Chương 41: Đây không phải là một giấc mơ
“Cảm ơn cậu. Một mình cậu lại có thể đánh lại hai người bọn họ, cậu thật là lợi hại. Nếu không có cậu hù dọa, có lẽ bây giờ mình đã bị bọn họ bắt cóc rồi”
“Ba mình nói cứu người là việc nên làm, vì vậy cậu không cần khách sáo. Nhưng mình cũng không có hù dọa bọn họ, ba mình thật sự là cảnh sát, võ cũng là ông ấy dạy cho mình”
“Sau này mình cũng sẽ học võ để phòng thân”
“Sau này nếu có cơ hội, mình sẽ đích thân dạy võ cho cậu”
“Cậu nói có thật không?”
“Thật, chúng ta ngoắc tay đi”
Sau đó cả hai làm động tác ngoắc tay với nhau.
Một lát sau ba mẹ anh cũng đã tìm được anh, họ còn nói lời cảm ơn với cô. Kể từ đó hình ảnh, nụ cười của cô luôn khắc sâu vào trong tâm trí anh.
________
“Thiếu Văn, có phải con đã sớm đoán được ý đồ của bọn chúng cho nên con mới mời cảnh sát đến đúng không?”
“Dạ đúng vậy. Trong buổi lễ khánh thành bọn chúng không dám xuất hiện là vì có cảnh sát, cho nên lần này con bảo bọn họ không cần mặc đồng phục, quả nhiên bọn chúng đã xuất hiện. Ba có còn nhớ dự án đấu thầu lần trước không? Lần đó tập đoàn Vĩnh Nguyên đã thua trong tay chúng ta, mà tập đoàn đó luôn có danh tiếng không tốt, bởi vì người của tập đoàn đó thường hay chơi xấu sau lưng người khác”
“Cho nên người ra tay với con chính là người của tập đoàn Vĩnh Nguyên?”
“Khả năng cao là vậy. Nhưng để biết chính xác thân phận của người đó, con cần đi gặp hắn ta một chuyến”
Cho nên ngày hôm sau, anh đích thân đến cục cảnh sát, mục đích là để xác nhận hắn ta có phải là người của tập đoàn Vĩnh Nguyên hay không, nhưng mục đích chính của anh là tìm cơ hội để gặp cô.
Khi anh bước vào cục cảnh sát, vừa đúng lúc gặp được cô ở đây, nhưng cô đang đứng quay lưng về phía anh. Anh từng bước tiến lại gần cô, anh sợ đây là một giấc mơ, trước đây anh từng mơ thấy cảnh này rất nhiều lần, mỗi khi anh sắp chạm vào cô thì cô liền biến mất.
Anh chợt nhớ đến lời cô từng nói trước đây, bước chân anh bỗng khựng lại, sau đó vội đi ra ngoài, khi cô quay đầu lại thì anh đã đi mất.
Sau khi ra ngoài anh mới dần lấy lại bình tĩnh. Khó khăn lắm anh mới có thể tìm thấy cô, anh không thể vì những lời nói đó mà bỏ cuộc được. Nghĩ như vậy anh liền đi vào cục cảnh sát một lần nữa.
Lần này cô đã chú ý đến anh.
“Chào cô”
“Chào anh, xin hỏi anh đến đây có việc gì?”
Đúng như anh dự đoán, cô quả nhiên không nhận ra thân phận của anh. Thật ra hai lần cô đến trung tâm thương mại làm nhiệm vụ đều thông qua chỉ thị của cấp trên, từ đầu đến cuối cô chưa từng làm việc trực tiếp với anh.
“Tôi đến tìm cảnh sát trưởng để xử lý chút việc”
“Phòng cảnh sát trưởng của chúng tôi ở bên đó, anh đi thẳng là sẽ thấy”
“Được, cảm ơn cô”
Khi vừa quay lưng đi, anh liền nhếch mép cười. Trước khi vào phòng, anh điều chỉnh lại sắc mặt của mình.
“Cảnh sát trưởng, hắn ta có chịu khai ra người đứng phía sau là ai không?”
Ông ta lắc đầu.
“Hắn ta rất cứng miệng, cho dù chúng tôi có ép cung thế nào cũng không chịu khai ra”
“Vậy tôi có thể đi gặp hắn ta không?”
“Hắn ta không chịu gặp bất cứ ai, chúng tôi cũng hết cách”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông. Mọi người vất vả rồi”
“Cậu không cần nói như vậy, đây là trách nhiệm của chúng tôi”
Do dự một lát, anh nói tiếp:
“Cảnh sát trưởng, tôi có thể nhờ ông thêm một chuyện nữa có được không?”
“Là chuyện gì cậu cứ nói”
“Ông hãy giúp tôi che giấu thân phận với hai vị nữ cảnh sát đã thực hiện nhiệm vụ lần này, hình như họ không nhận ra thân phận của tôi”
Ông ta nhìn anh với ánh mắt dò xét, sau đó liền mỉm cười.
“Được. Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giúp cậu”
Anh ho nhẹ một tiếng để che đi sự ngượng ngùng.
