nhận ra ý tứ trong ánh mắt của mình: Nếu không đã không đến lượt cô!
Nữ chính bị kích thích, hét lên với Julie: “Cho dù không đến lượt tôi, cô cũng chẳng có lượt đâu! Charice không thích cô. Loại kỹ nữ trà xanh[2] như cô, chỉ mấy người không có mắt mới thích thôi!”
([2]Kỹ nữ trà xanh/Trà xanh biểu/Green Tea Bitch: Tiếng lóng Trung Quốc, dùng để chỉ những cô gái vẻ ngoài thì thanh thuần thoát tục, yếu đuối mỏng manh nhưng bên trong đầy dã tâm, rất giỏi tâm kế, thích đùa giỡn cảm tình và quyến rũ bạn trai người khác).
Giọng của nữ chính siêu lớn, chẳng những làm người khác bị kinh động, mà còn dẫn Charice đến.
“Hai người đang nói gì vậy?”
Julie làm ra biểu cảm oan ức: “Tớ đến đưa vé vào cửa buổi diễn tấu âm nhạc cho cậu, nhưng hình như bị Tiểu Ưu hiểu lầm. Cô ấy... cô ấy...”
Biểu cảm muốn nói lại thôi này làm Charice nhíu mày, hắn nghe thấy nữ chính mắng Julie là kỹ nữ trà xanh.
“Charice, đừng tin cô ta. Cô ta vẫn luôn châm ngòi tình cảm của anh với em, nói đội trưởng ban nhạc violon của Học viện âm nhạc Julia từng có gì đó với anh, còn nói nếu không phải người ấy ra nước ngoài, anh sẽ không ở bên em. Em nhất thời tức giận, mới mắng cô ta một câu.” Nữ chính vội vàng giải thích. Vì quá ngây thơ đơn thuần nên cô đã sớm rơi vào bẫy mà Julie đào, càng giải thích càng làm Charice nhíu mày chặt hơn.
“Chuyện Julie nói là sự thật, anh đã từng nói sẽ chịu trách nhiệm với Angela, chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng cô ấy không chấp nhận, theo anh trai ra nước ngoài.” Charice ăn ngay nói thật, nhưng lại không biết rằng, không có bất kỳ một người bạn gái nào chấp nhận được những lời nói thật như vậy.
“Anh nói cái gì? Anh muốn chịu trách nhiệm với cô ta? Vậy em thì sao? Em là cái gì?” Nữ chính tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, “Charice! Anh coi tôi là cái gì?”
“Bạn gái, em là bạn gái của anh.” Charice thành thật trả lời.
“Vậy còn cô Angela kia thì sao?” Nữ chính nguôi giận một ít, truy hỏi.
Charice im lặng, hắn cũng không biết mình đang nghĩ cái gì. Từ sau khi nhìn thấy poster của Angela, hắn vẫn luôn nghĩ đến cô gái ấy. Nhớ dáng vẻ cô ấy thổ lộ với hắn, nhớ dáng vẻ từ chối hắn chịu trách nhiệm, nhớ dáng vẻ cô ấy ngã vào vũng máu, nhớ đến dáng vẻ tái nhợt suy yếu nằm ở trên giường bệnh của cô... Charice phát hiện mình không quên được Angela. Chính trong lúc Angela quyết tuyệt rời khỏi thành phố này sang nước ngoài, bóng dáng của cô gái kiên cường ấy đã đi vào trong lòng hắn.
“Charice, anh là tên khốn nạn!” Nữ chính tức giận mắng Charice một tiếng, chạy đi.
Julie hơi nhếch môi cười, đã đạt được mục đích.
Nữ chính bị nam chính tổn thương, đương nhiên sẽ đi tìm nam phụ chữa thương. Nam phụ nắm chắc cơ hội này chăm sóc nữ chính đầy đủ, khiến trái tim nữ chính chậm rãi chếch về phía nam phụ. Chẳng qua, nữ chính sẽ không dễ dàng từ bỏ tình cảm với nam chính.
“Thôi Minh Anh, cậu có vé vào cửa buổi diễn tấu của ban nhạc Julia không?” Nữ chính hỏi nam phụ. Cô muốn tận mắt nhìn thấy cô gái khiến Charice nhớ thương, tiếc là âm nhạc quá được hoan nghênh, vé vào cửa đã bị bán hết từ sớm.
“Có, cậu muốn mấy vé?” Nam phụ vội vàng trả lời. Mặc dù không có cũng phải nói có, sau đó lại nghĩ mọi cách lấy được vé giúp nữ chính.
“Một vé là đủ rồi. Tớ muốn đi xem rốt cuộc cái cô tên Angela kia ưu tú đến đâu.” Nữ chính không cam lòng nói.
“Có ưu tú đến đâu cũng không ưu tú bằng cậu.” Nam phụ nói lời ngon tiếng ngọt khiến tâm trạng của nữ chính tốt hơn rất nhiều.
“Nếu cậu có thể lấy thêm một vé nữa, thì đi xem âm nhạc cùng tớ.”
“OK!” Nam phụ ngoác miệng ra cười như một tên ngốc. Đây là hẹn hò sao? Đây là hẹn hò đúng không? A, hắn được hẹn hò với người hắn thích!
Nam phụ rất có thủ đoạn, trong phim truyền hình, nam phụ thường là người rất có tiền có thế, Thôi Minh Anh cũng không ngoại lệ. Hắn vận dụng thế lực trong nhà, quả nhiên đã lấy được hai vé vào cửa hội âm nhạc. Cùng ngày diễn tấu âm nhạc, đôi người yêu Charice và nữ chính đều dẫn theo một cô gái và chàng trai khác đi vào đại sảnh biểu diễn.
“Angela, chuẩn bị xong chưa?” Chỉ huy dàn nhạc thấy Lâm Bạch Dư đang sững sờ trong thính phòng, quan tâm hỏi, “Căng thẳng lắm không?”
“Không căng thẳng.” Lâm Bạch Dư cười trả lời. Nàng đã từng có kinh nghiệm biểu diễn rất nhiều lần, sao có thể căng thẳng được?
“Vừa rồi nhìn thấy một người quen!”
“Trước kia, hồi còn học cấp ba, cô ấy đã có tài kéo đàn violon, một lòng muốn thi vào Học viện âm nhạc Julia. Nhưng đến năm lớp mười một, cô ấy bị tai nạn xe cộ, mất một chân. Chúng tôi đều cho rằng cô ấy không có duyên với Học viện âm nhạc Julia, không ngờ cô ấy vẫn thi đậu.”
“Oa, có nghị lực thật! Đây chính là thân tàn chí kiên [1] nhỉ?”
([1]Thân tàn chí kiên: Thân tàn chí không tàn, cơ thể khiếm khuyết nhưng vẫn kiên cường vượt qua khó khăn thử thách).
“Đúng vậy!”
“Tớ quyết định, từ bây giờ Angela chính là thần tượng của tớ!”
Mấy cô gái vừa nói chuyện vừa rời đi, Charice và Julie nhìn về phía mà bọn họ vừa đứng xem, thấy được đối tượng bàn luận của bọn họ trên poster, người mà cả hai từng quen.
“Angela thật ghê gớm.” Julie khen. Nữ chính mới là tình địch của cô ta, nên với người qua đường như Angela, cô ta không keo kiệt lời khen.
Charice gật đầu. Angela là một cô gái ưu tú. Trước kia ưu tú, hiện tại càng ưu tú hơn! Sự kiên cường và cố gắng nỗ lực của cô ấy làm hắn rung động không ngừng. Hắn cảm thấy trước kia là mình có mắt không tròng, cho rằng Angela chỉ là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, trừ biết kéo đàn violon ra thì không có ưu điểm gì khác, còn lấy đó làm lý do để từ chối Angela.
Julie cố nén sự ghen ghét trong lòng, cười ngọt ngào dịu dàng nói: “Hay là chúng ta cũng mua hai tấm vé, rồi đi nghe Angela diễn tấu được không?”
Charice gật đầu chậm rãi.