Khi anh ra ngoài thì cô đã không còn ở đây, trong lòng anh bỗng cảm thấy hụt hẫng.
“Ba mình nói cứu người là việc nên làm, vì vậy cậu không cần khách sáo. Nhưng mình cũng không có hù dọa bọn họ, ba mình thật sự là cảnh sát, võ cũng là ông ấy dạy cho mình”
“Sau này mình cũng sẽ học võ để phòng thân”
“Sau này nếu có cơ hội, mình sẽ đích thân dạy võ cho cậu”
“Cậu nói có thật không?”
“Thật, chúng ta ngoắc tay đi”
Sau đó cả hai làm động tác ngoắc tay với nhau.
Một lát sau ba mẹ anh cũng đã tìm được anh, họ còn nói lời cảm ơn với cô. Kể từ đó hình ảnh, nụ cười của cô luôn khắc sâu vào trong tâm trí anh.
________
“Thiếu Văn, có phải con đã sớm đoán được ý đồ của bọn chúng cho nên con mới mời cảnh sát đến đúng không?”
“Dạ đúng vậy. Trong buổi lễ khánh thành bọn chúng không dám xuất hiện là vì có cảnh sát, cho nên lần này con bảo bọn họ không cần mặc đồng phục, quả nhiên bọn chúng đã xuất hiện. Ba có còn nhớ dự án đấu thầu lần trước không? Lần đó tập đoàn Vĩnh Nguyên đã thua trong tay chúng ta, mà tập đoàn đó luôn có danh tiếng không tốt, bởi vì người của tập đoàn đó thường hay chơi xấu sau lưng người khác”
“Cho nên người ra tay với con chính là người của tập đoàn Vĩnh Nguyên?”
“Khả năng cao là vậy. Nhưng để biết chính xác thân phận của người đó, con cần đi gặp hắn ta một chuyến”
Cho nên ngày hôm sau, anh đích thân đến cục cảnh sát, mục đích là để xác nhận hắn ta có phải là người của tập đoàn Vĩnh Nguyên hay không, nhưng mục đích chính của anh là tìm cơ hội để gặp cô.
Khi anh bước vào cục cảnh sát, vừa đúng lúc gặp được cô ở đây, nhưng cô đang đứng quay lưng về phía anh. Anh từng bước tiến lại gần cô, anh sợ đây là một giấc mơ, trước đây anh từng mơ thấy cảnh này rất nhiều lần, mỗi khi anh sắp chạm vào cô thì cô liền biến mất.
Anh chợt nhớ đến lời cô từng nói trước đây, bước chân anh bỗng khựng lại, sau đó vội đi ra ngoài, khi cô quay đầu lại thì anh đã đi mất.
Sau khi ra ngoài anh mới dần lấy lại bình tĩnh. Khó khăn lắm anh mới có thể tìm thấy cô, anh không thể vì những lời nói đó mà bỏ cuộc được. Nghĩ như vậy anh liền đi vào cục cảnh sát một lần nữa.
Lần này cô đã chú ý đến anh.
“Chào cô”
“Chào anh, xin hỏi anh đến đây có việc gì?”
Đúng như anh dự đoán, cô quả nhiên không nhận ra thân phận của anh. Thật ra hai lần cô đến trung tâm thương mại làm nhiệm vụ đều thông qua chỉ thị của cấp trên, từ đầu đến cuối cô chưa từng làm việc trực tiếp với anh.
“Tôi đến tìm cảnh sát trưởng để xử lý chút việc”
“Phòng cảnh sát trưởng của chúng tôi ở bên đó, anh đi thẳng là sẽ thấy”
“Được, cảm ơn cô”
Khi vừa quay lưng đi, anh liền nhếch mép cười. Trước khi vào phòng, anh điều chỉnh lại sắc mặt của mình.
“Cảnh sát trưởng, hắn ta có chịu khai ra người đứng phía sau là ai không?”
Ông ta lắc đầu.
“Hắn ta rất cứng miệng, cho dù chúng tôi có ép cung thế nào cũng không chịu khai ra”
“Vậy tôi có thể đi gặp hắn ta không?”
“Hắn ta không chịu gặp bất cứ ai, chúng tôi cũng hết cách”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông. Mọi người vất vả rồi”
“Cậu không cần nói như vậy, đây là trách nhiệm của chúng tôi”
Do dự một lát, anh nói tiếp:
“Cảnh sát trưởng, tôi có thể nhờ ông thêm một chuyện nữa có được không?”
“Là chuyện gì cậu cứ nói”
“Ông hãy giúp tôi che giấu thân phận với hai vị nữ cảnh sát đã thực hiện nhiệm vụ lần này, hình như họ không nhận ra thân phận của tôi”
Ông ta nhìn anh với ánh mắt dò xét, sau đó liền mỉm cười.
“Được. Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giúp cậu”
Anh ho nhẹ một tiếng để che đi sự ngượng ngùng.
Khi anh ra ngoài thì cô đã không còn ở đây, trong lòng anh bỗng cảm thấy hụt hẫng.