Nữ chủ quen được một nam phụ vừa hài hước vừa hoạt bát rộng rãi, có tiếng nói chung với mình, nên cực kỳ vui vẻ. Có điều cô ta vẫn thích nam chính nhất, dù nam phụ xuất hiện nhưng tình cảm với nam chính vẫn không dao động. Tuy nhiên, tình cảm nhiều đến đâu cũng không bằng người có tâm phá phách.
“Sao cô lại đến đây?” Nữ chính thở phì phì nhìn Julie. Cô đã sớm nhìn ra cô gái này có ý xấu với Charice, nhưng mọi người lại không tin cô, còn khuyên cô không nên ghen ghét, càng không được nghi ngờ linh tinh. Tức nhất là Charice, đứng giữa bạn gái là cô và Julie, nhưng lại chọn tin tưởng Julie, không tin bạn gái của mình!
Julie khẽ mỉm cười: “Tôi đến đưa vé cho Charice.”
“Vé gì?” Nữ chính hoài nghi hỏi.
“Vé vào cửa buổi biểu diễn ngày chủ nhật của Học viện âm nhạc Julia.” Julie cười tươi, mang theo một tia ác ý, “Đội trưởng ban nhạc violon là người quen trước kia của tôi và Charice, hai năm không gặp, chúng tôi muốn đi cổ vũ cho người ấy.”
Người quen trước kia của Charice sao? Tại sao cô lại cảm thấy bất an vậy nhỉ?
“Người quen kia là nữ sao?”
“Đương nhiên là nữ.” Julie nói, “Trước kia Angela là cô gái ưu tú nhất trong trường chúng tôi, chúng tôi còn tưởng rằng cô ấy và Charice sẽ trở thành một đôi nữa! Không ngờ Angela lại gặp tai nạn xe cộ, sau đó đi nước ngoài. Nếu không...”
Tầm mắt của Julie xoay chuyển trên người nữa chính, để nữ chính dễ dàng nhận ra ý tứ trong ánh mắt của mình: Nếu không đã không đến lượt cô!
Nữ chính bị kích thích, hét lên với Julie: “Cho dù không đến lượt tôi, cô cũng chẳng có lượt đâu! Charice không thích cô. Loại kỹ nữ trà xanh[2] như cô, chỉ mấy người không có mắt mới thích thôi!”
([2]Kỹ nữ trà xanh/Trà xanh biểu/Green Tea Bitch: Tiếng lóng Trung Quốc, dùng để chỉ những cô gái vẻ ngoài thì thanh thuần thoát tục, yếu đuối mỏng manh nhưng bên trong đầy dã tâm, rất giỏi tâm kế, thích đùa giỡn cảm tình và quyến rũ bạn trai người khác).
Giọng của nữ chính siêu lớn, chẳng những làm người khác bị kinh động, mà còn dẫn Charice đến.
“Hai người đang nói gì vậy?”
Julie làm ra biểu cảm oan ức: “Tớ đến đưa vé vào cửa buổi diễn tấu âm nhạc cho cậu, nhưng hình như bị Tiểu Ưu hiểu lầm. Cô ấy... cô ấy...”
Biểu cảm muốn nói lại thôi này làm Charice nhíu mày, hắn nghe thấy nữ chính mắng Julie là kỹ nữ trà xanh.
“Charice, đừng tin cô ta. Cô ta vẫn luôn châm ngòi tình cảm của anh với em, nói đội trưởng ban nhạc violon của Học viện âm nhạc Julia từng có gì đó với anh, còn nói nếu không phải người ấy ra nước ngoài, anh sẽ không ở bên em. Em nhất thời tức giận, mới mắng cô ta một câu.” Nữ chính vội vàng giải thích. Vì quá ngây thơ đơn thuần nên cô đã sớm rơi vào bẫy mà Julie đào, càng giải thích càng làm Charice nhíu mày chặt hơn.
“Chuyện Julie nói là sự thật, anh đã từng nói sẽ chịu trách nhiệm với Angela, chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng cô ấy không chấp nhận, theo anh trai ra nước ngoài.” Charice ăn ngay nói thật, nhưng lại không biết rằng, không có bất kỳ một người bạn gái nào chấp nhận được những lời nói thật như vậy.
“Anh nói cái gì? Anh muốn chịu trách nhiệm với cô ta? Vậy em thì sao? Em là cái gì?” Nữ chính tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, “Charice! Anh coi tôi là cái gì?”
“Bạn gái, em là bạn gái của anh.” Charice thành thật trả lời.
“Vậy còn cô Angela kia thì sao?” Nữ chính nguôi giận một ít, truy hỏi.
Charice im lặng, hắn cũng không biết mình đang nghĩ cái gì. Từ sau khi nhìn thấy poster của Angela, hắn vẫn luôn nghĩ đến cô gái ấy. Nhớ dáng vẻ cô ấy thổ lộ với hắn, nhớ dáng vẻ từ chối hắn chịu trách nhiệm, nhớ dáng vẻ cô ấy ngã vào vũng máu, nhớ đến dáng vẻ tái nhợt suy yếu nằm ở trên giường bệnh của cô... Charice phát hiện mình không quên được Angela. Chính trong lúc Angela quyết tuyệt rời khỏi thành phố này sang nước ngoài, bóng dáng của cô gái kiên cường ấy đã đi vào trong lòng hắn.
“Charice, anh là tên khốn nạn!” Nữ chính tức giận mắng Charice một tiếng, chạy đi.
Julie hơi nhếch môi cười, đã đạt được mục đích.
Nữ chính bị nam chính tổn thương, đương nhiên sẽ đi tìm nam phụ chữa thương. Nam phụ nắm chắc cơ hội này chăm sóc nữ chính đầy đủ, khiến trái tim nữ chính chậm rãi chếch về phía nam phụ. Chẳng qua, nữ chính sẽ không dễ dàng từ bỏ tình cảm với nam chính.
“Thôi Minh Anh, cậu có vé vào cửa buổi diễn tấu của ban nhạc Julia không?” Nữ chính hỏi nam phụ. Cô muốn tận mắt nhìn thấy cô gái khiến Charice nhớ thương, tiếc là âm nhạc quá được hoan nghênh, vé vào cửa đã bị bán hết từ sớm.
“Có, cậu muốn mấy vé?” Nam phụ vội vàng trả lời. Mặc dù không có cũng phải nói có, sau đó lại nghĩ mọi cách lấy được vé giúp nữ chính.
“Một vé là đủ rồi. Tớ muốn đi xem rốt cuộc cái cô tên Angela kia ưu tú đến đâu.” Nữ chính không cam lòng nói.
“Có ưu tú đến đâu cũng không ưu tú bằng cậu.” Nam phụ nói lời ngon tiếng ngọt khiến tâm trạng của nữ chính tốt hơn rất nhiều.
“Nếu cậu có thể lấy thêm một vé nữa, thì đi xem âm nhạc cùng tớ.”
“OK!” Nam phụ ngoác miệng ra cười như một tên ngốc. Đây là hẹn hò sao? Đây là hẹn hò đúng không? A, hắn được hẹn hò với người hắn thích!
Nam phụ rất có thủ đoạn, trong phim truyền hình, nam phụ thường là người rất có tiền có thế, Thôi Minh Anh cũng không ngoại lệ. Hắn vận dụng thế lực trong nhà, quả nhiên đã lấy được hai vé vào cửa hội âm nhạc. Cùng ngày diễn tấu âm nhạc, đôi người yêu Charice và nữ chính đều dẫn theo một cô gái và chàng trai khác đi vào đại sảnh biểu diễn.
“Angela, chuẩn bị xong chưa?” Chỉ huy dàn nhạc thấy Lâm Bạch Dư đang sững sờ trong thính phòng, quan tâm hỏi, “Căng thẳng lắm không?”
“Không căng thẳng.” Lâm Bạch Dư cười trả lời. Nàng đã từng có kinh nghiệm biểu diễn rất nhiều lần, sao có thể căng thẳng được?
“Vừa rồi nhìn thấy một người quen!”